Ba người trong ký túc ngớ hết cả người.
Bọn họ biết là người bị đào thải sẽ bị loại bởi ánh sáng trắng chứ chưa từng thấy người đã bị loại quay về.
Trương Vi phản ứng nhanh nhất vì đã "dự đoán trước", cô ấy lập tức nhào tới ôm lấy tay Kiều Thời: "Ha ha ha, tớ biết mà! Mọi chuyện đều trong tầm tay cậu!"
Xời, Kính Mắt đúng là dân nghiệp dư! Không hiểu gì hết.
Kiều Thời vô cảm trả lời: "Cảm ơn vì đã tin tưởng tớ."
Đến tớ còn chả tin tớ nữa là!
Kiều Thời còn tưởng rằng mình suýt chút nữa đã ngỏm củ tỏi luôn rồi chứ!
Mắt Kính thì nghi ngờ nhân sinh: Chẳng nhẽ anh ấy mới là tên gà mờ?!
Có mỗi Người Phụ Nữ Kéo là nhận thấy ký túc xá đang trở nên kỳ lạ, có hai lối ra khác nhau từ hai bên cửa.
Ngó từ bên này, là hành lang ký túc xá. Mà ngó từ bên kia cũng là hành lang ký túc xá.
Người Phụ Nữ Kéo rụt cổ lại rồi lại lắc lắc cái đầu đang choáng váng. Cảm giác phương hướng ít ỏi của nó sắp bị loạn rồi!
Nó quyết định không thèm suy nghĩ nữa cho đỡ mệt đầu, lùi về ngồi xuống ghế. Đúng là trong phòng ký túc luôn thoải mái nhất.
Ký túc xá có thay đổi thì vẫn là ký túc xá, nó quan sát một hồi thấy không có gì thay đổi mấy nên yên tâm hưởng thụ cảm giác thoải mái này tiếp.
Trương Vi và Mắt Kính cũng đã chú ý đến bố cục kỳ lạ của ký túc xá.
"Đây là..." Vẻ mặt cả hai hơi căng thẳng.
Sự thay đổi này xuất hiện ngay khi Kiều Thời đột ngột quay lại. Đúng là bọn họ rất bất ngờ với màn sống trở lại ngoạn mục Kiều Thời, nhưng bọn họ hoàn toàn không cảm nhận được chút bất thường nào trước sự thay đổi trong ký túc xá, điều này thật sự rất kỳ lạ.
Mắt Kính vô thức mở sổ ghi chép.
Trương Vi thì vô thức nắm lấy Người Phụ Nữ Kéo, chính xác hơn là kéo theo cả chiếc ghế mà nó đang ngồi. Nó ngồi yên lặng trên ghế, hoàn toàn không ý thức được mình đang bị dùng như một tấm khiên hay vũ khí.
Kiều Thời lại bật cười: "Chính thứ này sẽ là chìa khóa giúp chúng ta rời khỏi đây."
Trước đó, chủ nhân giới vực đã đạp ga cho cuộc đào thải sinh tồn này.
Bây giờ, đến lượt Kiều Thời thúc giục: “Mau lên, đưa quy tắc vòng tiếp theo ra đây!”
Chủ nhân giới vực: …
Giờ nó đã biết Kiều Thời định làm gì rồi.
Khi hai hành lang ký túc xá vào trạng thái song song, người chiến thắng cuối cùng trong [Hành lang sinh tồn] có thể rời đi, những người còn lại sẽ bị đưa vào [Hành lang đào thải] với tư cách kẻ thua cuộc.
Rồi kết thúc ở đó.
Nhưng, giờ đây hai hành lang đã chồng lên nhau.
Sau khi người chiến thắng rời đi, những kẻ bị đào thải có thể quay lại [Hành lang sinh tồn] từ phía phòng Tử 1B111 để bắt đầu vòng đấu sinh tồn mới, quyết định người thắng cuộc tiếp theo…
Cứ thế lặp đi lặp lại.
Ai cũng có thể là người chiến thắng.
Vậy ra chỉ có mình tôi làm kẻ ngốc thôi à?
Chủ nhân giới vực tức đến phát điên: “Cô phá hỏng thế giới của tôi thành thế này mà còn muốn tôi giúp cô à?”
Nó không biết Kiều Thời đã làm thế nào, nhưng không còn gì nghi ngờ nữa, chính cô đã làm méo mó hai hành lang!
Có ngon thì đưa tất cả mọi người ở đây ra ngoài luôn đi? Tự dưng đi phá rối vùng đất lý tưởng của tôi làm gì?
Những người còn lại trong ký túc xá không cảm nhận được sự thay đổi của “thế giới" này, nhưng [Ác quỷ phán xét] đang lẩn quẩn giữa hai hành lang rất nhạy bén trong việc nhận ra sự khác biệt này. Như cá mập ngửi thấy mùi máu, chúng lao ra điên cuồng.
Một khi bị chúng tóm được cơ hội…
Chủ nhân giới vực chỉ muốn quăng Kiều Thời vào miệng [Ác quỷ phán xét] cho xong!
Kiều Thời không phủ nhận cô là người đã gây ra chuyện này, mà cũng không cần thiết phải phủ nhận.
Cô chỉ nói: “Tôi đang giúp anh mà.”
Người kia suýt bật cười trước sự trơ trẽn của cô.
“[Hành lang đào thải] là chốn bồng lai mà tôi đang cố gắng bảo tồn, giờ bị chúng phát hiện mà cô còn dám ngoạc mồm ra bảo là giúp tôi à?”
Kiều Thời hỏi lại: “Bị phát hiện thì sao?”
“Thì…” Giọng nói ấy bỗng nghẹn lại.
“Anh biết vì sao chúng lại ngang ngược như thế không? Vì anh sợ chúng. Tôi đã từng hỏi anh và anh nói mình có thể kiểm soát quy tắc của hai hành lang trong ký túc xá. Theo quy tắc, [Hành lang đào thải] là khu vực không thể bị phán xét trừ khi mở cửa sổ. Nhưng dù vậy, anh cũng chỉ biết tìm cách giấu hành lang này đi.”
Bất kể nó biến thành hình thái nào đi chăng nữa thì nỗi sợ dành cho những âm thanh ngoài kia vẫn luôn đeo bám như đỉa. Đây là lý do khiến nó phải cố gắng tìm đủ mọi cách cố gắng chung sống với những âm thanh phán xét đó.
Kiều Thời ngoài việc bị ràng buộc với hệ thống thi thoảng lên cơn thì không có năng lực đặc biệt gì cả, cũng không biết cách xử lý những thứ ngoài cửa sổ, nhưng: "Tôi có thể giúp anh chọc điên chúng!”
Chủ nhân giới vực không nói chuyện riêng với Kiều Thời nữa, nhưng nó đã tỏ rõ thái độ: Nó tuyên bố bắt đầu một vòng sinh tồn mới.
Vòng này, chỉ có một người chiến thắng!
Những thứ lởn vởn ngoài cửa sổ vốn đang nghi hoặc vì sự thay đổi của giới vực, hăm hở định khám phá thêm, song quy tắc đào thải tàn khốc mới đã khiến chúng trở nên phấn khích. Chúng nhìn chằm chằm vào ký túc xá, háo hức chờ đợi cuộc chiến sinh tử đẫm máu.
Hì hì, thế này mới là thú vị nhất!
Những thứ đó không hề hay biết, theo chỉ đạo của Kiều Thời, một loạt các tấm thẻ mã hóa mini đã bắt đầu truyền khắp hành lang ký túc.
Và rồi, màn kịch bắt đầu!
Người Phụ Nữ Kéo lại bước ra khỏi ký túc xá, đi tuần tra khắp hành lang.
Giờ đây, nó không việc gì phải hung hãn đi dọa nạt các con quái vật khác nữa.
Con Basilisk ở vòng phán xét trước đã bị đào thải trong tích tắc, nhưng những thứ ngoài cửa sổ lại không thể phán xét nó, đủ để chứng minh sức mạnh của nó mạnh đến nhường nào!
Nó là người nắm giữ sức mạnh từ quy tắc.
Hai mưu sĩ tài năng là Trương Vi và Kiều Thời đang theo sát hai bên. Và theo kế hoạch thì Mắt Kính sẽ hỗ trợ từ phía hậu trường bằng những hiệu ứng đặc biệt.
Trong mắt đám quái vật ánh lên sự kinh ngạc và kính sợ.
Nếu chúng nhớ không nhầm thì người đang ngoan ngoãn theo sau Người Phụ Nữ Kéo chính là Kiều Thời đã bị đào thải từ vòng trước!
Thật đáng sợ!
Thế là một cảnh tượng kỳ lạ diễn ra, mặc dù quy tắc mới đã xuất hiện, nhưng đám quái vật chỉ đứng trước cửa ký túc xá cúi đầu phục tùng Người Phụ Nữ Kéo.
Quy tắc mới chỉ cho phép một người sống sót. Chúng có thể thắng nổi Người Phụ Nữ Kéo không? Trong khi nó còn có thể cải tử hoàn sinh!
Nếu đã không thể thắng được vậy còn nói gì nữa? Đi theo Người Phụ Nữ Kéo thôi nào.
Lần này, Người Phụ Nữ Kéo không còn cáu kỉnh như lần trước.
Mặc dù nó không thích ra khỏi ký túc xá, nhưng lần trước là đi làm thuê, còn lần này là làm lãnh đạo, cảm giác đúng là khác hẳn.
Nó nhìn từng con quái vật đang cúi đầu trước mình, một chữ thôi, sướng!
Trương Vi và Kiều Thời đẩy Người Phụ Nữ Kéo ra chủ yếu để “làm màu”, hình tượng “kẻ mạnh ít nói” nhất định không thể sụp đổ!
Vì vậy, nội dung cụ thể của vở diễn là do bọn họ tự biên tự diễn.
“Tụi bây bằng lòng đi theo chị đại sao?”
“Dẫu là sống hay chết?”
“Đương nhiên!”
“Nếu đã như vậy, chị đại cũng sẵn sàng cho bây một cơ hội. Đến đây rồi chị đại sẽ dẫn dắt bây nắm rõ sự bí ẩn của quy tắc huyền bí ấy! Trong phước lành của chị đại, bây sẽ có được một cuộc sống mới...”
“Tái sinh! Tái sinh! Tái sinh!” Đám quỷ quái đồng thanh hô vang, giọng nói dần nhuốm đẫm cuồng nhiệt.
Mắt Kính suýt bị xem là “gà mờ” nên đang vội chứng minh năng lực, kéo hiệu ứng đặc biệt lên đến đỉnh để khuấy động bầu không khí.
Khi tiếng hô vang của Kiều Thời và Trương Vi kết thúc, Người Phụ Nữ Kéo cầm cây kéo đâm xuyên qua cơ thể mình ngân dài tiếng "rẹt".
Ánh sáng trắng nuốt chửng nó.
Có kẻ ngỡ ngàng nhưng cũng có những kẻ không do dự mà đuổi theo nó.
Nhìn những con quái còn sót lại, Kiều Thời và Trương Vi cười tươi rói: "Chúng bây nghi ngờ chị đại sao?"
“Kẻ bất trung sẽ mất cơ hội bước vào thế giới mới...”
Lũ quái vật đồng loạt tự sát, hóa thành từng vệt sáng trắng.
Những ai không rõ ngọn ngành mà nhìn cảnh tượng này chắc chắn sẽ nghĩ rằng Kiều Thời và nhóm của cô mới là thế lực tà ác nào đó!
Tất cả quái vật đã bị đào thải.
Thực ra, Kiều Thời không lo lắng nếu còn sót lại vài con không tin tưởng. Cùng lắm thì gọi Người Phụ Nữ Kéo ra là được.
Bản thân Người Phụ Nữ Kéo với khả năng "chết đi sống lại" đã đủ đánh gục toàn bộ nỗi nghi ngờ rồi nhỉ?
Thậm chí, không nhất thiết phải để Người Phụ Nữ Kéo xuất hiện. Số lượng quái còn lại chỉ lác đác vài con, Kiều Thời và Trương Vi có thể tự xử lý sạch sẽ.
Phải, tất cả những điều này đều là một phần của “kịch bản” đã được chuẩn bị kỹ càng. Người Phụ Nữ Kéo tự đâm mình một nhát và trở về hành lang đào thải, rồi trở lại phòng ký túc xá Nữ 1B111, quanh đi quẩn lại chẳng phải là về phòng mình sao?
Ban đầu cơ thể nó đã rách nát tơi tả cả rồi, đừng nói một nhát, thêm vài nhát nữa cũng không sao.
Chủ yếu do Kiều Thời và Trương Vi không đam mê xem mấy cảnh quá máu me nên đã lịch sự từ chối yêu cầu diễn thêm của Người Phụ Nữ Kéo.
Kiều Thời tính cho con người thay phiên nhau làm người thắng cuối cùng, chứ không hề có ý định để quái vật chiếm lấy vị trí đó.
Đưa quái vật đến thế giới thực có ích lợi gì sao? Không hề.
Chủ nhân giới vực thích những con quái này, vậy cứ để chúng yên vị ở hành lang đào thải đi.
Chúng sẽ tái sinh và hạnh phúc tại đó, so với mộng đẹp mà mấy ông sếp hay thêu dệt nên thì Kiều Thời không lừa ai cả, cô nói thật mà.
Loại bỏ quái vật là mục tiêu hàng đầu. Đây cũng là lý do cô cần đến những tấm thẻ mã hóa mini.
Giờ đây, hành lang sinh tồn chỉ còn lại con người.
Đối với sự xuất hiện của Kiều Thời, những thứ bên ngoài cửa sổ mơ hồ cảm nhận được điều gì đó không ổn, nhưng rồi lại không quá quan tâm.
Dù Kiều Thời là con người có năng lực đặc biệt thì sao chứ?
Chúng không phải đối thủ cạnh tranh với cô. Chúng là những kẻ đứng trên cao nhìn xuống.
Những kẻ cạnh tranh với cô để giành lấy vị trí duy nhất đó mới là những người cần lo sợ, đó mới là những kẻ sẽ đâm sau lưng cô. Mà cảnh tượng đó, đúng là rất hấp dẫn.
Chúng sẽ xét xử đúng lúc và thêm dầu vào lửa cho cuộc chiến.
Chẳng hạn như: “Phòng Tử 1B111, Kiều Thời, đã đào thải.”
Dù năng lực có đặc biệt đến đâu, không thắng được thì không là cái thá gì cả!
“Hì hì, cố gắng thể hiện đi nào, để chúng tôi còn bỏ phiếu công nhận cho các người chứ.”
"Đâm sau lưng đồng đội đi nào! Đồng đội tốt thì phải biết làm đá lót đường cho bạn mình chứ?"
“Chậc chậc, làm người mà tàn nhẫn như vậy, loại.”
Chúng thích thú khi nhìn mọi người dốc sức chiến đấu để giành lấy danh hiệu duy nhất.
Khi trận chiến khốc liệt đầy k*ch th*ch đó kết thúc, chúng sẽ tiễn kẻ chiến thắng duy nhất rời khỏi.
Không chút hối tiếc vì đã để một người trốn thoát. Bởi lẽ, để một con người đã vặn vẹo quay về thế giới thực sẽ chỉ làm mọi thứ trở nên thú vị hơn mà thôi!
Hành lang sinh tồn trống rỗng, chìm trong tĩnh lặng như cái chết.
Chúng bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Đến bao giờ chủ nhân giới vực mới kéo thêm một đám người mới đến để chúng giải trí đây?
Lúc này, như thể đáp lại mong mỏi của chúng, phòng Tử 1B111 bỗng có tiếng động.
Những gương mặt quen thuộc lần lượt bước ra.
Kiều Thời hì hục kéo những kẻ ở hành lang đào thải về ký túc xá, rồi Trương Vi và Người Phụ Nữ Kéo lại quăng bọn họ ra ngoài.
Trương Vi và Người Phụ Nữ Kéo không thể vào hành lang đó, vì nếu vào, bọn họ cũng sẽ rơi vào trạng thái mơ hồ.
Cho dù phòng ký túc xá hiện tại được coi là một phần của hành lang, nhưng lại thuộc hành lang mạnh thắng yếu thua. Hai trạng thái chồng lên nhau, cộng thêm hiệu ứng buff [Ký túc xá hòa thuận] nữa nên quy tắc của hành lang đào thải không thể phát huy ở đây.
Kéo thêm vài người từ bên kia sang, một vòng mới của hành lang sinh tồn lại bắt đầu!
“Lần này, vẫn chỉ có một người được cười đến cuối cùng... Ê, chưa đến lượt mày cười đâu, phải tôn trọng khán giả chứ.”
Những kẻ thích xem mạnh thắng yếu thua thật có phúc! Một dàn diễn viên quen thuộc diễn đi diễn lại, cứ chờ mà xét xử thôi!
Tất nhiên, mấy câu giới thiệu cũng có phóng đại lên đôi chút, gì mà nguyên dàn diễn viên quen thuộc? Không đến mức đó đâu, ít nhất mỗi vòng sẽ thiếu đi một gương mặt quen thuộc.
Người chiến thắng sẽ không bao giờ quay lại vòng lặp nữa.
Hơn nữa, đôi khi vì lười nên Kiều Thời chỉ kéo vài người ra là đủ, không cần đưa tất cả trở lại.
Muốn chơi tiếp thì cứ chơi, muốn ngủ thì ngủ. Chỉ có mấy tên thích diễn mới bị kéo lại vào hành lang sinh tồn, lặp đi lặp lại vòng lặp vô tận…
Sương mù quái dị dâng lên cuồn cuộn, ban đầu còn tĩnh lặng, sau lại trở nên điên cuồng.
Dường như chúng đã nhận ra điều gì đó không đúng.
Kẻ cai trị giới vực ngu xuẩn đang bảo vệ những kẻ thất bại!
"Mày vi phạm quy tắc rồi! Mày vi phạm rồi!"
Những tiếng gào thét chói tai vang vọng bên ngoài cửa sổ. Sóng âm đập mạnh vào kính, tạo nên những chấn động kinh hoàng, nhưng vô dụng.
Chủ nhân giới vực lặng lẽ chịu đựng cơn thịnh nộ bất lực của chúng.
Mọi việc nó làm đều tuân thủ theo luật lệ. Ngay từ đầu, quy tắc đã là như vậy.
Việc trộn lẫn hai hành lang vào nhau là do Kiều Thời làm. Việc để tất cả đều chiến thắng cũng là do Kiều Thời làm.
Sự thiên vị duy nhất nó dành cho cô chỉ là đẩy nhanh quá trình cạnh tranh. Biến những vòng lặp vô tận thành một vòng duy nhất.
Như vậy, Kiều Thời có thể nhanh chóng thúc đẩy vòng lặp.
Nhưng điều này không hề vi phạm quy tắc. Dù sao thì những màn kịch căng thẳng và kịch tính thế này cũng là thứ mà ác quỷ phán xét thích nhất mà?
Cũng coi như nó đã đáp ứng kỳ vọng của chúng rồi còn gì?
Vì vậy, những tiếng "Vi phạm quy tắc" mà chúng hô vang hoàn toàn vô nghĩa.
Màn đêm như có sinh mệnh, cuồn cuộn lăn lộn ngoài cửa sổ.
Nhìn nhân tính đang vật lộn và dần méo mó, rồi đứng trên cao phán xét, đó mới là niềm vui của chúng.
Nhưng khi những cuộc đấu tranh ấy trở thành những màn trình diễn giả tạo, còn chúng vẫn chìm đắm trong đó thì đúng là những chú hề.
Không phải cứ ngồi trên “ghế giám khảo” thì sẽ là giám khảo thật sự.
Chúng điên cuồng hét lên: "Phòng Tử 1B111, Kiều Thời. Đào thải! Đào thải!"
Chúng tìm mọi cách để ngăn chặn vòng lặp tiếp theo xảy ra.
Kiều Thời mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ, định giơ ngón giữa lên.
Nhưng hệ thống đã nhắc nhở cô rằng làm vậy là bất lịch sự.
Vậy nên, Kiều Thời lịch sự giơ hai ngón tay lên thành icon chiến thắng với cửa sổ, rồi bật cười giống hệt chúng: "Hì hì."