Giọng điệu của kỵ sĩ không đầu thận trọng thấy rõ: “Nếu cô định dùng cách này để ép tôi thả cô đi thì cô đừng mong chờ gì nữa."
Mỗi kỵ sĩ không đầu là một kẻ lạc đường.
Người ngoài không tìm được lối ra thì chúng nó cũng vậy.
Nhưng khác với những kẻ ngoại lai đang sốt ruột muốn rời đi, kỵ sĩ không đầu không còn bận tâm đến chuyện có tìm được đường hay không nữa. Chúng nó chạy tán loạn, đâu đâu cũng là điểm đến của nó.
Thứ nguy hiểm nhất trong giới vực này không phải kỵ sĩ không đầu, mà là cơ chế của giới vực.
Kỵ sĩ không đầu chỉ đại diện để nói với người lữ hành rằng chỉ cần thấy nó nghĩa là người đó đang lạc lối. Đường đi lồ lộ ngay đó nhưng không có con đường nào dẫn đến điểm cuối mà người đó mong muốn.
“Hơn nữa, cô là người chào tôi trước.” Kỵ sĩ không đầu nghiêm túc nhấn mạnh.
Gì mà cô chào nó trước? Cô có phải kiểu người chủ động hiến mạng cho diêm vương méo đâu?
Kiều Thời đang định phản bác. Nhưng chợt nhớ lại, hình như ban đầu kỵ sĩ không đầu chỉ đứng nhìn cô, cô là người ra hiệu và mở lời trước…
Dù là người trong giới hay người bình thường, cách tốt nhất để tránh xa giới vực này là: Giả vờ không nhìn thấy bất kỳ dị thường nào rồi chạy xa hết mức có thể!
Cô vô tình đứng ngay trung tâm của giới vực đang hình thành thì chịu thôi chứ biết sao giờ. Nhưng nếu có thể rời đi trước khi ảnh hưởng của nó lan rộng thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Cũng do Kiều Thời tự đâm đầu vào chứ đâu.
Cô giận dữ đấm mạnh vào tay mình, ai biểu chào hỏi! Ai biểu chào hỏi!
Cô quyết định rồi, từ hôm nay cô sẽ trở thành một chị đại lạnh lùng, không thích giao tiếp.
Lúc về phải kiếm một chiếc kính râm, đeo kính, hất cằm, chẳng màng đến bố con thằng nào.
Tất nhiên, Kiều Thời thấy không thể trách mỗi cô được.
Hệ thống đã nói: Thay vì tự dằn vặt bản thân, chi bằng cứ đổ lỗi cho người khác, như vậy mới có lợi cho sức khỏe tinh thần. (Hệ thống: Tôi không có nha, đừng nói bậy!)
Nếu kỵ sĩ không đầu không nhìn chằm chằm cô thì cô đâu có chủ động chào hỏi nó làm gì?
Lỗi tại kỵ sĩ không đầu cả đấy!
Kiều Thời nhìn chằm chằm nó với ánh mắt sâu thẳm, ánh mắt khiến người ta lạnh sống lưng.
Kỵ sĩ không đầu thẳng thắn như vậy là muốn nói cho cô biết, dù cô có chọc điên nó cũng vô dụng thôi. Không ra được là không ra được!
Nhưng lúc này, khi nhận ra ánh mắt của Kiều Thời, kỵ sĩ không đầu bỗng hiểu ra ý đồ của cô: Chọc điên nó chẳng phải vì mục đích sâu xa gì, mà Kiều Thời thấy vui nên mới chọc nó.
Ác quỷ!
Kỵ sĩ không đầu càng run rẩy dữ hơn.
“Tôi… tôi… tôi tha thứ cho cô!” Nó nói tía lia, tốc độ nhanh đến mức như chỉ muốn thoát khỏi móng vuốt ma quỷ này càng sớm càng tốt.
Như nó mong muốn, vẻ mặt cô thoáng hài lòng.
Thế nhưng ngay giây sau, sắc mặt cô chợt thay đổi, lập tức túm lấy nó: “Anh lừa tôi! Sự tha thứ của anh không hề chân thành chút nào!”
Kỵ sĩ không đầu vừa mới thở phào nhẹ nhõm giờ lại bị kéo trở về, đến mức nước mắt ứa trào - ừ thì trong trường hợp nó có mắt.
Mới nghe nói lời xin lỗi phải chân thành, chứ nào có ai đi xét nét lời tha thứ cũng phải chân thành chứ?
Nó biết ngay mà, kẻ này đang lấy danh nghĩa “cầu xin tha thứ” để hành hạ nó!
Thật ra, Kiều Thời cũng không cố ý làm khó kỵ sĩ không đầu.
Cô cứ tưởng nhiệm vụ cưỡng chế này đã hoàn thành rồi, ai dè hệ thống vừa mới nhắc nhở cô: Sự tha thứ có được bằng cách cưỡng ép không được tính là hoàn thành nhiệm vụ.
“Xin ký chủ đừng hoàn thành nhiệm vụ một cách qua loa, mọi việc nên xuất phát từ tấm lòng hòa giải thật sự để có được sự tha thứ.”
Kiều Thời ngơ ngác.
Cô rất chân thành mà! Sao lại thành cưỡng ép rồi?
Trước đó cô xin lỗi Người Phụ Nữ Kéo, nó cũng đã tha thứ cho cô, thế là nhiệm vụ hoàn thành. Sao đến lượt kỵ sĩ không đầu thì lại không được?
Hệ thống cho biết nó không cố ý làm khó ký chủ, cũng không đánh giá sai. Chẳng qua là do nó có tiêu chí đánh giá khá nghiêm mà thôi.
“Việc xác định nhiệm vụ có hoàn thành hay không còn phụ thuộc vào cảm nhận của người nhận lời xin lỗi.”
Kiều Thời đã hiểu, quái vật cũng có this có that: Tên này không hề chân thành chút nào!
Không giống Người Phụ Nữ Kéo có trái tim thuần khiết, nghĩ gì nói nấy.
Kỵ sĩ không đầu hoàn toàn không biết về tiêu chuẩn đánh giá của hệ thống, cũng không biết mình đang bị so sánh với Người Phụ Nữ Kéo, chứ không nó đã kêu oan rồi!
Nó muốn thoát khỏi Kiều Thời càng sớm càng tốt, không kém bất kỳ ai. Nhưng trong lòng nó lại thấy người này quá đáng sợ, cảm giác đó không sao kiểm soát nổi, nó biết làm gì bây giờ?
Tình huống khác nhau, tâm trạng cũng khác nhau, thời điểm ấy Người Phụ Nữ Kéo không hề thấy Kiều Thời đáng sợ nên hoàn toàn không có cái gọi là “cảm giác bị cưỡng ép”.
Dù sao nhiệm vụ cưỡng chế vẫn chưa hoàn thành, Kiều Thời đành phải tiếp tục màn tra tấn tinh thần kỵ sĩ không đầu.
Kiều Thời khoa tay múa chân, cố gắng truyền đạt sự chân thành của lời xin lỗi: “Anh đừng sợ tôi. Tôi mong có được sự tha thứ chân thành từ anh thôi mà, anh hiểu không?”
“Hiểu, hiểu rồi.” Kỵ sĩ không đầu vội gật gật chiếc mũ trống rỗng trên đầu.
Hệt như một học sinh đáng thương bị giáo viên gọi lên bảng hỏi “em có hiểu bài giảng không?” Tuy rằng không hiểu gì, tuy lòng đang hoang mang hết cả ra nhưng trước hết cứ giả vờ hiểu cái đã.
Không ngoài dự đoán, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.
Hơn nữa, vì Kiều Thời trông còn đáng sợ hơn nên sự “tha thứ” của kỵ sĩ không đầu lúc này chẳng có miếng chân thành nào, hoàn toàn xuất phát từ nỗi sợ hãi.
Kiều Thời: …
Giề, cô đã làm gì đâu, đã chạm vào đâu!
Thì ra, "Cầu xin một con quái vật tha thứ" và "Cầu xin một con quái vật tha cho mình" đều là những nhiệm vụ gian nan như nhau.
Kiều Thời bỗng nảy sinh một nỗi đồng cảm mà người bình thường không thể đồng cảm nổi.
Lúc này cô đã hiểu, chỉ riêng việc bản thân chân thành xin lỗi vẫn chưa đủ, mấu chốt nằm ở cảm nhận của kỵ sĩ không đầu. Nó có hiểu lầm về cô, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì phải hóa giải hiểu lầm này trước.
Nhưng giải quyết hiểu lầm thế nào đây?
Đương nhiên là kể khổ rồi!
Kiều Thời ngửa đầu nhìn trời, như thể đang hồi tưởng quá khứ:
“Anh biết không, trước đây tôi chỉ là một sinh viên mới ra trường rất đỗi bình thường, còn chẳng có công ăn việc làm. Sau đó, tôi vô tình nhận sai một công việc, mà sai nghề chẳng khác nào đầu thai nhầm, thế là tôi vô tình tiếp xúc với giới vực này, bị vô số quái vật dọa đến hồn bay phách lạc…”
“Có lẽ, giữa biển người mênh mông, tôi lại gặp được anh vì chúng ta giống nhau, đều là những kẻ lạc lối.”
Nói xong, Kiều Thời mở to mắt mong ngóng nhìn kỵ sĩ không đầu.
Nhìn đi, về bản chất, cô chỉ là một con người đáng thương, yếu đuối và bất lực, chẳng có gì đáng sợ cả.
Hơn nữa, thân là kẻ lạc lối nên cô có thể đồng cảm với kỵ sĩ không đầu.
Thế nhưng, kỵ sĩ không đầu lại trả lời có phần gượng gạo: “Ồ, ra là vậy sao?”
Hehe. Đừng tưởng nó chưa từng thấy người bình thường bị cuốn vào giới vực này trông như thế nào.
Đừng nói là nhân loại bình thường, với mức độ b**n th** và vặn vẹo của Kiều Thời, e rằng ngay cả một số thực thể dị thường cũng phải dập đầu bái phục! Chính vì thế cô mới có thể đùa giỡn Tử Thần trong lòng bàn tay!
Dù nó không có đầu và phải dùng chung ý thức với tất cả kỵ sĩ không đầu, nhưng bản chất thì vẫn có thể suy nghĩ đấy nhé? Đừng tưởng cứ bịa một câu chuyện là có thể lừa được nó!
Kiều Thời: …
“Được rồi, thật ra chuyện của tôi còn có một phiên bản khác. Trước đây, tôi chỉ là một người bình thường nhưng lại bị coi là kẻ tâm thần, phải chịu đủ loại tra tấn vô nhân đạo…”
“Thế rồi, tôi trở thành như bây giờ, cố chấp, điên loạn. Nếu tôi không thể nhận được sự tha thứ chân thành từ anh thì tôi sẽ rất đau khổ, chỉ có thể kéo anh xuống vực thẳm chung với tôi mà thôi…”
Đoạn sau này mới là do Kiều Thời bịa ra.
Nhưng không ngờ, kỵ sĩ không đầu nghe xong thì trông rất thấu hiểu, đã thế còn gật đầu đồng cảm: “Tôi hiểu rồi. Cô… cũng không dễ dàng gì. Tôi tha thứ cho cô.”
[Nhiệm vụ đã hoàn thành.]
Kiều Thời chậm rãi liếc kỵ sĩ không đầu một cái.
Vậy nên trong mắt tên này, hình tượng của cô là cố chấp điên loạn á hả?
Ánh mắt Kiều Thời khiến kỵ sĩ không đầu rùng mình. Nó biết ngay mà, kẻ này không bình thường! Nó đã làm đúng theo mong muốn của cô rồi mà cô vẫn nhìn nó bằng ánh mắt rợn người như vậy!
Dĩ nhiên, nhiệm vụ cưỡng chế đã hoàn thành, dù Kiều Thời còn xíu xiu không hài lòng nhưng cũng chẳng tiếp tục gây khó dễ cho kỵ sĩ không đầu nữa.
Cô đang bận kiểm tra phần thưởng từ hệ thống.
Kiều Thời thừa biết kỵ sĩ không đầu không thể giúp cô tìm được lối ra, quân bài chủ chốt của cô vẫn là hệ thống không đáng tin cậy kia.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô có một xác suất nhất định nhận được phần thưởng giúp giải quyết tình cảnh hiện tại (hoặc cũng có thể lãnh một cái hố to).
Để tránh hệ thống quậy bậy, Kiều Thời còn cố ý nhấn mạnh và ám chỉ rõ ràng.
Cô bị bệnh, khả năng cảm nhận không gian bị hỗn loạn nên mới lạc đường. Khúc mắc giữa cô và kỵ sĩ không đầu cũng bắt nguồn từ chuyện hỏi đường.
Vì sức khỏe thể chất và tinh thần của cô, tốt nhất phải có thứ gì đó giúp cô tìm đường một cách an toàn…
Điều đáng ngạc nhiên là, lần này hệ thống không xuyên tạc ý của Kiều Thời mà rất chu đáo đáp ứng nguyện vọng chính đáng của cô: “APP dẫn đường đã được cài đặt vào điện thoại của ký chủ.”
Kiều Thời dùng để thoại để ném kỵ sĩ không đầu nên giờ màn hình vỡ nát, hên là bấm hai cái vẫn miễn cưỡng dùng được.
Trên điện thoại xuất hiện một APP bản đồ mới, biểu tượng có hơi giống cái bản đồ khốn nạn kia.
Lúc này Kiều Thời đang ở trong giới vực, không có tín hiệu mạng nhưng APP dẫn đường mới này vẫn có thể sử dụng bình thường.
“Xin bệnh nhân hãy nắm chặt tay tôi, tôi sẽ cung cấp dịch vụ dẫn đường an toàn cho bạn!” Một giọng nói điện tử vui vẻ vang lên từ điện thoại.
Dù chữ bệnh nhân làm Kiều Thời hơi muốn vò đầu nhưng… thôi kệ, dùng được là được! Tâm trạng cô cũng điềm tĩnh hơn chút.
Điều kỳ diệu hơn là, sau khi mở dẫn đường, Kiều Thời cảm nhận được có một lực lượng vô hình nắm lấy tay cô dẫn dắt cô tiến về phía trước, tự động lập kế hoạch tuyến đường tối ưu nhất.
Dù là người mù hay bệnh nhân tâm thần đầu óc hỗn loạn… bất kể là kiểu bệnh nhân nào, có thứ này thì không cách nào lạc đường được!
Con đường xa lạ dần dà trở nên quen thuộc. Khả năng cảm nhận không gian hỗn loạn đang tiêu biến, mọi thứ xung quanh dần trở về trật tự vốn có…
Kiều Thời có thể cảm nhận được, cô đang quay về thực tại.
Cô dứt khoát để mặc lực lượng này kéo mình đi rồi ngoảnh đầu nhìn về phía kỵ sĩ không đầu - trông như nó đang gần ngay trước mắt, mà cũng ngỡ là xa tận chân trời.
Nó hoàn toàn không ngờ rằng Kiều Thời có thể dễ dàng rời khỏi giới vực hỗn loạn này nên đã sửng sốt đến độ khờ ngay tại chỗ.
Mọi chuyện thuận lợi đến mức Kiều Thời muốn khoe khoang một chút. Cô phất tay vuốt mái tóc, tạo dáng thật ngầu.
Hừm, một cái mê cung nhỏ nhoi sao có thể cầm chân một thiên tài như cô được?
Thế nhưng đúng lúc này, giọng điện tử của APP dẫn đường trên điện thoại lại vang lên: “Hai bạn, xin lỗi vì đã cắt ngang màn tình tứ của các bạn, ở đây có một bệnh nhân cần giúp đỡ, phiền hai bạn nhường đường một chút được không?”
Kiều Thời đơ người quay đầu lại chạm mắt với cặp đôi trước mặt, trông họ cũng ngơ ngác lắm.
Đúng vậy, cô đã trở lại thực tại. Trở lại thực tại… thì sẽ đâm sầm vào người khác.
Các cặp đôi đang tình tứ với nhau đúng là hơi chắn đường, nhưng ở trường học thì khá bình thường, ai gặp phải cũng chỉ lặng lẽ né đi chứ chẳng ai xen giữa hai người rồi lại oang oác mồm bảo: Khoan hẵng v* v*n nhau, để tôi đi ngang qua cái đã.
Trước đây Kiều Thời cũng chỉ là một người bình thường. Nhưng APP dẫn đường này không xem cô là người bình thường: nó tuân theo nguyên tắc [Tuyến đường tối ưu, ưu tiên bệnh nhân] để xử lý.
Nếu phía trước là hai tảng đá lớn, chắc chắn nó sẽ dẫn Kiều Thời đi đường vòng. Nhưng nếu chỉ là hai người không quan trọng thì nó chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở.
Kiều Thời nào ngờ, APP dẫn đường vừa thông minh vừa lợi hại khi nãy lại có thể xảy ra sai sót như vậy? Cô vội vàng bịt điện thoại lại nhưng không kịp, hoàn toàn không kịp.
Không chỉ hai người kia nhìn qua, mà ngay cả những người xung quanh nghe thấy âm thanh cũng quay đầu lại nhìn vì tò mò xem là dũng sĩ nào đây.
Dưới ánh mắt của bao người, đôi nam nữ kia xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Chàng trai lên giọng: “Cô bị điên à? Đang yên đang lành lại giả vờ già yếu tàn tật, muốn gây chuyện à?”
Âm thanh điện tử trong điện thoại vang lên: “Cô ấy là một bệnh nhân tâm thần, ứng dụng này cần cố gắng hết sức để lập kế hoạch tuyến đường ổn định nhất cho cô ấy, mong các bạn thông cảm.”
Chàng trai lập tức câm nín. Cô gái thì mắt rưng rưng, vội vàng kéo bạn trai tránh sang một bên. Sau đó, hai người khom lưng cúi đầu xin lỗi. Nhìn nét mặt của họ, e rằng sẽ giật mình dậy lúc nửa đêm để tự vả mình một cái: Tôi đáng chết!
“Không sao, không sao…” Kiều Thời muốn giải thích. Nhưng lúc này, mọi lời giải thích đều trở nên yếu ớt và vô nghĩa.
Lựa chọn tốt nhất của Kiều Thời bây giờ là chấp nhận “sự giúp đỡ” này và lập tức rời khỏi hiện trường!
Những người khác cũng rất tự giác nhường đường cho cô, trong đám đông còn có tiếng thì thầm: “Ồ, kia chẳng phải Kiều Thời khoa Ngoại ngữ sao.”
“Thấy chưa, áp lực công việc lớn quá mà…”
Kiều Thời vừa bước nhanh vừa ước gì mình có thể rời khỏi hệ mặt trời ngay lập tức, đồng thời điên cuồng bấm điện thoại để tắt APP dẫn đường.
Cô đã trở lại thực tại, đáng lẽ phải “qua cầu rút ván” từ lâu rồi!
Tuy nhiên, ứng dụng hỗ trợ bệnh nhân nên không phải muốn tắt là tắt.
Nhỡ đâu bệnh nhân vô tình chạm nhầm thì sao? Nhỡ đâu đây là quyết định tắt máy trong trạng thái không tỉnh táo thì sao?
Vì vậy, quá trình hướng dẫn vẫn tiếp tục. Nhiệm vụ của nó là đưa Kiều Thời đến đích.
“Xin bệnh nhân hãy nắm chặt tay tôi, tôi sẽ hướng dẫn bạn một cách an toàn!” Giọng nói điện tử lặp lại câu nói ban đầu.
Gì cơ? Cô bảo đấy là lệnh tắt trong trạng thái tỉnh táo á?
Nhưng người tỉnh táo thì chả ai lại dùng đến cái ứng dụng này cả, nên nó đi đến kết luận: Tiếp tục dẫn đường.
“Xin bệnh nhân giảm tốc độ. Khi ý thức hỗn loạn, vận động mạnh sẽ làm cảm giác khó chịu trầm trọng thêm!” Giọng điện tử phát ra lời nhắc nhở ấm áp, làm chậm bước chân của Kiều Thời.
Ánh mắt những người xung quanh đong đầy sự cảm thông.
“Này, APP dẫn đường của cô ấy là gì thế? Nhìn có vẻ thông minh lắm.”
“Không biết nữa. Chắc là trí tuệ nhân tạo phát triển riêng cho nhóm người này ha?”
“Bởi vậy hướng phát triển bây giờ là AI đó…”
Kiều Thời chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, có lẽ đây là cảm giác tương lai mịt mờ.
Nếu cô còn tin cái hệ thống chết tiệt này có thể tạo ra một công cụ thần kỳ nào đó bình thường và đáng tin cậy thì cô làm con chó!