Khi con quái vật ở hàng ghế sau chết thảm, Kiều Thời đang bận cãi nhau với hệ thống.
Thật lòng mà nói, hệ thống này không hoàn toàn vô dụng. Hiệu quả của việc "trị liệu tinh thần" tốt đến mức nào, Kiều Thời đã tự mình trải nghiệm. Trong lúc cực kỳ hoảng loạn, hệ thống có thể giúp cô giữ vững bình tĩnh. Đây đúng là bàn tay vàng rất hữu ích! (Dĩ nhiên, với điều kiện là nó phải nằm trong tầm kiểm soát của Kiều Thời.)
Nếu hệ thống biết điều một chút, nghiêm túc hỗ trợ cô - ký chủ của nó, thì chắc chắn cô sẽ được hưởng lợi rất nhiều.
Kiều Thời quyết định cho hệ thống tận mắt thấy thế giới xấu xa này: Chỉ trong vài phút con quái vật ở hàng ghế sau đã bị nuốt chửng, không còn sót lại chút gì. Sự thật đẫm máu rõ ràng ngay trước mắt, chẳng lẽ hệ thống còn dám nói đây là điều bình thường sao?
Thế nhưng, giọng nói khiến Kiều Thời muốn hộc máu lại vang lên: "Xin ký chủ yên tâm, môi trường xung quanh hoàn toàn an toàn. Quả thực cần đề phòng kẻ móc túi trên xe buýt. Việc bác tài khống chế kẻ móc túi là hành động đúng đắn."
Mạch máu trên trán Kiều Thời giật liên hồi: "Kẻ móc túi" đó đã bị nuốt đến không còn một giọt máu! Vậy mà bà còn bảo là bị khống chế sao?
Hệ thống này chắc chắn có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề siêu nghiêm trọng!
Kiều Thời thấy việc lấy quái vật ra làm ví dụ không ăn thua, cô quyết định dùng chính mình để chứng minh!
Cô đưa tay ôm lấy trán. Trong lúc xe buýt rung lắc, cô đã đập đầu thật mạnh vào ghế, một cú rõ đau.
"Xe mà thực sự an toàn thì làm sao tui lại bị đập đầu như thế? Nói nặng hơn một chút, đây là tai nạn đấy! Thậm chí tui có thể phải nhập viện kiểm tra chấn thương sọ não. Nhìn tài xế đi, ông ta đang muốn ra tay với tui kìa!"
Nhưng hệ thống vẫn không chịu mắc bẫy, ngược lại còn rất bình tĩnh chỉ ra vấn đề: Với tác dụng trấn tĩnh từ trị liệu tinh thần, ký chủ không cảm thấy đau đớn mới đúng.
Bị bóc mẽ, Kiều Thời có hơi lúng túng. Quả thật cô đã cố tình phóng đại sự việc lên, nếu không làm vậy sao có thể khiến hệ thống nhận ra những điều bất thường được?
Tuy Kiều Thời không cảm thấy "áp lực" thật sự, nhưng cô vẫn nhận thức rõ ràng mình đang bị tài xế nhắm đến. Nếu hệ thống không giúp cô, chẳng mấy chốc cô sẽ trở thành bữa ăn của ông ta.
Không ngờ hệ thống này vẫn tiếp tục chập cheng khi đánh giá môi trường xung quanh, nhưng lại cực kỳ chính xác trong việc theo dõi các chỉ số cơ thể của cô.
Và mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.
Hệ thống dịu dàng nhắc nhở: "Thưa ký chủ, cảm giác đau ảo cũng là hiện tượng bình thường trong giai đoạn này."
Nó biết rằng "ký chủ cảm thấy đau" là giả, nhưng "ký chủ nghĩ mình bị đau" lại là thật.
Điều này cũng giống hệt như việc Kiều Thời nghĩ rằng mình sẽ bị những hành khách khác g**t ch*t, tất cả đều là do chứng hoang tưởng cảm giác bị hại gây ra. Cô nghi ngờ hành khách, giờ lại nghi ngờ đến tài xế, tất cả đều là biểu hiện cho sự bất an trong lòng cô.
"Xin ký chủ đừng lo lắng, tôi đã ghi chép đầy đủ tình trạng cơ thể cô rồi, sẽ luôn cung cấp dịch vụ điều trị tốt nhất theo thời gian thực."
Giọng nhắc nhở của hệ thống vẫn giữ nguyên sự đáng tin cậy như mọi khi.
Kiều Thời không những không thể thanh minh rằng mình không có bệnh, mà ngược lại còn khiến bằng chứng chứng minh cô có bệnh càng thêm chắc chắn.
Cô thật sự phải cảm ơn cái hệ thống tận tâm tận lực này mới được!
"Thưa ký chủ, vừa rồi cô đã chứng minh rất rõ ràng rằng bản thân có khả năng giải quyết vấn đề xã hội. Điều này thật tuyệt vời!" Hệ thống lại tiếp tục chế độ lải nhải như thể đang cố gắng tẩy não cô.
Tựa hồ nhận ra sự lơ đãng của Kiều Thời, cuối cùng hệ thống cũng tung chiêu độc: "Ký chủ đã thể hiện xuất sắc trong nhiệm vụ, phần thưởng +1 đôi găng tay thoải mái và ấm áp. Trang phục thoải mái và ấm áp sẽ giúp tâm trạng cô tốt hơn..."
Kiều Thời không buồn để ý đến mấy câu văn dài dòng thừa thãi, chỉ nhắm ngay trọng điểm là "+1 đôi găng tay ấm áp và thoải mái"!
Hiện tại cô đang đeo một đôi găng tay cao su, thực sự không thể gọi là thoải mái, chỉ là do tình huống căng thẳng xung quanh khiến cô tạm thời quên đi cảm giác khó chịu này.
Thế nhưng ngay khi phần thưởng được phát xuống, đôi găng trên tay cô vẫn y như cũ, không có bất kỳ thay đổi nào. Dẫu vậy, cảm giác lại hoàn toàn khác. Kiều Thời bỗng thấy đôi tay mình trở nên nhẹ bẫng, mềm mại đến lạ kỳ, như thể đang nhúng vào làn nước ấm dịu dàng hay vùi trong đám bông mềm mại, được mát xa một cách dễ chịu.
Niềm vui đến quá bất ngờ.
Đang ở trong một môi trường mà bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, cô thực sự không biết đôi găng tay này có tác dụng gì.
Nhưng thôi, có còn hơn không!
Thà chết một cách êm ái còn hơn là chết một cách đau đớn, đúng không nào?
Hơn nữa, nếu đã có [Găng tay thoải mái và ấm áp], vậy chẳng phải sẽ có những phần thưởng khác sao?
Xem ra hệ thống này cũng không phải hoàn toàn vô dụng!
Nhận thấy tâm trạng Kiều Thời thay đổi, hệ thống cực kỳ hài lòng. Ký chủ tích cực phối hợp điều trị, điều này rất quan trọng cho quá trình hồi phục!
Nhận ra cô có hứng thú với cơ chế phát thưởng, hệ thống nhân cơ hội giới thiệu thêm: Hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống và vượt qua rào cản tâm lý sẽ nhận được phần thưởng. Thậm chí không lên cơn trong một ngày cũng có thể nhận được phần thưởng.
Tâm trạng Kiều Thời lập tức phấn chấn hẳn lên.
Chưa nói đến chuyện có hoàn thành nhiệm vụ hay không, điều quan trọng là cô không có bệnh! Nghĩa là chỉ cần ở trong một không gian thực tế an toàn, cô sẽ không phát bệnh, tức là có thể lợi dụng lỗi của hệ thống để cày thưởng miễn phí giúp mình ngày càng mạnh hơn!
Kiều Thời lập tức hiểu ra!
Cô phải đi theo con đường sinh tồn huyền thoại này rồi!
Trước tiên cứ cày một năm đã, nếu chưa đủ thì lại cày thêm một năm nữa!
Nhưng… tình hình có thực sự đơn giản như vậy không?
Hệ thống nhanh chóng kéo Kiều Thời quay về chủ đề chính là bác tài: "Ký chủ, cô làm được mà! Đối với tài xế cũng vậy thôi, cô chỉ cần bước thêm một bước nhỏ nữa là xong..."
Kiều Thời chợt dấy lên một cảm giác không ổn, nụ cười trên môi cô dần biến mất: "Bước nhỏ là sao?"
Cô nghi ngờ hệ thống lại đang giở trò.
"Giữa người với người cần có sự thấu hiểu lẫn nhau. Cô hãy nghĩ xem, không phải là vì bác tài muốn bắt tên móc túi nên xe mới rung lắc hay sao? Ông ta không cố ý nhắm vào cô đâu. Khi cô cảm thấy ai đó có ác ý với mình, có một cách rất tốt để sửa chữa nhận thức sai lầm này, đó chính là hãy chủ động thể hiện thiện ý trước! Rất nhanh thôi, cô sẽ nhận ra đối phương cũng đối xử tốt với mình."
"Bây giờ, cô hãy bày tỏ thiện ý với bác tài vất vả của chúng ta nào."
Tên điên này! Đây là nó sợ cô chết chưa đủ nhanh nên muốn cô chủ động tiến lên chịu chết luôn đây mà?!
Thậm chí Kiều Thời còn nghi ngờ, phải chăng hệ thống biết cô định cày phần thưởng miễn phí nên mới cố tình đẩy cô vào tình huống này?!
Hệ thống tiếp tục thúc giục: "Ký chủ, nhiệm vụ này là bắt buộc, vui lòng thực hiện ngay. Nếu không, để đảm bảo hiệu quả trị liệu, hệ thống sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế."
Theo lời hệ thống, nó là một hệ thống trị liệu phục vụ bệnh nhân, nên ngay cả biện pháp cưỡng chế cũng không gây hại đến cơ thể cô, chỉ đơn giản là tái hiện trạng thái trị liệu tinh thần, khiến cô mất quyền kiểm soát cơ thể và tự động hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng với Kiều Thời mà nói, mất quyền kiểm soát cơ thể mới là điều đáng sợ nhất!
Nếu bắt buộc phải chịu chết, cô thà tự mình bước đi còn hơn là bị ép đứng nhìn chính mình tiến vào chỗ chết!
Thế nên, Kiều Thời đứng dậy tiến về phía ghế lái.
Mắt Kính cố gắng kéo cô lại, muốn ngăn chặn hành vi kỳ lạ này, nhưng không thành công.
Cô đã thẳng tiến đến đầu xe.
Lúc mới lên xe, có nhiều chi tiết cô chưa kịp chú ý, ví dụ như đêm hôm khuya khoắt thế này tại sao tài xế lại đeo kính râm?
Chiếc áo khoác gió màu đen cùng với kính râm che phủ gần như toàn bộ làn da ông ta, khiến ông ta trông không khác gì một người bình thường.
Nhưng vì trong lòng Kiều Thời đã mặc định "ông ta không phải người", nên cô nhìn thế nào cũng thấy có gì đó sai sai.
Làn da lộ ra bên ngoài quá nhợt nhạt, trắng bệch như da người chết. Những chỗ đáng lẽ phải mịn màng thì lại nhăn nheo, như thể có thứ gì đó mặc một lớp da người nhưng không chỉnh sửa kỹ lưỡng khiến nó trông vừa gượng gạo vừa cứng nhắc.
Đúng vậy, tốc độ giết chóc của không gian này rất nhanh, nhưng động tác của tài xế lại rất chậm. Dường như ông ta không ngờ Kiều Thời sẽ chủ động tiến về phía mình, thế là ông ta quay đầu lại nhìn cô. Chỉ là động tác quay đầu này giống như một cỗ máy bị gỉ sét, chậm chạp như đang phát video ở tốc độ 0.5x.
Trong tất cả những sinh vật quái dị mà Kiều Thời từng gặp, tài xế là thứ giống người nhất. Nhưng sự giống nhau này, không những không giúp cô thấy an tâm mà chỉ càng khiến nỗi sợ hãi trong lòng cô tăng lên gấp bội. Khi chạm phải ánh mắt của tài xế, mọi câu chữ mà Kiều Thời đã luyện tập trong đầu vô số lần, bỗng chốc đều trở nên vô nghĩa…
Cô cắn răng lên tiếng: "Chào bác tài, vất vả cho ông rồi. Cảm ơn ông đã đưa chúng tôi đi suốt quãng đường này, lại còn cực khổ bắt kẻ móc túi. Hay là… ông cho tôi địa chỉ đi, tôi sẽ gửi tặng ông một lá cờ thi đua?"
Nhưng vừa dứt lời, Kiều Thời đã muốn tự vả vào miệng mình.
Dù lời giải thích của trước đó của Mắt Kính khá sơ sài, cô vẫn nắm được mấu chốt, càng ít dính dáng đến những chuyện liên quan đến dị thường càng tốt.
Tặng cờ thi đua là ý gì chứ? Chẳng lẽ cô cảm thấy đi chuyến xe buýt tử thần này vẫn chưa đủ kinh hoàng, còn muốn "giữ liên lạc" ư?
Cô đúng là mất não mới nói ra được câu này.
Kiều Thời thầm mắng bản thân.
Nghe thấy lời này, tài xế nhếch mép như thể vừa nghe được một câu chuyện nực cười.
Cô này bị điên à? Lại còn định tặng cờ thi đua cho ông ta? Nghe vào tai chẳng khác nào đang nói "Sau này ông có đói thì tôi sẽ mang cơm hộp đến cho ông".
Nhưng ông ta cũng hiểu rõ ý đồ thực sự của Kiều Thời: Cô biết cái chết đã gần kề nên đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, cố kéo dài được giây phút nào hay giây phút đó.
Con mồi đã có thể ăn ngay, tại sao lại phải chờ đến sau này?
Tài xế cất giọng trầm đục: "Cờ thi đua… thì không cần. Nếu muốn cảm ơn, thì hãy dùng…"
Ông ta nói rất chậm, nhưng còn chưa dứt lời, Kiều Thời đã đoán được phần còn lại: Dùng máu thịt và sinh mạng của cô để báo đáp!
Mà người tự dâng cái cớ này cho ông ta, lại chính là bản thân Kiều Thời!
Nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Người trong giới phải đối diện với mối đe dọa từ quái dị, còn Kiều Thời phải chật vật cầu sinh trong kẽ hở giữa hệ thống và quái dị.
Nếu để ông ta nói hết câu thì cô chết là cái chắc!
Bộ não Kiều Thời cấp tốc hoạt động, đúng lúc ấy, ánh mắt cô lướt qua bàn tay tài xế, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng.
Cô lập tức cởi đôi găng tay cao su của mình ra, đưa đến trước mặt ông ta: "Ông nói đúng, không nên tặng cờ thi đua. Nếu tôi đã muốn cảm ơn thì phải thể hiện ngay lập tức. Trời lạnh thế này mà còn phải lái xe, vất vả quá. Cái này tặng ông, tôi mới mua đó, đeo vào rất sướng, chống gió chống bụi."
Kiều Thời tự tặng cho bản thân một điểm sáng suốt. Dùng máu thịt để báo đáp thì là cảm ơn, vậy tặng găng tay để cảm ơn chẳng lẽ không phải cảm ơn sao?
Giọng điệu của cô vô cùng chân thành, mấy câu quảng cáo mà bà thím bán hàng ở siêu thị từng khoe khoang, cô đều lôi ra dùng hết.
Nhìn xem, đây là món đồ mà cô đã chi mạnh tay để mua phục vụ công việc, lại còn có thêm phần thưởng từ hệ thống, vậy mà giờ cô sẵn lòng đem tặng người khác! Lòng thành này quá rõ ràng rồi nhé?
Nếu tài xế không nhận lấy tấm "chân tình" này… hệ thống à, bà xem đi, mấy cái quy tắc của bà căn bản là không dùng được đâu.
Khóe miệng tài xế xệch xuống, nét mặt như muốn hỏi: Cô đang đùa với ma đấy à?
Con người chết tiệt, lại dám dùng cái thứ rác rưởi này để trêu chọc ông ta!
Vậy thì để cô biết hậu quả của việc làm như vậy đi!
Tài xế giật phắt đôi găng tay, định dùng nó để siết chặt cái cổ trắng trẻo yếu ớt của Kiều Thời.
Một con người hèn mọn như con kiến mà dám sỉ nhục ông ta, vậy thì nhất định phải trả giá!
Kiều Thời hốt hoảng cực độ. Biểu cảm của tài xế khi nhận găng tay rõ ràng là tức giận đến phát điên.
Cô không chắc liệu hệ thống vô trách nhiệm trong đầu mình có thể ngăn cản hành động của ông ta hay không.
Nhưng một giây trôi qua… hai giây trôi qua…
Ông ta vẫn chưa ra tay?
Bàn tay đang vươn ra của tài xế đột nhiên dừng giữa không trung. Bởi vì ngay khoảnh khắc cầm vào nó, ông ta bỗng có một suy nghĩ kỳ lạ: Ông ta cần đôi găng tay này!
Như thể ma xui quỷ khiến, động tác của tài xế thay đổi, ông ta ngoan ngoãn đeo găng vào. Đúng như Kiều Thời nói, đây là một đôi găng tay vô cùng thoải mái.
Nhưng cái cảm giác thoải mái này lại không hề khoa học… mà cũng không hề phù hợp với quy luật siêu nhiên.
Theo lẽ thường, với tư cách là một dị thường, chỉ có săn mồi mới mang đến cho ông ta cảm giác dễ chịu.
Cho nên một khi h*m m**n ăn uống bị khơi dậy, ông ta chỉ muốn tiếp tục nuốt chửng Kiều Thời.
Thế nhưng kỳ lạ thay, cảm giác thoải mái và hạnh phúc khi đeo găng tay lại tạm thời chiến thắng cả cơn đói khát.
Ông ta cảm động đến mức muốn rơi nước mắt. Hoặc đúng hơn là, ông ta rơi nước mắt thật. Tài xế sụt sịt tháo kính râm xuống, để lộ đôi mắt đen sâu hoắm, rồi đưa tay quẹt một vệt huyết lệ.
Kiều Thời ngơ ngác.
Những hành khách khác trên xe cũng ngơ ngác.
Tài xế cố kìm lại tiếng nức nở, nắm chặt tay Kiều Thời, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào.
"Hu hu… Tôi không ngờ giữa thế giới hiểm ác này vẫn có người quan tâm đến tôi, lại còn sẵn lòng đem đến hơi ấm cho tôi giữa đêm giá lạnh. Tôi luôn nghĩ rằng không ai hiểu được nỗi đau của mình… Nhưng bây giờ tôi biết rồi… cô hiểu tôi! Cảm ơn cô!"
Hả?
Tôi hiểu ông hồi nào vậy?
Hiệu ứng của [Trị liệu tinh thần] vẫn chưa hết nhưng lại không thể chữa khỏi sự ngơ ngác tột độ của Kiều Thời.
Cô đờ đẫn bắt tay với tài xế, theo quán tính đáp lại: "Ha ha… đúng, đúng vậy…"
Kiều Thời bắt đầu nghi ngờ liệu đây có phải một con quái vật tốt không…?
Hay chẳng lẽ, hệ thống nói thật ư?
Cho dù là đối diện với quái vật, chỉ cần cô thể hiện đủ thiện ý thì cũng có thể nhận lại thiện ý tương xứng?
Nhưng đúng vào lúc ấy, khóe miệng tài xế đột nhiên nhếch lên. Ông ta siết chặt lấy tay Kiều Thời, mạnh đến mức khiến cô có cảm giác xương cốt sắp bị bóp nát: "Vậy thì, tôi muốn biết… đôi găng tay này cô lấy ở đâu?"
Bản tính tham lam của quái vật được bộc lộ triệt để!
Kiều Thời không cảm thấy đau, bởi hệ thống đã giảm thiểu cảm giác đau đớn của cô đến mức tối đa. Nhưng một cơn ớn lạnh như thể toàn thân bị đóng băng bất chợt tràn đến, khiến cô nhận ra suy nghĩ vừa rồi của mình ngây thơ đến mức nào.
"Hệ thống! Hệ thống!"
Mắt Kính vẫn luôn chăm chú quan sát hàng ghế trước. Nhìn thấy tình huống bất ngờ xảy ra, anh ấy không hề chần chừ, lập tức dồn toàn bộ năng lượng vừa tích lũy được vào chương trình bảo vệ.
Nếu tài xế dồn toàn bộ sức lực ra tay, có khả năng chương trình bảo vệ này sẽ không trụ được lâu, vì thời gian hồi phục quá ngắn.
Nhưng đây là tất cả những gì anh ấy có thể làm cho Kiều Thời vào lúc này!
Còn con ma tóc dài kia thì lộ rõ vẻ tham lam, tiếc nuối và đồng thời có cả phấn khích…
Thế nhưng, cảnh tượng máu me bắn ba thước mà mọi người tưởng tượng lại không hề xảy ra.
Tài xế bỗng bật cười ha hả, còn chủ động xoa dịu bầu không khí căng thẳng: "Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi, không có ý gì khác đâu."
Lời chống chế vụng về này, ai nghe cũng không tin nổi.
Bao gồm cả bản thân người tài xế.
Nhưng ông ta vẫn phải thu lại sát ý, không phải vì chột dạ, mà bởi ngay khoảnh khắc ông ta định ra tay, một ý niệm kỳ lạ bỗng xuất hiện trong đầu ông ta: Bạn đã nhận lấy đôi găng tay tượng trưng cho tình bạn, từ bây giờ, cô ấy là khách VIP của bạn. Không được làm hại khách VIP.
Có ý gì?
Trong giới vực của ông ta, xưa nay chưa từng có luật lệ này.
Nhưng thứ vốn không có, bây giờ lại có rồi.
Giống như quyền kiểm soát vùng giới vực này đang dần bị một ai đó xâm chiếm!
Ai đã làm chuyện này? Ngoại trừ con người yếu ớt trước mặt, ông ta không tìm ra ai có năng lực như vậy.
Không thể nhìn thấu. Hoàn toàn không thể nhìn thấu.
Khoảng cách sức mạnh giữa hai bên quá lớn, đến mức ông ta chỉ có thể nhìn ra cô là một con người bình thường yếu ớt. Nhưng ngoài điều đó ra, ông ta không thể nhìn thấu bất cứ điều gì khác.
Áp lực từ cả hai phía đã khiến tài xế ngoan ngoãn lại. Sau đó như sực nhớ ra điều gì, ông ta đột nhiên bật dậy chỉnh lại tư thế cho ngay ngắn, rồi cung kính dìu Kiều Thời đến một chỗ ngồi bên cạnh.
Chiếc ghế ấy được bao trùm bởi bóng tối, rất nhanh sau đó nó đã biến thành một chiếc ghế "cao cấp" trông khác hẳn những chỗ khác, như thể được phủ lên một lớp thảm lông mềm mại trơn mượt, vô cùng thoải mái.
Đây là ghế ngồi dành riêng cho khách VIP!
Tài xế xoa xoa hai tay, ân cần hỏi: "Cái đó, cờ thi đua mà cô nói… vẫn tính chứ?"