Lúc Kiều Thời thay đồ xong vội vã bước ra, tiếng còi báo động đã ngừng lại.
Bồn tắm thuốc này chẳng phải món đồ thần kỳ gì mấy, nhưng cũng được coi là bài thuốc bí truyền, có thể củng cố hiệu quả của quá trình huấn luyện và xua tan mệt mỏi, với cả loại này không được bày bán trên thị trường.
Nhờ vậy mà khi Kiều Thời bước ra, hai chân cô không nặng nề như lúc vừa bị lôi vào nữa.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Sĩ quan huấn luyện nói có một đàn chim va vào hệ thống giám sát ở đây, vô tình kích hoạt báo động. Họ đã cử người kiểm tra rồi, thu dọn được một đống xác chim, chắc là không có vấn đề gì lớn.”
Nói thì nói vậy thôi chứ trông sắc mặt của của Tần Linh chẳng khả quan gì mấy.
Mấy người trong giới thường hay đa nghi.
Những sự trùng hợp kiểu “vô tình kích hoạt” thế này rất dễ khiến người ta nghi ngờ. Đã thế còn sót lại một đống xác chim, nghe thôi đã thấy điềm chẳng lành.
Hơn nữa, bên ngoài chợt có sương mù.
Lúc nãy họ bận ngâm mình trong phòng tắm nên chẳng biết sương mù xuất hiện từ khi nào.
Toàn bộ căn cứ huấn luyện nằm sâu trong rừng núi hoang vu, một khi sương mù giăng lối thì tầm nhìn sẽ giảm đi đáng kể, bầu không khí cũng trở nên âm u rùng rợn.
Những sĩ quan huấn luyện và nhân viên thường trú lâu dài ở đây thì bình thản hơn nhiều: căn cứ huấn luyện nằm ở nơi hẻo lánh, trở trời là chuyện thường.
Sương mù lên khiến tầm nhìn bị giảm, đàn chim mất phương hướng lao đầu vào cũng là điều hợp lý.
Trần Ưng bước đến nói: “Tôi đã kiểm tra rồi, tín hiệu liên lạc vẫn bình thường. Vẫn chưa thấy dấu hiệu nào của việc hình thành giới vực.”
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Thời nói: “Tôi nghe nói khi huấn luyện đến giai đoạn sau, không có chuyện thì họ cũng sẽ cố tình dựng nên một vài vấn đề để kiểm tra phản ứng của chúng ta. Chỉ cần giữ cảnh giác là được.”
Cô nghe Mắt kính bảo thế.
Ở đâu cũng có diễn tập, huống chi là với những vị trí đặc biệt như bọn họ. Có khi còn ném thẳng một giới vực đến cho họ xử lý cũng không chừng.
Vấn đề duy nhất là… “bài kiểm tra” này đến hơi sớm thì phải!
Đúng lúc này, sĩ quan huấn luyện vội vã bước đến: “Chúng tôi cần hỗ trợ.”
Tuy phản ứng của họ trước những dị thường này không nhạy bén bằng người trong giới, nhưng chí ít vẫn có ý thức cảnh giác cơ bản. Dù không có giới vực, thời tiết như thế này cũng dễ xảy ra sự cố.
Căn cứ đã liên lạc với đội tuần tra để gọi họ quay về.
Nhưng có một đội đã mất liên lạc.
Tín hiệu của họ vẫn hiển thị song không phản hồi bất kỳ cuộc gọi nào.
Những đội tuần tra này không phải người trong giới, nhưng năng lực chiến đấu không tệ. Nếu ngay cả họ cũng gặp rắc rối…
Muốn giải quyết thì phải cử thêm người.
Nhưng rõ ràng bây giờ không phải lúc thích hợp để điều động lực lượng bên ngoài nên họ mới gọi người về.
Cũng không thể mặc kệ đội bị mất tích được.
Thế nên, sĩ quan huấn luyện mới tìm đến nhóm của Kiều Thời.
Những người này cần được huấn luyện bài bản nhưng không có nghĩa là họ gà mờ! Mỗi người trong số họ đều sở hữu năng lực phi thường. Dù có đụng phải giới vực thì họ cũng có kinh nghiệm xử lý.
Cử họ ra ngoài, có thể dùng đội ngũ tinh giản nhất để giải quyết vấn đề …
Bất kể là để kiểm tra hay vì lý do nào khác, tìm đến nhóm Kiều Thời nhờ hỗ trợ là lựa chọn thích hợp.
Tương tự, dù là vì lý do gì, nhóm Kiều Thời cũng không tiện từ chối yêu cầu hỗ trợ này.
Cuối cùng, hai người được phân công ở lại căn cứ.
Kiều Thời, Trương Vi, Tần Linh và Trần Ưng sẽ đến điểm cuối cùng phát tín hiệu của đội mất tích để xác nhận tình hình.
Phân chia nhân lực như thế khá an toàn: Hai người trâu bò về thể lực, hai người thuộc dạng sở hữu năng lực đặc biệt nhưng… khá gà mờ (đấy là theo nhận định của Kiều Thời, chứ ai cũng thấy đội hình này ra gì và này nọ đấy).
Chiếc xe địa hình rời khỏi căn cứ.
Sương mù quá dày nên cửa kính xe hơi mở hé ra rồi lại vội đóng vào.
Do ảnh hưởng của sương mù và tình trạng đường xá nên tốc độ xe rất rề rà.
Bầu không khí trên xe rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng nhai khô khốc - vì họ đang ăn lương khô bổ sung thể lực.
Khi tình hình vẫn chưa rõ ràng thì nên chuẩn bị trước như thế.
Tần Linh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Trần Ưng có sức mạnh thể chất vượt trội. Còn tôi, như các cô đã thấy, tôi có thể kim loại hóa cơ thể, cũng coi như một dạng tăng cường thể chất.”
Trương Vi hào hứng hỏi: “Vậy khi cô tắm thì cơ thể kim loại có bị rỉ sét không?”
Tần Linh: … Giờ làm như nào đây trời, chả muốn tiếp chuyện cô nàng này chút nào!
Kiều Thời chọt chọt Trương Vi.
Trương Vi ho khẽ một tiếng: “Tôi không có ý gì đâu, chỉ là tò mò thôi mà.”
Với người sở hữu năng lực như cô ấy thì khuyến khích nên tò mò, nếu không tìm hiểu về những điều kỳ quái thì năng lực của cô ấy gần như vô dụng.
Đối với Trương Vi, tình trạng của những người như Tần Linh cũng là một dạng dị thường làm cô ấy tò mò.
Tần Linh không muốn nói chuyện với cô ấy nữa, dứt khoát quay sang nhìn Kiều Thời: “Tiếp theo, chúng ta buộc phải hợp tác. Nếu có thể, hãy tiết lộ một chút về năng lực của nhau.”
Cô ta có thể nhận ra rằng Trương Vi không đáng tin và rõ là rất tin tưởng Kiều Thời. Vậy thì cứ bàn với Kiều Thời là được rồi.
Trong buổi huấn luyện, Kiều Thời “yếu ớt” mà kiên trì đến cuối cùng, tạm coi như đã giành được sự công nhận của bọn họ.
Tuy nhiên, Trương Vi thoải mái công khai năng lực của mình mà Kiều Thời thì vẫn ấp úng.
“Ờ… năng lực của tôi ấy hả? Nó hơi phức tạp. Trông như khá toàn năng nhưng đôi khi hoàn toàn vô dụng…”
Kiều Thời muốn nói thẳng là “Tôi không có năng lực đặc biệt”, nhưng có người nói phải có người tin mới được! Thế là cô đổi sang một kiểu nói nước đôi. Cho dù là đám đội trưởng Lý đến, cô cũng nói y chang vậy.
Ẩn ý của cô chính là: Mọi người phải chuẩn bị tinh thần rằng tôi rất vô dụng đấy.
Trần Ưng và Tần Linh ngồi phía trước liếc nhìn nhau, đột nhiên có một suy nghĩ: Dẫn hai nhỏ này theo ổn không đấy? Có thành gánh nặng không?
Hên là xe đã rời căn cứ chứ không họ đã đạp hai người xuống rồi.
Kiều Thời hơi chột dạ. Nhưng Trương Vi lại tin tưởng cô vô điều kiện, cứ dựng flag cho cô mãi.
“Ánh mắt hai người trông… thiếu niềm tin quá! Cứ vậy là dễ bị vả mặt lắm đấy!” Trương Vi vỗ mạnh vào vai Kiều Thời: "Kiều Kiều chỉ hơi khiêm tốn thôi chứ ẻm siêu mạnh luôn! Hai người có biết vì sao cậu ấy hay được gọi là Kiều Kiều không?"
Ủa chứ chẳng phải do cổ tên Kiều Thời à?
Tần Linh và Trần Ưng hoang mang.
“No no no.” Trương Vi làm bộ thần bí lắc lắc ngón tay: "Chúng ta đã là thành viên của bộ phận dọn dẹp nên đương nhiên biệt danh phải ngầu một chút. Phải phù hợp với đặc điểm của chúng ta, giống như mấy biệt danh cơ bắp của hai người vậy…”
Cảm giác ánh mắt ở phía trước dần bộc lộ sát khí, Trương Vi vội vàng kéo lại chủ đề: "Kiều Kiều dùng biệt danh này, tất nhiên là vì cậu ấy chính là JOJO vạn năng!”
Tần Linh và Trần Ưng càng thêm hoang mang, chả hiểu nổi mấy câu đùa anime của cô nàng này.
Kiều Thời xấu hổ đến mức muốn dùng ngón chân đào một cái hố trên xe rồi nhét một thanh thịt bò khô vào miệng Trương Vi để cô ấy im lặng.
Sau đó, Kiều Thời nhanh chóng đổi chủ đề: "Nói mới nhớ, hai người có cảm thấy có gì đó không ổn không?”
Chiêu này cũ nhưng hữu hiệu, ai cũng nhìn sang cô: "Ý cô là sao?"
Kiều Thời nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi cố gắng mô tả chính xác hơn: "Quá yên tĩnh. Lúc mở cửa sổ xe ra cũng không nghe thấy tiếng côn trùng hay chim chóc.”
Ở trong thành phố thì có thể là bình thường, nhưng ở đây lại không đúng lắm.
Lúc họ mới đến đây hôm nay, Kiều Thời còn nghe thấy văng vẳng tiếng côn trùng lạ kêu vang, hòa cùng tiếng ễnh ương kêu ồm ộp. Chỗ này còn vừa có cả đàn chim lớn bay vào căn cứ cơ mà.
Nhưng bây giờ thì chẳng có chút âm thanh nào cả.
Trong xe trở nên im lặng một lúc, sau đó Trần Ưng nhấn ga: "Chúng ta mau chóng tìm họ rồi quay về thôi.”
Anh ta không phải kiểu người một cơn gió lay cũng làm mình hoảng sợ, vấn đề là Kiều Thời nói đúng quá nên mới có dự cảm chẳng lành.
Có lẽ chuyến này sẽ không thuận lợi.
Mọi người đều có dự cảm như vậy, nhưng không ai nói ra. Kể cả người thích ba hoa nhất như Trương Vi cũng phải im lặng. Cô ấy hiểu rất rõ, những điều kiêng kỵ thì nên tránh nhắc tới.
Sau đó, cách lái xe của Trần Ưng bỗng trở nên hăng máu hơn nhiều.
Điều này không chỉ khiến họ có cảm giác như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, mà còn phải chịu đựng những cú xóc mạnh. Xe liên tục va quệt vào cành cây ven đường, tạo ra những âm thanh va chạm lạ lùng và còn cả… những tiếng ma sát kỳ dị.
Âm thanh đó nghe như có móng tay cào lên thành xe, không chỉ chói tai mà còn khiến người ta có cảm giác “bên ngoài có ai đó”.
Đừng nói đến người đã có trí tưởng tượng phong phú như Trương Vi, mà ngay cả Trần Ưng trông có vẻ không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí cũng trở nên khó coi ra mặt.
Nhưng không ai đề nghị dừng xe kiểm tra.
Giới vực vẫn chưa hình thành, ít nhất hiện tại thì chưa. Cảm giác bất an của họ phần lớn là do bị bầu không khí tác động. Nếu ngay cả chuyện này cũng không thể vượt qua thì một khi giới vực thực sự hình thành, yêu ma quỷ quái hiện thân, đó mới thật sự là nguy hiểm chết người.
Thay vì hoang mang trước tình huống này, chi bằng tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ.
Họ cũng đã báo cáo tình hình với bộ phận dọn dẹp của mình. Dù có thể sĩ quan huấn luyện đã thông báo với cấp trên của họ rồi.
“Kể từ hai mươi phút trước, tọa độ vị trí phản hồi của đội tuần tra mất liên lạc kia không thay đổi nữa. Ở ngay… phía trước.”
Tốc độ xe chậm lại. Vì theo tín hiệu, họ đã đến gần mục tiêu.
Trên suốt quãng đường này, ngoài bầu không khí đáng sợ ra thì không có gì bất thường. Có thể là do họ quá đa nghi.
Nhưng họ vẫn hết sức cẩn thận khi tiếp cận.
Cửa sổ xe đã được mở, mọi người quan sát xung quanh.
Nhưng tầm nhìn ở đây quá kém. Thoạt nhìn giống như có bóng người nhưng thực ra chỉ là đám cỏ dại đang lay động.
Trần Ưng ấn còi mấy lần.
Trương Vi dứt khoát giơ loa phóng thanh lên: "Các bạn của đội tuần tra D-05, nếu nghe thấy âm thanh này, hãy tập hợp về đây hoặc phát tín hiệu…”
Làm vậy có thu hút sự chú ý và dễ xảy ra chuyện không ư?
Họ không quan tâm đến chuyện đó.
Xe của họ băng băng trên đường đã gióng trống khua chiêng lắm rồi, giờ giấu giếm gì nữa?
Mau chóng tìm người mới là việc quan trọng.
Nhưng xung quanh vẫn im lặng, không ai đáp lại. Họ cũng không thấy bất kỳ dấu hiệu nào như đèn tín hiệu hay pháo sáng.
Kiều Thời chủ động nhìn về phía Tần Linh: "Cô xuống kiểm tra với tôi không?”
“Ừ.”
Hai người mang theo đèn pin công suất lớn và vũ khí phòng thân.
Trương Vi hơi căng thẳng: "Cẩn thận.”
“Biết rồi. Cũng phiền mọi người sẵn sàng yểm trợ.”
Bàn chân Kiều Thời giẫm lên con đường bùn lầy mềm nhũn, nghe rõ tiếng lép nhép.
Cô nhíu mày: "Bên ngoài có mùi thối rữa.”
Tần Linh nghe vậy cũng khẽ hít thử nhưng không ngửi thấy rõ lắm nên nói: “Ở vùng núi sâu rừng rậm thế này, xác động thực vật chất đống, phân hủy lên men, đủ loại mùi lẫn vào nhau là chuyện bình thường.”
Trên mặt đất, họ phát hiện những vết bánh xe còn khá mới, trùng khớp với kích cỡ xe tuần tra. Hai người lần theo dấu vết đi về phía trước, bản đồ hiển thị vị trí của họ sắp trùng với tín hiệu của đội tuần tra bị mất liên lạc…
“Nhìn phía trước kìa!”
Không biết do ánh sáng từ đèn pin công suất lớn xua tan một phần sương mù hay vì đã đến đủ gần, cuối cùng họ cũng nhìn thấy chiếc xe tuần tra đang dừng lại ở đó.
“Đội tuần tra D-05, có ai nghe thấy không?”
Vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
Hai người sử dụng bộ đàm để giữ liên lạc với đồng đội phía sau: "Chúng tôi đã tìm thấy chiếc xe tuần tra mất tích. Nó đang đậu ngay đây, không thấy bất kỳ thành viên nào của đội tuần tra. Chúng tôi đang tiếp cận xe…”
“Cửa xe không khóa. Bên trong không có ai. Không có dấu vết chiến đấu, có vẻ họ đã tự xuống xe.”
Phát hiện này khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.
“Xe tuần tra không có dấu hiệu bị hư hại… Nhưng khoan đã, hình như tôi ngửi thấy mùi máu…”
Không khí quanh đây có một mùi thối rữa khó chịu vô cùng. Giống như bị hòa lẫn từ nhiều mùi khác nhau, khiến người ta khó lòng phân biệt rõ ràng.
Nhưng khi họ đến gần chiếc xe tuần tra, mùi máu tươi dần trở nên rõ ràng hơn, đủ để Kiều Thời nhận ra.
Lần này, Tần Linh không cố gắng giải thích gì nữa.
Bởi vì cô ta cũng đã ngửi thấy nó!
Chưa kịp tiếp cận nơi phát ra mùi máu, một giọng nói bất ngờ vang lên trong kênh liên lạc, là cuộc gọi từ sĩ quan huấn luyện.
“Đừng tìm nữa, quay về ngay!”
“Hả? Sĩ quan huấn luyện, chúng tôi đã tìm thấy xe tuần tra rồi…” Lệnh thay đổi đột ngột khiến bốn người ngẩn ra.
“Các cô cậu… cẩn thận…” Giọng sĩ quan huấn luyện khác hẳn lúc trước, như đang cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, cũng như không biết nên mở lời thế nào: "Bọn họ… đã chết rồi.”
***
Tại căn cứ huấn luyện.
Sĩ quan huấn luyện siết chặt điện thoại nhìn chằm chằm đống thi thể trước mặt.
Theo quy trình, xác những con chim đâm đầu chết ở thành căn cứ sẽ được thiêu hủy. Nhưng khi có người thu dọn xác chim đem đi đốt, họ mới phát hiện ra đó đâu phải xác chim? Mà là thi thể của các thành viên đội tuần tra mất tích!
Cùng lúc ấy, phía trước xe tuần tra, Kiều Thời và Tần Linh cũng đã tìm ra nguồn gốc mùi máu tanh, là một đống xác chim máu me be bét.