Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 163

(Chú thích: Ngoại truyện này không phải nhánh ngoài nữa, mà là phần tiếp theo của dòng thời gian chính, với nội dung ít liên quan đến Kiều Thời.)

Năm 3XXX.

Đã 200 năm trôi qua kể từ khi [Dự luật loài người mới] được thông qua.

Đã 50 năm trôi qua kể từ khi [Thế giới thăng cấp lên chiều không gian cao hơn].

Nghiên cứu của thế giới này về khoa học vũ trụ và khoa học sinh mệnh đã đột phá đến một giới hạn nhất định.

Mặc dù bắt đầu từ một thời điểm nào đó, tác động của tia vũ trụ đối với thế giới này chưa bao giờ dừng lại.

Mặc dù con người đã phát hiện ra nhiều hành tinh có thể sinh sống hơn, song những hành tinh này vẫn có thể bị từ trường đặc biệt quấy nhiễu bất cứ lúc nào.

Nhưng các nhà khoa học cũng đã sớm có một bộ chiến lược ứng phó hoàn chỉnh.

Nếu là quản lý khu vực, họ sẽ lợi dụng năng lượng từ trường để tạo ra vòng bảo vệ, bảo đảm không có ô nhiễm trong khu vực sinh sống.

Còn bên ngoài khu vực sinh sống, những khu vực bị từ trường quấy nhiễu sẽ được phân chia thành các khu vực với công năng khác nhau, căn cứ theo đặc tính của từ trường.

Có những nơi tồn tại như những thắng cảnh nổi tiếng, ví dụ cánh đồng tuyết, cũng có những khu vực gieo trồng mà ở đó thực vật điên cuồng sinh trưởng, còn có cả những trung tâm xử lý rác thải có thể phân hủy tất cả mọi thứ…

Đương nhiên, đối với những khu vực có ý nghĩa đặc biệt nào đó, ngay cả khi từ trường yếu đi, mọi người vẫn sẽ cố gắng hết sức để duy trì sự tồn tại của những khu vực ấy.

Năng lượng từ trường được truyền đi giữa các khu vực, cực kỳ thuận tiện. Mỗi khu vực đều có quảng trường vận chuyển, việc vận chuyển giữa các khu vực bên trong hành tinh nhanh như cách quân cờ xoay chuyển, chớp mắt là đến nơi.

Còn đối với cá nhân, phương pháp ứng phó với ảnh hưởng của phóng xạ cũng rất thuận tiện.

Loài người mới không sợ phóng xạ quấy nhiễu, nhưng lại có nhu cầu cao đối với chất ổn định.

Người bình thường đi vào khu vực phóng xạ có thể tiêm thuốc kháng lại sự quấy nhiễu của phóng xạ, những người có trình tự gen phát triển ở mức độ cao hơn thì tính miễn dịch đối với sự quấy nhiễu của phóng xạ cũng cao hơn. Đương nhiên, cũng có một số người sẽ chủ động lựa chọn cải tạo theo hướng biến dị…

“Haizz, sớm biết thế này, lúc trước mình nên chọn giải phẫu theo hướng biến dị cho rồi!” Bạn học Tiểu Lâm bước ra khỏi quảng trường vận chuyển, cô ấy thở dài thườn thượt.

Cô ấy là sinh viên mới ra trường, chuyên ngành xã hội học.

Trong những năm nhảy vọt về công nghệ, xã hội học cũng phát triển mạnh mẽ. Tất cả mọi thứ đều thay đổi. Ví dụ như dự luật về loài người mới được thông qua không chỉ là công việc của những chuyên gia luật pháp, mà còn liên quan đến việc mọi người làm thế nào để thích ứng, tiếp nhận, thậm chí là hòa nhập về lối sống và tư tưởng văn hóa… Tất cả đều là những vấn đề thuộc phương diện xã hội học.

Những năm đó, xã hội học cũng là một chuyên ngành cực kỳ hot.

Nhưng những năm gần đây, những thứ cần ổn định đều đã ổn định, tựa hồ những gì cần nghiên cứu cũng đã được nghiên cứu gần như hoàn chỉnh. Khó kiếm việc làm quá đi!

Trong ngành học này, những ai chấp nhận cải tạo theo hướng biến dị hoặc là loài người mới, không chỉ có lợi thế về việc làm mà ngay cả việc công bố luận văn cũng dễ dàng được chấp nhận hơn!

Suy cho cùng thì bản thân họ cũng chính là “đối tượng nghiên cứu” mà.

Mấy đề tài như “Sau khi cải tạo theo định hướng biến dị, liệu có thể đạt trạng thái thể chất và tinh thần cùng cấp với loài người mới hay không”, hoặc “Trải nghiệm về sự kỳ thị và chống kỳ thị mà tôi đã gặp phải trong những năm tháng đó”… thì đúng là quá dễ viết rồi.

Bạn cùng lớp bên cạnh kéo cô ấy lại: “Suỵt, đừng có dựng flag vào lúc này thời điểm này.”

“Hả?”

“Cậu không biết gì à?” Bạn học cùng lớp chỉ vào huy hiệu ngôi sao màu vàng rực rỡ phía trên bầu trời quảng trường vận chuyển. Một tấm màn năng lượng vô hình nâng đỡ ngôi sao, hoặc có thể nói, chính hạt nhân đó đã giúp ổn định tấm chắn năng lượng: “Bà ấy đang chăm chú quan sát chúng ta đấy.”

“Bà ấy” ở đây chính là người tiên phong họ Kiều. Cô là nhân vật quan trọng thúc đẩy sự thay đổi.

Tiểu Lâm hiểu rất rõ ý nghĩa của huy hiệu đó, nhưng tình huống hiện tại của cô ấy thì có liên quan gì đến người tiên phong đó cơ chứ?

Bạn cùng lớp rất bình tĩnh giải thích cho cô ấy: “Tương truyền rằng, bởi vì bà ấy bị thất nghiệp ngay sau khi tốt nghiệp, quá thất vọng với thế giới mục nát ấy nên đã giương cao ngọn cờ trở thành lãnh tụ của loài người mới, từ đó thúc đẩy cuộc cách mạng thay đổi.”

Tiếu Lâm cảm khái, cứ như thể đang nói rằng: Thế giới này lại đến lúc cần thay đổi rồi! Mình sẽ trở thành bà Kiều thứ hai!

“Hả? Khoan đã, chẳng phải trong sách giáo khoa có nói rằng, vào một ngày nọ, khi một ngôi sao băng lướt qua bầu trời đã khiến bà ấy nảy sinh linh cảm hay sao…”

Nghe nói bà chính là người được trời chọn!

Cho nên, người ta mới làm huy hiệu tượng trưng cho bà thành hình ngôi sao, không chỉ để tưởng nhớ một người xán lạn như tinh tú trên trời mà cũng ngụ ý ám chỉ “linh cảm sao băng”.

“Haizz, sách giáo khoa nói nhưng chưa chắc đã đúng đâu.”

Bạn học xua xua tay, tiếp tục nói: “Còn về việc dùng ngôi sao làm huy hiệu… Cậu biết không, mọi người vốn định đúc tượng cho bà ấy nhưng bà ấy nói, lỡ một ngày nào đó bà ấy xuyên không hoặc sống lại nhìn thấy mặt mình ở khắp nơi thì kỳ cục lắm, nên mới đơn giản hóa thành như vậy.”

Tiểu Lâm trợn mắt há hốc mồm: “Không phải chứ, dã sử của cậu hoang đường vãi rồi đấy?”

Việc bà từ chối đúc tượng của bản thân, Tiểu Lâm cũng từng nghe qua, nhưng nói như vậy chẳng phải đã chứng minh bà ấy có đức tính khiêm tốn hay sao?

Sao theo cách nói của bạn cùng lớp, sự việc vẫn vậy nhưng ý nghĩa lại thay đổi hoàn toàn luôn thế?

“Đây không phải dã sử!” Người bạn đó quả quyết đảm bảo: “Nói đến dã sử, tớ còn nghe một chuyện còn hoang đường hơn nữa cơ.”

Không được. Không thể nghe. Những thứ như vậy không cẩn thận có thể tạo thành “ô nhiễm tin tức”.

Nhưng cô ấy thực sự cũng tò mò quá!

Cô ấy không nhịn được hỏi: “Dã sử gì thế?”

“Về chuyện tình yêu của bà ấy…”

“Ồ ồ ồ, cái này tớ cũng biết không ít!” Tiểu Lâm hào hứng hẳn lên, cô ấy đã xem mấy phiên bản phim 3D về chủ đề này rồi: “Tớ khá thích phiên bản của bà ấy với ông Hứa!”

Bạn cùng lớp khẽ lắc đầu, tỏ vẻ thần bí: “Tiểu Lâm, cậu còn quá trẻ. Tình cảm của người trưởng thành phức tạp lắm…”

Tiểu Lâm vừa thấy dáng vẻ của cô nàng này là biết ngay cô nàng đang đu mấy CP kỳ quặc: “Này, cậu không phải là fan của CP bách hợp đấy chứ?”

Bạn học tiếp tục lắc đầu: “Sự việc phải bắt đầu từ mối quan hệ vừa yêu vừa hận giữa bà ấy với một sinh mệnh máy móc có trí tuệ…”

“Bà ấy sắp bật nắp quan tài đội mồ sống dậy rồi đó!” Tiểu Lâm siết chặt nắm đấm, hét lên khàn cả giọng. CP hay gì đó thì ít nhất cũng phải là sinh vật hình người chứ!

Nhưng ngay khi cô ấy vừa dứt lời, ngôi sao trên bầu trời quảng trường đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, ánh sáng lấp lánh rơi xuống hóa thành một người trông rất quen thuộc.

Đúng vậy, rất quen thuộc.

Dù các pho tượng đúc bà ấy chưa trải rộng ở khắp các phố lớn ngõ nhỏ, nhưng bọn họ đều đã trông thấy khuôn mặt của bà thông qua các loại hình ảnh thực tế ảo.

Đậu má! Bà ấy thực sự bật nắp quan tài rồi!

Hai cô gái la thất thanh, suy nghĩ hỗn loạn như thể trong đầu có cả vạn con ngựa đang phi ầm ầm.

“Hello, hai bạn học, tốt nghiệp vui vẻ chứ?” Người đó mỉm cười nhìn bộ lễ phục tốt nghiệp mà hai người họ đang mặc trên người. Thời đại thay đổi, đồng phục cũng đã biến đổi đến mức không nhận ra kiểu dáng nữa rồi.

Nhưng Tiểu Lâm và bạn học lại không nghe ra chút ẩn ý trong giọng nói đó, họ lập tức tỉnh táo lại và hỏi: "Người… người là hình ảnh 3D phải không?”

Vừa nhìn đã biết hết thông tin của họ, đây không giống tổ tiên đội mồ sống dậy, mà giống như một quả easter egg* do trung tâm dịch vụ công cộng tạo ra hơn. Khi dịch chuyển bằng việc vận chuyển năng lượng từ trường, chắc chắn sẽ nhận diện thông tin danh tính, nên mới có quả easter egg này.

*Thường chỉ những chi tiết ẩn, bất ngờ thú vị trong game, phim ảnh, phần mềm hoặc đời sống thực.

"Ừm, có thể lắm…” Cô kéo dài giọng.

Không xác nhận, cũng không phủ nhận, lại càng giống tác phẩm của trung tâm dịch vụ công cộng hơn!

"Quả easter egg này đúng là bất ngờ thật, nhưng tôi muốn một thứ gì đó thiết thực hơn! Xin hãy cho tôi một công việc đi!”

"Sẽ có thôi, hai bạn đều sẽ có một tương lai tươi sáng! Đây là lời chúc phúc của tôi.”

Người phụ nữ tựa như một hình ảnh thực tế ảo đưa ra lời chúc phúc. Nhưng trước khi bóng dáng cô biến mất, cô lại đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, đây là năm bao nhiêu vậy?”

Hai cô gái lại rơi vào trạng thái sững sờ một lần nữa.

- HẾT TRUYỆN 

Bình Luận (0)
Comment