"Hệ thống, khởi động đi!”
Vừa vào huấn luyện đã phải chạy khởi động 5000 mét, suýt chút nữa khiến Kiều Thời và Trương Vi lăn đùng ra như cá khô phơi nắng.
Dù không hy vọng gì nhiều nhưng Kiều Thời vẫn không nhịn được muốn hệ thống giúp cô gian lận một chút.
Hệ thống khởi động, phát ra âm thanh hứng khởi: "Cố lên! Cố lên!"
Kiều Thời: ...
Thôi khỏi gian lận đi.
"Tui đang ở trạng thái kiệt sức, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Như vậy rất có hại cho sức khỏe, đúng không? Hệ thống có cái gì giúp tui loại bỏ mệt mỏi ngay lập tức không?" Bây giờ Kiều Thời coi như đã nắm được kỹ xảo đàm phán với hệ thống rồi.
Hệ thống lập tức phản hồi: Sau khi kiểm tra, xác nhận ký chủ chưa đạt đến trạng thái giới hạn.
"Ký chủ à, bước vào xã hội, thích nghi với công việc không phải chuyện dễ dàng. Đây là một quá trình gian nan nhưng cũng là con đường mà mỗi người nhất định phải trải qua."
Kiều Thời: … Không, tui cảm thấy người bình thường chẳng ai cần thích nghi với loại "công việc" này đâu!
"Nếu quá phụ thuộc vào hệ thống, sau này khi gặp khó khăn, ký chủ sẽ có thói quen trốn tránh. Giờ hãy dũng cảm đuổi theo bước chân của đồng nghiệp nào! Cô làm được mà! Nhiệm vụ này không bắt buộc nhưng hoàn thành sẽ có thưởng đó."
Hệ thống không phải một con quỷ chuyên ép người làm nhiệm vụ. Nó không bắt ép Kiều Thời phải hoàn thành mọi thứ.
Việc sắp xếp nhiệm vụ, đánh giá tính cấp bách của nó đều rất khoa học và hợp lý.
Nhưng hệ thống cũng biết rõ, Kiều Thời cực kỳ quan tâm đến phần thưởng nhiệm vụ, thế nên dùng mồi câu này để dụ cô là quá hợp lý rồi.
Kiều Thời nhìn đám "đồng nghiệp" phía trước, đến bóng lưng còn sắp không thấy đâu nữa, đành hỏi: Người khác đều gian lận nhưng lại bắt tui phải dùng thân xác người phàm này đuổi theo họ? Cái này có hợp lý không?
"Đuổi theo bước chân đồng nghiệp? Thế tui đuổi theo bước chân của Vi Vi là được chứ gì!"
Hệ thống: "… Ký chủ, đừng có chơi chữ như thế. Hai người đang ở vị trí đếm ngược từ dưới lên đấy. Kẻ tám lạng người nửa cân, không ai đuổi theo ai cả. Nhưng cô có thể cố gắng hơn, dẫn dắt cô ấy cùng nhau tiến lên!"
Kiều Thời lê đôi chân run rẩy chạy theo Trương Vi sắp lăn ra đất, cố gắng đến vạch đích.
Những người còn lại cũng chỉ vừa mới hoàn thành xong phần chạy của mình.
Nhưng họ không phải vừa chạy xong 5000 mét, mà là sau khi chạy xong 5000 mét rồi còn tự thêm bài huấn luyện, chờ Kiều Thời và Trương Vi.
Trương Vi rụt rè giơ tay lên: "Sĩ quan huấn luyện, thể lực của họ không giống chúng tôi, có phải nên chia kế hoạch huấn luyện riêng không? Như vậy chúng ta có thể cải thiện có mục tiêu hơn, đúng không?"
Sĩ quan huấn luyện không cảm xúc nhìn họ: "Trần Ưng, cậu trả lời đi."
Trần Ưng chính là gã cao to hơn hai mét.
Trước đó Kiều Thời còn chẳng biết tên của họ, bởi vì ngay từ đầu chẳng có màn giới thiệu nào cả.
Lúc mới vào sân huấn luyện, cô đã có ý định chào hỏi để làm dịu bầu không khí. Nhưng đối phương lại nhìn các cô bằng ánh mắt bễ nghễ (cũng có thể chỉ là ảo giác của cô thôi, do chênh lệch chiều cao quá lớn, không cẩn thận sẽ hình thành cảm giác nhìn từ trên cao xuống).
Sau đó, họ nói: "Gọi bọn tôi là cơ bắp cuồn cuộn hoặc đại ca đô con gì cũng được. Đồng đội của cô chẳng phải vẫn hay gọi chúng tôi như thế à? Mấy con gà yếu ớt."
Kiều Thời và Trương Vi: ...
Hết cách rồi, người trước chặt cây, người sau không có chỗ nào hóng mát.
Lúc này, Trần Ưng bị sĩ quan huấn luyện điểm danh bước lên một bước, nói: "Vì giới vực không phải được tạo ra dành riêng cho các cô. Bất kể ai bước vào đây, mạnh hay yếu cũng sẽ phải đối mặt với những nguy hiểm ngang nhau."
Sĩ quan huấn luyện gật đầu rồi nói tiếp: "Tôi không sắp xếp cho họ luyện tập nhiều hơn hai người. Họ tự nguyện làm vậy. Tần Linh, cô nói tiếp đi."
Tần Linh chính là người đã tiên phong trong việc "tự giác" tăng cường độ luyện tập. Ba người còn lại thấy cô ta chạy 5000 mét rồi vẫn tiếp tục rèn luyện, thế là im lặng làm theo.
Cô ta bước lên trước một bước, điềm tĩnh nói: "Nguy hiểm bên trong giới vực có thể không phân biệt ai với ai, nhưng nếu dư sức, chuẩn bị nhiều hơn một chút sẽ giúp tăng tỷ lệ sống sót. Đây là điều hiển nhiên."
Sĩ quan huấn luyện hài lòng gật đầu.
Kiều Thời và Trương Vi liếc nhìn nhau, hai người cảm thấy ngày càng không ổn. Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đối thủ vừa mạnh vừa chăm chỉ.
Mặc dù họ có thể cãi lại: Haha, vào giới vực rồi, chỉ biết dốc cạn thể lực thì có gì hay ho? Tự giữ sức chờ đợi thời cơ không phải tốt hơn sao?
Nhưng tranh luận kiểu này cũng chẳng có ý nghĩa gì, dù sao thì đây vẫn là lớp huấn luyện thể lực.
Tần Linh mỉm cười nhìn hai người họ: "Nếu hai người không chịu nổi thì tôi có thể giúp. Chỉ cần hai người không ngại, lần sau gọi tôi một tiếng, tôi sẽ buộc dây kéo hai người chạy."
Trần Ưng tiếp lời: "Lôi xềnh xệch dưới đất thì không tốt lắm. Để tôi làm cho. Tôi tự tin có thể kéo hai người như đi thả diều."
Hai người còn lại cố nhịn cười.
Những màn đấu khẩu như thế này đã quá quen thuộc. Sĩ quan huấn luyện cũng chẳng buồn để ý. Thậm chí, việc sắp xếp hai nhóm đối lập vào cùng một đội vốn cũng đã có ý đồ từ trước. Trong giới vực không thiếu những kẻ kiêu ngạo khó chiều, để họ ở cùng nhau, vừa hay có thể ép họ phát huy tối đa tiềm năng.
Chỉ cần không ẩu đả đánh nhau thì sĩ quan huấn luyện sẽ không can thiệp. Thậm chí anh ta còn đoán được sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra…
Nhưng điều ngoài dự đoán là Trương Vi nghe xong lời đề nghị của Tần Linh lại lập tức gật đầu: "Được đấy, được đấy!"
Biểu cảm đó như thể đang nói: Còn có chuyện tốt thế này sao?!
Thậm chí, cô ấy còn bổ sung thêm một câu: "Sao mấy người không nói sớm hơn chứ…"
Kiêu ngạo sao? Không đời nào. Trương Vi tự nhận thức rất rõ vị trí của mình: Một kẻ chuyên đi ăn hôi.
Cô ấy thực sự không thể chịu nổi nữa rồi.
Nếu không nhờ Kiều Thời đỡ, cô ấy đã gục ngay tại chỗ, thở không ra hơi.
Nhưng mà Trương Vi cũng là một kẻ ăn hôi có tâm: "Mà nói mới nhớ, trong mấy người ai là mạnh nhất vậy? Cho người mạnh nhất kéo tôi đi nhé?"
Bầu không khí bỗng trở nên vi diệu.
Đúng là Tần Linh và những người còn lại không ưa nhóm của Kiều Thời thật. Nhưng bốn người họ vốn cũng chẳng phải một đội, bảo họ phục nhau à? Còn lâu!
Một câu nói của Trương Vi khiến liên minh "cùng nhau đối phó phe ngoài" xuất hiện một vết nứt mơ hồ.
Trương Vi lại ghé vào tai Kiều Thời, nói khẽ: "Cứ theo chiến thuật Điền Kỵ tái mã*! Tớ kéo kẻ mạnh nhất xuống nước, còn lại giao cho cậu! Gánh vác hy vọng của cả nhóm, lao lên đi!"
*Điền Kỵ tái mã: là một chiến thuật giúp người yếu hơn có thể lật ngược thế cờ bằng cách sắp xếp nguồn lực một cách thông minh.
Hừ hừ, cô ấy có thể là cá mặn nhưng Kiều Thời thì không.
Kiều Thời rất cảm kích sự tin tưởng của Trương Vi nhưng có một khả năng mà cô nàng này không nghĩ đến... có khi nào cả hai đều là ngựa kém không?
Tuy nhiên, Kiều Thời không từ chối trọng trách này.
Hệ thống chó má nắm bắt tâm lý của cô rất chuẩn, cô thật sự rất cần phần thưởng.
Cô không thức tỉnh năng lực giống Trương Vi (thậm chí có thể cả đời này cũng chẳng thức tỉnh nổi), còn có một hệ thống lúc nào cũng sẵn sàng chơi khăm mình, Kiều Thời có thể không có cảm giác nguy cấp sao?
Đúng là chỉ cần hệ thống đánh giá cô không lên cơn trong một ngày, cô sẽ được một phần thưởng "hằng ngày". Nhưng quá chậm! Tính đến hôm nay, Kiều Thời mới nhận được duy nhất một lần phần thưởng hằng ngày (chỉ là một điểm thể chất).
Kiều Thời vẫn còn cười haha được đến bây giờ, không biết là nên cảm ơn da mặt dày của mình hay cảm ơn hệ thống có chức năng trị liệu đây.
Dù cơ hội chiến thắng rất mong manh nhưng cứ thử xem sao.
Dù sao thì cô cũng phải luyện tập.
Tiếp theo là huấn luyện phản xạ.
Một loạt mũi tên sẽ b*n r* từ nhiều hướng khác nhau. Những mũi tên này không có đầu nhọn mà được bọc bằng cao su mềm. Dù không gây tổn thương thực sự nhưng bắn trúng vào người vẫn khá đau.
Càng đến gần vạch đích, mật độ và tốc độ của tên càng tăng cao.
Không thể không nói, sắp xếp bài huấn luyện phản xạ ngay sau bài chạy 5000 mét thực sự quá thâm hiểm!
Mắt: Tôi nhìn thấy rồi.
Não: Không thành vấn đề.
Tay chân: Đếch nhúc nhích được.
"Mấy người phải khắc ghi khả năng tránh nguy hiểm vào trí nhớ cơ bắp của mình! Ngay cả khi cơ thể mấy người đau nhức và đạt đến giới hạn, mấy người cũng phải vượt qua giới hạn này và tránh nó theo thói quen! Điều này có thể cứu mạng mấy người vào thời điểm quan trọng!"
Sĩ quan huấn luyện nghiêm giọng quát: "Theo tôi thấy, cách nghĩ này vẫn còn quá nhẹ nhàng! Nếu mấy cô cậu không đạt hiệu quả huấn luyện, tôi sẽ đổi sang loại mũi tên có cảm giác chân thực hơn."
Chỉ là ánh mắt sĩ quan huấn luyện vừa dời đi, nhìn thấy một người nào đó hoặc có thể nói là hai người nào đó, vẻ mặt nghiêm nghị suýt chút nữa không giữ được.
Đúng vậy, kẻ mặt dày không biết xấu hổ là Trương Vi đã nằm bò lên lưng Tần Linh.
Lý do cô ấy đưa ra rất hùng hồn: "Sĩ quan huấn luyện, tại sao lúc họ đề nghị thì anh không ngăn cản, mà đến khi tôi đồng ý thì lại cấm?"
Sĩ quan huấn luyện: Vì tôi không ngờ lại có kẻ mặt dày đến mức này.
Cô ấy lại nói: "Huấn luyện? Tôi cũng đang huấn luyện mà! Tôi nằm đây, mũi tên bay vun vút qua người, chẳng lẽ tôi không cần né sao?"
Tần Linh vốn chỉ định dùng dây thừng kéo Trương Vi chạy theo, nhưng huấn luyện phản xạ khác với chạy bộ, đòi hỏi sự linh hoạt.
Trương Vi cứ ì ạch xếp chót cũng sao, nhưng nếu kéo theo cô ấy mà để ảnh hưởng tốc độ, Tần Linh cũng sẽ bị tụt theo. Thế là mọi chuyện mới thành ra như bây giờ.
"Cố lên, Kiều Kiều! Cố lên!"
Sau khi hồi sức, Trương Vi còn dư hơi cổ vũ cho Kiều Thời.
Mặt mày Kiều Thời đen xì, bởi vì cô phát hiện giọng Trương Vi đang trùng khớp với tiếng cổ vũ của hệ thống…
Người bị ảnh hưởng tâm lý nặng nhất hiển nhiên là Tần Linh. Cô ta nghiến răng quát: "Im ngay cho tôi."
Trọng lượng của Trương Vi không đáng kể, nhưng sự tồn tại của cô ấy chính là một đòn tấn công tinh thần.
Tần Linh bỗng dưng hối hận: Trước đó cô ta ra mặt làm gì cơ chứ? Rõ là tự chuốc khổ vào thân!
Mấy người Trần Ưng nhìn cô ta với ánh mắt đầy cảm thông.
Họ chợt nhận ra cái danh hiệu "người đứng đầu" này cũng chẳng đáng tranh giành. Khổ quá, thực sự quá khổ!
Quả nhiên, nhóm của Lý Văn chẳng có ai tốt đẹp cả!
Ở bộ phận dọn dẹp cách khu huấn luyện rất xa, Lý Văn bỗng hắt xì một cái.
Anh ta lẩm bẩm: "Ai lại trộm khen mình đẹp trai thế này..."
Nói đi cũng phải nói lại, không biết tình hình huấn luyện của Kiều Thời và Trương Vi thế nào rồi…
"Kiều Thời, đạt tiêu chuẩn!" Sĩ quan huấn luyện tuyên bố kết quả phần huấn luyện phản xạ của Kiều Thời.
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn cô gái về đích muộn nhất đội.
"Khoan đã, sĩ quan huấn luyện, anh có nhầm lẫn gì không?" Trần Ưng là người đầu tiên thắc mắc: "Cô ấy là người đến đích cuối cùng, hơn nữa tôi tận mắt thấy cô ấy bị trúng không ít mũi tên mà!"
Trần Ưng đã vượt qua bài kiểm tra.
Nhưng trong bốn người về đích sớm nhất, vẫn có một người bị đánh trượt. Nguyên nhân có thể là do phân tâm hoặc phán đoán sai lầm nên trúng mũi tên, dẫn đến bị loại (Trương Vi không tham gia thống kê lần này).
Không thể phủ nhận người đó thể hiện kém hơn, nhưng dù thế nào cũng không thể kém hơn Kiều Thời được chứ?!
Biểu cảm trên mặt sĩ quan huấn luyện cũng khá vi diệu: "Đúng là cô ấy bị bắn trúng hơn năm mươi lần. Nhưng… mấy người thử nhìn đi, cô ấy bị bắn trúng ở đâu?"
Mỗi khi trúng tên, trên người sẽ lưu lại vết sơn màu.
Nhìn tay chân Kiều Thời đầy những vết xanh đỏ loang lổ, nhưng những vị trí quan trọng trên cơ thể lại sạch sẽ không một vết bẩn.
Còn người bị đánh trượt, mũi tên đã bắn trúng tim và phổi.
Với tiêu chí đánh giá của sĩ quan huấn luyện thì không có gì sai cả.
Nhưng vấn đề là… cách này khôn lỏi quá đi mất?!
Tâm trạng mọi người đầy phức tạp.
Nên nói cô láu cá hay nên nói cô thông minh đây?
Sĩ quan huấn luyện nhắc nhở cô: "Cách này có thể tạm chấp nhận, nhưng cũng không thể chấp nhận hoàn toàn. Nếu đây là mũi tên thật, dù không trúng chỗ hiểm thì vẫn bị ảnh hưởng đến khả năng di chuyển. Ai lại cho cô tận năm mươi cơ hội để trúng tên như thế?"
Dùng tổn thương nhỏ để chặn đòn chí mạng, cách nghĩ này không sai.
Nhưng tổn thương vẫn là tổn thương. Nếu không phải những mũi tên này không có sức sát thương gì, cô đã không thể cầm cự đến cuối cùng.
Vì vậy, vấn đề cốt lõi vẫn là thực lực.
"Hôm nay là ngày đầu tiên, tạm tính cô đạt tiêu chuẩn, nhưng lần sau thì chưa chắc."
Kiều Thời vừa xoa cánh tay vừa gật đầu đồng ý.
Xì, chịu liên tục mấy chục đòn tấn công, đau muốn chết.
Nhưng Kiều Thời chẳng còn cách nào tốt hơn. Đừng nói bây giờ cô đã kiệt sức, dù có ở trạng thái sung mãn nhất, cô cũng không thể nào sánh được với Tần Linh và đám kia về thể lực hay phản xạ. Dù sao họ cũng đều có năng lực cường hóa thể chất!
Muốn cô nhảy nhót như họ? Không thể. Muốn cô đạt tiêu chuẩn? Càng không thể.
Thế nhưng, sau khi quan sát mật độ và tốc độ của đợt tấn công, Kiều Thời nhận thấy vẫn còn một đường sống. Hằng ngày đấu trí với hệ thống, cô quá hiểu cách tự tạo ra một tia hy vọng cuối cùng!
Và thực tế chứng minh cô thật sự trụ vững!
Trương Vi lén lút giơ ngón tay cái với cô, thấy chưa, cô ấy đã nói rồi mà!
Còn những người khác thì đồng loạt thu hồi ánh mắt.
Cảm giác thế nào nhỉ? Không hẳn là không phục, nhưng cũng không thể nói là tâm phục khẩu phục.
Bởi vì các bài kiểm tra tiếp theo vẫn còn ở phía trước, Kiều Thời cứ chật vật lết qua từng bài kiểm tra như thế, sớm muộn gì cũng lộ nguyên hình thôi!
Nhưng…
Diễn biến lại ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Bài kiểm tra né chướng ngại vật.
"Kiều Thời, đạt tiêu chuẩn."
Bài kiểm tra thăng bằng và độ mềm dẻo.
"Kiểu Thời, đạt tiêu chuẩn."
…
Ánh mắt mọi người nhìn cô ngày càng vi diệu.
Cô gái này trông thì như sắp gục đến nơi, nhưng lần nào cũng chật vật lết qua, chống đỡ đến tận bây giờ…
Họ bắt đầu hoài nghi, không phải cô đang giả vờ đấy chứ?! Muốn làm bộ yếu đuối rồi bất ngờ phản công, vả mặt mọi người sao?
Vì không quen biết Kiểu Thời, họ cũng chẳng rõ cô có năng lực gì. Nhưng họ mơ hồ nghe được một tin đồn là Kiều Thời thích giả làm người mới.
Sở thích này cũng quá b*nh h**n rồi đấy?!
Đắm mình trong những ánh mắt vi diệu kia, Kiều Thời lại chẳng có lòng dạ nào để ý.
Vì cô sắp kiệt sức đến nơi rồi!!!
Ở vòng thứ hai của bài huấn luyện phản xạ, cô đã cố tình đi chậm lại để hồi phục thể lực. Nhưng bản thân cô biết rất rõ cô không thể trụ lâu thêm nữa!
"Cố chịu thêm chút nữa! Biết đâu sắp đến giờ nghỉ rồi?!"
Cô đã tự động viên mình như thế. Nhưng cho đến bây giờ, sĩ quan huấn luyện vẫn chưa ra hiệu nghỉ ngơi!
Điều cô không biết là sĩ quan huấn luyện cố tình không cho nghỉ cũng có phần do cô.
Vì ngay cả anh ta cũng tò mò, giới hạn của cô nằm ở đâu?
Ủa? Cô còn chịu được à? Vậy thì… ép thêm chút nữa nào.
Nếu Kiều Thời mà biết lý do mình phải chịu khổ lâu như vậy, chắc chắn cô sẽ khóc ngay tại chỗ!
"Được rồi, kết thúc buổi huấn luyện hôm nay. Nguyên liệu thuốc tắm đã chuẩn bị xong, các cô cậu có thể ngâm mình trước rồi đi nghỉ ngơi."
Lời sĩ quan huấn luyện vang lên, tựa như âm thanh đến từ thiên đường.
Rầm một tiếng, Kiều Thời ngã khụy trên mặt đất. Ngay cả một ngón tay cô cũng không muốn cử động!
"Ký chủ, môi trường làm việc có thể rất phức tạp nhưng cũng có thể rất đơn giản. Cố gắng chứng minh bản thân, không chỉ có thể giành được sự công nhận của người khác mà chính cô cũng sẽ cảm thấy đạt được thành tựu. Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, thưởng +1 điểm thể chất."
Không biết là do cảm giác thành tựu mà hệ thống nói hay là vì được nhận thêm phần thưởng, mà Kiều Thời đã mệt đến mức không muốn động đậy lại nở một nụ cười.
Cô biết ngay mà! Nhiệm vụ này, mấu chốt không nằm ở việc "trở thành người giỏi nhất". Vì nó không có giới hạn cụ thể, nghĩa là vẫn có không gian để cô xoay sở!
Không uổng công cô đã kiên trì đến cuối cùng!
Lúc này Kiều Thời trông như vừa mới được vớt lên từ trong nước, mái tóc ướt dính vào mặt vì mồ hôi, tay và mặt đầy bụi, nhìn cô vô cùng thảm hại.
Nhưng cô lại rất vui!
Ngay cả những lời lải nhải của hệ thống mà trước đây cô thường cảm thấy phiền phức, giờ nghe lại thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, Kiều Thời cũng không nằm quá lâu trên đất. Lần này đổi thành Trương Vi kéo cô dậy: "Kiều Thời, cậu có thấy biểu cảm của họ lúc nãy không? Ôi, vui quá đi, nếu họ là quái vật chắc mắt đã rơi ra rồi..."
Nghe thấy vậy, Tần Linh vốn định không xen vào nhưng không lại nhịn được: "Đừng có tưởng tượng ra mấy cái ý tưởng kỳ quái đó được không! Hơn nữa, biểu cảm của tôi rất bình thường!"
Sĩ quan huấn luyện nhìn nhóm học viên rời đi, âm thầm phân tích tình trạng của Kiểu Thời: "Cô ta... có thể là thiên tài. Sức lực và tốc độ đều kém nhưng sức bền lại rất cao, phản xạ cũng ổn."
Thông tin trong tay sĩ quan huấn luyện chắc chắn nhiều hơn các học viên, anh ta biết Kiều Thời là người có năng lực đặc biệt, nhưng không phải là năng lực thể chất. Kiều Thời không phải kiểu giả vờ, việc cô nói sắp không chịu nổi thực sự chính là giới hạn chân thật của cô.
Chính vì vậy, Kiều Thời càng trở nên đặc biệt. Chỉ cần tăng cường huấn luyện, chắc chắn cô sẽ có tiềm năng phát triển lớn.
"Chẳng lẽ mình thật sự là thiên tài sao?"
Ngâm mình trong bồn tắm, xung quanh là hơi nước mờ ảo, mùi thuốc nồng nặc, Kiều Thời bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cô không ngờ mình lại có thể kiên trì lâu như vậy. Chẳng lẽ ngày xưa cô nên theo đuổi con đường vận động viên thể thao?
Đang nghĩ vậy thì hệ thống đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô: Ký chủ, có phải cô quên mất phần thưởng điểm thể chất mà mình nhận được không?
Phần thưởng điểm thể chất sẽ k*ch th*ch tiềm năng ẩn giấu trong gen của cô một cách nhẹ nhàng, giúp nâng cao giới hạn thể chất, tăng khả năng phục hồi và nhiều lợi ích khác.
"À, vậy ra hướng phát triển của tui là trở thành siêu năng lực gia ngành thể chất?"
"Xin lỗi, không có siêu năng lực gia. Ký chủ nên đối mặt với thực tế và từ bỏ những ảo tưởng phi thực tế đi. Đây chỉ là tiềm năng gen của ký chủ thôi."
Kiều Thời lười biếng không muốn phản bác: Có khác gì nhau đâu!
Nhưng hình như cô cũng hiểu được sự khác biệt mà hệ thống muốn nói.
Nếu không huấn luyện, cô sẽ rất khó cảm nhận được sự thay đổi do điểm thể chất mang lại. Giới hạn thể chất đã được nâng cao, nhưng cô phải từ từ khám phá.
Còn những người đã thức tỉnh năng lực sẽ cảm nhận được sức mạnh của họ ngay lập tức. Có vẻ đây là sự biến dị không bình thường mà hệ thống đã xác định, cũng là năng lực mà hệ thống đã chặn lại.
Kiều Thời siết chặt nắm tay: "Vậy thì tui đúng là thiên tài rồi!"
Nếu hệ thống nói đây là tiềm năng gen của cô, vậy bốn bỏ năm lên một chút, nó đúng tiềm năng của cô rồi.
Hệ thống thất bại trong việc dội nước lạnh: ...
Ngay lúc đó, tiếng chuông báo động đột ngột vang lên, âm thanh kéo dài vang vọng khắp căn cứ huấn luyện!