Tòa nhà văn phòng bình thường. Vị trí làm việc bình thường. Công việc bình thường.
Kiều Thời nhớ rõ, không lâu trước đây, bản thân mình đã cố gắng muốn tìm một công việc như thế này.
Một giọng nói trong trẻo cắt ngang cảm xúc của cô: “Kiều Thời, Trương Vi, hôm nay hai người mới tới, trước tiên hãy làm quen một chút về cách phân phối tài khoản và quy trình làm việc trên các nền tảng của công ty chúng ta. Trước giờ tan làm gửi báo cáo tóm tắt công việc vào email của tôi.”
“Vâng.” Hai người vội vàng trả lời.
Kiều Thời và Trương Vi được phân công tới phòng vận hành.
Đây là công ty game rất có tiếng trong ngành, Kiều Thời và Trương Vi đều đã chơi một số game siêu hot của công ty.
Công ty có quy mô rất lớn, mất tích vài người căn bản không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của công ty. Mọi người đi làm tan tầm như thường, nhiều nhất là sau khi cơm nước xong sẽ thảo luận một chút lý do tại sao hôm nay XX không tới. Nếu ở phòng làm việc khác nhau, thậm chí còn không biết có chuyện như vậy.
Vì bộ phận dọn dẹp cố tình giữ kín, công ty cũng không muốn khiến tình tình trở nên ầm ĩ nên rất ít người biết được những chuyện liên quan đến vụ mất tích này.
Người biết được thân phận của đám người Kiều Thời chỉ có một số cấp cao hiếm có cơ hội chạm mặt, tất nhiên trưởng phòng không nằm trong số đó.
Lãnh đạo nói với họ một câu, họ liền không để ý hai thực tập sinh nhỏ kia nữa: “Các tổ làm dự án hoạt động nghỉ hè tới đâu rồi? Mười giờ sẽ mở cuộc họp báo cáo.”
Nhìn thấy cả phòng đều bận rộn, lúc này lãnh đạo mới quay về văn phòng của mình.
Những thực tập sinh như Kiều Thời và Trương Vi không thuộc bất kỳ tổ hạng mục nào. Tổ nào cần nhân lực đều có thể chọn h, nên các cô cần phải hiểu rõ tình hình của từng tổ.
Điều này rất đúng ý của bọn họ, dễ dàng để hai người thu thập thông tin.
Số người mất tích ở phòng vận hành bây giờ là hai người.
Một người vừa mới mất tích vào hôm qua, một người thì mất tích trước đó 5 ngày. Hai người không cùng một tổ hạng mục.
Kiều Thời nhìn nơi làm việc của hai người cách nhau rất xa. Tư liệu cá nhân của bọn họ cũng không có điểm chung nào.
Trước mắt, tất cả người mất tích đều có chung một tình huống: Ngoại trừ chung một công ty, dường như không còn tìm được điểm chung nào khác.
Chẳng lẽ chỉ tùy tiện chọn người trong công ty? Vậy tại sao lại là công ty này?
Kiều Thời không có bấ kỳ manh mối nào.
“Kiều Thời đúng không, in giúp tôi mười bản tài liệu này.”
“Trương Vi, đến phòng kế hoạch thúc giục họ làm dự án nghỉ hè.”
“…”
Hoạt động nghỉ hè sắp đến, đây là một trong những thời điểm bận rộn nhất của phòng. Kiều Thời và Trương Vi mới tới, cũng nhanh chóng được phân công làm mấy việc lặt vặt, đến giờ nghỉ trưa mới có thể nghỉ ngơi.
Cũng là có chỗ tốt. Các cô và mọi người trong tổ quay như chong chóng, nhanh chóng tìm được chỗ ăn cơm.
Có mấy người ngồi trong nhà ăn. Vào thời điểm này, tất nhiên chính là thời gian tám chuyện.
“Hoàng Khánh đúng là kiêu ngạo thật, hôm qua cãi nhau với tổng thanh tra nói sẽ nghỉ việc, vậy mà hôm nay thật sự không đến luôn.”
“Phía trên có người chở che cho thì thoải mái rồi. Hôm nay cũng không thấy tổng thanh tra nói gì anh ta. Kết quả công việc đều chất lên người chúng ta đây này.” Đồng nghiệp cùng tổ với Hoàng Khánh bĩu môi nói.
“Được rồi, anh ta ở đây hay không thì có khác gì nhau? Anh ta không ở đây thì sẽ yên tĩnh hơn đó.”
Hoàng Khánh chính là nhân viên mất tích tối qua. Bởi vì thích chơi game cho nên được gia đình sắp xếp vào phòng vận hành của công ty game này. Vào công ty chưa được 1 năm, là một tên con ông cháu cha ngày nào cũng lười biếng.
Hoàng Khánh bị mất tích sau khi tan làm về nhà tối qua. Đúng vậy, nhân viên mất tích không nhất thiết đều mất tích ở công ty.
CCTV gần chỗ Hoàng Khánh chỉ quay được hình ảnh anh ta về nhà nhưng không có hình ảnh anh ta rời nhà, anh ta lại sống một mình, vì vậy không thể xác nhận thời gian cụ thể anh ta mất tích.
Nhóm đồng nghiệp biết Hoàng Khánh không đi làm nhưng lại không biết anh ta đã bị liệt vào một trong những nhân viên mất tích.
Đương nhiên thông tin bọn họ có sẽ không thể nhiều bằng Kiều Thời và Trương Vi của bộ phận dọn dẹp rồi.
Nhưng nếu bọn họ không nói, Kiều Thời và Trương Vi cũng không biết trước khi Hoàng Khánh mất tích anh ta đã từng mâu thuẫn với tổng thanh tra.
Hai người họ nhìn nhau một cái, lặng lẽ nhớ kỹ thông tin này. Không rõ chuyện này và chuyện Hoàng Khánh mất tích có quan hệ gì không, nhưng những thông tin không được ghi trên giấy nên sẽ là trọng điểm được các cô chú ý.
Có đồng nghiệp còn muốn tiếp tục phê phán một chút về vị con ông cháu cha này.
Nhưng đồng nghiệp bên cạnh khôn khéo kéo người nọ một cái, mặt không biến sắc nói: “Thật ra có liên quan cũng không sao cả, ai mà không muốn có quan hệ chứ? Chỉ là Hoàng Khánh đáng ghét quá thôi.”
Anh ta vừa nói vừa quan sát phản ứng của Kiều Thời và Trương Vi.
Mặc dù các cô không tiết lộ gia thế của mình nhưng người thông minh sẽ nghĩ rằng: Thời gian tuyển dụng của công ty đã qua từ lâu, lý lịch của hai người này không giống như kiểu được tuyển dụng vào…
Vậy tình huống của các cô là thế nào? Mắng chửi mấy đứa con ông cháu cha, vậy chẳng phải là chỉ hòa thượng mắng con lừa trọc sao?
Loại chuyện này, có thừa nhận hay không cũng không sao cả. Bởi vì người khác đều có suy nghĩ của mình.
“Khụ, khụ, bị phát hiện rồi… Thật ra chúng tôi đã nhờ người nhà giúp tìm chút quan hệ. Nhưng mà chúng tôi sẽ chăm chỉ làm việc trong này, có thể giúp chúng tôi giữ bí mật được không?”
Kiều Thời và Trương Vi dứt khoát thuận thế thừa nhận. Còn có cách nào tốt hơn để kéo quan hệ bằng cách tiết lộ một hai bí mật đâu?
Thái độ của nhóm đồng nghiệp trở nên ôn hòa hơn một chút.
Nhìn thấy đề tài sắp chuyển sang hướng không liên quan, Kiểu Thời lập tức mở miệng: “Đúng rồi, tôi thấy hình như phòng làm việc bên cạnh có người nhưng cây xanh ở trên bàn cô ta đã héo hết, hôm nay cũng không thấy đi làm, là do xin nghỉ rồi sao?”
Vị trí làm việc của Trần Linh ở kế bên Kiều Thời, 5 ngày trước còn ở công ty tăng ca, sau đó không thấy tung tích.
“Cô nói chị Linh sao… có người nói chị ấy mất tích rồi!”
Đồng nghiệp nhỏ giọng: “Nhưng tôi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.”
Kiều Thời phối hợp lộ ra vẻ mặt căng thẳng, sau đó cũng nhỏ giọng: “Còn có gì càng không đơn giản hơn mất tích sao?”
“Nào nào, một người hoàn toàn bình thường sao có thể mất tích không biết lý do chứ? Sự thật chỉ có một!” Một đồng nghiệp bày ra dáng vẻ Conan: “Cô ta liên quan đến một vụ án. Tôi thấy người của cảnh sát tìm tổng thanh tra nói chuyện.”
“Cô ta dính vào vụ án gì?”
“Điều này không thể nói được. Có người nói cô ta tiết lộ bí mật của công ty. Cho nên sau khi cô ta nghỉ việc, dự án do cô ta phụ trách đã bị đổi rồi.”
Kiều Thời hơi trầm ngâm: “Người vừa đi thì dự án lập tức bị đổi… quan hệ của cô ta và tổng thanh tra không tốt sao?”
“Ặc, vậy cũng không phải. Với tính cách của cô ta thì không có mối quan hệ quá tốt với ai, cũng không có mối quan hệ không tốt với ai đâu.”
“Việc điều chỉnh dự án chỉ là do người tiếp nhận thích phong cách khác biệt. Kiều Thời, đừng nghe anh ta nói bậy hay bí mật công ty gì đó. Chị Linh không phải loại người như vậy. Chị ấy thật sự rất thích công việc này… mặc dù chúng tôi cảm thấy người thích công việc này rất là bất thường.”
Nhắc tới Trần Linh, giọng điệu của nhóm đồng nghiệp không hề tùy tiện như khi nhắc đến Hoàng Khánh.
Người khác chỉ cảm thấy nếu kiểu người như Hoàng Khánh xảy ra chuyện, vậy tám phần là anh ta đã làm gì người khác.
Mà về phía Trần Linh, mọi người đều cảm thấy cô ta đã gặp chuyện gì rồi, chỉ là không thể xác định được rốt cuộc người đã đã gặp chuyện gì.
Lúc này, Trương Vi đột nhiên nói một cách thần bí: “Mọi người có cảm thấy hình như chuyện này có liên quan đến thế lực thần bí nào đó không?”
“Thế lực thần bí gì?”
Trương Vi khoa tay múa chân một chút: “Chính là mấy chuyện huyền bí thường thấy ấy, tăng ca đến đêm khuya, tất cả đèn trong văn phòng đột ngột bị tắt. Sau đó, có một bàn tay vươn ra từ phía sau…”
Không thể không nói Trương Vi là người rất chuyên nghiệp khi nói về chủ đề này. Cô ấy nói chưa được hai câu, lập tức kéo ra một câu chuyện huyền bí.
Cũng không biết có phải do chịu ảnh hưởng từ năng lực của cô ấy hay không, cô ấy càng ngày biết cách tạo ra bầu không khí.
Nhóm đồng nghiệp theo bản năng nín thở.
Kiều Thời cần phải thu thập thông tin nhưng lại không thể để đồng nghiệp chịu ảnh hưởng quá lớn, đành phải cắt ngang: “Chỉ thấy lãnh đạo đứng ở phía sau, ông ấy bảo bạn về nhà tăng ca, đừng có lãng phí điện nước của công ty.”
Bầu không khí kinh khủng đã hóa thành mây khói.
Sắc mặt nhóm đồng nghiệp như sống trở lại, họ phàn nàn: “Ôi, đây là cốt chuyện chủ nghĩa hiện thực kinh dị gì thế này.”
Sau đó, có người vỗ vai Trương Vi: “Phòng kế hoạch cần người nhân tài như vậy. Ban nãy tôi cũng đã bị dọa sợ đó.”
“À với lại, trong phòng kế hoạch có một người, lão nói trong công ty có những sự kiện bí ẩn đó.”
Trương Vi giống như tìm được tri kỷ, tinh thần phấn chấn: “Ai á?”
“Hình như là Tiểu Uông đó… nhưng mà hai ngày nay anh ta cũng xin nghỉ rồi.”
Sau khi ăn trưa, nhóm đồng nghiệp đi về trước.
Kiều Thời và Trương Vi giống như hai con cá muối, lộ rõ nguyên hình nằm liệt tại chỗ.
“Mệt quá..”
Bây giờ các cô giống như một người làm hai công việc, lúc nào cũng phải để mắt đến đủ loại manh mối, có thể không mệt sao?
“Nếu đã nói chúng ta đi vào bằng cửa sau, vậy chúng ta còn chăm chỉ thực tập làm gì? Chúng ta phải học hỏi Hoàng Khánh một chút!”
“Có lý!”
Các cô không thể để lộ ra thân phận nhân viên dọn dẹp, thành thật đóng vai thực tập sinh. Mà suýt nữa quên mất thực tập sinh cũng được chia thành con ông cháu cha và không phải con ông cháu cha.
Hai người tán gẫu vài câu rồi lại bày ra dáng vẻ cá muối: “Bọn họ nói đến Tiểu Uông ở phòng kế hoạch, rất có thể là manh mối.”
Bộ phận dọn dẹp có tư liệu của công ty này, tất nhiên họ cũng biết Tiểu Uông là ai.
Nhưng điều thú vị hơn đó là, trước đây người này không phải trọng điểm mà họ chú ý đến.
Dựa theo tư liệu của bộ phận dọn dẹp, phòng kế hoạch có người mất tích. Nhưng người mất tích lại không phải Tiểu Uông này.
Tiểu Uông xin nghỉ nhưng mà anh ta dựa theo quy trình xin nghỉ bình thường của công ty để xin nghỉ. Trong tư liệu cũng không đề cập đến đánh giá về Tiểu Uông đối với vụ án mất tích của công ty.
“Cậu nói xem, có khi nào số người mất tích không chỉ có bảy người không?”
Những người xin nghỉ nhìn như bình thường giống Tiểu Uông… có lẽ cũng đã bị trúng chiêu rồi?
“Tìm anh ta xác nhận một chút.” Kiều Thời nói: “Ngoài ra, dựa theo thông tin mà bọn họ tiết lộ tới nay, Trần Linh và Hoàng Khánh không phải không có điểm chung.”
Điểm giống nhau đó là: Nhân duyên trong công ty của bọn họ không được tốt lắm.
Mặc dù nguyên nhân khiến nhân duyên của hai người không được tốt hoàn toàn khác nhau: Hoàng Khánh là do không biết làm người tốt, còn Trần Linh là do tự không thích kết thân với người trong công ty.
Nhưng kết quả được hình thành thật sự có thể được gọi là điểm chung.
Khi Kiều Thời nhìn thấy cái cây bị héo kia, cô đã có một suy đoán.
Nếu muốn có mối quan hệ tốt hơn với đồng nghiệp, vậy thì cũng nên tiện tay giúp cô ấy tưới cây chút đúng không?
Sau đó lời nói của nhóm đồng nghiệp đã chứng thực suy đoán của Kiều Thời.
Ánh mắt Trương Vi sáng lên: “Chúng ta có thể kiểm tra những người mất tích khác, xem thử có tình huống nào tương tự như vậy không? Nếu đúng như đã nói, vậy đó có thể là manh mối quan trọng!”
Tiêu chuẩn tuyển người của “Kẻ trong tối” dần dần sáng tỏ.
“Ừm, chúng ta cũng hỏi thăm tiền bối Mắt Kính bên kia một chút, xem anh ấy có tra ra được manh mối gì không.”