Mọi người lần lượt nhìn Kiều Thời, bọn họ phải giằng co với chim máu đến bao giờ? Bước tiếp theo phải làm thế nào?
Không biết từ lúc nào, cô đã trở thành người đáng tin cậy trong số bọn họ.
Kiều Thời phải chịu áp lực lớn hơn.
Cô có hai lựa chọn rõ ràng:
Một là dùng hệ thống loa xe xoa dịu tâm hồn để thu hút sự chú ý của chim máu, sau đó bọn họ quay lại tìm chiếc xe đi tuần, lái về căn cứ.
Hai là trực tiếp dẫn chim máu về căn cứ.
Nhưng khuyết điểm của cái sau rất rõ ràng, bọn họ không biết hiệu quả của âm nhạc xoa dịu đạt đến mức độ nào.
Giống như bây giờ, mọi người gần như không dám hành động trên phạm vi lớn.
Có quỷ mới biết khi chiếc xe cách căn cứ ngày càng gần có làm kích động đến chim máu hay không.
Những sinh vật dị thường này vốn dĩ không ổn định và có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Nhưng nếu lựa chọn cách đầu tiên, Kiều Thời chỉ có thể vứt bỏ chiếc xe, vứt bỏ phần thưởng là hệ thống loa này.
Cái này vốn không phải phần thưởng mà Kiều Thời mong đợi. Nhưng quan tâm nó là cái gì làm chi, có ích là được.
Sau khi từ bỏ phần thưởng hệ thống loa, nếu như trên đường trở về xảy ra tình huống bất ngờ, hoặc là tình hình ở căn cứ không ổn… thì phải làm thế nào?
Suy cho cùng, vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ bọn họ chưa đủ hiểu giới vực này.
Phạm vi của giới vực lớn bao nhiêu, ở đây có quy tắc gì, sao chim máu lại trở thành chim máu, có biện pháp nào để khắc chế, ở đây còn có quái vật nào khác…
Bọn họ đều khá bối rối về mấy vấn đề này.
Kiều Thời lặng lẽ mở cửa xe ra, từ từ trượt xuống xe.
Không ổn, cô phải chậm lại.
Cho dù không khí bên trong xe rất dễ chịu nhưng Kiều Thời biết, đó đều là giả! Cho dù có cố gắng bình tĩnh buông bỏ tất cả mọi thứ, nhưng trong đầu cô vẫn cứ điên cuồng hoạt động, CPU chạy bằng cơm sắp bị đốt cháy rồi.
Mặc dù bên ngoài vẫn còn sương mù, tầm nhìn không được rõ, nhưng dù thế nào cũng là một khu vực thoáng đãng để cô có thể hít thở. Cửa kính xe đã bị đánh vỡ, bên ngoài xe cũng không chắc là sẽ nguy hiểm hơn bên trong xe… nhỉ?
Đang nghĩ đến đây, Kiều Thời chợt nghe thấy một loạt âm thanh ma sát sột soạt.
Đang ở vùng thôn quê nên việc nghe thấy mấy tiếng động nho nhỏ là điều rất bình thường, nhưng tiền đề là nơi cô đứng phải là thôn quê bình thường.
Kiều Thời nhớ rõ từ lúc xe chạy đến đây, cô còn từng nói bên ngoài quá im lặng, không được bình thường lắm?
Âm thanh này phát ra từ đâu? Là ngay lúc cô lơ là bước xuống xe sao?
Không, không đúng. Là từ lúc họ đối mặt với đàn chim máu!
Nhưng khi đó, đám chim máu kh*ng b* đập cánh đã thu hút sự chú ý của mọi người cả về thị giác lẫn thính giác.
Mà bây giờ, tiếng động của chim máu tạo ra đã yên tĩnh trở lại. Âm thanh vốn dĩ bị che dấu lại đột nhiên xuất hiện.
Kiều Thời nhìn sang nơi phát ra tiếng động.
Nơi phát ra âm thanh lại ở ngay dưới chân cô, nói chính xác là ở khắp vùng đất này.
Không có gió, không có ngoại lực, nhưng những cành lá khô xơ trên mặt đất đều đang rung động. Chúng giống như đang vui mừng phấn khởi, cũng giống như đang tiến hành một nghi thức nào đó, chào đón vị vua trở về.
Điều này khiến cho Kiều Thời nảy sinh một suy nghĩ rất đáng sợ, lúc bọn họ lái xe tới đây, nhánh cây khô cọ vào xe tạo ra rất nhiều âm thanh kỳ lạ, đó thật sự chỉ là âm thanh “vô tình” tạo ra thôi sao?
Liệu có một loại khả năng là, đám cây khô này đang “mài móng vuốt” không?
Sau đó, Kiều Thời nhìn thấy rõ một cái đầu lâu bay ra từ trong lớp thổ nhưỡng thối nát.
Mà tình cờ, cô chạm mắt với con ngươi tối om kia.
Kiều Thời chỉ hận sự hèn nhát của mình.
Hi, xuống xe làm gì chứ?!
Cô cút về xe, vì căng thẳng mà giọng nói hơi thay đổi: “Quay xe, về căn cứ.”
Đừng hỏi tại sao không lựa chọn cách khác. Không cần biết là xe gì, phải rời khỏi nơi quỷ quái này ngay và luôn!
Đám chim máu đó thích ngốc thì cứ ngốc đi! Dù sao chúng nó bị âm nhạc thu hút cũng không nguy hiểm hơn ở bên ngoài.
Nhưng mà, ngay lúc Trần Ưng khởi động xe, trên mặt Kiều Thời xuất hiện dáng vẻ như thấy chết không sợ: “Đợi một chút.”
Không còn nghi ngờ nữa, hệ thống khốn nạn giao nhiệm vụ rồi: Hài cốt phơi ở ngoài đồng, sao ký chủ có thể đi như vậy?
“Quái gì, đó là xác chết vùng dậy, tui không chạy chẳng lẽ ở lại chờ chết ha gì?”
“Ký chủ, đây không phải xác chết vùng dậy. Đây là sự biến đổi địa chất, thứ chôn ở dưới đất sẽ tự trồi lên.” Hệ thống giải thích nguyên nhân sinh ra hiện tượng này cho cô một cách rất khoa học.
Kiều Thời: “… Cho dù không phải là xác chết vùng dậy, tui không thể mặc kệ sao?”
Rốt cuộc cô bị ràng buộc với hệ thống chữa bệnh tâm thần hay là hệ thống làm việc thiện không cần báo ơn vậy?
“Ký chủ, bổn hệ thống muốn giúp cô chữa khỏi hoàn toàn. Thật ra bệnh về tinh thần không chỉ là bệnh mang tính sinh lý, mà còn là một loại bệnh mang tính xã hội. Để người ta yên nghỉ dưới mồ cũng là đạo nghĩa giữa con người, còn là tập tục xã hội.”
“Có lẽ do các cô làm phiền đến vùng đất an nghỉ này. Nếu như vậy thì cô cũng có một phần trách nhiệm, đã thấy rồi thì nên làm chút gì đó đi. Nếu nó ở trên trời có linh, chắc chắn sẽ cảm ơn cô.”
Kiều Thời: Tui lạy cho nó ở trên trời đừng có linh, trên mặt đất cũng khỏi luôn. Nhất là ở trong bộ xương khô kia cũng đừng có linh!
“Ký chủ, tôi biết đối mặt với hài cốt là một chuyện khá đáng sợ, nhưng đừng lo lắng, bổn hệ thống sẽ giúp cô xóa sạch nỗi sợ.”
Kiều Thời hoàn toàn tin tưởng hiệu quả xóa sạch nỗi sợ của hệ thống.
Mà thứ cô muốn là xóa sạch nỗi sợ sao?
Thứ cô muốn là bảo đảm an toàn cơ!
Có khi nào đầu lâu được chôn cất yên nghỉ thì sẽ tới lượt cô phơi thây nơi hoang dã không?
“Ký chủ, cô xem, đây là bệnh mang tính xã hội của cô. Cô không thể chấp nhận chuyện bản thân chôn cất thi thể người khác, trong tiềm thức cũng cảm thấy sẽ không có ai chôn cất thi thể cô. Yên tâm đi, cô vì người khác, người khác cũng sẽ vì cô. Loại tình huống phơi thây nơi hoang dã này sẽ không xuất hiện.”
Kiều Thời: …
Hôm nay lại là một ngày muốn kéo hệ thống đồng vu quy tận.
Bởi vì phần thưởng, cô nhịn!
Đối diện với ánh mắt hoang mang của mọi người, Kiều Thời nở nụ cười thiếu sức sống: “Mọi người đợi tôi một chút.”
Sau đó, cô cầm xẻng lao xuống xe, trước mắt là nơi bày ra các bộ xương khô, cô thở hổn hển xúc đất lên. Cô hận không thể có được cánh tay kỳ lân để có thể vung xẻng ra dư ảnh.
Kiều Thời liên tục mặc niệm trong lòng: Nếu, nếu như Ngài thật sự có linh thiêng, kính nhờ Ngài đi làm phiền hệ thống nhé! Kẻ hèn này thật sự là bị ép không còn cách nào nữa!
Thổ nhưỡng còn đang chuyển động, hơn nữa còn chuyển động ngày càng dữ dội hơn, giống như là bởi vì sự mạo phạm của Kiều Thời mà tức giận.
Vẻ mặt Kiều Thời cung kính: “Mong Ngài yên nghỉ.”
Như hệ thống mong muốn, cô là người tốt bụng nhìn thấy một bộ xương khô trên đường nên giúp đỡ chôn cất.
Nhưng trên thực tế, trong lòng Kiều Thời bình lặng như nước, không buồn không vui, không có sợ hãi (Hiệu quả của hệ thống). Gân xanh trên cánh tay cô nổi lên, nhẫn nhịn cầm cái xẻng làm động tác xúc xuống.
Nói đùa à, để cho bộ xương khô này nhảy ra, có thể cho cô trái cây ngon để ăn chắc?
Trên xe việt dã.
Trương Vi chảy máu mũi hai lần nữa, trông còn yếu ớt hơn lúc trước rất nhiều.
Sau khi thấy rõ động tác của Kiều Thời, cô ấy còn muốn ngăn lại ngay lập tức: Không nên động vào nó! Giống như không nên động vào chim máu vậy! Ai động vào nó, kết quả đều sẽ giống nhau, đó chính là để cho chúng nó tìm được [Liên hệ] để sống tạm bợ!
Nhưng Trương Vi còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy ngạc nhiên, bởi vì khi Kiều Thời động vào rồi lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cái này chắc Kiều Thời đã biết, cô ấy nghĩ nhiều rồi.
Trương Vi mệt mỏi tựa vào ghế.
Mà lúc này, Kiều Thời lại nghe được có một âm thanh nặng nề truyền từ dưới đất: “Được, tốt lắm, cô mang đến cái chết cho tôi, tôi cũng hưởng chung sinh mệnh của cô.”
“… Hệ thống, bà nghe thấy nó nói chuyện không?”
“Sau khi kiểm tra đo lường, ký chủ đã gặp ảo giác.”
Qua một lát sau, không có chuyện gì xảy ra.
Kiều Thời đập mạnh xuống lớp thổ nhưỡng.
Âm thanh đó vừa tức giận lại mang theo chút sợ hãi: “Đợi chút, tại sao không sinh ra liên hệ gì?’
Thấy nó hoảng sợ như vậy, Kiều Thời yên tâm: “À, vậy có thể là bởi vì tao chưa cho mi mang cái chết đi. Tao chỉ cho mi yên giấc ngàn thu thôi, chớ khách sáo.”
Kiều Thời cho một xẻng cuối cùng rồi hỏi hệ thống: “Tui có cần dập đầu lạy bộ hài cốt này một cái không?”
“Ách, cái này thì phải xem ký chủ có muốn hay không thôi.”
…
Căn cứ huấn luyện.
Sĩ quan huấn luyện nhìn đường truyền tin đã toàn toàn bị cắt đứt, lại nhìn về phía mấy thi thể của đội viên đội tuần tra…
Mặc dù anh ta dày dặn kinh nghiệm, cũng không phải chưa từng thấy máu, nhưng nhìn cảnh này vẫn có cảm giác sợ hãi.
Dù gì những trường hợp thấy máu me trước kia cũng có thể lý giải được, thế nhưng trường hợp trước mặt thì không.
Căn cứ này không thể nói là vô cùng kiên cố, nhưng ít nhất không sợ kiểu tấn công bình thường, các phương diện phòng ngự thật sự rất nghiêm ngặt. Nhưng kiểu “người biến thành chim, rồi lại biến thành người” này thì nên phòng bị như thế nào đây?
Với quyền hạn của anh ta thì cũng hiểu biết khá nhiều chuyện ở giới vực, thậm chí cũng đã chuẩn bị trở thành người trong giới. Nhưng dù có xem nhiều tài liệu đến mấy cũng không bằng tự mình trải nghiệm.
“Toàn bộ căn cứ, lập tức tiến vào trạng thái giới nghiêm cao nhất. Bố trí đạn tín hiệu, nếu có gì dị thường lập tức báo cáo!”
Dưới từ trường đặc biệt của giới vực, phương pháp truyền tin thông thường sẽ bị nhiễu sóng.
“Ngoài ra, mời hai vị học viên hôm nay lại đây một chút.”
Lúc trước bốn người Kiều Thời được cử đi tìm người, hai người đóng giữ ở căn cứ là để phòng ngừa xảy ra tình huống bất ngờ.
Vẫn là câu nói kia: Mặc dù bọn họ chỉ là học viên được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng chuyện liên quan đến giới vực, người trong giới như bọn họ mới là dân chuyên.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh: “Chúng tôi đã qua rồi đây.”
Hai học viên được trang bị đầy đủ đúng ở cửa. Sau khi giới vực hình thành, hiển nhiên bọn họ là người có phản ứng trước tiên.
Không cần sĩ quan huấn luyện phân phó, hai người lập tức tự giác đi kiểm tra thi thể của đội viên đội tuần tra.
Nếu đây chỉ là xác chim máu thì không ai có lòng dạ thảnh thơi “khám nghiệm tử thi”. Nhưng bọn họ là đội viên đội tuần tra, làm rõ nguyên nhân cái chết có lẽ sẽ giúp bọn họ hiểu hơn về giới vực này.
“Mọi người cách xa một chút. Chú ý đề phòng.”
Bọn họ ở gần đó nhất nhưng cũng duy trì khoảng cách tương đối an toàn, nếu như có bất ngờ gì xảy ra thì cũng có thể phản ứng đầu tiên. Hơn nữa, khi chạm vào thi thể, bọn họ cũng không tiếp xúc trực tiếp.
Xác chết vùng dậy là tình huống rất bình thường ở giới vực.
“Vết thương trên người bọn họ… rất khớp với đặc trưng của tử vong do tai nạn xe.”
Vẻ mặt sĩ quan huấn luyện lập tức thay đổi: “Ý của hai người là…”
Kết hợp với dáng vẻ lúc trước của bọn họ, anh ta có thể tưởng tượng ra được, chẳng lẽ bị hoán đổi vết thương?
Đội viên đội tuần tra đâm chết đám chim không nên bị đâm chết trên đường, cái chết phản phệ lên người bọn họ?
“Đừng vội kết luận. Có mấy thứ rất kỳ lạ, thân thể bọn họ rất yếu ớt.”
Sĩ quan huấn luyện không hiểu được lời này: “Thân thể yếu ớt cái gì? Bọn họ…đã là người chết rồi.”
Người chết rồi, sao mà cơ thể không yếu ớt được chứ?
“Tôi biết. Ý chúng tôi là những người này, da trên cơ thể lỏng lẻo, không có bắp thịt, xương cốt dễ vỡ, cơ quan nội tạng bị lão hóa…”
“Chuyện đó nghe vô lý quá!” Sĩ quan huấn luyện thề thốt phủ nhận.
Thành viên đội tuần tra đều là các chàng trai chính trực, hơn nữa hằng ngày đều huấn luyện chưa từng lơ là, làm sao có thể nhũn nhão chứ?
“Có thể bọn họ không có năng lực đặc biệt giống các cô cậu, nhưng tố chất thân thể chắc chắn cường tráng hơn nhiều so với người bình thường.”
Có điều vừa nói xong, sĩ quan huấn luyện cũng ngẫm lại: “Chẳng lẽ, những người này không phải họ?”
Trong giọng nói của anh ta lộ ra một chút kích động.
Nếu không phải là họ, vậy có nghĩa bọn họ vẫn còn cơ hội sống sót!
Bọn họ đều là người dưới trướng anh ta, có lẽ họ đều đã sẵn sàng hy sinh nhưng ai mà không muốn được sống chứ?
Bọn họ còn trẻ như vậy.
Nhưng giọng điệu hai học viên lại càng cẩn thận hơn: “Có lẽ thế.”
Dựa vào kinh nghiệm của bọn họ, chuyện càng khác thường thế này, bình thường sẽ không phải là chuyện tốt gì. Rõ ràng sĩ quan huấn luyện đã quá lạc quan rồi.
Đột nhiên cái bàn đặt thi thể rung chuyển một chút.
Mọi người lập tức đề phòng, nhìn chằm chằm đống thi thể kia.
Một lần, hai lần… thi thể lăn lộn trên bàn, âm thanh đó giống như dội thẳng vào tim bọn họ.
Lòng bàn tay họ toát mồ hôi, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Nhưng rất mau, thi thể lại khôi phục yên tĩnh, không có dấu hiệu gì là sẽ tấn công bọn họ. Hành động vừa rồi hơi giống hiện tượng giãy giụa sau khi chết của loài cá.
Chẳng qua, tất cả mọi người vẫn không hề buông vũ khí xuống. Liên tục giằng co năm phút đồng hồ, hiện tượng khác thường không xuất hiện nữa, lúc này hai học viên mới từ từ đến gần thi thể.
Trên cơ thể xuất hiện thêm một số thay đổi mới mà không cẩn kiểm tra cẩn thận cũng có thể thấy, bên trên xuất hiện nhiều vết thương mới hơn.
“Còn như bị gậy đánh.” Một trong số hai người lên tiếng: “Nếu tôi đoán không sai, đây là tác phẩm của Tần Linh…”
Anh ta và Tần Linh vốn cùng nhau đến căn cứ huấn luyện, sao có thể không quen biết với phong cách của đối phương chứ?
Thi thể vẫn còn nguyên vẹn nằm ở đây, trên người lại đột nhiên xuất hiện vết thương do một người không ở trong căn cứ gây ra…
Người còn lại bổ sung: “Cơ thể bọn họ cũng ngày càng trở nên yếu hơn.”
Bọn họ có thể xác định thi thể không hề bị “đổi”, vẫn là những người ban đầu.
Nhưng nếu không nhìn mặt, chỉ xác nhận tình trạng cơ thể thì với cơ thể khô quắt và dáng vẻ tiều tụy kia, e là sẽ khiến người khác hiểu lầm rằng đây là người già 70-80 tuổi.
“Cái này không phải tráo đổi vết thương hay tử vong đơn giản, mà càng giống như bị hút sinh mệnh hơn.”
Manh mối nhiều lên, vẻ mặt mọi người dần trở nên tồi tệ hơn.
Điều này có nghĩa là, niềm hy vọng các thành viên đội tuần tra không chết của sĩ quan huấn luyện đều là vô nghĩa. Bọn họ không những đã chết, mà ngay cả cơ thể cũng tùy tiện trở thành “chất dinh dưỡng” cho những sinh vật đó.
Trên người bọn họ xuất hiện vết thương do vũ khí của Tần Linh tạo thành, có nghĩa là bên Tần Linh cũng gặp rắc rối.
“Đám người Tần Linh cũng ở trong phạm vi giới vực, cân nhắc vị trí của bọn họ trước khi đường truyền thông tin bị ngắt… Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, phạm vi ảnh hưởng của giới vực này có thể nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, cũng là điều mà tôi chưa từng trải qua.”
Cho dù chỉ tính khoảng cách từ chỗ đám Kiều Thời thẳng đến căn cứ là đã khá xa rồi, mà có lẽ phạm vi giới vực không chỉ như vậy.
Và theo lẽ thường thì phạm vi giới vực ảnh hưởng càng rộng sẽ càng nguy hiểm hơn.
Lấy giới vực [Hành lang vô tận] mà Kiều Thời đã gặp lúc trước, thật ra hệ số nguy hiểm rất cao.
Phạm vi của nó nhìn như rất lớn đúng không? Kéo cả khu ký túc xá trường học vào vẫn không bằng giới vực này.
Thêm nữa, khi đó thứ thật sự bị kéo vào trong giới vực chỉ có một số ký túc xá liên quan tới giới vực. Có lẽ khi thực lực của chủ nhân giới vực tăng lên mới có thể kéo được nhiều khu vực vào hơn…
“Hy vọng đám Tần Linh có thể đối phó được…”
Sự kết hợp giữa hút đi sinh mệnh và nghịch chuyển vết thương có hơi đáng sợ quá rồi. Tần Linh và những người khác biết đặc tính của quái vật mà bọn họ đang đối mặt không?
Đáng tiếc, đường truyền tin đã mất liên lạc. Nếu có thể liên lạc bên kia, trao đổi thông tin lẫn nhau thì hẳn là tình hình sẽ lạc quan hơn một chút.
Bây giờ, cả hai bên đã bị cách ly với nhau.
Sĩ quan huấn luyện siết chặt nắm đấm, đột nhiên hỏi: “Nếu như chúng ta hoả táng thi thể thì có thể giúp đỡ bên kia không?”
Dựa theo quy trình thông thường, thi thể của bọn họ sẽ không được xử lý qua loa như vậy.
Nhưng trong trường hợp khẩn cấp, thay vì giữ lại để làm thức ăn cho những thứ kỳ lạ đó, không bằng mau chóng xử lý, đây không phải cũng là bảo vệ thi thể của bọn họ hay sao?
Mà bên đám Kiều Thời cũng đang chống lại mấy thứ kia. Nếu như những thứ đó mất đi nguồn sống, vậy bọn Kiều Thời sẽ có cơ hội chiến thắng cao hơn một chút đúng không?
Nhưng hai học viên kia suy nghĩ xong, không vội đồng ý với ý tưởng này ngay.
“Chúng tôi lo là… sau khi hỏa táng bọn họ, ngược lại sẽ biến dị thành thứ gì đó khác.”
Những thứ kia không thể hấp thu chất dinh dưỡng ở đây, vậy thứ tiếp theo bị trở thành chất dinh dưỡng… có thể là đám người Kiều Thời không?
Mọi người đều biết, chỗ nào trong giới vực cũng vặn vẹo, khắp nơi đều quái dị, nhưng thật ra lại có nhân quả và mối liên hệ.
Đội viên đội tuần tra bị trở thành chất dinh dưỡng, tất nhiên cũng phải có nhân quả hoặc một mối liên hệ nào đó.
Những thứ đó lớn mạnh thế nào, bọn họ không thể nói rõ được, nó thể tùy ý hút đi sinh mệnh của bất cứ ai. Nếu thật sự có sức mạnh to lớn như vậy, thế giới này coi như xong rồi.
Vấn đề nằm ở đây, rốt cuộc mối liên hệ này là gì?
Tấn công chúng nó?
Hay chạm vào cơ quan nào đó?
Thậm chí bây giờ bọn họ xử lý thi thể thì có thể sinh ra mối liên hệ nào đó không?
Hiểu biết của bọn họ vẫn còn quá ít.
Cho nên trước tiên họ đừng làm gì thì hơn.
“Nghĩ một cách lạc quan thì chắc đám Tần Linh sẽ không sao đâu.” Có người chỉ vào thi thể.
Sau những chuyển động bất thường kia, thi thể không còn phản ứng gì. Vết thương không tăng thêm, cơ thể cũng không bị phân hủy tiếp.
Hoặc là đám Kiều Thời đã lạnh xác, hoặc là bọn họ có chiến lược đối phó hiệu quả.
Lúc này, bọn họ đều không muốn nghĩ đến khả năng đầu tiên. Bốn người họ là người trong giới, dù thế nào thì hẳn là vẫn có thể kiên trì lâu thêm một chút nữa nhỉ?
Bọn họ không thấy vết tấn công nào của Trần Ưng trên thi thể, nghĩa là anh ta vẫn chưa ra tay.
“Nhiệm vụ cấp bách trước mắt của chúng ta là phòng thủ căn cứ. Bộ phận dọn dẹp ở các vùng lân cận hẳn đã chú ý đến sự hình thành của giới vực này, chắc cũng sẽ nghĩ cách cử người đi vào hỗ trợ.”
Nhưng đúng lúc này, một cấp dưới vội vàng chạy vào: “Sĩ quan, đã xảy ra chuyện…”
Sĩ quan huấn luyện biết bình thường người này không bao giò mất bình tĩnh như vậy, chắc chắn đã xảy ra tình huống ngoài dự đoán!
Đoàn người đi ra ngoài, nhìn thấy đạn tín hiệu màu đỏ trên bầu trời góc Đông Bắc của sân huấn luyện.
Đây là tín hiệu cầu cứu khẩn cấp nhất.
Mặc dù sương mù dày đặc còn chưa tan đi, nhưng cùng ở trong căn cứ, đạn tín hiệu vẫn rất nổi bật.
Mọi người đều biết đây là căn cứ huấn luyện, đương ngoài đám Kiều Thời thì người mới của bộ phận dọn dẹp khác cũng được đưa vào huấn luyện, chỉ là những người khác không cùng huấn luyện với bọn họ thôi.
Mà góc Đông Bắc, chính là một bên khác của sân huấn luyện.
Lệnh giới nghiêm đầu tiên ở căn cứ cũng chính là khi phát hiện có đội tuần tra mất tích, bên này cử đám Kiều Thời ra ngoài, việc huấn luyện bên kia vẫn đang diễn ra.
Tuy nhiên, mấy phút trước, khi xác nhận giới vực đã hình thành, khi lệnh tuần tra và lệnh giới nghiêm thứ hai được ban bố, bên kia đã xảy ra chuyện.
Trên sân huấn luyện lúc đó đang diễn ra buổi huấn luyện khả năng phản ứng.
Hình thức huấn luyện giống với đám người Kiều Thời, bọn họ cũng phải tránh những mũi tên không đầu.
Chỉ là độ khó khác với đám người Kiều Thời. Ví dụ như, bọn họ còn phải bắn lẫn nhau, vừa cảnh giác với cảnh vật xung quanh, vừa phải cảnh giác với đối thủ và sẵn sàng tấn công.
Đúng lúc này lại xảy ra tình huống bất ngờ.
Người bị tên bắn trúng đột nhiên thét lên rồi ngã xuống đất, máu trên ngực nhanh chóng tràn ra.
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Nhất là người b*n r* mũi tên đó, anh ta nhìn lại tay mình theo bản năng: “Không phải tôi, tôi không có…”
Có người nhìn thấy mũi tên vẫn còn b*n r*, đột ngột la lên: “Dừng lại! Lập tức dừng mọi hoạt động huấn luyện lại!”
Tất cả mũi tên đều có vấn đề!
“Ngây ra đó làm gì? Mau đến giúp đỡ đi!”
Nhưng khi mọi người chạy về phía người bị thương, dưới lòng bàn chân bọn họ chợt xuất hiện một tiếng động dị thường. Chính xác là tiếng sàn nhựa bị nứt ra, xuất hiện bề mặt gồ ghề.
Một nhánh dây leo khô héo chui ra, đột nhiên lao tới quấn quanh người bị thương kia.
Mọi người tấn công sợi dây leo kia theo bản năng, nhưng hình như không có tác dụng gì…
Nhưng ngay sau đó, người tưởng chừng như đã mất mạng lập tức đứng dậy như thể không có chuyện gì.
Anh ta tiện tay rút mũi tên trong ngực ra, vứt qua bên cạnh.
Máu b*n r* khắp nơi, nhưng anh ta hoàn toàn không có dáng vẻ như bị thương gì, động tác rất gọn gàng lưu loát.
Nhưng khi anh ta di chuyển, người vừa bắn trúng anh ta lúc nãy đột nhiên ngã xuống, máu trong ngực trào ra.
Sau đó, những người ngã xuống chính là những người cố gắng bắn sợi dây leo khô héo lúc nãy.
Bọn họ ngã xuống đất, cơ thể run rẩy, vẻ mặt hung dữ giống như đang chịu đựng nỗi đau đớn rất lớn, nhưng chỉ hai ba giây sau thì hoàn toàn không còn tiếng động nào nữa.
Những người khác nhìn về phía người “sống lại” kia, rồi lại nhìn đồng nghiệp ngã xuống, trong lúc nhất thời không ai dám tiến lên!
“Này, rốt cuộc là cái quái gì vậy…”
Bọn họ thấy rõ ràng, hai chân của người đàn ông sống lại kia không đứng trên mặt đất, mà thật ra là có vô số dây leo khô héo đang đỡ anh ta lên.
Tròng mắt anh ta lăn lộn mất tự nhiên, giống như đang thích nghi với cơ thể này, khuôn mặt vẫn như cũ nhưng hoàn toàn không thể làm người khác liên tưởng đến người ban đầu.
Cái này có thể gọi là sống lại sao? Cái này gọi là biến thành quái vật thì đúng hơn!
Mà phản ứng đầu tiên của quái vật chính là sờ l*n đ*nh đầu mình: Híttttt, cảm giác như đỉnh đầu có một cơn đau không rõ ràng, đau như kiểu bị người ta đánh bằng xẻng ấy.