Phần đầu xe tuần tra dính đầy máu, còn có dấu hiệu va chạm mạnh.
Có lẽ đội tuần tra không ngờ rằng mình sẽ đâm vào một đàn chim lớn như vậy.
Họ xuống xe kiểm tra, rồi chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra…
Nhưng lúc này, điều quan trọng không phải là tìm hiểu xem đội tuần tra đã gặp chuyện gì mà là làm thế nào để đội của Kiều Thời tránh lặp lại số phận đó!
Kênh liên lạc bỗng bị cắt đứt, chỉ còn lại tiếng nhiễu điện “xì xì.”
Xung quanh vẫn yên tĩnh như trước, nhưng tất cả bọn họ đều biết điều đáng sợ nhất đã xảy ra: Giới vực đang hình thành!
Kiều Thời và Tần Linh không nói gì, cả hai lập tức ăn ý lùi lại tránh xa đống xác chim!
Trong tình huống biết rõ có thứ kỳ dị đang ẩn nấp, quay lưng lại với nó là hành động nguy hiểm nhất. Vì vậy, họ chỉ có thể rút lui dần từng bước trong tư thế kỳ quái này.
Cùng lúc đó, đống xác chim trên mặt đất bỗng nhiên động đậy.
Giống như một phản ứng dây chuyền, cả đống xác chim run lên từng đợt.
Và rồi chúng bắt đầu vỗ cánh, đôi mắt đen láy lạnh lẽo khóa chặt hai kẻ đang tìm cách bỏ chạy. Những vệt máu đỏ tươi chưa khô trên lông vũ khiến chúng trông càng đáng sợ hơn.
Xẹt-
Bầy chim máu phát ra tiếng kêu khàn khàn khó nghe, rồi lao ùn ùn về phía hai người. Chúng di chuyển cực kỳ nhanh và hung dữ, hoàn toàn không có dấu hiệu nào cho thấy vừa bị xe đâm qua, giống như vệt máu dính trên người chúng chỉ là hiệu ứng hóa trang.
Chúng ào ào lao tới, như thể ngay giây tiếp theo hai con người nhỏ bé sẽ bị nuốt chửng trong cơn sóng chim khổng lồ này…
Tần Linh vung mạnh gậy kim loại, vừa đánh vừa lùi.
Chiếc gậy vẽ nên một tấm lưới dày đặc, liên tục va chạm với bầy chim máu đang lao tới, phát ra tiếng “keng keng keng” chói tai.
Có con chim bị đánh bay ra xa, rơi xuống đất.
Nhưng áp lực trên vai Tần Linh không hề giảm bớt.
Những con chim máu ngã xuống một lúc rồi lại vỗ cánh bay lên lần nữa, như thể chúng là những sinh vật bất tử!
Cô ta liếc xuống cây gậy kim loại trong tay, trên đó đã chi chít vết cào.
Những vết này không đủ để làm gãy gậy nhưng Tần Linh hiểu rất rõ độ cứng của nó. Chỉ cần nghe tiếng va chạm là nhận ra móng vuốt của chúng sắc bén đến mức nào. Thêm cả những vết cào, vết mổ… nếu chẳng may bị chúng cào một cái hay mổ trúng, hậu quả sẽ ra sao?
Mặt Tần Linh tái nhợt.
May mà cô ta đã chọn dùng gậy kim loại, chứ không phải dùng chính nắm đấm kim loại của mình để đối chọi với chúng!
Nắm đấm kim loại hóa của cô ta đảm bảo về độ cứng, thậm chí còn linh hoạt hơn gậy, nhưng dưới lớp kim loại đó, cô ta vẫn là một con người bằng xương bằng thịt.
Ngay cả Tần Linh đã đi theo con đường cường hóa thể chất cũng cảm thấy đuối sức, chứ đừng nói là kẻ gà mờ như Kiều Thời.
Tui né! Tui né! Tui né!
Kiều Thời hoàn toàn không có khả năng đối đầu trực diện với lũ chim máu này nên chỉ biết dồn toàn bộ sự chú ý và sức lực vào việc né tránh.
“Phải biến phản xạ trước nguy hiểm và kỹ năng né tránh thành trí nhớ cơ bắp, đến thời khắc quan trọng sẽ cứu mạng cô.”- Kiều Thời nhớ rõ lời sĩ quan huấn luyện đã nói.
Và điều đó đã hoàn toàn đúng.
Khác với việc họ có thể lợi dụng khe hở để đổi thương nhẹ lấy thương nặng lúc huấn luyện, lần này Kiều Thời phải tuyệt đối đảm bảo mình không bị cào, không bị cắn!
Những con chim máu này rất kỳ lạ, ai mà biết nếu bị thương thì sẽ xảy ra chuyện dị thường gì? Những thành viên đội tuần tra kia cũng chết mà chẳng rõ nguyên nhân đấy thôi!
Nếu so với những động tác đẹp mắt nhưng đầy kỹ thuật của Tần Linh, Kiều Thời chẳng có gì ngoài dáng vẻ chật vật lăn lê bò trườn để né đòn.
May mắn là, khác với khi huấn luyện, cô vẫn chưa kiệt sức hoàn toàn.
“Tiếp tục thế này không ổn! Chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây mất! Cô có cách nào không?” Tần Linh hét lên với Kiều Thời.
Trong tình huống này, dù không hoàn toàn tin tưởng, Tần Linh vẫn đặt một chút hy vọng vào năng lực mơ hồ của Kiều Thời.
Sức người có hạn, nếu thật sự không thể g**t ch*t những con chim máu này…
Sao Kiều Thời có thể không hiểu đạo lý này?
Cô còn biết rõ hơn rằng, người bị hạ gục đầu tiên chắc chắn sẽ là cô, bởi vì cô đâu có khả năng vung gậy tạo thành lưới bảo vệ kín kẽ như Tần Linh…
Khoan đã!
Lưới!
Một tia sáng lóe lên trong đầu Kiều Thời, cô có lưới mà!
Ai cũng biết Kiều Thời và Trương Vi đều không giỏi đánh nhau, đến cả vũ khí sở trường cũng không rõ là gì. Vì vậy vũ khí phòng thân của họ rất tạp nham, mang theo đủ thứ lỉnh kỉnh trên người.
Cô có súng gây mê, nhưng thứ này chỉ hữu dụng khi đối phó với một hai kẻ địch. Còn đối với đàn chim dày đặc thế này? Hờ hờ! Chỉ tổ làm chậm tốc độ chạy trốn thôi.
Cô suýt nữa thì quên mất mình còn mang súng bắn lưới!
Không giết được cũng không sao, quan trọng là câu giờ.
“Lại đây! Đỡ giúp tôi một chút!” Kiều Thời đáp lại Tần Linh.
Thật ra Tần Linh vẫn thấy Kiều Thời không đáng tin lắm, nhưng trong tình huống này, thời gian đâu mà chần chừ nữa?
Không suy nghĩ nhiều, Tần Linh lập tức nhảy về phía Kiều Thời. Đàn chim máu đông đúc dần tụ lại… tiếng va chạm giữa chúng với gậy kim loại ngày càng dày đặc!
Đến cả Tần Linh cũng sắp không trụ nổi nữa.
Chính là lúc này!
“Tránh ra!”
Tần Linh lập tức bật ngược về sau, nhường cho Kiều Thời đối mặt với cả đàn chim. Làn gió từ những đôi cánh vỗ loạn xạ quét mạnh lên mặt Kiều Thời, kéo theo cả mùi tanh nồng của máu.
Những con chim máu dẫn đầu chỉ còn cách cô 2cm! Cô có thể thấy rõ cả vân da trên cơ thể chúng…
Một tấm lưới khổng lồ phóng ra, lấy con chim ở vị trí đầu tiên làm trung tâm, bắt trọn cả đàn vào trong!
Một phát đã thành công! Kiều Thời quay phắt đầu bỏ chạy không chút do dự.
Tần Linh thuận tay vác luôn Kiều Thời lên vai vì tốc độ chạy của cô quá chậm.
Phía sau vang lên tiếng xé rách ghê rợn.
Cả hai đều biết, tấm lưới này chỉ có thể cầm chân đàn chim trong chốc lát. Nhưng cái “chốc lát” này lại ngắn hơn dự tính của họ rất nhiều!
Súng bắn lưới là thiết bị lấy từ căn cứ huấn luyện, dù không thể so sánh với cây gậy kim loại đặc chế của Tần Linh nhưng chắc chắn không phải hàng rẻ tiền. Vậy mà lại kém bền đến cỡ này luôn á!
Những sợi dây thừng chắc chắn, trong mắt bầy chim máu lại chỉ như những chiếc bánh quy giòn. Đã có con chim máu xé rách lưới, tranh nhau lao tới truy kích bọn họ lần nữa.
“Cô chặn lại một chút.” Tần Linh nhắc nhở Kiều Thời.
Cô ta còn đang cõng Kiều Thời chạy, chuyện xử lý đám quái vật nhỏ dĩ nhiên phải giao cho Kiều Thời rồi.
Nhưng mà, Kiều Thời giơ súng gây mê, mặt mày tái mét, hai tay run rẩy lại hạ súng xuống: “Không được, tôi làm không nổi.”
“Kiều Thời, cô đang làm cái quái gì vậy?!” Tần Linh kinh ngạc.
Tình huống này rồi mà còn nói “Không được, tôi làm không nổi” á?!
Tần Linh thấy vừa nãy hai người phối hợp khá ăn ý nên còn đánh giá Kiều Thời cao hơn một chút, thế mà giờ cô lại tuột xích đúng lúc quan trọng ư?!
Giờ thì Tần Linh đã phần nào hiểu ý Kiều Thời lúc tự giới thiệu về bản thân: Cô sẽ cố gắng trở nên đáng tin, nhưng cũng nên chuẩn bị tinh thần rằng cô có thể không đáng tin bất cứ lúc nào.
“Tít tít-”
Một chiếc xe địa hình đột ngột lao vút tới!
Việc liên lạc bị gián đoạn nên hiển nhiên Trần Ưng đã nhận ra có điều bất thường, kịp thời xông đến cứu viện.
Cùng lúc đó, đàn chim máu bất ngờ khựng lại, từng con một rơi thẳng xuống đất.
Tần Linh và Kiều Thời chớp được thời cơ lao lên xe.
Cửa xe đóng sầm lại. Bên ngoài, những con chim máu đã thoát khỏi trạng thái cứng đờ lúc nãy, lại vỗ cánh lao tới bao vây cả chiếc xe.
“Chúng ta lao thẳng ra ngoài!” Hai mắt Trần Ưng ánh lên vẻ quyết liệt.
“Không được!” Kiều Thời và Trương Vi đồng thanh phản đối.
Hai người cùng phản đối khiến Trần Ưng khựng lại, cũng chưa kịp đạp chân ga.
Chỉ trong chớp mắt do dự ấy, đàn chim đã vây kín cả chiếc xe!
Bọn chúng liên tục lao vào xe phát ra những tiếng bốp bốp nặng nề, để lại từng vệt máu đỏ thẫm trên kính, cảnh tượng khiến da đầu người ta tê dại.
Chiếc xe địa hình này vốn được lấy từ căn cứ, hiệu năng khỏi cần bàn, khung xe được làm từ những vật liệu không hề có trên thị trường.
Nhưng lúc này, không cần nhìn cũng biết, lớp vỏ kim loại đã bị đập lõm lỗ chỗ.
Điều đáng lo nhất chính là kính xe, nó đang rung lên bần bật, những vết nứt mờ bắt đầu lan rộng…
Nó sẽ không chịu được lâu nữa.
Có thể nói, bọn họ đã bỏ lỡ thời cơ chạy trốn tốt nhất.
Tần Linh lập tức dùng năng lực của mình, tạo một lớp kim loại bao phủ những vị trí có nguy cơ bị thủng.
Trần Ưng quay đầu lại, nghiến răng gằn giọng: “Tốt nhất hai người nên đưa ra một lời giải thích hợp lý!”
Tần Linh cũng lộ vẻ mặt tương tự. Cô ta đã tận mắt chứng kiến Kiều Thời tuột xích vào khoảnh khắc quan trọng rồi.
Lúc này Trương Vi ngẩng đầu lên, hai hàng máu mũi chảy xuống.
Lúc nãy đàn chim máu đột nhiên rơi xuống, không phải tình cờ mà là do cô ấy đã cố gắng dùng năng lực của mình, chỉ cần hiểu rõ đặc tính của quái vật thì có thể cưỡng chế điều khiển nó.
Vấn đề là… cô ấy hoàn toàn không hiểu gì về chim máu cả. Nhưng trong tình huống này, không hiểu cũng phải hiểu! Đặc tính rõ ràng nhất của chúng chẳng phải là biết bay à? Khống chế, buộc phải khống chế chúng!
Nhưng với mức độ hiểu biết nông cạn của mình, cô ấy không thể duy trì việc kiểm soát quá lâu, chỉ trong chốc lát đã cạn sạch sức lực.
Dù vậy, điều này đã giúp Kiều Thời và Tần Linh giành được cơ hội lên xe quý giá.
Và chính trong khoảnh khắc khống chế đó, Trương Vi đã nhìn thấy nhiều thứ hơn.
“Sự mục nát mới là bất diệt. Sự sống của chúng ta… sẽ trở thành sinh mệnh của chúng…”
Trương Vi thẫn thờ, lẩm bẩm những lời khó hiểu.
Con ngươi Tần Linh co rút lại, những câu Trương vi nói nghe có vẻ tối nghĩa nhưng đặt vào tình huống hiện tại thì có thể hiểu được.
Những dữ kiện đã biết:
Đội tuần tra tông chết đàn chim.
Các thành viên đội tuần tra đã chết.
Đàn chim hồi sinh.
Kết hợp với lời Trương Vi nói, điều đó có nghĩa là: Ai giết chúng, người đó sẽ chết.
Chúng đang mượn mạng sống của con người.
Nhưng vẫn còn một điều Tần Linh chưa hiểu: “Nhưng vừa rồi tôi cũng đã giết chúng mà…?”
Đánh bằng gậy kim loại khác gì đâm bằng xe đâu? Đều là vũ khí cả thôi.
Nhưng cô ta vẫn bình an vô sự, chả bị gì cả.
“Vì vẫn còn sót lại.”
Tần Linh sững người, cảm giác lạnh lẽo lan từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Xét về lý, sinh mệnh con người mạnh hơn mấy con chim nhỏ này. Chúng hấp thụ sinh mệnh của các thành viên đội tuần tra nhưng vẫn chưa dùng hết.
Tần Linh đã đánh chết một vài con nhưng nếu so với hiệu suất “giết hàng loạt” của vụ tông xe thì vẫn chưa đủ. Nên vẫn chưa đến lượt cô ta…
“Tôi không biết… tôi không chắc…” Trương Vi ôm đầu.
Thời gian miễn cưỡng khống chế của cô ấy quá ngắn, lượng thông tin có thể nắm bắt được vừa nhiều, cũng vừa ít.
Nhiều ở đây có nghĩa là, Trương Vi suýt bị choáng ngất bởi luồng thông tin khổng lồ tràn vào.
Ít có nghĩa là, những gì cô ấy thực sự ghi nhớ được lại rất ít. Thậm chí… cô ấy cũng không chắc liệu mình có hiểu đúng hay không.
Lúc này, mọi ánh mắt không hẹn mà cùng đổ dồn về phía Kiều Thời.
Trương Vi đã bị phản phệ, không còn đủ sức nữa. Còn người này, mặc dù trông có vẻ lơ đãng nhưng khả năng nắm bắt tình huống của cô e rằng cao hơn tất cả bọn họ!
Bảo sao.... từ đầu đến giờ Trương Vi luôn có vẻ cực kỳ tin tưởng cô.
Tất cả những điều trên đều là suy diễn của họ. Kiều Thời phản đối kịch liệt!
Cô có biết cái quái gì đâu?!
Mà mắc mớ gì cô lại tuột xích vào khoảnh khắc quan trọng hả?
Không phải vì cô không dám đánh đàn chim máu kia, cũng không phải vì cô biết quá nhiều. Mà là… cái hệ thống chết tiệt kia lại bắt đầu quậy.
Ngay từ đầu cô đã không dám trông mong gì vào hệ thống. Lúc chạy trốn cô còn chẳng thèm gọi nó vì cãi nhau với hệ thống chỉ tổ phí thời gian quý giá. Chưa kể, cô còn sợ nó sẽ khiến tình hình trở nên bất lợi hơn.
Nhưng sự thật chứng minh, cô đã lo thừa.
Bởi vì cái gì nên đến thì vẫn cứ đến.
Khi cô chạy trốn, hệ thống không lắm mồm. Nhưng ngay khi cô lấy súng lưới ra, hệ thống lại lên tiếng: Ký chủ, mối quan hệ hài hòa giữa con người và thiên nhiên không nên bị phá vỡ.
Lúc đó Kiều Thời đã bỏ ngoài tai, nhưng khi cô đổi sang súng gây mê, hệ thống phát hiện lời khuyên vô dụng nên đành "bất đắc dĩ" cưỡng chế đưa ra nhiệm vụ:
Bảo vệ môi trường sinh thái là trách nhiệm của mọi người. Xin đừng săn bắt chim trời.
Bị hệ thống đâm thọc như mọi người, Kiều Thời không buồn chửi nữa mà thay vào đó lại cảm thấy an tâm đến lạ.
Tốt thôi, chỉ cần không bị hệ thống hại chết, cô vẫn có thể lấy được phần thưởng từ nó. Cuộc sống vẫn đong đầy hy vọng!
Cười đi! Tất cả hãy cười lên nào!
Kiều Thời bình tĩnh cãi nhau với hệ thống: "Bà là hệ chữa bệnh tâm thần mà còn quan tâm đến cả quan hệ giữa con người và thiên nhiên à?”
Hệ thống nghiêm túc trả lời: “Ký chủ, không chỉ con người ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của cô mà cả môi trường cũng vậy. Vì thế, bảo vệ sinh thái cũng là bảo vệ chính mình, đồng thời bảo vệ người khác. Hình thành ý thức đạo đức và trách nhiệm cũng là một phần quan trọng trong quá trình điều trị của cô.
Hơn nữa, hôm nay cô săn giết động vật, ngày mai xu hướng bạo lực của cô có thể tăng cao. Điều này cũng cần được xem xét.
Ký chủ từng có tiền án làm tổn thương bạn cùng phòng. Bây giờ cô chuyển xu hướng này từ con người sang động vật nên hệ thống không thể lơ là.”
Kiều Thời: …
Vậy tức là, chim máu giết tôi thì là hài hòa, là điều hiển nhiên? Còn tôi đánh chúng lại thì là tội ác tày trời á hả?
Hệ thống không bị cô đánh tráo khái niệm: “Ký chủ, đây vốn dĩ là khu vực sống của chúng. Chính các cô đã đột ngột xâm nhập nên mới làm chúng hoảng sợ.”
Kiều Thời rất muốn nói: Bọn này trông chẳng hoảng sợ chút nào, mà là cực kỳ phấn khích ấy chứ!
Xét cho cùng, bọn họ chính là một “gói quà lớn bằng xương bằng thịt”.
Nhưng cô cũng biết, cãi nhau với hệ thống về chuyện này chẳng có ích gì.
Nếu nó có thể bị thuyết phục thì cô đã không rơi vào tình cảnh như bây giờ!
Kiều Thời đón nhận ánh mắt đầy kỳ vọng của mọi người. Đúng vậy, bọn họ đều đang chờ “người nắm rõ toàn cục” là cô đưa ra phương án giải quyết.
Trong lòng Kiều Thời tuôn nước mắt như mưa, tôi đã nói rồi mà, đừng đặt quá nhiều hy vọng vào tôi!