Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 161

Kiều Thời vừa mới mạnh miệng tuyên bố “giờ thì không còn gì có thể ngăn cản cô phát tài nữa” lập tức cảm thấy hối hận: Ma quỷ cũng có thể ngăn cản cô phát tài!

Bộ phận dọn dẹp, giới vực, dị thường… Những thông tin mà cô chưa từng tiếp xúc ào ào kéo đến, thách thức tam quan của cô.

Chọn tiền hay chọn mạng, đây là cả một vấn đề.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Kiều Thời đã ký vào bản hợp đồng trông có vẻ vô cùng chính quy, dường như chả liên quan gì đến thế giới dị thường kia.

Lý Văn nói đúng, một khi đã tiếp xúc với thế giới ấy thì rất khó để quay đầu lại.

Kiều Thời cảm thấy, không chỉ bởi biết càng nhiều càng dễ thu hút nhiều sự kiện dị thường, mà còn bởi khi con người ta đã tiếp xúc với một thế giới khác thì sẽ luôn muốn nếm thử một khả năng khác, một cách sống khác.

Con đường kia chưa chắc sẽ nhẹ nhàng hơn nhưng cũng là một cơ hội xưa nay chưa từng có! Nhỡ đâu, nhỡ đâu cô cũng có được loại sức mạnh siêu phàm siêu mạnh đó thì sao!

Có lẽ từ trong xương tủy ít nhiều cô vốn đã có máu phiêu lưu.

“Đừng căng thẳng, công việc này không nguy hiểm như cô tưởng tượng đâu.” Lý Văn cảm nhận được sự lo lắng của Kiều Thời, anh ta khẽ mỉm cười nói.

Kiều Thời hơi bối rối, bởi vì Lý Văn vừa mới phổ cập cho cô về tỷ lệ tử vong của các nhân viên bộ phận dọn dẹp, cũng như mức độ nguy hiểm của giới vực.

Tại sao không có tỷ lệ tử vong của người trong giới? Bởi vì phần này hơi khó thống kê. Có những người đã lặng lẽ chết trong giới vực mà không ai hay biết. Ít nhất thì bộ phận dọn dẹp cũng biết nhân viên nào của họ chưa trở về.

Đây cũng là một trong những bằng chứng về sự nguy hiểm của giới vực.

Thế nhưng, hiện tại Lý Văn lại nói: Thực ra không nguy hiểm đến thế.

Thế chẳng phải là mâu thuẫn hay sao?

“Bởi vì cô là do Hứa Dịch giới thiệu. Tôi định sắp xếp Hứa Dịch làm động đội của cô.” Lý Văn nói: “Còn nhớ cô đã nhận xét về cậu ta như thế nào không?”

Bệnh nhân tâm thần.

Nhưng anh là một bệnh nhân tâm thần rất mạnh.

Cùng nhóm với anh, Kiều Thời có thể nằm không cũng thắng.

“Chuyện đi vào giới vực xử lý dị thường cứ để cậu ta làm, cô ở bên ngoài viết báo cáo cho cậu ta. Hoặc nghĩ cách để cậu ta dẫn cô theo, quan sát cách cậu ta vận dụng năng lực trước, rồi tìm cơ hội thức tỉnh năng lực của bản thân và học hỏi cậu ta cách vận dụng năng lực. Cô sẽ trở thành người có năng lực siêu phàm tiếp theo, đến lúc đó chỉ cần một chân đá văng cậu ta là được rồi…”

Lúc này Kiều Thời vẫn là một cô gái ngoan: “Làm vậy không tốt lắm thì phải?”

Gài đồng đội, cô cảm thấy áp lực tâm lý lắm đó!

“Cậu ta là một quân cờ mạnh mẽ, làm sao lợi dụng được cậu ta là việc của cô. Dĩ nhiên, cô cũng có thể lựa chọn cách hỏi han ân cần, đối xử thật tốt với cậu ta, để đổi lấy tình cảm đồng đội chân thành… Tóm lại, làm như thế nào do cô tự quyết định.”

Nhìn Kiều Thời lộ ra vẻ mặt suy tư, Lý Văn nở một nụ cười đầy mưu mô.

Anh ta chỉ có thể gợi ý cho Kiều Thời một số hướng đi. Còn cụ thể làm như thế nào, anh ta không thể dạy được. Mỗi nhân viên của bộ phận dọn dẹp sẽ có một con đường riêng, không giống nhau. Cố ép buộc truyền dạy kinh nghiệm của bản thân cho người khác sẽ phản tác dụng.

Có lẽ hiện tại Kiều Thời vẫn còn mơ hồ như đi trong sương mù nhưng không sao, hợp tác với Hứa Dịch một hai lần, tự mình thực sự trải qua một số giới vực khác nhau, cô sẽ lĩnh hội được ngay thôi.

Lý Văn vỗ vỗ vai Kiều Thời: “Tôi tin cô. Cô rất đặc biệt. Cậu ta không thích có đồng đội. Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên cậu ta giới thiệu người vào bộ phận.”

Mới vào mà đã được lãnh đạo coi trọng, Kiều Thời cảm thấy khá cảm động. Nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy Lý Văn nói tiếp: “Ngoài ra, cô còn một nhiệm vụ…”

Kiều Thời ngay lập tức tỉnh tảo lại!

Mặc dù cô chỉ là một tấm chiếu mới trong môi trường công sở, nhưng cô cũng đã lướt tìm không ít bí kíp về cách sinh tồn chốn công sở trên mạng rồi.

Những tài liệu trên mạng đó có đáng tin hay không, Kiều Thời không chắc lắm, nhưng cảnh tượng trước mặt lại trùng khớp với chiêu “bánh vẽ của lãnh đạo” trong truyền thuyết!

Mục đích của bánh vẽ còn không phải là vì muốn cô nỗ lực chăm chỉ làm việc hơn hay sao? Đó, nhiệm vụ mới tới ngay rồi kìa.

Thì ra cách làm việc trong thế giới thần bí này cũng chẳng khác gì!

Lý Văn cảm giác ánh mắt Kiều Thời nhìn mình có gì đó kỳ lạ. Nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Hãy chú ý đến tình trạng của Hứa Dịch nhiều hơn, nếu thấy cậu ta có điểm gì bất thường, hãy báo cáo ngay lập tức.”

“Tôi phải giám sát anh ấy hả?” Kiều Thời nhạy bén nhận ra bản chất của nhiệm vụ.

Lý Văn mỉm cười nói: “Thay vì gọi là giám sát, tôi thích gọi là đồng đội chăm sóc lẫn nhau hơn. Vẫn là câu nói đó, dùng cách gì để chung sống với cậu ta hoàn toàn là do cô lựa chọn.”

***

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Kiều Thời vào làm.

Hứa Dịch có một đồng đội trên danh nghĩa.

Đúng vậy, chỉ là trên danh nghĩa thôi, bởi vì bản thân anh cũng không chấp nhận sự sắp xếp này.

Anh chờ Kiều Thời đến tìm mình… Sau khi đã biết thân phận và thực lực của anh, dù không xin lỗi vì hành động thất lễ tối hôm đó, Kiều Thời hẳn cũng nên biết cách sửa đổi lại thái độ của bản thân, tìm cách xây dựng mối quan hệ tốt với anh.

Các “đồng đội” trước đây đều làm vậy. Cho dù mang nhiệm vụ giám sát, họ cũng sẽ không thể hiện hai chữ “giám sát” lên mặt.

Chờ khi Kiều Thời đến đây, Hứa Dịch sẽ dùng cách của bản thân để tống cổ cô nàng này đi.

Mối quan hệ giữa bọn họ lẽ ra nên kết thúc sau khi anh giới thiệu xong công việc cho Kiều Thời.

Nhưng anh chờ mãi, chờ mãi, hết người này đến người nọ tới tìm anh nhưng vẫn không thấy Kiều Thời đâu!

Chẳng lẽ tân binh này khá nhát gan, sau khi biết tính cách của anh thì không dám tiếp xúc với anh?

Chắc chắn không phải! Nếu nói là sợ thì Kiều Thời hẳn đã phải đi tìm Lý Văn ngay để yêu cầu đổi đồng đội, chứ không phải cứ lén lén lút lút đi theo anh thế này!

Không sai, Kiều Thời vẫn luôn bám theo anh.

Trong hành lang, một đôi mắt kín đáo chăm chú nhìn anh; trong nhà ăn, một bóng người nhai cơm nhóp nhép nhóp nhép; rồi lúc về ký túc xá hay khu huấn luyện… chẳng khác nào âm hồn đánh mãi không tan. Vấn đề duy nhất là… cô chưa từng chào hỏi Hứa Dịch.

Hứa Dịch hỏi hệ thống: “Mi cảm thấy cô gái kia thực sự bình thường hả?”

Mức độ này hoàn toàn có thể gọi là đồ b**n th** cuồng theo dõi rồi đó! Chỉ thiếu nước trốn dưới gầm giường hoặc thò đầu vào nhà WC ngó nghiêng để tìm anh nữa thôi!

[Ký chủ, gặp được nhau là một loại duyên phận.]

[Hai người làm việc chung một công ty, chạm mặt là chuyện hết sức bình thường. Cô ấy cũng không có bất cứ hành vi nào gọi là gây rối anh. Xuất hiện dưới gầm giường hay trong nhà WC đều chỉ là tưởng tượng của anh thôi.]

[Anh có cảm thấy lý do anh hay gặp cô ấy là bởi anh đã quá chú ý đến cô ấy không? Bổn hệ thống kiến nghị, anh nên thoải mái chủ động đến chào hỏi cô ấy. Đây mới là cách đúng đắn để phát triển một mối quan hệ.]

Giống như ký chủ vậy, rõ ràng là để ý đến con gái nhà người ta nhưng lại cho rằng đối phương đang theo dõi mình, kiểu tự luyến ngầm như thế này sẽ không có kết quả tốt đâu.

Hứa Dịch chửi thề.

Sau đó bị hệ thống tắt tiếng.

Trong nhà ăn của bộ phận dọn dẹp.

Sau khi ngoan ngoãn trở lại, cuối cùng Hứa Dịch vẫn phải ngồi xuống trước mặt Kiều Thời. Mặc kệ hệ thống có tệ đến mấy, dù sao anh cũng phải giải quyết “cái đuôi nhỏ” này một chút.

“Rốt cuộc cô muốn như thế nào?” Giọng Hứa Dịch dữ dằn nhưng vì bị hệ thống ép buộc nên trên mặt anh vẫn phải rặn ra một nụ cười.

Việc này làm khóe miệng anh giật giật, khiến Kiều Thời cho rằng anh cũng nên đi kiểm tra vấn đề liệt cơ mặt. Vấn đề về hệ thần kinh không phải chuyện nhỏ đâu.

Kiều Thời không nói gì, nhưng Hứa Dịch cứ có cảm giác hình như trong ánh mắt có vẻ ngây thơ vô tội của cô có chứa suy nghĩ bất lịch sự nào đó. Anh không biết thuật đọc tâm nên chỉ có thể hỏi hệ thống: “Vừa rồi cô ấy nghĩ gì thế?”

[Ký chủ, cô ấy đang lo lắng cho sức khỏe của anh.]

Một người mắc chứng đa nghi nghiêm trọng như Hứa Dịch hoàn toàn không tin vào câu trả lời đó.

Nhưng anh cũng biết, có lẽ chẳng thể nào moi được đáp án nào khác từ cái hệ thống rất chi là ba chấm này.

Hứa Dịch đành bỏ qua vấn đề ấy, tiếp tục nhìn chằm chằm Kiều Thời: “Mặc kệ cô định làm gì, cũng sẽ chẳng có kết quả đâu. Đừng có bám theo tôi nữa, rõ chưa?”

Kiều Thời chớp chớp mắt, sau đó đưa màn hình điện thoại di động của mình cho Hứa Dịch xem: “Trước tiên đây là kết quả của tôi.”

Trên màn hình điện thoại hiện ra kết quả đánh giá công việc của Kiều Thời: Xuất sắc.

Hai cái chữ đó hiển hiện rõ rành rành trước mặt con người ta, sao có thể nói là không có kết quả được?

“Tiếp nữa, sao anh có thể nói là tôi đang theo dõi anh?” Kiều Thời tốt bụng nhắc nhở: “Hiện tại là anh đang tìm tôi đấy chứ, phải không nào?”

Hứa Dịch im lặng một lát: “Ý cô là tôi đang theo dõi cô?”

“Không loại trừ khả năng ấy. Nhưng anh cứ yên tâm, trước khi anh làm gì quá đáng, tôi sẽ không làm gì ầm ĩ đâu. Chúng ta là đồng đội mà, sao có thể tính toán chi li chứ, đúng không? Chắc đây chỉ là trùng hợp thôi ha!” Kiều Thời tỏ ra vô cùng rộng lượng.

Hứa Dịch trầm mặc.

Anh chưa bao giờ gặp người mặt dày, vô liêm sỉ như thế này.

“Hệ thống, có phải mi quen cô ấy từ trước rồi không? Người sáng tạo ra mi là cô ấy à?”

[Ký chủ, bổn hệ thống không hiểu anh đang nói gì. Trong cơ sở dữ liệu của hệ thống không có tư liệu về người sáng tạo.]

Không còn nghi ngờ gì nữa, Kiều Thời đúng là đang theo dõi Hứa Dịch. Chuyện này liên quan đến công việc của cô.

Cô cũng đã suy nghĩ làm thế nào để giao tiếp với Hứa Dịch. Người này rõ ràng là cực kỳ khó chơi.

Nhưng rất nhanh, cô nhận ra mình không cần phải suy nghĩ về vấn đề đó nữa. Việc mà cô nên suy nghĩ chính là làm thế nào để Hứa Dịch chủ động nói chuyện với cô.

Bởi vì xét theo hướng ngược lại, Kiều Thời là một người rất dễ nói chuyện mà!

Nghĩ như vậy, chẳng phải mọi chuyện đều đã rộng mở thông suốt rồi hay sao?

Kiều Thời quyết định tiến hành quan sát Hứa Dịch trước, hiểu được hành vi, thói quen, logic, thậm chí là cách suy nghĩ của anh cái đã.

Không tính một số lời nói và hành động khó hiểu lặp đi lặp lại của anh, Kiều Thời phát hiện anh có một số logic thực sự khá dễ hiểu.

Ở một mức độ nào đó, Hứa Dịch là một người đối xử với mọi người khá bình đẳng.

Anh ghét những đồng đội gây cản trở anh. Đồng thời anh cũng ghét bản thân trở thành gánh nặng cho người khác.

Anh thích những mối quan hệ giao dịch đơn giản, dứt khoát (mà không có bất cứ quan hệ gì là tốt nhất), anh ghét những vấn đề tình cảm phức tạp, không cần thiết.

Vậy cứ theo logic của anh là ok.

Kiều Thời sẽ cố gắng hết sức tạo dựng sự hiện diện của bản thân một cách mạnh mẽ mà không vượt quá giới hạn. Cô sẽ không đưa ra yêu cầu cho Hứa Dịch, cô sẽ chờ Hứa Dịch đưa ra yêu cầu với cô.

Đúng như cô nghĩ, Hứa Dịch hít sâu một hơi, sau đó lên tiếng: “Nếu tôi muốn cô "chủ động" tránh xa tôi, thì tôi nên trả cái giá như thế nào đây?”

Anh nhấn mạnh vào hai chữ "chủ động".

“Dẫn tôi vào trong giới vực, đảm bảo sự an toàn của tôi.”

“Hạt bàn tính của cô bắn cả lên mặt tôi rồi đấy.”

“Yên tâm đi. Không có hạt bàn tính nào đâu, cùng lắm chỉ là nước miếng thôi.”

Thấy sắc mặt Hứa Dịch ngày càng đen đi, Kiều Thời lập tức đổi giọng: “Tôi nói đùa thôi! Ý tôi là chúng ta có thể thương lượng lại về thời hạn. Mỗi tuần anh dẫn tôi vào giới vực một lần và đảm bảo an toàn cho tôi, tôi cũng sẽ cố gắng không trở thành gánh nặng của anh.”

“… Thỏa thuận xong.”

Hứa Dịch liếc mắt nhìn Kiều Thời, ánh mắt anh như đang nói: Cố gắng không trở thành gánh nặng ư? Sự tồn tại của cô cũng đã đủ là gánh nặng rồi.

Anh không mấy vui vẻ nhưng vẫn đồng ý.

Kiều Thời sửng sốt: Anh không cò kè mặc cả gì luôn hả?

Thực ra mức giá thấp nhất mà cô có thể đưa ra là thế này: Mỗi tháng dẫn cô vào giới vực một lần, đồng thời đảm bảo sự an toàn của cô trong khoảng thời gian đó là được.

Kỹ năng sống của thằng cha này có lẽ bằng không luôn.

Đây là thông tin quan trọng, cần phải ghi nhớ!

Đương nhiên, Kiều Thời biết, với tính cách của Hứa Dịch, anh sẽ không thích cô cứ kè kè bên cạnh mà điên cuồng thử thách giới hạn của anh.

Nhưng cô cũng chẳng cần Hứa Dịch thích mình.

Tính cách của anh chắc thuộc kiểu chả ưa ai. Nếu đã vậy thì cô càng không cần phải để ý.

Giống như Lý Văn đã nói, cô có thể hoàn thành công việc của mình theo cách riêng và tốc độ riêng của cô.

Kiều Thời hoàn toàn có thể áp dụng phương pháp cày điểm được hun đúc từ nền giáo dục thi cử của riêng mình: Hiểu nguyên lý cụ thể hay không không quan trọng, chỉ cần lấy được những “điểm” chính về tay là OK rồi.

Bây giờ xem ra đã có chút hiệu quả.

Kiều Thời ngâm nga một giai điệu nhẹ nhàng, cô tích cực chủ động thực hiện thỏa thuận với Hứa Dịch, định bưng khay thức ăn chuẩn bị rời đi

Nhưng như nghĩ ra thêm điều gì đó, bước chân cô chợt khựng lại.

Kiều Thời đang vui vẻ nên cũng muốn chia sẻ chút niềm vui với Hứa Dịch: “À đúng rồi, tôm xào tỏi trong căng tin rất ngon đó, có lẽ sẽ hợp với khẩu vị của anh, tôi đề xuất anh nếm thử xem.”

Theo quan sát của cô, Hứa Dịch không kén ăn, cũng không có sở thích đặc biệt nào với đồ ăn.

Khi đến ăn cơm, anh chỉ thuận tay chọn hai món gần mình nhất, hoặc mắt nhìn thấy món nào thì chọn món đó. Sau khi ăn xong là đi ngay. Tựa như một con robot được lập trình sẵn để ăn.

Nhưng quan sát kỹ hơn sẽ thấy, kỳ thực anh cũng có phản ứng với những hương vị khác nhau: Anh khá thích những món thiên về hương vị đậm đà nhưng lại không giỏi ăn cay.

Kiều Thời cũng không quan tâm Hứa Dịch có tiếp nhận đề nghị của cô hay không, cô vẫy tay rồi rời đi.

Hứa Dịch lặng lẽ ngồi tại chỗ của mình, anh tự hỏi, rốt cuộc Kiều Thời là người như thế nào.

Bộ phận dọn dẹp rộng lớn như vậy, người kỳ quặc không thiếu. Anh biết bản thân cũng nằm trong danh sách đó. Nhưng cô nàng này cũng không kém cạnh.

Hình tượng người tốt ngây thơ nhiệt tình, bỗng chốc biến thành một một kẻ lừa đảo không chơi đúng luật. Cũng không phải Hứa Dịch không thể chấp nhận, nhưng kiều lừa anh xong rồi lại đề xuất món ngon cho anh…

Trong món này không có độc đâu nhỉ?

Rốt cuộc ý của cô là gì?

[Ý nghĩa chính là cả hai người đang hướng về nhau! Chúc mừng ký chủ, không phải là anh đơn phương thích thầm người ta. Chia sẻ về cuộc sống là một điều ngọt ngào đó nha!]

“Cút đi!”

[Ký chủ, không cần phủ nhận, bổn hệ thống vẫn đang theo dõi tình trạng sức khỏe của anh theo thời gian thực. Hiện tại nhịp tim của anh đang đập nhanh hơn đấy!]

Hứa Dịch đơn phương tắt âm của hệ thống.

Ha ha, có khi nào do cái hệ thống chết tiệt này khiến anh tức đến mức tim đập nhanh hơn không? Sao hệ thống không bảo anh đang yêu thầm nó luôn đi?

Ngày đầu tiên, Hứa Dịch không để ý đến lời đề xuất của Kiều Thời.

Ngày thứ hai, vẫn vậy.

Ngày thứ ba, giống như trên.

Ngày thứ tư, ánh mắt Hứa Dịch đã dừng ở món tôm xào tỏi.

Có những thứ, bạn vốn chẳng chú ý đến. Nhưng sau khi có người nào đó nhắc đến, bạn sẽ không ngừng chú ý đến nó. Đúng là có độc mà.

Đắn đo không phải phong cách của Hứa Dịch, anh quyết định thử hương vị của nó xem thế nào

Bình Luận (0)
Comment