Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 21

Kiều Thời biến mất trong ánh sáng trắng.

Kiều Thời lại xuất hiện.

Một vòng gió tanh mưa máu mới lại bắt đầu.

Trước đó, chủ nhân giới vực luôn tuyên bố quy tắc bằng giọng điệu máy móc, nhưng rồi niềm hân hoan lộ rõ trong giọng nói ấy không còn bị giấu nhẹm đi nữa.

“Để tất cả rời khỏi giới vực” thực sự không mang lại lợi ích gì cho nó.

Nhưng thứ nó ghét hơn cả những là ác quỷ phán xét cùng chung sống với mình.

Trên danh nghĩa, nó là chủ nhân giới vực, nhưng ngoài việc ngăn cản đám sương mù quỷ dị không xâm nhập vào hành lang ký túc xá thì nó chẳng làm được gì khác.

Đám quái vật đó hiện diện ở khắp mọi nơi, giống như một sự tồn tại vô địch, tự do hơn, kiêu ngạo hơn và… đáng sợ hơn. Giống như chính nó khi còn sống.

Hôm nay, nó đã có thể giương mắt nhìn chúng nó tấu hề rồi này!

Nó bỗng nhận ra, đây mới chính là vùng đất lý tưởng mình hằng mong ước!

Một nơi có thể bình thản cười vào đánh giá “mày là kẻ thất bại”.

Khi vòng lặp diễn ra ngày càng nhiều, số lượng con người trong giới vực giảm xuống nhanh chóng.

Sương mù đen đặc bên ngoài dần ngưng đọng, không còn chuyển động nữa.

Chúng đã lấy lại bình tĩnh, nhưng những người từng chứng kiến chúng nổi điên thì khó mà tin rằng chúng có tấm lòng bao dung đến vậy.

Chỉ là sau khi chịu tổn thất lớn, chúng nhận ra rằng, việc loại bỏ Kiều Thời chỉ càng khiến chúng trông buồn cười hơn chứ không mang lại tác dụng gì khác.

Muốn ngăn chặn vòng lặp, chúng phải loại bỏ những người khác, để Kiều Thời chiến thắng!

Chỉ cần Kiều Thời rời khỏi đây, mắt xích then chốt của vòng lặp sẽ bị phá vỡ!

Vấn đề duy nhất là tốc độ loại bỏ người khác của chúng luôn chậm hơn tốc độ Kiều Thời tự loại hoặc bị người khác loại.

"Phòng Tử 1B111, Kiều Thời. Bị đào thải."

Kết thúc vòng này, vòng lặp chỉ còn lại Kiều Thời, Trương Vi, Mắt Kính và Người Phụ Nữ Kéo.

Số lượng người ngày càng ít đi, Kiều Thời càng tiến gần hơn đến thành công mà cô mong muốn. Nhưng càng về sau, nụ cười trên mặt mọi người càng nhạt dần, họ đã sẵn sàng nghênh địch.

Bởi vì tất cả đều biết, màn sương đen bên ngoài cũng đang chờ đợi thời cơ. Càng ít người, tốc độ đào thải tất cả những người còn lại có thể sẽ nhanh hơn tốc độ Kiều Thời bị đào thải!

Vòng này, mục tiêu của bọn họ là bảo vệ Trương Vi.

Mắt Kính đã bị đào thải.

Giờ thì đến lượt Kiều Thời cũng bị đào thải.

Khi Kiều Thời "lại" trở về phòng Tử 1B111, trên khuôn mặt cô hiện rõ nụ cười nhẹ nhõm. Chỉ cần cô thua nhanh hơn Trương Vi, mọi thứ vẫn nằm trong lòng bàn tay.

Nhưng đột nhiên, nụ cười trên mặt Kiều Thời đông cứng lại.

Lúc này, cô đang đối diện với cửa sổ.

Khung cửa tối đen như mực không thấy gì. Như thể để trả đũa động tác "Yeah" trước đó của cô, trên kính bất ngờ hiện lên một hình phản chiếu.

Chính xác hơn, đó không phải là hình phản chiếu, mà là đám [Ác quỷ phán xét] bên ngoài đang tái hiện khung cảnh bên trong phòng.

Khung cảnh người Phụ Nữ Kéo đang ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, không phải nó đang thẫn thờ mà là bị thứ gì đó ngoài kia thu hút, chúng đang giao tiếp với nó theo cách của riêng chúng.

Ác quỷ phán xét không thể trực tiếp can thiệp vào tình huống bên trong dãy hành lang, nhưng chúng có thể ảnh hưởng đến những người đang ở trong đó.

Trong một khoảnh khắc, cây kéo trên tay Người Phụ Nữ Kéo rơi xuống đất. Nó cúi người nhặt lên song lại không đào thải mình ngay.

Thế nhưng, cùng lúc đó, Trương Vi lại bị ánh sáng trắng bao phủ - cô ấy đã bị đào thải!

Người chiến thắng cuối cùng của vòng này là Người Phụ Nữ Kéo.

Mọi việc diễn ra nhanh đến mức Kiều Thời tái hết cả mặt, quay phắt đầu lại thì mọi chuyện đã thành!

Cây kéo của Người Phụ Nữ Kéo vẫn còn rơi trên mặt đất nhưng bản thân nó thì đã biến mất.

Ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng cười "hì hì" đầy khoái chí!

Lần này, chúng cười rất hăng.

Nước cờ bất ngờ của chúng đã biến tất cả những nỗ lực trước đó của Kiều Thời thành trò hề.

Ý đồ thực sự của chúng chưa bao giờ là để Kiều Thời chiến thắng và kết thúc vòng lặp. Thái độ hối hả muốn "bảo kê" Kiều Thời trước đó, tất cả chỉ là một màn kịch diễn cho cô xem.

Điều chúng thực sự muốn là để Người Phụ Nữ Kéo chiến thắng.

Người Phụ Nữ Kéo là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch của Kiều Thời. Nếu Kiều Thời muốn tất cả mọi người trở thành người chiến thắng và rời khỏi giới vực, cô buộc phải là người cuối cùng rời đi.

Nhưng nếu cô là người cuối cùng còn lại, vậy lấy đâu ra khái niệm thắng hay thua? Không có thắng thua thì cô lấy gì để rời khỏi đây?

Câu trả lời là nhờ vào Người Phụ Nữ Kéo. Nó trông có vẻ không đáng chú ý nhưng lại chính là bàn đạp để đưa Kiều Thời đến bước cuối cùng, giúp cô thoát ra khỏi đây.

Giờ thì, người lót đường đã không còn nữa.

Vòng lặp mới lại bắt đầu.

Lần này chỉ còn lại Kiều Thời, Mắt Kính, và Trương Vi.

Nhưng có lẽ vì số người quá ít nên hành lang dài im ắng đến lạ, toát lên một sự cô đơn bất tận. Thời gian và không gian bỗng chốc trở thành một khái niệm vô tận.

Quy tắc đã được công bố.

Nhưng ánh sáng trắng đào thải hoặc bất kỳ âm thanh nào khác đều chưa xuất hiện.

Ác quỷ phán xét ngoài cửa sổ không còn vội vã. Chúng muốn thưởng thức trọn vẹn nỗi đau khổ và giãy giụa của những nhân loại ngu ngốc.

“Kiều Kiều, bây giờ chúng ta phải làm gì đây...”

Mắt Kính cố giữ bình tĩnh phân tích: "Trương Vi, trách nhiệm của vòng trước thuộc về cô.”

Trương Vi nghe vậy thì mỉa mai: "Hừ, không phải anh là người của cơ quan chính phủ sao? Nếu thế anh nên ở lại lót đường để Kiều Kiều rời đi chứ!”

Ánh mắt Mắt Kính lóe lên: "Vậy tức là cô đã ngầm thừa nhận mình chắc chắn sẽ ra ngoài, đúng không? Người lót đường có thể là Kiều Thời, có thể là tôi nhưng không thể là cô à?”

Dưới sự đe dọa của cái chết, nhóm con người vốn đã mong manh này nhanh chóng nứt rạn. Mà rõ ràng bọn họ là những người quen thuộc với Kiều Thời nhất trong toàn bộ giới vực này.

“Được rồi, thôi đi! Đừng cãi nhau nữa!” Kiều Thời cắt ngang cuộc tranh luận của họ.

Giọng ác quỷ phán xét thì thầm ngay bên tai cô: “Hi hi, cô đã cứu rất nhiều người rồi. Cô là người xứng đáng sống nhất. Ích kỷ một chút, cô mới có đường sống chứ...”

“Người tốt chẳng để làm gì cả…”

Không cần dùng não Kiều Thời cũng biết, chắc chắn chúng đã dùng mọi cách để xúi giục Trương Vi và Mắt Kính.

Kiều Thời nhắm mắt lại.

Sau một màn tranh cãi nhục nhã, cuối cùng Trương Vi và Mắt Kính cũng được bảo vệ rời khỏi đây.

Kiều Thời ngồi một mình, bơ phờ trong căn phòng ký túc xá.

Trước đây cô từng phàn nàn rằng căn phòng này quá nhỏ. Nhưng giờ đây, nó lại trở nên quá trống trải.

“Hi hi, bây nhìn con người này xem, buồn cười quá đi mất…”

“Cô không mở mắt ra thì thật đáng tiếc. Bọn tôi vừa tận mắt nhìn thấy khi họ rời khỏi đây, suýt chút nữa họ đã cười phá lên rồi. Cô nghĩ đến chuyện hy sinh vì họ nhưng họ thì chỉ muốn bỏ rơi cô thôi.”

“Haiz, loại người như cô, đúng là chỉ xứng làm kẻ thất bại.”

Những lời nói đầy mỉa mai và nhục mạ không ngừng vang lên bên tai Kiều Thời.

Kiều Thời khẽ nói: "Tao ở lại như này, chẳng phải đúng với dự định của bọn mi rồi sao?"

Làn sương đen cười khúc khích, không hề phủ nhận.

Để cho Kiều Thời chiến thắng, kết thúc vòng lặp cũng là một cách, nhưng tại sao bọn chúng không làm thế? Bởi vì bọn chúng căm ghét cô đến tận xương tủy!

Bọn chúng muốn cô cảm nhận sự phản bội của những người xung quanh, muốn cô chịu đựng sự giày vò không hồi kết!

Vòng lặp mới lại bắt đầu.

Rõ là đã trở thành một vở kịch độc diễn vô nghĩa nhưng chủ nhân giới vực vẫn lặp lại những quy tắc ở nơi này một cách máy móc.

Chủ nhân giới vực không nói chuyện với Kiều Thời, còn làn sương đen vẫn đang xúi giục: "Dù không có Người Phụ Nữ Kéo thì vẫn còn những quái vật khác ở hành lang bên kia kìa? Cô có thể dùng chúng làm bàn đạp mà."

Đương nhiên chúng không việc gì phải chỉ kế cho cô cả.

Kiều Thời không hề có khả năng điều khiển quái vật! Mà mặt khác, ác quỷ phán xét mới là thứ có thể tìm cách thao túng tâm trí của những con quái vật đó.

Nếu Kiều Thời đánh thức chúng, tình thế sẽ trở nên thú vị hơn nhiều, cô sẽ trải qua vô số lần chết chóc và tuyệt vọng.

Nhưng đây lại là cơ hội duy nhất của cô.

Dẫu biết rõ lời gợi ý của sương đen chỉ nhằm mục đích hành hạ mình, nhưng Kiều Thời vẫn đánh cược tất cả, cô đứng trước cửa ký túc xá dẫn đến [Hành lang đào thải].

Trong tay cô nắm chặt cây kéo vừa nhặt được, như thể nó có thể tiếp thêm dũng khí cho cô, ngặt nỗi đôi tay run rẩy ấy đã bán đứng cô rồi.

Kiều Thời do dự hồi lâu… rồi bất ngờ mở toang cánh cửa và ném cây kéo xuống đất! Phía sau cánh cửa, một bóng người xuất hiện. Đúng vậy, đó là Người Phụ Nữ Kéo.

Chưa kịp để sương đen kịp phản ứng, Kiều Thời đã kéo nó vào trong ký túc xá!

Người Phụ Nữ Kéo vừa bước ra khỏi ảo ảnh của hành lang kia, vẫn còn ngái ngủ chưa tỉnh táo. Nhưng dù tỉnh táo hay không cũng không quan trọng, vì nó không sinh tồn bằng não. Nó cứ mơ màng lặp đi lặp lại: "Tôi chịu thua! Tôi bị đào thải rồi!"

Ánh sáng trắng lập tức bao phủ lấy nó.

Đến đây, màn kịch cuối cùng đã hạ màn.

"Không-!"

Như nhận ra điều gì đó, làn sương đen bên ngoài trở nên điên cuồng hơn song cũng yếu ớt hơn. Chúng giãy giụa điên loạn nhưng ngoài việc tự cấu xé bản thân thì chúng chẳng thể làm gì để tác động đến tình hình trong hành lang.

Kiều Thời đưa cây kéo cho Người Phụ Nữ Kéo.

Người Phụ Nữ Kéo vô thức cầm kéo rồi cắt vài nhát vào không trung, giống như đang "chào mừng" sự bất lực của sương đen ngoài cửa sổ.

"Cảm ơn vì đã xem, nhớ đánh giá 5 sao nha."

Đúng vậy, đây là màn kịch thứ hai mà Kiều Thời đã chuẩn bị cho chúng.

Tại sao phải bày vẽ như vậy? Rất đơn giản, nếu chỉ so về "tốc độ đào thải", khi số người ngày càng ít đi, rất có thể Kiều Thời sẽ bị ép "ra ngoài" trước. Khi đó tình huống sẽ rất khó xử.

Vậy làm thế nào để khiến sương đen từ bỏ ý định này? Kiều Thời quyết định lợi dụng sự căm ghét của chúng đối với cô. Nếu có cơ hội giữ cô lại để hành hạ, bọn chúng chắc chắn sẽ chọn cách này!

Vậy là, tầm quan trọng của Người Phụ Nữ Kéo đã lọt vào tầm mắt của chúng.

Và thế là, chúng nó rơi vào chiếc bẫy mà cả nhóm đã chuẩn bị từ lâu.

Đặc tính của Người Phụ Nữ Kéo: Phân tách.

Khi các quái vật khác lừa người mở cửa, chúng chỉ có thể giả dạng thành một người bạn cùng phòng. Nhưng Người Phụ Nữ Kéo có thể tự phân tách và giả dạng thành hai người.

Cho dù Kiều Thời không nhớ ra điều này, song chuyên gia về chuyện huyền bí như Trương Vi thì không thể quên được.

Một trong hai bản thể của Người Phụ Nữ Kéo đã chiến thắng và rời đi. Nhưng bản thể còn lại vẫn đang nằm ở hành lang kia, đắm chìm trong ảo mộng tươi đẹp của mình.

Còn về phần Mắt Kính thì vẫn như cũ. Anh ấy chịu trách nhiệm tạo hiệu ứng đặc biệt. Phải khiến sương đen ngoài cửa sổ bỏ qua khả năng phân tách của Người Phụ Nữ Kéo cũng như sự tồn tại của bản thể thứ hai. Ẩn giấu trước, rồi mới xuất hiện.

Hơn nữa, chương trình vẫn phải chạy tiếp ngay khi anh ấy rời đi. Nên anh ấy quyết định, dùng hành động ném kéo để chạy lệnh!

Cây kéo đầu tiên rơi xuống, kích hoạt chương trình ẩn, đưa bản thể thứ hai của Người Phụ Nữ Kéo vào bóng tối và dẫn tới hành lang khác. Cây kéo thứ hai rơi xuống, chương trình lại được kích hoạt, đưa bản thể này khôi phục hình dạng ban đầu.

Mặc dù lấy việc ném kéo làm hiệu lệnh đúng là hết nói, nhưng nó đã ăn khớp khít khìn khịt với động tác của họ.

Còn việc cả nhóm bàn bạc điều này khi nào ư?

Tất nhiên là trong lúc truyền những "tấm thẻ mã hóa" rồi.

Kiều Thời và những người khác đã nhận ra rằng ác linh phán xét bị ngu học, chúng chả hiểu ba cái ngoại ngữ gì sất. Không chỉ vô học mà chúng còn hơi đần. Một kịch bản tương tự mà lại mắc bẫy thêm lần nữa, thậm chí còn say mê hơn.

Điểm yếu lớn nhất trong kế hoạch có lẽ là diễn xuất quá thiếu chuyên nghiệp của Mắt Kính và Trương Vi! Khi trở thành "người thắng cuối cùng", bọn họ không nhịn nổi nên lỡ cười mất tiêu.

May thay, sương đen khá chuyên nghiệp. Chúng lại giải thích nụ cười ấy như biểu hiện của "bản chất xấu xa của con người".

Bình Luận (0)
Comment