Đáng tiếc là manh mối mà Kiều Thời đưa ra vẫn bị cắt đứt: Trong số những người mất tích khác, có những người rất biết dùng thủ đoạn trong công ty.
Bên Mắt Kính cũng đưa mà một số giả thuyết nhưng lại bị bác bỏ.
Loại cảm giác bận rộn vô ích này thật khiến người khác chán nản.
Nhưng mà trước khi bọn họ đến đây cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi. Nếu như vụ án này dễ điều tra như vậy thì đã không tới tay bọn họ, cũng đâu có nhiều “thứ bí ẩn” như vậy đâu.
Nhưng có một manh mối vẫn chưa bị cắt đứt hoàn toàn: Trương Vi đã gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho Tiểu Uông của phòng kế hoạch kia nhưng lại không liên lạc được.
Trương Vi chuẩn bị đích thân đi tìm người.
Vì vậy, tới giờ “tan làm”, ba người của bộ phận dọn dẹp bắt đầu phân ra ba đường:
Trương Vi đi điều tra tình hình của Tiểu Uông;
Mắt Kính kiểm tra lại tuyến đường hoạt động của nhân viên trước khi mất tích, thông tin Internet mà họ để lại,…
Kiều Thời được coi là “bình thường” nhất, cô chỉ ở lại tăng ca.
Không phải Kiều Thời phải tăng ca, cũng không phải là bộ phận dọn dẹp không có nhân viên giúp đỡ… chỉ là sau khi tan làm thì phân công nhau hành động, chuyện này đã được bọn họ quyết định từ lâu.
Nếu như những người mất tích ngoại trừ điểm giống nhau là cùng công ty, thì còn có điểm chung đặc biệt khác, đó là: Bọn họ mất tích khi đều ở một mình, không có người làm chứng, cũng không có trong CCTV.
Không biết phân công nhau hành động có thể điều tra ra được thứ gì khác hay không, nhưng chắc chắn có hy vọng hơn việc dính chùm vào nhau.
Không còn cách nào khác, lúc này manh mối có hạn, đám người Kiều Thời cũng chỉ có thể thử một số biện pháp khác để thử vận may.
Ở cửa nhà trọ nào đó.
Trương Vi đã gõ cửa một lúc rồi.
“Anh Uông, nếu anh có ở nhà thì hãy mở cửa ra đi. Nếu không có nhà tôi sẽ gọi chủ nhà của anh mở cửa đó.”
Thật ra Trương Vi chỉ đi theo quy trình, trong lòng cô ấy đã dự tính tới trường hợp người này mất tích rồi.
Trước khi tới gõ cửa, Trương Vi đã đến văn phòng quản lý tài sản để xác nhận CCTV trước: Có thể thấy được hình ảnh Tiểu Uông về nhà, sau đó không còn thấy anh ta ra ngoài nữa.
Điều này rất phù hợp với đặc trưng của người mất tích.
Nhưng vào lúc này, Trương Vi nhạy bén thấy độ sáng của mắt mèo trên cánh cửa kia có thay đổi!
Điều này có nghĩa là, sau cửa có người đang quan sát bên ngoài…
Trương Vi lập tức đề phòng. Nếu người này là nhân viên mất tích thì tốt, còn nếu không phải người mất tích thì có rất nhiều hành động khả nghi…
Cô ấy vừa liên lạc với các thành viên trong nhóm để báo cáo manh mối, vừa bình tĩnh nhận lấy chìa khóa từ tay chủ nhà.
“Tôi sẽ đợi thêm hai phút nữa. Nếu như không có ai, chủ nhà của anh sẽ mở cửa ra giúp tôi.”
Nói xong, Trương Vi mạnh mẽ mở cửa, đạp một cước đi vào!
Người bên trong đang suy nghĩ nên làm thế nào để ứng phó với mối nguy hiểm “sau hai phút”, nhưng sao mà ngờ được cái gọi là “hai phút” chính là một đòn nhử? Trương Vi vốn dĩ không định cho anh ta thời gian phản ứng!
Người bên trong hoảng hốt theo bản năng muốn chạy ra ngoài. Nhưng trước mặt lại là một cái chân gạt anh ta ngã, giây tiếp theo, anh ta bị Trương Vi gắt gao đè xuống đất.
Ngay cả bản thân Trương Vi cũng hơi ngơ ngác. Gì thế? Đơn giản như vậy sao?
Cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận đánh nhau ác liệt rồi đó.
Kết quả ngay cả vũ khí còn chưa lấy ra, người đã bị khống chế.
Mặc dù người bị cô ấy ấn ngã trên mặt đất đang nước mắt nước mũi tèm lem khắp mặt, nhưng Trương Vi cũng không bị mù mặt, tất nhiên có thể xác định anh ta chính là “Tiểu Uông” mà mình muốn tìm.
Trông anh ta có vẻ rất sợ hãi, miệng liên tục nói: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi…”
Trên đầu Trương Vi đầy sọc đen, người nào không biết nhìn thấy một màn này còn tưởng rằng cô ấy mới là nhân vật phản diện đó.
Trương Vi khuyên chủ nhà muốn hóng hớt rời khỏi trước, sau đó mới nói: “Anh Uông, tôi sẽ không làm anh bị thương. Tôi tới để tìm hiểu tình hình của anh.”
Bây giờ người này giống như chim sợ cành cong, Trương Vi không biết nên hỏi thế nào.
Tiểu Uông không lên tiếng.
Anh ta nhìn bản thân đang bị ghìm xuống đất rồi nhìn Trương Vi, như là đang nói: Cái này nhìn thế nào cũng thấy đâu có giống là “sẽ không bị thương”?
“Bởi vì anh không mở cửa cho tôi, còn có ý định chạy trốn. Hành vi rất đáng nghi, cho nên tôi chỉ có thể áp dụng biện pháp mạnh.”
“Không phải, chị hai à, đây là nhà của tôi. Tôi không muốn mở cửa cho người lạ, người lạ xông vào nhà tôi, tôi chỉ có thể chạy, cái này không đúng sao?”
Trương Vi không để ý đến lời biện hộ này: “Tôi không phải người lạ, tôi là người hiểu biết vụ án của anh. Tôi cũng đã đưa giấy tờ tùy thân ra, chắc anh đã thấy rõ qua mắt mèo rồi chứ.”
Tất nhiên giấy tờ tùy thân Trương Vi đưa ra không phải của bộ phận dọn dẹp, người bình thường không biết sự tồn tại của tổ chức này.
Để thuận tiện cho công việc, nhân viên dọn dẹp được trang bị các giấy tờ tùy thân của nhiều bộ phận nhà nước, cần loại nào thì dùng loại đó, hơn nữa số seri và thông tin nhận dạng đều có thể tra cứu trong hệ thống chính thức.
Trương Vi quan sát anh ta một cách kỹ lưỡng: “Dường như anh cho rằng vụ án đồng nghiệp mất tích còn có ẩn tình khác nhưng hề không báo cáo, trái lại còn tự mình xin nghỉ.”
“Ngoài ra, chiều hôm nay tôi đã liên lạc với anh nhưng anh không bắt máy, cũng không trả lời tin nhắn.”
Mặc dù bây giờ người này cư xử như một người bình thường tay trói gà không chặt, nhưng hiềm nghi trên người anh ta vẫn còn rõ ràng.
“Ách… chuyện đó đều có nguyên nhân!”
Tiểu Uông cố gắng biện luận cho bản thân.
“Tôi cũng muốn nói thật nhưng mọi người có tin đâu, có khả năng sẽ tự đem lại phiền phức cho tôi nữa!”
Tiểu Uông có mối quan hệ không tệ với người mất tích của phòng kế hoạch, sau khi tan làm sẽ cùng nhau chơi game.
Khi người đó mất liên lạc, Tiểu Uông bắt đầu chơi một mình. Sau đó, anh ta gặp được một chuyện rất kỳ lạ: Có một tài khoản lạ gọi anh ta trên kênh chat cộng đồng.
Tài khoản kia tự xưng là đồng nghiệp mất tích. Anh ta có thể nói ra thân phận của Tiểu Uông, cũng có thể nói ra thân phận của mình, còn nói: “Chạy mau! Nếu không anh sẽ là người kế tiếp!”
Tiểu Uông còn tưởng đây là trò đùa quái đản của người quen nào đó, đang muốn mắng lại. Lúc này, anh ta đã bị tài khoản lạ kia đánh chết và thoát khỏi game.
Tiểu Uông không ngừng nhớ về chuyện này, càng nghĩ càng tức nhưng lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn…
Hôm sau khi đi làm, anh ta cố tình đi nghe ngóng một chút về người đột nhiên biến mất giống như đồng nghiệp đó.
Sau đó anh ta lại càng chắc chắn, khẳng định có chuyện đáng sợ gì đó đang xảy ra!
Chỉ là anh ta cũng không biết rốt cuộc chuyện đáng sợ đó là gì. Nhưng những người làm kế hoạch có trí tưởng tượng rất phong phú, anh ta có thể nghĩ đến rất nhiều chuyện!
Tiểu Uông chỉ cảm thấy ai trong công ty cũng đều rất khả nghi, tựa như có thứ gì đó sắp nhảy ra khỏi màn hình máy tính tối đen kia …
Ngày đó Tiểu Uông xin nghỉ, sau đó vẫn đợi ở nhà không đi ra ngoài, đói bụng thì ăn mì ăn liền.
Anh ta tắt điện thoại và máy tính, bởi vì anh ta cảm giác đây có thể là một trong những nguồn gốc của sự kỳ lạ. Nên lúc này Trương Vi mới không liên lạc được với anh ta.
Mặc dù lúc gõ cửa Trương Vi cũng đã giới thiệu nhưng Tiểu Uông bây giờ thấy gì cũng sợ, theo bản năng cho rằng Trương Vi chính là “nguy hiểm” tìm đến cửa.
Một người sống sờ sờ có thể đột nhiên biến mất không một tiếng động. Vậy thì cũng dễ dàng giả mạo thân phận đúng không?
Dù sao Tiểu Uông đã từng thấy những điều vượt quá sức tưởng tượng tương tự rồi.
Trương Vi: …
Trương Vi kéo tai nghe ra, liên lạc với Kiều Thời và Mắt Kính: “Đã giải trừ báo động. Nhưng mà chuyện của anh ta vẫn nên tiếp tục điều tra.”
Nếu như điều mà anh ta gặp không phải là một trò đùa quái đản, vậy thì anh ta đã từng nói chuyện với “Người đã mất tích” kia, sẽ có nhiều manh mối hơn!
Thứ nhất, tại sao người đã mất tích có thể trao đổi với anh ta thông qua con game kia?
Thứ hai, Tiểu Uông thật sự đã thoát khỏi số phận “Trở thành người mất tích tiếp theo”, tại sao lại như vậy chứ?
Khi làm rõ được hai vấn đề này, bọn họ sẽ tiến gần đến sự thật hơn.
Mắt Kính nói: “Tôi sẽ điều tra game này một chút, còn nữa, đem điện thoại của anh ta lại đây.”
Tất nhiên điện thoại của những người mất tích để lại đã được điều tra nhưng lại không tìm được thông tin đặc biệt nào.
Nhưng Tiểu Uông không mất tích, lại còn cung cấp manh mối chỉ ra phương hướng, có lẽ lần này sẽ khác.
“Không thành vấn đề.”
Trương Vi quay đầu, đối diện với vẻ mặt nịnh nọt của Tiểu Uông.
Thái độ của người này đã thay đổi 180 độ: “Chị hai à, chắc cô đến từ bộ phận đặc biệt trong truyền thuyết đúng không? Làm ơn cứu tôi với! Tôi chỉ biết là tôi đã gặp được chuyện không đơn giản thôi!”
Trương Vi không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Như anh đã thấy, chúng tôi cần sự phối hợp của anh. Chỉ có như vậy, chúng tôi mới có thể giúp anh.”
“Phối hợp, nhất định phối hợp.” Nói xong, Tiểu Uông dừng lại một chút, nghi ngờ nói: “Nhưng có thể xóa lịch sử duyệt web của tôi trước được không? Tôi cảm thấy thứ này không giúp ích được gì cho việc điều tra của các cô, chỉ gây ra sự phiền phức không cần thiết mà thôi!”
Trương Vi: “… Không thể.”
Vẻ mặt Tiểu Uông thay đổi mấy lần, cuối cùng dừng lại ở vẻ mặt chuẩn bị đối mặt với cái chết: “Được, được rồi.”
…
Nghe thấy bên Trương Vi và Mắt Kính có tiến triển, Kiều Thời thả lỏng hơn rất nhiều.
Sau khi sắp xếp xong số liệu này, cô sẽ tan làm!
Kiều Thời duỗi thắt lưng. Máy tính ở vị trí làm việc của Trần Linh bên cạnh đang nhấp nháy ánh sáng yếu ớt.
Đừng hiểu lầm, đây không phải hiện tượng kỳ dị. Là bởi vì có vài dữ liệu chỉ có ở trong máy của Trần Linh, Kiều Thời phải dùng máy tính của cô ta nhập liệu.
Sau đó, cô đứng dậy đi đến máy in, đợi nó in ra tờ giấy A4.
Lúc này Kiều Thời không nhận ra, tệp đang được mở ra trên máy tính của Trần Linh không ngừng xuống dòng. Giống như là có người đang liên tục nhấn phím enter vậy.
Trong toàn bộ văn phòng ngoại trừ Kiều Thời ra thì không còn ai khác.
Kiều Thời lấy được tài liệu từ máy in rồi quay lại tắt máy tính.
Máy tính hiện ra hộp thông báo: “Bạn có muốn lưu những thay đổi đã thực hiện trong tài liệu này không?”
“Hửm?”
Rốt cuộc thông báo này cũng khiến Kiều Thời chú ý đến.
Cô chỉ sao chép một chút số liệu, không có đụng vào gì khác, càng không có ấn sai chỗ nào.
Kiều Thời đóng hộp thông báo lại rồi nhìn cái tệp kia, mau chóng nhận ra có nhiều khoảng trống lớn đột nhiên xuất hiện trên màn hình.
Kiều Thời vô thức nhìn xung quanh văn phòng, tự hỏi khi cô đang in tài liệu, khả năng có người bước vào cao bao nhiêu.
Sau đó, cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Mắt Kính bằng một tay: Các anh đã kiểm tra đồ vật của nhân viên mất tích rồi đúng không? Máy tính làm việc của Trần Linh cũng kiểm tra rồi chứ? Có vấn đề không!
“Kiểm tra rồi…”
Nhưng lúc đó không kiểm tra ra được điều gì.
“Cảnh giác xung quanh! Tôi lập tức qua ngay.” Mắt Kính vẫn còn ở trong công ty, chỉ là không ở tầng này.
Không cần Mắt Kính nhắc nhở, Kiều Thời cũng biết.
“Không cần trốn nữa, tôi đến để gặp đằng ấy.” Cô bình tĩnh nói.
Tất nhiên Kiều Thời chưa nhìn thấy gì, chỉ tùy tiện nói bừa một câu thôi.
Nhưng đáp lại lời cô chỉ là sự im lặng chết chóc. Im lặng đến mức ngay cả chút tạp âm phát ra từ máy tính cũng rất rõ ràng.