Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 27

Trước khi lũ chim máu phá vỡ kính xe, cô phải nghĩ ra cách!

Nhưng Kiều Thời quá hiểu tình cảnh của mình, một đứa gà như cô thì làm được gì chứ? Tốt nhất là nên vặt lông hệ thống thôi!

Cô bắt đầu thay đổi suy nghĩ, cố gắng dùng logic của chính hệ thống để đánh bại hệ thống.

"Vậy giờ phải làm sao đây? Tui đã nhận thức sâu sắc về sai lầm của mình và cũng sẵn sàng xin lỗi chân thành rồi, nhưng chúng nghe xong có hiểu đâu, đúng không? Chẳng lẽ tui phải cắt thịt nuôi chim thì chuyện này mới xong sao?"

Trước đây trong sự kiện Người Phụ Nữ Kéo, Kiều Thời (bị ép buộc) phải xin lỗi mới miễn cưỡng kết thúc vụ việc.

Thực tế, sinh vật dị thường vốn rất khó giao tiếp, kể cả Người Phụ Nữ Kéo cũng vậy. Nếu xin lỗi có tác dụng thì việc gì phải ăn thịt người? Nhưng vấn đề là hệ thống lại cho rằng Người Phụ Nữ Kéo là “bình thường”, cộng thêm hiệu ứng của [Ký túc xá hòa thuận] mới giúp cô có thể giao tiếp với nó.

Bây giờ, sinh vật dị thường biến thành đàn chim, hệ thống đâu thể tiếp tục dùng logic đó được nữa?

Nếu đàn chim cũng có thể "giao tiếp", vậy hệ thống còn dám nói thế giới này “hoàn toàn bình thường” không?

"Tất nhiên là không được rồi!" Hệ thống nói bằng giọng điệu đầy quan tâm đến bệnh nhân tâm thần.

Haiz, quả nhiên ký chủ bị bệnh không nhẹ. Hết nghĩ đến chuyện "xin lỗi lũ chim" lại nghĩ đến chuyện "cắt thịt nuôi chim." Đây đâu phải cách suy nghĩ bình thường khi bị đàn chim truy đuổi chứ.

Hệ thống kiên nhẫn giảng giải cho cô về logic của xã hội bình thường: "Ký chủ, thú hoang sẽ truy đuổi cô vì thù hận. Nhưng sau một thời gian, nếu chúng nhận ra không đuổi kịp cô, hoặc có thứ gì khác thu hút sự chú ý của chúng, hoặc nỗi thù hận đã phai nhạt, thì chúng sẽ tự khắc rời đi."

Tóm lại, chỉ có hai chữ: Giả chết.

Kiều Thời: … Bà thử nhìn cái kính xe sắp bị đập nát đi rồi hẵng nói mấy câu vô nghĩa kia!

Nếu suy nghĩ bình thường có tác dụng thì cô đâu cần dùng đến cách bất bình thường?

Không phải không giả chết được, nhưng vấn đề nằm ở chỗ cô sợ giả chết một hồi thành chết thật luôn.

Cô không quanh co lòng vòng nữa, nói thẳng: “Tui không ra tay với đàn chim và cũng có quyết tâm bảo vệ chúng, vậy coi như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đúng không? Mau phát thưởng cho tui đi, tui đang rất bất an! Rất cần được giúp đỡ! Tốt nhất là thưởng cho tui một khu an toàn kiểu như ký túc xá hòa thuận gì gì đó!”

Kiều Thời đã nhận ra, hệ thống không thể để cô tự chọn phần thưởng, nhưng nó sẽ dựa vào “bệnh trạng” hiện tại của cô mà đưa ra phần thưởng phù hợp. Vì trong mắt hệ thống, phần thưởng cũng là một phương pháp hỗ trợ trị liệu.

Ví dụ như trước đây, cô cần cảm giác an toàn từ [Ký túc xá hòa thuận], thế là hệ thống thật sự thưởng cho cô cái đó.

Bây giờ, thứ cô cần chính là một chiếc xe tuyệt đối an toàn!

Kiều Thời còn chủ động nhập vai theo logic của hệ thống, giả làm một bệnh nhân tâm thần đang cực kỳ hoảng loạn và cần được giúp đỡ.

Nếu lợi dụng được kẽ hở này thì cô không lo lỗ!

"Tôi hiểu rồi. Bổn hệ thống đã kiểm tra phát hiện ra cảm xúc và nhu cầu cấp bách của ký chủ. Mặc dù ký chủ chọc giận đàn chim nhưng cũng đã kịp thời khắc chế khuynh hướng giết chóc của mình, đồng thời còn khuyên nhủ đồng đội, bảo vệ sự yên bình của mảnh đất này..."

Lúc mới bị ràng buộc với hệ thống chết tiệt này, Kiều Thời còn tranh cãi với nó về khái niệm khuynh hướng giết chóc.

Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn phớt lờ đánh giá đó, thậm chí còn cảm thấy vui mừng. Lần này lại dính bug nữa rồi à?

Chỉ nghe thấy hệ thống tiếp tục nói: “Do đó, thưởng cho ký chủ hệ thống loa xe xoa dịu tâm hồn *1."

Hai mắt Kiều Thời tối sầm.

Những lời hệ thống nói như dần xa rời cô…

“Nhìn loa xe có vẻ tầm thường nhưng lại mang ý nghĩa to lớn! Trong một không gian chật hẹp và bức bối, trong một chuyến hành trình buồn tẻ, hay trong một tuyệt cảnh tưởng chừng không lối thoát, sẽ có những giai điệu thích hợp vang lên gột rửa tâm hồn, cứu rỗi linh hồn.”

"Ủa? Ký chủ, ký chủ, sao cô lại sắp ngất rồi!"

Hệ thống không sao hiểu nổi, chẳng lẽ ký chủ vui đến ngất luôn à?

Dù gì thì phần thưởng lần này rất phù hợp với mong đợi của cô mà.

[Ký túc xá hòa thuận] có thể tạo ra bầu không khí thoải mái và hài hòa.

[Hệ thống loa xe xoa dịu tâm hồn] cũng có hiệu quả tương tự, xây dựng vùng an toàn về mặt tâm lý.

Xem ra, niềm vui cũng nên vừa vừa phải phải thôi. Hệ thống lặng lẽ ghi lại phản ứng lâm sàng của Kiều Thời, đồng thời khởi động hệ thống âm thanh.

Vào lúc này cần một bản nhạc phù hợp.

Và thế là… Kiều Thời được cấp cứu kịp thời.

Mặc dù bản thân cô cảm thấy chết luôn bây giờ có lẽ sẽ là một lựa chọn không tồi.

Vì phần thưởng này còn không hề na ná với kỳ vọng về vùng an toàn của cô, nói thẳng ra là chẳng liên quan gì đến nhau cả.

Điều tồi tệ hơn là, rõ ràng trong lòng cô đang nghĩ chết quách đi cho xong, nhưng giai điệu nhẹ nhàng vang lên, dưới nhịp điệu đặc biệt đó, cảm xúc của Kiều Thời dần bình tĩnh lại, thậm chí còn cảm thấy mọi thứ đều ổn.

Có thứ gì mà chẳng thể vượt qua sao?

Đó là những giai điệu cô chưa nghe bao giờ, một vài nhịp điệu có vẻ quen thuộc, nhưng khi ghép vào với nhau chúng lại tạo thành một cảm giác hoàn toàn xa lạ.

Không biết có phải do hệ thống loa có hiệu ứng đặc biệt hay không, nhưng bản nhạc này có một nhịp điệu rất độc đáo, tạo ra sự cộng hưởng với tinh thần của cô.

Âm nhạc đột ngột vang lên khiến ba người trong xe giật nảy mình.

Trần Ưng suýt giáng một cú đấm vào dàn loa.

Kiều Thời mỉm cười: "Mọi người, chuyện đã đến nước này rồi sao không cùng nhau thưởng thức âm nhạc nhỉ?"

Cô biết rất rõ mọi người đều đang trông chờ vào cô để đưa ra một phương án giải quyết.

Nhưng sau bao nỗ lực không ngừng nghỉ, cuối cùng cô cũng tìm ra phương án: Mọi người có thể bình thản chào đón cái chết.

Những con chim máu ngoài cửa sổ chắc hẳn cũng sẽ cảm ơn cô, bởi vì chết trong sự an nhiên như vậy chắc chắn thịt sẽ mềm và ngon hơn rất nhiều.

Đúng là một mũi tên trúng hai đích mà.

Khi nhận ra dàn loa kia là tác phẩm của Kiều Thời, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, may quá, may quá, không có thêm dị thường nào xuất hiện trong xe. Kiều Thời chỉ đang sử dụng năng lực của cô thôi.

Nhưng khoan đã…

Vừa mới thả lỏng một hơi, họ lại lập tức căng thẳng trở lại, đến nước này rồi còn thưởng thức âm nhạc quái gì nữa? Lo mình chết chưa đủ nhanh à?

Họ không nhận ra rằng, cơ bắp của mình đang dần thả lỏng…

Ngay cả Tần Linh đang gấp rút vá lại khe hở trên xe cũng vô thức tạm dừng động tác.

Rất nhanh, một suy nghĩ khác chiếm lĩnh tâm trí họ, ai da, Kiều Thời đã nói như vậy rồi thì chắc chắn không vấn đề gì. Mà nhạc này nghe cũng hay đấy chứ.

Họ cảm giác như bản thân đang đứng giữa một vùng đồng cỏ yên bình, hòa mình vào thiên nhiên…

Khoan đã, sao tự dưng họ lại tập trung vào âm nhạc rồi?

Ngay lúc đó, cửa kính ghế phụ bị đập vỡ răng rắc.

Họ còn chưa kịp phản ứng thì một con chim máu đã lao vào trong xe! Nhưng… cảnh tượng máu me văng tung tóe không hề xảy ra.

Vì sau khi bay vào trong, bầy chim máu lập tức quỳ rạp mình bên dàn loa, như thể chúng đã mất hết hứng thú với đám người này và chỉ muốn thưởng thức âm nhạc.

Âm nhạc, nghệ thuật vượt lên trên cả ngôn ngữ!

Trong khoảnh khắc ấy, trong xe chỉ còn lại tiếng nhạc du dương.

Cả nhóm nín thở, chỉ sợ đánh vỡ sự cân bằng mong manh giữa họ và đàn chim.

Trần Ưng lặng lẽ thu tay lại, vừa rồi anh ta suýt đã ra tay. Dù Kiều Thời và Trương Vi đã nói không được động tay động chân, nhưng trong giây phút sinh tử, con người thường hành động theo bản năng.

Sau đó, cả ba người đồng loạt quay sang nhìn Kiều Thời.

Họ không nói gì, song trong ánh mắt đã tràn đầy sự kính nể và tin phục.

Nhưng mà, năng lực của Kiều Thời là gì đấy? Lẽ nào trong BGM của cô, cô là vô địch?

Không hiểu nổi, hoàn toàn không thể hiểu nổi!

Nhưng có một điều họ hiểu rất rõ: [Hai người có thể không hiểu cô ấy đang làm gì nhưng có thể tin tưởng hoàn toàn vào cô ấy.]

Tất cả những gì đang diễn ra đều khớp với lời giới thiệu trước đó của Trương Vi về Kiều Thời!

Và điều kỳ lạ hơn nữa là, cả Tần Linh và Trương Vi đều sử dụng dị năng quá độ dẫn đến mặt mũi tái nhợt, đầu đau như búa bổ, thậm chí Trương Vi còn chảy máu mũi.

Nhưng Kiều Thời đã xoay chuyển toàn bộ cục diện mà vẻ mặt vẫn bình thản như không, cứ như chỉ vừa mới động mồm mép vài câu mà thôi.

Năng lực của cô phải cao siêu đến mức nào đây?!

"Ký chủ, có cảm nhận được lợi ích của việc gần gũi với thiên nhiên chưa? Điều này có thể giúp cô rút ngắn khoảng cách với đồng nghiệp. Họ sẽ cảm ơn cô vì đã dẫn họ đến những chốn mỹ lệ khác biệt đấy."

Hệ thống hăng hái cung cấp phản hồi tích cực về mặt cảm xúc.

Kiều Thời: …

Phải. Cô cảm nhận được rồi.

Đó là “sự tin tưởng” nặng trĩu.

Ai mà không muốn được người khác tin tưởng chứ? Dĩ nhiên Kiều Thời cũng hơi hơi hưởng thụ cảm giác này.

Nhưng điều kiện tiên quyết là khi cô thực sự đáng tin!

Mà cô thì hoàn toàn không đáng tin cậy chút nào!

Vừa rồi khi bầy chim máu phá cửa sổ lao vào, tim Kiều Thời như nhảy lên tận cổ - tất nhiên chỉ nói quá thế thôi. Nhờ có giai điệu giúp ổn định tâm trạng, các chỉ số cơ thể của cô vẫn duy trì trong phạm vi bình thường.

Thực ra cô cũng đánh cược một phen, dù phần thưởng của hệ thống không phải là chiếc xe có kỹ năng phòng ngự tuyệt đốim nhưng biết đâu hệ thống âm thanh trên xe lại có tác dụng với bầy chim máu thì sao? Giống như tài xế trên chuyến xe ma quái hay Người Phụ Nữ Kéo cũng có niềm yêu thích đặc biệt với những thứ do hệ thống tạo ra đấy thôi.

Thế nhưng, khi tiếng nhạc vang lên mà bầy chim máu vẫn cố gắng phá cửa sổ. Lúc ấy, Kiều Thời thấy lồng ngực mình lạnh toát, cảm giác tuyệt vọng dâng tràn.

Không ngờ, tình thế bất ngờ xoay chuyển. Cửa sổ bị phá nhưng sự chú ý của chim máu đã chuyển hướng, dường như chúng chỉ muốn phá cửa để nghe nhạc…

Bầy chim máu cuốn theo mùi máu tanh nồng nặc vào trong xe, trong hoàn cảnh này thì chẳng còn khoảng cách an toàn gì sất. Mọi người đều nín thở, dựa vào ghế không dám nhúc nhích.

Nhưng mà… nói thế nào nhỉ, trong bầu không khí căng thẳng cực độ này lại có một sự thư giãn kỳ dị.

Bầy chim máu không còn vẻ hung ác như ban nãy, sắc mặt mọi người cũng bình tĩnh hơn nhiều.

Người ngoài mà thấy cảnh này có khi còn tưởng đây là một bức tranh hài hòa giữa con người và thiên nhiên nữa đấy.

Bình Luận (0)
Comment