Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 17

Trong cơn mơ màng, Kiều Thời vẫn nghe theo sự hướng dẫn của hệ thống, leo lên giường.

Nằm sấp trên bàn học ngủ thì thật khó chịu. Hệ thống muốn tạo cho Kiều Thời một môi trường ngủ thoải mái, không thể nào bỏ qua chi tiết quan trọng này.

Còn bản thân Kiều Thời cũng chủ động tìm cho mình một tư thế ngủ thoải mái.

Cô sẽ chết.

Trong lòng cô biết rất rõ điều đó.

Vì vậy, tâm trạng cứ bình thản một chút đi, ít nhất cô cũng được chết một cách thoải mái trong giấc ngủ.

Tâm trạng không bình thản cũng không sao, hệ thống sẽ giúp cô bình thản.

Những cảm xúc căng thẳng và lo lắng kéo đến theo cơn buồn ngủ, dần dần tan biến…

"Kiều..." Trương Vi và Người Phụ Nữ Kéo ngơ ngác nhìn hành động của Kiều Thời.

Nói là cùng nhau diễn vở kịch học sinh giỏi chăm chỉ, vậy mà cậu lại lén ngủ sao?

Trương Vi định gọi Kiều Thời nhưng đã nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của cô.

Trương Vi ngăn Người Phụ Nữ Kéo đang định gọi Kiều Thời lại, trong mắt lóe lên tia sáng thông minh, cô ấy hiểu rồi!

Kiều Thời có thực sự buồn ngủ không? Rõ ràng là không.

Hai người là bạn cùng phòng, Trương Vi biết cô mới thức dậy cách đây không lâu. Hơn nữa, trong môi trường có thể chết bất cứ lúc nào này, đến heo cũng không thể nào buồn ngủ nổi.

Chỉ có một sự thật!

Kiều Thời chắc chắn đang tìm cách khác để phá vỡ tình thế.

Nếu cứ chiều theo những đánh giá khắt khe kia để được công nhận, cách này vẫn không an toàn lắm.

Cái gì? Bạn hỏi tại sao Trương Vi lại tin tưởng Kiều Thời như vậy á?

Kiều Thời là cao thủ được cả Mắt Kính của cơ quan chính phủ công nhận, Trương Vi có lý do gì để không tin?

Không hiểu được cách làm của Kiều Thời sao? Không hiểu mới đúng đó!

Lúc đó khi Kiều Thời cho Người Phụ Nữ Kéo vào, chẳng phải cô ấy cũng không hiểu sao?

Thật ra nước đi này rất mấu chốt. Không có Người Phụ Nữ Kéo, bọn họ cũng không thể lừa được những con quỷ khác...

Mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Kiều Thời! Cô ấy chỉ cần không kéo chân là được!

Trương Vi lặng lẽ cầm sách lên, cố gắng tìm lại trạng thái học tập "bị ma nhập đọc sách" trước đó.

"Người được kiểm tra, phòng Nữ 1B111... Người Phụ Nữ Kéo."

Khoảnh khắc số phòng vang lên, tim Trương Vi như ngừng đập.

Nhưng cô ấy cũng phát hiện ra một vấn đề: Giọng nói phát thanh kia, đã do dự một chút!

Có gì đó kỳ lạ...

Trương Vi lại nhìn Người Phụ Nữ Kéo một cái.

Mặc dù có sự tác động của ký túc xá hòa thuận, nhưng rõ ràng Người Phụ Nữ Kéo vẫn cảm thấy bồn chồn. Nó có thể hiểu được ý của bọn họ và biết rằng bây giờ phải "diễn". Tuy nhiên, nó hoàn toàn không có tố chất này.

Trong lòng Trương Vi hơi tiếc nuối, nhìn Người Phụ Nữ Kéo lâu dần lại cảm thấy nó khá thanh tú.

Nhưng mà cô ấy không còn cách nào khác. Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng: Yên tâm đi, tớ sẽ kế thừa cây kéo của cậu!

"Người được kiểm tra, phòng Tử 1B111, Người Phụ Nữ Kéo. Không bị đào thải."

Hầu như tất cả mọi người đều không thể tin được, Người Phụ Nữ Kéo với vẻ ngoài quái dị khó che giấu lại là người đầu tiên vượt qua cuộc kiểm tra!

Hơn nữa, những giọng nói bình luận kia không ồn ào như những người khác mà còn rất ngắn gọn.

"Phòng ngủ này cũng được đó ... mà người này chẳng giống người gì cả! Cái gì? Nó vốn không phải người à? Vậy..."

Đây chính là lỗ hổng của quy tắc thứ ba!

[Được công nhận, mới có thể làm người.]

Nhưng nếu đối phương vốn dĩ không phải là người và cũng không muốn làm người thì sao?

Người Phụ Nữ Kéo không dùng diện mạo con người để trở thành một thành viên trong ký túc xá của Kiều Thời. Nó là Người Phụ Nữ Kéo, không có được ngoại hình con người, không có được cái tên con người...

Chính vì vậy, hệ thống đánh giá này đã mất hiệu lực đối với nó. Mức độ tín nhiệm không thể thống kê và cũng không thể dựa vào đó để đào thải nó!

Ngay cả Trương Vi và Mắt Kính cũng không khỏi ghen tị: Vận may của nhỏ này đúng là lật trời!

Những con quái vật còn sống sót nghĩ đến một chuyện khác: Nó không nói dối, nó thật sự đã nhìn thấu quy tắc, cho nên giới vực này hoàn toàn không thể trừng phạt nó!

Chỉ có mình Người Phụ Nữ Kéo ở đó là vui vẻ một cách mù quáng.

Cái gì mà lợi dụng lỗ hổng quy tắc, nhìn thấu bí ẩn của quy tắc chứ, những thứ này nó đều không hiểu. Bỏ qua nguyên nhân và quá trình, kết quả mới là quan trọng nhất.

Nhìn biểu cảm của Người Phụ Nữ Kéo, thật khó để xác định liệu nó là người thông minh giả vờ ngốc nghếch, hay là người ngốc nghếch giả vờ thông minh nữa.

"Người được kiểm tra, phòng Nam 3B302..."

Ánh sáng trắng vẫn đang chọn người ngẫu nhiên.

"Nhìn đi trên giá sách của cậu ta có quyển sách nào ra hồn không?"

"Sinh viên đại học như vậy, coi như bỏ đi rồi."

"Loại người này sẽ trở thành gánh nặng cho xã hội..."

Những giọng nói đánh giá vẫn tiếp tục vang lên.

Nhưng không biết là do việc Người Phụ Nữ Kéo vượt ải đã tiếp thêm cho mọi người chút tự tin, hay là mọi người dần dần nắm được tinh túy của việc diễn xuất để chiều lòng những lời đánh giá, cuối cùng lại nghe thấy giọng nói "Không bị đào thải".

Ngoại trừ Người Phụ Nữ Kéo là kẻ dị biệt, những người khác chỉ cần mức độ tín nhiệm đạt 50% là có thể tạm thời không bị đào thải! Trừ khi tất cả mọi người đều đã trải qua một vòng đánh giá, mà số người chết vẫn chưa đủ mười người (với mức độ khắt khe của những lời đánh giá kia, khả năng này cực kỳ thấp.)

...

Số người bị loại đã lên đến chín người.

Những giọng nói đánh giá kia ngày càng thiếu kiên nhẫn, bởi vì đã có liên tiếp mấy người không bị loại.

Điều này rõ ràng không phù hợp với dự kiến của những "con mắt" đang xem xét bên ngoài kia.

"Người được kiểm tra, phòng Nữ 1B111, Kiều Thời."

Chỉ còn thiếu một người nữa là Kiều Thời có thể "nằm thắng" rồi.

Nhưng dường như vận may của cô không được tốt lắm. Ánh sáng trắng vẫn rơi xuống người Kiều Thời đang ngủ say sưa.

"A, phòng ký túc xá tuyệt vời quá ha." Tuy là lời khen nhưng giọng điệu lại đầy mỉa mai.

Chúng chỉ thích những thứ mà chúng có thể bắt bẻ.

Phòng ký túc xá này luôn khiến chúng tốn công vô ích, chúng không thích điều đó.

Nhưng ngay sau đó, những giọng nói kia như ngửi thấy mùi máu tanh, lập tức trở nên hưng phấn, giọng điệu cũng cao lên gấp tám lần: “Đồ tệ hại! Ở độ tuổi này rồi, sao nó có thể ngủ được chứ?"

"Ham ăn biếng làm, là rác rưởi của xã hội!"

“Đào thải! Đào thải!"

Kiều Thời trở thành người thứ mười bị loại, tan biến trong ánh sáng trắng.

"Vòng loại trừ này đã kết thúc."

Những âm thanh ồn ào bên ngoài cửa sổ biến mất như thể chưa từng tồn tại. Toàn bộ hành lang ký túc xá lại chìm vào yên tĩnh một lần nữa.

Vòng quy tắc mới không được cập nhật, dường như sau khi đã loại bỏ đủ người, cuối cùng cũng khiến chủ nhân giới vực này hài lòng, cho họ một chút thời gian để lấy hơi.

Một lúc sau, xác định bên ngoài không còn nguy hiểm, Mắt Kính lập tức chạy đến phòng ký túc xá của Kiều Thời, quả nhiên không thấy người kia: “Cô ấy, sao cô ấy lại bị loại rồi?"

Trong quá trình đánh giá, ai nấy đều ngoan ngoãn ở yên trong phòng ký túc xá của mình. Nhưng những giọng nói kia, bất kể ở phòng ký túc xá nào cũng đều có thể nghe thấy.

Sau khi xác định phương pháp "chiều theo đánh giá" này là khả thi, Mắt Kính đã không còn cân nhắc đến khả năng Kiều Thời bị loại nữa!

Cô là một trong những người đầu tiên phát hiện ra logic của bộ quy tắc này, thực lực khó lường, sao có thể… cứ như vậy mà thất bại chứ?

Mắt Kính hoang mang kinh ngạc đưa ra thắc mắc của mình, che giấu đi sự nghi ngờ của bản thân.

Đúng vậy, anh ấy đã hơi nghi ngờ Trương Vi.

Kẻ thống trị giới vực này vẫn luôn không lộ diện, trong mấy phòng ngủ, anh ấy không tìm thấy bất kỳ mục tiêu khả nghi nào.

Nhưng lúc này, anh ấy đột nhiên phát hiện ra, người khả nghi nhất thực ra vẫn luôn ở bên cạnh họ.

Trương Vi.

Một người có thể kể vanh vách đủ loại chuyện ma quái.

Những gì bọn họ biết về tên chủ nhiệm kia đều từ cô ấy mà ra. Nếu cô ấy muốn thêm thắt ý đồ cá nhân, xen lẫn thật giả vào trong lời nói thì họ sẽ rất khó phát hiện.

Trước đây Kiều Thời từng nói, khi giới vực mới hình thành, Trương Vi đã rơi vào trạng thái bất thường một khoảng thời gian.

Người Phụ Nữ Kéo là quái vật, vậy mà lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

Mắt Kính vốn tưởng rằng đó là năng lực của Kiều Thời, nhưng nếu trong đó cũng có mệnh lệnh của chủ nhân giới vực thì sao?

Trương Vi, Người Phụ Nữ Kéo và Kiều Thời ở chung một phòng, nhân lúc Kiều Thời đang tiếp nhận đánh giá mà ra tay đâm sau lưng, vậy thì quá dễ dàng.

Đây chỉ là nghi ngờ nên Mắt Kính không nói ra.

Nói thật thì, Người Phụ Nữ Kéo cũng có phần khả nghi. Trông nó khá ngoan ngoãn và không được thông minh cho lắm nhưng ai mà biết được nó có phải đang giả heo ăn thịt hổ hay không.

Trương Vi vẫn chưa nhận ra sự nghi ngờ của Mắt Kính.

Đối mặt với câu hỏi của anh ấy, Trương Vi không nhịn được mà gãi đầu: “Hả? Anh không biết sao?"

Mắt Kính ngẩn người: “Hả?"

Chẳng lẽ tôi phải biết sao?

Theo Trương Vi, lẽ ra Mắt Kính phải biết một chút gì đó chứ.

Cô ấy là người mới vào giới vực lần đầu tiên, không hiểu được cách làm của Kiều Thời là chuyện bình thường. Nhưng dù sao Mắt Kính cũng là người của cơ quan chính phủ, lại còn là "đồng nghiệp cũ" của Kiều Thời, biết nhiều hơn cô ấy một chút cũng không có gì lạ mà, phải không?

Trương Vi kể lại chuyện Kiều Thời chủ động buông xuôi, thấy Mắt Kính vẫn lộ vẻ mặt mơ màng, trong lòng cô ấy bỗng nhiên lo lắng, thằng cha này có được việc không vậy?

Chẳng lẽ Kiều Thời vội vàng từ chức là vì đồng đội quá thiếu tin cậy sao?

Bắt gặp ánh mắt có phần nghi ngờ kia, Mắt Kính không khỏi tự kiểm điểm bản thân, lẽ nào thật sự do mình cùi bắp quá?

Nhưng anh ấy bỗng nhiên giật mình, khoan đã, người có vấn đề là Trương Vi, sao có thể để cô ấy ra tay trước được?

"Hừ hừ, tài vu oan giá họa của cô đúng là giỏi đó. Nhưng tôi đã nhìn thấu cô rồi! Thống trị cả giới vực, chơi đùa chúng tôi trong lòng bàn tay, chắc cô cảm thấy rất thỏa mãn nhỉ?"

Trương Vi suýt chút nữa đã không nhận ra Mắt Kính đang nói mình.

Ngây người một lúc, cô ấy mới chỉ vào bản thân: “Tôi, chủ nhân giới vực?"

Sau đó, Trương Vi trợn trắng mắt.

Rõ rồi, trình độ của thằng cha này đúng là dở tệ.

"Nếu tôi là chủ nhân giới vực, người đầu tiên tôi xử lý chính là anh đó."

Người Phụ Nữ Kéo đang ngồi ngả người trên ghế nhìn hai người một cái. Nó cảm thấy hai kẻ này có vẻ không được thông minh cho lắm.

Haiz, may mà phòng ký túc xá này có nó. Nếu không thì đã sớm tiêu đời rồi!

Cùng lúc đó, Kiều Thời giật mình tỉnh giấc, ngồi bật dậy trên giường.

Ánh sáng dịu nhẹ vừa đủ tràn ngập khắp căn phòng.

Không có Người Phụ Nữ Kéo, không có Trương Vi hay những người bạn cùng phòng khác, chỉ có một mình cô.

"Mình vẫn chết sao?" Kiều Thời lẩm bẩm.

Ánh sáng trong trẻo này rất giống với những miêu tả về thiên đường trong phim ảnh. Nhưng sau khi chết mà vẫn phải ở ký túc xá, này có khác gì địa ngục đâu?

“Ký chủ, cô không chết. Cô chỉ vừa thức dậy thôi.” Hệ thống đúng lúc lên tiếng nhắc nhở.

Nó vẫn đang miệt mài theo dõi bệnh tình của Kiều Thời: Vừa ngủ dậy liền cảm thấy mình đã chết, con mắt của ký chủ nhìn thế giới đều mang theo nỗi buồn. Nó phải cố gắng giúp ký chủ điều chỉnh tâm trạng thôi!

Vừa nghe thấy giọng nói của hệ thống, gân xanh trên trán Kiều Thời bắt đầu giật giật.

Cô xác định được rồi, đây chính là địa ngục. Cho nên cái hệ thống chó má này mới đeo bám dai dẳng như vậy!

Đương nhiên hệ thống sẽ không chấp một bệnh nhân tâm thần.

“Ký chủ, phát hiện huyết áp của cô hơi cao. Đang tiến hành hạ huyết áp cho cô, mời ký chủ hít thở sâu theo nhịp điệu~”

Kiều Thời: ...

Có hệ thống này ở đây, huyết áp của cô thật sự có thể hạ xuống được sao?

Vừa nghĩ, cô vẫn hít một hơi thật sâu như hệ thống mong muốn.

Bởi vì Kiều Thời phát hiện ra, hình như mình thật sự chưa chết. Vậy thì cô phải nhanh chóng làm rõ tình hình hiện tại!

Tranh cãi với hệ thống? Ngoại trừ việc tự làm mình tức chết thì có lợi ích gì chứ?

Không biết việc bị ràng buộc với hệ thống này có thể chữa khỏi bệnh tâm thần hay không, nhưng đúng là Kiều Thời ngày càng bình tĩnh hơn. Có lẽ cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị nó hại chết bất cứ lúc nào rồi.

Kiều Thời cảm thấy, tình cảnh của cô hiện giờ hẳn là đã bị đào thải.

Lẽ ra, chết trong giới vực thì đến thần tiên cũng khó cứu.

Vậy tại sao cô lại không chết?

Suy đoán hợp lý nhất chính là: "bị đào thải" trong giới vực này không phải có nghĩa là "chết"!

Khi Kiều Thời hít thở sâu, hệ thống cũng đang thông báo cho cô về chất lượng giấc ngủ lần này: “Ký chủ, lần này thời gian ngủ hiệu quả của cô là... Trong khoảng thời gian đó không gặp ác mộng quấy nhiễu. Đánh giá chất lượng giấc ngủ là xuất sắc. Hệ thống sẽ tiếp tục bảo vệ thói quen sinh hoạt lành mạnh của ký chủ.”

Kiều Thời hoàn toàn không muốn để ý đến những lời vô nghĩa này.

Nhưng nghe một lúc, Kiều Thời nhận ra điểm kỳ lạ.

Không phải là đánh giá chất lượng giấc ngủ có vấn đề. Nói thật, lần này sau khi tỉnh dậy, cô thật sự cảm thấy đầu óc minh mẫn như thể vừa được tẩy não vậy.

Về phương diện vô dụng này, hệ thống luôn rất đáng tin.

Điều khiến Kiều Thời cảm thấy kỳ lạ chính là: “Tại sao bà không nói ra được thời gian ngủ hiệu quả của tui?"

Hệ thống vô tội nói: “Cái gì? Thời gian ngủ hiệu quả của ký chủ đã được thông báo rồi mà, là…”

Nó vẫn không thể nói ra thời gian ngủ của cô chính xác là bao nhiêu lâu.

"Thời gian trong giới vực này hỗn loạn, cho nên thời gian của bà cũng hỗn loạn!"

Hệ thống: Xin lỗi ký chủ, tôi không hiểu cô đang nói gì.

"Tui đang nói, quả nhiên bà có bug!"

Kiều Thời nắm chặt tay.

Nếu suy đoán này là đúng, có nghĩa là, rất có thể đây không phải là bug duy nhất của hệ thống này!

Trước đây Kiều Thời đã phàn nàn vô số lần: Hệ thống đang giả ngu, đang dùng những hiện tượng chính xác để đưa ra kết luận hoàn toàn sai lầm...

Nếu đây không phải là giả vờ thì sao?

Nó bị ngu thiệt! Ý của Kiều Thời là, từ đầu đến cuối nó chính là một hệ thống bị lỗi!

Hệ thống im lặng một lúc, sau đó bình tĩnh nói: Sau khi kiểm tra, không phát hiện bug.

Kiều Thời cười khẩy, không quan tâm đến lời phủ nhận của nó.

Chắc chắn là cô bị hệ thống đánh thức. Nếu hệ thống đánh giá rằng Kiều Thời cần tiếp tục ngủ, cô căn bản không thể nào tỉnh lại được.

Nhưng thời gian trong giới vực này hỗn loạn, hệ thống cũng bị ảnh hưởng. Vậy nó dựa vào cái gì để phán đoán thời gian? Câu trả lời là: ánh sáng.

Khi xung quanh tối đen, nó đánh giá rằng đây là ban đêm, Kiều Thời nên nghỉ ngơi. Khi ánh sáng đầy đủ, nó đánh giá rằng đây là ban ngày, Kiều Thời nên thức dậy.

Kiều Thời nghi là hệ thống này biết mình có lỗi nên mới dùng những phương pháp hỗ trợ này để xóa bỏ lỗ hổng, khiến bản thân nó trông như vẫn hoạt động bình thường.

Hệ thống không thừa nhận cũng không sao, cô sẽ tìm cách để xác minh.

Việc xác định hệ thống này có vấn đề thì có lợi ích gì cho Kiều Thời chứ? Không phải cô vẫn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt sao?

Đương nhiên là không rồi. Chờ đến khi nắm được điểm yếu của hệ thống, Kiều Thời sẽ cho nó biết, rốt cuộc là ai mới bị bệnh.

Kiều Thời mỉm cười nhảy xuống giường.

Cửa phòng ký túc xá mở toang, bên ngoài là hành lang vô tận giống hệt như trước.

Nhưng bên ngoài cửa sổ phòng ký túc xá lại hoàn toàn khác biệt!

Ánh sáng chan hòa, đủ để Kiều Thời nhìn rõ ràng tình hình bên ngoài.

Bên ngoài kia giống như một tấm gương khổng lồ, phản chiếu tạo thành một nơi giống hệt như hành lang ký túc xá này.

Bên phía đối diện với Kiều Thời chính là cửa sổ phòng Nữ 1B111, cũng là phòng ngủ mà cô đang ở.

Nói là mặt gương cũng không chính xác, bởi vì màu nền của hành lang ký túc xá bên kia là màu đen, như thể bị một tấm màn đen che phủ, giống như sân khấu kịch.

Nhưng từ phía Kiều Thời lại có thể nhìn thấy rõ ràng tình hình bên kia.

Kiều Thời nhìn thấy Trương Vi và Người Phụ Nữ Kéo, lại nhìn thấy Mắt Kính đến gõ cửa. Nhưng, không có cô.

Kiều Thời biết, đó là nơi mà cô vừa ở!

"Vi Vi! Tiền bối Mắt Kính! Người Phụ Nữ Kéo!" Kiều Thời gọi bọn họ.

Giọng cô rất lớn nhưng lại như một cục đá bị ném xuống biển, bên kia không có bất kỳ phản ứng nào.

Thế nhưng bên tai Kiều Thời lại vang lên một giọng nói: “Tại sao cô lại tỉnh nhanh như vậy?"

Đương nhiên Kiều Thời nhận ra giọng nói này, là giọng phát thanh ở khu ký túc xá.

Nhưng trước đây, giọng phát thanh mà Kiều Thời nghe thấy đều rất máy móc như thể không có cảm xúc. Tuy nhiên vào lúc này, cô lại có thể nghe ra sự hoang mang của nó.

Kiều Thời nhìn quanh bốn phía không thấy ai, nhưng cô đã có suy đoán: “Anh là chủ nhân của giới vực này, chủ tịch câu lạc bộ chuyện ma quái sao? Tôi đã bị đào thải rồi sao? Nhưng hình như tôi vẫn chưa chết..."

"Chỉ có ở thế giới thực, bị đào thải mới không thể sống nổi. Thứ tôi ghét nhất là quy tắc mạnh thắng yếu thua. Đống quy tắc vô dụng này đã không thể chi phối tôi, sẽ càng không thể chi phối thế giới của tôi."

Bình Luận (0)
Comment