Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 15

Người bị Người Phụ Nữ Kéo nhìn chằm chằm rõ ràng đã có chuẩn bị trước, không hề tỏ ra sợ hãi.

Nó giơ tay lên tỏ ý mình không có ác ý, rồi cười cợt nói: "Đừng căng thẳng, chúng ta là người một nhà mà."

Nhưng Người Phụ Nữ Kéo đang cảm thấy khó chịu thì làm gì có khái niệm người một nhà?

Lưỡi kéo sắc bén đột ngột đâm thẳng vào mặt đối phương! Không có máu b*n r*, chỉ nghe một tiếng "keng" giòn tan, kẻ kia dùng răng cắn chặt lấy lưỡi kéo!

Những chiếc răng nanh dài ra, sắc bén không kém gì lưỡi kéo.

Hai bên giằng co.

Người Phụ Nữ Kéo dồn toàn lực đè lưỡi kéo xuống, trong khi đối phương cũng dùng cả tay lẫn chân quấn lấy nó, thậm chí đồng tử dần biến thành mắt rắn dựng đứng, cuối cùng đẩy lưỡi kéo ra được một chút.

Máu chảy dọc theo khóe miệng kẻ kia.

Trên cơ thể Người Phụ Nữ Kéo cũng xuất hiện vài vết thương.

Nhưng rõ ràng cả hai không hề để tâm đến những vết thương nhỏ nhặt này.

Bên trong phòng Tử 1B111, ba gương mặt len lén nấp sau tấm cửa quan sát bên ngoài.

Trương Vi căng thẳng nói: "Tên đó… nếu tớ không nhìn nhầm, nó chính là Basilisk*!"

*Trong truyền thuyết châu Âu, Basilisk là loài bò sát hư cấu được xem là vua của loài rắn mà có thể giết người chỉ qua một cái nhìn.

Chà chà, câu lạc bộ chuyện huyền bí của mấy người cũng đa dạng phết đấy nhỉ.

Basilisk vẫn giữ nguyên nụ cười giả lả, cất giọng dò hỏi: "Tôi chỉ muốn biết làm sao mà cô giữ được hình dạng này? Vì không vào phòng ký túc xá sao? Nhưng làm sao cô tránh được ánh sáng trắng kia?"

Giữ nguyên hình dạng hoặc tránh được ánh sáng trắng mà không cần vào phòng ký túc xá, cả hai đều có nghĩa là Người Phụ Nữ Kéo có khả năng chống lại quy tắc của giới vực này!

"Chỉ cần cô chịu nói cho tôi biết câu trả lời, tôi sẵn sàng dâng lên những con cừu non ở trong phòng tôi."

Basilisk là loại quái vật xảo quyệt và có sức chịu đựng cao nhất so với đồng loại.

Sau khi lừa được người trong phòng mở cửa, nó không g**t ch*t bạn cùng phòng ngay lập tức mà thành công hòa nhập vào ký túc xá.

Dù sao món ngon đã đặt ngay trước mặt, ăn lúc nào chẳng được, cần gì phải vội vàng? Để đó biết đâu lại có giá trị lớn hơn, chẳng hạn như lúc này.

Những con như Basilisk, nếu chúng không tự lộ diện thì gần như không thể phân biệt được.

Người Phụ Nữ Kéo suýt chút nữa đã trợn trắng mắt trước lời đề nghị của nó. Dâng cừu non? Nó đang khinh ai đấy?

Bây giờ Người Phụ Nữ Kéo chỉ muốn "hoàn thành thủ tục" thật nhanh rồi về ký túc xá!

Bên ngoài chẳng thoải mái chút nào!

Ngay lúc này, Người Phụ Nữ Kéo chợt thấy Kiều Thời vẫy tay với mình!

Giống như nhân viên đến giờ tan ca, không muốn nán lại thêm giây nào, Người Phụ Nữ Kéo lập tức biến mất, để lại trên hành lang một cái bóng mờ.

Nhưng chính thái độ hờ hững trước cừu non của nó lại khiến Basilisk và những con ma khác càng thêm e dè, những kẻ càng mạnh càng có thể chế ngự bản năng của mình.

Ngay cả Basilisk cũng phải cố kiềm chế cơn thèm khát khi nhìn thấy bạn cùng phòng cơ mà.

Người Phụ Nữ Kéo chạy vọt vào trong ký túc xá, nhưng cửa phòng 1B111 lại chưa đóng ngay. Có hai bóng người lao từ bên trong ra!

Basilisk sửng sốt, đồng tử mắt rắn thu hẹp thành một đường nguy hiểm.

Nhìn bề ngoài có vẻ hai người này là con người, ngửi mùi hương cũng y như con người, khiến nó chỉ muốn trực tiếp nuốt chửng ngay lập tức!

Nhưng nó và đám ma quỷ khác lại không dám manh động.

Bởi vì quy tắc của giới vực này có thể làm nhiễu cảm giác của chúng, chẳng phải chính chúng cũng đã biến thành “con người” rồi sao?

Ngược lại, kẻ không bị ảnh hưởng như Người Phụ Nữ Kéo mới thật sự đáng để bọn chúng cảnh giác.

Hơn nữa, hai người này cũng chẳng giống con người chút nào.

Dù khuôn mặt của họ là khuôn mặt con người, nhưng bóng của họ lại không ngừng vặn vẹo!

"Mấy người là ai?"

Hai người kia lập tức phối hợp, một xướng một họa: "Hừ hừ, lũ ngu xuẩn các người, đến cả bọn tôi cũng không nhận ra mà còn dám mơ tưởng dùng chút lợi lộc cỏn con để mua chuộc chị đại của bọn tôi sao?"

"Mấy người chắc chứ? Đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe câu trả lời chưa? Bí mật này liên quan đến quy tắc của giới vực đấy..."

Khi bọn họ nói chuyện, luồng ánh sáng kỳ dị bò trườn trên khuôn mặt họ, khiến nét mặt cứng đờ bỗng chốc trở nên vặn vẹo đầy quái dị.

Basilisk cùng đám quỷ ma vô thức ngẩng đầu lên nhìn, nhưng trên hành lang này chỉ có duy nhất một bóng đèn huỳnh quang màu trắng.

Trong phòng ký túc xá.

Người Phụ Nữ Kéo thoải mái ngồi trên ghế, tò mò quan sát "nguồn lương thực dự trữ" là Mắt Kính đang gõ bàn phím không ngừng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, hai kẻ Ngọa Long Phượng Sồ ở bên ngoài chính là Kiều Thời và Trương Vi.

Bọn họ là con người một trăm phần trăm, còn những luồng sáng chập chờn hay bóng đen vặn vẹo chỉ là kỹ xảo đặc biệt là do Mắt Kính tạo ra thôi!

Với Mắt Kính thì đây là việc đơn giản nhất thế giới, chỉ cần thêm nguồn sáng phụ là xong, không cần đấu trực diện với quy tắc của giới vực hay với bọn ma quỷ, cũng không tiêu tốn quá nhiều năng lượng.

Mắt Kính cảm thấy, ngày nào đó nếu tất cả giới vực đều bị xử lý xong, bộ phận dọn dẹp bị giải thể, anh ấy cũng không cần phải lo mình sẽ thất nghiệp. Trình độ làm kỹ xảo của anh ấy chắc chắn không chỉ đáng giá 5 xu thôi đâu.

Hả? Mấy người hỏi tại sao phải là hai người ra ngoài? Một người không được à?

Tất nhiên là không được.

Nếu một người bị run chân thì sao?

Khí thế sẽ sụt giảm ngay lập tức, diễn xuất cũng hỏng bét.

Lúc này, Kiều Thời và Trương Vi đang tựa vào nhau, tránh được cảnh tượng xấu hổ bởi vì chân mềm nhũn mà ngã quỵ.

Nếu một người quên lời, người còn lại có thể đỡ thoại. Hai người phối hợp nhịp nhàng, từng câu tung hứng ăn khớp, giúp bệ đỡ của Người Phụ Nữ Kéo được dựng lên hoàn hảo.

Còn tại sao không để Người Phụ Nữ Kéo tự diễn?

Bọn họ sợ nó chưa nói được mấy câu đã lộ tẩy.

Basilisk bị khí thế của hai người trấn áp.

Vốn nó định tiến lại gần để quan sát kỹ hơn, nhưng vừa nghe màn đối đáp kia, nó chợt đứng khựng lại, chần chừ không dám tiến thêm bước nào.

Không phải nó sợ Kiều Thời hay Trương Vi. Điều khiến nó e dè là cụm từ “quy tắc huyền bí” mà hai người nhấn mạnh.

Hỏi xem nó đã sẵn sàng để biết sự thật này chưa à?

Basilisk dò hỏi: "Nếu chúng tôi biết được những chuyện đó thì sẽ phải chịu hậu quả gì sao?"

"Hậu quả ư? Hehe, có thể có…"

"Nhưng cũng có thể không…"

"Mọi thứ đều phụ thuộc vào lĩnh ngộ của mấy người. Nếu chưa đạt đến cảnh giới đó, dù chị đại có nói, mấy người cũng sẽ không hiểu nổi." Kiều Thời và Trương Vi đồng thanh đáp.

"Ý là sao cơ?"

Cả hai đồng loạt chỉ về hai đầu hành lang, tiếp tục nói mấy câu vòng vo đầy ẩn ý: "Cứ đi tiếp đi, mấy người sẽ hiểu."

Vì sao họ phải diễn trò này?

Bởi vì sau khi lọc hết tất cả đám quái vật ra, bọn họ phải tìm cách xử lý chúng!

Nhưng chỉ mình bọn họ thôi thì không đủ sức.

Đáng tiếc là bọn họ chỉ lọc ra được quái vật, chứ không tìm được đồng minh nào có thể giúp họ. Bên phía con người hiện tại, chỉ có hai chiến lực đáng tin cậy là Mắt Kính và Người Phụ Nữ Kéo.

Trong khi đó, trên hành lang này, quái vật không chỉ có mỗi Basilisk.

Dù đã bị ánh sáng trắng thanh tẩy một đợt nhưng số lượng quái vật vừa rời khỏi phòng phải hơn chục con. May thay, bọn chúng đều tin vào sự đặc biệt của Người Phụ Nữ Kéo.

Hành lang này có số lượng phòng ký túc nhất định, nhưng nhìn từ góc độ của họ thì nó lại trải dài vô tận…

Nếu muốn quét sạch quỷ quái hoặc rời khỏi giới vực này, Kiều Thời và đồng đội bắt buộc phải đi khám phá hết hành lang. Và lúc này đây, cô đã tìm được một nhóm tình nguyện viên đi thám thính giúp mình.

Mỗi một con quái vật đều được sinh ra từ một câu chuyện huyền bí khác nhau, có thể sở hữu đủ loại năng lực quái dị. Những việc mà Kiều Thời và đồng đội không làm được, biết đâu bọn quái vật lại làm được thì sao?

Basilisk và đám quái khác nhìn chằm chằm hai người, luôn cảm thấy đối phương không hề có ý tốt.

Nhưng cái cụm từ “quy tắc huyền bí” nghe quá hấp dẫn, khiến chúng không khỏi dao động.

Hơn nữa, nếu thấy có gì không ổn, không phải chúng vẫn có thể quay về phòng ký túc xá ngay sao?

"Tốt nhất là mấy người đừng có lừa chúng tôi." Basilisk để lại một câu cảnh cáo, sau đó liếc nhìn những con quái vật khác đang khoác lớp da con người, chia cả bọn thành hai nhóm, đồng loạt tiến về hai đầu hành lang.

Dĩ nhiên cũng có kẻ không muốn tham gia, chỉ muốn lùi về ký túc xá để tránh rủi ro.

Nhưng đáng tiếc, chúng không có quyền lên tiếng.

Kiều Thời đã nghĩ ra cách bắt quái vật đi thám thính, chẳng lẽ Basilisk không nghĩ đến chuyện dùng đồng loại để dò đường trước?

Một khi đã bước ra khỏi phòng thì đừng hòng quay lại.

Bên trong phòng Nam 3B302.

Hai nam sinh nhìn theo bóng dáng Basilisk khuất dần nơi cuối hành lang, cả hai ngồi bệt xuống đất, lau mồ hôi lạnh.

Bọn họ là bạn cùng phòng của Basilisk. Ngay khi Basilisk gõ cửa, họ đã mở cửa ngay lập tức, khi đó họ vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường.

Cho đến khi Basilisk bảo với họ: “Bên ngoài xảy ra chuyện rồi.”

Hai người nghe vậy thì thông qua lỗ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, suýt nữa bị dọa ngất. May mà bọn họ không chỉ có một mình, vẫn còn hai người bạn cùng phòng.

Nhưng không bao lâu sau, trước sự đe dọa của đám quái vật đáng sợ, người vừa bước vào lại đột nhiên muốn đi ra ngoài.

Lúc đó, họ mới cảm thấy có gì đó không ổn.

Đến khi Người Phụ Nữ Kéo đánh nhau với "bạn cùng phòng" của bọn họ, hai người suýt nữa bị dọa đến ngu người.

Basilisk không hoàn toàn lộ nguyên hình. Nhưng cả hai đều đã nhận ra, thứ đó vốn không phải bạn cùng phòng của mình!

Bọn họ đã để một con quái vật như vậy vào phòng, còn thấy may mắn vì nó đã cảnh báo cho họ. Nhưng ai mà ngờ, lời "cảnh báo" đó chỉ là cái cớ để sau đó nó có thể tiện bề thưởng thức họ mà thôi!

Nếu nó quay về phòng thì bọn họ tiêu đời là cái chắc!

Hai người cố thủ trước cửa, nhưng bọn họ biết việc làm này không có tác dụng gì.

Vì con quái vật kia đã trở thành một thành viên trong phòng. Mỗi người đều có một chiếc thẻ tương ứng với thân phận của từng người, cái thẻ này cũng là chìa khóa để mở cửa phòng.

Cũng may Basilisk chưa quay lại, không biết nó đã đi đâu. Điều này giúp họ tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Có khi nào… tớ nên viết di thư không?"

"Ở nơi quỷ quái này, ai có thể giúp cậu mang di thư về chứ?"

Cả hai cùng rơi vào im lặng.

Bọn họ đều biết rõ rằng "Basilisk đi rồi sẽ không quay lại" chỉ là một ảo tưởng.

Cái chết vẫn lơ lửng trên đầu họ như một lưỡi dao sắc bén.

Ngay lúc này, một người chợt nghĩ ra điều gì đó: "Khoan đã! Bọn quái vật tạm thời rời đi rồi… Vậy chúng ta có thể tranh thủ chạy sang các phòng ký túc khác chưa bị xâm nhập để cầu cứu không? Nếu có ai chịu chứa chấp thì sao…?"

"Hết hy vọng đi, cậu định chứng minh mình là con người thế nào?"

Không gian lại chìm vào một sự im lặng nặng nề.

Những người chưa bị quái vật xâm nhập ký túc xá chắc chắn là những kẻ cực kỳ cẩn trọng ngay từ đầu. Không giống như họ, ngay từ khi mở màn đã ngu ngốc mở cửa mời quái vật bước vào.

Hơn nữa, càng trải qua nhiều chuyện, những người đó chỉ càng trở nên đề phòng hơn. Dựa vào đâu mà bọn họ phải mạo hiểm tính mạng để mở cửa cho hai người xa lạ?

Ngay lúc này, một tấm thẻ nhỏ bất ngờ được nhét qua khe cửa, rơi xuống bên chân họ trong im lặng.

Mắt hai người sáng bừng, vội vã nhặt tấm thẻ lên: "Trên này có ghi thông tin về nơi quái quỷ này! Cả những điều cần lưu ý nữa!"

Nhưng niềm vui mừng ấy không kéo dài được bao lâu. Sắc mặt họ đang từ tái nhợt dần trở lại hồng hào, rồi lại chuyển sang màu xám xịt.

Vì trên tấm thẻ này chỉ có một phần rất nhỏ là chữ Trung. Còn phần lớn… đều là tiếng Anh.

"Chết tiệt! Tớ còn chưa qua nổi B1! Bây giờ ngay cả thông tin hướng dẫn sống sót cũng đòi hỏi trình độ tiếng Anh à?!"

"Câm miệng đi, may là nó không bắt cậu giải một bài toán cao cấp đấy! Để tớ tra từ điển!"

Họ đã xác nhận nơi này không còn Internet, không thể dùng máy dịch tự động, nhưng may là ứng dụng từ điển đã tải sẵn dữ liệu, tra từng từ một thì vẫn ổn.

"Quy tắc của giới vực… hiểu quy tắc, tận dụng quy tắc… mới có cơ hội giằng co với quái vật…"

"Trước mắt người bị nghi ngờ là chủ nhân giới vực chính là cựu chủ nhiệm câu lạc bộ chuyện huyền bí. Có thể triệu hồi quái vật trong trường… cần tiếp tục tìm thêm manh mối…"

"Giữ bình tĩnh, đừng hoảng loạn, luôn có cơ hội rời khỏi giới vực này…"

Những người đang vò đầu bứt tai vì tấm thẻ này không chỉ có họ.

Tấm thẻ này là do nhóm Kiều Thời phát ra.

Việc "mã hóa" thông tin chính là công lao của Kiều Thời và Trương Vi. Kiều Thời từng nghĩ chuyên ngành mình học không giúp ích gì khi đi xin việc, nhưng không ngờ lại có thể phát huy trong giới vực.

Có lẽ màn kịch vừa rồi đã lọc ra phần lớn quái vật, nhưng cẩn thận thêm một chút vẫn hơn.

Mấy người nói cái gì? Nhỡ bọn quái vật cũng có trình độ học vấn cao, đọc hiểu trôi chảy thì sao à?

Thế thì đành chịu thôi, trong giới vực này làm gì có kế hoạch nào hoàn hảo tuyệt đối?

Nhưng ít nhất, Người Phụ Nữ Kéo không đọc nổi.

Hai nam sinh trong ký túc xá Nam 3B302 lắp bắp dịch xong nội dung trên thẻ, khát khao sống còn bùng lên mãnh liệt!

Mặc dù trên tấm thẻ không chỉ ra cách nào để đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Mặc dù, nó chỉ đơn giản là cung cấp một vài thông tin quan trọng về giới vực.

Những người có thể đỗ vào trường này, không dám nói là thiên tài nhưng ít nhất cũng là dân học hành bài bản.

Dù có bỏ bê việc học sau khi vào đại học thì khả năng phân tích thông tin vẫn còn.

"Cậu có thấy cách mã hóa này giống như một gợi ý không?"

"Gợi ý gì?"

"Chẳng phải cậu vừa nói, người khác sẽ không tin chúng ta là con người sao? Nếu chúng ta muốn xin tị nạn ở ký túc xá khác thì phải tự chứng minh bản thân, cũng có thể dùng cách này…"

"… Nhưng tớ còn chưa qua nổi B1."

"Đồ ngốc! Ý tớ là, chúng ta nên tận dụng kiến thức chuyên ngành!"

"Nhưng mà tớ cũng có học được gì đâu…"

Cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt.

Nhưng dù thế nào đi nữa, vẫn có vài người bắt đầu lén lút hành động.

Nhóm của Mắt Kính không hề can thiệp, chỉ để mặc bọn họ tự do hành động. Dù sao bộ phận dọn dẹp cũng không phải là nơi trông trẻ.

Giới vực này vốn có rất nhiều quy tắc chưa được làm rõ, chẳng hạn như phòng ký túc xá có thể chứa hơn bốn người không? Sẽ có hậu quả thế nào?

Bọn họ từng thử hỏi Người Phụ Nữ Kéo nhưng câu trả lời nhận được là “Không biết”. Nếu có hơn bốn người thì không phải ăn thịt người thừa là được rồi sao?

Dù sao người cũng đã lọt vào giới vực, tự đi tìm hiểu thêm cũng không phải điều xấu. Biết đâu lại có những phát hiện bất ngờ.

Tính cả Mắt Kính, hiện nhóm Kiều Thời có bốn người nhưng lại chiếm hai căn phòng.

Cứ coi như đây là một lớp bảo vệ, khi gặp tình huống bất lợi, họ có thể linh hoạt sử dụng.

Lúc này, sự chú ý của Kiều Thời đều tập trung vào nhóm quái vật đang thám hiểm hai đầu hành lang.

Năm phút.

Mười phút.

Mười lăm phút…

Có gì đó rất kỳ lạ. Với tốc độ của đám quỷ quái đó, rõ ràng bọn chúng đã đi rất xa.

Nhưng tại sao… vẫn còn đang tiếp tục đi?

Giống như hành lang này kéo dài vô tận…

Càng kỳ lạ hơn là Kiều Thời có thể nhìn thấy rõ ràng bóng lưng của chúng. Cô cảm nhận được rằng chúng đã đi rất xa, nhưng hình như cũng không xa lắm. Điều này suýt khiến Kiều Thời mất đi nhận thức về khoảng cách.

Dù Trương Vi rất am hiểu về các câu chuyện ma quái, hay Mắt Kính có hiểu biết nhất định về giới vực, cả hai cũng không thể lý giải hiện tượng kỳ lạ này.

Những con quái vật kia không hề di chuyển một cách vô định. Chúng có phương pháp thăm dò riêng.

Ví dụ như đấm vào tường, chui xuống đất, thử phá trần nhà…

Nhưng thoạt nhìn dường như chẳng có tiến triển gì cả.

Không ai gặp nguy hiểm. Nhưng bốn bức tường vẫn rắn chắc, không có một kẽ hở.

Điều khiến Kiều Thời cảm thấy lạ hơn cả là đám quái vật không hề cảm thấy mất kiên nhẫn. Hồi trước, chỉ cần cô lừa Người Phụ Nữ Kéo rằng mình sẽ mở cửa, nó đã phát điên ngay lập tức.

Nhưng lần này, đám quái vật đó đã thăm dò suốt một khoảng thời gian dài mà không hề quay đầu lại tìm nhóm cô chất vấn, cũng không hề mất kiểm soát, giống như ở đó không có gì cả nhưng lại có thứ gì đó đang hấp dẫn chúng.

Chẳng lẽ thật sự có quy tắc ẩn gì sao? Nhưng mà quy tắc đó là do bọn cô bịa ra mà?

Bình Luận (0)
Comment