Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 32

Sau khi Kiều Thời biết được địa điểm tổ chức lễ đăng cơ là ngay tại căn cứ huấn luyện, cô lập tức nhận ra phiền phức lớn rồi.

Cô có thể chạy trốn khỏi Tử Thần.

Nhưng nếu bỏ lại bãi chiến trường hỗn loạn, vậy thì toàn bộ người trong căn cứ phải gánh giúp cô.

Nếu Kiều Thời là người như vậy, cô đã rời khỏi giới vực hành lang vô tận từ lâu rồi.

Cái quy chế giáo dục chết tiệt này đã nâng cao chuẩn mực đạo đức của cô. Mặc dù có lúc bị hệ thống dồn vào chân tường, Kiều Thời mở miệng mắng chửi trông không được có giáo dục cho lắm. Nhưng nếu không phải không còn cách nào, cô thật sự không muốn làm ra loại chuyện này!

Bắt cóc Tử Thần, đổi đường sống cho mọi người sao?

Cái này… khó quá.

Thái độ của chủ nhân giới vực hành lang vô tận đối với con người là thái độ tốt nhất mà Kiều Thời đã từng gặp, nhưng quy tắc có hạn, nó cũng không đồng ý để Kiều Thời dẫn mọi người ra ngoài. Cho đến khi Kiều Thời lợi dụng hệ thống để tìm ra BUG.

Kiều Thời còn chưa từng giao tiếp hiệu quả với Tử Thần lần nào, nhưng cô đã cảm nhận được sát ý.

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ một chút, Kiều Thời cảm thấy bản thân mình rất đáng chết!

Vì vậy, cuộc thương lượng chưa chắc sẽ thuận lợi.

Cho dù thuận lợi để mọi người rời khỏi giới vực này thì cũng cần phải có thời gian! Mà lễ đăng cơ sắp bắt đầu, người xem lễ đều ở trên đường giống như tài xế vậy.

Ai có thể đoán được hai đám người va vào nhau, đám xem lễ có vui vẻ khi được tặng thêm bữa ăn không?

Tình hình thật sự rất phức tạp.

Nhưng lúc này, Kiều Thời lại nhìn thấy chim máu nằm sấp trên xe việt dã.

Cô cảm nhận được sự sợ hãi của chúng nó.

Cô nhìn vào đôi mắt tối đen của chúng nó một lát. Chúng nó lại chủ động tránh xa cô hơn, còn giả vờ dời tầm mắt đi.

Trong lòng Kiều Thời khẽ run lên, trong đầu hiện lên một ý tưởng, ván cờ này có cách phá giải rồi.

Chẳng qua đó là cách phá giải cần cô mạo hiểm mạng sống của mình. Bây giờ cô đã hiểu hơn về giới vực một chút, nhưng chưa từng nghe nói có ai làm như vậy…

Đối với loại chuyện có hệ số mạo hiểm cao như này, Kiều Thời có một chút tâm lý đà điểu.

“Trước hết chúng ta đi đến căn cứ lân cận xem tình hình đã.”

Nếu nửa đường có biện pháp tốt hơn, nếu như tình hình không tệ như cô tưởng tượng, vậy Kiều Thời sẽ không cần mạo hiểm lớn như vậy.

Danh tiếng của Kiều Thời trong đội ngũ gần như đạt tới đỉnh, không ai có ý kiến với sách lược của cô.

Nhưng thật ra tài xế chuyến xe ma quái luôn liên tục quan sát vẻ mặt Kiều Thời.

Nó cảm thấy bản thân đã vướng vào một chuyện rất phức tạp.

Điều này khiến nó hơi sợ hãi nhưng cũng khá phấn thích, mạo hiểm cao, đền đáp cao thôi.

Chẳng qua nó biết quá ít, lại không dám tùy tiện tìm hiểu, chỉ có thể dùng cách xem mặt đoán ý, hy vọng có thể nhìn ra một chút gì đó.

Nhưng phải khiến tài xế thất vọng rồi.

Kiều Thời chú ý đến sự quan sát của nó, trong lòng lại càng căng thẳng hơn: Nhất định không thể để người khác nhìn ra cô không có khả năng trả nợ!

Nói như vậy, mối nguy của Tử Thần chưa được giải quyết, tài xế bên cạnh đã giải quyết họ trước rồi.

Cô càng căng thẳng, gương mặt lại càng lạnh nhạt hơn.

Trước kia Kiều Thời không phải là một con cáo già không để lộ cảm xúc. Nhưng không có ai trải qua cả hai phương diện là hệ thống và giới vực lại có thể biểu lộ hết mọi thứ lên mặt như trước kia nữa.

Tài xế vẫn chưa nhìn ra.

Chuyến xe ma quái và xe việt dã cùng lướt nhanh trên cánh đồng hoang. Đúng vậy, là cánh đồng hoang vu. Trước đây được gọi là núi rừng, sau khi trải qua sự cải tạo của Tử Thần trở thành giới vực, ở đây chỉ còn bầu không khí hoang dại.

Những cái cây khô trong sương mù dày đặc như những bóng người đang dõi theo bọn họ.

Đúng lúc này, đột nhiên thân xe truyền đến âm thanh giòn dã.

Có người bắn chiếc xe này!

Khoảnh khắc nhận ra bị tấn công, trong lòng mọi người đều trầm xuống.

Những sinh vật mục nát bình thường sẽ không sử dụng vũ khí bắn, chúng nó không có vũ khí.

Điều này gần như có nghĩa là, người trong căn cứ đã bị kiểm soát rồi. Nhưng không biết loại kiểm soát này có phải là “kiểm soát hoàn toàn” như chim máu, hay là dùng cách thức thao túng doạ dẫm linh tinh gì đó không…

Nhưng bây giờ bọn họ không có nhiều thời gian để tự hỏi.

Trần Ưng lập tức bẻ lái, đổi hướng xe tìm chỗ nấp. Còn đám người Kiều Thời thì nằm xuống với tốc độ cực nhanh.

Phải biết là cửa kính xe việt dã đã bị chim máu đập vỡ từ lâu, không có năng lực phòng hộ!

Tiếng động cũng làm chim máu nằm trên xe giật mình.

Chúng nó lập tức cảnh giác nhìn về phía tấn công, đôi cánh rung lên, móng vuốt bắt đầu cọ vào thân xe phát ra tiếng vang.

Nhưng sau đó, chúng đó như nhận được mệnh lệnh nào đó, cơ thể lại nằm rạp xuống lần nữa, tựa hồ định khoanh tay đứng nhìn cuộc tấn công này.

Chim máu rất sợ Kiều Thời, không dám tấn công người trên xe việt dã. Lại bị âm nhạc hấp dẫn, không muốn rời đi.

Nhưng chúng nó vốn là một trong những tay sai của Tử Thần, trừ khi chúng nó muốn sống không bằng chết thì mới dám phá hỏng sự sắp đặt của Tử Thần!

Ngay sau đó, người bên trong xe đều cảm thấy an tâm hơn một chút.

Bởi vì các phát bắn đều rơi vào thân kim loại của xe.

Điều này rõ ràng không bình thường.

Với thực lực xạ kích của người trong căn cứ thì không chỉ là như trút nước thôi đâu, phải là trút biển mới đúng.

Hơn nữa, cách loại đạn bên phía đối phương dùng cũng rất thú vị, vừa vặn không thể xuyên thủng thân xe việt dã.

Xe việt dã là của bên căn cứ, chẳng lẽ căn cứ không biết mức độ tấn công thế nào mới có thể đập nát chiếc xe này sao? Chẳng lẽ căn cứ không có vũ khí tấn công hạng nặng sao?

Cho nên đáp án chính là người trong căn cứ cố tình làm như vậy.

Tầm nhìn của Tử Thần ở khắp mọi nơi, Tử Thần ở trong giới vực của mình muốn làm gì mà không được. Nhưng dù gì Tử Thần cũng không phải toàn năng, các thông số kỹ thuật của vũ khí chính là điểm mù của Ngài.

Sau một loạt tiếng bắn phá, lúc này đám người Kiều Thời mới hiểu ra, phía đối phương lợi dụng nhịp điệu của tiếng súng để truyền tin cho bọn họ!

Màn trình diễn lại bắt đầu.

Trần Ưng vừa hạ thấp đầu mình vừa bắt đầu di chuyển ngoắt ngoéo.

Đám người Kiều Thời thì giơ vũ khí lên đánh trả.

Kiều Thời không chắc Tần Linh có ngắm bắn trả hay không, nhưng cô có thể chắc chắn cô và Trương Vi chỉ là bắn bừa thôi. Ừm, đây mới chính là thực lực bắn súng thật sự của các cô. Làm thế nào mới có thể ngắm bắn ổn định trên chiếc xe đang chuyển động? Họ còn chưa học được tới đó đâu.

Ít nhất thì cuộc chiến này đã tạo ra được kha khá tiếng động.

Chỉ như vậy mới có cơ hội trao đổi nhiều tin tức hơn…

Có lúc Kiều Thời cảm thấy rằng, thử thách lớn nhất của giới vực này không hẳn là siêu năng lực mà là kỹ năng hành động.

Đám lính mới như Kiều Thời không được coi là quá quen thuộc với loại mật mã ngôn ngữ này. Thông thường dưới tình huống này, bọn họ cần rất nhiều thời gian để phiên dịch.

Nhưng ở trong chuyến xe ma quái bên cạnh vẫn còn Mắt Kính đó!

Anh ấy là người đã trải qua huấn luyện đầy đủ từ lâu nên không cần làm quen với những thứ này nữa.

Mắt Kính trực tiếp đưa con búp bê cho Kiều Thời. Anh ấy biến búp bê thành màn hình hiển thị, còn thiết lập ở chế độ đồng bộ. Anh ấy ở bên kia làm gì, trên người búp bê sẽ biểu hiện cái đó.

Những người trên hai chiếc xe phối hợp với nhau một cách ăn ý.

Chỉ có búp bê là vô cùng kháng cự với điều này, nhưng chủ nhân của nó không có bên cạnh, nó chỉ có thể phục tùng.

Có lẽ đối phương đã quen với tốc độ phản ứng của đám người Kiều Thời nên lập tức tăng tốc mật độ truyền tin.

Người duy nhất không hiểu được sự ăn ý ngầm này là tài xế chuyến xe ma quái.

Dĩ nhiên nó cũng nhận ra vụ tấn công vào xe việt dã, hơn nữa, vụ tấn công này là do con người gây ra.

Nó hơi không hiểu lắm.

Nhưng lại hơi hơi hiểu được, con người chính là sinh vật sẽ tàn sát lẫn nhau như vậy.

Nếu như Tử Thần ra tay với Kiều Thời, có lẽ tài xế sẽ lập tức phản chiến.

Nhưng kẻ ra tay chính là con người? Vậy thì có gì phải sợ?

Tài xế đang lo không biết mình làm thế nào mới kiếm được chỗ tốt cho mình. Lúc này nó lộ ra ánh mắt hung ác: “Xin yên tâm, hãy giao những người đó cho tôi!”

Mắt Kính nghe vậy thì sửng sốt, sao có thể để nó làm rối mọi chuyện được?

Mắt Kính lập tức ho khan, bắt đầu nói mò một cách thông thạo: “Lúc trước tôi đã từng nhắc nhở anh, sự việc không giống như anh thấy bên ngoài. Nếu nhúng tay vào…”

Giọng điệu của Mắt Kính bỗng nhiên trầm xuống: “Sẽ mang đến họa sát thân cho anh!”

Tài xế cười ngượng: “Tôi chỉ muốn giúp đỡ thôi. Vị kia chính là khách hàng VIP của tôi đó.”

Mắt Kính tiếp tục nói với giọng điệu bí hiểm: “Vậy đúng lúc anh có thể nhìn thấy năng lực của cô ấy.”

Tài xế nghe vậy thì kinh ngạc, giống như tính toán nhỏ nhặt của mình đều bị người khác nhìn thấu.

“Cuộc đại chiến” vẫn đang diễn ra.

Đừng thấy đám Kiều Thời giống như đang đùa giỡn với Tử Thần, dáng vẻ như thể rất lợi hại… đúng vậy, bọn họ rất lợi hại… nhưng vấn đề thật sự vẫn còn chưa được giải quyết.

Bọn họ chỉ mới hoàn thành cuộc trao đổi thông tin này thôi.

Mà cuộc trao đổi này khiến bọn họ nhận ra được nguy hiểm của tình thế trước mặt, mọi người trong cứ đều trở thành con tin.

Người trong căn cứ hy vọng có thể hiểu rõ và nắm vững cách thức đối phó với Tử Thần của Kiều Thời, sau đó phản công. Nhưng không phải Kiều Thời muốn giếm cây chổi cùn của mình, mà là phương pháp của cô thật sự không thể dạy cho người khác được!

Bầu không khí trên xe việt dã nặng nề đến mức không nói nên lời.

Đường đi được sĩ quan huấn luyện bên kia thiếp lập lúc ban đầu không được hiệu quả.

Vậy chỉ còn một biện pháp.

Cuối cùng Kiều Thời cũn hạ quyết tâm, chuyện đã đến nước này, vậy cô cứ chịu trách nhiệm về Tử Thần cho xong!

Lễ đăng cơ vẫn chưa kết thúc, Tử Thần vẫn không phải là [Tử Thần] thật sự.

Mặc dù sự việc gần như không có bất cứ nghi ngờ gì, sinh vật mục nát trong giới vực chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của Tử Thần.

Nhưng Kiều Thời cũng phát hiện, bởi vì một loạt thao tác của cô đã khiến đám sinh vật mục nát đó sợ cô…

Đây là lúc hành động!

“Hệ thống, có lẽ lát nữa tui sẽ lên sân, cho tui chút can đảm đi!”

Có một khoảnh khắc, Kiều Thời thật sự hy vọng hệ thống có thể thông báo nhiệm vụ để ngăn cản mình.

Nhưng mà, điều này klà không thể nào. Đối với hành vi tìm đường chết của ký chủ, hệ thống luôn vô cùng ủng hộ.

Trong nháy mắt, sự căng thẳng và sợ hãi của Kiều Thời đã hoàn toàn biến mất, thứ còn lại là sự can đảm và tự tin: Tôi có thể! Chỗ đó… chính là sân khấu của tôi!

Tất nhiên dựa theo cách nói của hệ thống, đây là biểu hiện của sự chủ động thích nghi tích cực với xã hội của ký chủ, sao có thể đả kích được?

“Ký chủ yên tâm mà bay, hệ thống sẽ luôn bên cạnh!”

Kiều Thời: …

Kiều Thời nhìn về phía trước. Vấn đề lớn nhất bây giờ chính là, Tử Thần có thể cho phép người trong căn cử thất thủ, nhưng tuyệt đối không cho phép cô xuất hiện trên nghi lễ.

Chỉ là, dường như cô cũng đã có kế hoạch.

Việc trao đổi thông tin trong im lặng đã kết thúc.

Đám sĩ quan huấn luyện nằm trên sườn núi để có một tầm nhìn tốt hơn, ngắm bắn vào xe việt dã.

Mà phía sau bọn họ là một hàng kỵ sĩ mục nát.

Chúng nó là người dẫn đường. Nếu không có chúng nó, đám sĩ quan huấn luận căn bản không thể xác định chỗ của đám người Kiều Thời.

Nhưng chúng nó cũng là người giám sát.

Sau khi bọn họ chiến đấu dữ dội nhưng lại chẳng có hiệu quả, chúng nó đã phát ra âm thanh khàn khàn quái dị.

“Các ngươi cần phải hiểu rõ, Tử Thần vẫn luôn quan sát các ngươi.”

“Đừng có giở trò bịp bợm gì.”

“Nhắm bắn ngay cửa sổ!”

Những âm thanh này chồng lên cùng một chỗ, tạo nên tiếng hòa âm không giận mà uy.

Nhưng sĩ quan huấn luyện điềm tĩnh nói: “Bọn họ giấu đầu đi, nhắm bắn ngay cửa sổ cũng vô dụng. Hơn nữa các ngươi cũng thấy rồi, bọn họ chạy rất nhanh, chúng tôi khó nhắm chuẩn lắm. Dưới tình huống này, đánh vào thân xe sẽ hiệu quả hơn.”

Sĩ quan huấn luyện nhấn mạnh mình đã cố hết sức.

Bởi vì lần này trao đổi thông tin quá thuận lợi, không làm chậm trễ thời gian, Tử Thần nghi ngờ bọn họ giở trò nhưng cũng không có chứng cứ.

Ngoại trừ không gây ra thương vong nào, bọn họ cũng cố gắng làm việc, thở hổn hệt mệt như chó đó được chưa?

Sĩ quan huấn luyện hỏi ngược lại: “Nếu bọn họ dễ đối phó như vậy, tại sao còn phải tìm chúng tôi nữa?”

Bọn kỵ sĩ mục nát không lên tiếng.

Vấn đề này, căn bản không có cách nào trả lời!

Qua một hồi, giọng chúng nó mới vang lên lần nữa: “Ngài Tử Thần không quan tâm đến suy nghĩ của các ngươi, cũng không quan tâm các ngươi có dùng hết sức hay không. Ngài chỉ cần kết quả. Các ngươi nên biết, thời gian của các ngươi có hạn.”

“Tất nhiên bọn tôi biết. Cho nên bây giờ chúng tôi cũng đâu có lãng phí thời gian.”

Chỉ thấy sĩ quan huấn luyện giơ tay, mấy chiếc xe việt dã nhanh chóng lao ra phóng về hướng của Kiều Thời.

Ngắm bắn tầm xa không thực hiện được ư? Bọn họ có chuẩn bị lấy xe chặn xe, dùng phương thức cận chiến giải quyết vấn đề!

Kỵ sĩ mục nát hờ hững quan sát cảnh tượng này.

Giống như vừa nãy đã nói, ngài Tử Thần chỉ cần kết quả. Bọn họ cố hết sức hay liều mạng cũng được, những thứ đó không quan trọng.

Nhưng chúng nó không biết chính những việc không quan trọng này đã móc nối toàn bộ kế hoạch của Kiều Thời lại với nhau!

Bình Luận (0)
Comment