Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 23

Cuộc sống tràn đầy niềm hy vọng và cũng đong đầy nỗi tuyệt vọng.

- Trích nhật ký của Kiều Thời.

Tin tốt là Kiều Thời không cần lo lắng về việc tìm nhà sau khi tốt nghiệp nữa. Ký túc xá này có thể cho cô ở vô thời hạn mà không cần trả phí thuê nhà.

Tin xấu là phòng có ma.

Tất nhiên, bộ phận dọn dẹp không thể để người bình thường sống gần nơi có từ trường dị thường như vậy. Ký túc xá của Kiều Thời đã được xử lý, cấu trúc “tách biệt” hoàn toàn.

Nói cách khác, dù người bình thường có đi trên hành lang tòa nhà B của ký túc xá Tử thì cũng không thể nhìn thấy phòng ký túc xá của cô, cũng không thể vào trong.

Ngay cả bạn cùng phòng của cô, kể cả Trương Vi cũng đã được chuyển sang ký túc xá khác.

Còn Kiều Thời? Đây là trách nhiệm của cô mà! Cô chuyển đi đâu được?

Ồ, cô cũng không cần lo sẽ quá cô đơn. Vì vẫn còn một “bạn cùng phòng” chưa chuyển đi, đó là Người Phụ Nữ Kéo.

Ngay cả [Cánh cửa liên thông với giới vực] cũng giao nốt cho Kiều Thời quản lý rồi, so với điều đó thì Người Phụ Nữ Kéo chỉ là chuyện cỏn con thôi.

Khi cần, bộ phận dọn dẹp sẽ mang nó đi, nhưng họ nhận ra rằng nó sẽ ổn định hơn khi ở trong ký túc xá.

Tại sao lại như vậy?

Có lẽ vì nó được sinh ra trong [Hành lang vô tận], mà ký túc xá này là nơi gần với hành lang vô tận nhất.

Tính cách của Người Phụ Nữ Kéo còn có thể khởi đầu cho sự hợp tác giữa con người và những sinh vật dị thường. Chỉ cần nó đủ ngoan ngoãn, bộ phận dọn dẹp sẽ không làm khó nó. Nó thích ở lì trong ký túc xá thì cứ việc.

Tin tốt là Kiều Thời đã có việc làm.

Còn tin xấu, đó là vị trí nhân viên dọn dẹp mà cô đang định từ chức.

Ban đầu cô chỉ muốn tránh xa những sự kiện quái dị này, cho đến một ngày nào đó cô trở thành cao thủ max level, có lẽ cô sẽ rất vui khi đi làm loạn ao cá.

Nhưng bây giờ lựa chọn này không còn khả thi nữa, bởi ngay bên cạnh cô chính là giới vực! Cánh cửa đó còn chưa khóa kìa!

Mọi người đều đặt kỳ vọng rất lớn vào cô, nghĩ rằng tình hình hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của cô.

Chỉ có chính Kiều Thời biết: Cô không ổn!

Giới vực này có mất kiểm soát không? Có đột ngột lấn sang thế giới thực không? Những điều đó vẫn còn là ẩn số.

Cô chỉ có thể làm một việc, chính là nhanh chóng ôm đùi bộ phận dọn dẹp! Trở thành người của họ, khi có chuyện xảy ra, chắc chắn sẽ có người đến cứu cô nhở?

Còn một khả năng khác, khi tiếp xúc với giới vực, cô có thể tìm được những cách khác để trở nên mạnh mẽ hơn.

Dù nhìn từ góc độ nào thì với tình hình hiện tại, gia nhập bộ phận dọn dẹp là một lựa chọn không tồi.

Tin tức khiến Kiều Thời vực dậy được đôi chút là Trương Vi sẽ trở thành đồng đội của cô.

Sau khi biết thế giới này đang thay đổi một cách kỳ lạ, Trương Vi đã hủy bỏ kế hoạch du học ban đầu của mình.

Cô ấy tìm cách hỏi thăm tình hình ở nước ngoài.

Trước khi trở thành người trong giới, cô ấy chẳng tìm được kênh thông tin nào, cùng lắm chỉ nghe được vài tin đồn mơ hồ. Nhưng sau khi trở thành người trong giới thì đã có cách để tiếp cận thông tin.

Tình hình thật sự không khả quan chút nào.

“Ở trong nước, xác suất được nhặt xác về cao hơn một chút.” Trương Vi nói như vậy.

Dù biết rằng sau khi trở thành người trong giới, nước ngoài sẽ nhiệt tình hơn với cô ấy. Dù sao các bên cũng đang tìm cách chiêu mộ nhân tài.

Nhưng Trương Vi lại có lý tưởng của riêng mình: "Trước đây, tớ cảm thấy mình chỉ là một kẻ lông bông, đi đâu cũng được. Đi du học coi như là giảm gánh nặng cho quốc gia, đúng không? Nhưng giờ tớ là người có giá trị, đâu nhất thiết phải ra nước ngoài.”

Trương Vi vừa hứng thú lại vừa sợ hãi giới vực.

À suýt nữa thì quên, sau khi thoát khỏi hành lang vô tận, Trương Vi phát hiện mình đã thức tỉnh năng lực, chỉ cần hiểu rõ đặc tính của một con quái vật nào đó, cô ấy có thể điều khiển nó.

Nếu đủ gần gũi với con quái vật đó, cô ấy có thể “mượn” năng lực của nó. Trong thời gian năng lực bị mượn, con quái vật sẽ mất đi khả năng ấy.

Ví dụ, Trương Vi có thể “mượn” cây kéo của Người Phụ Nữ Kéo.

Nhưng hiện tại cô ấy còn quá yếu, thời gian điều khiển quái vật và thời gian mượn năng lực rất ngắn.

Dù vậy, ai cũng có thể nhìn ra năng lực này ẩn chứa tiềm năng vô hạn.

Theo lời bộ phận dọn dẹp, năng lực của Trương Vi rất đặc biệt, họ chưa từng gặp trường hợp nào tương tự.

Họ gọi năng lực này là [Thầy kể chuyện huyền bí], khá phù hợp với sở thích cá nhân của cô ấy.

Thành công của bạn cùng phòng đáng mừng đấy, nhưng Kiều Thời vẫn không nhịn được thầm rơi nước mắt vì mình.

Cô đã “chém giết” trong giới vực tận hai lần, chịu ảnh hưởng kha khá bởi từ trường đặc biệt.

Nhưng ngoài việc vớ phải một hệ thống chết tiệt ra, tại sao cô vẫn chưa biến dị? Khụ, ý cô là, vẫn chưa thức tỉnh năng lực đặc biệt nào.

Kiều Thời đã thử hỏi hệ thống.

Nhưng mà đành chịu, dù hệ thống này có vô dụng đến đâu thì nó vẫn là thứ hiểu cô nhất.

“Nhóc hệ thống à, bà nói xem khi nào tui mới thức tỉnh siêu năng lực đây?” Kiều Thời cố gắng giữ thái độ hòa nhã.

Hệ thống đáp lại một cách nghiêm túc: “Ký chủ, thế giới này không tồn tại [Siêu năng lực], cũng không có khái niệm [Thức tỉnh].”

Ha ha, tưởng qua loa với tui mà dễ à?

Kiều Thời tiếp tục hỏi: “Sao mà không có được? Sự tồn tại của bà, những phần thưởng bà đưa ra, chẳng phải đã chứng minh thế giới này có những khía cạnh rất thần bí sao?”

Hệ thống kiên nhẫn giải thích: “Thế giới là thế giới, không có khái niệm thần bí hay không thần bí. Hệ thống như tôi chỉ là một hệ thống điều trị được chế tạo riêng cho bệnh nhân tâm thần, hoàn toàn dựa trên khoa học và logic, không liên quan đến siêu năng lực. Những phần thưởng hệ thống phát ra cũng là sự tồn tại khoa học và logic.

Ví dụ như +1 điểm thể chất, đó là kết quả của việc sử dụng dược phẩm để khai thác tiềm năng của gen theo hướng đơn giản hơn.

Ví dụ như đôi găng tay thoải mái *1, đó là nhờ chất liệu đặc biệt, thiết kế hoàn toàn vừa vặn với cơ thể con người, đồng thời k*ch th*ch các dây thần kinh ngoại vi của người dùng, truyền đến cảm giác thoải mái…”

Kiều Thời xém không tìm được lỗ hổng trong lời nói của nó.

Nhưng đây không phải lần đầu cô đấu trí với hệ thống. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô hỏi: “Gen của con người ẩn giấu những tiềm năng. Vậy bà thấy trong trường từ trường đặc biệt, tui có khả năng cao sẽ trở nên “Mạnh mẽ” hơn không?”

Kiều Thời cố ý dùng từ “Mạnh mẽ”, thực ra vẫn là ám chỉ [Siêu năng lực]. Nhưng hệ thống kiên quyết không thừa nhận, chả sao, cô đổi cách nói cho hợp với nó là được.

Giới vực là một thứ được tạo ra bởi sự can thiệp của từ trường đặc biệt. Đây là kiến thức cơ bản.

Từ trường đặc biệt có ảnh hưởng đến gen, đến cơ thể con người, điều này cũng rất khoa học, đúng không?

Thế nhưng, hệ thống lại tiếp tục sửa quan niệm sai lầm của cô: "Biến dị gen do từ trường đặc biệt gây ra là một dạng tổn hại, sao có thể nói là trở nên mạnh hơn? Ký chủ cứ yên tâm, bổn hệ thống sẽ hết lòng bảo vệ sức khỏe thể chất và tinh thần của cô, tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra."

Kiều Thời im lặng.

Kiều Thời phát điên.

Chết chung đi, hệ thống chết tiệt!

Cô đã hiểu ý của hệ thống: Cô thực sự có khả năng thức tỉnh năng lực nhưng trong mắt hệ thống, đó là “hiện tượng có hại” và nó phải ngăn chặn bằng mọi giá!

Kiều Thời không thể nhìn thấy hay chạm vào hệ thống, chỉ có thể tưởng tượng cảnh mình đánh đập nó, vừa gào thét vừa phát điên trong vô vọng.

Hệ thống bình tĩnh tiếp nhận khi cô xả giận. Vì đó cũng là một phần nhiệm vụ của nó.

Sau đó Kiều Thời lại im lặng.

Bởi vì cô nhận ra, dáng vẻ cô vung tay chém gió giữa không trung rất khớp với định nghĩa của hệ thống về bệnh nhân tâm thần.

Nghĩ đến đây, cô không nhịn được rùng mình.

Từ khi bắt đầu chữa bệnh tâm thần là trông cô cứ như người bệnh tâm thần thật.

Không được, không thể tiếp tục như thế này nữa!

Cô phải vực dậy tinh thần!

Kiều Thời không thể thay đổi hệ thống nên đành chấp nhận hiện thực.

Cứ nói chuyện với hệ thống là huyết áp tăng cao, nói chung chả mang lại lợi ích gì. Đây chính là dấu hiệu lên cơn, chỉ tổ khiến cô bỏ lỡ phần thưởng hằng ngày.

Kiều Thời đã nghĩ thông suốt rồi. Bây giờ cô không nên nghĩ đến mấy thứ xa vời, chỉ cần chăm chỉ vặt lông hệ thống, kiếm phần thưởng đáng tin cậy là được…

“Kiều Kiều này, làm thế nào để nhanh chóng chấp nhận rằng thế giới quan đã sụp đổ vậy?” Trương Vi đang đu lấy cánh tay Kiều Thời, vành mắt cô ấy đã thâm quầng hết cả: “Giờ tớ cứ nhắm mắt lại là lại nghĩ đến đủ thứ linh tinh…”

Kiều Thời rất hiểu cảm giác của Trương Vi!

Cô đồng cảm sâu sắc nên đáp ngay: “Chứ còn gì nữa. Tớ cũng thế đây. Chuyện này khó mà thích nghi được trong ngày một ngày hai. Không cần tìm việc làm nữa nhưng mấy chuyện đau đầu lại chất đống… khổ thật đấy!”

Nhưng sự đồng cảm này chẳng thể thuyết phục được Trương Vi.

Trương Vi bỗng tiến đến gần quan sát kỹ Kiều Thời: "Không đúng!"

Cô ấy chỉ vào quầng thâm của mình, rồi lại chỉ vào khuôn mặt Kiều Thời: “Dạo này trông cậu rạng rỡ hẳn lên! Cả khí chất cũng thay đổi nữa…”

Kiều Thời đưa tay sờ mặt mình, thoáng sững người.

Nói đi cũng phải nói lại, dưới sự hỗ trợ của hệ thống, cô ăn ngon ngủ đủ sinh hoạt điều độ. Dù những chuyện đau đầu vẫn còn đó nhưng chỉ cần cô nằm lên giường đúng giờ là sẽ không bị mất ngủ!

Có lẽ do đã quen với việc bị hệ thống làm cho phát điên, giờ Kiều Thời mang tâm thái kỳ lạ đến khó tả.

Trời sắp sập à?

Haha, có lẽ ngay từ lúc cô bị ràng buộc với hệ thống này là trời đã sập rồi.

Vậy nên, chẳng sao cả.

Trạng thái hiện tại của Kiều Thời khác xa so với thời gian cô đi tìm việc trước đây!

Bản thân Kiều Thời bận rộn xử lý đủ thứ rắc rối nên không để ý đến những thay đổi nhỏ này, nhưng Trương Vi đã nhận ra!

Trương Vi thở dài u sầu: “Kiều Kiều, tớ hiểu, cậu không cần an ủi tớ đâu.”

Với trình độ của Kiều Thời, việc gì phải căng thẳng hay sợ hãi giống tay mơ là cô ấy. Câu “không thể thích nghi” chỉ để an ủi cô ấy mà thôi.

Trên thực tế người gặp rắc rối nhiều nhất và mất phương hướng nhất lại chính là Kiều Thời: …

Quìn chá nà…

Kiều Thời mỉm cười: “Nếu cậu không ngại thì tớ có cách giúp cậu trị chứng mất ngủ đấy. Dọn về ký túc xá cũ ở đi.”

Tựa hồ con người ít cảm nhận được hiệu quả của [Ký túc xá hòa thuận] hơn so với quái vật, nhưng ít nhất có thể giúp ngủ ngon. Điều kiện tiên quyết là phải chuẩn bị tinh thần cho hai chuyện: “giới vực ngay sát vách” và “Người Phụ Nữ Kéo là bạn cùng phòng”.

Kiều Thời nghĩ, với điều kiện tiên quyết này, chắc Trương Vi sẽ phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Đôi khi mất ngủ cũng là một niềm hạnh phúc.

Nhưng ngay giây sau, Trương Vi không cần suy nghĩ đã đáp ngay: "Chốt kèo!"

Cân nhắc quái gì chứ?

Kiều Thời đã mời cô ấy rồi thì ngại gì nữa?

“… Cậu đừng quá tin tớ, ngay cả tớ cũng chẳng tin mình đâu.”

Trương Vi nắm chặt tay, quả quyết: "Tớ hiểu mà!"

Ý của Kiều Thời là, giới vực đầy rẫy nguy hiểm, không thể hình thành thói quen dựa dẫm vào người khác. Trương Vi phải tự trưởng thành!

Dù Kiều Thời cảm thấy cô ấy chẳng hiểu ý mình… Nhưng thôi không sao cả.

Tâm cô lại bình tĩnh đến lạ.

Trên đời này, không có vấn đề nào mà từ “không sao cả” không giải quyết được!

Trương Vi và Kiều Thời lên chiếc xe chuyên dụng mà bộ phận dọn dẹp cử đến đón họ.

Hôm nay, họ sẽ tham gia huấn luyện.

Cả hai đều đã vượt qua bài kiểm tra sát hạch, một số nguồn lực của bộ phận dọn dẹp sẽ dần mở ra cho họ, giúp họ sinh tồn trong giới vực sau này.

Chiếc xe chuyên dụng đưa họ rời khỏi thành phố, đi sâu vào vùng núi rừng.

Sau khi vượt qua từng trạm kiểm soát, nó dừng bánh trước một sân huấn luyện rộng lớn.

Kiểu huấn luyện này không theo thời khóa biểu, địa điểm cũng không cố định. Dù chẳng rõ chuyện gì nhưng vừa thấy sân huấn luyện là cả hai đều hiểu ngay và bắt đầu u sầu.

Chủ đề huấn luyện lần này là rèn luyện thể lực.

Đợt huấn luyện quân sự gần nhất của họ đã là bốn năm trước rồi.

Thể lực của cả hai tà tà ngang nhau, không phải dạng siêu phàm, chỉ có thể nói rằng… nếu ra đường giả vờ bị ông lão va phải thì người ta cũng thấy bình thường luôn đấy.

Xét cho cùng, giờ các cụ già trông còn khỏe hơn cả họ.

Họ chính là những sinh viên đại học thể trạng yếu ớt hàng thật giá thật!

Trương Vi im lặng một lúc: “Khụ, tớ thấy mình không nhất thiết phải tham gia tổ chức này đâu. Hình tượng của tớ là một kẻ vô dụng mà."

Gặp khó thì cứ đánh trống thoái lui trước đã.

Nhà cô ấy giàu mà, đủ nuôi một đứa vô công rỗi nghề.

Ngay giây sau, Kiều Thời lập tức kéo chặt lấy tay cô ấy: “Vi Vi, cậu làm được mà!”

“Tớ không chắc lắm.”

Trương Vi không rõ là do thái độ từ chối của mình chưa đủ kiên quyết hay vì lý do nào khác, mà cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi tay Kiều Thời.

Mắt Kính đến đón họ: “Đây không phải địa bàn chính thức của bộ phận dọn dẹp, nhưng vì tính bảo mật cao, giảng viên chuyên nghiệp, nên địa điểm được sắp xếp ở đây. Những người tham gia huấn luyện đều là thành viên của bộ phận dọn dẹp.”

Nói xong, anh ấy liếc nhìn xung quanh, hạ thấp giọng xuống nói: “Các cô nên cẩn thận một chút.”

Hai người ngẩn tò te, có ý gì?

“Khụ, các cô thấy đội trưởng của chúng ta là người thế nào?” Tự dưng Mắt Kính lại hỏi một vấn đề khác.

“Người tốt?” Trương Vi ngập ngừng.

Mắt Kính lắc đầu.

“... Một người không đáng tin lắm?” Kiều Thời dè dặt hơn.

Những bài học về EQ chốn công sở mà Kiều Thời từng học nhắc nhở với cô rằng, đánh giá lãnh đạo như vậy không phải là ý kiến hay. Nhưng người ăn bữa hôm lo bữa mai như cô thì nào còn tâm trí quan tâm EQ hay không EQ nữa?

Hồi trước đội trưởng Lý nhận cô khi cô vẫn là người bình thường, vào đội một cách lơ mơ, nhìn thôi đã thấy chẳng đáng tin rồi.

Mắt Kính vỗ tay bộp bộp: “Ê, cô nói trúng phóc rồi!”

Bộ phận dọn dẹp của thành phố này chủ yếu do đội trưởng Lý Văn phụ trách. Nhưng ở các khu vực khác cũng có những bộ phận trực thuộc bộ phận dọn dẹp, hoạt động tương đối độc lập.

Những người tham gia huấn luyện tại sân này không chỉ thuộc đội của đội trưởng Lý mà còn có nhân tài từ các khu vực lân cận cử đến.

Dù tất cả đều là người của bộ phận dọn dẹp, cùng chung sức giải quyết vấn đề trong giới vực, nhưng ngoài việc đó ra… không nói trước được điều gì.

Đặc biệt, bộ phận dọn dẹp là tổ chức tương đối đặc thù, thường chiêu mộ những nhân tài kỳ lạ với tính cách rất đa dạng…

Nghe đến đây, Kiều Thời và Trương Vi đã hiểu: “Đội trưởng Lý gây thù chuốc oán với ai rồi?”

Mắt Kính mỉm cười đẩy gọng kính của mình, sau đó sửa lại cách nói của họ: “Là cả đội của chúng ta gây thù chuốc oán với người ta.”

Haha, đội trưởng Lý không đáng tin thì những người còn lại đáng tin chắc? Đây có thể nói là truyền thống lâu đời của đội này rồi.

Kiểu huấn luyện này trở thành cơ hội để mọi người nấu xói nhau, à không, để mọi người hơn thua với nhau.

Tuy đội của Lý Văn không yếu, nhưng có lẽ vì truyền thống ấy mà đội anh ta không có ai đi theo con đường thuần chiến đấu, hầu hết là những người có năng lực đặc biệt kỳ lạ. Trong những buổi huấn luyện thể lực thế này, họ luôn là nhóm dễ gặp bất lợi.

Nhìn thấy hai người có vẻ định quay đầu bỏ đi, Mắt Kính vội nói thêm: “Hai cô đừng đi mà! Yên tâm, thua mấy kẻ cơ bắp trong huấn luyện thể lực không có gì đáng xấu hổ! Cứ bình tĩnh, chúng ta nhặt lại liêm sỉ mấy hồi thôi.”

Chỉ với một câu nói, Kiều Thời và Trương Vi cảm thấy mối thù này đúng là không oan chút nào.

Tiếc rằng lần này các cô không thể trốn thoát.

Càng không theo hướng chiến đấu, càng cần được huấn luyện đặc biệt. Quái vật trong giới vực đâu quan tâm bạn thuộc kiểu nào. Tăng thêm chút sức mạnh là thêm một chút cơ hội sống sót.

Tựa như Mắt Kính, anh ấy không theo hướng chiến đấu nhưng vẫn nhận huấn luyện đặc biệt, hơn nữa còn hiểu rõ tầm quan trọng của nó, dù cứ luôn mồm bảo “Hướng thuần chiến đấu chỉ nằm dưới đáy của chuỗi thức ăn thôi.”

Khi Mắt Kính dẫn hai người họ vào sân, những người tham gia huấn luyện khác đã đợi sẵn.

Không có nhiều người lắm, mà vốn dĩ việc tuyển dụng cho bộ phận dọn dẹp đã không dễ rồi. Ngoài Kiều Thời và Trương Vi thì chỉ có bốn người khác.

Ngay lúc này, họ chợt nhận ra, cái gọi là “Mấy tên cơ bắp” Mắt Kính nói không phải đùa mà là sự thật phũ phàng!

Ba nam, một nữ. Người cao nhất trong số họ cao hơn hai mét, cơ bắp cuồn cuộn.

Cô gái duy nhất cũng cao tầm một mét tám, cơ bắp săn chắc và cân đối.

Điều đáng sợ hơn nữa là, trên tay cô ấy có một tầng ánh sáng kim loại, không rõ là năng lực bẩm sinh hay găng tay đặc biệt được chế tạo riêng. Chỉ có thể chắc chắn một điều, cổ mà đấm một phát là Kiều Thời với Trương Vi khóc tận mấy kiếp.

Dù tất cả đều là tân binh của bộ phận dọn dẹp, nhưng năng lực và thực lực giữa các tân binh khác nhau một trời một vực.

Có người không phải tân binh thật sự, chỉ là họ mới gia nhập bộ phận dọn dẹp thôi.

Bốn người kia nhìn Kiều Thời và Trương Vi rồi cười đểu.

Dù Kiều Thời và Trương Vi không hẳn là gầy yếu, nhưng đứng trước những người kia thì chả khác nào hai bé gà con lạc bầy.

Cả hai chỉ thấy da đầu tê rần.

Khoan đã, cho họ tập chung với những người này có hợp lý không đấy?

Nhìn thấy Mắt Kính đã lùi ra xa, Kiều Thời cũng bắt trọn nụ cười trên mặt anh ấy.

Cô đã hiểu tại sao “mối quan hệ không tốt” lại trở thành truyền thống của đội và không ai cố gắng cải thiện rồi.

Vì những gì họ phải chịu lúc còn là tân binh, họ hy vọng đám tân binh sau này cũng có thể trải nghiệm…

Đệch! Đúng là lên thuyền giặc rồi!

Bình Luận (0)
Comment