"Trương Vi?" Kiều Thời thử gọi.
Kiều Thời thừa nhận, cô do dự.
Trong giới vực, điều tối kỵ nhất chính là do dự, đôi khi ranh giới giữa sinh và tử chỉ cách nhau trong gang tấc.
Nhưng Kiều Thời không phải loại người máu lạnh quyết đoán. Cô chỉ là một cô gái vô cùng bình thường đến không thể bình thường hơn.
Lúc nãy khi dùng đèn pin chiếu vào Trương Vi, cô rõ ràng thấy đó là bạn cùng phòng của mình, không phải hình dạng của quái vật.
Tuy Trương Vi có biểu hiện khác lạ, nhưng Kiều Thời vẫn không khỏi nghĩ, nếu là quỷ quái thì khi bị ánh sáng đèn pin chiếu vào, liệu có phản ứng theo bản năng mà che chắn không?
"Là tớ..." Giọng nói nghèn nghẹn của Trương Vi vọng ra từ trong chăn. Sau đó, như vừa mới sực tỉnh, cô ấy luống cuống kéo chăn ra, ánh mắt mơ màng: "Chuyện… chuyện gì thế?"
Điều khiến cô ấy hoang mang không chỉ là hành động của Kiều Thời, mà còn là vì chính hành động của bản thân cô ấy.
Cô ấy đang làm gì thế này?
Trương Vi trông như một người vừa tỉnh dậy sau cơn mộng du. Nhưng bốn năm đại học ở chung phòng, Kiều Thời chưa từng nghe nói cô ấy có tật mộng du.
Có điều, cô ấy như bây giờ quả thực giống Trương Vi lúc bình thường hơn, ít nhất đã khiến Kiều Thời cảm thấy yên tâm hơn một chút: "Vừa rồi cậu nói đang luyện nói tiếng Anh, làm tớ sợ hết hồn..."
Trương Vi hít một hơi: "Luyện nói tiếng Anh? Không thể nào!"
Hai người nhìn nhau.
"... Cậu nói vậy ngay cả tớ cũng thấy sợ. Vừa rồi tớ bị ma nhập à? Thấy đầu óc mơ mơ màng màng, nhưng lại có một cảm giác gấp gáp cứ thúc giục tớ phải làm gì đó..."
Trương Vi xoa xoa cánh tay lạnh ngắt của mình, cố gắng nhớ lại.
Kiều Thời chiếu đèn pin vào cô ấy, sau đó cô ấy vùng vẫy muốn thoát ra khỏi chăn, tựa hồ là cảm xúc bị gián đoạn, cảm giác "mơ màng" kia dần tan biến đi khá nhiều.
Tỉnh táo lại, bản thân Trương Vi cũng cảm thấy rùng mình.
Kiều Thời đang định hỏi cô ấy tình trạng này bắt đầu từ khi nào, đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài: "Kiều Kiều, Vi Vi, hai cậu ngủ chưa? Làm phiền mở cửa cho tớ."
Là giọng của Trần Hàm, một người bạn cùng phòng khác.
Trương Vi định đi mở cửa theo bản năng nhưng lại bị Kiều Thời ngăn lại ngay lập tức.
Lên năm tư, có nhiều người đã không còn ở ký túc xá nữa. Hiện tại ký túc xá của Kiều Thời chỉ có Kiều Thời và Trương Vi hay ở, Trần Hàm là người địa phương, thường xuyên không ở trong ký túc xá. Còn Sở Vân thì đang thực tập ở nơi khác.
Giờ đóng cửa ký túc xá là 11 giờ, sớm hơn giờ cắt điện một tiếng. Vào thời điểm này, sao Trần Hàm lại đến gõ cửa phòng?
Dây thần kinh của Kiều Thời vốn đã căng như dây đàn, nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, cô không có cảm giác nhẹ nhõm khi bạn cùng phòng trở về mà chỉ thấy nghi ngờ!
Cứ tiếp tục thế này, có lẽ cô thật sự sẽ mắc chứng hoang tưởng bị hại mất, Kiều Thời thầm lo lắng cho sức khỏe tinh thần của mình.
Nhưng trong hiện thực, Kiều Thời cũng không quên phản ứng, cô nói: "Bọn tớ đã lên giường rồi, cậu tự mở cửa vào đi."
Trương Vi không giống Kiều Thời, thế giới quan của cô ấy chưa bị sụp đổ nên ban đầu không cảnh giác bằng Kiều Thời. Nhưng vì sự khác thường của bản thân cô ấy trước đó, lại cộng thêm phản ứng của Kiều Thời, khiến cô ấy ngồ ngộ ra chuyện gì đang xảy ra.
Là một người yêu thích truyện huyền bí, cô ấy vừa cảm thấy sợ hãi lại vừa có chút hưng phấn.
k*ch th*ch, k*ch th*ch quá!
Trương Vi không ngồi yên, cô ấy phối hợp với Kiều Thời lấy điện thoại ra định nhắn tin cho Trần Hàm, giúp xác nhận thân phận người bên ngoài.
Nhưng mà, không có tín hiệu.
Trương Vi giơ điện thoại lên cho Kiều Thời xem thông báo "Gửi tin nhắn thất bại".
Tim Kiều Thời thắt lại, không phải chứ, bọn họ đã vào giới vực rồi sao?
Ở nơi như ký túc xá, tín hiệu có thể kém nhưng không thể hoàn toàn mất được. Mà một khi đã bị giới vực bao phủ thì bất kể là nơi nào cũng đều không có tín hiệu.
Kiều Thời thầm mắng bản thân thật xui xẻo, song cũng không quá ngạc nhiên. Từ lúc cô tỉnh dậy là đã có hàng loạt hiện tượng bất thường làm nền tảng rồi.
Bên ngoài cửa im lặng một lúc, sau đó vang lên giọng nói nghẹn ngào của Sở Vân: "Kiều Kiều, bọn tớ không mang theo chìa khóa, bên ngoài xảy ra chuyện rất đáng sợ, mau mở cửa cho bọn tớ vào đi! Vào trong rồi bọn tớ sẽ giải thích..."
Kiều Thời và Trương Vi nhìn nhau.
Ánh sáng trong phòng ngủ lờ mờ, bầu không khí trở nên lạnh lẽo đến rợn người.
Một người đã chứng kiến sự kinh hoàng trong giới vực, một người thì xem không ít phim kinh dị, cả hai đều cho rằng mở cửa lúc này không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Ai mà biết được rốt cuộc người bên ngoài kia là thứ gì?
Nhưng mà, họ cũng không thể hoàn toàn mặc kệ.
Nhỡ đâu đó thật sự là Trần Hàm và Sở Vân thì sao? Cũng giống như Trương Vi, vừa rồi chỉ hơi mơ mơ màng màng nhưng đích thực là cô ấy.
Theo những gì Kiều Thời biết được, quy tắc và đặc điểm của mỗi giới vực là hoàn toàn khác nhau, chuyện kỳ lạ gì cũng có thể xảy ra.
Kiều Thời quyết định nhìn qua mắt mèo để xác nhận thân phận của người bên ngoài.
Nhưng mà Kiều Thời đã bị dọa mấy lần rồi, cô không dám tự mình lại gần nhìn đâu. Nhỡ đâu bên kia cánh cửa là một con mắt đẫm máu thì sao?
Cô chuyển điện thoại sang chế độ chụp ảnh rồi dí sát vào mắt mèo. Nhìn qua một lớp cửa và một lớp ống kính, cảm giác an toàn sẽ tăng lên gấp bội.
Trong giới vực đáng sợ này, con người phải tự tìm cho mình một chút an ủi tinh thần.
Hành lang vẫn còn vài bóng đèn, tuy không quá sáng nhưng đủ để Kiều Thời và Trương Vi nhìn rõ bóng người bên ngoài: Dường như đó đúng là bạn cùng phòng của họ. Hai người đó liên tục ngoái đầu nhìn về phía cuối hành lang, vẻ mặt hoảng loạn như thể có thứ gì đó đáng sợ đang đuổi theo họ.
"Trước tiên cứ cho hai cậu ấy vào đi." Trương Vi nhỏ giọng nói.
Kiều Thời gật đầu, đặt tay lên nắm cửa. Nhưng tay còn lại của cô vẫn cầm điện thoại, đúng lúc nhìn thấy nụ cười không thể che giấu của "bạn cùng phòng"!
Kiều Thời đột nhiên nhớ đến một câu thoại: Cô ấy cười lên, không còn giống cô ấy nữa.
Bây giờ không phải lúc để nhớ lại những câu chuyện kinh dị về thế thân! Kiều Thời vội vàng gạt bỏ những thứ rác rưởi trong đầu, bàn tay đang đặt trên nắm cửa của cô cũng như bị điện giật mà rụt lại.
Mặc dù liên tưởng của Kiều Thời có hơi lệch lạc. nhưng sự việc đúng là như vậy. Nụ cười rợn người như thể kéo dài đến tận mang tai kia, căn bản không phải là biểu cảm mà bạn cùng phòng của cô sẽ làm!
Có lẽ hai kẻ này đã phát hiện ra người bên trong đang nghi ngờ, biết bọn họ sẽ quan sát qua mắt mèo, nên cố tình giả dạng thành bạn cùng phòng.
Việc "chúng" liên tục ngoái đầu nhìn về phía cuối hành lang, e rằng không phải vì ở đó có thứ gì đáng sợ, mà là làm như vậy có thể che khuất khuôn mặt thật.
Thoạt nhìn, Trương Vi và Kiều Thời đều không nhận ra điểm đáng ngờ, tình huống cấp bách, chỉ có thể mở cửa cho chúng ngay lập tức.
Chắc chắn chúng đã nghe thấy giọng nói của Trương Vi, tưởng rằng đã qua mắt được họ.
Ai mà ngờ tới, một người bình thường lại dùng ống kính điện thoại dí sát vào mắt mèo khi mở cửa chứ?
Ai lại có sở thích nhìn trộm như thế chứ!
Đương nhiên Kiều Thời không có sở thích nhìn trộm, chỉ là vừa mới ra khỏi giới vực, theo bản năng cô sẽ làm nhiều hơn một chút, đằng nào cũng đang cầm điện thoại, tiện tay làm luôn.
Và hành động tiện tay này, rất có thể đã cứu mạng bọn họ!
Trương Vi cũng phát hiện ra sự bất thường bên ngoài, đang định kêu lên thì Kiều Thời đã lập tức bịt miệng cô ấy lại.
Tiếng kêu của Trương Vi bị nuốt xuống, biến thành giọng nói run rẩy: "Bên... bên ngoài..."
Tay cô ấy vẫn nắm chặt vạt áo Kiều Thời. Ngày thường Trương Vi hứng thú với đủ loại chuyện huyền bí và phim kinh dị, nhưng khi thật sự gặp phải chuyện như vậy, có ai không sợ hãi chứ?
Đó vốn dĩ là những người bạn cùng phòng thân thiết nhất, vậy mà giờ đây chỉ còn lại sự xa lạ và bất thường khó diễn tả!
Thậm chí Trương Vi còn cảm thấy, mặt của Sở Vân hơi méo mó…
Kiều Thời gật đầu với cô ấy, tỏ vẻ cô ấy không hề nhìn nhầm. Thế giới này, quả thực đã xuất hiện biến dị đáng sợ. Những kẻ bên ngoài kia tuyệt đối không phải bạn cùng phòng của bọn họ.
Trương Vi dựa vào sức lực của Kiều Thời để đứng vững, sau đó lại chỉ tay về phía đối diện.
Vừa rồi sự chú ý của bọn họ đều tập trung vào "bạn cùng phòng", suýt chút nữa đã bỏ qua môi trường xung quanh.
Trên thực tế, không chỉ mỗi con người mới có điểm bất thường. Cấu trúc phòng ngủ của họ là cửa đối cửa, lẽ ra họ có thể nhìn thấy phòng ngủ đối diện. Thế nhưng bây giờ khi nhìn ra ngoài, họ chỉ thấy một bức tường trắng xóa.
Kiều Thời và Trương Vi xác nhận tình hình trong phòng. Đây đúng là phòng ngủ của bọn họ. Nhưng dường như đây không phải tòa nhà ký túc xá ban đầu nữa. Bên ngoài cửa sổ là một màu đen kịt, không nhìn thấy ánh đèn đường của trường. Mà hai người cũng không dám mở cửa sổ ra quan sát xung quanh.
Giới vực có lớn có nhỏ, Kiều Thời không chắc chắn là toàn bộ trường học gặp vấn đề, hay là tòa nhà ký túc xá gặp vấn đề, hoặc chỉ có phòng ngủ của bọn họ là xui xẻo.
Kẻ đang chờ đợi họ mở cửa thấy bên trong không có động tĩnh gì thì biết rằng mình đã bị bại lộ, lập tức trở nên hung hăng.
Lớp da bên ngoài của chúng bong tróc nứt ra, để lộ phần thịt đỏ lòm bên trong. Thực chất đó không phải hai con quái vật, mà từ đầu đến cuối chỉ là một con, nhưng nó đã phân tách thành hai để lừa gạt lòng tin của họ!
Khi lớp da bên ngoài bong ra như lá khô, nó đột nhiên cầm một cây kéo gỉ sét đâm mạnh vào mắt mèo!
Âm thanh nặng nề như tiếng nổ vang lên bên tai Kiều Thời và Trương Vi.
"Mở cửa, mau mở cửa cho tớ!"
Nếu có ai đó đang nấp sau mắt mèo để quan sát, dù không bị đâm thủng mắt thì cũng sẽ gặp phải cú sốc tâm lý.
May mà có một lớp điện thoại ngăn cách, so với mạng sống, đây đúng là vật ngoài thân.
Trương Vi sợ hãi lùi lại hai bước, lại buột miệng nói: "Là Người Phụ Nữ Kéo!"
"Hả?"
"Là người mà trước đây tớ đã kể cho cậu nghe, trường mình có cô gái rách miệng..."
Hiển nhiên, những câu chuyện huyền bí mà Trương Vi nghe ngóng không phải là vô ích.
Nghe nói, nhiều năm trước có một nữ sinh ở lại ký túc xá vào kỳ nghỉ đã bị giết bằng kéo và phanh thây. Linh hồn của cô ta không thể siêu thoát, vẫn quanh quẩn trong ký túc xá nữ, tay cầm kéo đi lang thang ở nơi đó.
Khi bạn đi một mình trong ký túc xá vào đêm khuya, nhất định phải cẩn thận với người cầm kéo!
Hình như trước đây Kiều Thời đã từng nghe Trương Vi kể câu chuyện này, nhưng cô không để tâm lắm.
Cô cảm thấy những câu chuyện huyền bí trong trường học cũng tạm thôi, viết đi viết lại na ná nhau. Là một người theo chủ nghĩa duy vật, Kiều Thời có thể chỉ ra vài lỗ hổng logic trong những câu chuyện này. Nhưng cô không ngờ, câu chuyện huyền bí này lại là sự thật!
Vẻ mặt Trương Vi như đưa đám: "Tớ cũng không ngờ nó là thật..."
Tuy rằng khi kể những câu chuyện huyền bí này, cô ấy luôn làm ra vẻ nghiêm trọng, thái độ có thờ có thiêng có kiêng có lành. Nhưng từ trước đến nay, cô ấy chưa từng gặp ma thật sự. Cũng giống như Diệp Công thích rồng lại thắc mắc, sao rồng có thể đến thật chứ?
Kiều Thời nắm lấy tay Trương Vi, an ủi cô ấy: Chuyện đã xảy ra ngay trước mắt, chỉ có thể đối mặt thôi.
Nghe tiếng đập cửa đầy ám ảnh bên ngoài, Kiều Thời nghiến răng, mày tưởng chỉ có mình mày biết chơi trò đánh đòn tâm lý sao?
"Được được được, tớ mở cửa là được chứ gì?" Kiều Thời giống như một người bị dọa đến mức hồn vía lên mây, không biết làm gì.
Nghe thấy cô đáp lại, bên ngoài tạm thời yên ắng một chút: "Hi hi hi, coi như cậu biết điều."
Trước ánh mắt khó hiểu của Trương Vi, Kiều Thời giả vờ xoay xoay nắm cửa hai cái, phát ra tiếng "cạch cạch".
Người Phụ Nữ Kéo thúc giục: "Xong chưa? Xong chưa?"
"Ơ, kỳ lạ thật, hình như bị kẹt ở đâu rồi. Rõ ràng tớ đã mở rồi mà, cậu thử đẩy từ bên ngoài xem?"
Người Phụ Nữ Kéo làm theo.
Cửa phòng ký túc xá trông như không chịu nổi, lung lay sắp đổ, nhưng thực chất vẫn không hề sứt mẻ.
"Tớ thấy vẫn còn thiếu một chút nữa, cậu thử lại xem?"
Người Phụ Nữ Kéo choáng váng thử vài lần theo lời Kiều Thời, rồi bỗng nhiên phát ra tiếng gầm gừ giận dữ.
Lúc này, rốt cuộc nó cũng nhận ra, Kiều Thời không hề có thành ý mở cửa cho mình, mà chỉ đang đùa giỡn mình thôi!
Trương Vi cũng há hốc mồm vì cách làm của Kiều Thời, nỗi sợ hãi trong lòng giảm đi kha khá, có vẻ con ma này không được thông minh cho lắm.
Kiều Thời dám chơi như vậy, một mặt là muốn trấn an cảm xúc của bản thân và Trương Vi, mặt khác cũng là vì cô có một chút tự tin.
Giới vực đều có quy tắc, Người Phụ Nữ Kéo không trực tiếp xông vào phòng ngủ của bọn họ mà lại cố gắng lừa họ mở cửa, rất có thể là do nó không có cách nào phá cửa vào.
Cũng giống như lúc ở trên chuyến xe ma quái, những con quái vật này sẽ tìm cách khiến con người tự tìm đến cái chết.
Ít nhất là hiện tại, cửa phòng ngủ này vẫn còn, cảm giác an toàn vẫn còn đó.
Kéo cọ xát với cửa phát ra âm thanh chói tai, nhưng không thể vào là thể vào.
Thậm chí Trương Vi còn có tâm trạng trêu chọc: "Nó giận rồi kìa."
Chọc cho con ma kéo bên ngoài lộ rõ vẻ hung dữ.
Nhưng đúng lúc này, hệ thống giả chết bấy lâu nay đột nhiên khởi động.
Kiều Thời vừa thấy nó có động tĩnh, lập tức có một dự cảm chẳng lành: "Cầu xin bà, đừng lên tiếng!"
Nhưng làm sao hệ thống có thể để Kiều Thời được như ý?
"Ký chủ, quản lý bệnh tình của cô là trách nhiệm của tôi.” Hệ thống nghiêm túc nói: "Mong ký chủ hãy mở cửa cho bạn cùng phòng của cô vào. Cô lập bạn bè không phải là một việc làm đúng đắn đâu.”
Kiều Thời: ...