Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 33

Mặt đất rung chuyển, một vết nứt sâu hoắm kéo dài đến tận căn cứ huấn luyện.

Hố nứt sâu không thấy đáy như rãnh trời, nuốt chửng toàn bộ ánh sáng và âm thanh xung quanh. Dưới lòng đất không có thứ gì trồi lên nhưng chỉ riêng sự tồn tại của vết nứt cũng đủ khiến người ta lạnh gáy.

Một kỵ sĩ mục nát tiến lên, giọng ồm ồm: “Ngài Tử Thần nói, gây rối trên địa bàn của người khác là rất bất lịch sự.”

Tiếng vọng truyền ra từ đáy vực, rõ ràng vẫn là giọng của kỵ sĩ mục nát: “Vậy ngươi lo mà sửa đường đi. Cút!”

Sóng âm bùng phát, hất văng kỵ sĩ mục nát ra xa nện mạnh xuống đất.

Nhưng kỵ sĩ mục nát vốn là bất tử. Nó cứ nằm đó một lúc, các bộ phận trên cơ thể dần cử động trở lại, rồi lảo đảo bỏ đi không còn quan tâm đến vết nứt phiền phức kia nữa.

Trong con suối giữa vùng núi hoang, một bóng trắng ẩn hiện lướt qua rồi vụt mất. Sau đó nó đột ngột trồi lên ở nguồn nước gần căn cứ huấn luyện nhất.

Tuy nhiên, bóng trắng chỉ xuất hiện trong chớp mắt. Rất nhanh sau đó, sương mù dày đặc che khuất tất cả, chỉ để lại một dãy dấu chân ướt trên mặt đất như chứng thực sự có mặt của nó.

Lúc này, một sinh vật không đầu cưỡi mô tô lao ra từ mép sương mù, vừa chạy vừa chửi rủa: “Không cho hướng dẫn, đi thế quái nào được? Đến quái còn chẳng biết đi đâu nữa là!”

Rõ ràng, ngoài tài xế trên chuyến xe ma quái thì những quái vật khác đến đây đều sở hữu khả năng riêng.

“Thung lũng tĩnh lặng. Giới vực có độ khó cao.”

“Ma da vô hình. Đến từ giới vực trung bình cao. Giới vực này đã bị phong ấn nên không thể xuất hiện trong thực tại.”

“Kỵ sĩ không đầu lạc đường. Đến từ giới vực trung bình cao. Một cá thể kỵ sĩ không đầu thì không sao, nhưng vấn đề là giới vực này phân tán, rất khó quét sạch hoàn toàn. Mỗi một lữ khách lạc đường trong thành phố đều có thể trở thành kỵ sĩ không đầu tiếp theo…”

Mắt Kính thao thao đọc tên một loạt quái vật mà anh ấy nhận ra như đang đọc thực đơn.

Còn nhiều quái vật khác mà anh ấy chưa từng thấy, kể cả qua tài liệu.

Anh ấy đẩy gọng kính trên sống mũi, cố gắng dùng động tác nhỏ này để giảm bớt căng thẳng nhưng tay vẫn hơi run.

So với đám này, tài xế chuyến xe ma quái thật sự chỉ là hạng tép riu.

Mặc dù anh ấy tự chọn tiến vào giới vực này, nhưng khi đối diện với khung cảnh “anh hùng hội tụ” trước mắt, chân anh ấy vẫn run lẩy bẩy. Anh ấy có tài đức gì mà được đứng ở đây?

Mắt Kính theo chủ nghĩa duy vật, nhưng giờ phút này anh ấy chợt cảm thấy mấy lời Thầy bói nói cũng có lý, với đội hình này, nếu nói là chỉ chết không sống thì ai mà không tin cho được?

Ngặt nỗi, theo kế hoạch của Kiều Thời thì họ sẽ giở trò trước mắt đám quái vật này…

Tất nhiên Mắt Kính rất tin tưởng Kiều Thời, nếu không đã chẳng lao vào giới vực này trong tình huống không hề nắm chắc. Nhưng tin thì tin, nghĩ đến những gì Kiểu Thời sắp làm, mồ hôi mẹ mồ hôi con của anh ấy vẫn túa ra như mưa.

Ngoài việc cược một phen với Kiều Thời thì anh ấy cũng không còn cách nào khác!

Chuyến xe ma quái và chiếc xe việt dã lặng lẽ giữ khoảng cách với nhau, như thể muốn phủi sạch quan hệ.

Phía đối diện, xe của nhóm sĩ quan huấn luyện đang lao thẳng về phía họ, lốp xe ma sát với mặt đất gồ ghề tạo nên âm thanh chói tai.

Bọn họ tấn công mạnh mẽ, đã thế còn thiếu lập chướng ngại vật, quyết chặn chiếc xe việt dã ngay tại chỗ!

Nhưng những người trên xe việt dã cũng không phải tay mơ.

Ngay khi chiếc xe việt dã sắp bị kẹp giữa hai chiếc xe khác, nó đột ngột tăng tốc, lợi dụng chênh lệch độ dốc, lấy chính chiếc xe phía trước làm "bàn đạp" để phóng lên không, bay thẳng qua chướng ngại vật!

Ở một nơi khác, kỵ sĩ không đầu đã tìm được đường nhờ chỉ dẫn của kỵ sĩ mục nát, nó vừa đi vừa ngó nghiêng (hình ảnh tượng trưng thôi chứ nó làm gì có đầu).

“Chán quá đi! Ta không thích nơi này. Chỉ toàn mùi hôi thối của sự mục rữa… chờ đã, hình như ta ngửi thấy mùi của con người!”

Cuộc chiến giữa phe sĩ quan huấn luyện và xe việt dã bị Tử Thần che giấu. Ngài không muốn bất kỳ ai biết rằng mình đang bị nắm thóp. Tốt nhất nên kết thúc mọi chuyện trong thinh lặng đi.

Dù sao, giới vực này cũng nằm trong sự kiểm soát của Ngài nên chẳng khó để che mắt đám quái vật quan sát.

Nhưng đáng tiếc, những kẻ đến xem lễ cũng chẳng phải hạng hiền lành, hoàn toàn che giấu là chuyện không thể nào. Khi trận chiến kéo dài, cuối cùng cũng có kẻ nhận ra sự bất thường.

Lời của kỵ sĩ không đầu nhanh chóng thu hút sự chú ý của những kẻ quan sát.

Thực ra, bọn chúng đã nể mặt Tử Thần hết nấc rồi. Dù sao cũng đang ở trong giới vực của người khác nên không được làm bậy khắp nơi. Nhưng Tử Thần giấu nhẹm "đồ tốt" như thế thì chả khác nào xem chúng như người ngoài à?

Có kẻ búng tay một cái.

Ngọn lửa bùng lên dọc theo làn sương mù, xé rách rào cản vô hình, phơi bày hoàn toàn cuộc chiến đám Kiều Thời bên kia.

Đám quái vật đến xem lễ không ngờ rằng trong giới vực của Tử Thần lại có con người. Một số kẻ bắt đầu rục rịch, muốn ra tay kiếm chút “đồ ăn vặt”. Dầu gì thì giờ cũng đang rỗi, chả có gì để làm.

Sau đó, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống.

Những kỵ sĩ mục nát xung quanh nhìn sang với ánh mắt âm u lạnh lẽo, tạm thời khiến một số quái vật đè nén ý định săn mồi xuống.

Tử Thần trong căn cứ huấn luyện vừa bất lực lại vừa sốt ruột.

Nhưng Ngài vẫn cố gắng tỏ ra thản nhiên: “Đây là vở kịch ta chuẩn bị cho các ngươi. Ban đầu định tạo bất ngờ nhưng các ngươi ra tay nhanh quá.”

Ngài không phải loại keo kiệt một hai mạng người làm chi. Thậm chí, để những khán giả này xử lý luôn Kiều Thời cũng là một cách hay.

Nhưng Ngài lo rằng nếu để đám quái vật ra tay thì lại phát sinh thêm nhiều biến cố khác, ví dụ như điểm yếu của Tử Thần sẽ bị bọn chúng nắm thóp.

Đám này… chẳng có kẻ nào là tốt đẹp cả.

Để con người giết Kiều Thời, biến cô thành một sinh vật chết thuộc sự kiểm soát của Ngài vẫn là lựa chọn an toàn nhất.

Vì thế, Ngài chỉ có thể dùng chiêu “biểu diễn” để tạm thời trấn an mọi người.

Những cảnh tượng máu me văng tung tóe trong trận tàn sát giữa con người là tiết mục mà bọn chúng thích nhất.

Quả nhiên, sau khi nghe Ngài nói vậy, đám quái vật đang thèm thuồng cũng tạm kìm lại, tiếp tục theo dõi cuộc giao chiến “kịch liệt” giữa hai phe.

Chiếc xe việt dã của Kiều Thời tạm thoát được một kiếp, thế rồi đợt truy kích dữ dội hơn nhanh chóng ập đến!

Hai chiếc xe lao thẳng tới từ hai hướng khác nhau, chuẩn bị đâm vào chiếc xe việt dã của Kiều Thời.

Trần Ưng lại thực hiện một cú drift tuyệt đẹp. Hai chiếc xe đối diện không kịp phản ứng, chưa kịp đâm vào xe việt dã mà đầu xe của chúng đã đập mạnh vào nhau, phát ra tiếng va chạm ầm trời!

Đầu hai chiếc xe bị móp.

Chỉ cách một chút nữa thôi, xe việt dã của họ cũng sẽ chịu chung số phận.

Mặc dù đây đúng là một trận đấu biểu diễn, nhưng nếu không ra tay thật thì làm sao lừa được đám quái vật này?

Kỵ sĩ không đầu hào hứng huýt sáo: “Trò này hay đấy! Ta cũng muốn tham gia…”

Nhưng nó bỗng nhớ ra đây là lãnh địa của Tử Thần nên đành bực dọc đổi giọng: “Lần sau ta sẽ không chơi trò tìm đường với bọn mày nữa, đổi thành cuộc thi tranh đầu lâu đi! Hí hí!”

Kiều Thời và đồng đội không nghe được những lời bình luận của đám khán giả. Hoặc có nghe được cũng chẳng còn tâm trí mà để ý.

Nhân lúc hai chiếc xe đối diện va vào nhau, Trần Ưng tranh thủ cơ hội, lợi dụng chúng làm vật che chắn rồi lại phá vòng vây…

Chiếc xe việt dã có hiệu suất cực cao, chứ không đã nát bươm trước kiểu lái xe này rồi. Có điều sau nhiều lần va chạm, đuôi xe đã bắt đầu tóe lửa.

Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, cửa sổ xe và những vết xước trên thân xe đã trở về nguyên trạng.

Chỉ có con búp bê trên xe là trông có vẻ uể oải hơn nhiều.

Công dụng thực sự của búp bê: Thế thương. Dù là vết thương của con người hay hư hao của máy móc, nó cũng gánh thay tất!

(Chức năng màn hình hiển thị là do Mắt Kính cố tình phát triển, xin đừng bắt chước - búp bê.)

Trần Ưng lại đạp chân ga hết mức…

Nếu quan sát kỹ tuyến đường của họ, có thể nhận ra rằng cuộc truy sát này thực chất là một màn hộ tống!

Như đã nói trước đó, Tử Thần sẽ không cho phép Kiều Thời tiếp cận căn cứ huấn luyện.

Vậy nên cô phải nghĩ cách làm rối loạn tầm nhìn của Tử Thần, khiến Ngài nghĩ rằng cô không hề tiến về căn cứ mà chỉ đang chạy loạn như một con ruồi mất đầu mà thôi.

Như vậy, thứ Tử Thần quan tâm sẽ không phải điểm đến của cô mà là tại sao đám sĩ quan huấn luyện vẫn chưa giết được cô?

Đây chắc chắn không phải một kế hoạch hoàn hảo nhưng đó là kế sách duy nhất. Càng kéo dài, sơ hở càng lộ rõ.

Lúc này, một số khán giả đã bắt đầu thấy không kiên nhẫn.

“Nhạt nhẽo quá, quá ít máu me, chẳng có mùi vị gì đặc sắc…” Có kẻ l**m môi, đánh giá như một người sành ăn.

Ngay cả [Thung lũng tĩnh lặng] cũng vang lên giọng nói: “Có thể để bọn chúng đánh nhau trong lãnh địa của ta. Vậy là thú vị hơn rồi nhở?”

Tử Thần giật giật khóe mắt. Giờ đây, cả Tử Thần lẫn Kiều Thời đều có chung mục tiêu: câu giờ.

“Đừng vội, màn cao trào còn ở phía sau.”

Giọng điệu của Ngài thản nhiên nhưng nội tâm lại đang dày xéo.

Đám con người chết tiệt bị cái quái gì vậy?

Trước đó bắn từ xa không trúng thì thôi đi. Bây giờ đổi thành cận chiến mà cũng không xong?

Chẳng phải các ngươi đang có lợi thế tuyệt đối về số lượng và trang bị à!

Một kỵ sĩ mục nát bước đến trước mặt sĩ quan huấn luyện, giọng nói lạnh lẽo: “Ngài Tử Thần rất không hài lòng với ngươi.”

Sĩ quan huấn luyện lau mồ hôi trên trán, ánh mắt chăm chú dõi theo mục tiêu phía trước: “Chỉ chút nữa thôi! Chỉ chút nữa thôi! Mi không nhận ra sao?”

Nhưng nói đến đây, anh ta lại thu hồi tầm mắt, đổi giọng: “Được rồi, tôi thừa nhận rằng bọn tôi đã sơ suất. Nhưng vừa rồi, suýt chút nữa bọn tôi đã đâm vào đám sinh vật mục nát của mi rồi! Bọn tôi hơi… do dự. Nhưng trái lại, tôi cũng muốn hỏi, chẳng phải do chính mi đang cố tình tăng độ khó cho bọn này đấy sao?”

Thứ mà sĩ quan huấn luyện nhắc đến chính là những con chim máu bám đầy trên thân xe.

Đây là cái cớ mà họ đã chuẩn bị sẵn.

“Chúng sẽ không gây nguy hiểm cho các ngươi.” Kỵ sĩ mục nát đáp.

Sĩ quan huấn luyện không lên tiếng.

Nhưng thái độ của anh ta rất rõ: Mi nói không là không à?

Ai cũng biết, nếu làm tổn thương chim máu thì chính mạng sống của mình sẽ bị rút cạn. Trong tiềm thức, hơi kiêng dè sẽ dẫn đến ảnh hưởng trạng thái chiến đấu.

Đối phương còn có sự trợ giúp của sức mạnh siêu phàm.

Trong khi đó, sức mạnh siêu phàm bên phía họ ngoài việc gây cản trở thì chẳng được tích sự gì. Không giết được Kiều Thời cũng là chuyện bình thường thôi mà?

Kỵ sĩ mục nát cũng im lặng.

Bỗng nhiên, những con chim máu đậu trên xe việt dã vỗ cánh bay đi.

Là Tử Thần đã ra lệnh cho chúng.

Kỵ sĩ mục nát lại nhìn về phía sĩ quan huấn luyện.

Sĩ quan huấn luyện rất thức thời, lập tức tỏ rõ thái độ: “Lần này, chúng ta chắc chắn sẽ bắt được cô ta! Tuyệt đối không để cô ta tiến lên dù chỉ một bước!”

Cùng lúc đó, Mắt Kính cũng vỗ vai tài xế chuyến xe ma quái: “Ông anh, ông anh có muốn tiến xa hơn không?”

Tài xế lẳng lặng nhìn anh ấy.

Mắt Kính hắng giọng nói tiếp: “Ông anh đến tham gia lễ đăng cơ, chắc chắn cũng muốn gây ấn tượng đúng chứ? Nhưng với những người không có tên trong danh sách mời như ông anh mà lại không mang theo quà tặng đặc biệt thì muốn nổi bật rất khó. Vì vậy, chúng tôi có thể cho ông anh một cơ hội để dâng lên một món quà lớn.”

Tài xế có vẻ động lòng nhưng vẫn còn nghi ngờ.

Hiện tại nó không rõ tình hình cụ thể, nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí khác thường.

Lẽ nào đây là một cái bẫy lớn?

“Tôi dám cam đoan, Tử Thần sẽ rất hài lòng với món quà của ông anh. Tôi thề trên tính mạng của mình rằng tôi không nói dối. Đây là giao dịch của chúng ta.” Mắt Kính thản nhiên nói.

Giao dịch giữa con người và thực thể dị thường không được pháp luật bảo hộ nhưng sẽ bị ràng buộc bởi sức mạnh quy tắc!

Thông thường, dù là con người hay thực thể dị thường thì cả hai bên đều rất kiêng kỵ kiểu giao dịch đánh cược tất cả như thế này.

Chính vì sự dứt khoát của Mắt Kính mà tài xế xua tan nghi ngờ: “Quà lớn mà cậu nói là…?”

“Suỵt, cứ làm theo lời tôi là được.” Mắt Kính nở nụ cười.

Chỉ cần kế hoạch thành công, giao dịch này sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nếu kế hoạch thất bại thì sao? Thì họ chết hết chứ sao! Lúc ấy, giao dịch chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Nhiều chiếc xe lao đến, hoàn toàn vây chặn chiếc xe việt dã.

Nhưng giữa lúc những chiếc xe lớn nhỏ gầm rú lao đi, chẳng ai chú ý rằng chúng đã tạo ra một khoảng chắn tầm nhìn nhất định. Và ngay trong khoảnh khắc ấy, chuyến xe ma quái lướt ngang qua xe việt dã!

Ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay từ trên xe buýt vươn ra kéo Kiều Thời lên!

Tai mắt gần nhất của Tử Thần đã bị chính Ngài đuổi đi.

Xe việt dã vẫn tiếp tục giao chiến ác liệt với đối phương.

Còn chuyến xe ma quái tiếp tục tiến về phía trước.

Thực ra, Tử Thần cũng đã liếc thấy chuyến xe ma quái.

Ngài đã để ý rằng tên lâu la nhỏ bé này có quen biết với Kiều Thời.

Nhưng lúc này, toàn bộ sự chú ý của Ngài đều dồn vào việc xử lý Kiều Thời. Những thứ khác… chỉ cần không cản đường thì Ngài chẳng có thời gian bận tâm.

Sẽ sớm thành công thôi.

Chiếc xe kia đã bị chặn lại, đây là một bước tiến lớn.

Dù những kẻ trên xe có chống cự thế nào cũng không thể cầm cự được lâu!

Khóe môi Tử Thần nhếch lên một nụ cười dữ tợn.

Nhưng ngay lúc ấy, Ngài đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt biến đổi nói: “Lập tức…”

Kiểm tra những người trên xe!

Nhưng còn chưa nói xong, cơ thể Tử Thần đã đổ gục xuống đất!

Kiều Thời đã kích hoạt món trang sức nhỏ của cô.

Chiếc đầu lâu tí hon tiếp lời câu nói còn dang dở của Tử Thần: “Xin chào! Xin chào! Hôm nay thật tuyệt vời!”

Trong lòng Tử Thần cuộn trào những lời nguyền rủa độc địa nhất nhưng lại phát ra giọng điệu dễ thương nhất.

Tử Thần sắp thực hiện nghi lễ đăng cơ mà lại ngã xuống ngay trước mặt tất cả các vị khách.

Đám khách mời đưa mắt nhìn nhau: Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?!

Bọn chúng vô thức vây quanh cơ thể Tử Thần để kiểm tra tình trạng.

Và cũng chính vì vậy, con đường trước mặt chuyến xe ma quái trở nên thông thoáng! Tấm "thảm đỏ" được dệt từ dây leo khô trông như một con đường đặc biệt dành riêng cho chuyến xe!

“Tử Thần không có ở đây.” Một kẻ lắc đầu nói.

Không có linh hồn của Tử Thần, thân xác này chẳng khác gì một cái vỏ rỗng vô dụng.

Cùng lúc đó, trên chuyến xe ma quái, Tử Thần không cần phải kiểm tra những kẻ trên xe việt dã nữa. Bởi vì Ngài nhận ra mình mắc bẫy rồi.

Cạch, cạch.

Ngài không thể phân biệt được đó là tiếng xương cốt của chính mình đang chuyển động, hay là tiếng dòng chảy của thời gian. Nghi lễ đăng cơ sắp bắt đầu rồi.

Ngài đã hiểu ra Kiều Thời muốn làm gì.

Không chỉ biến Ngài thành món đồ chơi mà còn muốn cướp đoạt toàn bộ quyền năng của Ngài!

Trong đôi mắt trống rỗng của chiếc đầu lâu tí hon ánh lên ngọn lửa ma quái lập lòe.

Đó là cơn thịnh nộ của Tử Thần.

Hiện tại Ngài không thể trực tiếp trò chuyện với những thực thể dị thường từ các cõi khác, nhưng vẫn có thể ra lệnh cho đám sinh vật mục nát của mình.

Ngài hạ lệnh: “Giết hết tất cả!”

Tất cả bọn chúng đều đáng chết!

Kể cả Kiều Thời!

Những sinh vật mục nát không thể trực tiếp ra tay với Kiều Thời nhưng không sao, ở đây có rất nhiều thực thể dị thường đến từ các cõi khác!

Ngài có thể mượn miệng lũ sinh vật mục nát để truyền tin, để những kẻ khác ra tay thay mình.

Tử Thần đã không còn bận tâm việc lộ ra điểm yếu của bản thân. Vì nếu Kiều Thời thành công thì Ngài chẳng khác nào phế vật.

Thậm chí Ngài đã chuẩn bị tâm lý chết chùm với Kiều Thời!

Lũ sinh vật mục nát đồng loạt cử động, phát ra những tiếng loạt soạt. Nhưng đột nhiên, chúng khựng lại.

Bởi vì… hình như chúng vừa nhận được một mệnh lệnh mới.

Nhưng mệnh lệnh này lại mơ hồ khó hiểu, khiến đầu óc chúng ù đặc hết cả lên-

Tích tụ sức mạnh bấy lâu, giờ Trương Vi đã kích hoạt năng lực đặc biệt của mình với tư cách là một thầy kể chuyện huyền bí.

Càng hiểu rõ một quái vật, mối liên kết với nó càng sâu thì cô ấy càng có thể khống chế nó mạnh hơn, thậm chí còn có thể cướp đoạt năng lực của nó.

Với trình độ hiện tại, Trương Vi miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể khống chế vài con chim máu thôi chứ đừng nói là một thực thể tầm cỡ như Tử Thần. E rằng chỉ mới có ý nghĩ muốn khống chế thôi là cô ấy đã bị phản phệ rồi.

Nhưng, Kiều Thời đã tìm ra một kẽ hở!

Cô không bảo Trương Vi khống chế Tử Thần, cô bảo Trương Vi khống chế món trang sức nhỏ kia!

Kiều Thời có thể giúp Trương Vi hiểu rõ tường tận món đồ trang sức ấy. Càng hiểu rõ, khả năng khống chế của Trương Vi sẽ càng mạnh.

Còn về phần quan hệ gần gũi? Chiếc đầu lâu tí hon vẫn luôn miệng kêu “Xin chào, xin chào!” với Trương Vi, chắc cũng không đến nỗi tệ nhở?

Dẫu vậy, khi Trương Vi có được năng lực truyền đạt mệnh lệnh đến các sinh vật mục nát, cô ấy vẫn không thể phát ra một chỉ thị nào ra hồn, cuối cùng còn chảy hai hàng máu mũi.

Nhưng chỉ cần như vậy đã đủ gây nhiễu loạn, tranh thủ thời gian cho Kiều Thời và tất cả mọi người!

Lũ sinh vật mục nát không ra tay với sĩ quan huấn luyện và đồng bọn của anh ta ngay.

Còn chuyến xe ma quái thì lao thẳng đến trung tâm của thảm đỏ như một tia chớp!

Không có tiếng chuông trống vang dội, nhưng vẫn có một âm thanh leng keng vọng khắp toàn bộ cõi này. Đây là âm thanh giới vực chúc mừng sự ra đời của một vị thần!

Vị thần ấy, đấng tối cao ấy - chính là Kiều Thời. Cô kiên định mà thong dong bước xuống khỏi xe buýt.

Tất cả mọi người, kể cả những vị khách được mời đến, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Thời gian như ngừng trôi.

Bình Luận (0)
Comment