Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 48

Trò chơi nhận ra mình bị đùa giỡn, ngay khoảnh khắc ấy, kết nối giữa Kiều Thời và thế giới bên ngoài lập tức bị cắt đứt.

Toàn bộ sảnh game rơi vào một sự im lặng kỳ lạ, giống hệt tình thế căng thẳng hiện tại.

Chỉ có thời gian vẫn lặng lẽ trôi.

Thời gian nghỉ ngơi an toàn chỉ có 5 phút.

Người của bộ phận kế hoạch không nhịn được, lên tiếng trước: "Ờm, tiếp theo chúng ta tính làm gì? Vừa nãy con game cũng thử lôi kéo chúng tôi, muốn chúng tôi chống lại hai người đấy..."

Người của bộ phận kế hoạch cứ đi theo sát Trần Linh, trông giống hệt một cái đuôi nhỏ. Nhưng thực tế, anh ta không phải dạng chỉ biết hùa theo mà là người có đầu óc, biết đánh giá tình hình nên mới có thể đi theo Trần Linh đến bây giờ.

Hiện tại, có vẻ phe con người đang chiếm ưu thế hơn.

Nhưng điều đó không có nghĩa là trò chơi đã hoàn toàn thất bại.

Chừng nào họ còn mắc kẹt trong game thì vẫn phải chịu sự kiềm chế của nó.

Trần Linh đã thẳng thừng từ chối lời mời của game, nó cũng không đe dọa gì, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Chúc mấy người có một vòng chơi vui vẻ."

Câu nói này có hàm ý rất sâu xa, kiểu dạng như: Tôi không làm gì được Kiều Thời và Mắt Kính, chẳng lẽ còn không xử lý được hai người ư?

Trò chơi có thể cung cấp viện trợ cho họ, điều đó có nghĩa là nó cũng có thể gây khó khăn cho họ.

Rõ ràng, chủ nhân của giới vực này vẫn còn rất nhiều quân bài trong tay.

Người của bộ phận kế hoạch tin tưởng phán đoán của Trần Linh, nhưng anh ta vẫn hy vọng có thể loại bỏ một vài rủi ro tiềm ẩn. Ví dụ như, trước khi đến lượt họ tham gia vòng chơi tiếp theo, trò chơi đã hoàn toàn sụp đổ chẳng hạn?

Theo mỗi vòng chơi, tất cả người thử nghiệm đều phải tham gia ít nhất một trận. Nhưng thứ tự tham gia lại không bị giới hạn.

Ở vòng trước, trước khi Kiều Thời xuất hiện, Trần Linh và người của bộ phận kế hoạch đã hoàn thành trận đấu của họ. Vậy nên ở vòng kế tiếp, họ có thể đẩy trận đấu của mình xuống sau Kiều Thời và Mắt Kính.

Nhưng vấn đề lớn nhất là, chỉ thêm một vòng chơi nữa, liệu Kiều Thời và Mắt Kính có thể hoàn toàn phá hủy giới vực này không?

Đám Kiều Thời không dám chắc họ có thể làm được chuyện này.

Khe nứt trong không gian đã hiện rõ nhưng nó không phải thanh máu, chẳng thể phản ánh việc trò chơi còn cầm cự được bao lâu.

Họ chỉ biết cách làm hiện tại có hiệu quả. Nhưng khi bản thể của Lốc xoáy chưa chịu lộ mặt thì họ chỉ có thể từ từ bào mòn nó từng chút một…

Dĩ nhiên, Kiều Thời cũng hiểu nỗi lo của người thuộc bộ phận kế hoạch là hoàn toàn hợp lý.

Hoặc nói đúng hơn, “nỗi lo của người thuộc bộ phận kế hoạch” chính là một trong những quân bài mà trò chơi có thể lợi dụng.

Hiện tại, Trần Linh và người của bộ phận kế hoạch đã chọn đứng về phía con người. Nhưng nếu Kiều Thời và Mắt Kính tỏ thái độ kiểu "sống chết của hai người đó không quan trọng", vậy thử đoán xem hai người họ có quay xe không? Họ có đổi ý, quay sang nhận lời dụ dỗ của con game không?

Hy sinh bản thân, mãi mãi là một quyết định khó khăn.

Kiều Thời biết đây không phải lúc để thử thách lòng người.

"Chúng tôi không thể đảm bảo điều đó. Vậy nên tôi có một đề nghị, bốn người chúng ta lập thành một đội, cùng nhau hỗ trợ, thế nào?"

Nếu Trần Linh và người của bộ phận kế hoạch tự vào trận, dù họ bị thương hay chết đi, Kiều Thời và Mắt Kính ở sảnh game cũng chẳng giúp được gì. Nhưng nếu cùng vào trận, bọn họ mới có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Ánh mắt Trần Linh lóe lên: "Cô không sợ chúng tôi đã ngầm nhận lời của con game rồi quay sang hại hai người à?"

Lúc Lốc xoáy dụ dỗ họ, Kiều Thời và Mắt Kính đều chưa kịp quay lại từ trò chơi. Họ từ chối chỉ là lời nói một phía từ người của bộ phận kế hoạch mà thôi.

"Thứ nhất, nếu hai người đã đồng ý, trò chơi đâu cần phải tức tối như thế?"

Từ sau khi Mắt Kính có thể tấn công bản thể của Lốc xoáy, nó chưa từng xuất hiện trước mặt Kiều Thời lần nào. Nhưng trước mặt Lý Văn, nó đã lộ diện. Mà Lý Văn cũng đã báo lại tình hình cho họ.

Quan trọng hơn, toàn bộ thế giới game này đều toát ra một cảm giác kỳ lạ, vô hình trung tiết lộ tâm trạng của chủ nhân giới vực.

"Thứ hai, tôi tin rằng nếu không có một lý do hợp lý, cô sẽ không thay đổi quyết định ban đầu của mình. Vì điều đó không có lợi."

Nghĩ mà xem, sau khi đã đắc tội với một con game nhỏ mọn thù dai, bây giờ lại quay ra bảo nó rằng: Nãy tao chỉ đùa thôi, thực ra tao đứng về phía mày.

Bạn nghĩ nó có tin không?

Thời điểm con game đưa ra lời mời gọi đầu tiên chính là cơ hội tốt nhất để mặc cả. Cũng là lúc Trần Linh có thể đạt được lợi ích tối đa.

Ngay từ đầu đã không nhận, mà giờ lại muốn đổi phe? Đây không phải một quyết định khôn ngoan.

Trừ khi có "một lý do đủ lớn", ví dụ như Kiều Thời ra tay với họ trước.

Nhưng chuyện đó vốn không thể xảy ra.

Mọi người nhìn nhau cười, bầu không khí căng thẳng cũng theo đó mà dịu đi. Tất nhiên, ngoại trừ Mắt Kính vẫn đang chăm chú gõ máy tính.

5 phút nghỉ ngơi đã kết thúc, nút [Bắt đầu trò chơi] lại xuất hiện, mời gọi họ bước vào thử thách tiếp theo.

Cả bốn người đồng loạt nhấn chọn, họ xuất hiện trong một nông trại quen thuộc.

[Trong bốn người có một kẻ phản bội. Nếu không muốn bị người đó giết thì hãy mau chạy đi!]

Dòng chữ nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một loạt gợi ý mới.

[Một người chơi chăm chỉ, nông trại sẽ phát triển ổn định.]

[Hai người chơi hợp tác làm nông, công việc phân công rõ ràng.]

[Ba người chơi đối phó, chất lượng giảm sút.]

[Bốn người cùng chơi… nông trại phá sản.]

Trước mắt họ là một trang trại tiêu điều xơ xác, đất đai bị ô nhiễm nghiêm trọng.

[Trong vòng chơi này, khôi phục nông trại là điều kiện để vượt ải.]

Trần Linh hạ giọng nói: "Mỗi vòng chơi, cơ chế đều sẽ có sự điều chỉnh nhất định. Nhưng lần này, mức độ thay đổi lớn hơn bất kỳ lần nào trước đây."

Sắc mặt Kiều Thời và Mắt Kính thoáng trở nên vi diệu, xem ra họ không thể chối bỏ trách nhiệm. Ít nhất việc bản đồ game trở thành như thế này, hoàn toàn là do họ gây ra.

Nhưng đó không phải trọng điểm.

Trọng điểm là họ phải thích nghi với phiên bản mới.

Làm thế nào để khôi phục hoạt động của nông trại? Game đưa ra gợi ý rất rõ ràng: Hiến tế sinh mệnh.

Chỉ cần hiến dâng sinh mệnh của một người, có thể xử lý đất bị ô nhiễm.

Tất nhiên, đây cũng không phải là một kết cục bi thảm: Chỉ cần mỗi người hy sinh một chút sinh lực, đủ "một mạng" là được.

"Chắc chắn sẽ chết" không phải là phong cách của game này, nó nghiêng về việc che giấu ác ý trong các quy tắc của game hơn.

[Kế hoạch] và [Lập trình viên] có thể hút sinh mệnh của bản thân hoặc đồng đội để xử lý đất ô nhiễm.

Hút từ đồng đội: Mỗi lần tối đa 1/4 sinh mệnh. Hút từ bản thân: Không giới hạn (nói cách khác, có thể tự hy sinh để giúp đồng đội vượt ải).

[Bán hàng] có thể hút sinh mệnh từ đất ô nhiễm để hồi phục bản thân (không được vượt quá một mạng, tức là chỉ có thể hồi lại phần sinh mệnh đã mất).

Nếu thanh máu cạn kiệt hoàn toàn thì sẽ chết. Nếu chỉ mất một phần sinh mệnh, đến lúc qua ải sẽ tự động hồi phục.

Theo lý thuyết, đội của Kiều Thời có một [Lập trình viên], một [Kế hoạch] và hai [Bán hàng].

Nhưng thực tế, Trần Linh và người của bộ phận kế hoạch từng "giết" những người thử nghiệm khác trong các vòng chơi trước, nghĩa là họ đã cướp được kỹ năng của những nghề nghiệp khác, bây giờ cả hai đều có đầy đủ kỹ năng của tất cả các [Nghề nghiệp].

Điều này có nghĩa là người duy nhất không thể hút sinh mệnh từ bản thân hay đồng đội là Kiều Thời.

Người duy nhất không thể hút sinh mệnh từ đất để hồi phục là Mắt Kính.

Nhưng chỉ cần cả đội hợp tác, những điều này chẳng còn quan trọng. Về bản chất, đây chỉ là một trò chơi đơn giản.

"Vậy thế này đi, trừ Kiều Thời ra, ba người chúng ta mỗi người hiến 1/3 sinh mệnh. Nhanh chóng kết thúc vòng chơi, được không?" Trần Linh đề nghị.

"Không thành vấn đề." Ba người còn lại lập tức gật đầu đồng ý.

Đây là phương án hợp lý nhất.

Ba người Mắt Kính đứng trước vùng đất bị ô nhiễm, cùng lúc kích hoạt kỹ năng.

Ngay sau đó cả ba đều đồng loạt lảo đảo.

Cảm giác suy kiệt, mệt mỏi rã rời, cứ như sinh mệnh thực sự bị rút mất 1/3.

"Chắc là thành công rồi. Giờ chỉ cần chờ 5 phút nữa là xong."

Nhưng 5 phút này mới là giai đoạn cam go nhất.

Bởi vì trong khoảng thời gian này, [Bán hàng] có thể hút sinh mệnh từ đất để hồi phục bản thân.

Trên lý thuyết, nếu tin tưởng lẫn nhau thì chẳng có gì đáng lo cả. Nhưng... bốn người này, thực sự có thể hoàn toàn tin tưởng nhau sao?

Mọi người vừa mong chờ vừa căng thẳng, mắt không rời khỏi vùng đất bị ô nhiễm.

5 phút trôi qua.

Đất vẫn nguyên trạng thái ô nhiễm.

Bầu không khí lập tức đông cứng.

Bốn người sững sờ, rồi không hẹn mà cùng lùi lại một bước, hình thành thế đề phòng lẫn nhau.

Dù trò chơi có muốn chơi xấu thì nó cũng không thể phá vỡ quy tắc của chính nó. Điều đó có nghĩa là nguyên nhân gây ra tình trạng này chỉ có thể là do chính họ.

Dù là xử lý đất ô nhiễm hay rút sinh mệnh từ đất, cả hai hành động này đều không gây ra bất kỳ dị tượng nào. Ngoại trừ người thực hiện, không ai biết được chính xác những người khác đã làm gì.

Trần Linh nhìn chằm chằm họ, chậm rãi nói: "Tôi không ngại hiến thêm 1/3 sinh mệnh. Nhưng trước hết, chúng ta cần phải biết vấn đề nằm ở đâu."

Đúng vậy, họ có thể lặp lại cách làm trước đó, tiếp tục hiến sinh mệnh của mình cho đến khi đất được xử lý.

Nhưng… vòng lặp này không phải là vô hạn. Lần đầu thất bại thường có nghĩa là những lần sau sẽ càng khó khăn hơn!

Bởi vì mỗi lần xử lý không thành công, nếu tổng sinh mệnh chưa đủ một mạng, tiến trình sẽ bị đặt lại từ đầu.

Nhưng thanh máu của người chơi thì không khôi phục mà chỉ tiếp tục hao hụt. Nếu mỗi lần mất 1/3 sinh mệnh, một người chỉ có thể thử tối đa ba lần.

Và lúc này, sự tin tưởng đã bắt đầu lung lay, theo sự giảm sút của điểm sinh mệnh, mỗi người đều có tính toán cho riêng mình…

Đúng lúc này, Kiều Thời khẽ cười: "Theo cách chơi này, có lẽ tôi là người vô tội nhất đúng không? Theo thỏa thuận ban đầu, không ai được phép rút sinh mệnh của tôi. Thanh máu của tôi vẫn đầy, nên tôi cũng chẳng có kỹ năng nào để dùng."

Ngoài [Bán hàng], Kiều Thời không có nghề nghiệp nào khác.

Vậy cô chính là người không có khả năng giở trò nhất.

Ngay lúc đó, người của bộ phận kế hoạch đột nhiên hét lên: "Không đúng! Chính cô mới là kẻ đáng nghi nhất!"

Thấy ba người đều nhìn mình, người của bộ phận kế hoạch lúng túng cười: "… Được rồi, tôi thừa nhận, tôi đã rút 1/4 sinh mệnh của cô."

Nhưng ngay sau đó, anh ta lập tức lấy lại sự tự tin: "Nhưng chuyện này vốn dĩ phải công bằng, đúng không?"

"Tôi rút 1/4 của cô, đồng thời cũng rút 1/4 của chính mình. Nếu theo kế hoạch ban đầu, vậy là chúng ta đã dư ra một phần sinh mệnh rồi còn gì!"

Kế hoạch ban đầu: Ba người mỗi người hiến 1/3 sinh mệnh, đủ để bù lại một mạng hoàn chỉnh.

Ý của người thuộc bộ phận kế hoạch là: 1/4 + 1/4, lại + 1/3 của Trần Linh + 1/4 của Mắt Kính. Tổng lại vẫn dư so với yêu cầu ban đầu.

Nhưng thực tế là họ đã không đủ một mạng, trong khi ba người đều biểu hiện rõ sự suy yếu, chỉ riêng Kiều Thời vẫn trông như không có chuyện gì xảy ra.

Điều đó có nghĩa là cô đã sử dụng kỹ năng [Bán hàng].

Tất nhiên, việc Kiều Thời phòng trước cũng là điều dễ hiểu.

Nếu không ai rút sinh mệnh của cô, kỹ năng của cô không thể kích hoạt. Nếu có người hãm hại cô, vậy thì vừa hay có thể dùng đến.

Trần Linh nhìn người của bộ phận kế hoạch, rồi lại nhìn Kiều Thời, khẽ nhíu mày.

Cô ta bình tĩnh nói: "Tôi hiểu sự đề phòng của mọi người. Nhưng điều này chỉ khiến nội bộ xung đột lẫn nhau. Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ bị diệt sạch hoặc vĩnh viễn mắc kẹt ở đây."

Trần Linh đưa ra một phương án mới: Tiến hành đợt xử lý thứ hai. Ở lần xử lý này, mỗi người công bằng hiến 1/4 sinh lực. Sau đó, nếu còn ai giở trò, người đó sẽ trở thành mục tiêu bị xử lý.

"Tôi không có ý kiến gì." Người của bộ phận kế hoạch lập tức gật đầu.

Trên khóe môi Trần Linh, một nụ cười bí ẩn thoáng qua trong chớp mắt.

Kế hoạch của cô ta, không đúng, phải nói là kế hoạch của nó sắp thành công rồi!

Bởi vì Mắt Kính sắp chết!

Đúng vậy, từ khoảnh khắc bước vào vòng chơi này, "Trần Linh" đã không còn là Trần Linh nữa, mà là game!

Với tư cách là hóa thân của quy tắc, lẽ ra nó không thể trực tiếp tham gia.

Nhưng nhờ Kiều Thời và Mắt Kính, họ đã lợi dụng kẽ hở của luật lệ, biến game từ trọng tài thành người chơi.

Họ có thể giết nó nhưng đổi lại nó cũng có quyền tham gia game!

Tất cả những cơ chế mới, những thử thách lòng tin chẳng qua chỉ là chiêu tung hỏa mù của nó. Con át chủ bài thật sự là nó đã đích thân nhảy vào cuộc chơi!

Tại sao lại chọn Trần Linh? Đơn giản thôi, kiểm soát cô ta đồng nghĩa với việc kiểm soát cả người của bộ phận kế hoạch.

Tên này không ngu nhưng anh ta thiếu quyết đoán, từ lâu anh ta đã hình thành thói quen nghe theo Trần Linh.

Vậy nên "Trần Linh" đã thì thầm với người của bộ phận kế hoạch rằng, chúng ta phải đề phòng trước.

Ý tưởng "rút 1/4 sinh mệnh của Kiều Thời, đồng thời rút 1/4 sinh lực của chính mình" chính là do nó gợi ý cho người của bộ phận kế hoạch.

Mục đích ban đầu của "Trần Linh" là quậy đục nước, khiến vết rạn giữa mọi người ngày càng lớn hơn, không để họ vượt qua vòng chơi này. Vì thế, nó chẳng hề rút sinh mệnh của bất kỳ ai, sự suy yếu mà nó thể hiện cũng chỉ là một màn kịch.

Điều này đồng nghĩa với việc dù họ có làm theo kế sách ban đầu hay kế sách của người thuộc bộ phận kế hoạch thì lượng sinh mệnh vẫn không đủ!

Dù chọn phương án nào, kết cục cuối cùng vẫn là cảm giác bị phản bội.

Còn nó? Chỉ việc lợi dụng vòng chơi đầu tiên để quan sát bọn họ thôi.

Mắt Kính đã mất đi 1/3 thanh máu, sang vòng thứ hai, anh ấy bắt buộc phải tiếp tục rút 1/4 sinh mệnh của chính mình, "Trần Linh" cũng sẽ rút thêm 1/4 sinh lực của anh ấy!

Mắt Kính chắc chắn sẽ chết.

Tất nhiên, anh ấy có thể chơi khôn lỏi, không rút sinh mệnh của bản thân. Nhưng như vậy thì đã sao? Không có khả năng tự hồi phục, anh ấy có thể trụ được bao lâu?

Sớm muộn gì Mắt Kính cũng là người chết đầu tiên.

Dù trò chơi căm hận Kiều Thời nhất nhưng không sao cả, nó cứ xử lý từng người một. Mắt Kính chết trước cũng là một phương án hay.

Đợi đến khi Mắt Kính gục xuống, tình hình sẽ càng hỗn loạn. Đến lúc đó, thậm chí nó còn có thể từ bi mà trả lại cơ thể cho Trần Linh.

Hừ, không muốn tự tàn sát lẫn nhau ư? Muốn hay không đâu quan trọng! Chơi trò của nó, phải theo luật của nó!

Nhưng ngay giây tiếp theo nụ cười của "Trần Linh" đã cứng đờ! Bởi vì màn hình của Mắt Kính đột nhiên phát sáng, ánh sáng vàng nhạt hóa thành từng sợi dây vô hình trói chặt lấy nó!

Kiều Thời và Mắt Kính đồng loạt nở nụ cười: "Cuối cùng cũng tóm được đằng ấy rồi."

"Ồ, suýt quên, cái phương án lúc nãy á? Xin lỗi nha, bọn này chưa đồng ý đâu."

"Mấy… mấy người đang nói gì vậy? Tôi không hiểu!"

Giọng điệu hoảng loạn của nó, có một phần là giả vờ, nhưng cũng có chút hoang mang thật sự.

Chết tiệt, nó đã xúi người của bộ phận kế hoạch hành động, một phần cũng là để biến anh ta thành tấm chắn cho mình.

Nhưng họ lại nghi ngờ nó đầu tiên, thậm chí còn biết nó không phải Trần Linh thật, tại sao chứ?

Nó đã quan sát Trần Linh suốt nhiều vòng chơi, quá rõ cách cô ta hành động, nó tự tin rằng mình đã bắt chước gần như hoàn hảo. Điều này có thể thấy ngay từ phản ứng ngơ ngác của người thuộc bộ phận kế hoạch.

Tên này hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bị nó dắt mũi mà không hề hay biết!

Kiều Thời nhún vai, thản nhiên nói: "Đừng diễn nữa. Dù đằng ấy bắt chước cũng khá đấy nhưng "khá giống" vẫn khác với "giống hệt". Đằng đó không hiểu được ý nghĩa cuộc trò chuyện giữa tôi và Trần Linh trước khi vào game."

Trước khi vòng chơi này bắt đầu, Trần Linh đã hỏi Kiều Thời: Không sợ chúng tôi bị trò chơi lôi kéo về phía nó sao?

Trò chơi cho rằng đây là vấn đề “lòng tin”. Nếu danh tính Trần Linh đã được Kiều Thời và Mắt Kính chấp nhận, vậy chẳng phải rất thuận lợi để nó gây rối sao?

Nhưng thực chất đây không chỉ là vấn đề lòng tin mà còn là phương án ứng phó khi xảy ra tình huống khẩn cấp: Không có lý do chính đáng, Trần Linh sẽ không thay đổi thái độ.

Lý do chính đáng đó có thể là Kiều Thời và Mắt Kính ra tay trước, hoặc cũng có thể là “cô ta” không phải người thật. "Trần Linh" không phải Trần Linh, vậy cô ta âm thầm giở trò là rất hợp lý rồi.

Từ đó, Kiều Thời và Mắt Kính đã biết phải làm gì.

"Xin lỗi nha, khi đằng ấy tìm cách trả đũa đằng này thì đằng này cũng đang tìm cách tóm lấy đằng ấy đó."

Nếu muốn giữ lại giá trị sử dụng của giới vực, vậy phá hủy toàn bộ giới vực không phải là ưu tiên hàng đầu, bắt giữ chủ nhân giới vực mới là quan trọng nhất.

Nhưng nó quá gian xảo, mỗi khi bị thương nó liền trốn biệt, không dễ gì lộ mặt.

Vậy phải làm sao?

Phải ép nó tự xuất hiện chứ sao!

Phải tạo cơ hội cho nó!

Chẳng lẽ họ không biết rằng khi bốn người cùng tham gia trò chơi thì sẽ dễ bị nó ly gián sao? Dĩ nhiên là họ biết.

Nhưng họ vẫn chọn làm vậy.

Vì đây chính là cơ hội dành cho Lốc xoáy.

Cùng lúc đó, Mắt Kính đã ngấm ngầm tích lũy sức mạnh, chờ thời điểm quan trọng để giam cầm nó!

Dĩ nhiên, không có gì đảm bảo trò chơi sẽ xuống sân bằng cách nhập vào Trần Linh.

Trước khi xác nhận điều này, Kiều Thời và Mắt Kính đã thử qua nhiều phương án khác nhau.

Rất trùng hợp là sự suy yếu của Mắt Kính cũng chỉ là một màn kịch.

Bởi vì Kiều Thời đã yêu cầu Mắt Kính rút 1/3 sinh mệnh của cô.

Một mặt, Mắt Kính cần tích trữ sức mạnh để đối phó với Lốc xoáy. Về phần Kiều Thời yếu một chút cũng chẳng sao.

Mặt khác, cô cũng muốn thử nghiệm xem hành động rút sinh mệnh này có ảnh hưởng đến bản thân hay không.

Kết quả chứng minh không có gì xảy ra. Cũng không rõ đó là cơ chế tự bảo vệ của hệ thống hay là do [Gói quà tăng ca an toàn] vẫn còn hiệu lực.

Việc "cô không sử dụng kỹ năng", Kiều Thời không hề nói dối.

Vấn đề tiếp theo Kiều Thời muốn thử nghiệm là nếu rút sinh mệnh của cô không thành công nhưng Mắt Kính vẫn kích hoạt kỹ năng, vậy đất trồng có nhận được lượng sinh mệnh tương ứng không?

Nếu có, vậy đây chính là lỗ hổng của luật chơi! Sinh mệnh bỗng dưng xuất hiện! Chẳng phải đây là một dạng động cơ vĩnh cửu hay sao?

Nhưng Kiều Thời còn chưa kịp kiểm chứng điều đó thì "kẻ phản bội" đã tự mình lộ mặt.

Bề ngoài, người có vẻ đáng nghi nhất là người của bộ phận kế hoạch. Nhưng nếu ngay cả game cũng nhận ra anh ta không có chính kiến, chẳng lẽ Kiều Thời và Mắt Kính không nhận ra sao?

Trên thực tế nếu xét về khả năng bị can thiệp, người của bộ phận kế hoạch lại là người ít bị thao túng nhất.

Bởi vì người của bộ phận kế hoạch không ảnh hưởng đến bất kỳ ai. Trong một trò chơi bốn người, nếu chỉ "thao túng" một mình anh ta thì chẳng khác nào chơi 1 chọi 3, hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng! Ngược lại nếu "thao túng" Trần Linh, ít nhất nó có thể tạo ra bàn cờ 2 chọi 2.

Con game cứ tưởng mình ẩn nấp rất kỹ nhưng thực tế nó đã để lộ sơ hở từ lâu!

Vậy không cần nói nhiều nữa, nếu nó đã tự chui vào một thân xác hữu hình thì đừng hòng thoát ra ngoài!

Sợi dây do Mắt Kính tạo ra không phải để trói buộc cơ thể Trần Linh. Trên thực tế, cô ta vẫn có thể cử động, thứ bị trói chặt chính là con game! Nó đã bị nhốt trong cơ thể này!

Nhận ra tình thế bất lợi, "Trần Linh" lập tức lộ vẻ hung tợn: "Mấy người định giam tôi trong cơ thể này sao? Ha, mấy người có dám không? Nếu tôi chết, con người này cũng phải chôn cùng tôi đấy!"

Đừng quên, nó vẫn còn một "con tin" trong tay!

Kiều Thời tốt bụng nhắc nhở nó: "Này, đằng đó không biết tên bộ phận bọn này à? Bọn này là Bộ phận dọn dẹp, không phải Bộ phận cứu nạn đâu."

Nhiệm vụ hàng đầu của họ là dọn dẹp giới vực.

Còn con người? Nếu cứu được thì sẽ cứu. Nhưng nếu không thì…

"Trần Linh" lập tức hét lớn, quay sang nhìn người của bộ phận kế hoạch: "Nghe thấy chưa?! Họ vốn không thật lòng muốn cứu mấy người! Nếu muốn sống, hãy đứng về phía tôi!"

Nhưng sau khi người của bộ phận kế hoạch nhìn thấu toàn bộ vở kịch đã lặng lẽ lùi lại hai bước, nhanh chóng cắt đứt liên hệ với nó.

Con game: …

Đám con người chết tiệt!

Sao lại khó lôi kéo đến vậy?!

Thực ra, điều này cũng phải trách chính nó. Nó dùng một loạt cơ chế trò chơi để loại bỏ kẻ yếu giữ lại người mạnh nhất. Đây là do chính nó tự nâng độ khó của game. Độ khó này vốn nhắm về người chơi, rất không may, bây giờ nó lại chính là người chơi.

Bình Luận (0)
Comment