Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 29

Con quái vật bối rối sờ lên trán mình, trông có hơi ngây ngô.

Nhưng những người có mặt ở đó chẳng hề thấy đáng yêu, họ chỉ cảm nhận được nỗi sợ hãi tột cùng!

Ánh mắt quái vật quét qua, khiến chân họ như bị đóng đinh xuống đất. Trong đầu ai nấy đều gào thét chạy mau, nhưng đôi chân lại chẳng thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Cơ thể như đang thầm thì: Hãy quỳ xuống thần phục Ngài đi.

“Đây không phải là "Cái quái gì vậy", mà đây là "Báo hiếu"." Quái vật kiên nhẫn sửa lại cách gọi thiếu chính xác và bất kính của họ.

"Có nghĩa là gì?" Thấy Ngài có vẻ giao tiếp được, có người lớn gan lên tiếng.

"Có nghĩa là, từ ngày xưa, sự sống được thai nghén từ những thứ mục nát, nuôi dưỡng bởi những thứ mục nát. Nhưng giờ đây, tất cả đã đảo ngược. Vương quốc mục nát… đang hồi sinh."

Quái vật mỉm cười, từ tốn giơ tay lên.

Cùng với động tác của Ngài, âm thanh sột soạt vang lên từ trong làn sương mù dày đặc, từ xa vọng lại, mỗi lúc một gần hơn.

Nếu họ bước ra khỏi căn cứ, họ sẽ thấy một cảnh tượng kỳ quái:

Toàn bộ dãy núi bao bọc căn cứ đang "thức tỉnh", hay nói chính xác hơn là đang "đảo lộn quy luật của trời đất".

Những khúc gỗ mục nát vươn ra những nhánh cây thối nát, những tán lá đã héo úa nhanh chóng tụ lại, hình thành nên những sinh vật kỳ quái. Những bộ xương khô lắc lư giữa núi rừng…

Mà khi những sinh vật còn sống chạm vào những thứ mục nát kia, hoặc là héo úa chỉ trong nháy mắt, hoặc là co giật hai cái rồi vĩnh viễn bất động.

Trong khu rừng kỳ quái ấy, sự sống và cái chết quấn lấy nhau, mà khi sự đảo lộn xảy ra thì sự thay đổi lại càng rõ rệt!

Thực tế, căn cứ này là nơi chịu ảnh hưởng nhẹ nhất. Dù sự sống ở đây mạnh mẽ nhưng "xác chết" lại không quá nhiều.

Những khoảng sân huấn luyện, từng căn phòng được họ xây dựng, những tảng đá, bê tông, nhựa mà họ sử dụng… tất cả đều là vật chất vô tri, không chịu sự chi phối của sinh tử.

Những thiết bị họ chuẩn bị cũng vậy, tất cả đều không có sự sống.

Nhưng căn cứ ít bị ảnh hưởng không có nghĩa là nó an toàn.

Dưới tác động của quái vật, bầy quái trong rừng đang bao vây căn cứ từ bốn phía.

Từ không trung vang lên một khúc ca, không phải âm thanh do con người phát ra, nhưng lại rung động theo một tần số mà con người có thể hiểu được:

Sự sống, dựa vào săn mồi và cướp bóc để tiếp tục tồn tại.

Hoa tươi, nhờ vào lá úa mà sinh trưởng.

Con người, bò lên xác người khác mà ăn thịt uống máu.

Bản chất của sự sống là được cái chết nuôi dưỡng.

Nhưng tất cả đã chấm dứt, tất cả đã kết thúc rồi.

Những kẻ đang sống sẽ hiến dâng sinh mệnh.

Mục nát mới là vĩnh hằng, cái chết mới là bất diệt.

Chào mừng đến với vương quốc mục nát.

Đây là trật tự mới!

"Các ngươi có thể gọi ta là Tử Thần. Ta sẽ đón nhận sinh mệnh này bằng tất cả sự biết ơn."

Giọng điệu của Ngài nghe có vẻ lễ độ nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, đó là sự thờ ơ tuyệt đối, là thái độ coi rẻ sự tồn tại của họ!

Lời vừa dứt, bàn tay Ngài đột nhiên b*n r* một sợi dây leo khô héo, lao nhanh như tia chớp về phía người vừa đặt câu hỏi.

Thậm chí người đó còn không kịp chạy, cơ thể anh ta héo quắt lại với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Chẳng mấy chốc, quái vật thu lại dây leo khô của mình, trên mặt hiện lên vẻ mãn nguyện, Ngài chậm rãi xoay cổ rồi nắm chặt bàn tay.

"A, sinh mệnh đang chảy tràn… quả nhiên, cơ thể con người tươi sống vẫn là tốt nhất."

Ban đầu, Ngài cố gắng thức tỉnh từ trên cơ thể đám chim máu kia, nhưng cơ thể loài chim quá mức yếu ớt, hấp thụ thêm một chút sinh mệnh thôi đã khiến chúng không chịu nổi gục ngã.

Điều đó có nghĩa là con người nhập vào chim thì chỉ có thể là một con chim. Thần nhập vào chim cũng chỉ có thể là một con chim.

Cùng lắm thì Thần làm một con chim hung dữ hơn con khác mà thôi.

Nhưng sao Tử Thần có thể chấp nhận chuyện đó?

Cơ thể con người là một vật chứa rất tốt, vậy nên Ngài mới tìm một bộ xương người ở nơi gần đám chim máu nhất.

Sau đó… không có sau đó nữa

Ngài bị một con người nhét thẳng xuống đất!

Quả thật là một sự sỉ nhục! Là nỗi ô nhục không thể dung thứ!

Tất nhiên, rất nhanh sau đó, Ngài đã tìm được một vật chứa khác, lần này may mắn là không còn xảy ra biến cố gì nữa.

Thế nhưng chỉ cần nghĩ đến con người kia, Ngài lại cảm thấy đầu mình đau âm ỉ.

Trên sân huấn luyện, không ai biết rằng không lâu trước đây, kẻ này đã chịu thiệt dưới tay một con người. Ít nhất trong mắt họ lúc này, Ngài hoàn toàn bất khả chiến bại.

Tấn công Ngài, chính mình sẽ chết. Bị Ngài tấn công cũng chết. Vậy còn cách nào để sống sót đây?!

"Chạy mau!"

Sau khi tận mắt chứng kiến thủ đoạn giết người của Ngài, cuối cùng bản năng sinh tồn cũng lấn át nỗi sợ hãi, thân thể vốn cứng đờ của họ bắt đầu chuyển động, tất cả đồng loạt bỏ chạy tán loạn!

Cùng lúc đó, viện quân đã tới.

Nhưng họ không lao vào tấn công Tử Thần, mà lái những chiếc xe quân dụng kéo theo từng tấm khiên lớn chắn phía trước, cố gắng cầm cự để đồng đội có thể rút lui.

Đây chính là đội ngũ do các huấn luyện viên tổ chức.

Khi cấp dưới báo cáo về tình huống bất thường trên sân huấn luyện, họ cũng đã nghe thấy những âm thanh kỳ quái từ bên ngoài căn cứ: Không chỉ có khúc ca quỷ dị văng vẳng trong không trung mà khắp các khu vực phòng thủ cũng liên tiếp truyền đến tin báo "những con quái vật đang tới gần".

Những mẩu thông tin rời rạc này, kết hợp với các manh mối đã thu thập được trước đó, giúp họ có được những nhận thức đầu tiên về giới vực này.

Dù họ vẫn chưa tìm ra cách tiêu diệt những "sinh vật bất tử", nhưng đánh không lại thì chạy thôi!

Chỉ cần không tạo ra bất kỳ "Liên kết sinh tử" nào với bọn chúng, chúng sẽ không thể hút sinh mệnh của họ!

|Họ thu hẹp tuyến phòng ngự, sử dụng vật liệu vô tri để ngăn chặn quái vật, ít nhất cũng có thể kéo dài thời gian.

Người trong giới đều hiểu một chân lý: Dù có rơi vào đường cùng, chỉ cần kiên trì thêm một giây, rất có thể cơ hội xoay chuyển tình thế sẽ đến vào giây tiếp theo.

Dưới sự yểm trợ của viện quân, những người còn lại trên sân huấn luyện cũng đã rút lui an toàn.

Khi nhìn thấy con mồi đang bỏ trốn, trên mặt Tử Thần vẫn không hề lộ vẻ sốt ruột. Thậm chí Ngài còn chẳng buồn đuổi theo, dù rằng Ngài hoàn toàn có khả năng làm vậy.

Ngài chỉ hứng thú quan sát chiến thuật của con người, rồi tiện tay kéo một chiếc xe lại để nghiên cứu.

Con người đúng là một giống loài thú vị.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, sĩ quan huấn luyện chỉ cảm thấy tim mình trĩu nặng.

Ai lại quan tâm chuyện mấy con cừu trong chuồng chạy từ góc này sang góc kia chứ? Đây chính là thái độ của Tử Thần đối với họ.

Sĩ quan huấn luyện hít sâu một hơi, cất cao giọng: "Anh có thể giao tiếp với chúng tôi, đúng không? Tôi mong anh có thể tha cho những người ở đây. Chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này, đổi lại, giới vực này sẽ thuộc về anh. Hoặc nếu anh có bất cứ điều kiện gì, chúng ta có thể đàm phán."

Là một "con cừu" trong chuồng, anh ta không có bao nhiêu tự tin. Nhưng gương mặt anh ta vẫn điềm tĩnh, không để lộ chút do dự hay sợ hãi nào. Đây là nguyên tắc tối kỵ khi đàm phán.

Dù biết cơ hội gần như bằng không nhưng anh ta vẫn phải thử.

Nghe thấy lời anh ta nói, Tử Thần rất lịch sự quay đầu nhìn lại.

Chỉ là, cổ Ngài vặn thành một góc độ quái dị, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng răng rắc vang lên khi xương khớp bị bẻ ngược.

"Được thôi! Ta có thể tha cho các ngươi."

Không ngờ Ngài lại đồng ý một cách sảng khoái như vậy.

Nhưng trước khi mọi người kịp mừng rỡ, câu nói tiếp theo của Tử Thần lại khiến tất cả rơi vào tuyệt vọng.

"Chỉ cần các ngươi đi mở rộng thêm lãnh thổ cho ta."

Rõ ràng Ngài không hài lòng với phạm vi của giới vực này, mà còn muốn tiếp tục xâm lấn vào thế giới thực. Chỉ một dãy núi này thì tính là vương quốc gì chứ? Thời đại mục nát nhất định sẽ đến.

Đôi mắt đen láy như thể nhìn thấu mọi toan tính trong lòng sĩ quan huấn luyện. Ngài chậm rãi nói tiếp: "Yên tâm, ta không lo các ngươi sẽ phản bội. Bởi vì các ngươi rồi cũng sẽ trở thành chiến binh mục nát của ta thôi."

Thực hiển nhiên, Ngài vốn không định để họ rời đi dưới hình dạng "người sống".

Sĩ quan huấn luyện cắn chặt răng, đến nước này rồi, nào còn cơ hội để thương lượng nữa?

Nhưng ngay lúc ấy, khuôn mặt tự tin thản nhiên của kẻ tự xưng là "Tử Thần" bỗng chốc đơ ra, sau đó ngã thẳng về sau!

Cùng lúc đó, những âm thanh ồn ào bên ngoài căn cứ đột nhiên tắt ngúm.

"Báo cáo chỉ huy! Đám quái vật mục nát bao vây chúng ta bên ngoài… hình như đang chạy vòng vòng tại chỗ. Chúng tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra…"

Sĩ quan huấn luyện cũng ngơ ngác!

Người trong giới đều nói: Cố gắng cầm cự thêm một giây, có khi sẽ có chuyển biến.

Hóa ra là vậy sao?

Cái gì mà Tử Thần, danh hiệu nghe thì oai phong lẫm liệt, thực tế lại chỉ là một con gà què không trụ nổi ba phút?

Sĩ quan huấn luyện quay sang hai học viên, hy vọng người trong giới có kinh nghiệm có thể giải thích tình huống hiện tại.

Nhưng đáng tiếc, anh ta cũng chỉ thấy vẻ ngơ ngác trong ánh mắt họ.

Chuyện quái gì đang diễn ra sao? Chính họ cũng không biết!

Hai phút trước, bên ngoài căn cứ huấn luyện.

Kiều Thời trở lại xe.

Cô bình tĩnh đến mức chẳng khác gì một người thường xuyên làm nghề chôn xác.

Ba người còn lại trên xe, ai nấy đều nhìn cô với thái độ kính sợ.

Tiếng gào thét bất lực của bộ xương kia, bọn họ nghe thấy rõ. Nhưng đến cuối cùng, nó chỉ có thể giận dữ trong vô vọng.

Cô quá mạnh mẽ! Thật sự quá mạnh mẽ!

Tần Linh và Trần Ưng chỉ hận không thể quay về quá khứ cho bản thân vài cái tát. Đùi vàng ngay trước mắt mà lại không biết trân trọng!

Nhưng họ cũng không có thời gian để sững sờ quá lâu, bởi vì tình thế cấp bách lắm rồi!

Lúc mới rời khỏi căn cứ, họ chỉ có cảm giác bất an. Nhưng giờ đây, sự kỳ lạ của nơi này gần như đã lồ lộ ra trước mắt. Họ phải rời đi ngay lập tức.

Vừa thấy Kiều Thời ngồi vững, Trần Ưng lập tức đạp mạnh chân ga.

Nhưng chưa đi được bao xa, tốc độ xe lại chậm dần. Cả ba người trong xe đều quay sang nhìn Kiều Thời với vẻ kỳ quái.

Toàn bộ khu rừng đang thay đổi, chuyện này khỏi cần bàn cãi. Nhưng vấn đề là trong sự thay đổi đó lại xuất hiện thêm một thay đổi khác!

Quái vật hình thành từ cành khô, lá mục và bùn đất lúc trước như đàn cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, điên cuồng lao về phía đám người tỏa ra hơi thở của sinh vật sống là họ.

Đây cũng là lý do khiến cả nhóm quyết định nhanh chóng rời đi.

Đám chim máu giống như bị âm nhạc mê hoặc, nhưng những thực thể dị thường khác thì sao? Ai mà biết được!

Nếu bọn họ bị bao vây chắc chắn không phải chuyện tốt.

Nhưng sau khi Kiều Thời chôn bộ xương kia xuống đất, lũ quái vật lại bắt đầu chạy ngược hướng!

Hơn nữa, xe tiến về phía trước thì bọn chúng càng chạy nhanh hơn cả xe.

Nhìn từ ngoài vào, cứ như trên xe có người đang điên cuồng truy sát lũ chúng nó vậy!

Ngay cả đám chim máu đậu gần loa xe, dù chúng vẫn còn lưu luyến âm nhạc, nhưng sau khi lén liếc nhìn Kiều Thời đang ngồi ở ghế sau, chúng rụt rè dịch ra bên ngoài ngoan ngoãn bám lên mui xe.

"Hình như… chúng nó rất sợ cậu." Người có khả năng cảm nhận những thực thể dị thường tốt nhất là Trương Vi đã đưa ra đánh giá khách quan.

Kiều Thời chớp mắt đầy vô tội. Nếu cô nói tất cả chuyện này không liên quan gì đến mình, họ có tin không?

Thật ra, không chỉ ba người trên xe mà ngay cả Kiều Thời cũng đang nghĩ, chôn một bộ xương thôi mà hiệu quả mạnh đến thế sao? Chẳng lẽ do cô đã phá vỡ quy tắc "Làm tổn thương sẽ bị phản phệ" nên chúng mới hoảng sợ như vậy?

Trên thực tế, đám quái vật mục nát không chỉ sợ hãi vì cô đã phá vỡ quy tắc, mà còn vì cô có thể chôn Tử Thần xuống đất mà bản thân vẫn bình an vô sự!

Bọn chúng đều là thuộc hạ của Tử Thần, được triệu hồi nhờ sự tồn tại của Ngài. Nhưng Kiều Thời lại có thể khắc chế Tử Thần như vậy, bọn chúng dám lại gần sao?

Tuy nhiên, lúc này những người khác vẫn chưa biết bộ xương mà Kiều Thời đã chôn chính là Tử Thần.

Bản thân cô hả… đương nhiên cũng chẳng hay.

Thậm chí họ còn không nghe thấy khúc ca quỷ dị mà đám người trong căn cứ đã được nghe.

Không còn cách nào khác, vì chính đám quái vật đã tạo ra khúc ca ấy. Nhưng bây giờ chúng đang cuống cuồng bỏ chạy, nào còn tâm trí đâu mà hát hò?

Vì vậy, cả nhóm đã bỏ lỡ một thông tin rất quan trọng nhưng hình như… cũng chẳng quan trọng lắm.

Cả đám bị bao vây tưởng như đã cận kề cái chết, ai ngờ chỉ trong chớp mắt, thế cục lại đảo ngược.

Có vẻ như họ… không cần phải vội vã rời đi nữa, đúng không?

Họ nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn quyết định lái xe quay về căn cứ.

Chỉ có điều, nếu như trước đó chiếc xe còn lao đi như bay thì giờ đây nó đang chạy một cách hết sức êm ái, bên trong vang lên tiếng nhạc du dương, không khí chẳng khác nào một chuyến dã ngoại cuối tuần.

Kiều Thời ngồi phía sau, vừa xoa xoa hai tay vừa mong chờ hệ thống phát thưởng. Dù sao cô cũng đã làm theo yêu cầu, nghiêm túc chôn xác rồi còn gì!

Thậm chí, để đề phòng "biến động địa chất" làm xác bật ra lại, cô còn cố tình ấn chặt đất xuống.

Tận tâm tận lực đến thế, chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng xịn sò!

"Chúc mừng ký chủ! Cô đã dũng cảm đối mặt với thử thách, sẵn sàng gánh vác trách nhiệm, giúp hài cốt ven đường có một nơi an nghỉ đàng hoàng. Nếu linh hồn ấy còn tồn tại, nhất định sẽ vô cùng cảm kích tấm lòng của cô. Để ghi nhận nghĩa cử cao đẹp này, hệ thống đặc biệt tặng thưởng: Mặt dây chuyền đầu lâu *1."

Trên thắt lưng Kiều Thời bỗng xuất hiện một mặt dây chuyền nhỏ hình đầu lâu.

Kiều Thời: ???

Mẹ nó chứ, bà nói lại lần nữa xem, phần thưởng gì cơ?

Bà tặng bệnh nhân tâm thần phần thưởng như vậy, bà thấy có hợp lý không?

Tất nhiên hệ thống thấy vô cùng hợp lý.

"Có lẽ ký chủ đã quen với việc giúp đỡ người sống, nhưng chưa có thói quen giúp đỡ người chết. Điều này cũng dễ hiểu. Khi giúp người khác, ký chủ có thể nhận lại sự cảm kích, từ đó có được cảm giác thỏa mãn. Nhưng nếu giúp người chết, ký chủ sẽ không nhận được bất kỳ lời cảm ơn nào. Không sao! Hệ thống sẽ thay họ bù đắp điều đó cho ký chủ!"

"Ký chủ hãy cảm nhận kỹ đi, có phải cô đang thấy lòng biết ơn mà nó muốn truyền tải không? Thay người chôn xác, tay vẫn còn tro. Cô cũng sẽ nhận được sự ấm áp và cảm động từ việc giúp đỡ những linh hồn lẻ loi."

Kiều Thời lặng lẽ cầm mặt dây chuyền lên, đối diện với hai hốc mắt đen ngòm của cái đầu lâu nhỏ.

Cô khó khăn nuốt nước bọt, giọng khô khốc: "Tôi… tôi có cảm giác nó còn sống…"

Bình Luận (0)
Comment