Mắt Kính vẫn ngồi yên tại chỗ, ánh mắt lo lắng dõi theo từng diễn biến. Khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, anh ấy gần như không dám tin vào mắt mình.
Việc tài xế gào khóc than thở đã đủ hoang đường lắm rồi.
Một con quái vật như ông ta, sao có thể bị mua chuộc chỉ bởi một đôi găng tay cao su?
Thế nên khi thấy ông ta trở mặt, Mắt Kính không hề bất ngờ.
Nhưng ngay sau đó, mọi chuyện lại rẽ theo một hướng vượt ngoài dự tính của anh ấy. Dù nhìn thế nào cũng thấy giống như tài xế đang ra sức lấy lòng Kiều Thời!
Khoan đã! Để anh ấy suy nghĩ lại chút đã: Hóa ra chỉ cần một đôi găng tay cao su và một tấm cờ thi đua là có thể mua chuộc boss của cả một giới vực sao?
Trời ạ, nếu biết trước như vậy, anh ấy đã mang theo cả một kho găng tay và cờ thi đua rồi! Ai thèm mất công đánh quái nữa?
Tài xế hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của một tên tép riu như Mắt Kính.
Vì sao ông ta bỗng dưng quan tâm đến cờ thi đua như vậy ư? Lý do rất đơn giản, chuyện Kiều Thời sở hữu một đôi găng tay đặc biệt như thế này chắc chắn không phải trùng hợp.
Cứng rắn không được, vậy đổi sang lấy lòng Kiều Thời thôi. Ai nói quái vật thì không biết thuận theo thời thế?
Găng tay đã đặc biệt như vậy, thì cờ thi đua sẽ như thế nào?
Chắc chắn phải giành lấy cho bằng được!
Đến khi Kiều Thời ngơ ngác ngồi trên ghế VIP, đầu óc cô vẫn còn hơi mơ hồ.
Bác tài thay đổi thái độ một cách đột ngột thế này, rốt cuộc là do cô hiểu lầm hay thực sự có điều gì đó mà cô không biết?
Ngay lúc này, hệ thống hiện ra theo lời triệu hồi của cô, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: "Ký chủ, có vấn đề gì sao?"
Kiều Thời không rõ nó thực sự không nhận ra có gì bất thường hay chỉ đang giả vờ, điều này càng khiến cô cảm thấy nó vô cùng đáng ngờ.
"Vừa rồi thực sự không phải do bà động tay động chân chứ? Ông ta đã định ra tay với tui rồi! Nhưng bỗng dưng lại đổi ý…"
Hệ thống vẫn đáp bằng giọng điệu bình thản đến mức không thể bắt lỗi: "Ký chủ à, thay vì đoán già đoán non về suy nghĩ của người khác, chi bằng nhìn vào kết quả đi. Kết quả là đối phương không hề làm hại cô, đúng không?"
Nhìn kết quả cái méo gì?!
Nếu cô chết ngay tại chỗ thì làm sao mà nhìn thấy kết quả nữa?
Hệ thống không bận tâm đến sự phẫn nộ của cô, giục Kiều Thời trả lời tài xế: "Xin cô hãy yên tâm, thế giới này không hề có quá nhiều ác ý với cô. Khi cô dành sự quan tâm cho người khác, người khác cũng sẽ quan tâm cô. Giờ thì, hãy tiếp tục duy trì mối nhân duyên này đi!"
Ai muốn duy trì nhân duyên với một con quỷ chứ?!
Kiều Thời cố nuốt hết những lời mắng chửi đã tràn ra đến miệng ngược trở lại.
Thật lòng mà nói, cô hoàn toàn không muốn hứa hẹn chuyện tấm cờ thi đua này. Lý do quá rõ ràng, dính líu quá nhiều đến quái vật không bao giờ là chuyện tốt. Vốn dĩ ngay khi thốt ra câu đó, cô đã hối hận rồi.
Nhưng giờ đây, trong lòng cô lại nảy ra một suy nghĩ, hình như khi cô làm theo cách "trị liệu" mà hệ thống nói thì độ an toàn có vẻ khá cao nhỉ?
Cân nhắc lợi hại xong, Kiều Thời đành đưa ra quyết định: "Được thôi, ông để lại thông tin liên lạc đi. Sau khi về tôi sẽ gửi cờ thi đua cho ông."
Tài xế và hệ thống như hổ rình mồi, cô thực sự không còn lựa chọn nào khác.
Tài xế vui mừng ra mặt, lập tức lấy ra một tấm thẻ trông giống như thẻ xe buýt đưa cho Kiều Thời. Chỉ có điều, mặt thẻ có màu đen sẫm, trông không giống bất kỳ loại thẻ xe buýt nào mà cô từng thấy.
Ngay khi cô cầm lấy tấm thẻ, một luồng thông tin tự động hiện lên trong đầu: Người sở hữu tấm thẻ này có thể đón chuyến xe buýt này tại bất kỳ địa điểm nào. Quẹt thẻ, tức là đã thanh toán.
Nhờ vào những kiến thức mà Mắt Kính đã phổ cập, Kiều Thời biết không ít về những điều liên quan. Lúc cô và những người khác lên chuyến xe ma quái này, thời gian và địa điểm quẹt thẻ đều rất quan trọng. Bởi vì nó nằm đúng vào giao điểm giữa thực tại và giới vực, nên khi họ sử dụng thẻ xe buýt của thế giới thực, hệ thống mới tự động coi họ là đã mua vé.
Nhưng nếu thay đổi thời gian hoặc địa điểm, chỉ riêng chuyện mua vé thôi cũng đủ để lấy mạng một người bình thường.
Cho nên, tấm thẻ này là một món đồ cực kỳ có giá trị!
Kiều Thời không chần chừ thêm giây nào, nhanh chóng nhét tấm thẻ vào túi.
Dù sao cô cũng đang "nợ" tài xế một tấm cờ thi đua đi, nếu không thể tránh được thì cứ nhận lợi ích trước đã!
Lúc này, bầu không khí giữa hai người đã không còn căng thẳng như trước, thậm chí còn trở nên hòa hợp bất ngờ, chẳng khác gì bạn cũ lâu ngày gặp lại. Nhưng dù thế nào, Kiều Thời vẫn nhất quyết từ chối ghế VIP.
Dù sao thì cũng vừa mới ngồi lên một tấm đệm bằng máu thịt, giờ nhìn thấy một chiếc ghế cùng loại, cảm giác ghê tởm trong tâm lý đã hoàn toàn lấn át sự thoải mái về thể xác.
Vì thế, trước ánh mắt như nhìn thấy người ngoài hành tinh của Mắt Kính, Kiều Thời lành lặn quay lại ngồi bên cạnh anh ấy.
Lúc này, cô không để ý đến ánh mắt của Mắt Kính, bởi vì cô còn đang kiểm tra phần thưởng nhiệm vụ từ hệ thống, +1 điểm thể chất.
Nếu như không có mấy lời thuyết minh thừa thãi của hệ thống, có khi cô còn vui vẻ được một chút: "Thể chất mạnh mẽ giúp tăng cường sức khỏe tinh thần đó nha blabla..."
Kiều Thời siết chặt nắm đấm, không hề cảm thấy có luồng sức mạnh thần kỳ nào tràn ngập cơ thể như trong tưởng tượng.
Đợi đến khi cô ngồi ổn định, giọng thông báo điện tử trên xe buýt mới vang lên: "Xe buýt khởi hành, xin quý hành khách hãy đứng vững và ngồi chắc."
Câu thông báo vẫn giống hệt như lần trước. Nhưng nếu trước đó giọng nói này luôn mang đến cho người ta cảm giác bất an, thì lần này nó lại toát lên sự "quan tâm" kỳ quặc.
Chắc là ảo giác thôi!
Nhất định là ảo giác!
Mắt Kính không ngừng tự nhắc nhở bản thân.
Dám có suy nghĩ liên hệ một giới vực đầy rẫy nguy hiểm với từ "quan tâm", chẳng khác nào tự tìm đường chết!
Anh ấy có rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều câu muốn hỏi nhưng cuối cùng lại không biết nên mở miệng thế nào.
Nếu nói có ai đang sợ đến phát điên không, thì không ai khác ngoài con ma tóc dài ngồi ngay phía trước Kiều Thời. Từ lúc cô lợi dụng tài xế để xử lý con quái vật khác trên xe, nó đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Sau đó, khi nó nghĩ rằng tài xế chắc chắn sẽ ra tay với Kiều Thời, thì cả hai lại cười nói vui vẻ như thể hai người cùng một phe vậy!
Chẳng trách hai người này lên xe lâu như vậy mà chẳng hề hấn gì. Trong khi đó, gã đồng bọn của nó vừa lên xe chưa được bao lâu đã mất mạng!
Nhận thức được điều này khiến con ma tóc dài cực kỳ hoảng loạn. Nó muốn rời khỏi chỗ ngồi song lại nhớ đến câu nói của Kiều Thời, tuỳ tiện đổi chỗ ngồi là tự tìm đường chết.
Ban đầu nó chỉ e dè tài xế, không mấy quan tâm đến lời của Kiều Thời. Nhưng bây giờ nhìn lại, mỗi một câu mỗi một chữ cô nói ra, không khác gì một lời cảnh báo rợn tóc gáy!
Quá… quá đáng sợ!
Đã vậy, Kiều Thời còn cố tình quay lại ngồi ở vị trí cũ, hành động này giống như cô đang cầm một lưỡi dao sắc bén kề sát ngay sau gáy nó vậy.
Cô hoàn toàn có thể giết nó ngay lập tức nhưng lại lựa chọn tra tấn tinh thần nó!
Con ma tóc dài có thể cảm nhận được rất rõ ánh mắt của Kiều Thời cứ thỉnh thoảng lại lia sang nó, như thể đang suy nghĩ xem nên xé xác nó theo cách nào.
(Nhưng thực tế là, dù Kiều Thời có đang tạm thời an toàn thì cô vẫn chỉ là một tấm chiếu mới lần đầu tiếp xúc với giới vực. Ở khoảng cách gần đến thế, nếu không vì lý do an toàn thì cũng vì tò mò, cô chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm vào con quái vật!)
Cuối cùng, con ma tóc dài không thể chịu đựng thêm được nữa!
Nó bật dậy lao thẳng về phía cửa xe, cố gắng giành lấy cơ hội sống sót duy nhất!
Nhưng ngay giây tiếp theo, toàn bộ cơ thể nó đập mạnh vào cửa xe!
Cửa xe bị đẩy lồi ra ngoài một chút, sau đó tựa như có khả năng tự hồi phục, bề mặt từ từ trở về trạng thái ban đầu không hề có lấy một vết nứt.
Con ma tóc dài thì bị hút chặt vào cửa xe, mái tóc nó tung bay điên cuồng, cố gắng tìm lấy điểm tựa để tự kéo mình ra nhưng hiển nhiên đây chỉ là hành động vô ích.
Cùng lúc đó, trong xe vang lên hồi chuông báo động: "Hành vi nguy hiểm! Hành vi nguy hiểm! Đã xử lý! Đã xử lý!"
Mái tóc dài lay động trong không trung rồi dần dần hòa vào cửa xe, trở thành một tấm rèm bằng tóc, tạo nên một vẻ đẹp nghệ thuật đầy quái dị.
Nó còn không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết nào, chỉ để lại trên xe một dấu vết mờ nhạt.
Nếu không phải chính mắt Kiều Thời nhìn thấy toàn bộ quá trình, có lẽ cô sẽ không thể tưởng tượng nổi rằng chỉ mới giây trước, ở đó vẫn còn một người.
Nhưng cũng chính vì cô tận mắt chứng kiến tất cả, nên dù con ma tóc dài đã biến mất không còn dấu vết, cô vẫn cảm thấy ớn lạnh khắp sống lưng.
Giống như ngay trên cánh cửa kia vẫn còn một đôi mắt vô hình đang nhìn chằm chằm cô, bám riết không buông. Không chừng, trên chiếc xe này, còn có vô số những đôi mắt như vậy…
Giới vực này, thật sự quá đáng sợ!
Kiều Thời vừa đồng cảm vừa hoang mang, con ma tóc dài là một hành khách dị thường, lẽ ra nó phải hiểu rất rõ quy tắc không được nhảy xuống xe chứ? Vừa nãy nó vẫn còn ngoan ngoãn ngồi yên, tại sao lại đột nhiên phát điên lên như vậy?
Cô vô thức quay sang nhìn Mắt Kính, rồi lập tức bừng tỉnh, chắc chắn vị tiền bối này đã ra tay.
Dẫn dắt những hành khách khác trên xe tự tàn sát lẫn nhau, khiến bọn nó tự phá vỡ quy tắc, đây vốn dĩ là kế hoạch mà anh ấy đã vạch sẵn ngay từ đầu! Dù quá trình có thay đổi thế nào đi nữa thì kế hoạch của anh ấy vẫn luôn tiến hành một cách chặt chẽ, không hề chệch hướng!
Đây là phong thái và bản lĩnh của một cao thủ sao?
Nhận thức được điều này khiến Kiều Thời cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Cô chợt nảy ra một suy nghĩ khác: Vừa rồi, thái độ của tài xế quái vật đột ngột thay đổi nhưng hệ thống lại khẳng định không hề can thiệp. Lẽ nào, thực ra là tiền bối Mắt Kính đã ra tay?
Thì ra là vậy!
Khi đối diện với ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ của Kiều Thời, Mắt Kính cứng đờ cả người: Không phải chứ, cao thủ! Cô nhìn tôi như vậy làm gì? Đừng nói là cô nghĩ chuyện diệt trừ con ma tóc dài kia có liên quan đến tôi đấy nhé?
Khoảnh khắc này, Mắt Kính bỗng nhớ đến lời đội trưởng từng nói qua, "Cho cậu một cơ hội ôm đùi cao thủ", bỗng nhiên anh ấy cảm thấy lạnh sống lưng.
Có khi nào, bộ phận đã vô tình chiêu mộ nhầm một cao thủ thật sự không?
Ngay cả đội trưởng cũng không thể nhìn thấu vị này nhưng ngay từ đầu anh ấy đã tỏ thái độ hờ hững với cô, còn cô thì cố ý giả vờ làm người mới để trêu chọc anh ấy?
Không thể nghĩ sâu về vấn đề này! Càng nghĩ, mồ hôi lạnh trên trán Mắt Kính càng túa ra không ngừng.
Bầu không khí trong xe lại chìm vào im lặng.
Cảnh vật ngoài cửa sổ liên tục biến đổi. Từ những tòa nhà xa lạ, ánh đèn thưa thớt, đến một vùng sương mù dày đặc, mịt mờ không nhìn thấy rõ đường. Mãi đến khi các công trình quen thuộc lần lượt hiện ra, Kiều Thời mới thở phào một hơi.
Có vẻ như, cô đã quay về thực tại rồi!
Càng gần đến nơi quen thuộc, cảm giác an tâm kết hợp với hiệu quả trị liệu tinh thần khiến cô hơi buồn ngủ.
Hệ thống lập tức ghi nhận sự thay đổi này: "Phác đồ trị liệu hiện tại đã đạt hiệu quả bước đầu."
Kiều Thời: …
Đêm nay, trên xe có một vị khách VIP, cộng thêm việc tài xế không có cảm giác đói, nên ưu tiên hàng đầu của ông ta không phải săn mồi mà là đưa Kiều Thời đến nơi an toàn.
Khi đã coi cô như thượng khách, tài xế còn đích thân hỏi cô muốn xuống ở đâu.
Đương nhiên Kiều Thời muốn xuống ở đúng nơi đã lên xe rồi.
Bởi vậy, đoạn đường sau đó vô cùng suôn sẻ, không có con người hay dị thường nào lên xe.
Nhưng nhiệm vụ chính của chuyến đi này vẫn chưa hoàn thành: Công việc của bộ phận dọn dẹp không chỉ là đảm bảo chuyến xe lần này an toàn, mà còn phải ngăn chặn chuyến xe ma quái này xuất hiện trong thế giới thực lần nữa.
Để làm được điều đó, trước tiên phải đảm bảo rằng khi họ xuống xe, trên xe không còn bất kỳ hành khách nào khác, Mắt Kính còn một phong ấn, dự định sử dụng ngay khi xuống xe nhằm cắt đứt hoàn toàn đường lên xe của bất kỳ ai.
Chờ đến khi tài xế nhận ra có gì đó không ổn, bọn họ đã rời đi từ lâu, ông ta có tức giận cũng chỉ đành bó tay.
Phong ấn này khá giống với chiếc thẻ xe buýt của Kiều Thời, đều là những vật phẩm thần bí từ giới vực, nếu sử dụng đúng cách, thậm chí chúng có thể mạnh ngang với khả năng đặc biệt của một cá nhân.
Nhưng vấn đề là, Kiều Thời đã có thẻ xe buýt, tức là cô đã thiết lập mối liên kết với tài xế, không chừng sau này còn có lúc cần đến chiếc xe buýt này. Nếu bây giờ dùng phong ấn một cách thô bạo, thẻ xe của Kiều Thời sẽ lập tức trở nên vô dụng, tất cả "tâm huyết" đêm nay của cô coi như đổ sông đổ bể!
Sau khi cảm thấy Kiều Thời có khả năng là cao thủ giả vờ làm người mới, Mắt Kính không dám sơ suất nữa.
Anh ấy cẩn trọng nhường lại quyền quyết định: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Trước đó, dù Mắt Kính đã nói sơ qua về quy trình nhưng Kiều Thời hoàn toàn không biết gì về phong ấn, cũng không hề biết nó có xung đột với thẻ xe của cô.
Nếu biết, cô nhất định sẽ nói: Cái gì? Còn có chuyện tốt thế này sao?
Cô biết thẻ xe buýt là một vật phẩm hữu dụng. Nhưng nếu có thể đổi lấy việc từ nay không cần đối mặt với những sinh vật quái dị này nữa, chắc chắn Kiều Thời sẽ không do dự mà đồng ý ngay!
Nhưng Kiều Thời chỉ là một tấm chiếu mới trong giới vực, thậm chí còn không hiểu Mắt Kính đang hỏi gì, chỉ có thể chớp mắt ngơ ngác: Anh đang hỏi gì vậy?
Đây cũng là một phần bài kiểm tra của bộ phận dọn dẹp, để xem cô sẽ xử lý tình huống này ra sao ư?
Nhưng Kiều Thời đã quyết định sau khi hoàn thành nhiệm vụ này sẽ nghỉ việc, ai quan tâm bài kiểm tra làm gì?
Sau khi nghĩ thông suốt, cô thản nhiên hỏi ngược lại: "Anh định làm thế nào?"
Nếu là người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ tưởng Mắt Kính là người mới do Kiều Thời dẫn dắt.
Thế nhưng Mắt Kính không những không khó chịu, ngược lại càng tin chắc vào suy đoán của bản thân: Quả nhiên cao thủ đang kiểm tra mình.
Chỉ dựa vào việc ngay từ đầu anh ấy không muốn dẫn dắt người mới theo, có lẽ anh ấy đã đắc tội với Kiều Thời một lần rồi. Cùng một sai lầm, sao có thể mắc đến lần thứ hai?
Mắt Kính thận trọng cân nhắc rồi nói: "Tôi nghĩ… phương pháp phong ấn ban đầu không còn phù hợp nữa."
Anh ấy cố ý tạo cho Kiều Thời một ấn tượng tốt, lại len lén quan sát phản ứng của cô, phát hiện cô vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt.
"Nhưng tôi lo rằng nếu không phong ấn chuyến xe ma quái này, nó sẽ lại xuất hiện trong thực tại, kéo theo những người vô tội vào đó."
Anh ấy đã ám chỉ rất rõ ràng: Mặt mũi của cao thủ vẫn phải giữ. Nếu Kiều Thời cảm thấy chuyến xe này có thể là một sự trợ lực thì không phong ấn cũng được. Nhưng anh ấy là người của bộ phận dọn dẹp, không thể vứt bỏ trách nhiệm của mình. Nếu cao thủ sẵn lòng ra tay loại bỏ mối nguy này, vậy thì không còn gì tốt bằng.
Thế nhưng Kiều Thời nghe mà không hiểu gì cả.
Cô cố gắng sắp xếp lại tình hình bằng lượng kiến thức ít ỏi của mình về giới vực. Có phải giới vực lần này biến động quá lớn, khiến cách phong ấn cũ không còn hiệu quả, nên tiền bối Mắt Kính cảm thấy chuyện này khó giải quyết?
Nhưng ngay cả tiền bối còn bó tay, cô có thể làm gì đây?
Hỏi cô chuyện quan trọng như vậy, có phải là hết hy vọng rồi nên đánh cược bừa không?
Kiều Thời gãi đầu, rơi vào trầm tư.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi, nhưng cô biết bộ phận dọn dẹp đang bảo vệ những người bình thường. Là một trong những người được bảo vệ, Kiều Thời cũng muốn giúp đỡ đôi chút.
Bỗng nhiên, hai mắt Kiều Thời sáng lên: "Nếu có thông tin về chuyến xe buýt, có phải là giải quyết được vấn đề không?"
Trước đó, những thông tin mà bộ phận dọn dẹp có chỉ là một điểm dừng cố định vào lúc nửa đêm, còn các điểm dừng khác và thời gian thì không xác định. Nghe nói chuyến xe buýt này không có một tuyến đường cố định.
Rất nhiều người trong giới sợ nhất là sự không chắc chắn. Làm đúng hay sai, tất cả đều do người nắm quyền trong giới vực quyết định.
Nhưng nếu có bản đồ lộ trình, tức là có thể hình thành quy tắc cố định. Bất kể là phòng tránh, giúp người bình thường tránh xa, hay tìm người tài giỏi thực hiện "phong ấn", đều có thể giải quyết được hết.
Dù sao, với khả năng của Kiều Thời, cô chỉ nghĩ ra được điều này.
Mắt Kính nghe vậy suýt nữa đã phạm phải sai lầm cấp thật là nhảy bật dậy khỏi ghế, kích động hỏi: "Cô có thể làm được à?”
Anh ấy suy nghĩ sâu xa hơn Kiều Thời một chút. Nếu có được bản đồ lộ trình, thì không chỉ mình Kiều Thời có thẻ xe buýt đặc biệt mới có thể sử dụng chuyến xe ma quái này, mà ngay cả những người khác cũng có thể lợi dụng "giới vực di động" đó để ra vào các khu vực nguy hiểm khác!
Đề xuất này không chỉ giải quyết được vấn đề trong giới vực này thôi đâu!
Nhưng phương án này không phải là Mắt Kính chưa nghĩ tới, mà gần như là không thể. Mối quan hệ giữa nhân loại và dị thường là mối quan hệ một chiều nghiêng hẳn về một bên do sức mạnh chênh lệch quá lớn. Con người luôn ở phía có thể bị hại mà không kịp trở tay, làm sao giới vực có thể tiết lộ bản đồ lộ trình chứ?
Đừng nói là con người, ngay cả người cùng giới vực cũng không thể tiết lộ thông tin như vậy ra ngoài.
Nếu là người khác đưa ra gợi ý này, Mắt Kính chắc chắn sẽ nghĩ người đó điên rồi. Nhưng Kiều - cao thủ bí ẩn - Thời đã nói vậy, chắc có lẽ cô có cách của riêng mình nhỉ?
Mắt Kính bình tĩnh lại ngồi yên trên ghế, nhưng vẫn không giấu được ánh mắt đầy hào hứng: "Tôi sai rồi, chuyện này không cần phải nghi ngờ, chắc chắn cô có thể làm được."
Chờ một chút, Kiều Thời chỉ vào mình: “Anh muốn tôi đi làm à?"
Trước đó cô lên tiếng là vì không còn lựa chọn, nhưng lần này chỉ là đưa ra một ý tưởng, chuyện thế này không phải nên do tiền bối xử lý sao?
Mắt Kính nói với thái độ thành kính: "Xin ngài đấy!"
Việc thay đổi cách xưng hô này phần nào cho thấy thái độ của Mắt Kính đã thay đổi.
Tuy nhiên, Kiều Thời không nhận ra sự tôn kính trong lời nói của anh ấy, cũng không biết mình được coi là cái đùi vàng thần bí gì đó.
Kiến thức về giới vực của Kiều Thời rất hạn chế, chỉ biết chuyện này không dễ dàng nhưng lại không hình dung cụ thể được là không dễ dàng đến mức nào.
Trong mắt cô, dù việc này có khó đến đâu, chẳng lẽ còn đáng sợ hơn việc phải đối mặt với một con quái vật máu me be bét à? Có đáng sợ hơn chiếc xe buýt nuốt chửng hai con quái vật không? Có đáng sợ hơn việc phải đối phó với tài xế quái vật không?
Chắc chắn là không.
Cô chỉ đơn giản là không muốn đối mặt với quái vật nữa thôi.
Kiều Thời thở dài trong lòng: Haizz, khó chen chân vào trong nghề này ghê.
Ma cũ bắt nạt ma mới, dù là trong bất kỳ ngành nghề nào cũng không có ngoại lệ.
Tiền bối Mắt Kính khen ngợi cô để dễ dàng sai cô làm việc. Cô đã thấy nhiều bài học về cách đối phó với những chiêu trò này trong môi trường công sở rồi.