Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 47

Nếu nắm giữ một số quyền hành, cô và con game này có thể kìm hãm lẫn nhau, đây đúng là một chuyện tốt đấy chứ! Tại sao Kiều Thời lại từ chối một cách dứt khoát như vậy?

Rất đơn giản, bởi vì cho dù phần quyền hạn này do trò chơi tự mình dâng hai tay lên, cô cũng chưa chắc có được.

Đừng quên, Kiều Thời còn đang bị ràng buộc với một hệ thống hố cha.

[Loại bỏ mọi ảnh hưởng tiêu cực của từ trường đặc biệt], ở điểm này, hệ thống không hề đùa cô. Quyền hành của giới vực cũng thuộc về ảnh hưởng tiêu cực bởi sự nhận định của hệ thống.

Lúc ở vương quốc mục nát, Kiều Thời suýt chút nữa đã danh chính ngôn thuận trở thành Tử Thần! Nhưng cuối cùng chuyện lại không thành, phải dựa vào việc lừa Tử Thần ban đầu mới không bị lộ tẩy.

Trước đây cô nói “vô số giới vực hầu hết đều nằm trong tay cô”, đó đều là diễu võ dương oai. Đầu lâu không còn thì ngay cả vương quốc mục nát cô cũng không thể điều động được.

Ở một mức độ nào đó, Kiều Thời có quyền khống chế, nhưng cô không thể trực tiếp khống chế. Nếu không thì mắc mớ gì cô phải liên tục nhấn mạnh mình rất mạnh bla bla với [Game] này làm gì?

Cô dùng giới vực của mình để dọn dẹp không phải là được luôn rồi sao!

Đây mới là cách dọn dẹp giới vực mà Kiều Thời mong đợi. Ôi chao, đang tiếc là cô chỉ có thể nghĩ đến trong mơ…

Đương nhiên, trong tình huống khẩn cấp, nếu không thể trực tiếp nắm giữ quyền hành, Kiều Thời cũng sẽ nghĩ cách vẹn toàn kéo dài thêm thời gian.

Nhưng hiện tại thì có vẻ như không cần thiết làm chuyện đó rồi.

Bọn họ đang nắm ưu thế trong tay.

Bọn họ đã biết [Cuộc chiến sinh tồn] nên chơi như thế nào: Lợi dụng quy tắc của bản thân trò chơi để đánh bại chính nó.

Trò chơi sẽ bị gậy ông đập lưng ông, dấu hiệu sụp đổ xuất hiện chính là bằng chứng cho thấy cách làm này của họ có hiệu quả.

[Những người chơi bình thường bên ngoài giới vực không phát hiện ra dị thường], đây là quy tắc game.

Nhưng quy tắc này không thể bị phá vỡ chắc?

Nếu dựa theo cách thông thường, chẳng hạn như kêu gọi trên kênh chung, thì gần như không có khả năng phá vỡ cục diện. Trừ khi giống như hệ thống của Kiều Thời, có lợi thế áp đảo là nghiền ép từ chiều không gian cao hơn. Nếu không, các quy tắc sẽ xóa sạch mọi nỗ lực của bọn họ.

Nhưng bọn Kiều Thời không làm như vậy. Bọn họ chơi game một cách rất “bình thường”, không vi phạm bất cứ quy tắc nào, thế thì quy tắc chẳng làm gì được họ. Mà vì thế, những người chơi bình thường cũng nhận ra được "dị thường”, cũng trở thành biến số mà quy tắc không thể kiểm soát.

Tất nhiên, "người chơi bình thường cảm nhận được về dị thường” khiến quy tắc bị phản phệ, yếu đi một chút.

Mục tiêu của bọn Kiều Thời là dọn dẹp sạch sẽ giới vực này!

Có thể giải quyết hoàn toàn phiền toái, tội gì bọn họ phải nhì nhà nhì nhèo kì kèo mặc cả?

Không sai, ải game thứ nhất chỉ là chuyện nhỏ với Kiều Thời và Mắt Kính, coi như là khởi động thôi!

Trong trò chơi [Cuộc chiến sinh tồn] này, không có phần thuyết minh rõ ràng nhưng liên tục có những quy tắc ngầm: Thực ra thân phận của những người chơi thử nghiệm đều là [Người sinh tồn].

Khi những người thử nghiệm nhìn thấy lời nhắc nhở "chạy mau”, là thời điểm săn giết của trò chơi đã bắt đầu.

Có thể bạn sẽ không chết ngay lập tức, có thể bạn sẽ không nhìn thấy bất cứ thứ gì, thực ra con dao mổ của game đã kề trên cổ bạn.

Nhưng sau vòng đầu tiên của game, Kiều Thời và Mắt Kính đã vô tình bóp méo quy tắc vô hình này: Bất cứ thứ gì bắt họ phải “chạy mau”, như thổ địa, thương nhân, đối thủ xạ kích… đều chết thẳng cẳng.

Điều này có nghĩa, Kiều Thời và Mắt Kính không phải người sinh tồn mà họ chính là những kẻ săn mồi.

Bọn họ giơ con dao mổ lên, bất cứ ai hô "chạy mau” đều là đối thủ của họ.

Nhưng vòng thứ nhất của game đã kết thúc, chẳng phải tất cả những đối thủ bắt họ phải chạy mau đều đã bị giải quyết rồi sao? Thân phận này còn có tác dụng gì chứ?

Đừng quên, trước khi vòng thứ nhất của game bắt đầu, nói đúng ra là trước khi hai người bị cuốn vào giới vực, Kiều Thời còn nhận được một lời nhắc nhở "chạy mau” ở trước màn hình máy tính.

Đó hẳn là tín hiệu do Trần Linh gửi đến, nhưng đó cũng là tín hiệu [Game] phát ra. Không có sự thao túng của chủ nhân giới vực, cô không có cách nào truyền tin tức ra. Nói cách khác, hiện tại Kiều Thời và Mắt Kính là kẻ săn mồi, còn trò chơi là người sinh tồn.

Kiều Thời hỏi Mắt Kính: “Thế nào? Hiện giờ có thể công kích nó chưa?”

Mắt Kính đang gõ máy tính cành cạch, cuối cùng ra hiệu OK bằng tay.

Trước đó anh ấy đã thử xem có thể tấn công thẳng vào Lốc xoáy hay không, đáp án là không thể. Lốc xoáy là hư ảnh, tấn công như thế nào đây?

Trên thực tế, nguyên nhân chủ yếu nhất của việc không thể tấn công Lốc xoáy không phải vì nó không có thực thể, mà bởi vì thân phận không bình đẳng, cấp bậc không tương xứng.

Theo lẽ tự nhiên, những người chơi bị trò chơi điều khiển lấy tư cách gì đòi tấn công nó chứ?

Theo lẽ tự nhiên, người chơi chính là kẻ sinh tồn, lấy tư cách gì tấn công kẻ săn mồi?

Thật chẳng khác gì tuyển thủ khiêu khích trọng tài, sinh vật 2D tấn công sinh vật 3D… đây chính là chuyện uổng phí thời gian lẫn công sức!

Nhưng hiện tại tình thế đã xảy ra thay đổi, vị trọng tài [Game] kiêu ngạo ấy đã bị họ lôi vào game!

"Trò chơi này có thể chơi theo cách ngược lại.” Vòng đầu tiên của trò chơi bắt đầu chưa lâu, Kiều Thời đã nói như vậy.

Lúc đó Lốc xoáy còn chưa rõ ý đồ của Kiều Thời, nhưng nó cũng không ngu.

Sự tương tác ngắn gọn của Kiều Thời và Mắt Kính khiến nó hiểu ra mục đích thực sự của hai người họ, nó kinh hãi vô cùng!

Trước đó, Lốc xoáy dành toàn bộ sự chú ý của mình cho Kiều Thời thâm sâu khó dò.

Thoạt nhìn, Mắt Kính trông giống như lính lác của Kiều Thời, chẳng có gì uy h**p đến đặc tính của game, về cơ bản cũng không được trò chơi coi trọng.

Nhưng nó không biết rằng, Kiều Thời là người bình thường chưa thức tỉnh năng lực. Trong khi đó, ở trong đội này, Mắt Kính mới chính là người có "năng lực tấn công”.

Bây giờ mới phản ứng lại thì đã quá muộn rồi!

Trong nháy mắt, Lốc xoáy gần như biến mất khỏi toàn bộ thế giới game, thế nhưng cùng lúc đó, máy tính của Mắt Kính cũng phóng ra một luồng ánh sáng phóng thẳng về phía Lốc xoáy!

Lốc xoáy là một tồn tại ảo. Luồng ánh sáng kia cũng như vậy!

Trong thời gian vòng thứ nhất của game diễn ra, Mắt Kính hoàn toàn chưa dùng đến năng lực, chính là để dồn sức thực hiện một đòn tấn công vào đúng lúc này.

Trong nháy mắt luồng ánh sáng đã phóng đến trước mặt Lốc xoáy.

Nhưng ngay sau đó, luồng ánh sáng tan biến, lốc xoáy cũng biến mất.

Mắt Kính cảm thấy hơi không cam lòng, anh ấy đấm nhẹ máy tính: “Còn thiếu chút nữa thôi!”

Chủ nhân giới vực không lên tiếng, biến mất một cách sạch sẽ, nhưng giới vực cũng không sụp đổ, điều đó cho thấy việc nắm bắt thời cơ của Mắt Kính còn hơi chậm, đòn tấn công cũng hơi yếu.

"Vậy là ngon rồi, nếu làm lại lần nữa, đảm bảo nó ra đi chân lạnh toát luôn.” Kiều Thời nói.

Đây không phải an ủi, đây là sự thật. Lốc xoáy biến mất nhưng vết nứt trên bầu trời kia vẫn không biến mất, hơn nữa còn rộng ra thêm mấy centimet!

Ban đầu bản đồ game có một vẻ đẹp huyền ảo, giống như nghi thức chào đón mỗi khi có người chơi thử nghiệm đăng nhập vào, nếu không cẩn thận sẽ khiến người ta dễ dàng xem nhẹ những ý đồ xấu xa mà trò chơi che giấu.

Nhưng hiện tại, khe nứt đen thăm thẳm dữ tợn vắt ngang trên hư không, giống như vực sâu thức giấc, hơi thở chết chóc lan tràn, những ảo ảnh đẹp đẽ không thể nào duy trì được nữa!

Hiển nhiên đòn tấn công của Mắt Kính đã đánh trúng mục tiêu và có hiệu quả. Lốc xoáy đã trốn thoát, nhưng chuyện nó suy yếu là không thể nào che giấu.

Mắt Kính vò đầu nói: “Bây giờ, thứ khá khó nhai là nó trốn rồi, tìm ra nó không dễ.”

Đòn tấn công không thể tấn công vào bản thể hoặc những điểm yếu hại mà chỉ đang tấn công vào thế giới game này, cũng đồng nghĩa với việc đòn tấn công đó vô dụng. Nếu năng lực của Mắt Kính có ưu thế áp đảo thì ngay từ đầu họ đã không cần áp dụng kế sách này rồi.

Kể cả Mắt Kính có tiêu hao toàn bộ năng lực cũng không thể giải quyết triệt để giới vực đang trên bờ vực sụp đổ này.

“Không sao, hiện tại nó mới là kẻ nên lo lắng.”

Thế giới game bị tổn hại thành bộ dạng này, nếu nó không muốn tiêu đời cùng với giới vực thì chắc chắn sẽ tìm cách cứu vãn, mà như thế ắt nó sẽ để lại dấu vết.

Để xem là nó giỏi ẩn núp hay Kiều Thời giỏi tìm kiếm. Mà vụ này thì quá hợp với chủ đề [Kẻ sinh tồn].

Cùng lúc đó, hiện tượng dị thường đang thổi quét cả trong lẫn ngoài giới vực.

Trong sảnh game.

Trần Linh và người của bộ phận kế hoạch đang nghỉ ngơi, thấy vậy đều bất an đứng lên.

Khi khe nứt vừa mới bắt đầu mở rộng, bọn họ không trông thấy hoa văn tinh vi kia, chỉ cảm thấy dường như không khí có điểm gì đó trở nên bất thường.

Nhưng rất nhanh, khe nứt mau chóng mở rộng thành một lỗ thủng lớn, tưởng chừng có thể nuốt chửng trời đất. Bọn họ không mù, sao có thể không nhận ra?!

Hai người nuốt nước miếng một cách khó khăn.

Không dễ dàng gì mới quen được với cơ chế game, bọn họ còn cho rằng bản thân có thể chống đỡ được đến phút cuối, nhưng hiện tại tình huống này là như thế nào đây?

Đây đều là những biến hóa chưa từng xuất hiện trong game!

Đột nhiên trong quảng trường có các tia sáng màu đỏ nhấp nháy báo động có điềm xấu.

Ở trước mặt bọn họ bỗng hiện lên hai hàng chữ:

[Gia nhập game PK 2:2, người chơi giành chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng giới hạn gấp đôi!]

[Mau đi khiêu chiến đối thủ của bạn đi!]

Dấu chấm than đỏ tươi, dường như có thể thấy được tâm tư khẩn trương của con game.

Trong sảnh game, ánh mắt hai người lóe sáng.

“Hình thức tổ đội” ban đầu của game là tình huống gì, trong lòng bọn họ đều biết rõ, đó chính là lấy danh nghĩa tổ đội, cổ vũ giết hại lẫn nhau.

Nhưng khi đó con game chỉ đưa ra hướng dẫn, chưa bao giờ tuyên bố công khai đây là game PK. Người chơi có thể tự do lựa chọn tin tưởng hay phản bội. Nó giống như một bài khảo nghiệm nhân tính con người vậy.

Có vẻ như con game rất hài lòng với cơ chế này, thế thì vì lý do gì nó lại đột nhiên công khai PK?

Bởi vì, so với việc khảo nghiệm nhân tính con người, nó càng muốn g**t ch*t một người nào đó… hay nói đúng hơn, là hai người…

Hiện thực. Trong phòng làm việc của bộ phận điều hành.

Lý Văn đang ngồi trông chừng trước máy tính, anh ta nhanh nhạy phát hiện có chuyện bất thường, lập tức quát: “Mấy người mau cách xa màn hình máy tính một chút!”

Giây tiếp theo, Lốc xoáy xuất hiện trong màn hình trước mặt Lý Văn.

Lý Văn đã chuẩn bị sẵn tư thế, nhưng lực hút hung dữ không xuất hiện.

Lốc xoáy tới đây đàm phán: “Chỉ cần anh khiến hai người kia thoát ra, không đặt chân vào giới vực của tôi nữa, tôi sẽ để những người còn lại an toàn rời đi.”

Lý Văn im lặng.

Hai đứa nhóc đó, Kiều Thời và Mắt Kính đã bị trò chơi chặn luôn rồi này!

Anh ta liền hỏi: “Sao mi không tự mình ném bọn họ ra ngoài đi?”

“Anh cho rằng tôi chưa nghĩ đến chuyện này sao?” Lốc xoáy không có mặt nhưng người ta vẫn có cảm giác rõ nó đang “tức muốn hộc máu”.

Thứ nhất, trò chơi muốn đưa người chơi thử nghiệm rời khỏi giới vực, nó cũng phải thỏa mãn yêu cầu quy tắc [Cho đến khi trò chơi ra mắt chính thức].

Có Kiều Thời ở đây, chủ nhân của giới vực thực sự rất nghi ngờ bản thân nó có thể tồn tại được đến cái ngày đó hay không. Mặt khác, trò chơi bảo vệ bọn Trần Linh đến ngày ra mắt chính thức, cho họ rời khỏi đây, ngược lại không thành vấn đề.

Thứ hai, Kiều Thời có phải kiểu người rời đi rồi thì sẽ không quay trở về nữa không?

Trước đó, nó có cảm giác chẳng lành nên đã từ chối sự xâm nhập của cô, nhưng con quỷ cái đó vẫn vào được đó thôi? Cho nên, nó bắt buộc phải đạt được khế ước, với bản thân Kiều Thời cũng được, mà với đồng bọn của Kiều Thời cũng ok.

Mặt khác, nguyên nhân chính là vì cô có thể bỏ qua các quy tắc đăng nhập của game, nên nó tin rằng chỉ cần Kiều Thời muốn, cô hoàn toàn có thể rời khỏi đây mà không cần sự trợ giúp của nó.

Lý Văn buông tay: “Vậy nên có thể nói là, không phải mi không nghĩ đến, mà là mi không thể. Tìm tôi đàm phán thì phải có thành ý.”

Theo thói quen anh ta muốn xoay ghế, lại phát hiện bản thân không phải đang ở trong phòng làm việc của mình nên ghế không xoay được, đột nhiên cảm thấy khá đáng tiếc.

“Vậy… tôi sẽ để anh, à không, để đám các anh cũng trở thành người chơi thử nghiệm của trò chơi và đảm bảo các anh có thể rời đi với tư cách là người chiến thắng, được chứ?”

Lốc xoáy cố ý cao giọng, để Trương Vi và Tiểu Uông ở đằng xa cũng có thể nghe thấy: “Anh đừng cho rằng như thế là quá ít! Những người chiến thắng rời đi đều sẽ trở thành những người có năng lực!”

Lý Văn chưa vào giới vực, đến bây giờ khi nghe Lốc xoáy nói như vậy mới biết, hóa ra giới vực này có thể sản xuất hàng loạt và ổn định người có năng lực.

Trước đây, anh ta chưa từng gặp giới vực nào có đặc tính như thế.

Căn cứ theo lẽ thường, thức tỉnh năng lực là một chuyện tùy vào duyên số.

Môi trường giới vực sẽ khiến con người ta dễ dàng thức tỉnh năng lực hơn, nhưng chuyện này còn liên quan đến bản tính của mỗi người. Sau khi thức tỉnh một loại năng lực nào đó, xác suất một người thức tỉnh thêm các năng lực khác sẽ rất thấp.

Mà có một số người muốn thức tỉnh cũng không được.

Ngay cả khi những người khác không được hệ thống của Kiều Thời giúp đỡ xóa bỏ tất cả “ảnh hưởng tiêu cực”, thì vẫn có một tỷ lệ rất lớn trong đó không thể thức tỉnh.

Đừng tưởng Kiều Thời thường xuyên gặp quá trời người năng lực, chẳng qua là vì cô vừa vặn đang ở bộ phận dọn dẹp. Hơn nữa, đội của Lý Văn lại tình cờ là đội có khá nhiều người sở hữu năng lực.

Đặc tính này cộng thêm điều kiện “đảm bảo” mà chủ nhân giới vực nói, nếu đặt trong tình huống bình thường, quả thực là một điều kiện hấp dẫn…

Không sai, vì để mau chóng tống khứ mấy ôn thần này đi, trò chơi đã rất xảo quyệt áp dụng chiến thuật một mũi tên trúng hai con chim.

Một bên, nó lợi dụng Trần Linh và người của bộ phận kế hoạch để trực diện đối đầu với phía Kiều Thời.

Bên này, nó bàn điều kiện với đám Lý Văn, dùng kế sách dụ dỗ để bọn Lý Văn khuyên người rời đi.

Không quan tâm phương pháp nào có hiệu nghiệm, kết quả đều có thể tống khứ Kiều Thời đi. Ván này cũng không lỗ… cái khỉ khô! Nó lỗ nặng rồi ấy chứ!

Rõ ràng trước đêm nay, tất cả vẫn đang rất tốt…

Hết cách rồi, thà chịu tổn thất còn hơn bị xóa sổ hoàn toàn.

Con game cho rằng bản thân nó đã tính toán vẹn toàn, không sót điểm nào.

Nhưng tình hình lại vuột khỏi sự khống chế của nó một lần nữa.

“Chúng tôi từ chối PK.” Trần Linh đáp.

Con game cho rằng bọn họ còn muốn cò kè mặc cả, một hàng chữ nhắc nhở lại hiện ra: [Có sự giúp đỡ của tôi, các người sẽ an toàn qua ải.]

Nhưng hai người vẫn từ chối.

Động tâm, tất nhiên họ có.

Lợi ích lớn nhất khi nhân viên phía chính phủ xuất hiện chính là có thể cứu họ thoát ra ngoài. Bây giờ không cần người khác tới cứu, bọn họ đã nhận được lời hứa hẹn của con game: Bọn họ có thể an toàn rời đi, lại còn nhận được thêm nhiều lợi ích hơn, như thế không hời hay sao?

Vụ này rất hời.

Nhưng bọn họ có thể chống đỡ ở trong game đến bây giờ thì cũng không phải đồ ngốc!

Mục đích của con game này là muốn mượn dao giết người, ý đồ của nó quá rõ ràng.

Có thể ép con quái vật kia đến mức này, chắc chắn hai người kia không phải hạng tầm thường.

Bọn họ tin, con game thực sự muốn bảo đảm họ thắng. Nhưng liệu nó có khả năng đó hay không?

Nếu trò chơi có thể tự mình xử lý bọn họ thì đã không giao nhiệm vụ cho người ngoài rồi.

Mắt thấy sắp có thể về nhà rồi, bọn họ sẽ không ngu ngốc tự đưa mình vào chỗ chết.

“Chẳng phải các cô không muốn bị bọn họ biết chuyện gì đã xảy ra ở đây hay sao? Chỉ cần bọn họ chết ở đây, tất cả những gì đã từng xảy ra ở đây trước đó sẽ mãi mãi là một bí mật.”

Lốc xoáy đột ngột hiện thân.

Là một trò chơi “không có đánh giá tiêu cực”, chắc chắn nó phải rất hiểu biết về tâm lý con người. Mà nó cũng thực sự hiểu rất rõ, bọn họ đang sợ hãi điều gì.

Khi nghe nói nhân viên phía chính phủ tới cứu mình, bọn họ cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng nhưng cũng có một chút lo lắng và sợ hãi.

Trong game chỉ có quy tắc, không có luật pháp, nhưng trở về hiện thực lại không giống như thế…

Người của bộ phận kế hoạch cắn răng nói: “Mi từng nói, trò chơi sẽ không lộ bất cứ diễn biến nào trong game ra bên ngoài.”

“Đúng vậy, trò chơi sẽ không để lộ ra ngoài. Nhưng bọn họ đã nắm rõ các quy tắc game, chẳng lẽ họ sẽ không nghi ngờ hai người hay sao?”

Lốc xoáy mỉm cười: “Các người đã chơi game, hẳn đã rất rõ ràng, trên thế giới này điều đáng sợ nhất chính là “hoài nghi”.”

“Chúng tôi là người bị hại, là bọn họ ra tay trước!”

“Phải không nhỉ? Ngay từ đầu đã là bộ dạng này… nhưng các người chắc chắn là mình không cố tình dẫn dắt chứ?”

Nếu chuyện “cố tình dẫn dắt” không sai thì rõ ràng nó cũng là một con game hoàn toàn trong sáng đấy.

Nó không giống như mấy con quỷ kia, trước nay nó đều không trực tiếp giết người. Nó chỉ đơn giản là mời người chơi thử nghiệm tham gia vào những game mạo hiểm, k*ch th*ch và thú vị mà thôi.

“Không những thế, về sau, các người đã bắt đầu đi săn một cách có chủ ý rồi nhỉ. Người kia tên là Hoàng Khánh phải không ta, là kẻ mà các người ghét.”

Hoàng Khánh, người mất tích gần đây nhất, một kẻ có mối quan hệ dây mơ rễ má với phòng vận hành, bị người ghét chó cũng khinh.

Bởi vì hầu như anh ta xích mích với tất cả mộ người, chín bỏ làm mười thì đồng nghĩa với việc anh ta chẳng có xích mích gì với ai cả. Điều này khiến Kiều Thời không để tâm quá nhiều đến mối quan hệ vi diệu giữa hai người sống sót trong game và Hoàng Khánh.

Nhưng hết thảy mọi việc đều không thoát khỏi tai mắt của con game này.

Lốc xoáy kéo dài giọng: “Thực ra, tôi rất hiểu cảm giác của hai người. Nếu nói nhất định phải chết, thì đương nhiên để kẻ đáng ghét chết vẫn tốt hơn chứ. Nhưng tôi không chắc những người khác có hiểu được như vậy hay không…”

Trần Linh che mặt, có vẻ sợ hãi vì bị lộ tẩy bí mật.

Nhưng rất nhanh, cô ta từ từ buông tay ra, trên mặt là nụ cười không thể che giấu được, thế nên cô ta không che mặt nữa.

“Mày có thể nghĩ như vậy, tao rất vui. Bởi vì tao rất ghét mày. Cho nên tao rất mong chờ bọn họ có thể trừ khử mày, mày cũng có thể hiểu được tâm trạng này của tao phải không? Nếu có thể hiểu, vậy xin mày hủy diệt đi, coi như vì tao.”

Nhìn thấy Trần Linh đột nhiên thay đổi sắc mặt, cả người Lốc xoáy đơ ra.

Người phụ này cũng không đơn giản, chủ nhân giới vực đã sớm hiểu rõ tình hình. Hoặc là nói, con người chính là như vậy.

Nhưng nó không ngờ tới chính là, con nhỏ này lại chĩa thẳng mũi dùi vào mình!

“Sao cô dám?!”

Tất nhiên, con game này biết rất rõ tất cả người chơi thử nghiệm đều chán ghét nó, nói chính xác hơn thì đó là “sợ hãi”. Đây là một con game có thể dễ dàng đùa bỡn với vận mệnh của họ.

Nhưng chính vì sợ hãi, bọn họ càng biết nghe lời mới là đúng đắn!

Kiều Thời giơ con dao mổ về phía nó, kỳ thật cũng không ngoài dự đoán của con game này. Từ lúc bắt đầu, hai người đó đã báo trước là sẽ không ngoan ngoãn rồi.

Nhưng hai người Trần Linh chỉ là những con dê non trong chuồng dê, có tranh giành thức ăn với những con dê khác cũng không thành vấn đề, nhưng khi họ lộ ra răng nanh sẽ khiến kẻ khác bất ngờ không kịp phòng ngừa.

Trần Linh nhe răng cười: “Tại sao lại không dám? Mà cũng không cần tao tự mình ra tay. Đã xác nhận với mày rồi, mày không tiết lộ quá trình chơi game, thế thì tao càng không còn gì để lo lắng nữa.”

Phương án số một mà con game chuẩn bị để đối phó với Kiều Thời, thất bại.

Kiều Thời và Mắt Kính ra đến sảnh game. Lốc xoáy cùng với những ánh sáng đỏ cảnh báo ở sảnh game đã biến mất trước khi họ về đến nơi.

Không thể để họ đến gần dù chỉ một chút, đây chính là quy tắc an toàn hiện tại của Lốc xoáy.

Tiếp theo là 5 phút nghỉ giải lao.

Cũng là thời gian để trò chơi chuẩn bị thực hiện phương án thứ hai.

Lốc xoáy không xuất hiện, mà có một thứ giống như màn hình xuất hiện trước mặt Kiều Thời và Mắt Kính.

Nếu chạm vào đó sẽ phát hiện nó trống không, nhưng trong màn hình lại thấy hình ảnh của Lý Văn, có phần giống như một video.

“Nó bảo tôi khuyên hai người rời khỏi đây. Nếu tôi làm được như vậy, nó sẽ để những người còn lại sống sót trở về an toàn, cũng sẽ trao năng lực cho chúng tôi.” Lý Văn nói ngắn gọn súc tích.

Hóa ra ý đồ của trò chơi là nhắm đến bọn Lý Văn à.

Kiều Thời cay đắng nghĩ: Ôi ôi, cô cũng muốn có siêu năng lực.

Đáng tiếc, trong game cô có thể sử dụng kỹ năng [Bán hàng], đó là vì trong phán đoán của hệ thống, cô có kỹ năng chơi game ở trong game là hết sức bình thường. Những người khác sau khi giành chiến thắng có thể mang năng lực rời đi, nhưng cô thì đừng có mà nghĩ đến chuyện đó.

Tức quá, chuyện tốt thế này lại không tới lượt cô!

Lý Văn cảm thấy có điểm kỳ lạ, sao anh ta thấy biểu cảm của Kiều Thời có vẻ giống như đang nghiến răng nghiến lợi thế nhỉ?

Không lẽ mức giá con game đưa ra thấp quá rồi ư?

“Ý hai người thế nào?”

Kiều Thời và Mắt Kính đều đã hiểu ý của Lý Văn: Nếu có thể, hy vọng giới vực này có thể để họ sử dụng.

Nhưng…

“Những nguy hiểm khi con game này ra mắt chính thức khó mà kiểm soát. Chúng tôi muốn nghĩ thêm giải pháp, cho nên cho dù thế nào đi chăng nữa, có muốn ra ngoài thì cũng không phải bây giờ.”

“Vậy được thôi.” Lý Văn đồng ý khá dứt khoát.

Tuy rằng không lộ diện nhưng trò chơi vẫn luôn lén lút quan sát tình hình, nó trợn tròn mắt.

Không phải chứ, bảo anh ta thuyết phục, anh ta nói như vậy là sao?

Thế là xong rồi á?

Còn có thể lấy lệ hơn nữa được không?

Cảm nhận của Lốc xoáy đã chính xác, [Giao cho năng lực] là thứ giá trị có thể khiến lòng người dao động. Nhưng nó đã xem nhẹ sự “âm hiểm xảo trá” của Lý Văn rồi.

Lý Văn dễ dàng đồng ý như vậy khi nó đưa ra điều kiện chủ yếu là muốn liên hệ với Kiều Thời ở phía bên này. Haizz, “cuộc gọi video” này không tính phí dữ liệu, không dùng thì đúng là phí phạm.

Nếu bọn Kiều Thời buộc phải làm như vậy, thế thì rút lui trước cũng được, sau đó từ từ tính tiếp, hoặc là gọi quân tiếp viện…

Xác định thế cục vẫn đang nằm trong tay bọn họ, vậy không còn gì phải lo lắng nữa.

Muốn để giới vực cho họ sử dụng ư? Lý Văn cảm thấy anh ta càng nên tin tưởng vào phán đoán của Kiều Thời và Mắt Kính hơn.

Lý Văn thuyết phục thất bại. Những điều kiện mà trò chơi đã hứa hẹn cũng theo đó bị hủy bỏ. Con game không lỗ… cái con khỉ khô ấy! Nó lỗ đến mức chỉ muốn giết người đây này!

Bình Luận (0)
Comment