Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 37

Nếu có một con quỷ không đầu chào hỏi bạn ở trên phố, bạn sẽ có cảm giác như thế nào?

Kiều Thời: Cảm ơn vì đã hỏi, không hét lên là đủ hiểu tâm lý cô vững vàng lắm rồi.

Thói quen sao? Không bao giờ quen được.

Còn niềm vui khi tình cờ gặp người quen ư? Hoàn toàn không có.

Đặc biệt là khi Kiều Thời đang thả lỏng cả thân lẫn tâm, đối phương lại bất thình lình nhấc tấm kính che mũ bảo hiểm lên, để lộ khoảng không rỗng tuếch bên trong, hiệu quả hù dọa đúng là đạt mức tối đa.

Kỵ sĩ không đầu nhấc mũ bảo hiểm lên có lẽ chỉ muốn chào hỏi nhưng thấy phản ứng của Kiều Thời chẳng nhiệt tình gì, nó liền kéo kính xuống, nhún vai phóng xe rời đi.

Còn Kiều Thời thì như vừa lấy lại hơi sau khi suýt chết ngạt, loạng choạng hai bước mới đứng vững, sau đó nặng nề thở phào.

May quá, chỉ là chào hỏi thôi.

Nhưng… thực sự chỉ có vậy sao?

Kiều Thời theo bản năng nhìn quanh một lượt.

Cô vẫn đang đứng trên con phố quen thuộc, xung quanh vẫn là dòng người qua lại tấp nập. Nhưng không ai nhận ra sự bất thường của kỵ sĩ không đầu, cũng không ai để ý đến cô.

"Hi!" Thấy có người quen đi tới, Kiều Thời theo phản xạ giơ tay chào hỏi nhưng đối phương như không thấy cô, cứ thế lướt thẳng qua bên người.

Có người vô tình va phải cô nhưng cú va chạm đó không hề có cảm giác thực. Cả hai chỉ hơi lảo đảo, đối phương không hề nhận ra gì cả, cứ thế rời đi…

Một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng Kiều Thời. Cô vẫn đang ở thế giới này nhưng đã hoàn toàn bị tách biệt khỏi nó.

Kiều Thời nào còn hơi sức mua trà sữa mửa? Cô lập tức quay đầu chạy về quán lẩu tìm Trương Vi!

Nhưng chỉ mới chạy được mấy bước, cô phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng hơn: Cô đã di chuyển nhưng lại như thể chưa hề nhúc nhích.

Vẫn là con phố ẩm thực quen thuộc nhưng đồng thời cũng là một nơi xa lạ đầy nguy hiểm.

Ở trong phạm vi ảnh hưởng của kỵ sĩ không đầu, cô như bị ma che mắt, vĩnh viễn không thể thoát ra.

Rồi Kiều Thời lại thấy kỵ sĩ không đầu đứng quan sát mình từ xa.

Đừng nói là nó đội mũ bảo hiểm, dù nó không đội gì thì nó cũng chẳng có mặt, Kiều Thời chẳng thể thấy được biểu cảm của nó, nhưng vẫn cảm nhận được sự giễu cợt và ác ý của nó!

Đúng vậy. Dù kỵ sĩ không đầu từng chứng kiến lễ đăng cơ của Tử Thần, biết rằng Kiều Thời khá "đặc biệt”, nhưng không vì vậy mà nó coi cô là người phe mình.

Dị thường tàn sát lẫn nhau, giới vực cắn nuốt lẫn nhau, đó vốn là chuyện quá đỗi bình thường.

Ở vương quốc mục nát, không một dị thường ngu ngốc nào dám ra tay với chủ nhân giới vực. Nhưng ngoài phạm vi giới vực thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác.

Kiều Thời nghi là kỵ sĩ không đầu đã nhận ra một điều, Tử Thần không ở bên cạnh cô.

Tuy đầu lâu nhỏ dễ mang theo nhưng khi rời khỏi giới vực, điều đó đồng nghĩa với việc "mở rộng lãnh địa". Ở trường có biết bao nhiêu người bình thường, cô không thể dắt Ngài đi dạo phố được!

Thật ra khi vừa rời khỏi căn cứ huấn luyện, Kiều Thời còn thấy nhẹ nhõm khi không phải đem theo đầu lâu nhỏ.

Nghĩ mà xem, bất kể cô làm gì cũng bị hai hốc mắt đen ngòm kia dõi theo, giám sát xem mình có phải một chủ nhân đạt tiêu chuẩn không…

Áp lực của Kiều Thời cũng lớn lắm!

(Do Tử Thần phản đối kịch liệt, Kiều Thời không thể tự ý "tắt nguồn" đầu lâu nhỏ được nữa.)

Nhưng lúc này, Kiều Thời chợt thấy nhẹ nhõm hay không không quan trọng, có hai hốc mắt đen nhìn mình mới thấy an toàn hơn!

Cô vỗ vỗ mặt, cố gắng bình tĩnh lại.

Cô nhớ lại những gì Mắt Kính từng nói về kỵ sĩ không đầu: "Kỵ sĩ không đầu lạc đường" thuộc loại giới vực có độ khó trung bình cao.

Nhưng hệ thống đánh giá của bộ phận dọn dẹp không chỉ dựa vào mức độ nguy hiểm, mà còn cân nhắc đến độ khó xử lý.

Xét về độ nguy hiểm, thực ra cũng không quá đáng sợ.

Giới vực này bị xếp ở mức độ trung bình cao chủ yếu vì nó phân tán, rất khó để tiêu diệt hoàn toàn, lại càng khó đề phòng.

Nhưng nếu chỉ có một con kỵ sĩ không đầu thì đây là chuyện nhỏ.

Vừa nghĩ, Kiều Thời vừa tăng tốc chạy, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, vẫy tay với kỵ sĩ không đầu: "Này anh ơi, đợi chút đã!"

Phố ẩm thực của trường đông đúc như vậy, hoàn toàn không thích hợp để chạy, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ đâm vào người khác.

Nhưng giờ Kiều Thời đã bị kéo vào giới vực, cô còn quan tâm mấy thứ đó làm gì?

Cô tăng tốc chạy nhanh hơn, đồng thời lén rút điện thoại ra, ngắm chuẩn vị trí và khoảng cách của kỵ sĩ không đầu, rồi cô dùng hết sức ném thẳng tới!

Cô không còn là Kiều Thời của ngày xưa nữa!

Xin hãy gọi cô là Kiều - cơ bắp cuồn cuộn - Thời!

Thôi được rồi, cái biệt danh này có hơi thái quá nhưng dù sao những ngày tháng huấn luyện ở căn cứ cũng không phải vô ích!

Điện thoại của Kiều Thời đập thẳng vào mũ bảo hiểm của kỵ sĩ không đầu, tạo nên một tiếng vang chát chúa.

Đầu nó lắc lư hai cái, chiếc xe máy cũng nghiêng sang một bên.

Lực mạnh, độ chính xác cao. Quan trọng nhất là nó hoàn toàn không kịp đề phòng.

Việc chào hỏi và vẫy tay từ đầu đến cuối chỉ là đòn nghi binh để đánh lạc hướng nó.

Kỵ sĩ không đầu không thể ngờ được, cô gái trông hiền lành vô hại trước mặt lại có thể vừa cười rạng rỡ vừa chơi xấu như vậy.

Kiều Thời trông như nữ sinh đại học có vẻ ngoài ngây thơ, ai mà ngờ thực chất lại là kẻ giỏi dùng mưu hèn kế bẩn! Diễn xuất hoàn hảo không có một kẽ hở!

Nói đến phải cảm ơn hệ thống.

Dưới sự dày công "bồi dưỡng" của nó, tâm lý Kiều Thời có tốt hơn hay không thì chưa biết nhưng ít nhất dù trong lòng có hoảng loạn cỡ nào, nụ cười trên mặt cô vẫn không thể sụp đổ.

Mà chuyện còn chưa kết thúc ở đó.

Khi kỵ sĩ không đầu vừa tỉnh táo lại, định phóng xe bỏ chạy thì Kiều Thời đã vung balo theo hướng ngược lại, quật thẳng vào đầu nó!

Vung ba lô theo hướng ngược lại có nghĩa là cô vung sợi xích kim loại trên balo như một món vũ khí.

Đồng thời, sợi xích này cũng hoạt động như một sợi dây thừng, cô quất mạnh hai lần sau đó quấn chặt lấy cổ nó, thừa cơ lao tới!

Cả kỵ sĩ không đầu và chiếc xe đều bị cô đè ngã xuống đất.

Đầu gối và khuỷu tay cô ghì chặt lấy nó, tiếp theo là một loạt cú đấm liên hoàn như vũ bão vào đầu nó.

Mắt Kiều Thời hơi cay cay. Bị các loại quái vật hù dọa suốt bao lâu nay, cuối cùng cũng có thứ để cô xả giận!

Dĩ nhiên, kỵ sĩ không đầu không chịu để mặc cho người ta đánh nhưng nó vừa mới cựa quậy, một cơn bão quyền cước lại trút xuống đầu nó.

Kiều Thời đang trút giận, bởi vậy cô dốc toàn bộ thể lực và tiềm năng, tàn nhẫn đè nghiến đối phương xuống!

Kỵ sĩ không đầu bị đánh đến mụ mị.

Nhưng ngay lúc đó trời bỗng đổ mưa. Khoan đã, sao giới vực của nó lại đột nhiên có mưa?

Kỵ sĩ không đầu bối rối nhìn Kiều Thời ôm mặt khóc rưng rức.

Nhìn bộ dạng cô lúc này, trông chẳng khác nào một người vừa mới bị ức h**p.

Nếu có ai đi ngang qua không biết còn tưởng chính cô mới là kẻ bị đánh tơi bời.

Kỵ sĩ không đầu đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, không có đầu thực sự rất bất tiện, vì nó hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

"Hu hu hu… xin lỗi…" Kiều Thời nức nở, nghẹn ngào nói.

Không cần nghi ngờ gì nữa, hiện tại cô đang bị hệ thống cưỡng chế ép thực hiện nhiệm vụ.

Hệ thống không cho phép hành vi bạo lực.

Ban nãy, nụ cười của Kiều Thời không chỉ để lừa kỵ sĩ không đầu mà còn để đánh lừa cả hệ thống.

Nhưng vừa ra tay thì chẳng thể giấu được gì nữa.

Thế là cô câu giờ, vừa ra sức tranh luận với hệ thống, vừa viện đủ lý do như “cái tên này có thù với tui!", "Nếu không đánh nó, tui sẽ uất ức đến phát bệnh mất, rồi bệnh của tui sẽ trị mãi không khỏi!"

Trong khi hệ thống đang tận tình khuyên bảo răn dạy, tay Kiều Thời vẫn không ngừng ra đòn.

Không biết là hệ thống nhận ra cô đang cố kéo dài thời gian hay do cô đã chạm đến một giới hạn nào đó, cuối cùng hệ thống ngừng khuyên nhủ, trực tiếp kích hoạt nhiệm vụ cưỡng chế: Xin lỗi vì hành vi bạo lực của mình, hòa giải với đối phương.

Nếu ký chủ từ chối hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ rơi vào trạng thái "cắn rứt lương tâm sâu sắc" và “không thể kiểm soát mà thực hiện nhiệm vụ”, giống như lần cô không chịu mở cửa cho Người Phụ Nữ Kéo vậy.

"Ký chủ, bạo lực không thể giải quyết vấn đề. Trong một xã hội pháp trị, nó chỉ làm xung đột leo thang và khiến cô bị tống vào tù thôi."

Hệ thống đau lòng vô cùng, tình trạng bệnh lý của ký chủ vẫn rất nghiêm trọng! Rõ ràng đã có dấu hiệu hồi phục nhưng vẫn dễ dàng tái phát, thậm chí còn có xu hướng bạo lực!

Dưới tác động của trạng thái cưỡng chế, Kiều Thời bỗng thấy rất có lỗi với kỵ sĩ không đầu. Sao cô có thể hành xử nóng nảy như vậy?

Tiếng xin lỗi nức nở, từng giọt nước mắt rơi xuống đều chân thành đến mức khiến người ta đau lòng.

Nhưng đồng thời Kiều Thời lại cảm thấy rất thỏa mãn! Mặc dù trạng thái cưỡng chế đúng là đáng ghét nhưng vừa rồi cô đã dốc toàn lực, không thiệt chút nào!

Vậy nên khoé môi cô không tự giác được mà cong lên. Trong mắt kỵ sĩ không đầu, đó là cảnh tượng kinh dị đến mức rợn tóc gáy.

Một nửa khuôn mặt khóc lóc thê lương, một nửa lại nở nụ cười rạng rỡ. Như thể một nửa là thiên sứ, một nửa là ác quỷ…

Thoạt nhìn còn đáng sợ hơn cả dị thường!

Người này… thực sự là con người sao?

Không hổ danh là kẻ dám biến Tử Thần thành món trang sức đeo bên người!

Kỵ sĩ không đầu đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã mạo hiểm quấy rối Kiều Thời.

Bây giờ thì… dĩ nhiên là nhân lúc cô buông tay, nó phải lập tức chạy trốn.

Thực ra kỵ sĩ không đầu không phải kẻ yếu, dù sao nó cũng là một dị thường trong giới vực trung bình cao. Nhưng mà nó bị sức mạnh của Kiều Thời làm cho hoảng sợ, dù có năng lực nhưng không thể phát huy được.

Hơn nữa, đánh đấm vốn không phải là quy tắc chính trong giới vực này.

[Lạc đường] mới là khó khăn lớn nhất ở đây.

Mãi mãi không thể rời đi, cho đến khi trở thành một phần trong đội ngũ kỵ sĩ không đầu…

Vậy thì mời bản thân cô tự giải quyết đi!

Kỵ sĩ không đầu đã quyết định chờ Kiều Thời phát điên vì lạc đường, rồi không thể kìm chế được mà tự cắt đầu mình, nó sẽ quay lại xem chuyện hay.

Nghĩ vậy, kỵ sĩ không đầu lập tức vùng thoát khỏi Kiều Thời, đỡ xe máy lên và lao đi… nhưng trong gương chiếu hậu, nó lại thấy Kiều Thời ngồi ở ghế sau, cứ thế bám theo không buông.

Xe moto phát ra tiếng ken két, xém thì lật nhào thêm lần nữa!

Kiều Thời nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt đối diện với kỵ sĩ không đầu, nói: "Anh vẫn chưa nói, liệu anh có tha thứ cho tôi không?"

Nhiệm vụ cưỡng chế của cô vẫn chưa hoàn thành.

Bỏ qua mọi thứ, hệ thống này cũng là hệ thống tốt.

Nếu nó không có mấy cái BUG kỳ quặc, nếu nó ràng buộc với một bệnh nhân tâm thần thật sự thì hệ thống đúng là đang giúp ký chủ giải quyết vấn đề: Nếu không hòa giải, có thể cô sẽ bị giam vào tù. Không cần biết là trại tạm giam hay bệnh viện tâm thần, cuối cùng cô cũng phải vào một trong hai nơi đó.

Tiếc rằng, vì một số lý do không thể tránh khỏi, không chỉ Kiều Thời thấy bực mình vì nhiệm vụ của hệ thống, ngay cả kỵ sĩ không đầu cũng cảm thấy có vấn đề. Ai thèm tha thứ cho cô chứ!

Đồ thần kinh!

"Nhưng nếu anh không tha thứ cho tôi, tôi chỉ có thể tiếp tục bám theo anh xin lỗi thôi."

Kiều Thời nói rất chân thành. Nhưng với kỵ sĩ không đầu, những lời này lại giống như một lời đe dọa: Tôi sẽ luôn tụng kinh bên tai anh!

Nó rất muốn thoát ra ngay lập tức. Nhưng Kiều Thời lại quá chấp nhất với sự "tha thứ" của nó, khiến nó hoài nghi liệu có phải cô đang có âm mưu gì không…

Bình Luận (0)
Comment