Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 40

"Ở đây! Ở đây này!" Ở góc quẹo của con hẻm, có một người đang lén lút vẫy tay gọi Kiều Thời.

"Biết rồi, biết rồi." Kiều Thời trông có vẻ rất thong thả, từ tốn bước tới: "Trước đó ở khu trung tâm, anh còn dám ngang nhiên chào hỏi tôi, sao bây giờ lại lén lút như điệp viên thế?"

Không sai, người đang hẹn gặp cô chính là kỵ sĩ không đầu.

Kiều Thời cũng không chắc nó có phải là kỵ sĩ mà cô từng gặp lần trước hay không nhưng chuyện đó không quan trọng. Dù gì chúng cũng là một thể.

Mà nghe xong câu nói của Kiều Thời, kỵ sĩ không đầu suýt nữa thì hộc máu. Tại sao nó phải lén lén lút lút thế này? Còn không phải do phước của Kiều Thời hay sao!

Trước đây, bất kể chúng có xuất hiện ở đâu trong khu phố đông đúc, chúng cũng có thể tự do qua lại. Chỉ có một hai người lạc đường hoặc sắp trở thành kẻ lạc đường mới có thể nhìn thấy chúng, sau đó bị kéo vào giới vực.

Chúng có xe máy trong tay, có thể tung hoành ngang dọc.

Nhưng bây giờ thì sao? Càng đông người lại càng dễ kích hoạt thông báo dẫn đường. Những ánh mắt từ bốn phương tám hướng lập tức đổ dồn về phía chúng. Trong những ánh mắt ấy có đủ loại cảm xúc, chỉ duy nhất không có sự kính sợ hay hoảng sợ.

Hai suy nghĩ “Tin hay không thì tùy nhưng nếu tôi tháo mũ ra, chắc chắn mấy người sẽ bị dọa chết” và “Nếu hình dáng của chúng bị lộ ra thì có bị quê không?” cứ liên tục đấu đá nhau trong đầu kỵ sĩ không đầu.

Ngay lúc này, kỵ sĩ không đầu đột nhiên phát hiện, thì ra dù đã trở thành dị thường, chúng vẫn có thể cảm thấy xấu hổ. Vũ khí của con người không giết được chúng nhưng lại có thể khiến chúng chết vì quê.

Hầu hết những kỵ sĩ không đầu bị con người nhìn thấy đều chọn cách chuồn lẹ, nhưng cũng có một số ít thật sự nhấc mũ bảo hiểm lên, dù sao thì chúng cũng phải thử xem cách nào hữu dụng hơn.

Nhưng kết quả lại đúng như kỵ sĩ không đầu đã dự đoán, cho dù có tháo mũ xuống, hiệu quả dọa người cũng chẳng như mong đợi.

Vì trước đây là con người vô tình bước vào giới vực.

Còn bây giờ là kỵ sĩ không đầu tự chui vào thế giới thực, trong khi mọi người xung quanh vẫn yên ổn trong thực tại của họ.

Nếu như là trước đây, người lạc đường cứ mãi mắc kẹt trong một không gian vừa quen mà vừa lạ, xung quanh là vô số người qua lại nhưng chẳng ai nhìn thấy họ, ai mà không cảm thấy cô độc và tuyệt vọng chứ?

Nhưng bây giờ thì sao, ngay từ khi xuất hiện, kỵ sĩ không đầu đã không còn đáng sợ nữa. Nhìn quanh một vòng, ai ai cũng là con người như mình, thế là người cần báo cảnh sát thì báo cảnh sát, kẻ muốn quay video thì quay video…

Thậm chí còn có người nghĩ rằng, đây là một chương trình chơi khăm trên phố!

Cũng không còn cách nào khác. Nếu đây là vương quốc mục nát, dù có đông người thế nào thì nỗi sợ hãi vẫn sẽ lây lan, bởi vì sợ hãi chính là dưỡng chất. Nhưng giới vực của kỵ sĩ không đầu lại là một kiểu khác.

Sau khi nhận ra rằng công khai danh tính chỉ càng thêm bất lợi, kỵ sĩ không đầu bắt đầu trở nên rón rén tránh né con người, tìm đủ cách liên hệ với Kiều Thời để "đàm phán".

"Làm sao mới gỡ bỏ được năng lực dẫn đường này?" Giọng kỵ sĩ không đầu khàn đặc.

Chúng đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thể loại bỏ nó!

Kiều Thời chớp mắt: "Ơ? Đây chẳng phải là năng lực dẫn đường mà các anh vẫn muốn có sao? Gỡ đi thì tiếc lắm đấy!"

Nếu không nhờ kỵ sĩ không đầu có năng lực dẫn đường thì cuộc hẹn này còn chưa chắc đã sắp xếp được đâu!

Kỵ sĩ không đầu chỉ muốn gào lên: Cô gọi thứ này là năng lực dẫn đường á? Đây rõ ràng là năng lực giám sát ba trăm sáu mươi độ không góc chết thì có!

Nếu chỉ đơn thuần là một năng lực dẫn đường thì kỵ sĩ không đầu đã vui biết mấy. Nhưng vấn đề là cái năng lực này đi kèm quá nhiều "chức năng phụ" không cần thiết!

Nó biết ngay mà! Đời nào Kiều Thời tốt bụng đến mức nhường lại năng lực một cách vô tư như vậy? Đây rõ ràng là một cái bẫy to đùng!

Trong thoáng chốc, kỵ sĩ không đầu im re.

Nó sợ vừa mở miệng là sẽ tuôn ra một tràng chửi thề. Nhưng bây giờ nó còn có chuyện cần nhờ Kiều Thời, cơ hội thương lượng không dễ gì mới có được, nó tuyệt đối không thể lãng phí.

Nhưng Kiều Thời lại quá quen thuộc với kiểu im lặng này rồi.

Cô còn có kinh nghiệm hơn cả kỵ sĩ không đầu. Dù sao, lúc cô bị hệ thống hành lên bờ xuống ruộng, kỵ sĩ không đầu còn chưa biết đang lông bông ở xó xỉnh nào nữa kìa. Hơn nữa, chức năng dẫn đường này chẳng qua chỉ là một nhánh nhỏ trong cả đống chức năng của hệ thống mà thôi.

Kiều Thời tỏ vẻ đồng cảm, vỗ vỗ lên vai kỵ sĩ không đầu: "Tôi hiểu mà."

Đồng cảm thì đồng cảm nhưng trong lòng cô lại khá hả hê.

Bị hệ thống đày đọa trên người mình thì đúng là bi kịch, nhưng khi thấy nó bày trò với người khác, cô lại cảm thấy dễ chịu hẳn!

Đây chính là câu mà người ta hay nói “Chia sẻ nỗi đau sẽ làm nó vơi đi một nửa” sao?

Ngay khoảnh khắc ấy, Kiều Thời chợt cảm nhận được ánh mắt đầy u oán của kỵ sĩ không đầu.

Không sai, dị thường luôn cực kỳ nhạy bén với cảm xúc của con người. Kỵ sĩ không đầu cảm nhận được sự đồng cảm của Kiều Thời, cũng nhận ra luôn cả niềm vui ác ý của cô.

Lương tâm của Kiều Thời bị cắn rứt đôi chút.

Cô ho nhẹ một tiếng, vội vàng kìm lại niềm hả hê: "Ờm… bỏ năng lực dẫn đường của các anh thì tôi không làm được. Và tôi cũng có thể khẳng định với anh rằng, anh có đi tìm ai cũng vô ích."

Nếu những trò quái đản của hệ thống mà dễ giải quyết đến thế thì cô đã chẳng bị nó hành hạ suốt bấy lâu nay. Ngay cả Tử Thần cũng phải cam chịu, huống chi là những kẻ khác?

Không khí lập tức tụt xuống âm độ.

"Vậy có nghĩa là chúng ta chẳng còn gì để thương lượng nữa sao?"

Kỵ sĩ không đầu đúng là bị năng lực dẫn đường tra tấn đến phát điên, cũng thật sự có phần e dè Kiều Thời, nhưng nếu phải liều mạng một trận thì nó cũng chẳng ngại hủy diệt đôi chút đâu!

Nhận ra tình hình không ổn, Kiều Thời lập tức giơ tay ra hiệu: "Khoan đã, anh hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi đến đây là có thành ý đấy chứ!"

Cô chưa có ý định liều mạng với đám kỵ sĩ không đầu này đâu.

Bầu không khí dịu đi đôi chút nhưng kỵ sĩ không đầu vẫn nhìn Kiều Thời đầy nghi ngờ: Nó chẳng thấy chút thành ý nào từ Kiều Thời cả.

Đến lúc trổ tài diễn xuất rồi!

Với trò này, Kiều Thời đã quá thành thạo.

Chỉ thấy Kiều Thời nghiêm túc nói: "Các anh suy nghĩ thiển cận quá rồi! Tôi tặng các anh năng lực này, chẳng lẽ chỉ để chơi xỏ các anh thôi sao?"

Kỵ sĩ không đầu chỉ muốn phản bác ngay: Chẳng lẽ không phải?

"Tất nhiên là không rồi! Trên đời này làm gì có chuyện đơn giản như thế? Anh đâu có thích tôi, đúng không? Nếu tặng năng lực là để hại người ta, vậy sao anh không tặng lại tôi để hại tôi luôn đi?"

Kỵ sĩ không đầu trầm tư suy nghĩ.

Hình như có gì đó sai sai nhưng lại có vẻ hợp lý một cách kỳ lạ.

Chưa đợi nó nghĩ thông suốt, Kiều Thời đã tiếp tục dỗ dành, à không, hướng dẫn tận tình: "Năng lực vốn không có tốt hay xấu, quan trọng là anh có biết cách sử dụng nó hay không. Nếu anh không biết dùng năng lực nào đó, lẽ nào lỗi là do người đã tặng anh hay sao?"

Kỵ sĩ không đầu theo phản xạ lắc lắc cái đầu trống rỗng của mình.

Nhưng càng lắc, nó càng thấy có gì đó sai sai: Sao tự nhiên Kiều Thời lại thành "người tốt bụng", còn tất cả trách nhiệm thì bị đẩy hết lên đầu bọn nó rồi?

Kiều Thời mỉm cười nói: "Nhưng không sao, tôi không trách các anh đâu. Tôi đến đây cũng là để dạy các anh cách sử dụng năng lực này mà."

Đây quả là một phẩm chất cao thượng của việc lấy đức báo oán!

Ai rơi vào tình huống này mà không ngớ người cơ chứ?

Kỵ sĩ không đầu bất giác cảm thấy xúc động. Nhưng trong xúc động lại có chút gì đó bất an khó tả.

Song, vì Kiều Thời nói sẽ dạy nó cách sử dụng năng lực này, hơn nữa còn không hề đặt ra điều kiện nào! Kỵ sĩ không đầu lập tức tự dẹp bỏ cảm giác bất an ấy sang một bên.

Thế mà vừa nghe xong "hướng dẫn sử dụng", kỵ sĩ không đầu suýt chút nữa đã nổi đóa, mặc dù nó cũng chẳng có mặt để mà thể hiện sự tức giận.

Tóm gọn lại ý của Kiều Thời là, nếu các thông báo từ hệ thống khiến anh cảm thấy mất mặt, vậy thì đừng làm những chuyện có thể kích hoạt thông báo là được!

Câu này khác gì không nói đâu chứ?!

Tức là, chúng vẫn phải tiếp tục lén lút tránh né con người như bây giờ? Nếu chúng cam chịu như thế thì đã chẳng cần gọi Kiều Thời ra đây để thương lượng làm gì!

Kiều Thời giơ ngón tay lên lắc lắc: "Các anh hiểu sai vấn đề rồi. Tôi đâu có bảo các anh trốn tránh, mà là nên tuân thủ trật tự của xã hội bình thường."

Đi xe máy quá tốc độ sẽ bị cưỡng chế giảm tốc? Vậy thì đừng vượt quá tốc độ nữa là được mà!

Nhìn chằm chằm ai đó quá lâu sẽ kích hoạt thông báo? Vậy thì đừng giả thần giả quỷ nhìn chằm chằm người ta nữa!

Vào cửa hàng tiện lợi lấy đồ không trả tiền sẽ bị thông báo? Vậy thì móc ví ra trả tiền đi chứ sao!

Cứ hành xử như một người bình thường, tuy không thể đảm bảo hoàn toàn tránh được thông báo từ hệ thống nhưng ít nhất cũng có thể giảm thiểu phần lớn rắc rối.

Kỵ sĩ không đầu nghe xong ngẩn người.

Góc nhìn này chúng chưa từng nghĩ đến.

Nhưng nó vẫn thấy không phục. Làm người đã bị ràng buộc bởi bao nhiêu quy tắc, giờ biến thành dị thường rồi mà vẫn phải tuân theo, thế chẳng phải làm quái vật một cách vô nghĩa sao?

Kiều Thời vỗ vai nó an ủi: "Ấy dà, làm người ấy mà… làm ma ấy mà, đâu thể lúc nào cũng tính toán thiệt hơn!"

Kỵ sĩ không đầu bực bội nói: "Chính vì làm người đã chịu đủ mọi thiệt thòi, nên bây giờ làm ma rồi tôi mới không nhịn nổi nữa!"

Kiều Thời cảm thấy, những lời nó nói cũng có lý.

Nhưng cô lập tức lắc đầu nguầy nguậy, không được, không được, cô vẫn còn là con người, lập trường không thể lung lay! Chờ đến lúc cô thật sự thành ma rồi, muốn đấu tranh vì quyền lợi của ma cũng chưa muộn! Bây giờ chỉ có thể để kỵ sĩ không đầu chịu thiệt một chút thôi.

"Khụ… Ý tôi là, nhìn bề ngoài thì có vẻ các anh đang chịu thiệt nhưng thực ra, chính các anh mới là người được lợi nhất."

Kỵ sĩ không đầu hoàn toàn không hiểu nổi, chúng thì được lợi cái gì chứ?!

Kiều Thời bình thản nói tiếp: "Anh nghĩ xem, sau khi tuân thủ những quy tắc cơ bản, sẽ chẳng còn ai dám trêu chọc các anh nữa. Vì ai động đến các anh, người đó sẽ tự chuốc lấy cảnh mất mặt. Bình thường có ai được hưởng đặc quyền như vậy đâu?"

Dù sao thì đây cũng là một chức năng định vị sẽ can thiệp vào chuyện người khác, à không, là một chức năng sẽ thể hiện sự quan tâm đến con người. Khi cần thiết, nó sẽ nhắc nhở những người xung quanh cung cấp một số tiện nghi và sự chăm sóc cho bệnh nhân.

Khụ, đúng vậy, đây chính là đãi ngộ dành cho bệnh nhân.

Người bình thường mà nghe thấy hai chữ này, dù không ra tay giúp đỡ thì ít nhất cũng sẽ tránh xa.

Mặc dù Kiều Thời không hề muốn bị xem là “Bệnh nhân” nhưng phải công nhận rằng thân phận này cực kỳ hữu dụng.

Kỵ sĩ không đầu nghe Kiều Thời nói mà bất giác rung động.

Trước đây, nó nhất định sẽ khịt mũi coi thường lời nói của Kiều Thời. Nó muốn trừng phạt ai đó, chỉ cần kéo người đó vào giới vực là xong, cần gì phải phiền phức như vậy?

Nhưng giờ đây, sau khi đã đích thân nếm trải cảm giác xấu hổ đến chết đi sống lại này, kỵ sĩ không đầu bỗng nhận ra rằng việc khiến ai đó bị mất mặt đúng là một hình thức trừng phạt tinh vi!

Những thiệt thòi mà bản thân đã chịu, đương nhiên phải để người khác chịu nhiều hơn!

Kiều Thời không nhìn thấy biểu cảm của nó nhưng từ thái độ không phản đối gay gắt như ban đầu của nó, cô nhận ra có hy vọng, thế là Kiều Thời càng nói càng hăng!

"Mặc dù năng lực này có một chút tác dụng phụ gần như có thể bỏ qua, nhưng về bản chất, khả năng dẫn đường của nó thực sự rất mạnh đấy!"

"Cũng giống như anh vẫn thích uống nước có ga vậy, nếu anh còn thứ gì luyến tiếc ở thế giới này, còn nơi nào muốn đến, nó đều có thể giúp giúp anh tìm được đường đi!"

Kỵ sĩ không đầu nổi đóa: "Nhưng chính cô đã nói, muốn có cái gì cũng phải trả tiền! Cô cho bọn tôi tiền chắc?"

Bằng không, chúng lấy đâu ra tiền? Chẳng lẽ bắt chúng nó đi lắp ráp ốc vít trên dây chuyền sản xuất à?

Kiều Thời lập tức ôm chặt túi tiền của mình. Cô không có tiền!

Được rồi, Kiều Thời không hẳn là không có tiền. Dù sao cô cũng tìm được một công việc lương cao.

Nhưng tiền lương đổi bằng mạng sống, chẳng lẽ bắt cô nuôi mấy tên kỵ sĩ không đầu này sao?

Mơ đi!

Ngay cả cô còn phải nai lưng làm việc, dựa vào đâu mà chúng nó thành ma rồi lại được ăn không ngồi rồi?

Chuyện này hoàn toàn không hợp lý!

Những con ma ở độ tuổi này, chính là lúc phải cố gắng phấn đấu mới đúng chứ!

Đầu óc Kiều Thời xoay nhanh, thậm chí cô còn nghĩ ra công việc phù hợp với chúng: Đi giao đồ ăn.

Nếu kỵ sĩ không đầu ngoan ngoãn nghe lời như mấy con ở vương quốc mục nát thì cô đã có thể mở hẳn một chuỗi giao hàng rồi! Đến lúc đó cô có thể đấm vào mặt Meituan, đá vào mông Eleme luôn.

Kiều Thời tưởng tượng đến viễn cảnh đế chế thương mại của mình rồi quay sang nhìn kỵ sĩ không đầu, bỗng thấy tiếc hùi hụi.

Cô cũng chỉ nghĩ vậy thôi. Bởi vì nhìn cái vẻ "làm công là không bao giờ" của kỵ sĩ không đầu, Kiều Thời biết rằng nếu cô dám nói ra đề nghị này, kỵ sĩ không đầu sẽ lại trở mặt.

Kiều Thời đành nén lại ý định bóc lột chúng, nghiêm túc đưa ra một lời khuyên khách quan: "Bây giờ các anh đã khác trước rồi, cần gì phải cực khổ đi làm công nữa? Chỉ cần nhận những công việc mà mình có lợi thế, lại có thể tự định giá, kiếm tiền chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?"

Kỵ sĩ không đầu ngẫm nghĩ: "Bắt cóc tống tiền sao? Nghe cũng có lý đấy..."

Chúng chỉ cần quẳng con tin vào giới vực, ai cũng không thể tìm thấy. Đây chính là lợi thế nghề nghiệp.

Muốn bao nhiêu tiền thì tự mình hét giá. Đây chính là quyền tự định giá.

Hoàn hảo!

Kiều Thời: "… Ý của tôi là các anh có thể chạy xe."

Kỵ sĩ không đầu không cho là đúng, bắt cóc kiếm tiền chẳng nhanh hơn chạy xe à? Trí tuệ của con người chung quy vẫn kém hơn nó một bậc.

Lông mày của Kiều Thời giật giật.

Sơ suất rồi, cô vẫn còn quá tuân thủ pháp luật, không hợp với những con quái vật này.

Kiều Thời không muốn vì đề nghị của mình mà khiến thế giới xuất hiện thêm một đám bắt cóc không đầu ẩn hiện, lập tức nhắc nhở: "Đừng quên chúng ta vừa mới thống nhất là sẽ tạm thời tuân theo quy tắc của con người. Có hệ thống dẫn đường thế này, các anh có bắt cóc được không? Nhưng chạy xe thì khác, hợp pháp mà vẫn kiếm được nhiều tiền!"

Dĩ nhiên, cái gọi là chạy xe mà Kiều Thời nói đến cũng chẳng phải kiểu xe ôm bình thường, mà là phục vụ những người trong giới vực.

Những nơi mà xe bình thường không thể đến được, bọn kỵ sĩ không đầu lại có thể đến, rất ít người làm nghề này. Còn giá cả thì tùy chúng nó chặt chém... à, bàn bạc.

Khụ khụ, đừng nói Kiều Thời hố người mình. Những vấn đề liên quan đến giới vực, có thể giải quyết bằng tiền đều là vấn đề nhỏ.

Phần lớn những người trong giới vực đều không thiếu tiền, ngay cả Kiều Thời cũng vừa nhận được một khoản tiền thưởng kếch xù. Còn nếu thực sự thiếu tiền thì hoặc là không đi xe, hoặc là thương lượng giá cả. Dù sao cô đã dọn sẵn đường đi rồi, đi thế nào thì tùy họ thôi.

Kỵ sĩ không đầu nghe kế hoạch của Kiều Thời, đập hai tay vào nhau: "Quả nhiên, con người vẫn là loài lòng dạ hiểm độc nhất!"

Cứ quyết định làm vậy đi!

Nhìn sắc mặt Kiều Thời không ổn lắm, kỵ sĩ không đầu vội vàng sửa lời: "Ý của tôi là con người bình thường không ai nham hiểm bằng cô… à không…!"

Kiều Thời im lặng. Thôi vậy, cô người lớn không chấp kẻ không đầu. Coi như đang khen cô mưu trí hơn người vậy.

...

Giới vực: [Kỵ sĩ không đầu lạc đường].

Độ khó: Trung bình cao.

Thông tin đã biết: Giới vực phân tán. Chỉ có một kỵ sĩ không đầu thì sức chiến đấu sẽ không cao nhưng cơ chế lạc đường của giới vực này mới thực sự nguy hiểm. Khi bị không gian hỗn loạn bào mòn lý trí, bạn sẽ trở thành một kỵ sĩ không đầu. Hãy cố gắng tránh bị kéo vào giới vực này hoặc tìm cách thoát khỏi trạng thái lạc đường!

Tình trạng dọn dẹp: Kiều Thời đã sắp xếp cho các kỵ sĩ không đầu trong giới vực này một hệ thống dẫn đường. Gặp kỵ sĩ không đầu không cần hoảng sợ, chỉ cần trả một mức phí nhất định, bạn sẽ nhận được sự trợ giúp. Hồ sơ đã được niêm phong.

"Mẹ nó, Kiều Kiều, cậu lừa được chúng đi làm công thật hả?" Trương Vi nhìn báo cáo, không nhịn được mà xuýt xoa.

Kiều Thời nghiêm túc sửa lại cách nói của cô ấy: "Đây không phải làm công, mà là lao động tự do."

"… Sao tớ nghe còn thấy thảm hơn vậy?"

"Hơn nữa, tớ không có lừa chúng! Tớ chỉ cung cấp một chút định hướng cho cuộc đời chúng thôi. Thậm chí tớ còn không thu phí cơ mà!" Kiều Thời bày tỏ, không thể tùy tiện bôi nhọ sự trong sạch của người khác được! Tìm đâu ra người tốt như cô nữa chứ?

"Định hướng của cậu vừa khéo lại khiến chúng quên mất chuyện sau này sẽ phải chịu ràng buộc, đúng không?" Giọng điệu của Trương Vi hơi kỳ lạ.

Người ta vẫn bảo giới vực có từ trường đặc biệt, tồn tại hiện tượng “Ô nhiễm”, chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến Kiều Thời ngày càng đen tối hơn?

"Khụ, đây là một vấn đề triết học. Tớ cho rằng tự do là một khái niệm tương đối. Đều chịu sự ràng buộc, nếu ai đó cảm thấy đau khổ, họ sẽ thấy mất tự do. Nhưng nếu họ không cảm thấy đau khổ, đó chính là tự do."

Vì vậy không thể nói là Kiều Thời khiến chúng nó bỏ qua sự thật chịu sự ràng buộc.

Cách diễn đạt chính xác là Kiều Thời đã trao cho chúng tự do.

Trương Vi than thở: Nghe cũng có lý… con khỉ ấy!

Đúng lúc này, Mắt Kính đẩy cửa bước vào phòng họp: "Có nhiệm vụ mới."

Hai người thu lại vẻ mặt nói cười, cúi đầu xem tài liệu mà Mắt Kính gửi tới.

Giới vực: Chưa rõ

Độ khó: Chưa rõ

Thông tin đã biết: Nhân viên của một công ty game liên tục mất tích một cách bí ẩn, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Số người mất tích đã lên đến 7 người.

Trương Vi lướt xuống dưới nhưng chẳng còn thông tin nào khác.

"Ít thông tin thế này sao mà điều tra?"

"Vậy nên nhiệm vụ chính của chúng ta là điều tra. Các cô sẽ gia nhập công ty với tư cách thực tập sinh, còn tôi là lập trình viên." Mắt Kính quay lại với công việc cũ của mình.

Phương pháp điều tra này cần phải ít gây chú ý nhất có thể, nên đương nhiên sẽ giao cho người có vẻ ngoài bình thường nhất trong bộ phận đi. May mắn là cả ba người họ phối hợp khá ăn ý, lại có thời gian, nên nhiệm vụ này được giao cho họ.

Kiều Thời hỏi ngay: "Không có dấu vết gì là sao?"

"Chính là nghĩa trên mặt chữ, không có dấu vết của người khác gây án, cũng không có dấu vết của sự hình thành giới vực. Chúng tôi không thể xác định chắc chắn liệu đây có phải là một vụ án liên quan đến giới vực hay không."

Giới vực xâm nhập vào hiện thực, thường sẽ dẫn đến việc một không gian nào đó bị nuốt chửng.

Ví dụ khi ký túc xá của Kiều Thời bị kéo vào giới vực, thực tế không thể tìm thấy ký túc xá đó nữa. Hay khi căn cứ huấn luyện bị đưa vào phạm vi của vương quốc mục nát, sẽ không còn ai có thể vào được khu vực đó. Những tình huống như vậy là dấu hiệu rõ ràng của sự hình thành giới vực.

Mà nhà riêng và công ty của những người mất tích không xuất hiện dấu vết giới vực rõ ràng, không có bằng chứng trực tiếp nào chứng minh đây là hiện tượng dị thường.

Dù là tự nguyện mất tích hay có người gây án, rất khó để thực hiện mà không để lại dấu vết gì. Vì thế không thể loại trừ khả năng có sự can thiệp của giới vực, hoặc người trong giới vực đã sử dụng sức mạnh siêu nhiên để gây án.

Vì vậy, vụ án này tạm thời sẽ được giao cho bộ phận dọn dẹp điều tra.

Nếu điều tra ra không liên quan đến giới vực hay người trong giới thì cuộc điều tra sẽ quay lại trình tự bình thường, họ không cần can thiệp nữa.

Nếu có liên quan, họ sẽ xử lý theo tình hình.

"Khi vào công ty, đừng để lộ là hai người quen biết tôi." Mắt Kính nhắc nhở.

Nếu đây là vụ án do giới vực gây ra, quen biết nhau cũng không sao.

Nhưng nếu là người trong giới gây ra, thân phận của họ có thể ảnh hưởng đến kết quả điều tra.

Mắt Kính là lão làng trong bộ phận dọn dẹp, có nhiều người trong giới vực biết đến anh ấy, nếu kẻ gây án nhận ra anh ấy, có thể sẽ tránh mặt anh ấy mà hành động, ảnh hưởng đến tiến trình điều tra.

Tuy nhiên, Kiều Thời và Trương Vi mới gia nhập bộ phận dọn dẹp không lâu, người biết đến họ không nhiều, lại là sinh viên mới tốt nghiệp, thân phận trong sạch. Cả ba điều tra riêng lẻ là phù hợp nhất.

Kiều Thời và Trương Vi nhìn nhau, đồng thanh nói: "Tôi biết rồi."

Bình Luận (0)
Comment