Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 14

Kiều Thời như bị sét đánh trúng, nét mặt cứng đờ.

Nghe thoáng qua có vẻ như là một lời khen, khen cô có phong thái của một cao thủ!

Nhưng ngẫm nghĩ lại, ý của Mắt Kính là, trạng thái của cô y hệt như lúc trên chuyến xe ma quái.

Chuyện này không đúng chút nào!

Lúc đó Kiều Thời bị hệ thống chó má cưỡng ép trị liệu, rơi vào trạng thái bình tĩnh quái dị. Dù có bị quái vật nuốt chửng, cô cũng sẽ mỉm cười đón nhận cái chết.

Như thế có phải trạng thái bình thường không?!

Còn bây giờ, cùng lắm cô chỉ đang ở trong một ký túc xá quá mức thoải mái. Hiệu ứng cảm giác tội lỗi đã biến mất, không có bất kỳ buff hay de-buff nào cả, vậy mà vẫn bị nói là giống hệt lúc trên xe buýt, chẳng phải đang nói cô không bình thường sao?

Ngay khoảnh khắc ấy, hệ thống lại vô cùng không đúng thời điểm mà gửi đến một "lời chúc mừng": "Chúc mừng ký chủ, quá trình trị liệu đã đạt được kết quả sơ bộ."

Theo triết lý trị liệu của hệ thống, những biện pháp như cưỡng chế bình tĩnh, chữa lành hay các cách thức khác chỉ có tác dụng hỗ trợ. Ký chủ không thể quá lệ thuộc vào chúng, cuối cùng ký chủ vẫn phải dựa vào bản thân mình!

Và thực tế đã chứng minh, triết lý này bắt đầu có hiệu quả.

Kiều Thời: ...

Hiệu quả sơ bộ? Haha… cái gọi là "hiệu quả sơ bộ" của nó là biến cô thành bệnh nhân tâm thần sao?

Trước lời chỉ trích của Kiều Thời, hệ thống vẫn vô cùng bao dung, kiên nhẫn.

Dù sao thì, ở giai đoạn bệnh lý hiện tại, nhận thức hỗn loạn là hiện tượng thường thấy. Cảm thấy bản thân không bình thường mới là [Bình thường], còn cảm thấy mình bình thường lại là [Bất thường].

"Nhưng ký chủ à, ánh mắt của người ngoài cuộc luôn luôn sáng suốt. Bạn cùng phòng và đồng nghiệp cũ đều công nhận trạng thái hiện tại của ký chủ, vậy nên hãy tự tin lên. Hiện tại ký chủ đang rất ổn định!"

Hệ thống không ngừng nói mấy lời sáo rỗng: "Một trong những ý nghĩa quan trọng của việc xây dựng các mối quan hệ xã hội là như vậy đấy."

Kiều Thời hỏi ngay: "Nói đi, nếu bà biết tui đang giao tiếp với những người khác, vậy chắc cũng biết bọn tui đang gặp nguy hiểm chứ?"

Hệ thống trả lời một cách nghiêm túc: Ding, qua kiểm tra, không phát hiện bất kỳ điều bất thường nào. Ký chủ có thể yên tâm, mâu thuẫn với bạn cùng phòng đã được hóa giải, hiện tại cô đang rất an toàn.

Kiều Thời vẫn giữ nguyên nụ cười.

Rất tốt, đúng là hệ thống mà cô quen thuộc: Chỉ chọn lọc những "tư liệu" mà nó cần, đưa ra kết luận mà nó muốn. Không quan tâm đến những thứ khác.

Kiều Thời cảm thấy mình đã lĩnh hội được bí quyết để đối diện với mọi loại ma quỷ!

Chỉ cần tưởng tượng bọn chúng là hệ thống. Haha, sợ hãi ư? Không! Cô chỉ muốn đập nát đầu chó của chúng!

Quá trình thay đổi tâm lý này được hệ thống máy móc chép lại: Con đường trị liệu còn dài, nó và ký chủ vẫn cần nỗ lực nhiều hơn nữa.

Mắt Kính và những người khác không hiểu nguyên nhân nhưng lại mơ hồ cảm nhận được một luồng khí lạnh u ám phát ra từ người Kiều Thời.

Thế nhưng Kiều Thời đã nhanh chóng đổi chủ đề: "Vấn đề lại quay về điểm bắt đầu, nếu chủ nhiệm kia là chủ nhân giới vực, vậy tại sao giới vực lại hình thành ở ký túc xá?"

Trương Vi vỗ tay bốp một cái: "Cái này tớ biết! Khi còn đi học, anh ta từng làm quản lý ký túc xá đó!"

Chẳng qua không phải kiểu làm toàn thời gian, mà là mấy việc lặt vặt như trực ban, kiểm tra phòng các thứ thôi.

Về phần tại sao lại chọn công việc này? Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là vì đây là một trong những nguồn cảm hứng sáng tác của anh ta!

Trong trường học, còn nơi nào thích hợp để nuôi dưỡng ma quỷ hơn ký túc xá chứ?

Mắt Kính lại bắt đầu gõ bàn phím lạch cạch, lần này không phải viết chương trình, mà là ghi chép thông tin về giới vực này.

Nếu có thể xử lý dứt điểm ngay trong lần này, đương nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu không thể, vậy phải tìm cách rời khỏi đây an toàn rồi mang thông tin trở về. Nếu không, những tư liệu mà bộ phận dọn dẹp cung cấp cho các đội viên trước mỗi nhiệm vụ lấy từ đâu ra?

Ngay lúc này, Kiều Thời chợt để ý thấy Mắt Kính đang đeo một đôi găng tay cao su không mấy ăn nhập với phong cách của anh ấy.

Màu sắc đó, chất liệu đó… Sao cô thấy quen mắt thế nhỉ?

Đừng nói là giống với đôi cô từng mua trong siêu thị, mà phải nói là giống y hệt!

Mặc dù đây chỉ là một món đồ bình thường có ở khắp nơi, nhưng sự "trùng hợp" này khiến Kiều Thời cảm thấy hơi kỳ lạ. Cô quyết định thu hồi lại câu "không lo anh ấy là kẻ b**n th**" mà mình vừa nói. Người này… vẫn hơi đáng ngờ.

Mắt Kính nhận ra ánh mắt của Kiều Thời, anh ấy ho khan một tiếng, lúng túng nói: "Tôi chỉ học hỏi một chút thôi mà…"

Bắt chước được tư duy và thao tác của cao thủ, anh ấy sẽ là cao thủ tiếp theo!

Vậy nên, ngay khi vừa ra khỏi giới vực chuyến xe ma quái, Mắt Kính còn chưa kịp quay về bộ phận dọn dẹp đã vội vàng đặt mua một lốc găng tay cao su y hệt.

Anh ấy cảm thấy nước đi này không có vấn đề gì cả. Nhưng khi bị Kiều Thời nhìn chằm chằm, anh ấy bắt đầu thấy không được tự nhiên cho lắm.

Thế là anh ấy dứt khoát chuyển đề tài, hỏi ý kiến Kiều Thời: "Tiếp theo chúng ta làm gì đây?"

Anh ấy nhận ra Kiều Thời không thích bị gọi là cao thủ, nên đã cố ý tránh từ đó. Cũng hợp lý thôi, gọi cô là cao thủ chẳng khác nào nghi ngờ diễn xuất của cô.

Nhưng dù không nói thẳng, hàm ý trong lời của anh ấy vẫn rất rõ ràng, Kiều Thời là người quyết định mọi chuyện.

Kiều Thời bất lực thở dài.

Cô hoàn toàn cạn lời về định kiến kỳ quái này rồi.

Cô chắc chắn đã bị hệ thống chó kia lừa rồi, hừm, nếu có ai muốn làm bia đỡ đạn cho cô, vậy thì cứ để họ làm thôi!

Biết đâu hệ thống thực sự có tác dụng trị liệu, trạng thái hiện tại của cô phải nói là quá bình thản.

Tất nhiên, bình thản không có nghĩa là buông xuôi.

Chuyện cần làm vẫn phải làm, không ai biết tiếp theo chủ nhân giới vực sẽ giở trò gì.

Nhưng dù đàn anh chủ nhiệm câu lạc bộ đó không làm gì cả, một ký túc xá đầy rẫy quái vật trà trộn với con người cũng sẽ sớm trở nên hỗn loạn.

Khi cơn bão kiểm tra phòng lắng xuống, sẽ có người muốn tìm đồng đội, có người muốn trốn thoát; còn quái vật thì sẽ lợi dụng thân phận giả của mình để săn mồi…

Ra ngoài cảnh báo nguy hiểm, tập hợp với những người còn sống; hay là án binh bất động chờ xem tình hình.

Thoạt nhìn, phương án thứ nhất có vẻ khả thi hơn.

Nhưng vấn đề lớn nhất là, quái vật và con người lẫn lộn rất khó để phân biệt, làm sao có thể hợp tác đây?

Trương Vi đề xuất: "Chúng ta cứ vào phá rối đi! Không cần tập hợp, chỉ cần cảnh báo nguy hiểm, để những người còn sống nâng cao cảnh giác, cậu thấy thế nào?"

Kiều Thời trầm ngâm: "Phá rối? Cũng là một cách hay… nhưng chúng ta nên phá triệt để hơn."

"Phá triệt để hơn là sao?"

"Thay vì cảnh báo người khác rằng ở đây có kẻ xấu… chi bằng chúng ta làm kẻ xấu luôn." Kiều Thời vừa quay sang nhìn Người Phụ Nữ Kéo vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Từ đầu đến giờ, chỉ có mỗi nó là thi thoảng bị mất kết nối.

Suýt nữa thì quên mất nó rồi.

Trương Vi và Mắt Kính lập tức hiểu ra, cả hai đồng loạt nhìn Người Phụ Nữ Kéo với nụ cười đầy ẩn ý.

Dù Người Phụ Nữ Kéo không biết họ muốn làm gì nhưng bản năng mách bảo nó rằng chắc chắn không có gì tốt đẹp, nó vô thức lùi về sau.

Trong ký túc xá, chiếc đèn bàn sạc nhấp nháy vài cái, không rõ là do điện áp không ổn định hay sắp hết pin. Điều này khiến ánh sáng yếu ớt càng trở nên mong manh hơn trong bóng tối vô tận.

Chính trong ánh sáng lập lòe đó, ba khuôn mặt ẩn hiện giữa bóng tối bỗng trở nên ma mị kỳ quái. Rõ ràng, đó là ba khuôn mặt giống con người nhất. Khuôn mặt còn lại trông không giống con người nhất, lại bị làm nền đến mức trông nhỏ bé và đáng thương.

Tất nhiên, trong ký túc xá hòa thuận này, hành vi bắt nạt bạn cùng phòng tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa. Kiều Thời là người đầu tiên không cho phép điều đó xảy ra!

Việc bọn họ sắp làm rất đơn giản, đó chính là mở cửa thả Người Phụ Nữ Kéo ra ngoài!

Trên hành lang tăm tối vô tận, đúng như dự đoán, khi ánh sáng trắng của đợt kiểm tra phòng biến mất, cơn bão đã qua, vài phòng ngủ bắt đầu hé cửa nhìn ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, âm thanh xoẹt xoẹt đột ngột xé toạc sự tĩnh lặng của hành lang.

Đó là tiếng hai lưỡi kéo sắc bén chà xát vào nhau.

Người Phụ Nữ Kéo toàn thân đẫm máu, người đầy oán khí xuất hiện trên hành lang. Nó giơ kéo lên, ánh mắt lạnh băng quét qua những căn phòng đang hé mở cửa.

Đừng hỏi vì sao lúc gõ cửa phòng Kiều Thời nó còn có thể cười, mà bây giờ chỉ toàn sát khí.

Bởi vì lúc đó, Người Phụ Nữ Kéo tự nguyện và chủ động.

Còn bây giờ là nó bị ép buộc.

Những người bạn cùng phòng của nó nói gì mà "Thằng nhóc Mắt Kính kia còn có thể để dành làm lương thực, trước tiên cứ tìm món khác đã."

Khi ấy Người Phụ Nữ Kéo đã phản đối ngay: "Vậy thì thôi, thật ra bây giờ tớ cũng không đói."

Nó thà nằm ườn trong ký túc xá còn hơn.

Nhưng bọn họ lại đau lòng nhìn nó: "Làm ma thì không thể sống lười biếng như vậy được! Nếu không cậu sẽ chết đói mất! Mau phát huy tinh thần làm việc chăm chỉ đi nào!"

Thế là Người Phụ Nữ Kéo mơ mơ hồ hồ bị đẩy ra ngoài.

Cảm giác này không khác gì dân công sở bị ép phải đi làm, hay một học sinh bị bắt đi học, bị kéo ra khỏi ký túc xá ấm áp thoải mái, sắc mặt nó sa sầm cũng là điều hiển nhiên.

Nó không có tâm trạng chơi trò mèo vờn chuột, chỉ muốn kết thúc nhanh gọn.

"Là mấy người vừa mở cửa đúng không? Chết! Chết! Chết đi."

Nó đột ngột xuất hiện trước cửa một phòng ký túc xá, cây kéo giận dữ đâm mạnh vào ván cửa, tiếng gầm rú sắc nhọn làm rung chuyển màng nhĩ người nghe.

Đúng lúc này, Người Phụ Nữ Kéo lại nghiêng đầu nhìn về phía trước bên trái: "Ồ, là mấy người đã mở cửa sao!"

Vụt một tiếng, kéo lao nhanh tới cửa phòng ký túc xá tiếp theo.

Vẻ hung dữ lộ rõ của Người Phụ Nữ Kéo có sức trấn áp rất mạnh. Những phòng ký túc xá vốn dĩ còn đang rục rịch lập tức khóa chặt cửa.

Dùng lời nói để cảnh báo người khác bên ngoài vẫn nguy hiểm thì rất nhạt nhẽo, thậm chí còn có thể gây rắc rối ngược lại cho nhóm Kiều Thời. Nhưng dùng hiện thực tàn khốc để nói cho người khác biết bên ngoài nguy hiểm cỡ nào, sức thuyết phục lại vô cùng lớn.

Quy tắc của giới vực này đã tạo cơ hội cho quái vật ngụy trang thành người, khiến người ta lơ là cảnh giác.

Kiều Thời để Người Phụ Nữ Kéo tái xuất giang hồ, một lần nữa đánh thức nỗi sợ hãi của mọi người.

Trương Vi hưng phấn hơn: "Vậy ngoài ánh sáng trắng kiểm tra phòng, bây giờ chúng ta chính là người thống trị tuyệt đối hành lang này rồi?"

Kiều Thời trầm ngâm suy nghĩ: "Đây chính là cò nhà giới vực trong truyền thuyết sao? Không tệ, không tệ!"

Ngoài đời chưa làm được, trong giới vực lại làm được trước.

Trương Vi và Mắt Kính đều liếc nhìn Kiều Thời: Với cái kiểu hình dung kỳ lạ này, có thể thấy bạn học Kiều có chấp niệm rất sâu.

Trên hành lang chỉ còn lại âm thanh mài kéo xoèn xoẹt, cùng với vài tiếng rít the thé của Người Phụ Nữ Kéo, không lâu sau, vài cánh cửa phòng ký túc xá mở ra.

Đã có người nảy sinh suy nghĩ muốn ra khỏi ký túc xá rồi, còn có thể gọi là "người thống trị tuyệt đối" sao?

Bọn Kiều Thời lại không tỏ vẻ lo lắng, kiên nhẫn quan sát.

Bởi vì, việc khiến người khác không dám ra khỏi cửa chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của bọn họ.

Bản thân bọn họ đều biết, chuyện này không phải là tuyệt đối.

Có hai loại người sẽ không sợ Người Phụ Nữ Kéo.

Một là người trong giới vực có thực lực xuất chúng.

Loại khác là quái vật giống như Người Phụ Nữ Kéo.

Những người mà đám Kiều Thời khó lòng phân biệt được, sẽ tự động bị sàng lọc ra.

Cửa phòng ký túc xá lặng lẽ mở ra nhưng không qua được giác quan của Người Phụ Nữ Kéo.

Rắc một tiếng, đầu Người Phụ Nữ Kéo vặn 180 độ, nhìn về phía cánh cửa gần mình nhất!

Bình Luận (0)
Comment