Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 30

Tay Kiều Thời run rẩy, trong lòng chỉ muốn chửi thề.

Hệ thống bảo rằng "linh hồn người chết" sẽ biết ơn cô.

Vậy là… hệ thống chết tiệt này thật sự đào "linh hồn người chết" đó lên rồi dúi vào tay cô à?!

Rõ ràng cô phải liều chết chôn nó xuống đất đó!

Kiều Thời chẳng hề cảm nhận được chút "biết ơn" nào mà chỉ thấy sát khí bốc lên cuồn cuộn từ đôi hốc mắt đen ngòm kia.

Ngay lúc ấy, mặt dây chuyền hình đầu lâu bỗng giơ cánh tay xương xẩu lên, như một cây kim sắc bén chọc thẳng vào động mạch cổ cô…

Nhưng đó chỉ là ảo giác của Kiều Thời.

Trên thực tế, cái đầu lâu chỉ nhấc cánh tay khẳng khiu lên, cúi đầu chắp tay một cách lễ phép, giọng điệu đầy lịch sự: "Cảm ơn cô nhé."

Mãi đến lúc này, giọng điệu vô cùng bình thản của hệ thống mới vang lên: "Ký chủ đừng hoảng hốt. Dù là bộ xương cô chôn trước đó hay mặt dây chuyền đầu lâu này, chúng đều là vật chết. Hiện tại, nó chỉ đơn thuần hoạt động nhờ pin thôi."

"Nhưng nếu ký chủ muốn nhìn nhận theo quan niệm vạn vật đều có linh hồn thì cũng có thể coi nó như một sinh vật sống.”

Hệ thống này là chuyên gia điều trị tâm lý chứ không phải loại tùy tiện phủ nhận ảo giác của ký chủ. Làm vậy chẳng giúp ích gì cho việc chữa trị cả.

Ví dụ như lúc này, hệ thống gặp một vấn đề: Ký chủ xuất hiện triệu chứng ảo thính, vậy phải làm sao?

Thẳng tay tiêm thuốc an thần, chặn luôn thính giác của cô ư?

Đó là cách làm ngớ ngẩn nhất, chỉ chữa phần ngọn mà không giải quyết được gốc rễ vấn đề.

Còn hệ thống này thì khác, nó sẽ bắt đầu từ nhận thức của ký chủ, từng bước cải thiện tâm lý từ trong ra ngoài!

Kiều Thời nghe thấy những lời chửi rủa cay nghiệt, cũng cảm nhận được cái đầu lâu này đầy sát khí. Nhưng thực tế thì sao? Những gì cô thật sự nghe được lại là một lời cảm ơn đầy thiện chí.

Sự thiện chí mà cô nhận được, cuối cùng sẽ xóa tan mọi ác ý do trí tưởng tượng tạo ra!

Kiều Thời im lặng.

Trong đầu cô có cả đống lời muốn chửi rủa.

Cô dám chắc một điều, ngay khoảnh khắc cái đầu lâu này cử động, nó thực sự muốn đâm cô, nhưng rồi chẳng hiểu sao động tác của nó lại cứng ngắc đổi hướng, biến thành một lời cảm ơn đầy gượng gạo.

Hơn nữa, không phải cô khó tính, mà chỉ cần nghe giọng điệu của nó thôi cũng đủ hiểu. Dù nó cố tình kéo dài thêm một chữ "nhé" cho có vẻ thân thiện, nhưng rõ ràng đó chỉ là đọc kịch bản theo kiểu vô hồn.

Kiều Thời cảm thấy, nếu cô nhận lời cảm ơn này thì cô tổn thọ mất!

Cô thành tâm hỏi: "Hệ thống, tui được tự xử lý phần thưởng này đúng không?"

Ý là cô vứt nó đi cũng chẳng sao chứ?

"Hầu hết các trường hợp là vậy."

Chỉ với câu mở đầu này, Kiều Thời đã thấy có gì đó sai sai.

Quả nhiên, hệ thống tiếp tục bổ sung: "Nhưng đây là phần thưởng thể hiện lòng cảm kích và thiện ý, vậy nên không thể vứt bỏ."

"Thế tui cung kính chôn nó lại thì sao?"

"Ký chủ, nó là mặt dây chuyền đồ chơi, không phải hài cốt! Nếu cô chôn trực tiếp xuống đất, chẳng phải sẽ gây ô nhiễm môi trường à?" Hệ thống rất lý trí, không dễ dàng bị Kiều Thời dắt mũi.

Kiều Thời nghiến răng giữ vững nụ cười gượng gạo.

Lúc nãy, mặt dây chuyền đầu lâu đột nhiên động đậy phát ra âm thanh, khiến ba người còn lại trong xe suýt rớt tim ra ngoài.

Tới lúc này họ mới để ý, trên người Kiều Thời treo một thứ có phong cách hơi kỳ dị. Lạ thật, trước giờ đâu thấy cô đeo món này, là họ không để ý sao?

"Kiều Kiều, cái này là gì vậy?"

Trương Vi là người thân với Kiều Thời nhất nên càng bất ngờ hơn. Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy Kiều Thời thích mấy món phụ kiện theo phong cách "dân chơi" thế này.

Kiều Thời bóp chặt cái đầu lâu bằng hai ngón tay, sợ nó bất ngờ giơ xương ra đâm Trương Vi.

Nụ cười của cô vừa cay đắng vừa bất lực: "Nó... là tử thần tùy thân của tớ."

Thực ra, Kiều Thời cũng không biết rốt cuộc thứ này là gì, chỉ biết nó là một bộ xương quái dị.

Nhưng nó bị bắt phải ở bên cô, còn có thể tùy lúc cướp đi mạng sống của cô, vậy không phải tử thần tùy thân thì là gì?

Nhưng bản thân Tử Thần thực sự khi nghe thấy câu này lại có phản ứng cực kỳ mạnh!

Phải, linh hồn của Tử Thần đang bị nhốt trong cái mặt dây chuyền đầu lâu này.

Mà điều đáng buồn cười nhất là Ngài không hề tự nguyện!

Rõ ràng Ngài đang đánh một trận rất hăng, vậy mà đột nhiên trước mắt tối sầm lại, rồi khi trước mắt sáng ngời, Ngài phát hiện tình cảnh của mình đã biến thành như thế này.

Không chỉ bị thu nhỏ, con người cũng biến thành những gã khổng lồ, ngay cả cơ thể nhỏ bé này Ngài cũng không thể điều khiển được!

Ngài muốn một nhát đâm chết Kiều Thời, vậy mà lại bị ép phải nói lời cảm ơn?!

Ngài vẫn cảm nhận được mối liên kết với vương quốc mục nát, nhưng dường như có một lớp ngăn cách vô hình khiến Ngài không thể thoát khỏi cơ thể quái dị này.

Lời của Kiều Thời lại càng khiến Tử Thần chắc chắn một điều, chính cô đã giở trò gì đó!

Hừ, muốn biến Ngài thành tử thần tùy thân, trở thành một món trang sức treo bên người sao?

Mơ đi! Đừng hòng!

Ngài tức giận vung vẫy tay chân nhưng âm thanh phát ra lại là "Xin chào, xin chào".

Hai mắt Trương Vi sáng rực: "Cái này cậu mua ở đâu thế? Xấu mà dễ thương ghê!”

Nghe thấy mấy chữ "xấu mà dễ thương", cái đầu lâu giãy giụa càng dữ dội hơn.

Đây là sự sỉ nhục, bọn này cố tình chọc tức Ngài!

Thế nhưng, tiếng phát ra từ chiếc dây chuyền lại là: "Hôm nay cũng cố gắng nhé~"

Kiều Thời cười gượng, đáp khô khốc: "Cái này là đồ chơi thông minh đời cao ấy mà… hàng không bán đâu."

Tự dưng cô khá đồng cảm với cái đầu lâu này.

"Vậy à…" Trương Vi có hơi tiếc nuối nhưng cũng không quá thất vọng. Dù sao thì đồ chơi dễ thương có đầy, chỉ là con này trông tương đối mới lạ thôi.

Còn Kiều Thời thì vẫn đang nghiên cứu mặt dây chuyền.

Cô phát hiện một khớp xương nhỏ lồi lên ở mặt sau.

Cô ấn thử một cái, toàn bộ bộ khung xương lập tức xụi lơ nằm bất động trên tay cô. Hả? Tắt được à?

z

Kiều Thời lại ấn một lần nữa, cái khung xương lập tức bật dậy.

Cô ấn thêm phát nữa, nó lại gục xuống.

Cuối cùng, Kiều Thời thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần có thể "tắt nguồn", vậy cô không phải lo lúc nào cũng bị một con quái vật đầy ác ý theo dõi nữa.

Chứ cứ tiếp tục theo "liệu trình trị liệu" này, chẳng mấy chốc cô sẽ bị suy nhược thần kinh mất thôi!

Nhưng điều mà Kiều Thời không biết là, cùng lúc cô lặp đi lặp lại hành động bật/tắt, tại căn cứ cũng có một "người" đang liên tục trải qua cảm giác "chết đi sống lại". Mấy người trong căn cứ nhìn mà sững sờ.

Phải nói thật, nguyên cả một chuỗi động tác này… trông chẳng khác gì màn diễn xiếc nhào lộn cả.

Vậy họ có nên vỗ tay khen ngợi, nhân tiện thưởng chút tiền không nhỉ? May ra lại tăng thêm độ thiện cảm với chủ nhân giới vực?

Trong lúc họ còn đang cân nhắc chuyện đó, cuối cùng Tử Thần cũng giành lại quyền kiểm soát cơ thể. Ngài giận đến phát điên: "Ta có thể thả các ngươi đi! Chỉ cần cô ta chết!"

Lúc này, bộ dáng Ngài vô cùng thất thố, chẳng còn chút uy nghiêm của bậc thần linh nào nữa.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Ai? Ai mà có bản lĩnh chọc giận cả một vị thần thế này?

Tử Thần vung tay lên, gió cuốn theo lá rụng vẽ ra hình dạng một chiếc xe địa hình, rồi xoẹt một cái, hình dạng đó lập tức thay đổi biến thành một cô gái búi tóc củ tỏi.

Dù là dùng lá rụng để vẽ, hình ảnh có hơi trừu tượng nhưng những đặc điểm của Kiều Thời lại được khắc họa vô cùng rõ ràng.

Sĩ quan huấn luyện và hai người bạn đồng hành của Kiều Thời lập tức nhận ra cô.

Bầu không khí bỗng trở nên vi diệu.

Tử Thần nhìn chằm chằm sĩ quan huấn luyện, bởi vì Ngài biết người này có tiếng nói nhất trong nhóm.

"Dâng đầu cô ta lên, những kẻ còn lại sẽ được rời khỏi đây an toàn. Hiểu chứ?"

Không phải Ngài muốn tha cho đám người này, mà là… ngoài bọn họ ra, Ngài chẳng tìm được ai khác.

Ngay từ lúc ban đầu, bất kể Ngài nhập vào cơ thể nào đều có thể kết nối với toàn bộ vương quốc mục nát.

Ngài đã ra lệnh cho đại quân tử vong của mình xông lên tiêu diệt Kiều Thời., nhưng kết quả là không một đứa nào nghe theo.

Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.

Tựa như tất cả đều đã chết vậy.

… Ờm, thực ra thì, chúng vốn dĩ đều là xác chết thật.

Nhưng mà, bây giờ chúng còn dám giả chết với Ngài nữa á?

Bởi vì trong nhận thức của chúng, Kiều Thời và Tử Thần là cùng một cấp bậc (thật ra, chúng còn cảm thấy Kiều Thời có vị thế cao hơn Ngài một chút, nhưng mà câu này chúng không dám nói ra). Đẳng cấp đã phân chia rõ ràng, sao chúng dám động vào Kiều Thời?

Không quy hàng trước cô đã là nể mặt Tử Thần lắm rồi!

Trước đây, Tử Thần từng tự tin rằng đội quân tử vong của Ngài là bất khả chiến bại!

Nhưng bây giờ Ngài mới nhận ra, nếu cấp dưới toàn là một đám não chết, đôi khi đúng là vô dụng đến phát bực!

Nhìn sang đám sinh vật loài người, họ linh hoạt hơn nhiều. Chỉ cần một mạng đổi lấy cả đám, họ chắc chắn sẽ chấp nhận.

Chỉ cần Kiều Thời chết, cô sẽ là một món đồ chơi nằm gọn trong lòng bàn tay Ngài!

Quả nhiên, đúng như Ngài dự đoán, sĩ quan huấn luyện lập tức gật đầu lia lịa: "Hiểu, hiểu rồi! Nhưng mà… cô ấy đã làm gì anh vậy?"

Xúc tu của Tử Thần chực chờ vung lên, như thể định tiện tay tiễn luôn sĩ quan huấn luyện dám hóng hớt này đi chầu trời.

Sĩ quan huấn luyện lập tức hạ giọng: "Ý tôi là… cô ấy có thủ đoạn gì? Nếu biết trước, chúng tôi sẽ dễ bề đối phó hơn. Chúng tôi chẳng thân thiết gì với cô ấy cả. Anh cũng thấy rồi đấy, hôm nay mới là ngày đầu tiên cô ấy đặt chân đến đây."

Anh ta không dám nói dối trắng trợn rằng họ không quen biết Kiều Thời. Trong giới vực này, mọi sinh vật mục nát đều là tai mắt của Tử Thần.

Nhưng việc Kiều Thời vừa mới đến đây hôm nay lại là sự thật.

Tử Thần không phản bác.

Ngài im lặng suy nghĩ một lúc, sau đó bực bội phun ra một câu: "Cô ta giỏi dùng xẻng! Lại còn xảo quyệt, nham hiểm, thủ đoạn bẩn thỉu!"

Ừm… từ góc độ của Tử Thần thì đây đúng là sở trường của Kiều Thời.

Sĩ quan huấn luyện và đồng đội đứng hình.

Thứ nhất, hình tượng Kiều Thời trong lời của Tử Thần hoàn toàn không khớp với ấn tượng của họ.

Cô giỏi dùng xẻng á???

Thứ hai, mục đích của câu hỏi này vốn là để dò la thông tin, xem Kiều Thời đã làm cách nào để đối phó với Tử Thần. Nhưng với câu trả lời vừa rồi, họ chẳng moi móc được chút manh mối nào cả!

Sĩ quan huấn luyện cẩn thận dẫn dắt: "Anh có thể nói rõ hơn được không?"

Nhưng Tử Thần vốn chẳng muốn trả lời vấn đề này ngay từ đầu, làm gì có chuyện Ngài tự dưng chia sẻ chi tiết với đám người này?

Đôi mắt Ngài híp lại, ánh nhìn sắc bén hơn hẳn, Ngài khôi phục tháo độ hờ hững lúc trước: "Làm sao để giết cô ta là chuyện của các ngươi. Nếu không làm được thì chứng tỏ các ngươi cũng chẳng muốn rời khỏi đây lắm."

Sĩ quan huấn luyện chỉ có thể cúi đầu: "Hiểu rồi… vậy để chúng tôi bàn bạc cách xử lý."

"Tốt nhất là nhanh lên. Trước khi buổi lễ đăng cơ của ta bắt đầu, hãy dâng đầu cô ta lên. Nếu không… các tân khách của ta đang trên đường đến đây. Họ chưa chắc đã để các ngươi sống sót rời đi đâu."

Vương quốc mục nát vừa mới khai sinh, vốn buổi lễ đăng cơ là để tuyên bố sự tồn tại của Ngài với thế giới. Nhưng bây giờ…

Tử Thần cố che giấu sự sốt ruột trong lòng. Nếu biến thành đồ chơi của người khác trong buổi lễ đăng cơ, vậy Ngài đúng là chuyện cười lớn nhất thế gian này rồi!

"Tôi hiểu rồi."

Sĩ quan huấn luyện và đồng đội lặng lẽ trao đổi ánh mắt, tất cả đều nhận ra sự kiêng dè trong mắt nhau.

Sinh vật mục nát trong giới vực này vốn không đủ tư cách được Tử Thần gọi là khách. Điều đó có nghĩa là sắp có quái vật từ các giới vực khác đổ về!

Thông thường, sinh vật dị thường giữa các giới vực rất ít khi di chuyển qua lại, vì chúng có ý thức lãnh thổ cực kỳ mạnh.

Nhưng vẫn có những trường hợp ngoại lệ.

Ví dụ như chuyến xe ma quái mà Kiều Thời từng gặp trước đây, nó vốn là một giới vực di động.

Hoặc ví dụ như [Vương quốc mục nát] này.

Một khi gặp phải những giới vực có tính lưu động, do mức độ bất ổn tăng cao, chỉ số nguy hiểm của nhiệm vụ cũng sẽ tăng theo.

Tất nhiên, họ cũng chẳng cần lo lắng quá mức. Vì bản thân vương quốc mục nát đã đủ khó rồi, tăng thêm một chút nữa ư? Chả khác gì muối bỏ biển.

Mà nói thật, lúc này người sốt ruột nhất có lẽ chính là Tử Thần đấy…

Bình Luận (0)
Comment