Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 19

Cậu bạn Trương Phàm vẫn đang chơi game, nhưng cậu ấy không cười nổi nữa.

Cậu ấy cau mày, như thể gặp phải đồng đội cục tạ.

Chân cậu ấy đang rỉ máu.

Là do răng nanh của Basilisk tạo ra.

Hành động nuốt chửng món ngon của Basilisk cũng chậm lại.

Bởi vì món ngon trong miệng có mùi vị không đúng lắm. Ngửi thì thơm phức, nhưng khi vào miệng lại nhạt nhẽo như nhai sáp.

Chỉ còn một chút nữa, họ sẽ tỉnh lại...

"Tôi cho cô rời khỏi đây!" Giọng nói kia gầm lên, mang theo cảm giác muốn tiễn vong.

Kiều Thời kéo chân Trương Phàm, lắc lư trước miệng Basilisk như đang câu cá.

Nghe vậy, cô vội vàng kéo chân Trương Phàm ra xa Basilisk một chút, tránh ra một khoảng cách để nó không chạm tới được rồi mới hỏi: "Những người khác thì sao?"

"Những người khác... đương nhiên không thể đi. Cô đã thoát khỏi quy tắc của nơi này, để cô rời đi không khó. Nhưng những người khác thì không."

Kiều Thời lại kéo Trương Phàm lên.

"Chờ đã! Chờ đã!" Giọng nói kia ồn ào: “Nếu cô làm vậy, tất cả mấy người đều sẽ chết!"

Quái vật như Basilisk hồi sinh, lại không bị quy tắc ràng buộc, chắc chắn sẽ săn lùng con người trước.

Ở hành lang ký túc xá đối diện, chỉ cần đóng cửa lại và miễn là đối phương không có chìa khóa thì có thể có được thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. Nhưng hành lang ký túc xá này lại không có khái niệm "khóa cửa".

"Cô muốn hại chết tất cả mọi người à! Sao cô biết bọn họ không tự nguyện ở lại đây? Con người ở trong hiện thực chỉ có thể chịu khổ! Nhưng ở đây họ có thể có được tất cả những gì họ muốn!"

Hạnh phúc ảo có được coi là hạnh phúc không?

Kiều Thời cảm thấy rất khó để nói rõ ràng được, cô chỉ biết điều mình muốn là được sống một cách chân thực!

Mặc dù ở trong hiện thực, ngay cả một công việc tử tế cũng khó mà tìm được.

Mặc dù cô từng nghĩ nếu Trái Đất nổ tung thì có thể được nghỉ mấy ngày.

Mặc dù cô cảm thấy, đôi khi oán khí của cô còn nặng hơn cả ma quỷ.

Nhưng có lẽ loại ma quỷ như cô thích hợp sống ở địa ngục mang tên trần gian này.

Kiều Thời do dự hai giây, rồi lại tiếp tục khiêng người đến nhét vào miệng Basilisk!

"Nếu bọn họ thích kiểu hạnh phúc này... vậy thì sao có thể nói là tôi hại chết họ được? Tôi chỉ đang đưa bọn họ về nhà thôi!"

Trực tiếp biến thành ma quỷ, chẳng phải thoải mái hơn nhiều so với kiểu sống dở chết dở này sao?

Chủ nhân giới vực chỉ muốn nói: Giới vực trống rỗng, ác quỷ ở nhân gian.

Giá như cô do dự lâu hơn một chút!

"Chờ đã!"

Kiều Thời lại rút tay về, không chút do dự.

Nếu chủ nhân giới vực có thực thể, chắc chắn bây giờ lông mày và khóe mắt đang giật giật.

Nó đã hiểu ra, Kiều Thời đang chờ đợi để mặc cả với nó.

"Theo quy tắc, trong hành lang ký túc xá đối diện kia, người chiến thắng cuối cùng có thể rời khỏi đây. Người bạn kia của cô tên là Trương Vi đúng không, tôi có thể bí mật cho cô ta một chút gợi ý, để cô ta trở thành người chiến thắng cuối cùng."

Nói xong, giọng nói kia lại cảnh cáo Kiều Thời: “Đây là nhượng bộ lớn nhất mà tôi có thể làm. Nếu cô muốn đưa tất cả mọi người đi thì không thể. Tôi cũng không làm được."

Nó là hiện thân của quy tắc giới vực này, đồng thời cũng bị quy tắc nơi đây ràng buộc.

Nếu không, với kẻ gây rối như Kiều Thời thì “bụp" một cái đã thành thịt vụn rồi, cần gì phải nói nhảm với cô?

"Tự cô suy nghĩ cho kỹ đi. Là dẫn bạn bè rời đi, hay là dẫn theo tôi cùng tất cả mọi người chôn vùi ở đây."

Nói thật, Kiều Thời đã động lòng.

Ngoài Trương Vi, cô không thân thiết với những người khác.

Tiền bối Mắt Kính? Chỉ mới gặp vài lần. Thậm chí hiện tại cô còn không biết tên thật của anh ấy!

Mắt Kính cũng từng nói, những người trong giới bao gồm cả bộ phận dọn dẹp, cách hành sự cơ bản là bảo vệ bản thân trước tiên. Nếu còn sức thì hãy cứu giúp người khác.

Cô chỉ là một sinh viên sắp tốt nghiệp, ngay cả việc làm cũng chưa tìm được, đưa Trương Vi chạy trốn là cô đã cố gắng hết sức rồi!

Lan tin ra ngoài là cô đã làm tròn trách nhiệm của mình. Mắt Kính là người của cơ quan chính phủ, bộ phận dọn dẹp sẽ tự nghĩ cách để cứu người, đúng không?

Nhưng mà Kiều Thời lại cứng đờ người, không thể thốt ra lời đồng ý.

Bởi vì cô biết, chờ đợi cứu viện không thực tế lắm.

Trên chuyến xe ma quái đó, Kiều Thời không hề gặp hành khách của ngày hôm qua, ngày hôm kia, hay những ngày trước đó nữa. Những người đó đều đã xuống xe hết rồi sao? Hay là đã đi đâu?

Đây là một câu hỏi không nên nghĩ sâu xa.

Tồi tệ hơn là, trong lòng Kiều Thời còn biết rõ, thực ra cô vẫn chưa cố gắng hết sức. Cô vẫn có thể vùng vẫy thêm một chút nữa!

Chết tiệt!

Lương tâm quá cao và thực lực quá kém, thực sự là mâu thuẫn chủ yếu của sinh viên đại học thời nay!

"Thôi! Thôi vậy!"

Kiều Thời cam chịu buông tay, chán nản ngồi phịch xuống đất.

Cô muốn đánh cược một phen.

Tuy rằng cô không phải là kiểu người luôn thắng cược. Những lúc trốn học đánh cược rằng giáo viên sẽ không gọi tên mình, cô toàn thua thảm hại.

"Hửm? Cô vẫn còn muốn cứu tất cả mọi người sao?" Giọng nói kia khá ngạc nhiên: "Đã nói với cô rồi, điều đó là không thể."

Kể cả quy tắc cũng không làm được.

Cô có thể làm gì đây?

Kiều Thời ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, dựa vào chân bàn nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc vẫn đang không ngừng xoay chuyển.

Cô là sinh viên sắp tốt nghiệp, người nghiêm túc nghiên cứu mọi công việc, ngay cả câu hỏi phỏng vấn kỳ quặc như "rót một ly sữa vào biển, làm thế nào để lấy lại" cô cũng đã trả qua, không có gì có thể làm khó được cô!

Không có gì cả!

Ngoài cửa sổ là một thế giới sạch sẽ đến mức gần như hư vô. Những làn sương mờ ảo càng tăng thêm cảm giác hư ảo, như chốn bồng lai tiên cảnh. Nhưng đây là góc nhìn từ phía ký túc xá của Kiều Thời.

Nhìn từ phía ký túc xá đối diện thì làn sương mù đó đen như mực, có thể hấp thụ tất cả ánh sáng. Bọn họ không thể nhìn thấy gì cả.

Đúng vậy, theo cách nói của chủ nhân giới vực, ở giữa hai hành lang ký túc xá chính là "Cái ác của sự phán xét", đồng thời cũng là nơi phát ra những âm thanh ồn ào kia.

Hành lang ký túc xá này thuộc về vùng đất lý tưởng của những kẻ bị đào thải, sẽ không bị phán xét, những gì bọn họ nhìn thấy đương nhiên là những điều tốt đẹp.

Nhưng ở hành lang ký túc xá đối diện, nếu muốn trở thành người chiến thắng cuối cùng thì nhất định phải chấp nhận sự soi mói hà khắc! Chúng bám chặt vào cửa kính, ở khắp mọi nơi!

Chúng là mối quan hệ cộng sinh với giới vực này.

Chủ nhiệm câu lạc bộ trước kia đã bị những giọng nói đó đè ép đến chết, chủ nhân giới vực hiện tại cũng chịu sự ràng buộc của chúng.

Nó chỉ có thể hạn chế chúng ở giữa hai hành lang ký túc xá, chứ không thể trực tiếp xóa bỏ làn sương mù đó rồi mời Kiều Thời làm "trọng tài", đáp ứng nguyện vọng của cô.

Không chỉ có cửa sổ của ký túc xá đối diện không mở được. Cửa sổ ký túc xá bên phía Kiều Thời cũng không mở được.

Chủ nhân giới vực đắc ý nói: "Đây là thế giới trong gương, đám người bên kia không nhìn thấy các cô. Chúng tưởng rằng sau khi các cô bị đào thải là không còn tồn tại nữa."

Kẻ đã thiết kế ra thế giới này quả là một thiên tài!

Nhưng một khi cửa sổ được mở ra, làn sương mù có vẻ vô hại bên ngoài kia sẽ tìm đến theo mùi vị!

Khu vực an toàn này sẽ không còn tồn tại nữa.

So với làn sương mù đó, tất cả những câu chuyện ma quái ở đây đều có thể được gọi là những điều nhỏ bé dễ thương. Ít nhất thì chủ nhân giới vực nghĩ như vậy.

[Hai hành lang ký túc xá có quy tắc đối lập nhau.]

[Cái ác của sự phán xét nằm ở giữa hai hành lang ký túc xá.]

[Đào thải, chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới có thể rời đi...]

Các thông tin đan xen vào nhau, Kiều Thời vò đầu, cảm thấy não mình sắp nổ tung.

Cô đã tìm thấy lỗ hổng của quy tắc, tìm thấy cách để lật kèo. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ!

Đánh thức những người bị đào thải này, giới vực này sẽ sụp đổ. Mọi người sẽ cùng chết với giới vực.

Không đánh thức họ, để chủ nhân giới vực đưa mọi người rời đi. Giới vực sụp đổ, giới vực sẽ biến mất. Chủ nhân giới vực có phải là loại người biết hy sinh vì người khác không? Rõ ràng là không. Cho nên câu trả lời mà nó đưa ra chính là, cùng lắm chỉ có Trương Vi được đi cùng cô.

Nếu không thì tất cả cùng chết.

Và điều Kiều Thời cần làm là trong trường hợp giới vực chưa sụp đổ, hãy để tất cả những người ở đây rời đi một cách hợp tình hợp lý. Trong tình huống này, chủ nhân giới vực sẽ không làm khó họ, xét cho cùng thì nó cũng sợ Kiều Thời lật kèo.

Nhưng chủ nhân giới vực cũng đã nói Kiều Thời đang nằm mơ giữa ban ngày.

"Hừ hừ, trừ khi cô có cách nào để tất cả mọi người đều trở thành người chiến thắng."

Vậy điều này có khả thi không?

Tất cả mọi người đều trở thành kẻ thua cuộc thì còn có khả năng.

Nhờ vào Kiều Thời sao? Không có cơ hội đâu. Trừ khi cô có "bàn tay vàng"!

Kiều Thời nắm bắt được tia sáng lóe lên trong đầu, đột nhiên đứng bật dậy.

Cô cười lớn, hỏi chủ nhân giới vực: “Anh chắc chắn sẽ duy trì quy tắc của hai hành lang này, đúng không?"

Vẻ mặt vui buồn lẫn lộn, lên xuống thất thường này thật sự rất phù hợp với chẩn đoán của hệ thống dành cho cô.

Nhưng điều đó không quan trọng!

Quan trọng là, giọng nói kia trả lời: “Đương nhiên."

Chẳng phải đây là ý nghĩa tồn tại của nó sao?

Thế nhưng nó vẫn không hiểu Kiều Thời định làm gì.

Điều Kiều Thời muốn làm là -

Thu lợi tức.

Cô đã bị hệ thống chó má kia hại thảm rồi, bây giờ, đến lượt cô xuất chiêu.

Hệ thống này dùng logic kỳ quái nhưng lại nhất quán để chơi đùa cô. Thứ đến từ không gian cao cấp này, Kiều Thời hoàn toàn không có sức phản kháng. Thế nhưng cô có thể hành động theo logic của nó.

Cũng giống như việc Kiều Thời kéo cậu bạn Trương Phàm cho Basilisk ăn, sẽ không bị đánh giá là làm hại bạn học. Nếu hệ thống muốn "phớt lờ" những điều bất thường đó, vậy thì cô cứ giả ngu theo nó là được.

Kiều Thời chạy về phòng ký túc xá của mình, hỏi: "Hệ thống, tui đang ở trong phòng ký túc xá của mình sao?"

“Đúng vậy, ký chủ, cô đang ở trong phòng ký túc xá của mình.”

Đây là một câu hỏi và câu trả lời vô nghĩa.

Nhưng câu hỏi và câu trả lời này xuất hiện giữa một bệnh nhân tâm thần và một hệ thống chữa bệnh tâm thần lại có vẻ rất hợp lý.

Khi bệnh tình phát triển đến một giai đoạn nào đó thì nhận thức sẽ trở nên hỗn loạn, thiếu cảm giác an toàn với môi trường xung quanh, đó đều là những hiện tượng thường thấy. Điều hệ thống cần làm là tận tâm tận lực dẫn dắt ký chủ, khiến cô an tâm.

Kiều Thời "Ồ" một tiếng thật dài, ra vẻ rất tin tưởng hệ thống.

Sau đó, cô hỏi: "Nhưng mà phần thưởng ký túc xá hòa thuận của tui đâu rồi?"

Hệ thống đột nhiên im lặng.

Hệ thống không chịu thừa nhận sự tồn tại của giới vực bị bóp méo. Vậy thì theo logic này, chỉ nên có một phòng Tử 1B111 mà thôi.

"Nếu đây là phòng ký túc xá của tui, sao lại không thấy bạn cùng phòng của tui đâu?" Câu hỏi này hoàn toàn không có tính đe dọa.

Hệ thống có thể lập tức tìm ra vô số lý do để an ủi Kiều Thời. Nhưng mà [Ký túc xá hòa thuận] đã biến mất, nó có thể lấp l**m cho qua được sao?

Chủ nhân giới vực có thể phản chiếu những thứ khác đến đây nhưng không thể phản chiếu [Ký túc xá hòa thuận]. Vậy rốt cuộc "phòng ký túc xá của tui" đã đi đâu?

Khi hệ thống im lặng, thời gian như thể ngừng trôi, thế giới đóng băng.

Thậm chí Kiều Thời còn có cảm giác, hành động của mình bị đứng hình như ảnh GIF.

Cô chớp chớp mắt, nhìn thấy Trương Vi, Người Phụ Nữ Kéo và Mắt Kính đang ở trong phòng.

Cô đã trở về phòng ký túc xá ban đầu rồi sao?

Kiều Thời nhanh chóng quan sát xung quanh.

Không đúng, là hai căn phòng đã chồng lên nhau!

Câu trả lời của hệ thống đúng lúc vang lên: “Xin ký chủ yên tâm, sau khi kiểm tra, phần thưởng ký túc xá hòa thuận vẫn đang hoạt động hiệu quả.”

Giọng điệu ung dung và bình tĩnh đó như thể không có chuyện gì xảy ra. Từ đầu đến cuối, Kiều Thời vẫn luôn ở đây.

May mà chủ nhân giới vực không nghe thấy giọng nói của hệ thống, nếu không nhất định sẽ lôi nó ra hỏi cho ra lẽ: Mi gọi đây là không có chuyện gì xảy ra sao?

Chủ nhân giới vực là người bối rối nhất, vùng đất lý tưởng tốt đẹp của nó đột nhiên bị bóp méo!

Ban đầu, nó có hai hành lang ký túc xá song song nhưng bây giờ lại giao nhau tạo thành hình chữ "thập".

Điểm giao nhau là phòng Tử 1B111.

Bình Luận (0)
Comment