Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 162

Lần đầu tiên làm nhiệm vụ với Hứa Dịch, Kiều Thời chạy phía sau anh.

Lần thứ hai làm nhiệm vụ với Hứa Dịch, Kiều Thời đi sau anh mấy bước.

Lần thứ ba làm nhiệm vụ với Hứa Dịch, Kiều Thời và Hứa Dịch sóng vai đi bên nhau.

Trong bộ phận dọn dẹp, những cánh cửa văn phòng luôn đóng chặt nay đều lén lút mở ra một khe he hé. Mặc dù mọi người đều rất bận, nhưng tin sốt dẻo cấp độ này nhất định phải hóng!

Đối với bọn họ, chẳng phải chuyện này còn hiếm thấy hơn chuyện gặp ma hay sao?

“Nhân tiện, tân binh này đã thức tỉnh năng lực nào rồi?”

“Chưa thấy cô ấy báo cáo. Có lẽ vẫn chưa thức tỉnh.”

“Cậu ngốc quá, nhìn bộ dạng này của cô ấy rõ ràng là đã thức tỉnh năng lực [Thao túng tâm lý] rồi! Ngay cả Hứa Dịch cũng trúng chiêu… Tân binh bây giờ, đúng là thâm sâu khó dò…”

Đương nhiên Hứa Dịch biết, bản thân anh không hề chịu sự thao túng nào từ phía Kiều Thời. Nhưng anh không phủ nhận khả năng bị hệ thống thao túng. Suy cho cùng, dù siêu năng lực của anh có mạnh đến mấy cũng không thể lay chuyển được một tồn tại siêu việt như hệ thống.

[Ký chủ, bổn hệ thống chưa bao giờ kiểm soát tần suất bước đi của anh, là anh tự nguyện kết bạn với cô Kiều Thời. Xin hãy thẳng thắn đối diện với nội tâm anh, đây là cảm xúc bình thường của con người, không có gì phải xấu hổ cả.]

Hệ thống vẫn phá đám như mọi khi.

Hứa Dịch: …

Được rồi, Hứa Dịch thừa nhận, anh đã bắt đầu quen với việc chung nhóm với Kiều Thời. Mặc dù bản thân anh cũng chưa quen với thói quen” đó cho lắm.

Kiều Thời không giống những người khác. Hứa Dịch luôn có cảm giác cô nàng này có sự tương đồng kỳ lạ với hệ thống chết tiệt: Mặc kệ anh có chấp nhận hay không, một khi nó đã tồn tại thì nó sẽ điên cuồng chứng tỏ sự hiện diện của mình, cũng như không cho anh bất kì cơ hội nào để phản kháng.

Vừa thấy mặt, Kiều Thời đã ríu rít kể cho anh nghe gần đây có chuyện gì thú vị, quanh bộ phận dọn dẹp có cửa hàng nào mới mở, không biết anh có để ý thấy hay chưa…

Cách nói chuyện của cô rất khéo léo, như thể đang dẫn dắt anh chú ý đến những thứ mà trước đây anh chẳng hề quan tâm.

“Tôi không thích người nói nhiều.”

“Tôi không thích người ít nói.”

“… Vậy hẳn cô cũng biết tôi là người đảm bảo an toàn cho cô, cô nên tuân theo sự sắp xếp của tôi.”

“Vậy anh cũng nên biết, chuyện anh đảm bảo an toàn cho tôi là bởi giữa chúng ta đã có giao kèo. Nếu nói theo phép làm tròn thì anh chính là vệ sĩ của tôi, mà vệ sĩ thì nên nghe theo lời chủ thuê mình chứ.”

Hứa Dịch cạn lời. Anh lựa chọn cách chặn giọng nói của Kiều Thời.

Chặn âm thanh của hệ thống không dễ, anh hoàn toàn phải dựa vào ý chí của chính mình mới có thể phớt lờ nó. Nhưng chặn giọng nói của Kiều Thời thì dễ hơn nhiều, chỉ cần tạm thời tắt tiếng của thế giới bên ngoài là xong.

Bỗng nhiên, sắc mặt Kiều Thời thay đổi, cô há miệng th* d*c, nói rất nhanh, trông có vẻ như đang hoảng sợ nói với anh điều gì đó.

Hứa Dịch không muốn để ý đến cô.

Nhưng sự tò mò của anh lại trỗi dậy. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô nàng này lộ ra vẻ mặt như thế, cô đang nói chuyện gì quan trọng phải không?

Thay vì cứ suy nghĩ mãi về việc cô vừa nói gì, chi bằng làm rõ ngay từ bây giờ thì hay hơn.

Hứa Dịch hủy bỏ chế độ tắt tiếng: “Vừa rồi cô nói gì vậy?”

Kiều Thời chẳng nói gì cả, cô chỉ tùy tiện mấp máy môi thôi.

“Chúc mừng anh! Lần này, chế độ tắt tiếng không khiến anh bỏ lỡ bất cứ thông tin quan trọng nào hết.”

Hứa Dịch: …

Nếu anh còn tin vào mấy trò quỷ của Kiều Thời nữa thì anh sẽ viết ngược tên mình lại luôn!

Kiều Thời cười tủm tỉm.

Trông thấy Hứa Dịch lại định bật chế độ tắt tiếng và hoàn toàn phớt lờ cô, Kiều Thời vội nói: “Đợi đã, vừa rồi tôi chỉ đùa thôi. Bây giờ tôi thực sự có chuyện muốn nói, một chuyện rất quan trọng.”

Hứa Dịch ra hiệu cho cô tiếp tục nói.

“Anh không cần cố tình chặn âm thanh bên ngoài đâu, bởi vì tôi cũng có thể tạm nhường anh một chút.” Kiều Thời sửa lại thái độ không chịu nhường trước đó, dịu dàng nói.

Thế nhưng Hứa Dịch đã ít nhiều hiểu được những chiêu trò của cô, anh không những không cảm thấy ngạc nhiên, còn nhìn cô bằng ánh mắt kiểu “thế rốt cuộc cô muốn thế nào”.

Kiều Thời bị anh nhìn đến mức có phần xấu hổ, cô cười hi hi. Nhưng những gì nên nói thì phải nói, cô cũng không vòng vo: “Chính là phải tăng thêm tiền.”

Ừm, im miệng là “dịch vụ bổ sung”, phải tính giá khác.

Thế thà anh tự che chắn thính lực còn hơn! Hứa Dịch xém thì mất bình tĩnh. Nhưng anh lười phản ứng lại với cô nàng này, dứt khoát sải bước đi về phía trước.

“Chờ tôi với nào, đồng đội thân ái của tôi!” Kiều Thời gọi với theo anh.

Nghe thấy mấy chữ “thân ái”, bước chân Hứa Dịch hơi lảo đảo, anh lại nhớ đến những lời nói nhảm của hệ thống.

Nhất định là nói nhảm! Hứa Dịch khẳng định chắc nịch trong lòng.

Đó vừa không phải là sự thích thú, vừa không phải thái độ đúng đắn đối với “đồng đội”. Cũng không phải Hứa Dịch chưa từng được sắp xếp làm đồng đội với người khác, tính cách kiểu nào anh cũng đã gặp nhưng bọn họ đều biết cách thích nghi và phối hợp với anh.

Kiều Thời thì ngược lại.

“Bởi vì con người đều tương tác qua lại với nhau. Anh cũng đâu phải con trai cưng của tôi, không có lý nào lại bắt tôi phải tự mình thích ứng với anh đúng chứ? Tôi có thể thay đổi một số thói quen vì anh nhưng anh cũng phải như vậy.”

Kiều Thời lải nhải phía sau anh. Lúc nào cô cũng có cả một đống lý lẽ.

Hứa Dịch cho rằng Kiều Thời muốn anh trở thành một người đồng đội thân thiện. Nhưng cô không làm như thế.

Cô không đưa ra bất cứ ý kiến nào về tính cách cá nhân của anh, có điều lúc ở trong giới vực, khi những người khác đang hoảng loạn không biết phải làm gì, cô sẽ âm thầm kéo họ cùng vào trong khu vực an toàn.

Theo lý thuyết, Hứa Dịch chỉ đồng ý bảo vệ cho một mình Kiều Thời.

Phong cách nhất quán của anh chính là: Chỉ dọn dẹp, không tìm cách cứu viện. Những người khác trong giới vực sống hay chết thì anh không quan tâm.

Hứa Dịch quay đầu nhìn cô, Kiều Thời chớp chớp mắt với anh, nói bằng khẩu hình miệng: “Anh hãy thích nghi đi.”

Lúc đó Hứa Dịch không nói gì, chỉ nhắc nhở một người thích lo chuyện bao đồng là Kiều Thời rằng: “Những người đó chưa chắc đã cảm kích cô. Bọn họ sẽ chỉ cho rằng việc cô cứu họ là chuyện đương nhiên. Nếu cô làm không tốt, họ sẵn sàng trở mặt với cô ngay lập tức.”

“Ừm, tôi biết rồi. Nhưng tôi chỉ muốn làm tốt những việc tôi có thể làm thôi. Nếu mỗi người đều có thể làm tốt những việc bản thân nên làm và có thể làm, vậy là đã rất giỏi rồi. Anh xem, anh chịu trách nhiệm tấn công, tôi lo trách nhiệm cổ vũ động viên, chúng ta phân công như thế chẳng phải là hợp lý quá rồi còn gì.”

Kiều Thời vui vẻ nói: “Nếu có thể nhận được lời cảm ơn, tôi sẽ rất vui. Còn nếu không tôi cũng chẳng cảm thấy thẹn với lương tâm mình. Còn về chuyện trở mặt, đó lại là một kiểu chơi khác rồi.”

“Đã từng nghe câu này chưa, người tốt thường chết sớm?”

“Hửm? Lão Hứa, hóa ra mục tiêu của anh là sống lâu trăm tuổi à?”

Đương nhiên Hứa Dịch không có mục tiêu đấy. Trên thực tế, anh luôn chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bản thân có thể chết bất cứ lúc nào.

“Nếu như vậy thì cũng đâu có gì mâu thuẫn với câu “người tốt thường chết sớm” đâu.” Kiều Thời nhún vai.

Hứa Dịch im lặng.

Anh nhớ lại buổi tối anh gặp Kiều Thời lần đầu tiên, rõ ràng cô nàng này đã nhận được ám thị “rời khỏi bờ hồ” của dị thường đang nằm bò sau lưng mình, nhưng cô vẫn không do dự mà chạy về phía anh.

Cô có một bộ nguyên tắc vững chắc về thế giới và bản thân cô.

“Tùy cô thôi. Đừng gây thêm rắc rối cho tôi là được.”

“Có lẽ thỉnh thoảng vẫn sẽ có chút rắc rối…” Kiều Thời nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng không sao, bởi vì tôi sẽ không chê anh phiền phức đâu.”

Nói cách khác: Tôi chịu đựng phiền phức của anh, anh cũng nên kiên nhẫn một chút đi.

Hứa Dịch: …

“Đúng rồi, đừng gọi tôi là lão Hứa.”

“Vậy tôi nên gọi anh là gì? Ngài Hứa à? Nghe xa cách quá. Anh không cảm thấy gọi lão Hứa nghe rất thân thiết hay sao? Anh cũng có thể gọi đội trưởng Lý là lão Lý, ha ha, có phải hình ảnh chủ nhiệm lớp trung niên hói đầu chợt hiện ra không?”

Hứa Dịch tưởng tượng một chút hình ảnh đó, bỗng nhiên anh cảm thấy không thể nhìn thẳng vào Lý Văn được nữa.

Anh cố gắng khôi phục nét mặt nghiêm túc.

Sau đó, Kiều Thời bắt đầu đóng vai trò người phát ngôn.

Hứa Dịch chuẩn bị tung tuyệt chiêu, Kiều Thời sẽ nhắc nhở những người khác trong giới vực: “Trốn đi! Anh ấy chuẩn bị bắt đầu ra vẻ đấy!”

Hứa Dịch: …

Khi có ai đó ở bên cạnh cứ liên tục thực hiện “cảnh báo tình huống cao trào” thì khó mà nói còn giữ lại được bao nhiêu khí chất nữa. Ngược lại trông còn có vẻ hơi… ngốc.

“Không phải, sao cô biết tôi sắp làm gì chứ?”

“Tôi đã quan sát anh rồi.”

Này! Cuối cùng cô cũng tự lộ ra việc cô đang theo dõi tôi rồi đấy!

Nội tâm Hứa Dịch rít gào. Nhưng bây giờ anh mà so đo chuyện này thì có vẻ hơi muộn rồi.

Khi Hứa Dịch bị hệ thống hạn chế sử dụng năng lực, khiến anh không thể gây tổn thường cho dị thường, Kiều Thời sẽ đảm đương vai trò “người đàm phán”. À thì, nói vậy nghe cho nó văn vẻ tí thôi, chính xác là lúc đó Kiều Thời sẽ ra mặt khiến dị thường tức chết.

Hứa Dịch tin cô có năng lực thiên bẩm được ông trời ưu ái trên phương diện này. Suy cho cùng chính anh cũng thường xuyên bị Kiều Thời làm cho tăng xông mà.

Sự thật đúng như anh dự đoán, Kiều Thời biết cách khiến dị thường mất phòng bị, sau đó ép dị thường chạm vào “ranh giới an toàn” trước, như vậy hệ thống sẽ gỡ bỏ hạn chế đối với Hứa Dịch.

“Cô biết gì đó đúng không?”

Hứa Dịch chưa bao giờ nói với ai về hệ thống, nhưng biểu hiện của Kiều Thời rất giống với việc cô đã biết về sự tồn tại của hệ thống. Hai đứa này thực sự rất giống cùng một phe ấy! Còn biết cách phối hợp với nhau nữa cơ!

“Biết gì cơ? Chuyện anh bị bệnh ấy hả?” Kiều Thời vỗ vai anh: “Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.”

Với mức độ quan sát kỹ lưỡng của Kiều Thời đối với Hứa Dịch, làm sao cô không biết anh có thể là người đa nhân cách chứ?

Nếu Hứa Dịch muốn ra tay, có vẻ phải cần đến “sự đồng ý” của cả hai nhân cách. Giống như khóa hai lớp vậy.

Sau khi phát hiện nhân cách thứ hai của anh vô hại, Kiều Thời cảm thấy, kỳ thực chuyện này chưa chắc đã là một việc xấu.

Có lẽ đây là một cơ chế tự bảo vệ xuất hiện trong tiềm thức của anh để ngăn bản thân anh lạm dụng năng lực của chính mình.

Đương nhiên, bản thân Hứa Dịch chắc chắn không thích nhân cách kia của mình. Kiều Thời không nói với anh về lý thuyết tự bảo vệ này của cô, cô chỉ có thể an ủi anh rằng: Chuyện này không phải vấn đề lớn.

“Tôi không có đa nhân cách!” Anh hoàn toàn không muốn trở thành một thể với hệ thống.

“Được rồi, được rồi.” Kiều Thời bình tĩnh đáp.

Hứa Dịch lại càng buồn bực hơn. Việc cô trả lời quyết đoán, dứt khoát như thế chỉ càng chứng tỏ cô chẳng thèm để tâm đến những gì anh nói!

Hệ thống thì lại bày tỏ sự vui mừng.

Việc để ký chủ kết bạn với cô Kiều Thời quả thực là một bước khởi đầu đúng đắn. Ký chủ đã bắt đầu có những cảm xúc khác nhau, bắt đầu quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Anh không còn là một hòn đảo cô độc nữa!

Việc chữa bệnh tâm thần, quả nhiên chỉ có thể nói, sử dụng thuốc là phụ, chữa bệnh bằng xã hội hóa mới là chính!

Hứa Dịch hít sâu một hơi, tạm thời không quan tâm đến chuyện hệ thống bị gọi là nhân cách thứ hai hay thứ gì khác. Điểm mấu chốt là…

“Vậy cô có thể nói chuyện với nhân cách còn lại của tôi, bảo nó rời đi không? Hoặc cô có biện pháp nào giúp tôi thoát khỏi sự khống chế của nó không? Bảo nó bớt lo chuyện bao đồng đi?” Hứa Dịch hỏi.

Kiều Thời nghiêm túc nói: “Đây là cuộc đối thoại mà chính anh phải hoàn thành với bản thân mình, những người khác rất khó giúp được.”

“Coi như tôi nợ cô một ân tình đi!” Hứa Dịch có phần khó khăn khi đưa ra lời hứa hẹn.

“Cho dù kết quả thế nào cũng được phải không?”

“Đúng vậy. Cô cứ dùng cách của cô để nói chuyện với nó đi.” Hứa Dịch nhấn mạnh.

Anh tin rằng, dù hai đứa này không phải đồng phạm thì cũng là những “bệnh nhân chung phòng” cùng tần số. Dù sao thì ở trước mặt hệ thống, chắc chắn Kiều Thời dễ nói chuyện với nó hơn anh!

Thấy Hứa Dịch ra điều kiện, Kiều Thời vừa mới nói “chỉ có thể dựa vào chính mình” lập tức đồng ý: “Thỏa thuận xong!”

“Xin chào, anh Hứa thứ hai. Tôi có cảm giác chắc hẳn anh đã biết đến sự tồn tại của tôi rồi. Vậy chúng ta không cần vòng vo nữa. Tôi tin chúng ta đều hy vọng anh ấy sớm khỏe lại, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, có được không?”

Hệ thống kiên quyết yêu cầu Hứa Dịch truyền đạt: “Ký chủ, xin hãy nói với cô ấy, “được thôi”!”

Nhìn đi, anh nhìn xem, đây đúng là người tốt mà!

Hứa Dịch cũng phải trợn tròn mắt.

Bạn nói Kiều Thời không làm theo yêu cầu ấy hả? Hình như cũng không hẳn. Rõ ràng cô đã bày tỏ mong muốn rằng Hứa Dịch sẽ chuyển biến tốt lên. Nhưng cách cô bày tỏ điều này lại bắt đúng tần số với hệ thống.

Hứa Dịch mơ hồ nhận ra một việc: Rất có thể cô nàng này cực kỳ hợp tần số với hệ thống trong việc chơi xỏ anh!

Thấy Hứa Dịch im lặng mãi không nói gì, Kiều Thời nhìn anh với vẻ mong đợi: “Sao rồi? Có tác dụng không?”

Hứa Dịch nghiến răng nghiến lợi: “Tác dụng thực sự, là, rất, lớn, đấy!”

Anh thật ngốc. Quá ngốc.

Kiều Thời lập tức nhảy bật ra xa: “Chính anh nói đó nha, nếu không có tác dụng thì cũng không thể trách tôi đâu đấy…”

Hứa Dịch muốn nói: Đây mà là không có tác dụng ấy hả? Đây rõ ràng là tác dụng quá tốt, nhưng đáng tiếc lại thành phản tác dụng. Đối với việc trị liệu cho anh, hệ thống lại càng trở nên chú tâm hơn.

Bình thường Hứa Dịch hiếm khi mất bình tĩn, trừ khi thực sự không nhịn được nữa.

***

Nhóm một người vô địch của Hứa Dịch dần dần trở thành nhóm hai người nổi tiếng không ra đâu vào đâu.

Đương nhiên, có thể chơi mấy trò chẳng ra đâu vào đâu ở trong giới vực, cũng lại là một minh chứng cho sự “vô địch”.

Sau đó, hai người đã bị nhắm vào.

Dị thường đối diện với Hứa Dịch, nhẹ nhàng giữ lấy lưỡi dao của anh, bởi vì nó hoàn toàn không cần dùng sức. Trong khi đó Hứa Dịch lại không thể dùng bất cứ sức mạnh nào.

“Ta đã nghiên cứu các ngươi rồi. Ha ha, một kẻ không có năng lực, một kẻ có năng lực nhưng lại gặp vấn đề rất lớn. Rõ ràng là một tổ hợp phế vật, thế mà các ngươi vẫn có thể giả vờ điên cuồng được đến tận bây giờ.” Dị thường kia cười một cách hết sức ngạo mạn.

Chỉ cần che đậy thật kỹ ác ý là có thể vô hiệu hóa năng lực của Hứa Dịch.

Như thế chẳng phải hai người này sẽ trở thành cá nằm trên thớt ngay luôn hay sao?

Hứa Dịch bình tĩnh rút lại con dao của mình. Kiều Thời đang cắn hạt dưa cũng đứng lên theo.

Ban đầu dị thường kia vẫn hơi cảnh giác, nhưng nó phát hiện hóa ra là Kiều Thời rót cho nó một chén trà… Bà cô này cứ như đang đi dã ngoại ấy, trên người toàn mang theo những thứ để ăn chơi giải trí.

“Mời uống trà.”

Dị thường thầm thở phào nhẹ nhõm, nó cười nhạt: “Nếu ta nói ta không uống thì sao?”

Kiều Thời im lặng nhìn nó.

Không ai nói với ai lời nào.

Bầu không khí chìm vào sự tĩnh mịch quái dị.

Ban đầu vẻ mặt dị thường còn kiêu ngạo, dần dần, sắc mặt nó đông cứng lạiChẳng bao lâu sau, nó đổ mồ hôi đầy đầu, bưng chén trà lên, một loạt tiếng leng keng leng keng vang lên… là tay nó đang run rẩy.

“Ta… ta uống.”

Vừa rồi, nó còn định hắt chén trà về phía Kiều Thời. Nhưng lúc nó định dùng ý niệm để khống chế cái chén, nó lại phát hiện ra cái chén không hề nhúc nhích.

Sau đó, khi nó muốn vận dụng những quy tắc mà nó đã chuẩn bị sẵn để đối phó với bọn họ, nó lại phát hiện tiếp nó cũng không thể huy động được sức mạnh của quy tắc!

Dường như phía đối diện chỉ là hai người bình thường yếu ớt. Mà nó bên này cũng là một dị thường yếu đuối.

Như kiểu biến thành tình huống đám gà mờ cắn xé nhau mà thôi. Chẳng có gì to tát… cái quỷ á! Nó cũng không biết Kiều Thời đã âm thầm cướp đoạt quyền khống chế của nó như thế nào! Điều này đã đủ đáng sợ rồi đúng không?

“Mi biết không? Nguyện vọng của ta là thế giới hòa bình.” Kiều Thời mỉm cười nói.

Năng lực của cô chính là khiến người trong một khu vực nhất định đều mất đi năng lực. Chà, điều này khiến cô trông như một người chẳng có năng lực gì khi cô sử dụng sức mạnh của mình ấy.

Vậy thì rốt cuộc cô có năng lực hay là không có năng lực đây? Kiều Thời thích được gọi là: Năng lực Schrodinger* hơn.

*Nếu dùng "Schrödinger" như một nghĩa bóng hay chơi chữ, nó thường ám chỉ một trạng thái không xác định, mơ hồ, hoặc tồn tại ở hai trạng thái cùng lúc cho đến khi có sự quan sát hoặc kiểm chứng.

Những người khác sẽ không nhận ra dấu vết năng lực của cô. Họ chỉ nhận thấy năng lực của mình đột nhiên trở nên vô dụng, điều này bao gồm cả năng lực của năng lực giả lẫn các dị thường.

Dĩ nhiên, trong tình huống bình thường, Kiều Thời hiếm khi sử dụng năng lực này.

Dù sao cô cũng phải để cho Hứa Dịch chút không gian phát huy chứ. Nếu cả địch ta đều bị cấm xài năng lực, chắc chắn đôi mắt hình viên đạn của Hứa Dịch sẽ bắn qua cô vèo vèo.

Hứa Dịch thích làm việc, cô thích lười biếng, đúng là một tổ hợp hoàn mỹ!

“Này nghe cứ như là tổ hợp tôi bị cô bóc lột ấy. Hoàn mỹ chỗ nào hả?” Hứa Dịch phàn nàn.

“Ồ? Nói như vậy tức là anh không phủ nhận chúng ta là một nhóm đúng không?” Kiều Thời nắm ngay trọng điểm.

“Tôi phủ nhận có tác dụng chắc…” Hứa Dịch lặng lẽ đuổi theo bước chân của Kiều Thời.

Bình Luận (0)
Comment