Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 11

Kiều Thời xém hộc máu.

Cô biết ngay mà!

Hệ thống chết tiệt này chắc chắn sẽ tìm cơ hội để chơi cô!

Bạn cùng phòng sao? Bạn cùng phòng cái quỷ ấy!

Ờ thì, đúng là giờ bên ngoài đang có quỷ thật.

Kiều Thời không phí thời gian tranh cãi với hệ thống về lỗi logic khi nó cho rằng đó là bạn cùng phòng của cô. Hệ thống này sẽ không bao giờ thừa nhận nó sai.

Nhưng Kiều Thời cũng không thể để nó làm bậy được!

Giờ mà làm theo yêu cầu của nó, cả cô lẫn Trương Vi đều đi đầu thai hết!

“Coi như tui chấp nhận mang tiếng cô lập người khác đi.” Kiều Thời thầm chịu tiếng oan: “Nhưng chuyện này liên quan gì đến một hệ thống trị liệu tâm thần như bà chứ? Bà lo chuyện bao đồng rồi đấy.”

Hệ thống bình tĩnh đáp: “Hệ thống chữa bệnh không chỉ hướng đến việc phục hồi thể chất mà còn cả tinh thần cho ký chủ. Đây mới là cảnh giới cao nhất của trị liệu tâm thần.”

Một người xem việc xa lánh người khác như niềm vui thì được coi là có tâm lý khỏe mạnh à? Tâm lý méo mó kiểu đấy sẽ dần ủ thành bệnh đó.

Vì thế, nó phải chữa trị tận gốc cho ký chủ, giúp cô có được hạnh phúc và niềm vui chân chính nhất.

Theo quan sát nghiên cứu của nó, sự bất an và thiếu tin tưởng của ký chủ trong các mối quan hệ xã hội rất có thể bắt nguồn từ điều này. Vì cô đối xử với người khác như vậy nên cô mới lo sợ bị trả thù.

Nó sẽ hỗ trợ ký chủ biến thù thành bạn, giúp Kiều Thời xây dựng những mối quan hệ lành mạnh.

Kiều Thời: …

Đôi lúc, cô cảm thấy thật ra đồng quy vu tận với hệ thống cũng là một ý hay.

“Nhiệm vụ này là nhiệm vụ bắt buộc. Mong ký chủ nhanh chóng hành động.” Hệ thống lại bắt đầu thúc giục như sợ cô nghẻo chưa đủ nhanh.

Nhưng Kiều Thời thấy tuổi thanh xuân tươi đẹp như vậy mà phải chôn cùng hệ thống thì hơi lãng phí. Thế nên, cô vẫn quyết vùng vẫy một phen.

Kiều Thời nhìn chăm chú Trương Vi.

Trương Vi không chịu mở cửa thì liên quan quái gì đến cô? Có ngon hệ thống cũng "trị liệu" cho Trương Vi đi!

Nhưng chưa kịp để Kiều Thời đổi vị trí với cô bạn cùng phòng, hệ thống đã nhắc nhở lần nữa: “Mong ký chủ đừng giở trò khôn lỏi. Bất kể ai đứng chắn cửa, nhiệm vụ bắt buộc của ký chủ cũng sẽ không thay đổi.”

Nói cách khác, dù đổi thành Trương Vi ra chắn cửa thì Kiều Thời vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Như thường lệ, khi cần nhạy bén thì hệ thống lại lỗi, nhưng lúc không cần thì lại thông minh đến đáng sợ, hoàn toàn không để cô có cơ hội lách luật.

“Ký chủ, phần thưởng nhiệm vụ hấp dẫn quá trời luôn mà…” Hệ thống tiếp tục dụ dỗ.

Kiều Thời nghiến răng ken két, vẫn không chịu hành động.

Hệ thống trao thưởng rất ngẫu nhiên, khả năng nhận được thứ hoàn toàn vô dụng còn cao hơn nhận được thứ hữu dụng. Nếu mở cửa cho Người Phụ Nữ Kéo vào mà lại không xử lý được nó thì cả cô và Trương Vi sẽ đi bán muối hết!

“Nhiệm vụ này đã chuyển sang giai đoạn cưỡng chế thực hiện.”

Kiều Thời bỗng cúi gập người xuống, trông như đang chịu đựng một cơn đau đớn khủng khiếp, đôi mắt ngấn lệ.

“Kiều Kiều, cậu sao vậy?” Trương Vi nhìn thấy cảnh này thì hoảng hết cả lên.

Chẳng lẽ mấy con ma ngoài kia còn có khả năng tấn công từ xa?

Thực ra Kiều Thời không bị gì cả. Dựa theo điều khoản bảo vệ, hệ thống sẽ không sử dụng phương pháp tấn công trực tiếp lên cô. Nhưng trong khoảnh khắc đó, Kiều Thời cảm thấy bản thân giống như bị nhấn chìm trong cảm giác tội lỗi tột cùng.

Hành động lúc này của cô đúng là vô nhân đạo mà!

Nhốt bạn cùng phòng ở ngoài, còn cố ý gây khó dễ, đúng là thất đức, bị trời đánh cũng không oan!

Cảm giác chua xót ấy khiến cô muốn mở cửa chào đón con quỷ ngoài kia vào rồi khóc ròng xin lỗi!

Ảo giác, tất cả chỉ là ảo giác thôi!

Tâm trí Kiều Thời vẫn cố gắng nhắc nhở bản thân, đồng thời lục lại trong đầu toàn bộ những mẩu chuyện hài hước mình từng nghe qua.

Dù vậy, cô vẫn không ngăn được nước mắt tuôn rơi: “Hu hu hu, tớ sai rồi…”

Kiều Thời thấy ánh mắt đầy kinh hãi của Trương Vi nên cố cười gượng.

Nhưng vì trong lòng cô quá đau khổ nên biểu cảm ấy cứ kỳ kỳ kiểu gì: “Vi Vi à, nếu tớ có bề gì, cậu nhớ tìm cho tớ một ngôi mộ có phong thủy thật tốt nhé, chỗ mà xung quanh toàn ma đẹp trai ấy. Nhỡ đâu tớ sống lại thì sao?”

“Với oán khí của tớ, chết rồi chưa chắc đã yếu hơn bọn chúng. Đến lúc đó, tớ sẽ bảo vệ cậu!”

Trước đây, nếu cô nói những lời này thì có khi cô lại tự cười giễu mình trước. Nhưng lần này, cô không thể nào bật cười nổi.

Hệ thống vẫn tiếp tục cưỡng chế tạo ra cảm giác tội lỗi. Đột nhiên, Kiều Thời không chỉ cảm nhận được sự xót xa mà còn là mất kiểm soát. Cô biết mình vẫn là mình, nhưng cứ như bị tách khỏi cơ thể và đứng ở góc nhìn của người thứ ba.

Kiều Thời thấy bản thân đưa tay nắm lấy tay cầm cửa lần nữa.

Trước ánh mắt kinh hãi của Trương Vi, cô gập tay cầm xuống và mở cửa.

Kiều Thời trở về với chính mình.

Nhưng lúc này đã quá muộn để đóng cửa.

Hai người bọn họ đang mặt đối mặt với Người Phụ Nữ Kéo.

Người Phụ Nữ Kéo ngây người đứng đó, quên cả việc lao đến tấn công bọn họ.

Phải nói là đến cả ma cũng bối rối trước hành động của Kiều Thời. Con người này biết rõ thân phận của nó mà còn chọc nó tức điên lên, cuối cùng lại mở cửa cho nó vào…

Ăn người này xong nó có bị ngu theo không nhỉ?

Trương Vi nổi hết cả da gà nhưng chân cứ như bị đổ chì, không tài nào nhấc lên nổi.

Cô ấy cảm giác như mình đã hiểu ra điều gì đó, hóa ra quái vật đã ở trong phòng từ đầu rồi!

Cô ấy không hề nghi ngờ Kiều Thời. Bởi vì Kiều Thời là người đã đánh thức cô ấy khi cô ấy đang còn mê man, và biểu hiện của cô trông rất đáng tin cậy. Trong hoàn cảnh này, Trương Vi sẽ vô thức dựa dẫm vào Kiều Thời.

Nhưng giống như bóng tối dưới chân đèn*, nếu “Kiều Thời” này không phải là Kiều Thời thì sao?

*Nghịch lý: dưới chân đèn thì không thể tối.

Nếu thắc mắc tại sao trước đó “Kiều Thời” lại giúp cô ấy, có khi chỉ để giành được lòng tin rồi nhân lúc cô ấy buông lỏng để đánh tan tuyến phòng thủ còn sót lại!

Như vậy đã có thể giải thích thông suốt hết mọi thứ!

Nỗ lực chống lại hệ thống nhưng thất bại hoàn toàn, giờ Kiều Thời cũng rất bất lực.

Thậm chí cưỡng chế cảm giác tội lỗi còn tồi tệ hơn cả cưỡng chế bình tĩnh mà Kiều Thời từng trải nghiệm trước đó. Vì cảm giác tội lỗi đó không phải là cảm xúc của cô, lúc này cô không còn là chính mình nữa. Trải nghiệm này còn đáng sợ hơn cả cái chết, dù rằng Kiều Thời chưa thực sự trải qua cái chết.

“Xin mời ký chủ thừa nhận sai lầm, sửa chữa mối quan hệ với bạn cùng phòng.”

Âm thanh hệ thống nhắc nhở vẫn quanh quẩn trong đầu cô, cộng thêm cưỡng chế cảm giác tội lỗi, Kiều Thời quỳ gối nhanh hơn cả tưởng tượng.

Đúng vậy, “quỳ gối” ở đây không phải tính từ, mà là động từ.

Cô quỳ gối trước mặt Người Phụ Nữ Kéo, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Bạn cùng phòng, xin lỗi cậu, tớ sai rồi. Tớ không nên nhốt cậu ở ngoài chỉ vì vẻ bề ngoài của cậu. Cậu là người bạn cùng phòng tốt, rất tốt, chính sự nhỏ nhen và vô tri của tớ đã tự bó buộc chính mình.”

Ban đầu, lời xin lỗi của Kiều Thời còn gượng gạo. Tự dưng phải xin lỗi một thứ người không ra người ngợm không ra ngợm thì mấy ai không líu lưỡi.

Nhưng về sau, cô càng nói càng trôi chảy. Vì mỗi lần cô xin lỗi, trong đầu lại xuất hiện một dòng suối ấm áp xoa dịu nỗi xót xa trong lòng.

Cảm giác này khiến người ta muốn đắm chìm trong niềm tự hào được tuyên dương, như lần đầu tiên được đeo chiếc khăn quàng đỏ tươi.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là trò quỷ của hệ thống! Kiều Thời thà chết chứ không khuất phục… À không, giờ đây nếu cần khuất phục thì cô vẫn phải khuất phục.

Còn nước mắt của cô, giọt nào là do áy náy, giọt nào là do thấu hận hệ thống mà ra thì có trời mới biết.

Nhưng trong mắt Người Phụ Nữ Kéo, Kiều Thời đang xin lỗi rất chân thành.

Nó vô thức bấm kéo hai lần, không hiểu vì nguyên cớ gì mà lại thấy hơi xúc động. Đến cả chính nó cũng không biết bản thân sẽ có cảm xúc cảm động này.

Thì ra, trong mắt con người này, hình tượng của nó tốt đẹp đến vậy?

Chưa một ai công nhận nó đến nhường này.

Người Phụ Nữ Kéo vô thức thốt lên: “Không sao đâu, tớ tha thứ cho cậu.”

Cảnh tượng ấy hòa hợp đến lạ kỳ, thậm chí trao giải “phòng ký túc xá hòa thuận nhất” cho bọn họ luôn cũng được.

Lúc này giọng nói của hệ thống lại vang lên: “Không gì tốt hơn là biết sai mà sửa. Lời xin lỗi chân thành của ký chủ đã nhận được sự tha thứ. Xây dựng mối quan hệ lành mạnh là không nên kéo bè kết phái mà phải đối xử chân thành, bình đẳng với mọi người. Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được phần thưởng [Ký túc xá hòa thuận x 1].”

Phần thưởng lần này giống hệt như chiếc găng tay trước đó.

Lúc ấy Kiều Thời không hề nhận được thêm một đôi găng tay mới, chỉ là đôi găng tay cao su vốn có của cô bỗng trở nên thoải mái đến lạ kỳ.

Giờ đây, cô không có thêm ký túc xá mới nào mà chợt cảm thấy căn phòng mình ở trở nên dễ chịu và thoải mái hơn rất nhiều.

Kiều Thời: ... Ít nhất cũng nên thưởng một [Ký túc xá an toàn] chứ?

Trương Vi đứng ngây người, đầu óc mơ màng. Sau cơn hoảng loạn, cô ấy đã lén cầm lấy một con dao gọt hoa quả giấu sau lưng, chuẩn bị tinh thần cho cảnh tượng kế tiếp, hai con ma sẽ đồng loạt cười gằn và tấn công cô ấy.

Nhưng đáng tiếc, không chỉ khúc đầu mà cả kết thúc, cô ấy đều đoán sai hoàn toàn.

“Kiều Thời” trông như không có âm mưu gì mà chỉ đơn thuần cảm thấy việc xa lánh quái vật là sai trái. Còn Người Phụ Nữ Kéo dù có bề ngoài xấu xí đáng sợ nhưng lại có một trái tim khoan dung rộng lượng.

Chẳng lẽ cô ấy cũng nên xin lỗi con ma kia?

... Cô ấy đang nghĩ cái gì vậy?! Trương Vi nhanh chóng xua đuổi suy nghĩ hoang đường ấy ra khỏi đầu. Chắc chắn là sự kỳ quặc của bọn họ đã lây nhiễm sang cô ấy rồi!

Hiện giờ, Trương Vi không còn nghĩ Kiều Thời là quái vật nữa mà chỉ thấy đầu óc mình nhão nhoét như vừa luyện khẩu ngữ xong.

Giờ phải làm sao đây? Có nên đấm Kiều Thời vài cái để cậu ấy tỉnh táo lại không? Trương Vi bắt đầu cân nhắc.

Trong khi đó, chỉ có Kiều Thời hiểu rằng cô đang rất tỉnh táo.

Nhân cơ hội mở cửa, cô đã nhanh chóng quan sát tình hình xung quanh.

Chắc chắn đây không phải ký túc xá cũ, bên ngoài là một hành lang dài, sâu hun hút như không có điểm dừng.

Trên hành lang có rất nhiều phòng, chỉ là khoảng cách giữa các phòng lớn hơn nhiều so với ký túc xá cũ. Thêm vào đó là ảnh hưởng từ các yếu tố thần bí khiến Kiều Thời không hề nghe thấy bất kỳ tiếng động nào. Nhưng khi cửa mở ra, những âm thanh ấy bỗng trở nên rõ ràng.

Dọc hành lang có vài con quỷ đang lang thang. Nhưng dường như chúng đang e ngại Người Phụ Nữ Kéo nên chọn cách gõ cửa các phòng khác.

Một số phòng đóng kín, song cũng có người không hiểu rõ tình huống mà mở cửa: “Ai v-”

Lời chưa dứt đã hòa cùng tiếng hét thảm thiết.

Quái vật nhân cơ hội lao vào căn phòng đó.

“Cứu, cứu mạng-”

Chẳng bao lâu sau, xung quanh chỉ còn lại âm thanh rốp rốp của xương thịt bị nhai nuốt, những con ma khác gần đó cũng bắt đầu manh động.

Có lẽ vì Kiều Thời đang mất tập trung, hoặc có lẽ vì tiếng động bên kia nên Người Phụ Nữ Kéo bị đánh thức bản năng.

Nó đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn. Chờ chút, tự dưng nó lại chơi trò “tha thứ” với một con người? Sao nó lại bị Kiều Thời lùa thế này?

Nó định nói “Tha thứ cho cậu không có nghĩa là tớ không ăn cậu”, nhưng vừa mở lời thì Kiều Thời đã nhanh chóng kéo nó vào phòng và khóa chặt cửa lại.

Cánh cửa ký túc xá mở toang nãy giờ rất dễ thu hút sự chú ý. Trước khi mở cửa, những con ma khác thấy Người Phụ Nữ Kéo không dễ động vào nên mới bỏ qua. Nhưng khi cửa mở, cô nhận thấy ánh mắt đầy ác ý của nhiều quái vật đã hướng về phía cô.

Còn tại sao cô kéo Người Phụ Nữ Kéo vào phòng?

Ha ha, cô còn sự lựa chọn nào khác sao?

Giữa việc đối mặt với một bầy quỷ hay chỉ một con quỷ, Kiều Thời dứt khoát chọn phương án thứ hai.

Những con quỷ bên ngoài ngày càng trở nên hung hãn, tranh giành từng giây từng phút để xông vào các ký túc xá. Nhưng dường như sự thay đổi này không liên quan đến Kiều Thời mà do thứ gì đó khác.

Bên ngoài vang lên một giọng nói: “Đã đến giờ kiểm tra ký túc.”

Một luồng sáng trắng chói lòa xuất hiện ở cuối hành lang, lan ra với tốc độ nhanh như chớp, nuốt trọn những con quái vật không kịp vào phòng và biến chúng thành tro bụi ngay lập tức.

Một số con ma cố gắng chạy trốn, nhưng trước ánh sáng ấy, tất cả đều trở nên vô dụng và yếu ớt.

“Ký túc xá đã được đăng ký. Những kẻ không có phòng đã bị loại.”

Ánh sáng trắng biến mất khỏi hành lang.

Kiều Thời vẫn đang quan sát qua mắt mèo, gần như đã xác định được rằng “phải ở trong ký túc khi đến giờ kiểm tra” là một quy tắc bất di bất dịch của nơi này. Bị phát hiện đang ở bên ngoài thì chỉ có đường chết.

Khi Người Phụ Nữ Kéo lừa họ mở cửa, ánh mắt sợ hãi của nó cứ chăm chăm nhìn về cuối hành lang, xem ra không phải nó đang diễn trò.

Bình Luận (0)
Comment