Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 159

(Lưu ý: Đây là ngoại truyện mả Hứa Dịch - một người có vấn đề về thần kinh bị trói buộc với hệ thống x Kiều Thời - một người bình thường)

Kiều Thời cảm thấy bản thân đã gặp phải một kẻ lập dị.

Mọi chuyện bắt đầu từ một ngày trước.

Ngày tốt nghiệp sắp tới gần, cô đang bù đầu đi tìm việc, bạn cùng phòng là Trương Vi sợ cô quá lo lắng mà tẩu hỏa nhập ma nên đã dẫn cô đến tham gia hoạt động chia tay của câu lạc bộ truyện huyền bí, nghe vài câu chuyện kinh dị thư giãn đầu óc một chút.

Kiều Thời: … Đây là cách thư giãn thả lỏng tâm trạng nghiêm túc đó hả?

Mà phải công nhận, xét về hiệu quả, cũng không thể nói là không có. Ngồi bên cạnh bờ hồ nhân tạo, nghe những câu chuyện rùng rợn đầy k*ch th*ch, Kiều Thời cảm thấy lơ mơ buồn ngủ.

“Suỵt, xin mọi người hãy cẩn thận, những kẻ tuyệt vọng đã chôn mình trong cái hồ này sẽ tìm người tiếp theo, bám vào phía sau lưng người đó rồi từng bước dẫn người đó xuống vực sâu… là trượt chân, là tự sát, hay là điều gì khác thì tùy vào suy đoán của mỗi người…”

Kỳ lạ, trong hoàn cảnh như thế này, sao cô lại thấy buồn ngủ thế nhỉ?

Câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu Kiều Thời. Nhưng đầu óc cô mơ màng, hai vai nặng trĩu, thực sự không còn đủ sức mà suy nghĩ cho kỹ càng.

Lúc này, Kiều Thời chợt nhìn thấy có người đang đi thẳng xuống hồ!

Cô giật mình, lập tức tỉnh táo lại ngay.

Bạn học, đừng làm chuyện dại dột mà!

Kiều Thời muốn nhờ Trương Vi và những người khác giúp đỡ nhưng khi nhìn xung quanh, cô lại phát hiện không biết những người khác đã rời đi từ lúc nào.

Chỉ còn lại mỗi mình cô ở đây.

Chuyện này không bình thường.

Không đời nào Trương Vi lại bỏ cô ở đây mà rời đi một mình được.

Nhưng đầu óc Kiều Thời choáng váng đến mức ngay cả vấn đề đó cũng không nghĩ đến. Cô chỉ lo lắng: Có người sắp nhảy xuống hồ rồi! Có ai giúp được không? Một mình cô sợ là không cản được!

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng cơ thể Kiều Thời theo bản năng đã chạy sang hướng đó: “Ôi, bạn gì ơi, nước hồ lạnh lắm, có muốn ăn chút gì trước không?”

Hiện tại đầu óc vẫn đang choáng váng nên nhất thời cô cũng không nghĩ ra lý do thuyết phục nào để khuyên can đối phương, vì thế mới buột miệng nói một câu như vậy.

Người nọ không quay đầu lại.

Kiều Thời đã chạy đến bên bờ hồ, làn nước lạnh ở khu vực nước nông cố gắng tràn qua đôi dép lê của cô.

Cô chợt nhớ đến câu chuyện mà mà cô đã nghe được lúc đang mơ màng sắp ngủ. Khoan đã, hình như tình huống hiện tại của cô có hơi giống cảnh tượng mà câu chuyện đó miêu tả thì phải? Cô cứ mơ mơ màng màng mà đi xuống hồ…

Người phía trước kia… thực sự là con người chứ?

Nhưng rất nhanh, Kiều Thời liền bật cười lắc đầu: Cô nhìn thấy rõ ràng mà, không phải người chẳng lẽ là ma chắc? Mà cô thì không tin mấy thứ đó.

Hơn nữa, người nọ không tiếp tục đi về phía trước nữa. Tuy không quay đầu lại nhưng người đó ra sức vỗ nước, có thể thấy rõ sự giằng co trong nội tâm và khát vọng sinh tồn của anh chàng nọ.

Người nọ cần ai đó giúp một tay!

“Bạn gì ơi, bạn đang gặp phải chuyện gì phiền lòng sao? Có thể nói với tôi nè. Thực ra tôi cũng vậy, hiện tại tôi cũng đang gặp khó khăn trong chuyện tìm việc làm…” Kiều Thời kiên nhẫn khuyên bảo.

Cuối cùng, người đó cũng quay đầu lại.

Kiều Thời trông thấy một đôi mắt sắc bén, giọng người đó lạnh lùng xen lẫn sự bực bội: “Cô bị bệnh à?”

Kiều Thời sửng sốt.

Lúc này cô mới nhận ra có vẻ như cô đã hiểu lầm. Nhưng ngay sau đó, người đó đột nhiên lộ ra vẻ mặt đau khổ, giãy giụa, một tay anh ôm lấy ngực, một tay tiếp tục tát nước: “Xin, xin lỗi, vừa rồi… Tôi không có ý đấy… Không!”

Kiều Thời: ???

Không đợi Kiều Thời kịp hiểu rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra với anh chàng nọ, thì anh đã đột nhiên nhảy vào trong hồ nước.

Không xong rồi!

Kiều Thời đã lờ mờ đoán được, tình huống này không giống với tưởng tưởng ban đầu của cô. Nhưng rõ ràng tình trạng của người đó cũng không bình thường. Anh chàng ấy đang gặp nguy hiểm!

Kiều Thời lao xuống hồ nước, cô bơi về phía người nọ, vất vả mãi kéo được người từ dưới hồ lên.

“Hộc…” Kiều Thời ngồi bệt xuống khu vực nước cạn, mệt mỏi th* d*c.

Có lẽ vì đã xuống nước nên cô cảm thấy đôi vai mình càng trở nên nặng nề hơn.

Quái lạ, cô thực sự đủ sức kéo người ta lên được luôn hả? Trong tình huống đó, đáng lý ra cô nên gọi người tới giúp mới đúng, cô không nên hành động liều lĩnh như thế. Nhưng mọi người đâu cả rồi nhỉ?

Kiều Thời cảm giác đầu óc mình lúc thì mơ hồ, lúc thì tỉnh táo.

Cô lắc lắc đầu rồi đưa mắt liếc nhìn người mà mình vừa cứu lên.

Lúc này, người đó đang nhắm nghiền hai mắt, lông mày nhíu sâu, hai tay nắm chặt, trông không giống một người vừa suýt chết đuối, mà giống như đang gặp ác mộng thì đúng hơn.

Cứ để mặc như vậy không sao chứ? Chắc không cần hô hấp nhân tạo đâu nhỉ?

Kiều Thời đang định kiểm tra hơi thở của người đó, chợt anh chàng ấy đột ngột bật dậy, mở mắt ra như xác chết sống lại.

Kiều Thời giật thót tim, vừa định mở miệng thì người nọ đã bật dậy xô ngã cô xuống đất.

“Dám xuất hiện trước mặt ta, gan mi cũng lớn đấy.” Người nọ lạnh lùng nói.

Kiều Thời chỉ cảm thấy hai mắt mình hoa lên.

Thằng cha này bị sao thế? Lấy oán trả ơn ư? Không không không, giọng điệu của thằng cha đó giống như có quen biết cô, hoặc nói cách khác, người đó cho rằng cô có quen biết anh ta. Nhưng Kiều Thời không bị mù mặt, cô chắc chắn đây là lần đầu tiên cô trông thấy khứa này.

Bị xô mạnh như vậy, theo lý mà nói, người cảm thấy đau nhức khắp người phải là cô mới đúng. Nhưng không biết vì cái gì, tuy cảm thấy đau nhức nhưng Kiều Thời lại cảm thấy hai vai mình đột nhiên nhẹ đi không ít, đầu óc mơ mơ màng màng cũng theo đó trở nên tỉnh táo hơn nhiều.

Đậu xanh, không lẽ mình có sở thích đặc biệt nào hay sao?

Kiều Thời bị ý nghĩ khủng khiếp này dọa sợ, đến mức quên mất phải chất vấn đối phương ngay lập tức.

Tuy nhiên, người đó tiếp tục nói chuyện trong khi vẫn đang bóp cổ cô.

“Hửm? Xuất hiện trước mặt ta không phải là mong muốn của mi ư? Mi không khống chế được con người này à? Hừ…”

Kiều Thời cảm thấy, nụ cười của thằng cha này đã hiện thực hóa hình tượng những nhân vật ngông cuồng, tà mị trong một số cuốn tiểu thuyết. Người bình thường mà cười kiểu này trông sẽ rất buồn nôn nhưng anh cười như vậy trông… rất là b*nh h**n.

Đúng vậy, Kiều Thời gần như chắc chắn rằng, thằng cha này có vấn đề về thần kinh!

Anh nhìn cô nhưng dường như không phải đang nói chuyện với cô. Cứ như thể trên người cô còn có một người khác nữa.

Theo hướng phát triển của câu chuyện ma, thì chắc là có một con ma đang nằm bò trên người cô. Nhưng theo logic của thế giới hiện thực: Gã này bị bệnh. Chẳng trách lúc nhảy xuống hồ, anh lại có biểu hiện kỳ quái như vậy.

Người bị bệnh tâm thần giết người không phải chịu trách nhiệm. Không đúng, cho dù là một mạng đổi một mạng thì Kiều Thời vẫn cảm thấy bản thân mình bị lỗ. Cô cố gắng không kích động đối phương, nói một cách hết sức cẩn thận: “À ừm, hai người nói chuyện xong chưa? Có thể buông tôi ra không?”

Ánh mắt chàng trai trẻ di chuyển, dường như đến lúc này mới tập trung vào bản thân Kiều Thời.

Sau đó, anh lại lộ ra vẻ mặt đau đớn giằng co, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, anh run rẩy giống như đang kiềm chế điều gì đó, sau đó đỡ Kiều Thời đứng lên: “Xin, xin, lỗi, tôi không cố ý…”

Nhưng nét mặt của anh lại đột ngột thay đổi, bất thình lình gầm nhẹ lên: “Cút! Ta, ta không nói chuyện với mi… Cút ra khỏi đầu ta!”

Theo con mắt không chuyên của Kiều Thời: Có khả năng thằng cha này bị tâm thần phân liệt! Hiện tại, ổng đang đấu tranh với những nhân cách khác, cũng chính là đang chiến đấu với bệnh tật!

Người mà mình vừa cứu lên, trái lại còn quay sang hại mình… Kiều Thời cảm thấy khá khó chịu.

Nhưng khi trông thấy ổng như vậy, trong lòng Kiều Thời đã tha thứ cho ổng: So đo với một người bệnh làm gì? Chắc chắn ổng cũng không muốn như vậy đâu.

Anh chàng này còn trẻ như thế, ngoại hình cũng đẹp trai nhưng lại có vấn đề về thần kinh! Bạn nói xem, có tiếc không cơ chứ!

So với anh, Kiều Thời cảm thấy những phiền não của mình thật chẳng đáng nhắc tới!

Ít nhất cô còn sống, sống một cách khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần.

Nhận thấy ánh mắt đầy thương cảm của cô, tâm trạng vốn dĩ đã khó chịu của Hứa Dịch càng trở nên bực bội hơn.

Dù anh có tệ đến đâu cũng không tới mức bị một cô sinh viên đại học chưa kiếm được việc (đây là Kiều Thời vừa mới nói), lại còn bị dị thường bám lấy tỏ ra thương hại chứ?

Nhưng…

Hứa Dịch bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Thôi bỏ đi, chẳng thèm quan tâm nữa, chủ yếu là anh thực sự không lay chuyển được hệ thống đang quấy nhiễu trong đầu.

Đúng vậy, với tư cách là nhân viên của bộ phận dọn dẹp, Hứa Dịch đột nhiên bị ràng buộc với một hệ thống chữa bệnh tâm thần.

Chỉ cần nghe thấy tên hệ thống là anh đã muốn giơ ngón giữa ngay lập tức. Anh không cần chữa bệnh, đi đi không tiễn.

Nhưng chuyện này không phải do anh quyết định là được.

Hứa Dịch thừa nhận, hệ thống này vẫn có điểm hữu dụng: Những vấn đề do việc sử dụng "năng lực” quá mức gây ra, hệ thống cũng sẽ giúp anh chữa trị. Anh mơ hồ cảm thấy năng lực của mình đã trở nên ổn định và mạnh mẽ hơn.

Nhưng cái giá phải trả quá cao: Thỉnh thoảng hệ thống chết tiệt này lại đưa ra một số nhiệm vụ khiến anh phát điên, hơn nữa còn cưỡng chế bắt anh phải thực hiện.

Cho dù năng lực có mạnh mẽ đến đâu, anh cũng không có cách nào chống lại sự khống chế của hệ thống.

Anh thà không có cái “may mắn” này, thà bị năng lực bộc phát mất kiểm soát phản phệ đến chết còn hơn!

Hứa Dịch cảm thấy, hệ thống đó có trị được bệnh tâm thần hay không thì chưa biết nhưng chắc chắn trị được huyết áp thấp.

Ví dụ như lần này, anh đến hồ nhân tạo của một trường đại học để xử lý một số ô nhiễm dị thường, nhưng vừa mới nhảy xuống hồ, hệ thống đã phát ra nhắc nhở: [Ký chủ, sinh mệnh quý giá, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, xin đừng từ bỏ!]

Mặc dù Hứa Dịch coi nhẹ chuyện sống chết nhưng anh vẫn muốn hệ thống chết tiệt này hiểu rõ tình hình: “Tao không có tự tử!”

Anh nghe thấy hình như có người đang gọi anh. Nhưng với người ngoài, anh luôn tỏ ra thờ ơ.

Thế mà hệ thống lại cứ lấy tiếng gọi của người đó làm căn cứ phán đoán rằng anh đang có ý định tự tử.

[Ký chủ, anh nghe thấy chưa, trên thế giới này còn có rất nhiều người quan tâm đến anh, dù giữa hai người chỉ là người xa lạ.]

Hứa Dịch cũng hết cách. Sao lại có người có mạch não giống y như đúc với hệ thống chết tiệt này thế này?

Thế nên anh đột ngột quay đầu lại nói: “Cô bị bệnh à?”

Hay là để hệ thống này ràng buộc với cô luôn nhé?

Tuy nhiên, vừa phun ra mấy phát ngôn bất lịch sự phát, Hứa Dịch đã lập tức phải chịu chế tài xử phạt của hệ thống, nó bắt anh xin lỗi Kiều Thời. Vừa phải đấu tranh để giành quyền kiểm soát cơ thể với hệ thống, đồng thời phải khẩn trương xử lý ô nhiễm trong hồ, anh lựa chọn chìm xuống nước, vừa lúc được Kiều Thời “cứu lên”.

Hứa Dịch vừa mở mắt ra đã thấy, hừm, có một con ma da đang nằm bò trên vai Kiều Thời.

So với việc tin rằng “Kiều Thời là người tốt, dù bị ma ám vẫn muốn cứu người xa lạ”, anh càng tin vào thuyết âm mưu “dị thường kia đã thông đồng với hệ thống để chơi anh” hơn.

Dù sao từ đầu đến cuối anh chưa bao giờ tin tưởng hệ thống hết. Bất kể nó làm gì, Hứa Dịch cũng chẳng lấy làm lạ.

Vì vậy, Hứa Dịch vung một chưởng, hất ngã cả ma cả người là Kiều Thời xuống đất.

Dù Kiều Thời chỉ là người bị lợi dụng, Hứa Dịch cũng không định nương tay với cô.

Anh vốn chẳng phải kiểu người lương thiện gì cho cam. “Xử lý dị thường” là công việc của anh, chứ không phải là “chăm sóc người bị hại”.

Thế nhưng dị thường kia lại run rẩy nói rằng: Đây thực sự không phải ý của nó!

Kéo người xuống nước đúng là năng lực của nó. Nhưng nó đâu có mù, đương nhiên nó trông thấy Hứa Dịch đang tiến về phía hồ nước. Thế là nó ngoan ngoãn bám lên người Kiều Thời, định chờ Hứa Dịch đi rồi tính.

Nó cũng đã ngầm ám thị cho Kiều Thời: Không thể qua đó nữa, bên đó có thể là ma quỷ đang lừa cô nhảy xuống nước!

Nhưng việc ám thị cũng vô dụng luôn! Ngăn không nổi vẫn hoàn ngăn không nổi.

Kiều Thời không chút do dự lựa chọn “tìm chết”.

Đây là việc mà Hứa Dịch không ngờ tới.

Sau đó, hệ thống phiền phức kia lại tuyên bố nhiệm vụ: Xin lỗi và cảm ơn ân nhân cứu mạng.

Cút đi!

Hứa Dịch tức đến mức chỉ muốn thọc thẳng tay vào đầu mình mà đào hệ thống ra.

Tất nhiên, đây là chuyện không có khả năng.

Hứa Dịch đành bỏ cuộc.

Muốn ra sao thì ra, anh chẳng làm gì nữa, thế là được chứ gì?

Căn cứ theo kinh nghiệm của anh, những lúc như thế này, hệ thống thường sẽ tạm thời im lặng một thời gian. Nhưng hôm nay, chiêu này đột nhiên mất tác dụng.

Hệ thống tiếp tục chứng minh sự hiện diện của nó:

[Ký chủ, con người không nhất thiết phải có nhiều bạn bè nhưng nên thử kết bạn với những người tốt.]

[Ký chủ, xin hãy trao đổi tên họ với cô gái này, thực hiện bước đầu tiên trong xây dựng tình bạn!]

[Ký chủ, giúp đỡ lẫn nhau là nguyên tắc kết bạn. Cô gái này đã cứu anh, cô ấy đang gặp rắc rối trong chuyện tìm việc làm…]

Hứa Dịch cảm thấy đầu mình ong ong.

Nói thật, nếu mi đã thích cô nàng đó đến vậy, thì cầu xin hai người ràng buộc với nhau ở đây luôn đi, đừng lôi tao vào có được không? Tao không muốn trở thành một phần trong vở kịch của bọn mi đâu!

[Ký chủ, là bởi vì anh có bệnh nên bổn hệ thống mới có thể ràng buộc với anh.]

Hứa Dịch: 

Bình Luận (0)
Comment