Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 13

Vì lý do nào đó mà chính bản thân Người Phụ Nữ Kéo cũng không rõ, vì sao nó không hề có ý định tấn công hai người bạn cùng phòng là Kiều Thời và Trương Vi.

Nhưng với một người không phải bạn cùng phòng mà còn dâng tận cửa như Mắt Kính, bản năng của một dị thường trong nó lại trỗi dậy.

Chứ đừng tưởng bở Người Phụ Nữ Kéo hăng hái mở cửa vì nó chăm chỉ. Thực ra chỉ là để dễ dàng săn mồi hơn mà thôi.

Ở trong ký túc xá này, nó không phải chịu đói. Nhưng tự dưng có người đứng ngoài nhiệt tình mời "ăn nhẹ" thì cớ gì phải chối từ?

Sự thèm thuồng và sát ý của Người Phụ Nữ Kéo là thứ mà Mắt Kính quá quen thuộc.

Thế nhưng khi đến đây, anh ấy chỉ lo đề phòng các mối nguy từ hành lang chứ không nghĩ rằng ký túc xá của Kiều Thời đã "thất thủ"!

Mặc dù độ khó của giới vực này khá cao, song vì vẫn đang trong giai đoạn hình thành nên nếu vừa nãy không mở cửa thì không có gì nguy hiểm.

Với những gì Kiều Thời từng thể hiện trên chuyến xe ma quái, cô không thể phạm phải lỗi sơ đẳng như thế!

Mắt Kính đối mặt với Người Phụ Nữ Kéo, đôi tay lặng lẽ lần đến bàn phím trên máy tính xách tay, nhưng cuộc đối đầu chưa kịp diễn ra này bị phá vỡ bởi một giọng nói: “Người nhà cả, đừng động tay động chân. Vào đây rồi hẵng nói chuyện!”

“Cô chưa chết á?” Mắt Kính ngạc nhiên nhìn Kiều Thời. Mặc dù anh ấy là người, nhưng lời anh ấy thốt ra lại chẳng giống tiếng người chút nào.

Kiều Thời thầm niệm hai lần quy tắc nơi làm việc: Phải tôn trọng đàn anh.

Nhưng rồi cô lại nghĩ: Mình nghỉ việc rồi thì quy tắc cái khỉ gì nữa! Thế là cô không nể nang gì lườm anh ấy: “Anh thất vọng lắm sao?”

Mắt Kính cười gượng: "Đâu, làm gì có."

Còn Người Phụ Nữ Kéo thì thất vọng thực sự. Nó nhìn Mắt Kính rồi lại nhìn sang Kiều Thời và Trương Vi, như thể đang tự hỏi: Tên này cũng tính là người nhà sao?

Nếu không phải do bản năng săn mồi không quá mạnh mẽ thì giờ đây, hành động của nó chắc chắn sẽ không phải hỏi ý kiến Kiều Thời mà là húp Mắt Kính luôn rồi.

"Ừm... bây giờ tạm coi là vậy. Nên trước mắt đừng làm gì cả." Kiều Thời bình tĩnh nói.

Cô nói rất khéo léo, Người Phụ Nữ Kéo nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc rồi hiểu ra, dự trữ thức ăn!

Đôi mắt của sáng rực lên, nhìn chăm chăm Mắt Kính với vẻ đầy mong đợi, thỉnh thoảng lại cầm kéo lên khua khoắng trước mặt anh ấy. Trông nó không khác nào một con mèo chưa thực sự đói đang đùa giỡn với con chuột.

Mắt Kính hiểu ý Kiều Thời còn nhanh hơn cả Người Phụ Nữ Kéo, anh ấy cười gượng: "Haha, sao có thể gọi là tạm thời được nhở?"

Kiều Thời không để ý đến anh ấy, chỉ giải thích với Trương Vi đang khờ khạo chưa hiểu gì: "Đây là đồng nghiệp cũ của tớ. Giờ thì cậu hiểu rồi chứ, những gì tớ nói về yêu ma quỷ quái là thật cả..."

"Wow, đỉnh dữ!" Trương Vi buột miệng thốt lên đầy kinh ngạc.

Bảo sao Kiều Thời biết nhiều như vậy…

Có điều Trương Vi vẫn khoác tay Kiều Thời, ánh mắt nhìn Mắt Kính dần trở nên vi diệu. Là đồng nghiệp cũ, thế mà anh ấy lại có mặt ở trường vào lúc này, ngay trong ký túc xá nữ, thậm chí còn biết cả phòng Kiều Thời ở.

"Tớ thấy Kiều Kiều nói đúng, chỉ có thể gọi là tạm thời thôi." Trương Vi đáp trong sự nghi ngờ.

Chẳng lẽ b**n th** không nguy hiểm bằng ma quỷ chắc? Trương Vi không nghĩ vậy.

"Khoan! Đừng hiểu lầm, tôi không hề đột nhập ký túc xá nữ!"

Anh ấy bị cử đến đây để thảo luận với Kiều Thời là thật, nhưng sau khi đến trường anh ấy lại nhận được tin nhắn từ đội trưởng Lý Văn, nói rằng hệ thống đã phát hiện tín hiệu bất thường ở khu vực này và bảo anh ấy tiện đến điều tra.

Mặc dù Mắt Kính nghi ngờ rằng, đội trưởng đã định giao thêm việc cho mình ngay trước cả khi anh ấy đến, nhưng thôi cũng đành chịu. Những tín hiệu bất thường này thường là dấu hiệu cho thấy có một "giới vực" đang hình thành.

Nếu giới vực chưa hình thành thì có khả năng là báo động giả, nhưng đã đến đây rồi thì không thể không kiểm tra. Vì có cơ chế giám sát này mà bộ phận dọn dẹp có thể nhanh chóng ứng phó với các giới vực ở khắp nơi.

Kết quả là, anh ấy bị cuốn vào phó bản này luôn.

Những người bị cuốn vào đều là người trong ký túc xá, không chỉ ký túc xá nữ mà cả ký túc xá nam cũng có, nó phân bố ngẫu nhiên trên hành lang này.

Mắt Kính vốn không phải là người ở trong ký túc xá. Anh ấy giống như những con quái vật khác, cứ lang thang trong hành lang và bị bao vây tấn công một cách thê thảm.

Cách đó không xa có một phòng ký túc xá bị quái vật lừa mở cửa nên anh ấy mới lao vào đó và độc chiếm căn phòng.

Kiều Thời và Trương Vi không hỏi những người ban đầu trong căn phòng đó thế nào rồi. Chỉ cần nghe đến từ độc chiếm là đủ hiểu rõ tình hình.

Trong môi trường này, ngay cả những người thuộc cơ quan chính phủ cũng khó mà giữ được cái mạng của mình.

Mắt Kính chỉ vào tấm thẻ trước ngực mình: Nam 5A106. Đó là số phòng của anh ấy.

Kiều Thời cúi đầu nhìn, thấy hai người họ cũng đã đeo một tấm thẻ từ khi nào: Tử 1B111.

Hệ thống phân chia ký túc xá của trường trên cơ bản là như này: ký túc nam ở khu Nam, ký túc nữ ở khu Tử. Số 1 và 5 chỉ tòa nhà, tiếp theo là số phòng cụ thể.

Mắt Kính lại kể ra vài số phòng ký túc xá mà anh ấy nhìn thấy, từ khu Nam đến khu Tử, số ở các khu nhà là bất đồng, không theo quy luật nào cả.

Sự hình thành của giới vực liên quan đến khu ký túc xá của trường học, mà Kiều Thời lại là người trong giới, Mắt Kính đoán chắc cô cũng sẽ bị cuốn vào nên lập tức tìm đến cô để hợp lực.

Sau khi nói liền một hơi, Mắt Kính ra hiệu bằng ánh mắt với Kiều Thời, giờ thì có thể bảo con quái vật này tránh xa anh ấy ra một chút được không?

Dù chiếc kéo không hề xuyên qua da thịt anh ấy, song cảm giác mà nó mang lại cứ như một giây sau sẽ có chuyện lớn xảy ra, anh ấy không thể nào thả lỏng được nếu cứ tiếp diễn như vậy.

Nhưng Kiều Thời lại phớt lờ ánh mắt ra hiệu đó. Trong bóng tối đen kịt, không nhìn thấy tín hiệu từ ánh mắt người khác cũng là chuyện bình thôi mà?

Kiều Thời bình thản nói: "Ài, đàn anh Mắt Kính này, chắc anh cũng biết nếu quái vật tiến vào ký túc xá là có thể giả mạo thành người của ký túc xá chứ nhờ?"

Không khí bỗng chốc lặng thinh.

Mắt Kính không giả làm sinh viên khác.

Thoạt nhìn không có gì vấn đề.

Nhưng mặt khác, trong trường hợp phòng ký túc xá của Kiều Thời đã có một con quái vật, vậy mà anh ấy không hề nghi ngờ cô và Trương Vi là “giả" thì thật vô lý phải không?

Mắt Kính đâu phải một tay mơ l* m*ng, sao một chút cảnh giác cũng không có?

Trừ khi anh ấy hoàn toàn không lo lắng hai người này là giả…

Đúng vậy, Kiều Thời không nghĩ rằng anh ấy là kẻ b**n th**, mà sợ rằng người đứng ngoài kia không phải Mắt Kính thật.

Ngoài Người Phụ Nữ Kéo lơ mơ không quan tâm lắm, Trương Vi và Mắt Kính đều đã hiểu ẩn ý trong câu nói của Kiều Thời.

Trương Vi vừa mới thả lỏng được đôi chút đã vội chộp lấy bất kỳ thứ gì có thể dùng làm vũ khí.

Định mệnh, vừa nãy không nên trả chiếc kéo lại cho Người Phụ Nữ Kéo. Con dao gọt hoa quả này không có cảm giác an toàn chút nào.

Nhận ra sự thay đổi trong bầu không khí, Mắt Kính lập tức giơ tay lên: “Khoan đã, oan uổng quá! Có cô ở đây thì việc gì tôi phải nghi ngờ?”

Từ đầu Mắt Kính đã cho rằng phòng ký túc xá của Kiều Thời không có vấn đề gì, cho nên anh ấy mới bị Người Phụ Nữ Kéo dọa giật thót. Sau đó, khi Kiều Thời xuất hiện phá vỡ tình hình, anh ấy thấy mọi thứ rất hợp lý: không hổ danh là cao thủ!

Nhưng Kiều Thời lại không nghĩ rằng mình là cao thủ gì cả!

Lời giải thích của Mắt Kính khiến cô hoang mang hơn: “À, tại sao có tôi thì anh lại không nghi ngờ vậy?”

Hai người nhìn nhau, dường như đã nhận ra khoảng cách trong nhận thức của cả hai.

May mắn thay, dưới nỗ lực không ngừng của cả hai (hoặc dưới sự đe dọa lăm le của vũ khí ở bên cạnh), cuối cùng mọi hiểu lầm cũng được hóa giải.

Tất nhiên, Mắt Kính không mù quáng tin tưởng Kiều Thời. Anh ấy có một loạt logic phụ trợ để chứng minh. Các hồn ma vất vưởng trong trường đều đã thức tỉnh và đang lang thang trên hành lang, háo hức tìm ký túc xá để trú thân.

Nếu cửa của một ký túc xá nào đó bị mở ra, thường thì không chỉ một con quái vật lao vào. Khi người trong phòng chết, một phòng có bốn vị trí sẽ lần lượt bị quái vật thay thế.

Trừ khi một hồn ma vất vưởng nào đó quá bá đạo muốn chiếm toàn bộ cho riêng mình, nếu không thì phòng đó sẽ phải kín chỗ.

Những phòng “chỉ ba người” hoặc “chỉ hai người” lại ít bị quái vật thay thế nhất.

Hiện tại chưa rõ giới vực này sẽ xảy ra điều gì, nhưng sự kinh khủng của giai đoạn đầu đã bắt đầu lộ diện, không rõ trong phòng ký túc xá đang chứa quái vật hay con người.

Muốn hợp lực với mọi người là điều không hề dễ.

“Thật đáng tiếc, nếu lúc nãy chúng ta ở hành lang lâu hơn là có thể quan sát rõ ràng phòng nào đã bị đột nhập rồi.”

Có lẽ giai đoạn hỗn loạn nhất trong giới vực cũng là lúc đơn giản nhất, dễ nắm bắt cơ hội nhất.

Phúc họa song hành. Đây là quy tắc chung của mọi giới vực.

Rất tiếc, logic phụ trợ của Mắt Kính không thể sử dụng để phản chứng:

Ai bảo ký túc xá đã kín chỗ hoặc chỉ có một người thì chắc cú đó là quái vật?

Ai bảo quái vật và con người không thể cùng ở chung một phòng?

Sau khi bị dụ mở cửa, quái vật cũng không cần thiết phải lộ diện ngay lập tức để chứng minh mình là kẻ giả mạo. Nếu con quái vật đó có sức chịu đựng tốt hơn, nó có thể ẩn náu càng sâu hơn dưới vỏ bọc con người.

Tất nhiên, kiểu như trong phòng ký túc xá của Kiều Thời có Người Phụ Nữ Kéo gia nhập bằng bộ da thật, hẳn là tình huống hiếm thấy nhất (đây có lẽ cũng là một trong những lý do khiến Mắt Kính tin rằng phòng của Kiều Thời không có vấn đề gì).

“Điều tôi cảm thấy kỳ lạ hơn là tín hiệu bất thường mà trường học của cô ghi nhận phát ra từ hồ nhân tạo, nhưng giới vực này lại hình thành theo hình dáng ký túc xá.”

Mắt Kính vò đầu bứt tai. Với kinh nghiệm của anh ấy, đây là lần đầu gặp phải trường hợp như vậy.

“Hồ nhân tạo?!” Trương Vi thốt lên kinh ngạc.

Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Trương Vi hơi lắp bắp: “Hôm nay, hoặc cũng có thể là hôm qua... Tớ hơi mất khái niệm về thời gian rồi... Tóm lại, trước khi về ký túc xá, tớ đã đến hồ nhân tạo.”

Đầu óc cô ấy hơi mơ hồ, mãi đến khi Mắt Kính nhắc tới từ khóa này, cô ấy mới liên kết mọi chuyện lại với nhau.

Kiều Thời lập tức nhớ lại trạng thái bất thường của Trương Vi trước đó.

Vừa rồi cô đã định hỏi kỹ, nhưng sau đó xảy ra quá nhiều tình huống bất ngờ làm cô quên bẵng đi nghi vấn ban đầu.

Trước khi về ký túc xá, Trương Vi đã tham gia một hoạt động chia tay của câu lạc bộ chuyện huyền bí. Đến mùa tốt nghiệp nên những buổi tiệc chia tay hay hoạt động giải tán kiểu này khá phổ biến.

Tại sao hoạt động lại tổ chức bên hồ nhân tạo?

Vì nghe nói trước đây từng có một chủ nhiệm câu lạc bộ là nghiên cứu sinh, đã nhảy hồ tự vẫn vào mùa tốt nghiệp.

Người nọ là một nghiên cứu sinh chăm chỉ, cần mẫn. Đam mê của anh ta là nghiên cứu chuyện huyền bí. Nhưng khi sắp tốt nghiệp, luận văn tốt nghiệp của anh ta lại bị giáo sư bác bỏ, mà anh ta cũng không tìm được việc làm.

Thầy giáo nói với anh ta rằng, vì anh ta mê mẩn những thứ vô dụng đó và không chịu cố gắng nên mới thất bại trong thế giới cạnh tranh gay gắt này.

Anh ta không chịu nổi áp lực nên để lại một bức di thư: “Xin lỗi, tôi đã bị đào thải.” Sau đó, anh ta chết.

Những gì Trương Vi nghe được chỉ là một trong những phiên bản được mọi người kể lại nên không đảm bảo tính xác thực. Chuyện xảy ra từ nhiều năm trước, vậy mà Trương Vi lại biết chi tiết thế này, không phải là người kể đã thêm thắt rất nhiều chi tiết sao?

Việc chủ nhiệm câu lạc bộ chuyện huyền bí qua đời bỗng trở thành nguyên nhân của những điều kỳ bí.

Mọi người không phải đang lấy anh ta ra làm trò cười, mà đây được coi là một cách tưởng nhớ đặc biệt.

Trong ngôi trường rộng lớn này, mỗi năm có kha khá người gặp sự cố, không chịu nổi áp lực hoặc vì những lý do khác mà mất mạng. Nhưng ngoài bạn bè thân thiết và người thân, hầu như không ai nhớ đến cái chết của họ. Thậm chí có những người còn không bao giờ được nhắc tới.

Ít ra, chủ nhiệm câu lạc bộ đó vẫn được bọn họ ghi nhớ. Không phải với tư cách một kẻ thất bại mà là một người đồng điệu trong sở thích và đam mê.

Vì vậy, cái gọi là hoạt động chia tay của bọn họ, là dùng những thành quả gần đây của câu lạc bộ chuyện huyền bí để tưởng niệm người đã khuất.

Theo cách làm truyền thống của người Trung Quốc, có thể biên soạn những câu chuyện thành sách rồi đốt cho anh ta, hoặc ném xuống hồ nhân tạo.

Tuy nhiên, mọi người cho rằng hành động này quá mê tín và không thân thiện với môi trường nên đã chọn một cách khác. Biên soạn câu chuyện dưới dạng tài liệu điện tử và đăng trôi nổi lên mạng.

Thực lòng mà nói, đúng là bọn họ có tưởng nhớ người đã khuất, nhưng không mấy tin tưởng vào câu chuyện hồn ma có tồn tại.

Kiều Thời đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ: “Có khi nào chủ nhân giới vực này là chủ nhiệm câu lạc bộ chuyện huyền bí? Anh ta kiểm soát những câu chuyện kỳ bí nên hồn ma vất vưởng trong trường mới bị anh ta đánh thức?”

“Không loại trừ khả năng này…” Mắt Kính nhìn Trương Vi với ánh mắt phức tạp.

Kiều Thời tự nhận mình là tay mơ đang tạm thời im lặng.

Ngay cả bạn cùng phòng của cô cũng không phải người bình thường.

Một người là "người trong giới", một người chủ động lao vào chuyện rắc rối. Cái ký túc xá này không bị lôi vào giới vực mới là lạ!

Điều này cũng giải thích tại sao số hiệu ký túc xá ở đây không theo quy luật nào. Bởi vì chỗ ở của các thành viên câu lạc bộ chuyện huyền bí là ngẫu nhiên, ngay cả Trương Vi cũng không biết các bạn khác sống ở ký túc xá nào.

Nếu những người ở gần hồ nhân tạo lúc đó cũng bị kéo vào thì sự ngẫu nhiên lại càng cao.

Trương Vi xém khóc: “Tớ không ngờ đốt… online lại có hiệu quả!”

Giờ đây, ngay cả từ “đốt vàng mã” mà cô ấy cũng không dám nhắc đến.

Dù rất thích những chuyện kỳ lạ như vậy nhưng Trương Vi chỉ là một người mạnh mồm thôi. Những việc quá phạm huý cô ấy đều không dám làm.

Theo kiến thức về chuyện kỳ bí của cô ấy, những người làm mấy chuyện như gọi hồn qua đồng xu hay thám hiểm nhà ma, thường chết rất nhanh.

Kiều Thời xoa cằm: “Theo những gì bọn họ nói, giới vực là một chuỗi hiện tượng kỳ quái được hình thành từ dao động từ trường đặc biệt. Nghe rất khoa học. Vậy nên việc liên hệ với những hồn ma theo cách tân tiến cũng rất hợp lý.”

Kiều Thời đón lấy ánh mắt kỳ lạ của Mắt Kính và Trương Vi, cô nhún vai: “Có vấn đề gì à? Chủ nhiệm từng là nghiên cứu sinh cơ mà, học vấn còn cao hơn chúng ta. Biết dùng Internet là chuyện bình thường thôi.”

Kiều Thời thấy lập luận của mình rất hợp lý và có cơ sở.

“Không có vấn đề gì cả!” Mắt Kính cảm thán thật lòng: “Tôi phát hiện ra, trạng thái của cô bây giờ giống hệt như khi ở trên chuyến xe ma quái lần trước.”

Quả nhiên, đã là cao thủ thì khó mà ngụy trang được.

Sự bình thản xen lẫn chút hờ hững, phản ứng có vẻ phi lý nhưng lại hợp lý này, không phải chính là phong cách độc nhất vô nhị của Kiều Thời sao?

Giới vực này, dễ như trở bàn tay!

Bình Luận (0)
Comment