Kiều Thời đắn đo một hồi giữa hai lựa chọn là đồng ý hay từ chối.
Là một sinh viên đại học được nhà trường đào tạo hàng loạt, cuối cùng tính phục tùng vẫn chiếm ưu thế, cô ngại từ chối: ''Vậy thì... được rồi."
Mắt Kính không nhận ra sự miễn cưỡng của cô. Cao thủ thì phải có sự dè dặt của cao thủ, không dễ dàng ra tay, đây không phải là chuyện hết sức bình thường sao?
"Đến trạm làng đại học."
Đây là điểm dừng mà bọn họ lên xe, cũng là điểm dừng mà bọn họ phải xuống xe.
Theo lời nhắc nhở của giọng nói điện tử, vị cao thủ Kiều Thời tự cho mình là trâu ngựa trong mắt Mắt Kính buộc phải hoàn thành mảnh ghép cuối cùng của nhiệm vụ này.
Nhìn cô bước về phía trước, Mắt Kính cảm thấy tim mình như treo lơ lửng trên cổ họng.
Mặc dù dáng vẻ bình tĩnh của Kiều Thời khiến người ta yên tâm, nhưng dù sao đây cũng không phải chuyện thuận miệng là nói ra được.
Đáng tiếc thực lực của anh ấy có hạn, vào lúc này không giúp được gì. Anh ấy hạ quyết tâm, lát nữa phải học hỏi thật kỹ, được đi cày map cùng cao thủ cấp bậc này đã là một cơ hội hiếm có.
Có thể là vì bác tài đã đưa thẻ VIP cho Kiều Thời, hoặc cũng có thể là ông ta vẫn mong cô gửi tặng cờ thi đua, tóm lại quá trình Kiều Thời xin lộ trình tuyến đường xe buýt chạy qua diễn ra vô cùng suôn sẻ, không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Tài xế chỉ cần gật đầu, thông tin lộ trình lập tức hiện lên trên thẻ xe buýt của Kiều Thời.
Điều này cũng gần giống với những gì Kiều Thời tưởng tượng, tóm lại phần khó khăn nhất là quá trình đối mặt trực tiếp với quái vật.
Thế nhưng Mắt Kính lại ngây người. Anh ấy nói muốn học hỏi cách thức vượt ải của cao thủ, song tình huống trước mắt này, anh ấy học cái gì đây?
"Bác tài, cho tôi xin một bản đồ lộ trình tuyến xe buýt này được không?"
Chỉ đơn giản một câu nói như vậy, sau đó tài xế thật sự đưa bản đồ lộ trình cho cô.
Anh ấy đâu phải người câm, những lời này anh ấy cũng nói được mà! Nhưng mà Mắt Kính vô cùng hoài nghi, nếu những lời này do anh ấy nói ra, kết cục cuối cùng chắc chắn là cái chết. Anh ấy tự an ủi bản thân, chênh lệch thực lực quá lớn, không hiểu được cách làm của Kiều Thời cũng là chuyện bình thường.
Mắt Kính im lặng xuống xe theo Kiều Thời, giống như lúc anh ấy im lặng lên xe cùng cô, nhưng rõ ràng tâm trạng đã có sự thay đổi một trời một vực so với lúc ban đầu.
Trong chớp mắt, chuyến xe ma quái đã biến mất không còn tăm hơi, như thể chưa từng xuất hiện.
Hơn một giờ sáng. Đường phố vắng tanh, cũng không có chiếc xe nào khác đi qua, cứ như hai người đột nhiên xuất hiện ở đây vậy.
Mắt Kính hơi thất thần.
Vượt qua giới vực này... quá dễ dàng rồi.
Tuy rằng độ khó của chuyến xe ma quái vốn chỉ ở mức trung bình thấp, cứ làm theo từng bước chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Nhưng đánh giá độ khó chỉ là một phương thức đánh giá của bộ phận dọn dẹp, ai mà đoán trước được hết những biến số trong giới vực chứ?
Tình hình trên xe thực sự đã vượt ngoài dự đoán của Mắt Kính, rõ ràng đã sắp đi theo hướng mất kiểm soát. Kết quả là, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Cứ như thể anh ấy chỉ tham gia một chuyến xe buýt bình thường thôi.
Nếu phải nói, trong cả quá trình thực hiện nhiệm vụ lúc nào vất vả nhất thì có lẽ là việc anh ấy phải gõ bàn phím lách cách suốt buổi, mười ngón tay có hơi đau.
Nghĩ một hồi, Mắt Kính vẫn không nhịn được, mong muốn học hỏi được gì đó từ Kiều Thời: ''Tôi có thể hỏi một chút, làm thế nào để tài xế kia vui vẻ giao ra bản đồ lộ trình được không? Cô không tiện nói cũng không sao!"
Trong lòng anh ấy đã có một vài suy đoán, năng lực của Kiều Thời thiên về ngôn linh hoặc đạo cụ hệ khống chế. Thế nhưng, nếu như tài xế bị khống chế thì không thể hoàn toàn không có cảm giác được, mà hình như ông ta cũng không có dấu hiệu tức giận?
Kiều Thời đâu có gì không tiện. Vấn đề duy nhất là, hình như cô không có kinh nghiệm gì để chia sẻ?
Tuy nhiên, là sinh viên đại học mà, có ai chưa từng cố học coi như vớt vát cho qua môn đâu? Có ai mà chưa từng viết vài bài luận văn toàn những lời vô nghĩa?
Cô nhanh chóng sắp xếp ngôn từ, nghiêm túc chia sẻ: ''Bí quyết của tôi là đối xử tốt với mọi người. Chẳng lẽ tài xế không phải là người sao? Được rồi, ông ta thật sự không phải là người. Nhưng, chúng ta cũng nên tôn trọng ông ta!"
Kiều Thời dám chắc, với những lời này của cô, cho dù là hệ thống luôn hoài nghi trạng thái tinh thần của cô cũng không thể bắt bẻ được gì!
Mắt Kính hơi ngơ ngác, nghe cô nói một hồi cứ như gió thoảng qua tai vậy.
Cô có biết mình đang nói gì không? Đây đâu phải hoạt động chủ đề "Kính lão đắc thọ", mà là đang đối mặt với quỷ vực nguy hiểm rình rập đấy!
Nhưng rất nhanh, nét mặt Mắt Kính cứng đờ.
Bởi vì anh ấy đột nhiên hiểu ra, Kiều Thời không phải đang nói nhảm mà là đang nhắc nhở anh ấy: Bất kể đối với ai, thái độ cũng phải tốt một chút. Như thái độ của anh ấy lúc đầu đối với người mới là rất không được.
Mắt Kính cúi đầu nói: "Tôi hiểu ý của cô rồi. Xin lỗi, đây là điểm thiếu sót của tôi, lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa!"
Gặp phải "người mới" giả heo ăn thịt hổ như Kiều Thời, lần sau anh ấy nào dám xem thường những người thực tập mới nữa?
Kiều Thời không ngờ anh ấy lại phụ họa nghiêm túc đến vậy, đây là tố chất cần thiết khi làm việc trong cơ quan nhà nước sao? Ma quỷ thì phải diệt trừ, lời hay ý đẹp thì phải nói, có thể nói là văn võ song toàn.
Mắt Kính cẩn thận quan sát vẻ mặt Kiều Thời, cảm thấy thái độ hiện tại của mình hẳn là khiến cô tương đối hài lòng, vừa cảm thấy yên tâm một chút thì đột nhiên biến cố xảy ra!
Chỉ thấy Kiều Thời bất ngờ lao về phía thùng rác bên cạnh!
Mắt Kính giật nảy mình, lập tức cảnh giác, cũng học theo dáng vẻ của Kiều Thời lao về phía thùng rác.
Mặc dù Mắt Kính không giỏi về khả năng chiến đấu, nhưng nói một cách tương đối, so với Kiều Thời là một sinh viên đại học yếu ớt thì dấu vết huấn luyện trên người anh ấy có vẻ rõ ràng hơn một chút.
Thùng rác suýt chút nữa bị Mắt Kính chiếm mất.
Cũng may Kiều Thời đã kịp thời bám lấy mép thùng rác. Sau đó theo lực cánh tay, vùi mặt vào đó, nôn ọe một trận.
Mắt Kính: ...?
Mặc dù rất khó chịu nhưng Kiều Thời nghĩ rằng Mắt Kính cũng cần thùng rác nên nhường ra một chỗ.
Mắt Kính: ... Cảm ơn, tôi không cần đâu.
Mắt Kính cũng phát hiện ra trạng thái của Kiều Thời không đúng, giống như vừa gặp phải sự kinh hãi cực độ.
Sắc mặt cô trắng bệch, những ngón tay vịn vào thùng rác vừa dùng sức lại vừa run rẩy, như thể sợ hãi vô cùng. Sau đó, cả người như mất hết sức lực ngã quỵ xuống bên đường lớn.
"Ngài không sao chứ? Làm sao thế?" Mắt Kính lo lắng đưa khăn giấy cho cô.
Mắt Kính cực kỳ hoang mang, anh ấy không cảm nhận được nguy hiểm, vậy Kiều Thời bị thứ gì dọa cho sợ hãi thế này?
Còn có thể là gì nữa? Đương nhiên là tất cả mọi thứ trên chuyến xe ma quái kia rồi! Đúng vậy, sau khi xuống xe, hiệu quả trị liệu tinh thần từ hệ thống cũng đã hết.
Không còn tác dụng cưỡng chế bình tĩnh, Kiều Thời vừa nhớ lại cảnh tượng trên xe là lập tức cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, cảm xúc kinh sợ ập đến.
May mà cô chưa ăn khuya, nếu không chắc chắn đã nôn hết ra rồi.
Cái chết của hai con quái vật kia thật đáng sợ, tên tài xế trông giống người nhất kia thật đáng sợ... Vừa nghĩ đến việc bản thân đã tiếp xúc gần gũi với những thứ này, Kiều Thời lập tức run rẩy đưa tay lấy cồn xịt vào người.
Đối với những thứ vượt quá lẽ thường này, thực ra cồn không có tác dụng gì. Nhưng Kiều Thời chỉ muốn tìm kiếm sự an ủi về mặt tâm lý, cô nghĩ có lẽ khử trùng sẽ giúp người cô sạch sẽ hơn một chút.
Sau đó, Kiều Thời nhận lấy khăn giấy Mắt Kính đưa: ''Cảm... cảm ơn."
Lúc này, ngay cả giọng cô cũng bắt đầu run rẩy.
Đối mặt với sự quan tâm của Mắt Kính, Kiều Thời theo thói quen định nói một câu "Tôi không sao", nhưng lại lập tức dừng lại.
"Tôi có sao! Rất có sao!"
Đến lúc này rồi, còn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nữa hả?
Cô suýt nữa mất mạng! Cái gì mà lo cho đại cục, cái gì mà sĩ diện cá nhân, những thứ đó đều không quan trọng, trước tiên cô phải trút hết những cảm xúc lộn xộn này ra đã!
"Hu hu hu, anh có biết lúc tôi quay đầu lại nhìn thấy con quái vật máu me be bét kia, tôi đã sợ hãi đến mức nào không? Tim tôi như ngừng đập! Giới vực chết tiệt... Hu hu hu, cảm giác sống sót trở về thật tốt!"
Chất lượng không khí trong thành phố không tính là tốt, nhưng khi Kiều Thời được hít thở không khí bên ngoài giới vực, cô cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Cảm giác được sống thật sự quá tốt đẹp!
Lần này, hệ thống không tặng cho cô thêm một liều trị liệu tinh thần nào nữa mà để mặc cho cô trút hết cảm xúc.
Theo cách nói của hệ thống thì trị liệu tinh thần chỉ là một phương pháp hỗ trợ việc điều trị, hệ thống sẽ xem xét tình trạng của bệnh nhân một cách khoa học để sử dụng.
Với tình trạng bệnh của Kiều Thời, việc trút giận cũng là cần thiết. Tuy lúc này cô đang kích động nhưng không có khuynh hướng tự làm hại bản thân hay làm hại người khác, cũng không có cảm giác tuyệt vọng muốn chết, có thể tạm thời bỏ qua phương pháp hỗ trợ.
Mặc dù Kiều Thời hoàn toàn không thể đồng tình với cái gọi là phương án điều trị khoa học của hệ thống, nhưng cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác mất kiểm soát đó, cô tạm thời đồng ý với cách làm của nó.
Mắt Kính đứng đần ra đó, vẻ mặt ngơ ngác.
Biểu hiện lúc này của Kiều Thời giống như một người bình thường không biết gì bị cuốn vào giới vực, sau đó may mắn sống sót trở về.
Được rồi, điều này rất phù hợp với "hình tượng" mà cô nói.
Nhưng mà thân phận của cô, không phải bọn họ đã ngầm hiểu rồi sao? Bây giờ cô còn diễn trò thế này, nên nói cô chuyên nghiệp hay là nói cô diễn hơi lố đây?
Mắt Kính biết rằng nếu ở trong giới vực lâu, tính tình của con người ít nhiều sẽ trở nên kỳ quặc hơn, cũng có thể hình thành một số tật xấu.
Có lẽ, đây là tật xấu của cô gái này?
Nhưng mà diễn xuất của cô thật sự rất tự nhiên, kính nể thật đấy!
Vậy anh ấy nên vạch trần màn kịch này, hay là tiếp tục diễn cùng cô?
Chưa tạo dựng được sự ăn ý với Kiều Thời, Mắt Kính có hơi sốt ruột, cao thủ ơi, cô làm ơn cho tôi một chút gợi ý đi!
Vì không biết nên phản ứng thế nào nên Mắt Kính cứ đứng im tại chỗ, tạo cảm giác thờ ơ vô cảm, không hề có tí phong độ lịch thiệp nào.
Khóe mắt Kiều Thời vẫn còn đọng nước mắt chưa lau sạch, trông hơi đáng thương, nhưng cô đã bình tĩnh lại được phần nào, ngay cả trọng tâm sự chú ý cũng đã chuyển hướng: ''Ờm, tôi làm xong vụ này thì không làm nữa, tiền công tối nay vẫn có thể thanh toán cho tôi chứ?"
Đến giờ vẫn còn sợ hãi là sự thật, cô không muốn nhìn thấy những thứ người không ra người quỷ không ra quỷ nữa cũng là thật. Vì vậy, số tiền liều mạng này, cô càng phải cố gắng giành lấy cho mình!
"Đương nhiên rồi!" Mắt Kính lập tức đáp, bộ phận dọn dẹp không bao giờ có chuyện nợ lương.
Nhưng anh ấy lại phát hiện ra điều không đúng: ''Chờ đã, làm xong vụ này không làm nữa?"
Kiều Thời nói như đúng rồi: ''Anh cũng biết rồi đấy, việc tôi được tuyển dụng chỉ là một sự cố, tôi không có thực lực cũng không có can đảm để đối mặt với những thứ đó. Đối với tôi chuyện này quá đáng sợ. Vất vả lắm mới thoát chết, tôi chắc chắn sẽ không làm nữa đâu."
Cô cảm thấy có lẽ Mắt Kính cũng vui mừng khi cô quyết định như vậy, ai mà muốn làm đồng đội với một người mới không đáng tin cậy chứ?
Nhưng Mắt Kính lại sốt ruột đến mức đổ mồ hôi hột, anh ấy không còn quan tâm đến việc phối hợp diễn xuất với cô nữa: ''Cao thủ, bộ phận dọn dẹp của chúng tôi rất cần cô, cô thật sự không cân nhắc một chút sao? Không giỡn nữa, nếu cô còn có bất kỳ điều gì lo lắng thì cứ nói ra. Tài nguyên của bộ phận dọn dẹp không ít đâu."
Hiện giờ, bộ phận dọn dẹp thiếu nhất là nhân tài. Cao thủ như Kiều Thời, có càng nhiều càng tốt.
Đương nhiên khi tuyển dụng, bộ phận dọn dẹp cũng sẽ xem xét phong cách hành sự của người đó.
Về điểm này, Mắt Kính không lo lắng lắm.
Tuy rằng do chênh lệch cấp bậc khiến anh ấy không hiểu được một số hành vi của Kiều Thời, nhưng ít nhất anh ấy có thể nhìn ra, Kiều Thời không phải loại người chuyên hại đồng đội trong giới. Cô cũng không phải là những kẻ có tiếng xấu trong giới.
Lúc này Mắt Kính chỉ muốn giữ chân cô lại. Anh ấy chỉ hận bản thân ăn nói không giỏi, EQ lại bình thường, lỡ Kiều Thời không hài lòng mà quay đầu bỏ đi thì phải làm sao đây?
Bỏ lỡ Kiều Thời, quay về đội trưởng sẽ đánh chết anh ấy mất!
Kiều Thời dần đánh mất chính mình giữa những tiếng hô hào "cao thủ" của Mắt Kính.
Đùa thôi, thật ra cô vẫn còn rất tỉnh táo, chỉ hoang mang chớp mắt: ''Tôi trở thành cao thủ từ bao giờ vậy?"
Những lời của Mắt Kính khiến cô có cảm giác như mình đang xem phim mà bỏ lỡ mất mấy chục tập, không bắt kịp tiến độ của bộ phim.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc.
Kiều Thời thăm dò hỏi: "Tiền bối Mắt Kính, anh chỉ vì tin tưởng vào tương lai của tôi, thấy tôi có tiềm năng trở thành một cao thủ, nên mới dùng cách nói khoa trương để chiêu mộ người mới như tôi đúng không?"
Mắt Kính cũng thăm dò: "Cao thủ, cô đừng gọi tôi là tiền bối nữa, không phải cô đang xây dựng hình tượng người mới sao?"
Ý ngoài lời của anh ấy chính là: Đừng diễn nữa, tôi đã nhìn thấu hết rồi.
Kiều Thời: "... Nhưng tôi thật sự là người mới mà!"
Nếu cô là cao thủ thì còn bị đám yêu ma quỷ quái kia dọa cho sợ hãi đến mức kêu la ầm ĩ sao?
"Lúc ở trên xe, cô không phải như vậy." Nét mặt Mắt Kính đầy vẻ chắc chắn.
Nói nói cười cười với boss giới vực, lấy được đạo cụ đặc biệt, đây là chuyện người bình thường có thể làm được sao?
Kiều Thời hiểu ra, có lẽ hiệu quả đặc biệt của trị liệu tinh thần và yêu cầu kỳ quặc của hệ thống đã khiến anh ấy hiểu lầm rồi.
Cho nên, tất cả đều là lỗi của cái hệ thống vớ vẩn kia!
Kiều Thời thầm nguyền rủa hai câu trong lòng, lại mở miệng giải thích: ''Đây là hiểu lầm thôi."
Có nên nói với anh ấy rằng mình bị trói buộc với một hệ thống chữa bệnh tâm thần không? Thôi bỏ đi, nói vậy nghe có vẻ như cô càng không phải là người bình thường.
''Ờm... lúc đó, có một trạng thái đặc biệt nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Anh xem, bây giờ tôi đã trở lại bình thường rồi, chính là biểu hiện của một người mới."
Nét mặt Mắt Kính hơi hoang mang, như đang suy nghĩ về khả năng Kiều Thời vừa nói.
Nhưng anh ấy phản ứng lại rất nhanh, nếu tình huống thật sự giống như lời Kiều Thời nói, vậy hẳn là cô đã thức tỉnh khả năng đặc biệt rất mạnh.
Cô là cao thủ ẩn mình hay là người mới thiên tài đều không quan trọng. Hai loại nhân tài này, bộ phận dọn dẹp cần!
Nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy, Kiều Thời hiểu ý ngay, cô lập tức giơ tay ra hiệu từ chối: ''Đó không phải siêu năng lực như anh tưởng tượng đâu... Hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi."
Đây là lần đầu tiên Mắt Kính nhìn thấy có người ghét bỏ và không tin tưởng vào khả năng đặc biệt của bản thân như vậy. Dù sao thì đó cũng là sức mạnh phi thường mà?
"Lúc khả năng đặc biệt mới thức tỉnh, việc không thích ứng được là hiện tượng bình thường. Cứ dùng dần dần rồi sẽ quen thôi."
Thế nhưng Kiều Thời vừa nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức biến thành màu xanh lá cây.
Cô hoàn toàn không muốn quen với việc làm bệnh nhân tâm thần đâu!