Nghĩ đến Người Phụ Nữ Kéo, Kiều Thời vừa quay đầu cười ngượng thì thấy ánh mắt u ám của nó đang nhìn chăm chăm vào mình. Lúc cô kéo nó vào phòng xong, vì quá chú tâm đến tình hình bên ngoài nên cô có phần lơ là.
Thấy Người Phụ Nữ Kéo đang trong trạng thái sắp bùng nổ, Kiều Thời lập tức nắm lấy tay nó, tiếp tục đóng vai theo thiết lập của hệ thống: “May quá, may mà kịp kéo cậu vào. Bên ngoài thật đáng sợ.”
Giọng điệu của Kiều Thời không giống tranh công nhưng rõ là đang muốn nói: Nếu tớ mà muốn giết cậu thì chỉ cần không mở cửa là được. Nói chung là tớ không hề có ý định hại cậu, tớ chỉ đùa tí thôi.
Không thể phủ nhận, dù chưa có việc làm nhưng những lớp học kỹ năng EQ chốn công sở mà cô học trước đây không hề vô ích, lời lẽ khéo léo một cách đáng kinh ngạc.
Cô nhanh chóng tiếp lời: “Tớ hy vọng chúng ta có thể hóa giải mọi hiểu lầm, trở thành bạn cùng phòng tốt của nhau. Đôi bên giúp đỡ lẫn nhau được không? Tớ xem như cậu đồng ý rồi nhé.”
Kiều Thời lắc nhẹ tay cô gái như thể đang đưa ra lời cam kết.
Nhưng Người Phụ Nữ Kéo không để bị lừa lần thứ hai đâu. Nó nhe răng cười, dầu rằng da thịt trên mặt lộn xộn khiến không ai nghĩ đây là “nụ cười” thật sự.
Nó trả lời: “Được thôi.”
Nhưng vừa dứt lời thì nó đã giơ tay đâm thẳng cái kéo về phía mắt Kiều Thời trong khi cô còn chưa kịp thở phào!
Cô phải chạy thôi!
Nhưng không chạy được.
Khi Kiều Thời nắm tay Người Phụ Nữ Kéo thì đã vô tình trở thành lợi thế cho nó. Hai tay Kiều Thời dính chặt vào tay Người Phụ Nữ Kéo, hoàn toàn không thể thoát ra!
Hí hí, đúng là một người đặc biệt. "Làm bạn cùng phòng" là một cụm từ đã rất, rất xa xưa rồi. Kiều Thời thực sự khiến nó cảm thấy xúc động, nhưng nó vẫn giữ ý định g**t ch*t con người này.
Trương Vi thấy tình hình không ổn định cầm dao gọt trái cây lao đến, nhưng còn chưa kịp chạm vào mép của Người Phụ Nữ Kéo thì đã bị ăn cùi chỏ bay văng ra xa, đến khi đập vào cạnh bàn mới ngừng lại.
“Đừng vội, lát nữa sẽ đến lượt cô thôi...”
Cô ấy không phải đối thủ của nó!
Trương Vi nhanh trí nhận ra vấn đề này. Nhưng cô ấy không từ bỏ ý định phản kháng, nhặt chiếc chăn rơi bên cạnh ném về phía Người Phụ Nữ Kéo.
Cô ấy bắt chước Kiều Thời, cản tầm nhìn và tìm cơ hội.
Nếu vũ khí sắc bén không có tác dụng thì chỉ một hành động đó thôi cũng có thể đem đến một tia hy vọng sống sót…
Nhưng tình huống của Trương Vi khi đó lại không giống với của Người Phụ Nữ Kéo.
“Chỉ với một đường lia kéo là chiếc chăn đã bị xé thành mảnh vụn, rơi rụng lả tả. Rồi thứ tiếp theo bị xé nát chính là Kiều Thời!
Thế nhưng, cây kéo lại dừng lại giữa không trung chứ không đâm trúng người Kiều Thời. Vì Người Phụ Nữ Kéo bỗng cảm thấy mình không còn sát ý nặng nề như trước nữa.
Hình như từ khi bước vào căn phòng này, cảm giác giận dữ đau khổ trong lòng nó đang dần tiêu tan. Bầu không khí này khiến việc vung dao giết người sẽ gây khó chịu, biến thành một hành vi không hợp lẽ.
Nhưng tại sao nó lại có ý nghĩ này?
Bản thân Người Phụ Nữ Kéo cũng không hiểu nổi.
Cây kéo trên tay nó hạ xuống c*m v** đầu mình như đang tự gãi đầu. Một lúc sau, da đầu của nó bị cào rách, máu chảy đầm đìa, hòa quyện đến lạ với bộ da nham nhở kia.
Nhưng nó hoàn toàn không cảm thấy đau đớn mà càng thêm bối rối khi nhìn Kiều Thời và Trương Vi: “Chúng ta là bạn cùng phòng? Chúng ta rất hòa thuận sao?”
Nguy cơ được giải trừ?!
Kiều Thời và Trương Vi gật đầu như gà mổ thóc, cố gắng xác thực mối quan hệ này.
Người Phụ Nữ Kéo vẫn không hiểu nổi cảm giác của mình. Nhưng những sinh vật quái dị như nó chỉ hành động dựa trên bản năng.
Ý định giết người là bản năng. Nhưng giờ đây, dòng suy nghĩ không muốn giết và buông cây kéo xuống lại khiến nó cảm thấy thoải mái hơn, cũng là bản năng.
Cho nên nó làm y như vậy.
Khi Người Phụ Nữ Kéo buông cây kéo xuống, nó càng cảm thấy sự thoải mái tăng lên rõ rệt. Không, đó không chỉ là cảm giác của riêng nó mà còn là thực tế, những vết thương rách trên da thịt nó đang dần lành lại!
Không chỉ da đầu mà toàn bộ cơ thể cũng vậy!
Thân hình của nó vốn chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra dáng vẻ con người, đã thế nó còn hay “tự chỉnh sửa” theo ý muốn (chẳng hạn như cắt làm đôi), vì vậy ngoại hình... đừng mong đợi gì nhiều.
Không phải vì Kiều Thời đã quen với ngoại hình quái dị kia, mà là nhờ vào mức thưởng phạt của hệ thống nên giờ cô không thấy mắc ói.
Nhưng giờ đây, những vết sẹo dữ tợn đã mờ dần, làn da hoại tử được phục hồi…
Dù bộ quần áo dính máu vẫn rất kinh dị, làn da tái nhợt và đôi mắt rỉ máu vẫn khẳng định thân phận quái vật của nó, nhưng trông nó đã giống con người hơn rất nhiều. Ít nhất thì với ngoại hình như vậy, hai người bạn cùng phòng là Kiều Thời và Trương Vi nhìn vào sẽ thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Còn Người Phụ Nữ Kéo thì vô cùng phấn khích. Nó mặc kệ cây kéo rơi xuống đất, chạy ào đến trước gương.
Mặc dù trong phòng chỉ có đèn bàn sạc pin của Trương Vi rọi sáng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nó tự sướng: “Mị đẹp hơn rồi! Mị đẹp hơn rồi! Hí hí…”
Người Phụ Nữ Kéo còn biết làm đẹp sao?
Rõ ràng vừa rồi nó dùng kéo đâm vào da đầu mà không hề ý thức về điều này…
Không biết có phải là ảo giác của Kiều Thời hay không, cô cảm thấy cơ thể Người Phụ Nữ Kéo sau khi phục hồi bỗng trở nên giống con người hơn.
Trước đó, nó luôn mang cảm xúc cực đoan, ý thức về bản thân rất mờ nhạt, khi ý thức đó mâu thuẫn với bản năng săn mồi, nó sẽ rơi vào trạng thái treo máy như bị bug.
Kiều Thời thấy không ổn nên thầm hỏi hệ thống: Là do bà làm phải không?
“Ký chủ, người ta gọi là tâm sinh tướng. Trong lòng có oán hận, dung mạo sẽ dữ tợn. Khi buông bỏ oán hận sẽ trở nên xinh đẹp hơn. Ở trong một ký túc xá hòa thuận thì mọi người sẽ ngày càng tốt hơn, cô cũng phải có ý thức như thế!”
Kiều Thời: …
Hay là bà dứt khoát đổi tên thành hệ thống súp gà tâm hồn* luôn đi.
*Lời động viên sáo rỗng.
Cô gần như chắc chắn rằng sự thay đổi của Người Phụ Nữ Kéo là do hệ thống gây ra.
Nói chính xác hơn là thái độ của người tài xế khi trước cũng vậy.
Hệ thống ban thưởng găng tay thoải mái và ký túc xá hòa thuận, đúng là giúp Kiều Thời cảm thấy dễ chịu hơn thật, nhưng ngoài điều đó ra thì không có gì đặc biệt. Ai lại muốn "tận hưởng" trong một không gian đầy quái vật cơ chứ?
Nhưng phần thưởng này lại có một sức hấp dẫn khác lạ đối với đám quái vật…
Còn Trương Vi thì không nghĩ nhiều như Kiều Thời. Cô ấy đang lén nháy mắt ra hiệu với Kiều Thời.
Cô ấy không hiểu tình hình hiện tại, sao tự dưng Người Phụ Nữ Kéo lại thay đổi? Kiều Thời thực sự là cao thủ trong truyền thuyết, có thể xoay vần mọi thứ trong tầm tay sao?
Cô ấy có thể cảm nhận được rằng Kiều Thời xử lý tình huống rất thoải mái và thành thạo.
Trương Vi muốn xác nhận với Kiều Thời xem tiếp theo nên làm gì. Há há, vừa nãy cây kéo của Người Phụ Nữ Kéo rơi xuống đất, nó quên béng đi mất nhưng Trương Vi đã nhặt được rồi.
Có vũ khí trong tay, cô ấy không còn quá sợ nữa.
Chỉ cần Kiều Thời ra hiệu, Trương Vi sẽ không do dự mà đâm về phía Người Phụ Nữ Kéo!
Ha, một con dao bình thường không thể làm tổn thương được Người Phụ Nữ Kéo, nhưng vũ khí của chính nó thì sao?
Trương Vi đã tận mắt thấy Người Phụ Nữ Kéo dùng cây kéo cào vào đầu, làm rách da đầu nó.
Khi Kiều Thời nhận ra ý định của nữ chiến binh này, cô hoang mang vô cùng. Không hổ danh là Trương Vi từng đọc vô số truyện huyền bí, khả năng thích ứng khi gặp tình huống quá mạnh mẽ.
Nhưng bây giờ mà giết Người Phụ Nữ Kéo thì rõ ràng không phải là lựa chọn tốt.
Kiều Thời nháy mắt ra hiệu với Trương Vi.
Hai người lập tức hiểu được ý đối phương, sự ăn ý được rèn luyện qua việc trốn tiết và bảo vệ lẫn nhau trong bốn năm đại học.
Trương Vi hơi tiếc nhưng vẫn ngoan ngoãn giao cây kéo ra: “Vừa rồi cậu làm rơi cái này nên tớ nhặt giúp.”
Không hề lộ ra ý định chiếm giữ thứ vũ khí nguy hiểm này cho riêng mình.
Trương Vi phản ứng rất nhanh, nếu không thể trực tiếp xử lý Người Phụ Nữ Kéo, như vậy dựa theo cách nghĩ của Kiều Thời, tốt nhất nên tranh thủ nâng cao thiện cảm.
Dù cô ấy không chắc về việc tăng thiện cảm với ma quỷ có tác dụng hay không. Bởi trong nhận thức của cô ấy, con người trong mắt quái vật chỉ có hai loại, ngon miệng và không ngon miệng. Nhưng Kiều Thời là cao thủ, nghe theo cô chỉ có chuẩn thôi.
Người Phụ Nữ Kéo nhận lại cây kéo, khẽ nói: "Cảm- cảm ơn."
Dù đã khôi phục được một chút ý thức, nhưng Người Phụ Nữ Kéo vẫn chưa thể suy nghĩ sâu sắc như con người. Nó không nghĩ ngợi được gì nhiều mà chỉ cảm thấy, các bạn cùng phòng thật tốt bụng.
Nếu không thật lòng chấp nhận nó thì sao phải trả lại cây kéo chứ?
Trương Vi nhìn biểu cảm ngây thơ trên khuôn mặt xanh xao của nó mà thấy mình đúng là quá đáng, lừa cả quỷ.
Nhưng rồi cô ấy lại thầm ăn năn: Cái này đúng là… quá tuyệt!
“Cái đẹp đối với ma - à không, đối với các cậu quan trọng lắm sao?” Trương Vi nhân cơ hội dò hỏi thông tin.
“Với tớ thì rất quan trọng!” Người Phụ Nữ Kéo trả lời chắc nịch.
Dù chỉ còn bản năng săn mồi nhưng nó vẫn là một kẻ cuồng nhan sắc.
Nếu không sao nó lại chọn căn phòng này? Là do khi đóng giả làm bạn cùng phòng trông nó rất ưa nhìn. Tiếc là khi bị vạch trần thì hình dạng giả mạo ấy không thể duy trì được nữa.
Kiều Thời nhanh chóng chớp cơ hội hỏi tiếp: “Trước khi bị vạch trần, cậu có thể giả dạng người khác sao? Đó là năng lực của cậu à?”
Những lời đồn về Người Phụ Nữ Kéo mà Trương Vi kể không hề có giả thiết này.
Người Phụ Nữ Kéo lộ rõ vẻ ngơ ngác: “Không phải, khi bọn tớ muốn vào ký túc xá thì bọn tớ sẽ trở thành người đi vắng trong phòng đó. Nếu bị vạch trần, hình dạng giả sẽ biến mất. Ở đây là như vậy đấy.”
Còn lý do tại sao thì nó không biết. Đó không phải năng lực của nó mà là quy tắc của giới vực này.
Kiều Thời chợt nghĩ, đôi khi gương mặt dữ tợn của quái vật cũng có cái lợi. Ít nhất khi vừa nhìn vào là người ta sẽ bị dọa sợ rồi tránh xa khỏi thứ hung ác đó ngay.
Chứ nếu cứ đờ đẫn ngây ngô thế này, làm sao có thể hù dọa được con người?
Người Phụ Nữ Kéo chợt nhìn về phía Kiều Thời, bản năng mách bảo nó rằng: Có vẻ như người này đang nghĩ điều gì đó không được tử tế.
Nhưng chắc chỉ là ảo giác thôi, bạn cùng phòng của nó đều là người tốt mà.
Kiều Thời tiếp tục hỏi thêm một số thông tin.
Người Phụ Nữ Kéo không giấu giếm, kể hết những gì mình biết. Nhưng vấn đề là kiến thức của nó quá ít.
Những tin đồn về Người Phụ Nữ Kéo mà Trương Vi từng nghe được chỉ xảy ra trước khi nó “tồn tại”. Nó chỉ mới được một sức mạnh nào đó đánh thức gần đây thôi.
Bản năng và trực giác chỉ dẫn nó cách hành động, ví dụ như phải vào ký túc xá. Nhưng những việc còn lại như các quái vật khác là ai, chủ nhân của giới vực này là ai, nó không biết gì.
Có lẽ kiến thức về nơi đây của nó còn ít hơn cả Kiều Thời, một “tay mơ” mới vào đây lần thứ hai.
Nhưng không thể cho rằng Người Phụ Nữ Kéo vô dụng. Trực giác của nó có thể giúp họ hiểu thêm về quy tắc nơi đây. Ví dụ, sau giờ tắt đèn, mọi người vẫn có thể ra ngoài hoạt động, miễn là không bị người kiểm tra ký túc xá bắt gặp.
Cả Kiều Thời và Trương Vi đều bắt đầu nôn nóng.
Kiều Thời đã nhanh chóng giải thích cho Trương Vi những gì cô biết về giới vực. Trước ánh nhìn ngưỡng mộ dành cho "cao thủ" của đối phương, cô dõng dạc đáp: “Tớ là tay mơ.”
Cao thủ gì chứ? Nếu theo định nghĩa của hệ thống thì phải gọi là “đồ điên” mới đúng.
Tóm lại, để rời khỏi nơi này, tốt nhất là tranh thủ tìm hiểu thêm thông tin.
Nếu chỉ phụ thuộc vào Người Phụ Nữ Kéo thì không được. Nó không có nhu cầu rời đi vì chính nơi đây đã tạo ra nó. Nhưng Kiều Thời và Trương Vi thì khác.
Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Cả hai gần như bị PTSD* với âm thanh này, theo bản năng nhìn về phía Người Phụ Nữ Kéo.
*Rối loạn căng thẳng sau sang chấn
Gõ cửa vốn là một hành động lịch sự, nhưng trong tình huống này và tại nơi này thì chắc chắn không phải điềm lành. Tiếng gõ đó như đang thách thức thần kinh con người.
Nếu nghĩ theo hướng tích cực, ngoài kia chỉ là một con quái vật.
Còn nếu theo hướng tồi tệ, luồng sáng trắng “kiểm tra ký túc” ở hành lang chỉ là đợt đầu tiên, biết đâu đợt thứ hai là kiểm tra từng phòng thì sao?
Nhưng Người Phụ Nữ Kéo không có gì khác thường, nghĩa là bên ngoài không quá nguy hiểm?
Nó vô tư nói: “Để tớ ra mở cửa cho.”
Kiều Thời và Trương Vi trốn vào chỗ tối, căng thẳng nhìn cánh cửa từ từ mở ra.
Mắt Kính đứng bên ngoài cũng căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa ký túc xá.
Anh ấy muốn tranh thủ thời gian hội họp với Kiều Thời. Thông tin đời thực của cô, bao gồm cả số phòng ký túc xá, anh ấy đều biết hết. Nhưng, người mở cửa không phải Kiều Thời.
Thậm chí còn không phải con người.
Khi thấy người gõ cửa là một con người, khuôn mặt xanh xao của Người Phụ Nữ Kéo xuất hiện biểu cảm đầy hứng thú. Nó l**m môi rồi nhặt cây kéo lên.
Khuôn mặt Mắt Kính cứng đờ.
Anh ấy không do dự đáp: “Xin lỗi vì đã làm phiền.” Vừa nói, anh ấy vừa định đóng cửa ký túc xá lại.
Nhưng cửa vẫn không nhúc nhích. Một chân của Người Phụ Nữ Kéo đang chặn ở mép cửa.
Mồ hôi lạnh của anh ấy túa ra như suối.