"Kiều Thời, điểm tối đa, hạng nhất..."
Sĩ quan huấn luyện tuyên bố kết quả với vẻ mặt đầy khó xử.
Kiều Thời cũng chẳng vui vẻ gì. Cô cúi thấp đầu, mặt đỏ bừng, chỉ hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống. Cô không hề phấn khởi chút nào khi giành được hạng nhất.
Vì sao ư?
Chuyện này phải kể từ lúc căn cứ huấn luyện được xây dựng lại.
Vương quốc mục nát có quy tắc vô cùng khắc nghiệt nhưng nó lại nằm trong tầm kiểm soát của Kiều Thời. Nhìn theo một góc độ khác, đây chẳng phải là nơi lý tưởng nhất để làm căn cứ huấn luyện sao?
Những căn cứ thông thường có thể bị người ngoài vô tình xâm nhập, có thể bị các thế lực khác dòm ngó, cũng có thể bị giới vực xâm lấn…
Nhưng nếu đặt căn cứ trong vương quốc mục nát, những vấn đề đó hoàn toàn không tồn tại.
Chỉ cần Tử Thần không cho phép, ai có thể vô tình xông vào đây? Với vị thế của Tử Thần, gần như chẳng có giới vực nào dám tự tìm đường chết mà lao vào cả.
Sau khi cân nhắc đủ mọi yếu tố, căn cứ huấn luyện trong giới vực này vẫn được giữ lại, chỉ là có một số điều chỉnh để phù hợp với hoàn cảnh đặc biệt của nó.
Và để đổi lấy việc sử dụng giới vực, họ phải liên tục trồng cây và cung cấp một số vật nuôi định kỳ.
Dù vương quốc mục nát là một giới vực bất diệt nhưng những sinh vật sống bước vào đây đều không thể ở được lâu. Tuy vậy, những sinh vật mục nát vẫn cần sinh khí và dưỡng chất để nâng cao "chất lượng cuộc sống".
Tất cả những điều này đều là thỏa thuận mà Kiều Thời đã đứng ra làm trung gian giữa Tử Thần và bộ phận dọn dẹp.
Những chuyện này hoàn toàn hợp lý.
Kiều Thời không ngại trồng thêm cây. Theo lời hệ thống, việc này gọi là "bảo vệ môi trường".
"Ký chủ, có thể thấy bộ phận của cô làm việc rất có trách nhiệm với xã hội. Giờ hiếm có bộ phận nào đáng tin như vậy lắm, ký chủ nên biết trân trọng."
Hệ thống lên tiếng khuyên nhủ, phòng khi Kiều Thời lại nảy ra suy nghĩ "muốn nghỉ việc".
Kiều Thời: ... Cô tin bộ phận dọn dẹp là một bộ phận đáng tin. Nhưng vấn đề lớn nhất của cô chính là gặp phải một hệ thống không đáng tin!
Cô cũng không bận tâm việc giới vực bị biến thành trang trại. Những chuyện này đã có người khác lo liệu. Hằng ngày, cô và mọi người vẫn tiếp tục ở lại căn cứ huấn luyện như bình thường.
Nhưng chính việc huấn luyện lại khiến tình huống khó xử xuất hiện.
Mọi người đều biết thể chất của Kiều Thời vốn chỉ ở mức đó. Nhất là khi so với đám cơ bắp cuồn cuộn, cô chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Nhờ có điểm thể chất mà hệ thống thưởng cho, cô cũng đã có một chút tiến bộ. Nhưng dù sao chuyện này vẫn cần có thời gian và quá trình rèn luyện để cải thiện.
Kiều Thời thua cũng không sao, nhưng Tử Thần thì không thể thua!
Chủ nhân không giỏi giang thì phải làm sao?
Phương án một: Giết quách cô đi! Đổi chủ nhân mới!
Phương án hai: Giết hết đối thủ của cô, vậy chủ nhân sẽ đạt được hạng nhất!
Được rồi, điều này Tử Thần chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi. Phương án đầu tiên, Ngài không làm được. Phương án thứ hai, Kiều Thời không cho phép. Nhưng dù thế nào đi nữa, Ngài cũng không thể để chuyện mất mặt như vậy xảy ra.
Vậy phải làm sao?
Đơn giản thôi. Ngài giúp Kiều Thời thắng là được.
Kiều Thời tham gia chạy bền, hai chân gần như rời khỏi mặt đất. Những dây leo khô héo đỡ lấy cô, vèo một cái lao thẳng về phía trước.
Kiều Thời tập luyện mang vác nhưng gần như không cảm nhận được một chút trọng lượng nào.
Tới bài huấn luyện phản xạ, cô chỉ đứng yên một chỗ cũng có thể đạt điểm tối đa, bởi vì có vô số sinh vật mục nát sẵn sàng lao ra đỡ tên thay cô.
Người khác muốn vượt qua Kiều Thời? Ha! Chỉ cần còn ở trong vương quốc mục nát, Tử Thần tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.
Làm sĩ quan huấn luyện lâu năm, đã từng huấn luyện không biết bao nhiêu người nhưng đây là lần đầu tiên sĩ quan huấn luyện gặp tình huống này. Bảo rằng đây không phải thực lực của Kiều Thời ư? Không, đây vẫn là thực lực của cô.
Nhưng đây là huấn luyện thể chất mà?!
Là một sĩ quan huấn luyện, anh ta cảm thấy mình cần phải thể hiện một chút "sự chuyên nghiệp" của mình.
Nhưng ngay khi anh ta định công bố “điểm số” không có Tử Thần gian lận, anh ta lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo.
Chỉ trong tích tắc, tựa hồ có vô số đôi mắt đang đổ dồn về phía anh ta, như thể đang chất vấn: Mi dám đưa ra một phán quyết không công bằng thử xem?
Sĩ quan huấn luyện nhận ra rằng mình vẫn còn phải trau dồi chuyên môn nhiều lắm.
Đầu lâu nhỏ lắc lư cái đầu, đầy khí thế: "Tôn nghiêm của Kiều Thời, cứ để ta bảo vệ!"
Kiều Thời: "… Cảm ơn nhưng thực ra tôi cũng muốn dựa vào thực lực của mình."
Nằm không cũng thắng đúng là sướng thật, nhưng vấn đề là cô biết mình không thực sự giành chiến thắng.
Nhìn Tử Thần lôi đủ trò ra để quấy phá sĩ quan huấn luyện, thậm chí còn dằn mặt cả đội viên chỉ để đẩy cô lên vị trí đầu bảng bằng mọi giá, mấy thứ này thật sự rất khảo nghiệm độ dày da mặt Kiều Thời.
Sĩ quan huấn luyện bắt đầu nghiêm túc cân nhắc chuyện chuyển cô sang căn cứ khác.
Đầu lâu nhỏ nghiêng đầu hỏi: "Ngươi có thực lực không?"
Kiều Thời im lặng trong chốc lát rồi thành thật trả lời: "… Không có."
Đầu lâu nhỏ giơ tay ra, vẻ mặt như muốn nói thế thì còn bàn cãi gì nữa?
Tử Thần làm nhiều như vậy đều là vì ai chứ!
"Hãy nhớ lại giấc mơ vĩ đại của ngươi, hủy diệt thế giới này đi!" Đầu lâu nhỏ hận không thể rèn sắt thành thép.
Không hiểu vì sao, kể từ khi ký khế ước với Kiều Thời, Tử Thần càng lúc càng cảm thấy chủ nhân này chẳng có tí phong thái nào của một kẻ đứng sau màn giật dây gì cả.
Hoàn toàn khác xa với những gì Ngài tưởng tượng.
Kiều Thời muốn hỏi: Cô từng có giấc mơ “vĩ đại" đó từ khi nào vậy?!
Những ngày huấn luyện kéo dài khắc nghiệt như ngồi tù, vì thế, lễ tốt nghiệp trở thành cơ hội xổng chuồng hiếm hoi của Kiều Thời và Trương Vi.
"Thành phố lớn! Tao tới đây!"
"Lẩu giò heo chua cay! Tao tới đây!"
Hai người vỗ tay hợp tác, gào rú lao ra khỏi giới vực, chẳng khác nào hai con husky xổ chuồng.
Trước đây, họ từng than vãn rằng trường đại học quá xa trung tâm thành phố, ai cũng bảo vào đại học là để thoát khỏi núi rừng, vậy mà giờ họ lại chui đầu vào núi.
Nhưng sau khi đến căn cứ huấn luyện, họ mới nhận ra so với nơi đó, đại học đã đủ phồn hoa lắm rồi.
Dĩ nhiên trong căn cứ không thiếu đồ ăn thức uống nhưng chế độ dinh dưỡng ở đó được tính toán rất khoa học, mục đích là giúp học viên nhanh chóng thích nghi với cường độ huấn luyện.
Không thể nói là dở nhưng cũng chẳng thể gọi là ngon.
Trong khi đó, quan điểm ẩm thực của Kiều Thời và Trương Vi rất đơn giản: Đôi khi, ăn không phải để tốt cho sức khỏe mà là để vui vẻ!
Ngay gần trường họ có một quán lẩu giò heo chua cay ngon nức tiếng, cũng là tụ điểm ăn nhậu quen thuộc của cả phòng ký túc xá.
Mấy hôm nay, hai người bạn cùng phòng cũng quay về dự lễ tốt nghiệp, thế là cả nhóm quyết định ăn một bữa chia tay cuối cùng tại quán lẩu đó.
Trước cửa quán, Kiều Thời nói với Trương Vi: "Cậu vào trước đi, tớ đi mua trà sữa cho mấy cậu."
Phố ẩm thực tấp nập người qua lại.
Mặc dù không lâu trước đây, trường từng bị giới vực ảnh hưởng nhưng dư chấn của sự kiện đã dần lắng xuống, cuộc sống của người bình thường chẳng bị ảnh hưởng bao nhiêu.
Cùng lắm cũng chỉ xuất hiện thêm một vài truyền thuyết ma quái trong khuôn viên trường thôi.
Hôm nay cũng là một ngày thế giới bình yên.
Kiều Thời chậm rãi đi dọc con phố, bỗng cảm thấy càng lúc càng trân trọng những khoảnh khắc đời thường này.
Không có yêu ma quỷ quái lởn vởn hù dọa, không có tên đầu lâu nhỏ nào đó suốt ngày gào lên "cố gắng hủy diệt thế giới đi!"…
Chỉ cần ăn ngon, uống sướng, đi dạo, tận hưởng cuộc sống, đúng là một giấc mơ hoàn mỹ.
Đúng lúc này, Kiều Thời phát hiện có một người đi xe máy ở phía xa, dường như đang nhìn cô chằm chằm.
Người đó mặc đồ bảo hộ xe phân khối lớn, đội mũ bảo hiểm kín mít khiến cô không nhận ra là ai.
Kiều Thời liếc mắt nhìn quanh, theo hướng quan sát của người kia thì dường như chỉ có cô là mục tiêu phù hợp.
Kiều Thời chỉ vào mình: Tìm tôi à?
Người kia khẽ gật đầu.
"Anh là ai? Có chuyện gì không?" Kiều Thời bước lên trước một chút.
Cô nghĩ có lẽ đó là một người quen mà cô không nhận ra. Nhưng kiểu chỉ đứng từ xa nhìn chằm chằm mà không lên tiếng chào hỏi này… khiến cô thấy hơi kỳ lạ.
Một giọng nói trầm đục phát ra từ dưới mũ bảo hiểm: "Chúng ta từng gặp nhau rồi."
Kiều Thời không có tí ấn tượng nào với giọng nói này, mà cách bắt chuyện kia… cũ rích quá rồi.
Cô bỗng thấy hơi hối hận vì đã chủ động hỏi.
Đang tính tìm cách kết thúc cuộc đối thoại một cách tế nhị mà không quá gượng gạo, đối phương như nhận ra cô đang hiểu lầm nên nói tiếp: "Thật ra tôi chỉ muốn hỏi đường đến quán lẩu giò heo chua cay. Lạ thật, tôi tìm mãi mà không thấy."
À, hóa ra là hỏi đường.
Kiều Thời giơ tay chỉ về phía sau: "Anh đi lố rồi. Quay lại hơn trăm mét, rẽ phải ở ngã ba là tới ngay."
"Cảm ơn nhé." Người kia định rời đi nhưng lại đột ngột dừng bước: "Mà này, cô thực sự không nhớ tôi sao? Tôi có ấn tượng khá sâu về cô đấy."
Kiều Thời vừa định mở miệng hỏi lại anh ta là ai nhưng câu hỏi còn chưa kịp thốt ra thì đã nghẹn cứng trong cổ họng.
Bởi vì ngay khoảnh khắc đó, người đối diện khẽ nâng tấm kính che mặt của mũ bảo hiểm lên, để lộ diện mạo bên trong -
Bên trong trống rỗng, không có cái đầu nào.
Hóa ra không phải cái cớ vụng về để bắt chuyện, họ thực sự đã gặp nhau.
Kỵ sĩ không đầu lạc đường.
Kiều Thời lập tức nhớ lại buổi lễ đăng cơ, cách ăn mặc và kiểu dáng moto của kỵ sĩ không đầu không giống với người trước mặt cô lúc này.
Nhưng tất cả những kỵ sĩ không đầu đều có chung một ý thức. Cho nên, anh ta biết cô.