Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 34

Khi Tử Thần nói “Trò hay còn ở phía sau”, những người xem lễ đăng cơ ở đây khá khinh thường: Cố làm ra vẻ huyền bí. Cảnh tượng gì mà bọn họ chưa từng thấy qua? Nói chuyện thần thần bí bí như vậy.

Nhưng bây giờ nhìn lại, bọn họ mới nhận ra, cảnh tượng này đúng là bọn họ chưa từng thấy thật.

Người đứng ở trung tâm “thảm đỏ” chắc chắn là một con người có dòng máu thuần chủng.

Nhưng cô cũng là [Tử Thần] mới. Quy tắc giới vực đang công nhận cô!

Tử Thần đang tự kết liễu mình, sau đó giao quyền hành của mình cho một con người sao?!

Các vị khách nhìn nhau.

Vậy là phải chúc mừng vị Tử Thần mới này à? Nhưng con người rõ ràng là con mồi của bọn họ mà.

Săn bắt con người ở đây? Đùa gì vậy, đây chính là địa bàn của Tử Thần đấy!

Chuyến xe ma quái chở Kiều Thời tới đây gần như không còn phát ra tiếng động nào. Bởi vì tài xế đã bị dọa sợ đến mức choáng váng.

Khi nó làm theo chỉ thị của Mắt Kính, xông lên cái thảm dệt bằng mây tre khô thì đã cảm thấy không đúng lắm.

Ai đưa quà tặng tới lại đi lên “thảm đỏ” tại lễ đăng cơ?

Cho dù là loại giới vực kiêu ngạo như [Thung lũng tĩnh lặng] cũng chỉ xé rách được mặt đất ở khu vực khác của vực giới này, chứ không dám kéo dài vết nứt vào căn cứ huấn luyện.

Nhưng lúc tài xế nhận ra chỗ không đúng thì đã muộn rồi.

Loài người nham hiểm xảo quyệt thì thầm bên tai nó: Bây giờ dừng lại chắc chắn sẽ chết. Tóm lại nếu giẫm chân ga mới có cơ hội sống sót.

Tài xế nghĩ bản thân sẽ chết ngay giữa đường mất.

Dù sao đi nữa, kỵ sĩ mục nát ở hai bên thảm không phải là đồ trang trí. Bản thân thảm cũng bị Tử Thần điều khiển!

Không ngờ, vậy mà nó có thể yên ổn chạy đến đích.

Nhưng điểm đích chính là trung tâm “thảm đỏ”, là nơi tập trung của tất cả các vị khách, nó chỉ là một tài xế xe buýt nhỏ nhoi, sắp không thở nổi rồi!

Bọn kỵ sĩ mục nát vốn dĩ phải chào Tử Thần nhưng lại gần như không nhúc nhích, cũng không có ý định tấn công.

Cũng không phải là Trương Vi đang thử truyền mệnh lệnh cho bọn họ.

Với năng lực của Trương Vi, cho dù chỉ là vật trang trí nhỏ như Tử Thần, cô ấy cũng không thể khống chế được lâu, đã sớm mất đi hiệu lực.

Đầu lâu nhỏ thật sự muốn cùng mọi người đồng vu quy tận, nhưng giờ phút này, cho dù Trương Vi không dùng năng lực thì Ngài cũng không thể ra lệnh cho kỵ sĩ mục nát nữa.

Bởi vì Ngài đã không còn là [Tử Thần], cũng không còn là chủ nhân giới vực.

Kỵ sĩ mục nát không nhúc nhích chỉ vì cảm thấy bối rối.

Mặc dù dáng vẻ của chúng nó cũng không thông minh cho lắm nhưng chúng nó có thể cảm giác được, Tử Thần mới và cũ không phải cùng một người.

Tình huống này… phải làm sao giờ? Chúng nó hoàn toàn không có kinh nghiệm ứng phó!

Cả giới vực giống như bị mắc kẹt lại, bầu không khí lạnh lẽo đập vào mặt khiến Kiều Thời ở trung tâm sân khấu cảm thấy ngượng ngùng.

Nếu không có sự can đảm và tự tin do hệ thống truyền cho, có lẽ bắp chân Kiều Thời đã run bần bật rồi.

Nhưng sự can đảm và tự tin thái quá mà hệ thống thêm vào cũng không phải là chuyện tốt.

Đối mặt với tình huống ngượng nghịu thế này, Kiều Thời vẫn có thể thốt lên một cách tự nhiên: “Các vị đến đây để chứng kiến nghi lễ đăng cơ của tôi, tại sao lại không chúc mừng?”

Nói xong, Kiều Thời hận không thể tự sát ngay vì mức độ khoa trương thái quá của mình: Không chúc mừng thì không chúc mừng, nguy hiểm còn chưa được giải quyết, giả vờ thể hiện cái gì? Giả vờ khoe khoang, phá hủy sự cân bằng và yên bình trước mắt, trái lại khiến người khác nhận ra cô thùng rỗng kêu to thì làm sao?

Suy nghĩ thật sự của Kiều Thời có hơi hèn nhát: Nếu có thể sống lâu là được.

Nhưng mà, có sự phối hợp của một người chuyên nghiệp như Trương Vi, Kiều Thời không cần phải lo lắng việc mình giả bộ sẽ bị nhìn thấu.

Mặc dù bây giờ Trương Vi rất yếu nhưng tình trạng của Trần Ưng và Tần Linh cũng không quá tệ. Chỉ thấy Trương Vi thì thầm hai câu, xe việt dã lại khởi động phóng nhanh về phía “thảm đỏ”.

Lúc này cũng không còn Tử Thần nào bất ngờ ngã xuống để giúp bọn họ dời sự chú ý của mấy vị khách này. Cho nên khi chiếc xe việt dã được khởi động, tất cả mọi người trên xe đều cảm thấy áp lực.

Nhưng ý định ban đầu của bọn họ không phải là đi lên thảm đỏ! Mà là lại gần Kiều Thời một chút…

“Đủ rồi!” Tần Linh hô một tiếng. Cùng lúc đó, ánh sáng kim loại trên tay cô ta lan rộng ra, lập tức tháo hệ thống loa xe ném qua cho Kiều Thời!

Hệ thống loa xe thường sẽ không thể chịu được áp lực như vậy. Nhưng bây giờ có ai mà không nhìn ra sự đặc biệt của hệ thống loa này chứ?

Ý tưởng của Trương Vi rất đơn giản, không có thứ gì có thể tăng cường khí thế hơn nhạc nền!

Đây vốn là thứ mà Kiều Thời tạo ra, chắc chắn cô rất rõ cách sử dụng thế nào.

Cùng lúc đó, Trần Ưng và Tần Linh cũng hô to: “Chúc mừng ngài Tử Thần đăng cơ!”

Những kẻ dị thường này không nể nang gì Kiều Thời, vậy thì bọn họ càng phải ố dề lên!

Mấy sĩ quan huấn luyện cũng phản ứng lại rất nhanh, lập tức hô vang tiếng chúc mừng.

Mà hệ thống loa bay về phía Kiều Thời cũng đã đổi thành một bản nhạc hào hùng hợp với tình cảnh lúc này.

Kiều Thời không thể nào điều khiển hệ thống loa lớn như vậy, tất cả đều là hệ thống làm.

Nhưng mà trong mắt mọi người, đây chính là năng lực của Kiều Thời.

Âm nhạc có tiết tấu mạnh mẽ chạm đến trái tim mọi người, khiến người ta không nhịn được mà sinh ra cảm giác kính trọng. Cũng khiến cho người ta có cảm giác, cô đứng ở chỗ đó là một điều đương nhiên. Không ai có thể phù hợp ở vị trí đó hơn cô.

Một loạt âm thanh vỗ cánh uỳnh uỵch vang lên.

Nhóm chim máu nhận ra hệ thống loa, lập tức bay về phía Kiều Thời. Đàn chim tụ tập lại một chỗ, cất tiếng hót líu lo tạo thành các hoa văn khác nhau trên không trung, ăn mừng lễ đăng cơ của Kiều Thời.

Chim máu cũng giống như các sinh vật mục nát khác đều có ý thức tồn tại rất mỏng manh. Nhưng điểm khác biệt với các sinh vật mục nát khác là chúng nó cảm nhận được lợi ích từ hệ thống loa xe.

Trước kia vì vướng mệnh lệnh của Ngài Tử Thần, chúng nó chỉ có thể rời xa hệ thống loa. Bây giờ là nhiệm kỳ của Tử Thần mới… chúng nó cảm thấy như vậy cũng rất tốt?

Dù sao thì cũng không thấy Tử Thần mới ra lệnh chúng nó phải rời xa hệ thống loa.

Không biết là do hiệu quả dao động của hệ thống loa, hay là do biểu hiện phục tùng của chim máu đã khiến cho nhóm sinh vật mục nát khác tìm được một khuôn mẫu. Kỵ sĩ mục nát hai bên thảm đỏ dẫn đầu quỳ xuống, sau đó, toàn bộ sinh vật mục nát trong giới vực đều quỳ rạp trên đất.

Trong sương mù dày đặc, đủ loại âm thanh tạo nên một bản ca dao quái dị:

Sự mục nát mới là bất hủ, cái chết mới là sự vĩnh hằng.

Chào mừng đến vương quốc mục nát.

Con người yếu ớt đã trở thành chủ nhân mới.

Nhưng sự yếu ớt cũng có thể trở nên vĩnh cửu!

Chúng ta chờ đợi thần minh đăng cơ!

Hay lắm, để làm vừa lòng Tử Thần mới, ngay cả ca từ của bài ca dao cũng thay đổi.

Các vị khách nhìn nhau, cuối cùng gật đầu chào hỏi Kiều Thời.

Không cần biết cô có phải là con người hay không, Kiều Thời đã lấy được sự công nhận của giới vực này, vậy nên có thể xem cô là đồng loại với bọn họ.

Về phần bọn họ có thích cô hay không thì lại là một chuyện khác. Bọn họ cũng sẽ không ngốc đến nỗi trở mặt với Kiều Thời tại đây.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tài xế kích động suýt nữa ngất đi.

Âm thanh chúc mừng của nó cũng không kém gì con người hay sinh vật mục nát.

Vừa rồi nó sợ hãi bao nhiêu thì bây giờ lại phấn khích bấy nhiêu.

Thân phận con người này khá bí ẩn, vậy mà lại là Tử Thần!

Nó đã đặt cược đúng chỗ rồi!

Cả lễ đăng cơ nhìn qua vô cùng suôn sẻ…

Nhưng Kiều Thời biết đây là ảo giác! Xảy ra vấn đề lớn rồi!

Tình hình là như này: Quy tắc của bản thân giới vực thật sự rất cứng nhắc, không giống như các sinh vật mục nát khác hoặc là do dự như các vị khách. Kiều Thời là Tử Thần mới, vậy quyền hành của giới vực sẽ chuyển giao lại cho cô. Đây vốn là chuyện tốt.

Thậm chí Kiều Thời còn cảm nhận được một chút sức mạnh đặc thù này.

Nhưng giây tiếp theo, cảm giác này liền biến mất hoàn toàn.

Bởi vì cô có sự bảo vệ đặc biệt của hệ thống, hệ thống rất chuyên nghiệp, tuyệt đối sẽ không để năng lượng đặc biệt này ăn mòn ký chủ!

Nói cách khác, toàn bộ quyền hành cả giới vực đang ở “trạng thái tự do”, không thuộc về bất cứ kẻ nào. Bây giờ cô chỉ là Tử Thần trên danh nghĩa.

Kiều Thời nở nụ cười, bình tĩnh thoải mái đón nhận từng trận hò reo.

Trên thực tế, trong lòng cô đã tràn đầy nước mắt: Nhất định, nhất định không thể để bất kỳ kẻ nào nhìn ra manh mối!

Không thể tiếp quản quyền hành của giới vực có nghĩa là Kiều Thời không thể kiểm soát được giới vực này, cũng không có cách nào ra lệnh cho đám sinh vật mục nát.

Mặc dù đầu lâu nhỏ cũng không thể làm được điều này, không thể tạo nên mối đe dọa với mọi người, nhưng đừng quên ở đây vẫn có rất nhiều “vị khách” đó!

Nếu như bị người xem lễ phát hiện cô vốn dĩ không có sức mạnh chống lại bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ vui vẻ mà tận hưởng bữa ăn này.

Kiều Thời vừa lộ ra vẻ mặt căng thẳng, vừa chọc chọc đầu lâu nhỏ đang thoi thóp.

Bây giờ Ngài đang được khởi động nhưng quyền hành bị đánh cắp, nên Ngài vẫn luôn trong tình trạng không còn gì để luyến tiếc.

Sau khi bị Kiều Thời chọc vào, Ngài uể oải động đậy hai lần, phản hồi một cách máy móc: “Hay lắm hay lắm.”

Ngay cả ý định cắn chết Kiều Thời cũng không còn nữa.

Nhân lúc tiếng hò reo xung quanh đủ lớn, Kiều Thời vội vàng thì thầm: “Ông còn muốn làm Tử Thần nữa không?”

Trong ánh mắt của đầu lâu nhỏ như có hai đốm lửa phập phồng nổi lên.

Mặc dù Ngài cảm giác Kiều Thời sẽ dùng cách thức khác để làm mình nhục nhã. Nhưng Ngài đã như vậy rồi, còn thiếu chút nhục nhã kia sao?

Mà lời nói của Kiều Thời lại khiến Ngài không thể không dao động…

“Ngươi có ý gì?” Bởi vì trong lời nói của đầu lâu nhỏ không có ý mắng chửi, ngược lại còn thuận tiện biểu đạt ý tứ của mình ra.

“Nếu ông đồng ý nghe lời, lập thề ước với tôi, tôi sẽ đem quyền hành của ông trả lại cho ông. Ông chỉ có thể làm vật trang sức nhưng vẫn có thể là Tử Thần. Dù sao cũng không tệ như bây giờ nữa, đúng không?”

Đúng vậy, cũng không quá tệ.

Nếu đồng ý với điều kiện của Kiều Thời, ít nhất vẫn được coi như là “dưới một người trên vạn người”. Nếu không đồng ý, vậy Ngài chỉ có thể mắc kẹt trong vật trang trí mà không hề có một chút cảm giác tồn tại nào.

Nhưng Ngài cảm giác có hơi kỳ lạ: “Tại sao?”

Tại sao Kiều Thời phải làm chuyện dư thừa này?

Đó tất nhiên là bởi vì cô không nhận được quyền hành, chỉ đầu lâu nhỏ là Tử Thần mới có thể tiếp nhận. Ngài lại đúng lúc ở trong tay Kiều Thời, cùng cô đứng ở trung tâm sân khấu một cách danh chính ngôn thuận.

Đầu lâu nhỏ trở thành vật trang sức của Kiều Thời bởi vì khế ước, như vậy Kiều Thời cũng có thể mượn quyền hành mà Ngài nắm giữ, chống chọi với người xem lễ ở đây.

Nhưng Kiều Thời có thể ăn ngay nói thật sao?

Chắc không thể đâu.

Cô nói một cách qua loa: “Bởi vì không thú vị. Cái gọi là quyền hành Tử Thần cũng chỉ có vậy thôi, tôi không hứng thú lắm. Có điều, tôi sẽ không bạc đãi người một nhà, cho dù là vật trang trí. Nếu ông thích, tôi sẽ trả lại cho ông.”

Mặc dù Kiều Thời không có gì cả nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện cô khoe khoang!

Giống như cô không có kinh nghiệm làm việc, cũng không ảnh hưởng đến việc cô viết đầy chữ trên sơ yếu lý lịch của mình. Kinh nghiệm tìm việc nói với cô là: Nếu công ty hứa hão, nhân viên cũng nên học hứa hão.

Đương nhiên lúc này Kiều Thời hẳn đã được coi là ông chủ của đầu lâu nhỏ. Còn kỹ năng hứa hão á hả, nắm được gốc suy ra ngọn thôi.

Đầu lâu nhỏ chưa từng nếm thử lời ngon tiếng ngọt của tư bản đang cảm thấy dao động.

Nói như vậy, ngơ ngác đi theo Kiều Thời cũng không thiệt thòi lắm nhỉ?

Đầu lâu nhỏ không có cách nào để nghi ngờ Kiều Thời.

Bởi vì, ngoại trừ không để ý thì còn lý do gì có thể khiến một người tùy tiện giao hết quyền hành trong tay ra chứ?

Dù sao Ngài cảm thấy bản thân mình là không làm được rồi.

“Được, ta đồng ý.”

Khế ước thành công.

Kiều Thời mỉm cười, vui vẻ giơ cao đầu lâu nhỏ trong tay lên: “Đúng vậy, Tử Thần mới chính là Ngài! Cảm ơn sự chứng kiến của các vị.”

Vốn dĩ quyền hành đang ở trạng thái tự do, cuối cùng cũng quay về trên người đầu lâu nhỏ!

Các vị khách lại ngạc nhiên một lần nữa.

Con người trở thành chủ nhân giới vực còn chưa đủ, còn muốn để vật trang sức nhỏ của con người trở thành chủ nhân giới vực?

Đợi đã, hơi thở của vật trang sức nhỏ kia, rõ ràng là Tử Thần lúc trước… thứ này cố tình cùng bọn họ tới đây, chẳng lẽ là đang thăm dò cái gì sao?

Mọi người lại càng không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Nhóm sinh vật mục nát thì ngược lại, không có cảm giác gì.

Mặc dù chỉ trong khoảng thời gian ngắn nhưng chúng nó đã trải qua một cuộc “thay đổi chính quyền”.

Qua sự thay đổi lần này, Kiều Thời và Tử Thần cùng nhau nhất trí trở thành một thể. [Tử Thần] là Kiều thời hay đầu lâu nhỏ cũng không có gì khác biệt lắm, lại càng không có hai loại mệnh lệnh khác nhau làm người khác hỗn loạn.

Mặc dù nghi thức đăng cơ của Tử Thần nguy hiểm trùng trùng nhưng vẫn kết thúc tốt đẹp.

Bình Luận (0)
Comment