Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 22

Trở về rồi.

Kiều Thời còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã phải đối diện với ánh mắt to tròn ngơ ngác của Người Phụ Nữ Kéo.

Mặc dù giờ cô cũng được tính là người từng trải, và có một quãng thời gian hòa hợp với Người Phụ Nữ Kéo.

Nhưng dưới tình huống chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt mà bất ngờ nhìn thấy làn da tái nhợt, con mắt rỉ máu, còn có hơi thở lạnh lẽo chỉ cách mình chưa đến một centimet, Kiều Thời xém đứng tim, suýt ngã lăn ra đó.

Sau đó, cô được Người Phụ Nữ Kéo ôm eo kéo lại gần nó.

Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi.

Đối với Kiều Thời, cảm giác thời gian ngừng trôi không phải ảo giác mà là vì hệ thống đã bắt đầu can thiệp!

Hệ thống nhắc nhở cô rằng, để bảo vệ sức khỏe tinh thần của người dùng, nó sẽ hướng dẫn cô thiết lập các mối quan hệ lành mạnh. Còn đối với những mối quan hệ không lành mạnh, nó sẽ giúp cô ngăn chặn ngay từ trong trứng nước.

Kiều Thời lạ gì ba trò cũ rích này nữa, thế nào là mối quan hệ không lành mạnh?

"Hệ thống không khuyến khích ký chủ nảy sinh cảm xúc vượt qua tình bạn với bạn cùng phòng." Hệ thống bảo thế.

Sự vui mừng, phấn khích, tim đập nhanh khi gặp lại Người Phụ Nữ Kéo, và cả thái độ mâu thuẫn không nói nên lời vừa rồi của cô.

Kiều Thời có thể tự lừa dối bản thân, nhưng không thể qua mặt được hệ thống luôn trung thực ghi lại cảm xúc thật của cô.

Hệ thống đã phát hiện mầm mống của tình yêu. Dựa trên đánh giá chuyên nghiệp của hệ thống, một mối tình đẹp và lành mạnh có thể giúp ích cho tình trạng bệnh lý của cô. Nhưng trái lại, nó cũng có thể khiến cô đau khổ hơn và làm bệnh tình trầm trọng thêm.

Mối quan hệ này, rất có khả năng thuộc về trường hợp thứ hai.

Kiều Thời: …

Niềm vui và phấn khích đến từ cảm giác được trở về thế giới thực đó, hiểu chưa?!

Tim cô đập nhanh và rối loạn là vì không ngờ Người Phụ Nữ Kéo lại đứng gần như vậy, làm cô bị giật mình, hiểu chưa?!

Kiều Thời đỏ mặt, cảm thấy bản thân không còn trong sạch nữa.

Hệ thống lại bổ sung thêm một chứng cứ thuyết phục cho chẩn đoán của nó về tình yêu của Kiều Thời, cô đã đỏ mặt.

"Cảm giác yêu đương xuất phát từ tác động của hormone. Thực ra, không nhất thiết phải thích đối phương thật lòng, cũng chưa chắc đã là đúng người. Khi cảm giác ấy qua đi, cô sẽ hiểu rõ suy nghĩ thật sự của mình. Đây là điều mà hệ thống sẽ hỗ trợ điều trị cho cô."

Hệ thống chăm chỉ giới thiệu các biện pháp điều trị hỗ trợ mà nó sẽ áp dụng cho Kiều Thời.

Đúng vậy, Kiều Thời lại bị tiêm một liều [An thần].

Tác dụng của nó giống với [Trị liệu tinh thần] trước đây, mặt không đỏ, tim không loạn nhịp nữa, mọi cảm xúc hỗn tạp bị loại bỏ, khi cô nhìn Người Phụ Nữ Kéo thì cũng chỉ như đang nhìn một khung xương phủ lớp da nhợt nhạt…

Người Phụ Nữ Kéo là quái vật mà!

Tất cả đều do cái hệ thống chết tiệt này, nó cứ làm đầu óc cô bị lệch hướng!

Tất nhiên, còn tùy vào tình huống khác nhau để sử dụng hai liệu pháp trên.

Khi người dùng bị cảm xúc tiêu cực bủa vây nghiêm trọng, thậm chí có xu hướng tự làm tổn thương bản thân, cần phải sử dụng liệu pháp tinh thần.

Còn khi người dùng ở trạng thái kích động, phấn khích không bình thường và cần kiềm chế lại, thì phải dùng liệu pháp an thần.

Kiều Thời trở thành một Kiều Thời bình tĩnh, mặc dù cô cảm thấy bản thân trước giờ luôn rất bình tĩnh.

Ngoài cảm giác tỉnh táo và điềm tĩnh, cô còn cảm thấy như mình không còn những h*m m**n trần tục nữa.

Rốt cuộc Kiều Thời cũng có thể kiểm tra tình hình thực tế xung quanh.

Sau khi giới vực được hình thành, nhà trường đã nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường, khó mà giấu được chuyện cả người lẫn ký túc xá đều “mất tích”.

Có người vừa định quay lại ký túc xá thì phát hiện bạn bè đều đang vây quanh nhưng phòng ký túc xá của mình lại biến mất không một dấu vết!

Theo chỉ thị của bộ phận dọn dẹp, trường đã sơ tán toàn bộ người ở khu ký túc xá.

Khi những người bị kéo vào giới vực lần lượt trở về thế giới thực, những căn phòng ký túc xá từng biến mất cũng dần trở lại. Những dấu vết chiến đấu hay cạnh tranh trong quá trình đó đều không còn tồn tại. Đó vẫn là những ký túc xá nguyên vẹn như trước, chỉ là bị kẹt trong một không gian méo mó nào đó mà không ai tìm ra.

"Xác nhận [Yếu tố từ trường đặc biệt] không còn hoạt động nữa, mọi người có thể trở lại ký túc xá bình thường."

Hiện tại, tòa ký túc xá bị phong tỏa là khu Tử, tòa nhà số 1.

"Nói chứ mấy người không định mang nó đi sao?" Kiều Thời hỏi Mắt Kính.

Kiều Thời đang ám chỉ Người Phụ Nữ Kéo.

Cô cứ đinh ninh rằng Người Phụ Nữ Kéo đã bị mang đi. nên khi vừa trở về mà phải đối mặt với gương mặt của nó, cô mới lúng túng không kịp trở tay như vậy.

Giới vực không dễ xử lý, nhưng những quái vật lẻ loi xuất hiện trong thế giới thực thì bộ phận dọn dẹp đã có phương pháp giải quyết hoàn thiện.

Bọn họ không thể để quái vật lang thang bên ngoài được, ít nhất chúng cũng là đối tượng thí nghiệm quý giá đó.

Khi hỏi về tình hình của Người Phụ Nữ Kéo, Kiều Thời không nhìn thẳng vào nó.

Không phải vì cô có tình cảm gì không đúng mực (dù có cũng đã bị dập tắt), cũng không phải vì sợ hãi. Đơn giản là vì dưới sự trị liệu của hệ thống, cô không còn mặt mũi nào để đối diện với Người Phụ Nữ Kéo nữa.

Kiều Thời cũng không ngờ rằng một ngày nào đó, mối quan hệ giữa cô và một con quái vật lại trở thành mối quan hệ đáng xấu hổ không dám đối diện trực tiếp như vậy.

May mà Người Phụ Nữ Kéo không biết được phán định của hệ thống, nếu không cô đã đi tìm cái huyệt chôn sống mình luôn cho rồi.

Thế nhưng Mắt Kính không hề đưa Người Phụ Nữ Kéo đi vội: "Khụ… chuyện của Người Phụ Nữ Kéo thì để sau hãy bàn. Bây giờ quan trọng hơn là xử lý cái ký túc xá của cô."

Xử lý cái gì ở ký túc xá nữa?

Khử trùng sao?

Kiều Thời đờ người ra, sau đó nhìn theo hướng nhìn của Mắt Kính, cô mới nhận ra trên tường phòng ký túc xá xuất hiện thêm một cánh cửa!

Trong tiềm thức, Kiều Thời nghĩ rằng sự tồn tại của cánh cửa này là hợp lý. Vì vậy sau khi trở lại thế giới thực, cô đã vô thức bỏ qua điểm bất thường này.

Bây giờ, tự dưng nhìn thấy cánh cửa này khiến Kiều Thời bỗng có dự cảm chẳng lành…

Sao cảnh này giống hệt với lúc ở trong giới vực vậy?

Trong giới vực, khi ký túc xá xuất hiện cánh cửa thứ hai, đó là chuyện tốt, vì điều đó có nghĩa là cô đã tìm ra lỗi của hệ thống. Nhưng giờ ở thế giới thực, ký túc xá cũng xuất hiện cánh cửa thứ hai…

Như này thì tốt kiểu quái gì nổi?

“Cánh cửa này là…” Dưới tác dụng của hiệu ứng trị liệu tinh thần, giọng cô có vẻ rất bình tĩnh.

Giọng nói bình tĩnh đó cũng khiến Mắt Kính an tâm hẳn. Xời, mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát của cô.

“Cánh cửa này bỗng dưng xuất hiện, giống như trường hợp bỗng dưng có thêm một cánh cửa trong ký túc xá ở giới vực. Tôi nghĩ nên giao cho cô xử lý.”

Mắt Kính vừa nói vừa thấy ngại ngại. Có lẽ vì những vấn đề như “sao giới vực lại thành như này” hay “tại sao cánh cửa này lại xuất hiện trong thực tế”, anh ấy chưa bao giờ theo kịp suy nghĩ của Kiều Thời, mà cũng mù tịt khoản này nên chỉ chờ tin từ cô thôi.

Có lẽ Trương Vi nói đúng, anh ấy quá cùi bắp.

Kiều Thời cạn lời, giao cho tôi xử lý á? Ồn không đấy? Giờ cô có nên nói là cô còn khờ hơn Mắt Kính không?

“Hệ thống, do bà làm đúng không?”

Hệ thống trả lời: “Ký chủ, tôi không hiểu cô đang nói gì. Mọi thứ trong ký túc xá của ký chủ đều bình thường.”

Kiều Thời: …

Dù cô nói rằng mình đang mơ hồ nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.

Cho dù hệ thống không thừa nhận, Kiều Thời cũng đoán được kha khá.

Cô từng lợi dụng lỗi của [Ký túc xá hòa thuận] để khiến hai phòng B111 trong giới vực chồng lên nhau.

Bây giờ, Kiều Thời đã quay về thực tại. Nhưng về mặt bản chất, [Ký túc xá hòa thuận] kia vẫn nằm trong giới vực. Không thể nghi ngờ gì, hệ thống thực sự rất "thông minh", nên nó sẽ không để bug xảy ra lần hai.

Vì vậy, ký túc xá trong giới vực và phòng B111 của ký túc xá thật đã hợp nhất với nhau!

Muốn chứng minh suy đoán của Kiều Thời rất đơn giản, chỉ cần mở cửa là biết.

Kiều Thời đặt tay lên nắm cửa, kéo ra-

Toàn bộ ánh sáng và bóng tối trong ký túc xá trở nên hỗn loạn, không gian ngừng lại, âm thanh biến mất, có cảm giác giật lag giống như lần ký túc xá hợp nhất trước đây.

Nhưng lần này, sự hợp nhất không đơn giản chỉ là sự lặp lại, Người Phụ Nữ Kéo đã bị chia làm hai trước đó giờ lại trở thành một, chiếc kéo trên tay nó cũng đã quay trở lại.

Bên ngoài vẫn là hành lang mạnh thắng yếu thua.

Vừa nhìn thấy mặt Kiều Thời, [Ác quỷ phán xét] sắp chết đột nhiên vùng dậy như hồi quang phản chiếu, tiếng gào thét và lời nguyền rủa sắc nhọn của chúng khiến cô ngứa hết cả tai, phải ngoáy vài cái mới chịu.

Chủ nhân giới vực cũng ngây ra khi thấy Kiều Thời xuất hiện: “Gì đấy, không phải cô đã rời đi rồi sao? Khoan đã, cô đào góc tường của tôi à!”

Khu vực hợp nhất với thực tế kia đã không còn nằm trong sự kiểm soát của nó, bao gồm cả cánh cửa đó.

Chết tiệt! Trước đây nó đã biết cô không phải hạng tử tế gì cho cam, đoán đâu đúng đấy thật!

Kiều Thời đành kiên cường gánh vác tội danh này.

Hệ thống có những ngày tháng yên bình là nhờ ký chủ như cô gánh vác mọi giông tố hết cả đấy!

Kiều Thời ngại ngùng vẫy tay về phía hư không: “Chào… nếu tôi nói, đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thì anh có tin không?”

Chủ nhân giới vực im lặng như đáp lại: Cô đoán xem tôi có tin không?

Kiều Thời đáp, trông hiên ngang lắm: “Thế này, nếu được thì anh tách khu vực này ra khỏi thực tế đi. Tốt nhất là khóa luôn cánh cửa này lại!”

Thái độ kiên quyết “hoàn trả quyền sở hữu” của Kiều Thời khiến chủ nhân giới vực hơi nghi ngờ: Không lẽ hiểu lầm thật hả?

Nó thử một chút.

Nó thử thêm lần nữa.

Nó không thể chạm vào khu vực đó.

Nhìn biểu cảm của Kiều Thời mới thấy, đó đâu phải là thành khẩn trả lại quyền sở hữu? Rõ ràng là đang khiêu khích: Có bản lĩnh thì tự lấy đi! Không có à? Thì chịu thôi chứ biết sao giờ!

Nó quyết định rồi, nó mà tin cô lần nữa thì sẽ để cô làm chủ nhân của giới vực này luôn!

Kiều Thời hiểu được sự phản kháng đầy im lặng của nó, cô ho nhẹ một tiếng: “Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm mà! Anh cứ chờ đó đi, tôi sẽ gọi cao thủ đến khóa cửa!”

Kiều Thời đóng cửa lại, quay đầu hỏi Mắt Kính.

“Anh Mắt Kính, anh cũng thấy rồi đấy, cánh cửa này vẫn kết nối với giới vực kia, nhưng đây là tình huống ngoài ý muốn mà tôi không thể kiểm soát. Chẳng phải các anh có phương pháp phong ấn gì gì đó sao, phong ấn lại là được rồi?”

Mắt Kính nói: “Vậy để tôi gọi đội trưởng qua thử xem.”

Nếu Kiều Thời không có kế hoạch khác, vậy phong ấn là cách giải quyết khả thi nhất.

Nhưng chẳng mấy chốc, một chuyện xấu hổ xảy ra.

Phong ấn thất bại.

Phong ấn thất bại.

Mắt Kính quay đầu đi, cố nín cười.

Kiều Thời mở cửa rồi lại đóng cửa, mà chủ nhân giới vực phía bên kia đã không kiên nhẫn nổi nữa: “Được rồi được rồi, đừng diễn nữa, cánh cửa này để cho cô đấy, được chưa?”

Đội trưởng Lý Văn từng chiêu mộ Kiều Thời vào bộ phận dọn dẹp cũng quay đầu nhìn Kiều Thời.

Lý do anh ta không thể phong ấn được cánh cửa này có hai nguyên nhân: Một là vì cấp bậc của giới vực cao hơn anh ta rất nhiều. Hai là giới vực phản kháng dữ dội nên không chịu kiểm soát.

Nguyên nhân thứ hai gần như không thể xảy ra. Anh ta có thể cảm nhận được rằng chủ nhân của giới vực đã chấp nhận buông xuôi rồi.

Nhưng nguyên nhân thứ nhất cũng không hợp lý. Anh ta biết rõ thực lực của mình, cũng có thể cảm nhận sơ sơ tình trạng của một giới vực.

Vậy tại sao lại xảy ra sự cố này?

Bởi vì thứ anh ta muốn phong ấn không phải là giới vực mà là cánh cửa đó.

Không phải vì cấp bậc của giới vực quá cao, mà vì cấp bậc của cánh cửa quá cao.

Mặc dù trong cảm nhận của anh ta, đó chỉ là một cánh cửa bình thường không có gì đặc biệt.

Đến anh ta cũng cảm thấy Kiều Thời đang diễn trò.

Có lẽ cô muốn giữ lại một cánh cửa bí mật, nhưng một giới vực cỡ như vậy sao có thể để cô ra vào tự do được? Cô tưởng chủ nhân giới vực không biết giận sao?

Nhưng: Ôi chao, cửa không khoá được.

Kết quả cuối cùng là cánh cửa đó được giữ lại.

Ngay cả chủ nhân giới vực cũng phải thỏa hiệp.

Lý Văn và những người khác không nói gì, nhưng Kiều Thời có thể cảm nhận được, một sinh viên đại học trong sạch như cô, giờ tự dưng bị coi như một người già đời mưu mô trong chốn công sở.

Vấn đề là cô thật sự không có cần cái cửa này!

Kiều Thời cố nuốt cơn tức đang trào lên trong lòng. Cô biết làm gì bây giờ?

“Thế… cứ để vậy đi.”

Nghe thấy thế, chủ nhân giới vực âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đương nhiên, nó không thích ai động vào quyền lực của mình.

Nhưng nếu người đó là Kiều Thời, thật ra cũng không phải không được. Bởi vì nó nhận ra, những làn sương đen lởn vởn bên ngoài hành lang còn căm ghét Kiều Thời hơn cả nó.

Mỗi lần Kiều Thời xuất hiện là sương đen tức đến phát điên. Điều đó thật sự… quá tuyệt!

Nó căm ghét sự tồn tại của sương đen. Sương đen càng căm phẫn thì nó càng vui.

Nếu Kiều Thời chịu bàn bạc trước với nó thì chắc nó sẽ chủ động đồng ý. Nhưng Kiều Thời lại lén đào góc tường nhà người ta, quá vô đạo đức!

Nhưng nể cô diễn nhiệt tình nên tạm tha thứ cho cô lần này vậy.

Giới vực: [Hành lang vô tận]

Độ khó: Trung bình cao → Trung bình thấp (giới vực xuất hiện những biến dạng không thể mô tả nên độ khó giảm đáng kể).

Thông tin đã biết: Giới vực này có hai hành lang, lần lượt là hành lang sinh tồn và hành lang đào thải. Người chiến thắng cuối cùng trong hành lang mạnh thắng yếu thua có thể rời khỏi giới vực. Kẻ bị đào thải sẽ chìm đắm trong ảo tưởng đầy khoái lạc, khó có thể tỉnh lại.

Tình trạng xử lý: Giới vực này đã được Kiều Thời nắm giữ. Hồ sơ đã được niêm phong.

Bình Luận (0)
Comment