Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 9

''Đây là báo cáo nhiệm vụ lần này."

Một mình Mắt Kính trở về báo cáo nhiệm vụ.

Không còn cách nào khác, đến cuối cùng, anh ấy vẫn không thể thuyết phục được Kiều Thời.

Ngay cả khi anh ấy muốn nói ra tên của mình cũng bị Kiều Thời ngăn lại, thái độ không muốn dính líu gì nữa rất rõ ràng.

Đội trưởng Lý Văn vừa xem báo cáo nhiệm vụ, vừa ngẩng đầu nhìn Mắt Kính: ''Báo cáo của cậu viết nghiệp dư quá rồi đấy, chữ nào chữ nấy đều là “tôi nghi ngờ”, “tôi phỏng đoán”, thể hiện sự chuyên nghiệp của cậu xem nào!"

Mắt Kính gãi đầu: ''Nhưng tôi thật sự không hiểu rõ mà!"

Anh ấy không phân biệt được rốt cuộc Kiều Thời là người mới thiên tài hay là cao thủ cấp thần.

Mấy lời Kiều Thời nói cũng kỳ lạ. Ví dụ như khi đối mặt với lời chiêu mộ hết mình của Mắt Kính, giọng điệu cô có hơi dao động, nói gì mà "Chờ tôi cày đến cấp cao nhất rồi sẽ cân nhắc gia nhập với các anh."

Cấp cao nhất gì chứ? Cô đang chơi game gì à?

Sau đó Kiều Thời lại nói: "Tiền bối Mắt Kính, năng lực của tôi hoàn toàn không thể so sánh với anh được. Phải như anh mới được coi là kỹ năng thần thánh! Bất kể là tài xế hay là con ma tóc dài đều bị anh làm cho nhiễu loạn. Nếu không có anh, có lẽ tôi đã chết rồi!"

Mắt Kính rất hoang mang: "Hả? Đó là do tôi làm sao?"

Anh ấy cảm thấy năng lực của mình không thể nào đạt đến trình độ đó.

Nhưng ngay cả Kiều Thời cũng nói chắc chắn như vậy, liệu có khả năng nào đó, lúc nãy anh ấy đã phối hợp với Kiều Thời hoàn thành nhiệm vụ mà ngay cả bản thân anh ấy cũng không nhận ra không?

Tiềm năng của anh ấy đã được khai phá rồi sao?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Mắt Kính bắt đầu trở nên nghiêm túc, anh ấy đẩy gọng mắt kính lên: ''Đội trưởng, thực lực của tôi đã tiến bộ vượt bậc, vị trí đội trưởng này có phải nên đổi người rồi không?"

Lý Văn lập tức đứng dậy, vỗ vỗ vào ghế của mình: ''Lại đây lại đây, cậu ngồi đi! Đống tài liệu này, cậu xử lý giúp tôi nhé, còn có hai cuộc họp vào buổi chiều, cậu cũng tham gia luôn đi."

Anh ta chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi!

Mắt Kính vội vàng đổi giọng: ''Tôi nói đùa thôi. Dù thực lực của tôi có tiến bộ thế nào cũng không thể sánh bằng anh được, đức cao vọng trọng. Vị trí đội trưởng này ngoài anh ra không ai xứng đáng hơn."

Tuy nhiên, anh ấy vẫn khá đắc ý: Trước đây Lý Văn còn chê bai quy trình tuyển dụng của anh ấy có bug, bây giờ xem ra, sao có thể gọi là bug được? Đây gọi là phần thưởng ẩn giấu đấy!

Haiz, mấy người đồng đội của anh ấy đúng là thiếu nhận thức về thực lực thật sự của anh ấy, cứ lải nhải cái gì mà bug với không bug. Xem đi, anh ấy vừa gặp Kiều Thời thì bất kể là thực lực hay tiềm năng đều được công nhận đầy đủ rồi đấy!

Ngựa tốt nghìn dặm, phải gặp được Bá Nhạc mới nhận ra được!

Lý Văn thấy tên Mắt Kính này đang tự mãn quá mức sắp tung hô bản thân lên tận trời mây đến nơi, dứt khoát giao luôn nhiệm vụ tiếp theo cho anh ấy, phụ trách việc liên lạc với Kiều Thời sau này.

Ở một nơi khác, Kiều Thời đang nằm trên giường suy nghĩ miên man.

Sau khi ra khỏi giới vực, ký túc xá đã đóng cửa từ lâu. Cô vào quán net ngủ tạm một đêm, một là vì rẻ, nếu từ bỏ công việc liều mạng này, cô lại trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi. Hai là nơi đông người qua lại khiến cô cảm thấy an toàn hơn khi tinh thần vẫn còn hoảng loạn.

Sáng sớm hôm sau cô mới trở về ký túc xá để ngủ bù, nhưng cũng không ngủ được. Thế giới quan sụp đổ, hiển nhiên không phải là chuyện có thể nhanh chóng khôi phục lại được.

Mắt Kính có nói với cô, những người đã từng vào giới vực sẽ dễ dàng thu hút giới vực hơn, trốn tránh cũng vô ích.

Nhưng Kiều Thời vẫn làm như vậy.

"Xác suất gặp giới vực cao hơn" là vấn đề của xác suất. Chỉ cần cô đủ nhát gan, biết đâu có thể tránh xa những thứ đáng sợ đó?

Hơn nữa, trốn tránh được một ngày là có thể "bào" thêm một ngày phần thưởng của hệ thống. Trốn được ngày nào hay ngày đó!

Chỉ tiếc mỗi công việc lương cao kia...

Tiếng thở dài não nề của Kiều Thời bị bạn cùng phòng nghe thấy.

Cô bạn cùng phòng cũng nằm trên giường giống cô, chỉ là đang nghịch điện thoại, nghe thấy vậy lập tức hỏi: ''Công việc không thuận lợi à?"

"Haiz, đừng nhắc nữa, tớ nghỉ việc rồi."

Cô bạn cùng phòng kinh ngạc: ''Sao vậy? Không phải nghe nói đãi ngộ khá tốt sao? Công việc ổn định mà, có người còn nói bình thường cậu kín tiếng nhưng thật ra có người chống lưng đấy."

Mọi người đều đang tìm việc, nên tin tức Kiều Thời tìm được một công việc tốt không thể giấu được bọn họ.

"Tối qua tớ đi thử việc đúng không? Sau đó mới phát hiện ra, thứ mà tớ phải đối mặt đều là yêu ma quỷ quái."

"Yêu ma quỷ quái" mà Kiều Thời nói là cụm danh từ nhưng bạn cùng phòng lại hiểu thành tính từ: ''Haiz, chốn công sở là như vậy đấy..."

Kiều Thời đã ký thỏa thuận bảo mật nên không đính chính lại cách nói của bạn cùng phòng.

Thế giới này đã bị ma quỷ xâm nhập, nói chuyện này ra cũng không ai tin! Trừ khi tự mình chứng kiến.

Bộ phận dọn dẹp muốn bảo vệ người bình thường khỏi sự dòm ngó của giới vực, cô cần gì phải kéo bạn cùng phòng vào vòng xoáy này?

"Những nơi lương cao đều là cạm bẫy..." Kiều Thời lẩm bẩm cảm thán.

Sau đó cô lại lao vào biển khổ tìm việc làm, mỗi lần Kiều Thời nghĩ đến tìm việc lại thấy đau đầu. Lần này, cô nhất định phải tìm một công việc không cần đi liều mạng!

Lúc này, hệ thống đã im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng nhắc nhở: ''Ký chủ, hệ thống không khuyến khích việc từ chức."

Kiều Thời trợn mắt nhìn trần nhà, lại nữa à? Đây đúng thật là một hệ thống chu đáo, đang hối thúc cô đi chịu chết đấy mà!

"Bà lo tui chết chưa đủ nhanh hay gì?"

''Ký chủ, đây là đề xuất hợp lý dựa trên bệnh tình của cô."

"Hợp lý chỗ nào? Bà nói thử xem!"

Cho dù cái hệ thống rách nát này không thể phân biệt người với dị thường, không phân biệt được bên trong và bên ngoài giới vực, biểu hiện như một AI thiểu năng. Nhưng logic đơn giản như "khuyên người ta làm việc là bị trời đánh chết" thì nó phải có chứ?

Hệ thống đưa ra lý do: Theo đánh giá, công việc trước có mức lương và đồng nghiệp (Mắt Kính) đều tốt, việc Kiều Thời từ chức vì áp lực bệnh tật là điều dễ hiểu. Nhưng theo dõi trạng thái thể chất và tinh thần của Kiều Thời, hệ thống nhận thấy việc từ chức khiến cô rơi vào trạng thái lo âu hơn. Cô đang lo lắng về việc tìm kiếm công việc tiếp theo, từ đó dẫn đến mất ngủ và bất an.

''Ký chủ, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề, có khả năng sẽ khiến bệnh tình trầm trọng hơn. Có công việc phù hợp có thể hỗ trợ điều trị cho người bệnh."

Nghe có vẻ rất hợp lý phải không?

Kiều Thời suýt chút nữa đã tin những lời này.

Vấn đề là, cô không bị bệnh!

Vấn đề tìm việc làm mới đúng là có hơi đáng lo, nhưng nguyên nhân thực sự khiến cô mất ngủ và lo lắng không yên là do giới vực và đám quỷ quái đang ở đâu đó ngoài kia!

Dùng hiện tượng chính xác để đưa ra kết luận sai lầm, hệ thống này nên giải tán được rồi.

Kiều Thời vốn tưởng rằng khi trở về thế giới bình thường, kết quả đánh giá trạng thái tinh thần của cô ít nhất cũng phải bình thường, không ngờ hệ thống này vẫn kỳ lạ như vậy.

Cô cũng đã cố gắng giao tiếp tử tế với cái hệ thống chó má này, để nó nhận thức rõ hiện thực.

Nhưng sau khi kiên nhẫn nghe Kiều Thời giải thích xong, nó chỉ nói: Không sao đâu, chờ ký chủ tiếp nhận điều trị xong, mọi thứ sẽ tốt đẹp lên.

Rõ ràng, theo đánh giá của hệ thống này, đây chỉ là lời nói lúc mê sảng của Kiều Thời.

Kiều Thời đã từ bỏ việc thuyết phục hệ thống rằng mình bình thường.

May mắn thay, hiện tại hệ thống chỉ "đề xuất" chứ không phải đưa ra "nhiệm vụ bắt buộc". Kiều Thời không chấp nhận đề xuất của nó, nó sẽ trở về trạng thái chờ.

Có lẽ do cảm giác mệt mỏi sau khi tiêu hao năng lượng cả đêm ập đến, cũng có thể là do bản thân Kiều Thời muốn nghỉ ngơi thật tốt, không để hệ thống bắt thóp. Lúc này, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thứ đánh thức Kiều Thời là tiếng lầm bầm khe khẽ của bạn cùng phòng.

Trong ký túc xá tối om, chỉ có đèn bàn học của bạn cùng phòng tỏa ra ánh sáng, trời tối rồi sao? Hình như cô đã ngủ nguyên một ngày.

Kiều Thời mới thức giấc còn hơi mơ màng, cô vừa mò mẫm điện thoại vừa hỏi: "Vi Vi, cậu đang làm gì thế?"

Bạn cùng phòng Trương Vi trả lời: "Tớ đang luyện nói tiếng Anh. Xin lỗi nhé, có phải tớ làm ồn đến cậu rồi không?"

"Không sao..." Kiều Thời đáp theo bản năng.

Cô cũng nên dậy rồi.

Nhưng ngay sau đó, Kiều Thời đột nhiên rùng mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại. Mấy môn ngoại ngữ đã thi xong hết rồi, Trương Vi cũng đã qua môn. Bình thường trong phòng ký túc xá của bọn họ, cô ấy được gọi là cá muối mặn nhất trong những con cá muối ngoài kia, tại sao lại đột nhiên luyện nói tiếng Anh?

Nếu là bình thường, có lẽ Kiều Thời sẽ trêu chọc hai câu, không nghĩ ngợi nhiều.

Nhưng là người vừa mới trải qua giới vực quái dị, Kiều Thời không nhịn được mà nảy sinh một số liên tưởng. Người vừa cất giọng trả lời cô có thật là bạn cùng phòng Trương Vi của cô không?

Cảm giác sởn gai ốc lập tức leo lên sống lưng cô, khiến cô nghẹt thở.

Mà một khi đã nghĩ theo hướng này thì càng có nhiều điểm bất thường xuất hiện. Bên ngoài yên tĩnh quá mức, bình thường chỉ khi đã đến giờ tắt đèn mới im ắng thế này. Nhưng điều này càng không phù hợp với việc Trương Vi luyện nói tiếng Anh.

Cửa sổ phòng ngủ của bọn họ đối diện với một hàng cây xanh, bình thường còn có thể nghe thấy tiếng chim hót côn trùng kêu, nhưng hôm nay lại không có, không hề có bất kỳ tiếng động nào. Như thể có một tấm lưới vô hình khổng lồ hút sạch tất cả ánh sáng và âm thanh từ bên ngoài vậy!

Hệ thống nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của Kiều Thời, rất đáng tin cậy đưa ra gợi ý: ''Ký chủ, đây chính là tầm quan trọng của việc sinh hoạt điều độ. Thức khuya dậy sớm không chỉ không tốt cho sức khỏe mà còn dễ dàng phóng đại sự hoảng sợ, dễ dàng sinh ra ảo giác, ảo tưởng."

Hệ thống thật sự quá đỉnh luôn, không có một chút nhắc nhở nào về tình hình hiện tại, cứ như thể tất cả đều là lỗi tại cô thức khuya vậy?

Nếu lời khuyên này có ích một chút thì đã không đến mức vô dụng như bây giờ.

Kiều Thời thầm nghĩ, nếu có nút gỡ cài đặt, cô nhất định sẽ giải quyết cái hệ thống này trước!

Nhưng bây giờ không phải lúc đôi co với hệ thống này. Kiều Thời nhìn chằm chằm bóng người đang lẩm bẩm tiếng Anh kia, sợ rằng chỉ cần mình lơ là một chút thôi là bóng người đó sẽ giống như con ma trên xe buýt, đột nhiên xuất hiện bên giường mình.

Cô tự an ủi bản thân, nếu đây là dị thường, phải nói là ngoại ngữ của nó khá tốt.

"Vi Vi, cậu có thể bật đèn lên được không?"

Người kia đáp: "Nhưng mà đã đến giờ tắt đèn rồi."

Cuối cùng Kiều Thời cũng mò được điện thoại, liếc nhìn thời gian, 0 giờ 5 phút. Thời gian không có vấn đề gì.

Đến 12 giờ đêm ký túc xá trường học của họ sẽ đồng loạt cắt điện, đèn bàn của Trương Vi là loại sạc điện, vẫn sáng là chuyện bình thường.

Dường như mọi thứ đều là do Kiều Thời quá đa nghi.

Nhưng mà cô biết đây không phải do mình quá nhạy cảm. Việc luyện nói tiếng Anh vào lúc nửa đêm hoàn toàn không phù hợp với phong cách của Trương Vi!

Đầu óc Kiều Thời nhanh chóng vận động, cô phải xuống giường cái đã.

Giường trong ký túc xá là loại có bàn học ở dưới, giường ngủ ở trên. Cho dù là đối phó với dị thường hay bỏ chạy thì vị trí này của cô đều quá bất lợi. Nhưng mà cô lại không có thể lực siêu phàm, không thể nhảy một phát xuống được. Đưa lưng về phía sinh vật quái dị rồi leo thang xuống… vậy thà rằng cô cứ nằm im trên giường còn hơn.

Kiều Thời vừa nghĩ vừa nói với "Trương Vi": "Ha ha, Vi Vi, tớ xem được một video ngắn hài hước lắm, cậu lại đây tớ cho cậu xem."

Giọng cô căng thẳng, hoàn toàn không nghe ra bất kỳ cảm xúc vui vẻ nào.

Thế nhưng bóng người kia không hề nhận ra sự bất thường của Kiều Thời, không hề phòng bị mà đi tới: ''Video ngắn gì vậy?"

Kiều Thời giả vờ đưa điện thoại qua, nhưng thực chất lại không chút do dự bật đèn pin.

Ánh sáng chói lòa khiến kẻ đó lập tức che mắt, chưa kịp để cô ta phản ứng, Kiều Thời đã nhanh tay trùm cả chiếc chăn lên người cô ta, trùm kín mít từ đầu đến chân.

Trong lúc kẻ đó đang vùng vẫy cố thoát ra khỏi chăn, Kiều Thời đã thoăn thoắt trượt xuống giường.

Cô nắm chặt điện thoại, suy nghĩ có nên ra tay đánh ngất kẻ đó không. Nhưng đột nhiên, người trong chăn ngừng giãy giụa.

Bình Luận (0)
Comment