Đầu óc Kiều Thời xoay chuyển thật nhanh.
Kẻ này không thích trò "mạnh thắng yếu thua". Thế nhưng khi thấy không có ai bị đào thải, nó lại không nhịn được mà ra tay, k*ch th*ch mọi người đẩy nhanh quá trình đào thải, đây là sở thích quái đản gì vậy?
Dường như giọng nói kia có thể nhìn thấu suy nghĩ của Kiều Thời: “Đây không phải là sở thích quái đản. Tôi chỉ để những người muốn thắng được thắng, để những người cần giải thoát được giải thoát. Vẹn cả đôi đường, không phải sao?"
Những "người sống sót" trên hành lang ký túc xá kia sẽ cảm thấy mình là người chiến thắng. Sẽ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà người bị đào thải không phải là mình.
Còn những người bước vào hành lang ký túc xá này thì sao?
"Những người ở đây, có thể tự do làm những điều mình thích. Đây là phần thưởng dành cho kẻ thất bại."
Để những người muốn ganh đua thì cứ ganh đua, những người không ganh đua nổi có thể hoàn toàn buông xuôi, tốt đẹp lắm phải không?
Kiều Thời hoàn toàn không cảm thấy tốt đẹp chút nào.
Bởi vì cô đã bước ra khỏi phòng ký túc xá của mình.
Những phòng ký túc xá khác cũng vậy, cửa đều mở toang, như thể tượng trưng cho việc không cần phải đề phòng, không cần phải sợ hãi.
Cô nhìn thấy Trương Phàm đã bị đào thải trước đó, cậu ấy hoàn toàn không nhận ra tình cảnh của mình, còn đang mải mê chơi game: “Yes! Ông đây là MVP!"
Kiều Thời dùng sức đẩy cậu ấy một cái, không đẩy được, cậu ấy hoàn toàn không phản ứng với những k*ch th*ch từ bên ngoài.
Kiều Thời cũng nhìn thấy Basilisk, bây giờ nó không cần phải giả dạng thành Trần Vũ nữa, toàn bộ thân rắn trải dài ra, đang say sưa gặm nhấm thứ gì đó, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Kiều Thời lấy một cái...
Nơi đây không còn tồn tại khái niệm thợ săn và con mồi.
Cho dù là con người hay quái vật, đều có thể chung sống hòa thuận ở đây.
Họ có thể làm theo những gì trái tim mách bảo, làm những điều mình muốn nhất.
Nụ cười trên môi họ đều là chân thật.
Nhưng vấn đề lớn nhất chính là: Cuộc sống này là giả dối! Những điều khiến bọn họ cảm thấy hạnh phúc, cũng là giả dối!
Kiều Thời bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ này khác với nỗi sợ khi gặp ma.
Mắt Kính từng nói, phong cách và quy tắc của những giới vực khác nhau có thể hoàn toàn khác nhau.
Kiều Thời thừa nhận, khi cô bị đào thải bỏ nhưng lại tỉnh dậy một lần nữa, cô có hơi mừng thầm.
Giới vực này khá an toàn. Hơn nữa, giọng nói kia dễ nói chuyện hơn nhiều so với những con quái vật mà cô từng gặp. Cho dù là tài xế của chuyến xe ma quái hay là Người Phụ Nữ Kéo, cảm xúc của chúng đều không ổn định và bình thường bằng cựu chủ nhiệm câu lạc bộ này.
Nhưng lúc này Kiều Thời đột nhiên hiểu ra, sự điên cuồng khoác lên vẻ ngoài bình thường này mới là đáng sợ nhất! Hệ thống của cô đã chọn sai người rồi, lẽ ra phải điều trị cho cha nội này mới đúng!
Vẹn cả đôi đường hả? Rõ ràng là không ai có thể chiến thắng!
Quy tắc đã giam cầm tất cả mọi người trên cả hai hành lang.
Giọng nói kia khôi phục âm điệu máy móc vô cảm: “Cô vẫn chưa trả lời tôi, tại sao cô lại tỉnh lại nhanh như vậy. Cô nên đắm chìm trong giấc mộng đẹp mà tôi đã dệt nên cho cô."
Là một người có thể ngủ ngon lành ngay cả trong thời khắc sinh tử, chắc hẳn cô rất thích ngủ đúng không? Vừa hay có thể ngủ ở đây đến tận khi trời đất sụp đổ.
Kiều Thời cảm thấy mình bị xem như con lợn, nhưng cô không có bằng chứng.
Sớm muộn gì danh tiếng của cô cũng sẽ bị cái hệ thống chó má kia phá hỏng.
Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện này.
Kiều Thời không thể tiếp tục trốn tránh câu hỏi của nó nữa, nên trả lời như thế nào đây…
Cô không hề mơ thấy gì cả, không biết "giấc mộng đẹp" mà nó sắp xếp cho cô là như thế nào. Bất kể là giấc mơ gì, rất có thể đã bị hệ thống chặn lại, nằm mơ nhiều, có nghĩa là chất lượng giấc ngủ không tốt.
Kiều Thời chắc chắn không thể nói ra sự thật.
"Có lẽ, tôi chỉ nói là có lẽ thôi nhé, giấc mơ anh dệt nên, đối với tôi mà nói không phải là giấc mộng đẹp? Tôi không có thành kiến gì với dân khoa học tự nhiên đâu nhưng tôi cảm thấy trí tưởng tượng của anh… có hơi nghèo nàn một chút?"
[Ai cũng có thể sống một cuộc sống theo ý mình.]
Kết quả là sống một cuộc sống "thoải mái" trên hành lang ký túc xá này à?
Hơi bị xem thường người khác đấy nhé!
Chưa nói đến thành phố trên không, hay là cảnh đẹp dưới đáy biển, ít nhất cũng nên sắp xếp một căn hộ penthouse ẩn dật có núi non sông nước chứ? Hay hạ thấp tiêu chí xuống một chút, thì tòa nhà cao tầng xa hoa trụy lạc, đêm đêm ca hát cũng được mà?
Thế nhưng ở đây lại không có gì cả.
Anh ta ném người ta vào ký túc xá, rồi tạo ảo giác cho họ, vậy thì khác gì tự lừa mình dối người?
Giọng nói kia im lặng một lúc lâu.
Có lẽ là không ngờ Kiều Thời lại dám đổ lỗi cho mình: Tại sao tôi lại tỉnh, chẳng phải anh nên tự hỏi bản thân anh sao?
Điều này khiến nó khá khó chịu: Cái gì mà không có thành kiến? Rõ ràng là có thành kiến!
Chẳng lẽ nó không muốn làm cho thế giới này trở nên hoàn hảo hơn sao? Không phải không muốn! Là không thể! Nếu thật sự có thể làm được đến mức đó, nó đã không còn là quỷ quái nữa mà là tạo hoá rồi.
Chưa từng xem phim kinh phí thấp sao? Dùng sức lực nhỏ nhất để tạo ra hiệu quả lớn nhất, chính là nói về nó đấy!
Còn nữa, nó phải đòi lại công bằng cho dân khoa học tự nhiên!
"Tôi không phải dân khoa học tự nhiên! Cũng không phải chủ nhiệm câu lạc bộ chuyện ma quái mà các người nói. Nói chính xác, tôi vừa là anh ta, cũng vừa là mấy người. Kẻ đó đã chết từ lâu rồi, nhưng sự oán hận, hoang mang, phẫn uất của mấy người vẫn luôn tăng lên, cho nên mới hình thành nên tôi."
Nó chỉ là một tập hợp.
Nó đã tạo ra giới vực này hoạt động theo quy tắc mà nó mong muốn, thậm chí nó còn không có một thực thể hữu hình.
Kiều Thời như có điều suy nghĩ: “Ờm, tôi còn một câu hỏi nữa."
"Cô nói đi."
"Nếu anh là hiện thân của ý chí bọn tôi, vậy tôi muốn anh đi tóm mấy người thầy vô lương tâm, mấy ông chủ khốn nạn kia vào đây, để bọn họ chơi trò đào thải. Anh lôi kéo bọn tôi vào làm gì? Đây không phải là bắt nạt người nhà sao!"
Giọng nói kia chìm vào im lặng lâu hơn.
Sau đó, nó cứng nhắc chuyển chủ đề: “Nếu cô không muốn ngủ nữa, vậy hãy làm những việc khác mà cô muốn làm đi. Nhắm mắt lại, rồi mở ra... Tin tôi đi, cô sẽ cảm thấy hạnh phúc."
Nghe theo sự hướng dẫn của nó, Kiều Thời có thể giống như những người khác, đắm chìm vào ảo giác.
Nhưng cô đã biết đó là giả, sao mà có hứng thú được chứ?
Kiều Thời tiếp tục xúi giục: “Hay là anh đổi quy tắc khác đi? Sắp xếp bọn tôi vào hàng ghế ban giám khảo, đổi một nhóm người khác tới cạnh tranh. Nếu có thể chứng kiến cảnh tượng đó, không cần ảo giác tác động, tôi cũng có thể cười phá lên đấy."
Góp ý rất hay, lần sau đừng góp ý nữa.
Vẫn là câu nói đó, nó trở thành chủ nhân của giới vực, chứ không phải trở thành tạo hoá!
Nếu nó có sức mạnh to lớn như vậy thì thế giới này đã bị hủy diệt rồi.
Suy cho cùng, trong muôn vàn oán niệm, ý niệm "hủy diệt thế giới" là sâu sắc nhất.
Nói chuyện với Kiều Thời thật là khó chịu!
Nó vốn rất hài lòng với tác phẩm của mình, ít nhiều cũng có ý khoe khoang về vùng đất lý tưởng này. Nhưng sau khi nói chuyện với Kiều Thời vài câu, nó đột nhiên cảm thấy tự ti.
Mẹ kiếp, nó đã làm quỷ rồi, vậy mà vẫn bị thao túng tâm lý sao!
Kẻ này không phải người tốt!
Nó không nói nhảm với cô nữa, chờ đợi ảo ảnh nơi đây nhấn chìm Kiều Thời đi.
Không muốn ngủ cũng không sao. Ăn uống vui chơi... nhất định sẽ có thứ mà Kiều Thời thích. Giới vực này không có khái niệm thời gian, cô sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán.
Cảm thấy nơi này không tốt là vì Kiều Thời vẫn chưa bước vào ảo giác. Lát nữa cô sẽ ngoan ngoãn thôi.
Cho dù cô không chủ động lựa chọn ảo giác thì ảo giác cũng sẽ chủ động ôm lấy cô.
Những ảo ảnh kỳ quái nhảy múa trong đôi mắt cô.
Một lúc sau, rồi lại một lúc sau nữa, giọng nói kia không nhịn được: “Cô không có sở thích sao? Tại sao cô không bị ảnh hưởng?”
Trường hợp của cô gái này rất kỳ lạ.
Thậm chí không thể nói là "không có sở thích", cho dù là không màng danh lợi, cô cũng nên bước vào ảo ảnh cuộc sống "không màng danh lợi" mới đúng.
Nhưng Kiều Thời thì không.
Cô vẫn còn tỉnh táo.
Sau khi phát hiện ra rằng trong hành lang ký túc xá này, ảo giác không thể quấy nhiễu cô và gần như không có thứ gì khác có thể làm hại cô, Kiều Thời trở nên can đảm hơn rất nhiều. Cô đang thử nghiệm phương pháp đánh thức mọi người.
Vốn dĩ giọng nói kia đã quyết định không nói nhảm với Kiều Thời nữa, nhưng cô gái này quá kỳ lạ, nó vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
Đương nhiên Kiều Thời có rất nhiều sở thích.
Thưởng thức vô số món ngon? Tuyệt vời!
Chơi mấy game thú vị? Tuyệt vời!
...
Nhưng oái oăm thay, cô lại bị ràng buộc với một hệ thống chữa bệnh tâm thần.
Hệ thống hết lòng tận tụy nhắc nhở cô: Đừng ham mê hưởng thụ mà đánh mất chí tiến thủ.
Kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi là điều hợp lý. Nhưng cô vừa mới từ bỏ công việc trước đó, công việc tiếp theo vẫn chưa có manh mối, vậy mà đã hoàn toàn đắm mình hưởng thụ, buông thả bản thân, điều này không có lợi cho việc hòa nhập với xã hội bình thường và điều trị bệnh.
“Ký chủ, thời tiết tốt thế này, thời gian tuyệt vời thế này, chúng ta hãy cùng nhau lên kế hoạch cho tương lai nhé!” Hệ thống tràn đầy năng lượng cổ vũ cô.
Chủ nhân giới vực chỉ thấy Kiều Thời hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Thực tế là, Kiều Thời bước vào ảo ảnh, rồi bị hệ thống kéo ra. Vào, rồi lại bị kéo ra.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, đầu cô sắp nổ tung rồi.
Khuôn mặt Kiều Thời đờ đẫn. Sau khi trải qua không biết bao nhiêu lần luân hồi, ngay cả khi không cần hệ thống nhắc nhở, cô cũng không thể bị ảo ảnh kéo vào nữa.
Có lẽ đây chính là nguyên lý hình thành khả năng miễn dịch.
Đối mặt với câu hỏi của nó, Kiều Thời siết chặt nắm đấm, kiên định trả lời: “Sở thích của tôi là phấn đấu!"
Hiện tại, chỉ cần không xung đột với lập trường của hệ thống, Kiều Thời rất vui lòng làm theo ý của nó, thậm chí còn tích cực hơn cả hệ thống. Nếu không làm như vậy, sao cô có thể nắm bắt được giới hạn của hệ thống này?
Nhưng giọng nói kia không nhịn được nữa: “Cô nói nhảm cái gì vậy! Còn phấn đấu khỉ gì! Cho đến bây giờ, chỉ có mình cô bị đào thải vì ngủ thôi đấy!"
Ở nơi cần nỗ lực thì không nỗ lực, ở nơi không cần nỗ lực thì lại nỗ lực, con nhỏ này bị điên à?
Phải nói rằng! Phán đoán của nó và chẩn đoán của hệ thống là giống nhau.
Tuy nhiên, Kiều Thời vẫn biện minh một cách hùng hồn: “Chuyện này không phải rất bình thường sao? Trên thế giới này có một kiểu người, lúc đi học thì ngủ, sau đó lại âm thầm vượt mặt tất cả mọi người."
Giọng nói kia suýt chút nữa nghẹn lời: Sao có thể là bình thường được chứ?
Kiều Thời lại cảm thấy hưng phấn. Tuy rằng cô suýt chút nữa đã bị cái hệ thống chó má kia hại chết, nhưng cũng vì vậy mà dường như cô đã nắm được lỗ hổng của giới vực này!
Chủ nhân giới vực chính là hiện thân quy tắc của thế giới nhỏ bé này. Nếu thế giới này không thể vận hành theo quy tắc đã định, vậy thì bản thân thế giới đó sẽ sụp đổ!
Hành lang ký túc xá bên kia đi theo quy tắc mạnh thắng yếu thua. Cho dù là đánh nhau sống chết hay hãm hại đồng đội, cũng phải khiến cho những người bên trong đó hành động!
Nhưng nếu không có ai bị đào thải thì thứ bị tổn hại chính là "quy tắc". Cho nên nó bắt đầu nhúng tay vào những chi tiết cụ thể. Đây không phải sở thích quái đản của nó, mà là nó bắt buộc phải làm như vậy.
Còn hành lang này lại là "phản đào thải", là khu vực không cạnh tranh, không tổn hại. Nếu như khu vực này cũng bắt đầu cạnh tranh và bị tổn hại, thì sẽ như thế nào?
Cô khá tò mò về câu trả lời.
Nhưng điều khó xử là, một mình Kiều Thời không làm được.
Một người, không tính là "cạnh tranh".
Mà nếu cô muốn làm hại người khác, người đầu tiên ngăn cản cô sẽ là hệ thống.
Cách đơn giản và trực tiếp nhất mà Kiều Thời có thể nghĩ ra là đánh thức những người ở đây.
Chung sống hòa thuận vốn dĩ chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài của nơi này. Nơi đây vừa có ma quỷ là hiện thân của những câu chuyện ma, lại vừa có con người… Nếu như sau khi họ tỉnh lại mà chỉ muốn đánh vài ván mạt chược, vậy coi như cô thua!
Với lại, ai nói đánh mạt chược là không có cạnh tranh?
Vấn đề mới xuất hiện, đẩy thì không thể nào đánh thức được, Kiều Thời không thể đâm người khác... Vậy cô phải dùng cách nào để đánh thức họ đây?
Trong lúc Kiều Thời cùng chủ nhân giới vực thảo luận về ý nghĩa thực sự của việc "cạnh tranh", cô cũng không ngồi yên mà hì hục khiêng cậu bạn học Trương Phàm đến cho Basilisk ăn.
Chẳng phải Basilisk đang giả vờ nhai "món ngon" sao?
Cô muốn xem thử, giữa cảm giác ngon miệng giả tạo và cảm giác ngon miệng chân thực, nó có phân biệt được hay không.
Ngay cả khi bị Kiều Thời kéo cả người lẫn ghế, Trương Phàm vẫn hoàn toàn không hay biết gì mà mải mê chơi game.
Kiều Thời cũng muốn thử xem, cậu ấy bị cắn một cái thì có cảm giác gì không!
Hệ thống không ngăn cản hành động của Kiều Thời.
Bởi vì trong đánh giá của hệ thống, Basilisk là bạn học, Trương Phàm cũng là bạn học. Việc Kiều Thời đưa Trương Phàm đến chỗ Basilisk sao có thể coi là hãm hại bạn học được?
Đây gọi là bạn bè tình thương mến thương.
"Dừng tay!"