Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 43

Lúc này, Kiều Thời bỗng nghe thấy tiếng xoẹt xoẹt vang lên.

"Ai đó?" Kiều Thời lập tức cảnh giác.

"Khụ khụ, ký chủ, là tôi đây. Vừa rồi chỉ là chút tạp âm khi hệ thống khởi động thôi." Giọng hệ thống nhẹ nhàng trấn an: "Ký chủ đừng căng thẳng, hệ thống đã mở gói quà tăng ca an toàn dành riêng cho cô rồi."

Kiều Thời: ?

Cái gì cơ? Gói quà tăng ca an toàn? Nghe cái tên thôi đã thấy không hay ho gì rồi!

Hệ thống nghiêm túc giải thích: "Xin ký chủ đừng hiểu lầm. Gói quà này không nhằm mục đích vắt kiệt giá trị thặng dư của ký chủ mà chỉ để giúp cô thích nghi với môi trường làm việc thôi. Hiện tại ký chủ đang rất cần hỗ trợ."

Kiều Thời đang được cử đến công ty này để "làm dự án", lại phải một mình tăng ca trong văn phòng.

Ban đêm, môi Tr**ng X* lạ, không gian vắng vẻ, đống công việc đầy bức bối… những yếu tố này đều có thể khiến bệnh tình của Kiều Thời tái phát.

Đúng như hệ thống dự đoán, Kiều Thời bắt đầu cảm thấy căng thẳng, thậm chí tinh thần có phần rối loạn, cô dần có ảo giác rằng bóng tối giữa những dãy bàn làm việc đang che giấu thứ gì đó nguy hiểm, hoặc có kẻ nào đó đang rình rập.

Đây là dấu hiệu tái phát bệnh rồi!

Ký chủ khó khăn lắm mới khá lên được một chút, sao hệ thống đáng tin cậy có thể để cô rơi vào tình trạng tồi tệ hơn chứ. Thế nên, gói quà tăng ca an toàn phải được kích hoạt ngay lập tức!

"Vậy tui hỏi chút, bên trong gói quà này có gì vậy?"

Một linh cảm chẳng lành trỗi dậy trong lòng Kiều Thời.

Trước đây, mỗi lần hệ thống "điều trị" cho cô đều làm theo ý mình, ví dụ như nó sẽ bơm thẳng một liều Trị liệu tinh thần giúp cô an thần và ổn định cảm xúc tức thì. Nhưng bây giờ lại đổi thành gói quà, thế này càng đáng lo hơn chứ không đùa!

"Trong gói quà có gì ư? Ký chủ có thể cảm nhận bằng trái tim mình nhé ~"

Là hệ thống chữa bệnh tâm thần tiên tiến nhất vũ trụ, đương nhiên nó không thể chỉ lặp lại một cách máy móc các phương pháp trị liệu trước đây, mà sẽ dựa trên tình hình trị liệu trước đây của Kiều Thời, xây dựng phương án trị liệu phù hợp hơn với nhu cầu, cũng hiệu quả hơn đối với cô.

Và thế là… gói quà tăng ca an toàn ra đời!

Giọng điệu của hệ thống vẫn đầy cảm giác an tâm như mọi khi.

… An tâm cái đầu nó chứ! Càng thấy nó úp úp mở mở, Kiều Thời lại càng bất an!

Chờ một chút, Kiều Thời phát hiện hình như mình cũng không bất an đến thế.

Chính xác mà nói, não cô vẫn muốn cảnh giác nhưng cảm giác của cô lại đang tự động xoa dịu bản thân: Mọi thứ xung quanh đều ổn cả.

Kiều Thời cảm thấy bầu không khí quỷ dị trong văn phòng đã biến mất. Nhiệt độ, độ ẩm, độ trong lành của không khí… đều vừa vặn duy trì ở mức độ vô cùng thoải mái.

Chiếc cửa sổ đối diện Kiều Thời hé ra một khe cửa nhỏ, gió đêm khẽ lùa vào cuốn đi sự mệt mỏi và bức bối khi phải tăng ca, khiến đầu óc cô tỉnh táo hẳn.

Sơ ý một chút, thậm chí còn nảy sinh ảo giác đáng sợ như “công ty là nhà mình”.

Chết tiệt, có lẽ cũng không đến mức chết tiệt (giờ Kiều Thời chẳng còn sức mà chửi tục nữa) bởi vì gói quà tăng ca an toàn đã có hiệu lực!

Ban nãy, cô còn định dựa vào bản năng nhạy bén của mình để tìm kiếm quái vật hoặc dấu vết của giới vực. Nhưng bây giờ hệ thống làm thế này chẳng khác nào b*p ch*t trực giác của cô luôn rồi!

Mặc dù Kiều Thời phải thừa nhận rằng, buff tỉnh táo sáng suốt này đúng là rất hữu ích, có thể giúp nâng cao sự tập trung, cải thiện năng suất làm việc và học tập.

Nhưng cô đâu có tới đây để làm việc hay học hành! Cái cô cần ngay lúc này chính là khả năng cảm nhận điều bất thường!

Kiều Thời thực sự cạn lời.

Nhưng thôi kệ. Sau bao lần bị hệ thống chơi khăm, giờ cô cũng quen rồi.

Thôi thì gọi tiền bối Mắt Kính đến kiểm tra máy tính một chút cho chắc. Còn cô cũng không thể phụ lòng tốt của hệ thống, tạm thời coi công ty như nhà mình để tận hưởng vậy.

Kiều Thời không còn vùng vẫy nữa, cô thoải mái ngả người ra ghế.

Nhưng cô bất động, biến dị vẫn chưa kết thúc!

Chỉ thấy trên tài liệu máy tính của Trần Linh, từng dòng chữ lần lượt hiện lên:

Cô có nhìn thấy không?

Tránh xa điện thoại của cô ngay!

Tránh xa tất cả các thiết bị điện tử.

Nếu không, cô sẽ là người tiếp theo!

Nhưng những dòng chữ này vừa nhảy ra đã bị xóa sạch, chỉ còn lại những dòng trống.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức vượt qua khả năng quan sát của con người. Nếu không phải Kiều Thời có buff trạng thái đặc biệt, có lẽ đã bỏ lỡ những thông tin này luôn rồi.

Kiều Thời giật mình bật dậy, đột nhiên hiểu ra tại sao trên màn hình chỉ toàn khoảng trắng. Lần này cô chắc chắn rằng không có ai hay quái vật nào đang thao túng máy tính từ bên ngoài. Mà là người, hoặc dị thường đang ở bên trong máy tính! Nói chính xác hơn, nó đang tồn tại bên trong những thiết bị điện tử!

Nghe có vẻ hơi mơ hồ nhưng đây chính là điểm sai lệch trong hướng điều tra của họ: Họ có thể đã coi "nghi phạm" là "nhân chứng".

Từ trước đến nay, khi điều tra những vụ mất tích, họ luôn lấy con người làm trọng tâm: Điều tra những điểm chung giữa những người mất tích, điều tra dấu vết mà những người mất tích để lại...

Điện thoại, máy tính... các vật dụng cá nhân được sử dụng nhiều cũng được kiểm tra.

Nhưng mục đích chính vẫn là tìm hiểu mối quan hệ giữa con người với nhau: Ví dụ họ có cùng tham gia một câu lạc bộ nào đó hay không, hoặc có quan hệ tốt với nhau ở ngoài đời hay không.

Hoặc có manh mối gặp nguy hiểm hay không: Cuộc gọi cuối cùng gọi cho ai, có để lại thông tin cầu cứu hay không…

Tuy cách điều tra này cũ nhưng hiệu quả.

Nhưng nếu vấn đề nằm ở chính những thiết bị điện tử thì hướng đi của họ bị ngược rồi.

Tiếp tục điều tra như vậy, có lẽ vẫn có thể tìm thấy manh mối nhưng không tránh khỏi đi đường vòng.

Nhưng đây là chuyện không thể làm gì khác.

Từ trước đến nay, Kiều Thời chưa từng nghe nói đến loại dị thường nào có thể hóa thành điện thoại hay máy tính.

Cô không còn là tay mơ mới vào nghề nữa, vậy mà vẫn chưa từng tiếp xúc với trường hợp này. Điều đó có nghĩa là hơn 90% khả năng bộ phận dọn dẹp cũng chưa từng gặp trường hợp này. Vậy nên, không ai nghĩ đến hướng điều tra này ngay từ đầu cũng là chuyện bình thường.

“Một loại giới vực chưa từng xuất hiện”, thông thường điều đó đồng nghĩa với rắc rối lớn.

Nhưng lúc này, nhờ có hệ thống, Kiều Thời vẫn có thể bình tĩnh phân tích.

Trước đó, Trương Vi từng đăng thông tin về Tiểu Uông lên nhóm đội của họ. Kiều Thời cũng biết, Tiểu Uông đã nhận được một tin nhắn từ “Đồng nghiệp cũ”: "Chạy ngay! Nếu không cậu sẽ là người tiếp theo!"

Thông tin này rất giống với thông tin mà Kiều Thời nhận được bây giờ.

Chỉ là thông tin Kiều Thời nhận được lại cụ thể hơn nhiều.

Có khi nào… ý của “Đồng nghiệp cũ” cũng là muốn cảnh báo Tiểu Uông tránh xa điện thoại?

Thực ra Tiểu Uông không hiểu ý của lời cảnh báo nhưng bởi vì anh ta quá thận trọng, không đi làm, không ra ngoài, thậm chí không dùng điện thoại, nên vô tình thoát được kiếp nạn này?

Kiều Thời đưa mắt nhìn quanh văn phòng, những màn hình máy tính đen kịt phản chiếu ánh sáng đèn điện, trông chẳng khác nào vô số cặp mắt đang theo dõi cô từ phía bên kia màn hình…

Cảm giác đó, khiến người ta rùng mình!

Được rồi, thực ra cũng không đáng sợ đến thế.

Dưới tác dụng của gói quà tăng ca an toàn của hệ thống, nếu bây giờ cô còn thấy "sợ" thì mới thực sự đáng sợ đó.

Không chỉ khiến cảm xúc dịu xuống, những liên tưởng quái dị trong đầu Kiều Thời dần bị thay thế bởi một luồng suy nghĩ khác.

Trong đầu cô ấy hiện lên từng con số.

Đó là giá của những chiếc máy tính này.

Giá trị tiền bạc là thứ có thật. Khi nghĩ đến việc những thiết bị này đáng giá bao nhiêu, làm sao Kiều Thời còn có thể tưởng tượng ra chuyện màn hình có mắt, hay có người đang theo dõi mình từ bên trong nữa?

Dùng chủ nghĩa duy vật để đập tan chủ nghĩa duy tâm! Rõ ràng, đây cũng là nội dung có trong gói quà.

Sau từng ấy lần đấu trí với hệ thống, dường như không chỉ mình Kiều Thời tiến bộ, mà ngay cả hệ thống cũng ngày càng biết cách dẫn dắt suy nghĩ của cô hơn rồi…

Lúc này, chiếc điện thoại đặt trên bàn của Kiều Thời bỗng sáng lên.

Cô chưa hề chạm vào nhưng màn hình lại tự động mở ra giao diện game, chính là tựa game mà trước đây cô hay chơi cùng bạn cùng phòng, vừa lúc lại là sản phẩm của công ty này.

Trên trang game xuất hiện thông báo mới: [Bạn bè của bạn mời bạn tham gia game, bạn có đồng ý không?]

Nếu Kiều Thời chưa từng tiếp xúc với giới vực, lại vừa hay có thời gian chơi game thì có lẽ đã không nghĩ nhiều mà đồng ý rồi.

Sao game lại mở ra? Chắc chắn là cô chạm nhầm.

Cũng có khả năng là cô tự mở ra, rồi làm việc khác nên quên mất. Kiểu "mất trí nhớ" ngắn hạn này khá phổ biến, sao có thể cảnh giác được?

Phải chăng đây chính là lý do khiến các nạn nhân trước đó mất tích một cách bí ẩn?

Tiếc thay, Kiều Thời không phải là người bình thường.

Trong mắt cô đầy sự cảnh giác cao độ, thông báo này chỗ nào cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng là một trò lừa đảo.

Không hiển thị tên người gửi lời mời.

Hơn nữa, trong hộp thoại thông báo cung cấp cho Kiều Thời hai lựa chọn.

[Có và YES].

Cảm giác như không cho người ta cơ hội từ chối vậy!

Tất nhiên Kiều Thời chưa hề chuẩn bị tinh thần để bước vào một giới vực hoàn toàn mới. Ít nhất cô phải thông báo cho Mắt Kính và Trương Vi trước, hoặc để bộ phận dọn dẹp cử người đáng tin cậy đến xử lý.

Nhưng ai cũng biết, sao giới vực có thể nói lý với người ta, đợi bạn chuẩn bị xong mới kéo bạn vào trong?

Điện thoại như biến thành một cái hố đen, một lực hút khổng lồ truyền đến tay Kiều Thời. Cả người cô bị kéo về phía trước, không khống chế được mà giơ tay lên chuẩn bị ấn xuống...

Kiều Thời cảm thấy, tình trạng hiện tại của mình thực sự có thể làm thành meme: [Tôi không tự nguyện chơi điện thoại.jpg]

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, từ lúc Kiều Thời phát hiện ra sơ hở trong thông báo đến khi lực hút đáng sợ xuất hiện, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt!

Kiều Thời không phải là không phản kháng, nhưng chút cơ bắp mà cô luyện tập được so với lực hút như hố đen thì chẳng khác nào châu chấu đá xe, hoàn toàn không có tác dụng trì hoãn thời gian!

Phải làm sao bây giờ?

Hay cứ để bị kéo vào giới vực rồi tính tiếp?

Đầu óc Kiều Thời xoay chuyển liên tục.

Cô càng tiến gần điện thoại, lực hút càng mạnh. Cô sắp không trụ nổi nữa rồi! Nhưng ngay lúc đó một lực kéo đột nhiên giữ chặt hành động của Kiều Thời.

Rõ ràng ngón tay của cô cách điện thoại di động chưa đến một centimet, rõ ràng cô cảm thấy, cả chiếc điện thoại đã biến thành một lốc xoáy sâu không thấy đáy, nhưng cô vẫn bị kẹt lại.

Lốc xoáy kia như hình thành một khuôn mặt méo mó, ngơ ngác nhìn Kiều Thời.

Kiều Thời có thể cảm nhận được suy nghĩ của nó: Người đã đến tận miệng rồi, sao không kéo vào được nhỉ?

Thật lòng mà nói, Kiều Thời cũng thấy khó hiểu như nó.

Rốt cuộc ai đang kéo cô vậy?!

Dưới tác dụng của hai lực đối nhau, cô sắp bị xé làm đôi rồi!

Hiển nhiên Lốc xoáy không tin. Không hút vào được? Vậy thì tăng lực hút! Chỉ còn chút xíu nữa thôi!

Nhưng đồng thời, lực kéo bên Kiều Thời cũng đột ngột tăng mạnh, cuối cùng vượt qua giới hạn lực hút của Lốc xoáy. Cộng thêm việc cô đang cố gắng thoát khỏi sự trói buộc, lực giằng co đột ngột biến mất, cơ thể Kiều Thời mất thăng bằng rầm một tiếng ngã xuống đất, khiến cô hoa mắt chóng mặt.

Nhưng kẻ "ngã" thảm nhất rõ ràng chính là chiếc điện thoại kia.

Qua màn hình, Kiều Thời có thể cảm nhận được sự nghi ngờ bản thân và sự tức giận của nó: Không thể nào!

“Ký chủ, trước khi hoàn thành công việc, phải học cách nói không với game nhé~” Kẻ giật dây là hệ thống lên tiếng nhắc nhở.

Đúng vậy, gói quà tăng ca an toàn có phạm vi bảo vệ toàn diện! Vừa phải tránh ký chủ bị cảm xúc lo lắng sợ hãi chi phối, vừa phải giúp ký chủ chống lại sự dụ dỗ của những thứ như game gủng.

Đừng xem thường tầm quan trọng của điều thứ hai.

Nếu Kiều Thời bị dụ dỗ bởi những thứ như game, video ngắn, công việc không hoàn thành, thời gian tăng ca tiếp tục kéo dài thì sự chán ghét công việc, sự lo lắng trong lòng sẽ tăng lên, chắc chắn không tốt cho bệnh tình!

Hệ thống đáng tin cậy đã học được cách tiên đoán và ngăn chặn nguy cơ Kiều Thời tái phát bệnh.

Đối với điều này, Kiều Thời không nói nên lời, thậm chí còn hơi mừng thầm: Khi cô bị hố mà thấy có người bị hố thảm hơn, nói thật thì tâm lý của cô đã đạt được sự cân bằng kỳ lạ.

Hệ thống lập tức phát hiện một chút vui vẻ nhỏ nhoi trong lòng cô, mã code tính toán càng hoạt động mạnh mẽ hơn: Phương án trị liệu mới lại đạt được hiệu quả! Không hổ là nó!

"Kiều Thời?!" Mắt Kính lao vào văn phòng, nhưng thứ đầu tiên anh ấy nhìn thấy chỉ là màn hình máy tính sáng rực (Kiều Thời vừa ngã xuống đất, vẫn chưa kịp bò dậy).

Trước khi vào đây, anh ấy đã nghe thấy một tiếng động mạnh nên lập tức chạy tới nhanh nhất có thể. Nhưng văn phòng trống trơn, chứng tỏ anh ấy vẫn chậm một bước.

Ở khu vực bàn làm việc của Kiều Thời và Trần Linh, Mắt Kính cũng cảm nhận được sức mạnh đặc biệt của giới vực!

Mắt Kính lập tức đưa ra phán đoán: Giới vực hiện hình, Kiều Thời đã bị kéo vào trong!

Không chút do dự, Mắt Kính lao thẳng về phía luồng sức mạnh mà mình cảm nhận được!

Làm đồng đội lâu như vậy, Mắt Kính và những người khác đều hiểu rõ tình hình của Kiều Thời (ít nhất họ đều nghĩ như vậy):

Năng lực của Kiều Thời rất mạnh nhưng như cô nói, sức mạnh của cô lúc mạnh lúc yếu, không ổn định.

Vì thế, trong giới vực, tốt nhất vẫn nên có đồng đội phối hợp cùng nhau hành động với cô.

Một mình cô quá nguy hiểm!

"Chờ một chút..." Kiều Thời không ngờ tên này lại manh động như vậy.

Vừa rồi Lốc xoáy như bị đả kích nặng nề, lực hút của màn hình điện thoại đã yếu đi. Kiều Thời vốn định bò dậy từ từ giải thích với Mắt Kính.

Nhưng cô không ngờ Mắt Kính lại lao tới nhanh như vậy.

Lúc này lên tiếng ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước.

Lốc xoáy đang trong trạng thái suy yếu, cũng không ngờ có người lại chủ động đưa tới cửa.

Nó đã chịu thiệt thòi lớn ở chỗ Kiều Thời, suýt chút nữa còn tưởng đây là một cái bẫy.

Nó thăm dò hút một chút, sau đó Mắt Kính liền "vèo" một cái biến mất trong màn hình nhỏ bé.

Kiều Thời đã thử vươn tay kéo anh ấy lại, nhưng khi lực hút xuất hiện, tốc độ Mắt Kính bị hút vào màn hình không phải là thứ mà Kiều Thời có thể chống lại được.

Kiều Thời vừa chạm tới mép áo anh ấy, giây tiếp theo, anh ấy đã bị cuốn vào trong ngay.

Lốc xoáy trên màn hình điện thoại biến thành khuôn mặt của Mắt Kính, anh ấy ra sức đập vào màn hình như muốn thoát ra khỏi đó.

Nhưng rngay sau đó, màn hình chìm vào bóng tối.

Kiều Thời ấn sáng màn hình điện thoại, nhưng cái gì mà Lốc xoáy đen ngòm, lực hút kinh khủng, trang game, tất cả đều biến mất, đây chỉ còn là một chiếc điện thoại bình thường không có gì đặc biệt.

Dĩ nhiên, tại hiện trường cũng không còn chút dấu vết nào của Mắt Kính.

"Kiều Kiều, tiền bối Mắt Kính, tình hình bên hai người thế nào rồi?" Trương Vi mãi không thấy tin tức mới của hai người nên vội hỏi.

"À… ở đây xảy ra chút chuyện, cũng có thể là rất nhiều chuyện. Có lẽ tiền bối đã bước vào thế giới 2D rồi?" Kiều Thời cân nhắc từ ngữ.

Chứ chẳng lẽ lại nói anh ấy bị hút vào điện thoại? Hay kẹt trong không gian Internet?

Kiều Thời miêu tả tình hình như vậy cũng rất chột dạ. Bởi vì cô vẫn nhớ ánh mắt ngơ ngác nhìn cô của anh ấy trước khi hoàn toàn bị cuốn vào màn hình: Sao cô lại ở đây?!

Bình Luận (0)
Comment