Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 39

Kiều Thời về đến quán lẩu là tắt APP dẫn đường ngay.

Đáng mừng thay, lần này ứng dụng không làm ba cái trò xàm nữa mà đã chịu tắt.

Hệ thống không hề cho rằng đây là một “tai nạn”, mà trái lại, nó xem đây là một cơ hội quan trọng để Kiều Thời “nhận thức xã hội bình thường”.

“Ký chủ, cô cảm nhận được chưa? Khi cô cần giúp đỡ, có rất nhiều người sẵn sàng đưa tay ra dù cho họ không hề quen biết cô. Vì vậy khi tiếp xúc với người khác, cô cũng đừng quá hoảng sợ hay cảnh giác.”

Kiều Thời: … Cảm ơn. Nhưng mấy người có từng nghĩ rằng tui không cần người khác giúp đỡ chưa?

Thôi vậy. Cô không tự tin rằng mình có thể thuyết phục hệ thống bằng logic của nó, giờ cô đã học được cách phớt lờ những lời vô nghĩa này rồi.

Ban đầu Kiều Thời chỉ định mua kính râm để tạo phong cách lạnh lùng nhưng bây giờ, trước sự xấu hổ đến mức muốn độn thổ như thế làm cô thấy cần phải mua kính râm ngay và luôn!

Nhân lúc xung quanh không ai để ý đến mình, Kiều Thời nhanh chóng lẻn ra ngoài mua kính râm và trà sữa, sau đó giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra rồi quay lại quán lẩu.

Ba người bạn cùng phòng đã ngồi vào chỗ, trông như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng khi Kiều Thời phát hiện, Sở Vân và Trần Hàm không hỏi cô tại sao lại đeo kính râm trong nhà mà chỉ cắm đầu cắm cổ gắp thức ăn cho cô… thì cô đã hiểu, toang rồi, toang thật rồi lượm ơi.

Tốc độ lan truyền của tin đồn nhảm còn nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.

Rõ ràng, cả hai đã biết chuyện cô bị bệnh và không muốn k*ch th*ch tâm lý của cô nên chỉ có thể dùng cách này để an ủi: Không có nồi lẩu nào không giải quyết được vấn đề, nếu có thì ăn hai nồi!

Trương Vi đoán được chút tình hình nên lén gửi tin nhắn cho Kiều Thời: Có chuyện gì vậy?

Kiều Thời: Trên đường gặp phải kỵ sĩ không đầu, xém nữa không ra được. Ra khỏi đó xong… thì gặp một chút chuyện nho nhỏ.

Trương Vi chỉ có thể gửi một sticker chia buồn: Trước đây lớp mình có người còn ghen tị vì cậu tìm được một công việc tốt thì phải? Giờ có phiên bản mới của tin đồn rồi, có người nói công việc đó nhìn thì ổn thế thôi chứ nó đã ép cậu phát điên....

Trương Vi cũng khó mà phủ nhận thay Kiều Thời trong mấy chuyện như này.

Bởi lẽ, trong tin đồn hoang đường đó cũng có một phần đoán đúng: Công việc ấy trông thì có vẻ tốt nhưng thực tế lại phải chịu áp lực và nguy hiểm vô cùng. Người trong giới xuất hiện vấn đề tâm lý là chuyện vô cùng phổ biến.

Thậm chí, Trương Vi cũng không chắc Kiều Thời có thật sự cần hỗ trợ tâm lý hay không.

Mà thái độ “không biết phải nói sao” của Trương Vi lại càng khiến hai cô bạn cùng phòng khẳng định: Kiều Thời không được ổn cho lắm.

Nhưng chuyện này, ngay cả bản thân Kiều Thời cũng khó mà phủ nhận.

Có đôi khi, câu “Tui không sao” và “Tui không có bị điên” chẳng khác gì nhau, người nói thì rất nghiêm túc nhưng người nghe lại chẳng bao giờ tin.

Có thể hai cô bạn sẽ đáp: “Ừ ừ, bọn tớ biết.” Rồi trong lòng âm thầm thở dài: Kiều Kiều đang gắng gượng đây mà!

Chịu rồi, mọi người cứ vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, còn Kiều Thời thì đành phối hợp.

Cô cắn mạnh một miếng chân giò béo mềm không ngấy như thể đang xé nát hệ thống rồi nhai nó thành từng mảnh vụn! Nghĩ như vậy, tự nhiên lại thấy lẩu hôm nay ngon hơn hẳn~

Thấy Kiều Thời ăn uống vui vẻ, Sở Vân và Trần Hàm cũng thở phào nhẹ nhõm. Con người ấy mà, còn ăn được là còn nghĩ thoáng được.

Sau khi ăn no uống đủ, cả nhóm đi dạo dọc theo con phố ẩm thực.

“Kiều Kiều, nếu có chuyện gì cần bọn tớ giúp thì cứ nói nhé?”

“Biết rồi.”

“Vi Vi, sao dạo này cậu không kể mấy chuyện huyền bí của cậu nữa vậy? Trước kia chẳng phải ký túc xá của bọn mình còn có…”

“Khụ khụ, giờ tớ không tin mấy thứ đó nữa! Tin vào khoa học!” Trương Vi trông đứng đắn hẳn.

Kiều Thời và Trương Vi chẳng nói gì, không chỉ vì bị hạn chế bởi điều khoản bảo mật mà càng cách xa chuyện đó thì bạn họ càng an toàn hơn.

Thế nhưng, đúng vào lúc này, cả hai đều cảm nhận được ánh mắt dõi theo mình.

Kỵ sĩ không đầu đội mũ bảo hiểm vẫn đang đứng từ xa quan sát họ.

Với lời nhắc nhở của Kiều Thời, Trương Vi không dại gì bước vào cái hố mà Kiều Thời đã giẫm phải trước đó nên cứ coi như không thấy. Kiều Thời cũng không liếc ngang dọc, phong thái chị đại lạnh lùng bắt đầu lộ ra.

Không tiếp xúc, tức là có thể tránh xa giới vực này…

Kiều Thời thầm niệm trong lòng. Nhưng không phải cứ muốn là sẽ lạnh lùng mãi được. Bởi vì đúng vào lúc này, cái hệ thống chết tiệt kia lại nhảy ra!

“Ký chủ, nhìn thấy người quen mà không chào hỏi là hành vi rất bất lịch sự đó nha.”

Hệ thống thật sự lo lắng cho các mối quan hệ xã hội của Kiều Thời.

Nó cứ tưởng sau sự cố vừa rồi, thái độ của Kiều Thời đối với người khác sẽ thay đổi đôi chút. Ừ thì có thay đổi đấy, ngặt nỗi là thay đổi theo hướng ngược lại với những gì nó tưởng tượng: Cô càng xa lánh việc giao tiếp bình thường với mọi người hơn.

Kiều Thời giả chết.

Người quen? Người quen nào? Cô chẳng thấy gì cả.

“Nếu ký chủ không nhìn thấy, tôi có thể mở chế độ dẫn đường cho ký chủ.” Hệ thống đề nghị.

Kiều Thời: … Nó có thù oán với mình à?!

“Nhưng ký chủ đã hóa giải hiểu lầm với người đó rồi mà."

Cãi qua cãi lại, cuối cùng vẫn biến thành nhiệm vụ mà Kiều Thời buộc phải đối mặt.

Cô vội nhắn tin cho Trương Vi, bảo cô ấy đưa Sở Vân và Trần Hàm đi xa một chút!

Có APP dẫn đường trong tay, Kiều Thời cũng chẳng sợ bị kỵ sĩ không đầu kéo vào giới vực lần nữa. Chủ yếu là mấy chuyện liên quan đến giới vực, tốt nhất đừng để hai người bạn cùng phòng vô tội của cô dính vào.

Trương Vi không hiểu sao tự dưng Kiều Thời lại đổi ý.

Đối với một giới vực chưa thể dọn dẹp ngay, cách tốt nhất chính là tránh xa nó. Thế mà Kiều Thời lại đâm đầu vào, chẳng lẽ cô đã nghĩ ra cách dọn sạch giới vực này rồi sao?

Mặc dù lòng đầy hoài nghi nhưng Trương Vi cũng không có thời gian để hỏi nhiều, cô ấy phối hợp đưa Sở Vân và Trần Hàm rời đi.

“Chúng ta không đợi Kiều Kiều sao?”

“Cậu ấy có công chuyện cần xử lý nên bảo chúng ta đi trước.”

Nói thì nói vậy chứ Trương Vi vẫn chú ý đến Kiều Thời và kỵ sĩ không đầu.

Nếu cần thiết, cô ấy sẽ sát cánh chiến đấu cùng Kiều Thời.

Trương Vi không nhận ra, Sở Vân và Trần Hàm cũng đang lén trao đổi ánh mắt với nhau.

Họ nhận ra hai người này có bí mật! Cứ lén lút nhắn tin cho nhau! Sau khi nhắn xong thì Kiều Thời lại tách khỏi bọn họ.

Trương Vi còn nói đây là “công chuyện” của Kiều Thời.

Có phải điều đó nghĩa là, đây là chuyện có liên quan đến bệnh tình của Kiều Thời nhưng cô không muốn công khai?

Ví dụ như, có thể cô đã gặp phải một lãnh đạo hoặc đồng nghiệp giỏi thao túng tâm lý…

Cả hai không nhịn được bắt đầu tưởng tượng lung tung.

Vì vậy, mặc dù vẻ mặt vẫn bình thản như thường nhưng họ đang thầm theo dõi hướng đi của Kiều Thời…

Chưa đầy một phút sau, cả hai đều ngạc nhiên thấy rõ!

Họ… đã nhìn thấy người đứng trước mặt Kiều Thời, bên dưới chiếc mũ bảo hiểm là một khoảng rỗng tuếch!

Có lẽ không chỉ Kiều Thời bị điên, mà họ cũng điên rồi?

“Nếu tất cả mọi người đều có bệnh, vậy người có bệnh không phải là chúng ta mà là thời đại này.” Trần Hàm lẩm bẩm, nói ra một câu vừa điên rồ nhưng cũng khá tỉnh táo.

Kỵ sĩ không đầu đã xoay đầu lại đối diện với họ. Trương Vi giật mình rồi nhận ra sự bất thường của hai người kia ngay!

Không do dự một giây nào, cô ấy lập tức vươn tay xoay đầu họ đi, nhẹ giọng quát: “Đừng nhìn! Tiếp tục đi thẳng!”

Nhưng Trần Hàm và Sở Vân đang trong trạng thái mơ hồ và hoảng loạn thì đi tiếp kiểu gì?

May mắn thay, Trương Vi bây giờ không còn là Trương Vi của ngày xưa nữa. Dù không tiến bộ thần tốc như Kiều Thời nhưng những khổ cực cô ấy đã trải qua không phải dã tràng se cát. Cô ấy cứng rắn kéo theo hai người, lôi họ rời xa khỏi đó.

Trần Hàm và Sở Vân mơ mơ màng màng tỉnh táo lại, hai người nghe lời không đối diện với kỵ sĩ không đầu nữa. Thái độ của Trương Vi khiến họ cảm thấy rằng vừa rồi họ không nhìn lầm… họ đã phát hiện ra điều gì đó vô cùng kinh khủng!

Nếu đây chính là "công chuyện” mà Kiều Thời nói, vậy thì việc cô phát khùng cũng dễ hiểu!

Trong lòng cả hai đều có quá nhiều nghi vấn và bất an nhưng chẳng ai lên tiếng. Mọi người chỉ cắm đầu bước đi mà lại cảm giác như có gai nhọn đâm sau lưng đang đeo bám không rời…

Bên phía Kiều Thời, cô tiến đến trước mặt kỵ sĩ không đầu rồi chào hỏi nó theo đúng mong muốn của hệ thống.

Hên là đã hoàn thành nhiệm vụ nên cô chả phải thảo mai làm gì nữa: “Sao anh còn ở đây? Anh nên biết là giới vực của anh không giam giữ được tôi nữa rồi!”

“Ý là đừng hỏi tại sao tôi lại ở đây, tôi có thể ở bất cứ đâu. Vấn đề là tại sao cô vẫn còn thấy tôi cơ."

Không gian giới vực của kỵ sĩ không đầu rất hỗn loạn nên đương nhiên sự giao thoa với thực tại cũng vậy.

Nó lại nói: “Hơn nữa, nơi này không giam giữ được cô nhưng những người khác thì sao?”

Ánh mắt kỵ sĩ không đầu hướng về phía Trương Vi và những người khác, sau đó nó cố ý nhấc tấm che mặt của mũ bảo hiểm lên!

Mặc dù không lâu trước đó, Kiều Thời đã khiến nó có ấn tượng rằng cô không dễ chọc vào nhưng lúc này cô lại bộc lộ rõ ý định không muốn liên lụy đến người khác. Có lẽ đó là điểm yếu của cô!

Kỵ sĩ không đầu nào phải kẻ lương thiện, sao có thể không lợi dụng điều này?

Những thực thể dị thường có thể biết sợ nhưng bản chất của chúng vẫn thiên về tham lam và xảo quyệt hơn!

Trùng hợp thay, những người kia cũng “thấy” nó rồi!

[Liên kết] đã được thiết lập.

Lòng Kiều Thời chùng xuống.

Cô đã thấy Trương Vi đang kéo hai cô bạn cùng phòng rời khỏi hiện trường. Bản thân Kiều Thời lại đang đứng chắn ở đây nên kỵ sĩ không đầu không thể vượt qua để gây rắc rối cho họ.

Nhưng chạy thoát được lần này, vậy lần sau phải làm sao?

Kỵ sĩ không đầu này không tìm họ thì những kỵ sĩ không đầu khác vẫn sẽ “tình cờ” chạm mặt họ.

Cô nên làm gì đây? Kiều Thời nhanh chóng suy nghĩ.

Nói chuyện tử tế với kỵ sĩ không đầu, thương lượng để nó buông tha bạn bè cô sao?

- Đây là phương án mà cái hệ thống chết tiệt kia sẽ đề xuất. Còn Kiều Thời thì hoàn toàn không tin vào chuyện đó.

Mặc dù cô là bệnh nhân được hệ thống chứng nhận, mặc dù cô cũng từng giả vờ lợi dụng danh phận bệnh nhân để lách BUG, nhưng thực tế đầu óc cô cực kỳ tỉnh táo. Khi đối mặt với những thực thể dị thường này, nếu để lộ điều mình muốn và điểm yếu của mình thì khác nào tự tìm đường chết!

Vậy… nghĩ cách khiến hệ thống đồng ý cài đặt APP dẫn đường lên điện thoại của Trương Vi và mọi người?

Tuy APP dẫn đường đó khiến người dùng xấu hổ đến mức muốn độn thổ nhưng đúng là khắc chế được giới vực này.

Không, không đúng. Phương án giải quyết triệt để là dọn dẹp giới vực này!

Chỉ có như vậy, bạn bè cô và cả những người bình thường khác mới không bị ảnh hưởng bởi những kỵ sĩ không đầu này và không trở thành kỵ sĩ không đầu tiếp theo…

Trước khi gặp kỵ sĩ không đầu, Kiều Thời chưa từng nghĩ đến chuyện làm sao để xóa sổ giới vực mà chỉ muốn nhanh chóng chuồn đi cho xong.

Một mặt là vì cô biết những phương pháp dọn dẹp thông thường không có tác dụng với giới vực này, chứ không thì nó đã chẳng trở thành một vấn đề lịch sử còn tồn đọng đến bây giờ.

Mặt khác là vì cô có vấn đề với cách định vị bản thân!

“Cứu mạng, có ma kìa!”

“Á á á, tôi không có năng lực đặc biệt gì đâu! Tôi chỉ là một người bình thường thôi!”

Đây là những tiếng gào thét trong lòng cô mỗi khi gặp phải các thực thể dị thường.

Nhưng Kiều Thời thấy mình cần thay đổi cách suy nghĩ.

Cho dù cô bị ép phải làm nhân viên dọn dẹp, nhưng trách nhiệm vẫn là trách nhiệm. Với cả, có thật là cô không làm được gì không?

Chuyến xe ma quái, hành lang vô tận, vương quốc mục nát… Không phải khiêm tốn chứ cái nào cô cũng đóng góp không nhỏ vào việc dọn dẹp giới vực đó.

Coi như hơi may mắn đi nhưng ít nhất cô đã nắm bắt được cơ hội! Cô không hề bị động trước vấn đề!

Kiều Thời siết chặt nắm tay.

Đúng lúc này, một ý tưởng lóe lên trong đầu cô.

Để Trương Vi và mọi người cài APP dẫn đường là một cách. Nhưng nếu đảo ngược lại, bắt kỵ sĩ không đầu cài APP dẫn đường thì sao?!

Nghĩ đến cơ chế xàm xí của cái ứng dụng đó… ánh mắt Kiều Thời sáng hẳn lên!

Nụ cười trên gương mặt cô tươi hẳn, cô tiến lên một bước nắm chặt tay kỵ sĩ không đầu.

Kỵ sĩ không đầu phản xạ định lùi về sau nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

“Cô… cô muốn làm gì?” Giọng kỵ sĩ không đầu hơi run rẩy.

Nó cảm thấy phản ứng của Kiều Thời có gì đó không đúng. Điều này hoàn toàn không giống một người đang bị uy h**p. Trái lại, chính bản thân kỵ sĩ không đầu mới giống như kẻ đang bị bắt thóp hơn.

Kiều Thời mỉm cười nói: “Tôi làm gì hả? Đương nhiên là muốn giúp anh rồi! Ồ không, phải nói là giúp tất cả các anh!”

Kỵ sĩ không đầu: Tin kiểu quái gì được!

“Chẳng phải anh nói rằng các anh đều không tìm được đường sao?”

Ở đây, khi Kiều Thời nói “tất cả các anh”, ý cô là tất cả các kỵ sĩ không đầu.

Kỵ sĩ không đầu vẫn giữ vẻ cảnh giác: “Vậy thì sao?”

“Vừa rồi anh cũng thấy đấy, tôi có năng lực thoát khỏi tuyến đường lạc. Bây giờ, tôi muốn trao lại năng lực này cho anh.”

Kiều Thời nói với vẻ chân thành nhưng lại khiến kỵ sĩ không đầu đơ người.

Chưa nói đến chuyện liệu có thể chuyển nhượng năng lực hay không, mỗi chuyện có kẻ đồng ý chuyển năng lực của mình cho người khác là đã ấy lắm rồi.

Từ thiện cũng không đến mức như vậy.

Cùng lúc đó, Kiều Thời cũng đang chém gió với hệ thống. Cô lại hoàn thành nhiệm vụ mới, vậy cô có thể đàm phán về phần thưởng lần này không?

Kiều Thời nghiêm túc bày tỏ: Nhận được phần thưởng của hệ thống, cô sẽ rất vui. Nhưng nếu có thể dùng phần thưởng này để giúp đỡ những người cần nó hơn thì vui gấp bội!

Nhất là khi đối phương cũng chịu nỗi khổ bị lạc giống mình làm Kiều Thời rất đồng cảm!

Vừa rồi sao cô lại ngại chào hỏi kỵ sĩ không đầu? Chẳng phải là vì cô đã nhận được phần thưởng và không còn phải chịu cảnh lạc đường nữa nhưng người bạn đáng thương này vẫn đang lạc lối đó sao…

Nghe xong màn bịa đặt của Kiều Thời, hệ thống cảm thấy xúc động vô cùng.

Thì ra ký chủ vẫn có lòng đồng cảm, bệnh tình của cô đang thuyên giảm!

Đã vậy, hệ thống phải giúp cô hoàn thành tâm nguyện này.

Kiều Thời lại nói thêm: “Nhưng mà, bạn tôi khá nghèo nên không có điện thoại. Có thể trực tiếp cài đặt ứng dụng hướng dẫn này vào não nó không?”

Kỵ sĩ không đầu không có đầu nhưng chúng lại có chung một ý thức, ngặt nỗi Kiều Thời và những người khác không biết ý thức đó được lưu trữ ở đâu mà thôi.

Kiều Thời tin rằng chuyện này chẳng thể làm khó hệ thống được. Mà nếu làm khó được… thì lại càng hay! Khi đó, cô và hệ thống sẽ có thêm chủ đề để cự nhau.

Trúng phóc, hệ thống im im một hồi rồi nói: "Được."

“À đúng rồi, buộc phải giữ nguyên chức năng phát âm thanh của APP định vị!” Kiều Thời nghiêm túc nhấn mạnh: “Làm vậy thì bạn tui cũng có thể cảm nhận được lòng tốt của mọi người.”

APP dẫn đường bắt đầu được liên kết với ý thức của kỵ sĩ không đầu. Vì cùng chung một ý thức nên không cần nghi ngờ gì nữa, tất cả các kỵ sĩ không đầu đều có thể sử dụng chức năng dẫn đường!

Kỵ sĩ không đầu trước mặt Kiều Thời cũng cảm nhận được sự tồn tại của [APP dẫn đường].

Con nhóc này không đùa!

Tạm thời không rảnh mà lo nghĩ đến Kiều Thời nữa, kỵ sĩ không đầu háo hức muốn thử nghiệm APP dẫn đường kỳ diệu này.

Một kẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong mê lộ cũng có cơ hội rời khỏi giới vực của mình sao?

Cách nói này không chính xác cho lắm. Giới vực chính là nơi tồn tại của kỵ sĩ không đầu nhưng giờ đây, nó có thể đi đến những địa điểm cụ thể và có thể tương tác trực tiếp với thực tại.

Nhưng… đây thực sự là chuyện tốt sao?

Kỵ sĩ không đầu vội dùng APP dẫn đường để tìm đường đến một cửa hàng tiện lợi rồi lấy một lon Coca. Hu hu hu, kể từ khi trở thành kỵ sĩ không đầu, nó chưa bao giờ có cơ hội uống loại nước hạnh phúc này.

Giờ thì, nó có thể uống bất cứ khi nào nó muốn.

“Xin bệnh nhân vui lòng thanh toán ngay. Nếu không, điểm đến tiếp theo sẽ là đồn cảnh sát.”

Kỵ sĩ không đầu: …

Chủ tiệm và những khách hàng xung quanh: …

Nhận ra ánh nhìn kỳ lạ từ mọi người, kỵ sĩ không đầu lạnh lùng lên tiếng: “Các ngươi biết tôi là ai không?”

Nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận ông đây kéo cả đám vào giới vực đấy!

Chủ tiệm: Tuy không chắc lắm nhưng giọng điệu nhắc nhở tự động kia… trông cứ như một bệnh nhân vừa trốn khỏi trại tâm thần vậy.

Không nên gây sự với loại người này.

“Anh cứ uống đi.”

Nếu là món đắt tiền hơn có lẽ ông ta sẽ lén gọi cảnh sát. Nhưng chỉ là một lon Coca, thôi, coi như làm từ thiện vậy.

Thế nhưng, dù chủ tiệm có dễ tính thì APP dẫn đường vẫn hoạt động một cách máy móc theo chương trình đã thiết lập sẵn: “Bệnh nhân vui lòng thanh toán ngay. Nếu không, điểm đến tiếp theo sẽ là đồn cảnh sát.”

Kỵ sĩ không đầu: …

Nó có thể cảm nhận được rằng, chức năng dẫn đường này không đùa với nó!

Hơn nữa, do giọng đọc chỉ dẫn rõ ràng, càng lúc càng có nhiều người hiếu kỳ đứng lại xem.

Lâu lắm rồi kỵ sĩ không đầu mới cảm nhận được thứ gọi là xấu hổ.

Nó không có tiền, đành đặt lon Coca xuống lặng lẽ rời đi…

Ở nơi khác, một kỵ sĩ không đầu đang bị cư dân giới vực truy đuổi nhận được thông báo: “Bệnh nhân thân mến, bạn đã vượt quá tốc độ giới hạn. Vì sự an toàn của bạn và mọi người xung quanh, hệ thống sẽ tiến hành giảm tốc độ cho bạn.”

Kỵ sĩ không đầu: ???

Giây tiếp theo, nó bị người truy đuổi tóm gọn.

Một kỵ sĩ không đầu khác đang chăm chú theo dõi một quân dự bị đi lạc thì nghe thấy tiếng loa vang lên: “Bệnh nhân thân mến, bạn đã nhìn chằm chằm quý cô này suốt năm phút. Đây là một hành vi không đứng đắn.”

Không chỉ người bị theo dõi tròn mắt kinh ngạc, mà cả những người xung quanh cũng nhìn kỵ sĩ không đầu bằng ánh mắt dành cho kẻ b**n th**. Nhờ sự bảo vệ của đám đông, quân dự bị lạc lối nhanh chóng hòa vào dòng người, chạy trốn khỏi kỵ sĩ không đầu…

Những tình huống tương tự đang phát sinh trên người kỵ sĩ không đầu.

Bộ phận dọn dẹp nhận được vô số báo cáo về sự xuất hiện của kỵ sĩ không đầu.

Trước đây kỵ sĩ không đầu luôn bí ẩn quỷ dị, lặng lẽ dẫn dắt những người lạc lối biến mất.

Còn bây giờ, kỵ sĩ không đầu đang trải qua một màn muốn độn thổ rầm rộ…

Nhìn chồng báo cáo trước mặt, bộ phận dọn dẹp thấy cứ sai sai kiểu gì: Đám kỵ sĩ không đầu này… bị đột biến gen à?

Còn Kiều Thời - quân tử làm việc thiện không cần lưu danh đang vui vẻ kéo bạn cùng phòng ra đường tản bộ.

Bình Luận (0)
Comment