Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 35

Lễ đăng cơ kết thúc, các vị khách lần lượt biến mất trong làn sương mù dày đặc.

Nhưng Kiều Thời vẫn luôn có cảm giác, trước khi bọn họ rời đi còn đánh giá cô bằng ánh mắt đầy dụng ý sâu xa, giống như muốn hoàn toàn ghi nhớ dáng vẻ của cô.

Điều này khiến Kiều Thời cảm thấy sởn gai ốc.

Nếu không thì, giữ tất cả dị thường đó lại ha?

Nhưng với cách nghĩ Long Ngạo Thiên này, Kiều Thời chỉ dám nghĩ trong lòng một chút, sau đó lặng lẽ gạt đi.

Trước đó chẳng phải đã nói có vài giới vực sẽ không xuất hiện trong hiện thực sao, nên với mức độ nào đó thì vẫn an toàn. Nguyên nhân chủ yếu thì là cô không có thực lực đó.

Mặc dù cô làm chủ ở địa bàn của mình, nhưng đó là một khái niệm tương đối. Những vị khách được mời đến đây xem lễ, bản thân cũng không phải là kiểu nhân vật dễ đối phó.

Giữa bọn họ và Tử Thần duy trì một sự ăn ý vi diệu, một bên sẽ không nóng giận quá mức ở địa bàn của người khác, một bên khác cũng phải duy trì sự kiềm chế cho phải phép với “chủ nhân”.

Một khi sự cân bằng này bị phá vỡ, những dị thường đó sẽ bắt tay lại đối phó với Tử Thần, Ngài chưa chắc có phần thắng.

Có lẽ sau khi vương quốc mục nát của Tử Thần liên tục mở rộng sẽ có thể đoạt lấy năng lực của bọn họ.

Nhưng chắc chắn bây giờ Ngài không thể làm được điều đó.

Hơn nữa, sau khi bị Kiều Thời nắm trong tay, có lẽ tương lai Ngài cũng sẽ không làm được. Bởi vì Kiều Thời sẽ không cho phép Ngài tùy ý mở rộng.

Tin tốt là rắc rối còn sót lại ở giới vực đầu tiên của Kiều Thời đã được giải quyết.

Tài xế chuyến xe ma quái đã biết thân phận của cô, cũng không dám tìm cô đòi phần thưởng gì nữa. Lúc này để một tên vốn là vô danh tiểu tốt như nó xuất hiện ở lễ đăng cơ cũng đã khiến nó vô cùng cảm kích rồi.

Tin xấu là Kiều Thời thật sự có thể tạo ra rất nhiều vấn đề còn sót lại trong lịch sử mới, có quỷ mới biết lúc nào sẽ bùng nổ.

“Ha ha ha, không phải vấn đề lớn gì. Vấn đề đầu tiên còn sót lại trong lịch sử đã được giải quyết, điều này chứng minh xe đến trước núi ắt có đường thôi.” Kiều Thời xoa eo, hờ hững nói.

Nhưng giây tiếp theo, Kiều Thời lại vỗ lên trán mình một cái.

Đợi chút, đối với loại chuyện liên quan đến sống chết này, cô hẳn là phải cảm thấy hoảng sợ mới đúng. Tại sao phản ứng đầu tiên của cô lại thành “xe đến trước núi ắt có đường” vậy?

“Điều này có nghĩa là ký chủ đã học được cách đối diện vấn đề một cách lạc quan. Đây là biểu hiện của việc bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp.” Hệ thống phát ra lời nhắc nhở ấm áp.

Kiều Thời bi thương ngồi rạp xuống đất. Xong rồi, ngay cả hệ thống cũng cảm thấy cô “chuyển biến tốt đẹp”, cô thật sự bị bệnh rồi!

“Đợi đã, vậy là bà cũng cảm thấy sắp tới tui sẽ gặp chuyện liên quan đến sống chết sao?”

Hệ thống trả lời một cách có trật tự: “Xin ký chủ yên tâm, trên thế giới này không có nhiều chuyện liên quan đến sống chết vậy đâu.”

“Một trong những triệu chứng của ký chủ chính là dễ dàng phóng đại vấn đề, cho rằng “không giải quyết được sẽ chết”, từ đó hình thành tâm lý trốn tránh, hoảng sợ. Nhưng bây giờ cô đã có thói quen suy nghĩ “tôi có thể giải quyết nó”. Đây là một hiện tượng tốt.”

Kiều Thời vừa mới lên tinh thần lập tức ỉu xìu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Huỷ diệt đi, thế giới…”

Đầu lâu nhỏ ở bên cạnh xoay tới xoay lui…Tử Thần bây giờ chỉ có thể làm quen với thân thể này thôi.

Mặc dù Ngài đã chấp nhận sự thật này rồi, nhưng… ai mà thích cơ thể mình giống với vật trang sức chứ! Ngài chính là Tử Thần có quyền hành tối cao đấy!

Cảm giác khó chịu chắc chắn là có!

Nhưng lúc này khi nghe được lời thì thầm của Kiều Thời, đầu lâu nhỏ quan sát Kiều Thời qua ánh mắt tối om, đột nhiên cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.

Mặc dù bây giờ bị người khác khống chế, nhưng chủ nhân này lại có chí hướng to lớn là “Hủy diệt thế giới”! Khuất phục dưới tay cô thật ra cũng không khó chịu đến vậy.

Nhưng tâm tình của đầu lâu nhỏ còn chưa tốt lên được hai giây, lại suýt nữa bị sụp đổ lần nữa.

Bởi vì, Ngài nhìn thấy con búp bê đang quan sát Ngài một cách hiếu kỳ. Sau đó, búp bê ló đầu ra nhìn rồi nói: “Oa, xấu quá.”

Búp bê không cố ý, nó chỉ hơi thật lòng một chút xíu thôi mà. Chủ nhân của nó và nó đều có phong cách thật tinh xảo, không ngờ còn có thể có một “búp bê” xấu như vậy.

Nhưng chính cái gọi là lời nói dối không làm tổn thương người khác mới thật sự là con dao sắc bén nhất.

Tâm tình đầu lâu nhỏ nứt toạc, Ngài hét lên một tiếng rồi lao về phía búp bê.

Hai con búp bê đánh nhau, suýt nữa gây ra cơn bão chết chóc thứ hai trong giới vực.

***

Khi những người trong căn cứ rút lui ra bên ngoài giới vực, người trông coi ở bên ngoài như gặp phải đại dịch!

Một phó bản được bói ra “chỉ chết chứ không sống” lại có rất nhiều sống sót, điều này không phải rất đáng ngờ sao?

Thầy bói lại ném ra một đồng tiền, sau đó xanh mặt: “Bọn họ… là người của giới vực này.”

Giới vực này đang có ý đồ lợi dụng người quen thuộc với bọn họ để mở rộng lãnh thổ!

Những người này… e rằng đều đã biến thành con rối.

Mắt Kính dẫn đầu đi trước, vừa nghe vậy lập tức không vui: “Tôi đã nói thầy bà này không đáng tin rồi, có thể nói mấy lời dễ nghe tí được không?”

Thật ra, kết quả suy đoán của Thầy bói rất chính xác. Sau khi để Tử Thần quay về vị trí cũ, Kiều Thời đã tuyên bố con người ở hiện trường đều là công dân của vương quốc mục nát.

Việc công nhận sự tồn tại của mọi người cũng là tránh cho những vị khách khác h*m m**n khả năng của những con người này.

Nhưng dùng “Bọn họ đã trở thành người của giới vực” để biện luận cho “Bọn họ đã chịu đủ mọi thủ đoạn hiểm độc”, vậy thì hoàn toàn trái ngược với sự thật.

Giọng điệu quen thuộc của Mắt Kính thật dễ khiến người ta buông thả cảnh giác.

Nhưng lần trở lại này, người nghi ngờ bọn họ không chỉ có Thầy bói!

Người điều khiển con rối cuộn tay thành nắm đấm: “Búp bê của tôi… không xuất hiện.”

Anh ấy tin rằng búp bê sẽ không phản bội mình. Những người khác đều có thể đi ra nhưng búp bê lại không, khả năng cao là có vấn đề rồi.

Người đứng canh giữ ở rìa giới vực lộ vẻ mặt đau thương, nhưng trên tay vẫn sẵn sàng chờ lệnh tấn công!

Không có cách nào đi vào cứu người đã đủ uất ức rồi, bọn họ nhất định sẽ không để giới vực này mở rộng ra bên ngoài! Những người đã chết này, tất nhiên cũng không muốn thân xác của mình bị người khác chi phối!

Nhưng mà, nói đến búp bê, vẻ mặt Mắt Kính trở nên vi diệu: “Ách… nếu tôi nói là nó không muốn gặp anh, anh có tin không?”

Dĩ nhiên người điều khiển con rối không tin: “Không cần nói nhảm với anh ta!”

Mắt Kính lập tức giơ tay lên, làm dáng vẻ đầu hàng: “Được được được, anh muốn gặp vậy thì gặp đi.”

Anh ấy đang muốn quay lại mang búp bê ra, bên cạnh lại xuất hiện một đường vòng cung… búp bê hoàn toàn không muốn gặp chủ nhân đã bị đầu lâu nhỏ đá một cước văng ra ngoài.

“Ô hô hố chủ nhân…”

Người điều khiển con rối nhìn kỹ, theo bản năng thốt lên: “Mi là ai?”

Lúc này, bím tóc xinh đẹp của búp bê rối đã biến thành ổ gà, váy nhỏ rách tung tóe, trên người dính đầy vết bẩn, gần như không còn nhìn ra hình dáng ban đầu.

Thật sự so với vật trang sức đầu lâu nhỏ này, chắc chắn hình dáng của búp bê rối sẽ có ưu thế hơn.

Nhưng đối thủ của nó là là sinh vật bất tử hàng thật giá thật.

Hơn nữa, mặc dù vật trang sức của hệ thống làm ra suýt nữa đã hại chết Tử Thần, nhưng chất lượng của vật trang sức là vô cùng tốt, đã vượt qua kiểm định.

Vì thế, búp bê rối khó tránh cảnh chịu thiệt thòi.

Chuyện đau thương nhất trên thế giới này là, khi bản thân đang trong bộ dạng xấu xí không thể gặp người khác thì chủ nhân lại nhất quyết phải gặp nó. Khi gặp nó rồi lại hỏi nó “là ai”.

Búp bê rối càng khóc thảm thiết.

Bộ xương nhỏ lại phát ra tiếng cười điên cuồng.

Giới vực: [Vương quốc mục nát].

Mức độ khó: Cao.

Thông tin đã biết: Là giới vực sinh tử điên đảo. Vật chết có thể hấp thu sinh mệnh của vật sống. Cách tốt nhất để không bị trở thành “chất dinh dưỡng” là: Chạy! Đừng có phát sinh bất cứ liên hệ gì với vật chết!

Tình hình dọn dẹp: Giới vực đã bị Kiều Thời nắm giữ. Hồ sơ đã được niêm phong.

Bình Luận (0)
Comment