Kiều Thời lên tiếng: "Này, mấy người có cảm nhận được gì không?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Đừng giục! Chúng tôi mới đi được một lúc thôi, vừa mới cảm nhận được một chút đã bị cô phá hỏng rồi!" Basilisk trả lời.
Kiều Thời quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Trương Vi và Mắt Kính. (Còn Người Phụ Nữ Kéo vẫn mất kết nối như mọi khi.)
Bọn chúng đã đi được mười lăm phút rồi, tại sao lại nói là "mới đi được một lát"? Hay là bọn chúng đã mất nhận thức về thời gian.
"Sự sai lệch trong nhận thức thời gian giữa bên trong và bên ngoài giới vực là chuyện bình thường. Nhưng khi đã ở trong giới vực, lại còn ở gần nhau như thế này, không lý nào vẫn có sự chênh lệch." Mắt Kính cũng đưa ra ý kiến dựa trên kinh nghiệm.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Kiều Thời, cô đột nhiên hỏi: "Khoan đã, chủ nhiệm câu lạc bộ chuyện huyền bí trước đây học chuyên ngành gì thế?"
"Hả?" Trương Vi gãi đầu: "Tớ cũng không để ý đến chuyện đó cho lắm, hình như là ngành vật lý?"
Khoảnh khắc đó, Kiều Thời cảm thấy tóc mình sắp rụng hết.
Đến cả một dân xã hội như cô còn ý thức được nếu cả thời gian và khoảng cách đều bị bóp méo thì chuyện này thực sự không hề ổn chút nào!
"Chẳng lẽ anh ta đã áp dụng thuyết tương đối vào giới vực này sao?"
Thế giới huyền bí và thế giới vật lý, rất khó nói cái nào đáng sợ hơn, nhưng hai thứ kết hợp lại với nhau thì tuyệt đối là đáng sợ nhất!
Ba con người trong phòng không hẹn mà cùng run rẩy.
Dù Mắt Kính từng là dân tự nhiên nhưng tin học và vật lý cách nhau cả một trời một vực đó!
Chỉ có Người Phụ Nữ Kéo là vẫn bình thản như cũ. Vì nó hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mà đôi khi không hiểu gì lại là một kiểu hạnh phúc.
Cũng may đám người Kiều Thời đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng. Không sao hết, nếu không hiểu vật lý thì sẽ phải chết, vậy 99% số người trên thế giới này đã bị đào thải từ lâu rồi. Cho dù không hiểu nguyên lý, chắc chắn bọn họ vẫn còn cách khác nào đó để rời đi.
Từ tình hình hiện tại, có vẻ như đây là lợi thế cho phe con người. Thời gian bị bóp méo có thể giúp bọn họ kéo dài thời gian.
Kiều Thời căng thẳng siết chặt tay, vừa mong đợi quái vật có phát hiện gì, lại vừa sợ chúng phát hiện ra những điều không nên phát hiện.
Đột nhiên có một âm thanh vang lên, đồng thời ánh sáng trắng kia lại xuất hiện lần nữa!
Gần như là ngay khoảnh khắc nghe thấy âm thanh đó, đám quái vật theo phản xạ có điều kiện muốn chạy về ký túc xá!
Nhưng lần này, ánh sáng trắng chỉ lóe lên rồi tắt lịm.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của Kiều Thời hay không, mà âm thanh lần này không được lưu loát như trước, có một loại cảm giác mắc kẹt kỳ lạ.
"Vòng này… không có ai bị đào thải."
Sau câu nói đó, giọng nói liền biến mất như thể chưa từng tồn tại.
Nhưng Kiều Thời không hề ngạc nhiên, cô nhìn sang Mắt Kính và Trương Vi, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt tỉnh ngộ của bọn họ.
"Chết tiệt! Chúng ta đã bỏ sót một điểm quan trọng rồi!"
Vừa có phòng ký túc xá, vừa có thời gian kiểm tra phòng, phản ứng đầu tiên của bọn họ sẽ cho rằng đây là một giới vực [Ký túc xá]. Nói cách khác, quy tắc giới vực lấy ký túc xá làm trung tâm.
Ví dụ như chuyến xe ma quái, quy tắc ở đó lấy xe buýt làm trung tâm, như việc lên xe phải trả tiền, chưa đến trạm không thể xuống xe.
Nhưng giới vực này không giống vậy! Quy tắc cốt lõi thực sự e rằng là [mạnh thắng yếu thua]!
Lúc âm thanh kia vang lên lần đầu tiên, đã có nhắc đến từ "đào thải".
Thậm chí lúc Trương Vi bị "ảnh hưởng" mơ màng rơi vào trạng thái luyện khẩu ngữ, cô ấy đã lẩm bẩm những lời như "không thể bị đào thải".
Nghĩ lại nguyên nhân cái chết của vị chủ nhiệm câu lạc bộ trong truyền thuyết, dường như cũng có thể đoán ra được chấp niệm của anh ta là gì.
Khu ký túc xá chỉ cung cấp địa điểm cạnh tranh.
Vòng đầu tiên, không tranh được phòng ký túc xá, sẽ chết, sẽ bị đào thải.
Vòng thứ hai, người và quái vật lẫn lộn, tự nhiên sẽ hình thành cục diện tàn sát lẫn nhau. Kẻ yếu, kẻ không đủ mạnh sẽ bị đào thải.
Khó trách giới vực này không có bất kỳ quy tắc nào là cấm ồn ào, hay cấm chạy nhảy trên hành lang.
Chỉ là vòng cạnh tranh thứ hai xảy ra chút "ngoài ý muốn". Đám người Kiều Thời chưa nhìn thấu bản chất của giới vực này nhưng lại vô tình xui khiến vòng cạnh tranh này đi theo một hướng khác.
Quái vật thì "ra cửa" thăm dò, con người thì căng thẳng tìm cách sinh tồn... Đáng lẽ phải tàn sát nhau nhưng lại không có ai ra tay, chẳng trách âm thanh nhắc nhở kia có chút cạn lời.
Âm thanh nhắc nhở kết thúc, quái vật ở hai đầu hành lang đều hơi ngơ ngác.
Bây giờ làm sao đây?
Về ký túc xá, hay tiếp tục thăm dò?
Sự xuất hiện của âm thanh kia, dường như hoàn toàn không ảnh hưởng đến chúng?
Chẳng lẽ chúng đã căng thẳng vô ích?
Ngay cả Basilisk cũng bắt đầu tin rằng, Kiều Thời đã cho chúng sự chỉ dẫn chính xác. Cái gọi là nhìn thấu quy tắc huyền bí, ngay cả khi bọn chúng không hành động theo như quy tắc mong đợi mà vẫn có thể bình yên vô sự?
Vậy chúng đã làm được rồi!
Vậy nên, tiếp tục tiến lên thôi!
Basilisk vừa nảy ra ý nghĩ này thì âm thanh kia lại đột ngột vang lên: "Luật thi đấu sinh tồn vòng mới đã được thiết lập lại."
Rõ ràng, giới vực này sẽ không cho phép đám người Kiều Thời tiếp tục phá đám, lần này là bày luôn quy tắc [Mạnh thắng yếu thua] ra trước mắt.
Đồng thời, quái vật vẫn đang đi về phía trước. Nhưng trong mắt Kiều Thời, chúng đang lùi lại!
Không bao lâu sau, nhóm quái vật phía trước và phía sau đều bị kéo trở lại điểm xuất phát.
Trên bức tường trắng như tuyết hiện lên từng hàng chữ, đó là quy tắc của vòng này:
1. Số lượng sinh viên hiện tại trong ký túc xá là 30 người.
2. Khi số lượng sinh viên giảm xuống còn 20 người, vòng thi đấu sinh tồn này sẽ kết thúc.
3. Chỉ khi được công nhận mới có thể trở thành người.
Đám Kiều Thời tê cả da đầu!
Thông thường, quy tắc trong giới vực phải do chính người chơi tự khám phá. Lần này lại trực tiếp công khai!
Đây là chuyện tốt sao?
Không hề, nó chỉ không muốn cho người khác có cơ hội lách luật nữa thôi.
Người và quái vật cùng ở một ký túc xá mà vẫn có thể đạt được kết quả không ai bị đào thải, thật là quá đáng.
Vậy nên, lần này nó còn đặt ra chỉ tiêu tối thiểu luôn, ít nhất phải có 10 người chết.
Lũ quái vật nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa của quy tắc thứ hai. Ánh mắt chúng trở nên hung ác. Dưới lớp da, những chiếc răng nanh sắc nhọn dần lộ ra. Điều này không phải nhằm vào phía Kiều Thời bởi vì bọn chúng tạm thời chưa xác định được đám Kiều Thời có phải là người hay không, mà là nhằm vào những con người còn lại.
10 người phải chết? Sao không nói sớm! Không phải chúng chỉ cần giết 10 kẻ yếu là xong sao!
Thậm chí, trong phòng của Basilisk còn có sẵn hai con mồi dự trữ!
Nhưng luật chơi của vòng trước không thể áp dụng vào vòng này. Bởi vì chúng đã hoàn toàn bỏ qua quy tắc thứ ba!
Chưa kịp để quái vật tấn công, hoặc là chưa kịp để con người tìm cách phản kháng, giọng nói ấy lại vang lên một lần nữa: "Người được kiểm tra: Trần Vũ, phòng Nam 3B302.”
Khoảnh khắc giọng nói cất lên, một luồng ánh sáng trắng chói mắt đột ngột rọi xuống chiếu thẳng lên người Basilisk. "Trần Vũ" là cái tên của người mà Basilisk đã giả mạo.
Ban đầu Basilisk hơi hoảng, vì tưởng rằng ánh sáng này cũng giống như luồng sáng đã từng quét qua hành lang, sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ, nhưng lại không có chuyện gì xảy ra cả.
Nó đảo mắt nhìn quanh, ngoại trừ việc trên người có thêm một luồng sáng thì không có gì khác lạ cả.
Nó phát ra mấy tiếng "Xè xè…"
Là một con quái đầy mưu mô, nó lại bất giác cảm thấy bất an.
Quả nhiên vẫn nên ăn "lương thực dự bị" trước đã, chỉ cần thêm một người chết, nó sẽ an toàn hơn một chút.
Nhưng trong đôi mắt của những con quái vật xung quanh, nó thấy được sự kinh hoàng.
Chúng đang kinh hãi điều gì?
Đáng ra chúng nên thấy phấn khích khi thấy đồng loại săn mồi chứ?
Sau đó Basilisk phát hiện ra một chuyện đáng sợ hơn: Những con quái vật khác đang nhìn nó đầy hoảng sợ, nhưng trong tròng mắt chúng chỉ có ánh sáng trắng, không có nó.
Rồi sau đó, Basilisk không còn cảm nhận được bất cứ thứ gì nữa.
Quái vật vốn không quan tâm đến đồng loại sống hay chết.
Nguyên nhân khiến chúng cảm thấy đáng sợ là con Basilisk này rất xảo quyệt và nham hiểm, suýt nữa đã trở thành thủ lĩnh của chúng. Thế mà chỉ vì bị "chọn", nó lập tức biến mất một cách khó hiểu!
Nếu đổi lại là chúng, liệu có kết cục nào tốt hơn không?
Khi ánh sáng trắng bao phủ Basilisk, giọng nói kia cũng đồng thời vang lên: "Người bị kiểm tra: Trần Vũ, phòng Nam 3B302. Tỷ lệ được công nhận: 2%, đã đào thải."
Nhưng lần này, ngoài giọng nói đó ra còn có những âm thanh xì xào xung quanh: "Cậu ta trông hơi kỳ lạ, không giống con người lắm nhỉ? Mi nhìn đi, răng nanh lộ ra rồi kìa.”
"Cậu ta định tấn công người khác à? Quá nguy hiểm, loại người như vậy không nên tồn tại."
"Trời ơi, cậu ta là sinh viên đại học đấy, không học hành gì cả, làm cái quái gì thế? Loại này sống chỉ tổ chật đất!"
"..."
Giọng nói này vang khắp giới vực, không quan trọng là đang ở đâu, ai ai cũng có thể nghe thấy lời này, không thể nhận ra âm thanh phát ra từ hướng nào.
Tuy nhiên, những âm thanh xì xào đó lại có một hướng rõ ràng: Ngoài cửa sổ ký túc xá!
Cửa sổ ký túc xá đóng chặt, bên ngoài vẫn tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả. Giống như hố đen có thể hấp thụ tất cả ánh sáng.
Sau khi Kiều Thời và Trương Vi biết tình cảnh của mình thì không dám mở cửa sổ. Chỉ sợ mở cửa sổ cũng giống như mở cửa, sẽ thu hút quái vật đến.
Bây giờ ở bên ngoài có những quái vật nào khác hay không thì không biết, nhưng nhất định có vô số “đôi mắt". Hành lang ký túc xá này giống như một sân khấu lớn …
Đột nhiên, một người lao vội vào ký túc xá, dùng sức đẩy cửa sổ.
Cửa sổ vẫn không nhúc nhích.
Gã lùi lại hai bước, gầm gừ rồi lại lao lên đâm mạnh vào cửa sổ. Nhưng chỉ có mình gã bị bật lại, ngã xuống đất, cửa sổ vẫn không động đậy chút nào.
Kẻ đi mở cửa sổ đó rõ ràng là một con quái vật. Ngay cả khi quái vật dùng hết sức mình vẫn không thể làm cửa sổ nhúc nhích. Xem ra việc mở cửa sổ gần như là không thể rồi.
Tuy nhiên, đám Kiều Thời cũng hiểu được ý nghĩa của quy tắc thứ ba: Những "đôi mắt" ở bên ngoài đang đánh giá họ. Chỉ khi được công nhận, họ mới có thể tránh bị đào thải!
Vậy làm sao để nhận được sự công nhận?
Vừa rồi Basilisk đi trước đã giúp họ tìm ra manh mối! Những âm thanh đánh giá chính là dấu vết!
Kể cả khi quái vật cố gắng mở cửa sổ, hành động đó cũng không ảnh hưởng gì đến việc quy tắc vẫn tiếp tục.
"Người bị kiểm tra: Trương Phàm, phòng Nam 2A404." Giọng nói vẫn đang chọn người ngẫu nhiên.
Ánh sáng trắng chiếu xuống người Trương Phàm.
Trương Phàm tái mặt: "Tôi, tôi phải làm gì?"
"Đừng lo! Quay lại ký túc xá học bài đi!" Kiều Thời hét lên với cậu ấy.
Dù sao thì, con người vẫn giống con người hơn quái vật mà, đúng không?
Trương Phàm bò vào ghế, run rẩy lôi một quyển sách ra nhưng quyển sách đang bị để ngược chiều, cậu ấy không nhận ra điều đó, ánh mắt lơ đãng dừng trên trang sách.
"Người bị kiểm tra: Trương Phàm, phòng Nam 2A404. Tỷ lệ được công nhận: 5%, đã đào thải."
Trương Phàm biến mất.
"Tên này không ổn."
"Mồ hôi lạnh đổ ròng, thể trạng không tốt. Đào thải là chuyện bình thường."
"Cậu ta chẳng để tâm vào sách, chỉ làm cho có thôi."
"..."
Hành lang ký túc xá tĩnh lặng như chết.
Có vẻ như đây là một phiên tòa ngẫu nhiên. Những người còn lại chỉ có thể cầu nguyện rằng, lượt của mình sẽ đến sau. Nếu đủ 10 người chết, những người còn lại sẽ an toàn.
Không biết có phải do cảm giác của họ không, mà dường như tốc độ lựa chọn người đã nhanh hơn: "Người bị kiểm tra: Quế Tam…"
Đột nhiên, Kiều Thời nắm chặt tay Trương Vi : "Cậu còn nhớ cảm giác mơ hồ lúc trước không? Chúng ta phải giả vờ như vậy!"
Họ không chỉ phải đóng vai một con người, mà còn phải đóng vai một người "đạt chuẩn".
Mà "đạt chuẩn" đã được tiết lộ ngay từ đầu!
Xuất sắc, nỗ lực, tự giác, có cảm giác gấp rút nỗ lực... Đó là những đặc điểm mà Trương Vi thể hiện khi trong trạng thái mơ hồ. Và rất có thể, đó cũng là những đặc điểm mà cựu chủ nhiệm câu lạc bộ yêu cầu.
"Hả?" Trương Vi ngớ người.
Cô ấy không ngờ mình lại trở thành ứng viên có thể được tuyển thẳng.
Vậy là đốt giấy vàng online có thể tăng công đức sao?
Trong lúc mọi người ngớ ra, Mắt Kính đã hiểu lời của Kiều Thời.
Anh ấy cũng lấy lại khí thế của một người có kinh nghiệm trong giới, hét lên: "Còn đứng đó làm gì? Mau quay lại ký túc xá diễn đi! Diễn sao cho hoàn hảo vào!"
Tiêu chuẩn đánh giá chắc chắn rất khắt khe, nhưng dù là đấu tranh đến tận cùng, cũng phải cố gắng một chút!
Cửu tử nhất sinh, đó chính là đặc trưng của giới vực này, không phải sao?
Quy tắc không nói rõ tỷ lệ công nhận cần đạt bao nhiêu để được coi là hợp lệ, nhưng dù sao cứ kéo cao tỷ lệ chắc chắn sẽ không sai.
Trương Phàm có tỷ lệ công nhận cao hơn Trần Vũ 3%, điều này chứng minh rằng con đường này thực sự khả thi! Chỉ là mức độ khó khăn cực kỳ cao!
Kiều Thời và Trương Vi là những người đầu tiên phản ứng kịp. Hai người kéo Người Phụ Nữ Kéo vẫn còn ngẩn ngơ quay lại.
Mắt Kính cũng quay về phòng ký túc xá theo biển tên ở trên thẻ.
Dù sao thì, ai mà biết được việc chuyển phòng có bị tính là yếu tố làm giảm tỷ lệ công nhận không, tốt nhất là không nên mạo hiểm.
Có bọn họ dẫn đầu, dù là người hay quái vật, tất cả đều nhanh chóng quay lại ký túc xá, cố gắng trở thành những "sinh viên xuất sắc đạt chuẩn".
Khi bị gọi tên và ánh sáng trắng chiếu đến, tỷ lệ công nhận mới được thống kê. Nhưng không ai biết liệu hành động và lời nói trước đó có bị quan sát và trở thành lý do đánh giá hay không.
Kiều Thời ngồi trước bàn, trong tay cầm chặt quyển sách.
Trái tim cô đập thình thịch.
Thực ra, cô đã nghĩ đến một cách khác để vượt qua thử thách.
Mấy con quái vật ban đầu nghĩ đến cách "giết đủ 10 người để kết thúc quy tắc vòng này", thực tế cách này có thể thành công.
Chỉ là, Basilisk chuẩn bị tấn công lại trở thành người đầu tiên bị gọi tên, điều này làm mọi người sợ hãi không dám hành động nữa.
"Săn lùng bạn học" là không đạt chuẩn, chắc chắn sẽ bị đào thải. Nhưng nếu giết đủ 10 người trước khi bị gọi tên và kết thúc vòng này thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Lý do khiến cho Kiều Thời nghĩ như vậy là do con quái vật đâm vào cửa sổ, hành động đó về lý thuyết cũng không đạt chuẩn, nhưng cho đến giờ nó vẫn chưa bị đào thải.
Nhưng cô không thể nói ra điều này. Bởi vì cô không đánh lại đám quái vật đó, đồng thời cũng cảm thấy việc quái vật chưa nhận ra được điều này là một chuyện tốt.
Nếu là một đấu trường chỉ toàn giết chóc thì con người sẽ có tỷ lệ chết cao hơn.
Kiều Thời chỉ có thể hy vọng rằng: Những con người này sẽ giỏi hơn quái vật trong việc diễn vai "học sinh ngoan".
Mặc dù đây là lựa chọn của Kiều Thời, nhưng cô vẫn căng thẳng đến mức không thở nổi.
Chọn "săn lùng bạn học", tuy có thể khiến người bình thường chết nhưng tỷ lệ sống sót của cô và Trương Vi sẽ cao hơn. Vì có Người Phụ Nữ Kéo, khả năng quái vật chọn họ làm mục tiêu là cực kỳ thấp.
Nhưng chờ đến lượt bị đánh giá thì hoàn toàn phải dựa vào may mắn. Kiều Thời cũng không biết khi nào sẽ đến lượt mình.
Liệu khi đến lượt, cô có đạt chuẩn không?
Đây cũng là một ẩn số.
Kiều Thời đang cược vào hệ thống. Có lẽ hệ thống sẽ giúp được cô nhỉ?
"Hệ thống! Bà chắc chắn đã nhìn thấy lựa chọn của tui rồi phải không! Tui không chọn săn lùng bạn học, điều này chắc chắn rất hợp với triết lý trị liệu của bà đúng không? Mau cho tui phần thưởng đi!"
"Ít nhất bà cũng phải cho tui một liều [Trị liệu tinh thần] chứ! Bây giờ tui đang rất căng thẳng, rất khó chịu!"
Kiều Thời không thích [Trị liệu tinh thần], cô cảm thấy cơ thể, tâm lý và não bộ không đồng nhất thực sự rất khó chịu.
Nhưng cô cũng biết, trạng thái đó rất có lợi cho việc tập trung học tập, loại bỏ tất cả suy nghĩ hỗn tạp, đạt được tiêu chuẩn cực cao.
Mặc dù hệ thống rất không đáng tin, nhưng hiệu quả tuyệt đối đáng tin cậy. Tài xế của chuyến xe ma quái và Người Phụ Nữ Kéo đều có thể coi là minh chứng!
Dưới sự thúc giục của Kiểu Thời, cuối cùng hệ thống cũng phản ứng: "Ký chủ, xin đừng lo, tôi hiểu cảm giác của cô và sẽ giúp đỡ cô bất cứ lúc nào. Nhưng hiện tại, điều cô cần không phải là [Trị liệu tinh thần], hãy để tôi chọn cách thức phù hợp nhất để giúp cô..."
Lời của hệ thống rất ấm áp.
Nhưng Kiều Thời cảm thấy có gì đó không ổn: "Ý bà là..."
"Tôi sẽ giúp cô ngủ."
"Đêm đã khuya, lúc này mà học bài thì không đạt hiệu quả cao, hơn nữa còn có hại cho sức khỏe. Hãy để tôi điều chỉnh lại giờ giấc cho cô."
Một bài nhạc ru ngủ nhẹ nhàng vang lên trong đầu Kiều Thời. Đột nhiên, mí mắt cô trở nên nặng trĩu.
"Không." Kiều Thời cố gắng chống lại cảm giác buồn ngủ: "Tui không cần! Bà thả tui ra! Tui vừa mới tỉnh dậy!"
"Ngày đêm điên đảo, cho nên tôi mới nói ký chủ cần điều chỉnh giờ giấc."
"Hôm qua tui đi chơi net thức đêm mà bà có can thiệp đâu!"
"Ký chủ cũng biết đấy, đó là quán net, ngủ ở đó không an toàn. Bổn hệ thống luôn đặt sự an toàn về thân thể của ký chủ lên hàng đầu. Đây là ký túc xá, xin ký chủ cứ yên tâm ngủ đi."
Kiều Thời cảm thấy vốn từ chửi thề của mình thật sự quá nghèo nàn.
Cơ thể Kiều Thời ngoan ngoãn tiến vào giấc mộng ngọt ngào.