Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 160

Cho tới hiện tại, hệ thống này luôn biểu hiện trước mặt anh giống như một sinh mệnh máy móc có trí tuệ nhưng không có cảm xúc, cũng có thể là anh nghĩ nhiều rồi, sao anh cứ có cảm giác nghe ra chút châm chọc trong lời này vậy nhỉ.

Ẩn ý như đang nói: Anh tưởng tôi muốn ràng buộc với anh lắm chắc?

[Ký chủ, anh nghĩ nhiều rồi. Xin hãy hiểu lời của tôi theo nghĩa đen. Bổn hệ thống không thể làm được như con người, nói một câu mang hai hàm ý, hoặc có hàm ý sâu xa đa tầng đâu. Ký chủ, xin hãy hoàn thành nhiệm vụ!]

Hứa Dịch mang theo ba phần nghiến răng nghiến lợi, ba phần chán nản, cùng ba phần thiện lương cốt lõi mà tự giới thiệu bản thân, trao đổi tên họ với Kiều Thời.

“Xem như “báo đáp”, tôi có thể giới thiệu cho cô một công việc.”

Hứa Dịch nhấn mạnh hai từ báo đáp, người nào không biết còn tưởng anh muốn báo thù tới nơi.

“À, vậy thì không cần đâu…” Kiều Thời khéo léo từ chối.

Cứu người thuần túy xuất phát từ ý thức trách nhiệm xã hội và quan điểm đạo đức của cô.

[Cứu người xong, vấn đề công việc cũng được giải quyết], loại chuyện hợp tình hợp lý như thế này, Kiều Thời chỉ có thể nghĩ trong lòng chứ không coi là thật.

Suy xét đến trạng thái tinh thần của Hứa Dịch, Kiều Thời cảm thấy bản thân vẫn nên cẩn thận thì hơn. Cô đã nghe nói không ít về các bẫy việc làm.

Kiều Thời không định tiếp tục nói chuyện phiếm, cô phải về ký túc xá thay quần áo. Thời tiết ngày càng nóng bức nhưng bị ướt nhẹp thế này thực sự không thoải mái, mà còn dễ lộ hàng nữa.

Cô vẫy tay chào Hứa Dịch, sau đó quay người rời đi.

Một chiếc áo khoác phủ lên đầu cô một cách chính xác.

Kiều Thời quay đầu lại nhìn thì Hứa Dịch đã biến mất.

Lúc Kiều Thời về đến ký túc xá, có vẻ như Trương Vi cũng vừa mới về.

“Kiều Kiều… sao cậu lại thành ra thế này? Mau vào tắm rửa đi!” Trương Vi hơi hoảng nhưng ngay sau đó: “Ơ, đây là áo con trai!”

Radar hóng hớt của cô ấy lập tức khởi động.

Kiều Thời nói chuyện với cô ấy mấy câu, cảm giác khó chịu cứ lởn vởn trong đầu lúc trước lại trỗi dậy. Theo lời Vi Vi, bản thân cô đột nhiên biến mất, cô ấy đã tìm cô rất lâu.

Lúc ở bên hồ có người rơi xuống nước ấy hả? Trương Vi không trông thấy.

Những người khác trong câu lạc bộ chuyện huyền bí đi đâu rồi? Trương Vi không nhớ nữa.

Trương Vi gãi đầu gãi tai: “Có lẽ tớ quá sốt ruột lo đi tìm cậu, nên cũng không chú ý lắm.”

“Lúc ấy tớ thực sự rất hối hận, đáng nhẽ không nên đưa cậu tới bên hồ. Tớ cho rằng… cho rằng cậu nghĩ quẩn, nên tớ cũng đi về hướng bờ hồ. Tớ đi đến khu vực bãi nông, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng. Tớ không hề thấy cậu nhảy xuống nước, sao có thể nghĩ cậu ở bên đó được nhỉ? Thế là sau đó tớ cứ mơ mơ màng màng quay về.”

Kết quả lúc quay về chợt trông thấy Kiều Thời toàn thân ướt như chuột lột, suýt chút nữa còn khiến Trương Vi cho rằng cơn ác mộng đã trở thành sự thật, cô ấy hoảng sợ là phải.

“Thôi nào, cậu biết tớ mà, phiền thì có phiền nhưng bảo tớ đi tìm chết là tớ không vui đâu đấy.” Kiều Thời vỗ vai Trương Vi.

Nói thì nói vậy nhưng trong lòng Kiều Thời lại dấy lên thêm nhiều nghi vấn: Hình như trải nghiệm của Trương Vi cũng khá giống với cô thì phải? Nhưng lại trái ngược với cô.

Trương Vì thì "mơ hồ đi đến bên bờ hồ - nhưng sau đó quay lại", còn cô thì thực sự đã nhảy xuống. Nhưng dường như các cô đều không nhìn thấy ai khác vào thời điểm đó, họ đã trải qua những "sự kiện" khác nhau vào cùng một lúc!

Ngay vừa rồi, Trương Vi cũng hỏi thăm tình hình của các thành viên trong câu lạc bộ: Mọi người đều đã giải tán về hết rồi, Trương Vi và Kiều Thời rời đi lúc nào ấy hả? Họ không để ý lắm nhưng hình như là cùng nhau rời đi thì phải. Có người nhảy xuống hồ hả? Họ không biết nữa.

Vậy nên, chưa chắc chỉ có hai cô là đặc biệt. Nói chính xác hơn, rất có thể tất cả mọi người đều đã trải qua những "sự kiện" khác nhau vào cùng thời điểm đó.

Chuyện này làm sao mà xảy ra được nhỉ?

Trương Vi hào hứng hẳn lên: “Đây là một sự kiện kỳ lạ! Chúng ta đã tự mình trải qua một sự kiện kỳ lạ! Tớ nói với cậu rồi mà, trên thế giới này có rất nhiều thứ khoa học không thể giải thích được!”

Kiều Thời kín đáo nhìn cô ấy, không nói gì.

Giọng nói của Trương Vi dần nhỏ lại.

Cô ấy bị ánh mắt của Kiều Thời nhìn đến mức nổi cả da gà, cảm giác Kiều Thời không chỉ nhìn cô ấy mà còn đang nhìn một sự tồn tại khác, như thể trên vai cô ấy có thứ gì đó…

Trương Vi cảm thấy bả vai mình cứng đờ, cô ấy muốn đưa tay lên sờ thử nhưng lại không dám: “Kiều Kiều, cậu… cậu đang nhìn cái gì thế? Cậu đừng dọa tớ mà…”

Kiều Thời không nhìn nữa, cô nhún vai: “Nhìn cậu kìa, đây có tính là đã yếu lại còn hay tò mò không hả?”

Ha ha, tất nhiên trên vai Trương Vi không có gì cả. Kiều Thời chỉ đang bắt chước ánh mắt của thằng cha kỳ quặc Hứa Dịch mà cô gặp bên bờ hồ thôi. Hiệu quả cũng ra gì phết đấy.

Trương Vi lườm Kiều Thời, cô ấy chống nạnh đầy tự tin: “Tớ đây là có tinh thần khám phá những điều chưa biết! Yếu thì đã làm sao nào? Người bình thường chắc chắn là sẽ sợ rồi!”

“Ừm, tớ chỉ muốn nói với cậu, thật ra trải nghiệm của bọn mình trông giống như là bị ngộ độc do ăn phải nấm độc hơn ấy.” Kiều Thời đưa ra một lời giải thích rất khoa học.

Mọi người tham gia hoạt động đều cùng nhau ăn đồ mà họ đem tới, trong đó có cả nấm nướng.

Các triệu chứng mà họ biểu hiện cũng rất giống bị ngộ độc thức ăn.

“Không thể nào. Nấm chúng mình ăn là loại bình thường mà! Cũng đâu phải nấm hoang đâu!”

Kiều Thời khẽ nhún vai: “Có thể là chưa chín chăng?”

Trương Vi thở dài: “Kiều Kiều, cậu thiếu trí tưởng tượng quá!”

“May là trí tưởng tượng của tớ kém. Nếu không tớ đã tự dọa chết chính mình rồi.” Kiều Thời điềm nhiên đáp.

Nói đi cũng phải nói lại, người tên “Hứa Dịch” này thực sự tồn tại phải không? Chắc không phải do cô tự tưởng tượng ra đấy chứ?

Mà thôi, đây cũng không phải chuyện quan trọng nhất. Cô nên cảm thấy may mắn vì bản thân còn bơi lên được.

Cảm thấy không có chỗ nào khó chịu, Kiều Thời đành gác chuyện nhỏ nhặt này qua một bên, theo thói quen cô mở phần mềm thông báo tuyển dụng lên lướt xem, lập tức trông thấy mình nhận được một thư mời phỏng vấn. Thư mời này vừa được gửi đến cách đây vài phút.

Cô nhấn vào xem, hình như là một cơ quan của chính phủ? Kiều Thời có rải CV nhưng cô không nhớ mình đã nộp vào đây.

Lạ thật, chẳng phải việc tuyển dụng ở các cơ quan nhà nước đều phải trải qua một kỳ thi chung hay sao? Dù có tuyển "nhân viên thời vụ" đi chăng nữa thì cũng có vô số người đăng ký, nơi nào lại chủ động mời một người thậm chí còn chưa từng nộp CV như cô chứ?

Hơn nữa, giờ này mà nhân viên thông báo tuyển dụng của họ vẫn còn đang làm việc á hả?

Nếu không phải tài khoản gửi lời mời là tài khoản của phía chính phủ và địa điểm phỏng vấn cũng ở tòa nhà của chính phủ, thì lúc đó suýt chút nữa Kiều Thời đã cho rằng đây là một trò lừa đảo rồi.

Kiều Thời đột nhiên nhớ tới lời Hứa Dịch nói với cô “có thể giới thiệu việc làm cho cô”.

Chuyện này, chắc không phải do anh làm đâu ha?

Không không không.

Nếu người tên Hứa Dịch này thật sự tồn tại thì việc giới thiệu cô vào một vị trí làm việc trong bệnh viện tâm thần có khi còn hợp lý hơn?

Nhưng Kiều Thời vẫn nghiêng về hướng thằng cha này không tồn tại. Bởi vì biểu hiện của anh thực sự phù hợp với trạng thái “ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ cái đó” của Kiều Thời: Kiều Thời muốn tìm việc đến điên luôn rồi, nên cô đã tưởng tượng ra một người chủ động giới thiệu việc làm cho mình…

Không nghĩ nhiều nữa! Ngày mai cô đi kiểm tra thử xem thế nào.

Tòa nhà văn phòng của chính phủ.

Kiều Thời đi tới tầng hầm thứ hai có phần xa lạ.

Tòa nhà của chính phủ có tầng này hả? Cô không có ấn tượng tí nào.

Băng qua hành lang dài tối tăm, cô dừng lại trước một văn phòng có treo tấm biển ghi [Bộ phận dọn dẹp] rồi gõ cửa.

“Mời vào.” Bên trong vang lên một giọng nói rất lịch sự, nhưng lại lộ ra cảm giác lười biếng khó diễn tả.

Một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở đó, nhàn nhã xoay ghế, trông rất thiếu chuyên nghiệp.

Đây là người của cơ quan chính phủ đó hả? Có phải cô đi nhầm rồi không? Kiều Thời có phần do dự.

“Cô chính là bạn học Kiều Thời mà Hứa Dịch đã giới thiệu đến đây phải không? Có thể khiến tên đó mở miệng, đúng là hiếm thấy đấy…” Lý Văn quan sát cô, đưa cho cô một xấp tài liệu: “Đã hiểu về công việc chưa? Nếu không có vấn đề gì, chúng ta có thể ký hợp đồng luôn.”

Kiều Thời: ???

Cô hoàn toàn rơi vào trạng thái đơ toàn tập luôn.

Hóa ra đây mới là cách tìm việc đúng chuẩn đó hả?

Cô vội vàng đáp: “Khoan đã, tôi vẫn chưa biết gì cả! Nơi này… rốt cuộc là làm về cái gì vậy?”

“Cô không biết bộ phận dọn dẹp à?”

“Ý anh là tuyển tôi làm lao công ư?” Kiều Thời dò hỏi.

Lý Văn bật cười.

“Cô cũng không biết về giới vực và dị thường luôn đúng không?”

“Đó là cái gì thế?”

“Cô không biết Hứa Dịch ư?”

“Ừm, biết thì có biết. Nhưng tôi không rõ có tính là kiểu quen biết như lời anh nói hay không. Tôi mới gặp anh ấy có một lần vào tối hôm qua. Hình như anh ấy phát bệnh, tôi đã kéo anh ấy từ dưới hồ lên.”

“Phát bệnh?”

“Anh ấy có… vấn đề ở phương diện này đúng không?” Kiều Thời thận trọng chỉ chỉ vào đầu mình, cố gắng diễn đạt thật tế nhị. Xem ra, thân phận của thằng cha này không hề đơn giản.

Lý Văn lại cười phá lên.

Kiều Thời chỉ cảm thấy sao mà cha nội này dễ cười vậy. Nhưng Lý Văn thì cảm thấy cô nàng này thật thú vị! Không được, nhất định phải tuyển cô vào bộ phận dọn dẹp mới được!

Anh ta giơ ngón tay cái với Kiều Thời: “Chỉ dựa vào năng lực quan sát này của cô thôi, cho dù bây giờ chỉ là một người bình thường, nhưng cô thực sự phù hợp với công việc này. Cô không muốn tìm hiểu một chút sao?”

“Tìm hiểu! Nhất định phải tìm hiểu!” Nhìn thấy mức lương và đãi ngộ trong hợp đồng, hai mắt Kiều Thời suýt nữa thì toát ra ánh sáng vàng kim.

Lý Văn nhìn đồng hồ: “Vừa đúng lúc, Hứa Dịch đồng ý ủy quyền bảo lãnh, mở cho cô thêm một số quyền hạn.”

Cho dù đã gia nhập bộ phận dọn dẹp, cũng không thể nhận được ngay tất cả các thông tin tình báo của bộ phận. Quyền hạn sẽ được mở khóa dần theo từng bước. Người chưa từng tham gia nhiệm vụ nào có lẽ nhiều nhất cũng chỉ được biết một số tư liệu trên giấy tờ mà thôi.

Nhưng có Hứa Dịch làm người bảo lãnh thì tình hình lại khác.

Cơ sở dữ liệu không thể mở ra nhưng có thể dẫn cô đi tham quan bộ phận dọn dẹp thực sự một chút.

Lý Văn vừa nghĩ, vừa âm thầm phàn nàn: Hứa Dịch đúng là đồ lừa đảo, chẳng nói gì với Kiều Thời nhưng lại đồng ý cấp quyền, thế này không phải là rất mâu thuẫn hay sao?

Đương nhiên, đối với Hứa Dịch, điểm này không hề mâu thuẫn:

Nếu đã nói phải giới thiệu việc làm cho Kiều Thời thì anh nhất định sẽ nói được làm được. Bảo đảm và trao quyền chỉ là vấn đề ký tên thôi.

Nhưng để hướng dẫn từng bước cho Kiều Thời, làm một người dẫn đường tận tâm thì Hứa Dịch không đủ kiên nhẫn.

Lúc ấy anh đã biết Kiều Thời phù hợp với công việc này: Ý chí của cô có thể chống lại sự mê hoặc của dị thường. Còn về việc cô có thực sự cần công việc này hay không, liệu sau này cô có hối hận hay không (suy cho cùng đây cũng là một ngành nghề có rủi ro cao), thì đó không phải vấn đề mà anh quan tâm.

Nếu chết vậy cứ đổ lỗi cho hệ thống đi, mà đổ lỗi cho anh cũng chẳng sao.

Có điều, suy cho cùng Lý Văn vẫn đáng tin cậy hơn Hứa Dịch.

“Xác nhận lại lần nữa, cô thật sự muốn tiếp xúc với mấy thứ này chứ? Nếu tiếp xúc quá nhiều, cô sẽ không thể quay về thế giới ban đầu nữa đâu.”

“Dính dáng đến giới vực càng sâu, cô càng dễ thu hút các sự kiện dị thường.”

Kiều Thời cẩn thận hỏi: “Tôi hỏi trước, thế giới mới mà tiếp theo đây tôi sắp trông thấy, chắc không phải là thế giới tội phạm nào đó chứ? Đây có phải công việc chính đáng không vậy?”

Lý Văn sửng sốt. Từ lúc anh ta tham gia bộ phận dọn dẹp đến nay, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy có người hỏi như vậy.

Sau đó anh ta lại bắt đầu nghẹn cười.

“Yên tâm đi, công việc của chúng tôi tuyệt đối hợp pháp, là cơ quan chính phủ có đăng ký. Có thể ký hợp đồng ba bên, có thể kiểm tra mộc đỏ.”

Kiều Thời dứt khoát nói: “Vậy tôi đồng ý! Xin hãy cho tôi biết thêm đi!”

Thế này thì chẳng có thứ gì có thể ngăn cản cô kiếm tiền nữa rồi!

Lý Văn đột nhiên xoay ghế.

Nhưng lần này, anh ta xoay ghế chắc chắn không phải để ra vẻ hay vì rảnh rỗi đến nhàm chán.

Khi chiếc ghế xoay, toàn bộ văn phòng phát ra tiếng vù vù, một tầng ánh sáng huỳnh quang bám vào bốn bức tường của văn phòng, toàn bộ văn phòng bắt đầu chìm xuống. Trông không giống một văn phòng, mà giống một cái thang máy hơn.

Lúc này, bức tường trước mặt Lý Văn đã hoàn toàn biến thành một cánh cửa kính khi ánh sáng và bóng tối thay đổi.

Qua lớp kính thủy tinh đó, Kiều Thời có thể trông thấy một hành lang giống hệt con đường bằng kính trên núi cùng với những căn phòng đóng chặt. Những căn phòng đó không ghi rõ tên cụ thể, chỉ có số hiệu. Có lẽ chỉ nhân viên nội bộ mới biết ý nghĩa của các số hiệu ấy là gì. Ở chốt kiểm soát ra vào có ánh sáng đỏ nhấp nháy cho biết quyền truy cập chưa được giải khóa.

Thỉnh thoảng sẽ có một hai người vội vàng đi ngang qua nhưng chẳng có ai liếc nhìn về phía bên này.

“Chào mừng đến với bộ phận dọn dẹp.”

Lý Văn đứng dậy, làm động tác mời. Cánh cửa kính lặng lẽ mở sang hai bên, giống như cánh cửa dẫn đến thế giới mới đang mở ra chào đón Kiều Thời

Bình Luận (0)
Comment