“Nó thơm quá.” Đầu lâu nhỏ đưa ra một câu đánh giá khách quan, rồi lại hít hít thứ nước dãi không hề tồn tại.
Mặt dây chuyền đầu lâu nhỏ là sản phẩm do hệ thống tạo ra, các ngôn từ ác ý sẽ bị tắt tiếng. Nhưng từ “thơm quá” theo đánh giá của hệ thống hoàn toàn thuộc về đánh giá tích cực, nên tất nhiên sẽ không bị ảnh hưởng.
Tiếc là con game chỉ có có thể cảm nhận được ác ý dày đặc.
Cũng có thể là cảm giác đói.
Kiều Thời tốn rất nhiều công sức, cuối cùng mới kéo được đầu lâu nhỏ ra khỏi màn hình.
“Ta ngửi tí thôi chứ không ăn.” Tử Thần cam đoan chắc như đinh đóng cột.
Đây cũng là lần đầu tiên Ngài gặp giới vực như vậy, sao mà không tò mò cho được?
Nói chung, giữa hai giới vực, rất khó chung sống với nhau lâu dài ở cùng một khu vực.
Trong lễ đăng cơ lần trước, người xem chỉ ở lại đây trong thời gian ngắn. Nếu ở lại đó quá lâu, cho dù cả hai bên không đánh nhau thì sự dung hợp và nuốt chửng vẫn sẽ xảy ra.
Đó là quy luật tự nhiên. Một nơi sao có thể có hai không gian cho bạn chiếm cứ được? Bạn cho rằng mình đang làm xiếc chồng người ư?
Chuyện này cũng giống với việc Kiều Thời gần như không bao giờ mang đầu lâu nhỏ ra ngoài. Tử Thần chính là hiện thân của vương quốc mục nát, nếu Ngài ở bên ngoài quá lâu, đương nhiên phần không gian thực kia cũng sẽ bị vương quốc mục nát cắn nuốt.
Nhưng Tử Thần có thể cảm giác được, chỉ cần Ngài không ăn luôn con nhỏ này thì con game này thực sự có thể tồn tại lâu dài ở vương quốc mục nát.
Bởi vì có thể nói, tuy con game này đang ở vương quốc mục nát nhưng không thực sự chiếm được không gian. Suy cho cùng nó vẫn đang ở thế giới 2D.
Ây dà, nếu đã là [Game], vậy vừa hay để ông đây chơi thử xem sao!
Tử Thần đã nghĩ như vậy đó.
Nước mắt con game rơi tí ta tí tách. Nó hối hận quá! Sao nó phải tồn tại dưới hình thức của trò chơi chứ?
Giờ phút này, nó đã hiểu được nỗi đau khổ của những người đầu thai nhầm chỗ, chọn sai ngành, vào nhầm nghề rồi.
Khóe mắt Kiều Thời cũng ngấn lệ.
Tức quá, cô đã giúp bộ phận dọn dẹp tìm được cách thức “định hướng và bồi dưỡng năng lực” nhưng tại sao bản thân cô vẫn là một người không có năng lực chứ? Chuyện này nói ra ai mà tin được!
Nhất định phải bắt bộ phận dọn dẹp tăng thêm tiền thưởng, như thế mới đền bù được những tổn thất của cô!
Nhưng nghĩ đến chuyện sau này người mới sẽ đến đây huấn luyện, có thêm một hạng mục khiến họ vui vẻ, Kiều Thời cũng cảm thấy trong lòng có phần an ủi.
Trước đó cô đã phải ăn quả đắng trên sân huấn luyện, hy vọng về sau mọi người cũng được ăn nhiều hơn một chút!
Cái này là quà tặng của tiền bối đó.
Điều chỉnh độ khó thì sao nhỉ?
Nếu Kiều Thời đề xuất yêu cầu này, trò chơi sẽ đáp ứng.
Nhưng cô không đề xuất.
Mắt Kính, Trương Vi, Lý Văn… tất cả mọi người như thể không hẹn mà cùng quên mất vụ này.
Ái chà, đây đều là vì nghĩ cho người mới đó!
Giới vực rất nguy hiểm. Bọn họ hỗ trợ giảm bớt độ khó của game, không lẽ cũng phải hỗ trợ giảm bớt độ khó của các giới vực nữa ư? Khiến người ta hiểu lầm “giới vực cùng lắm chỉ đến mức đấy” là hành động vô trách nhiệm đối với sinh mạng của người mới!
Đúng lúc này, Trần Linh vừa ấn vào cục u sau gáy vừa đi về phía Kiều Thời: “Cảm ơn cô đã cứu chúng tôi ra ngoài…”
Cục u này là do vừa rồi con game thoát khỏi trạng thái chiếm đoạt, khiến cơ thể của cô ta té ngã.
Kiều Thời ho khan một tiếng: “Khách sáo quá. Nếu không có chúng tôi, hai người kiên trì đến phút cuối hẳn cũng không thành vấn đề.”
Ít nhất đối với bọn Trần Linh và người của bộ phận kế hoạch đã thích ứng được với tiết tấu của trò chơi thì đúng là như vậy.
Con game thẹn quá hóa giận rồi tự mình tham gia, đó đều là những biến hóa không thể kiểm soát do Kiều Thời và Mắt Kính gây ra.
Kiều Thời kể lại sự việc nhưng cô không biết Trần Linh đã hiểu lầm ý cô, hay là nói khi cô vốn đang định nhắc tới chủ đề này thì Trần Linh đột nhiên lên tiếng: “Về những sự việc đã phát sinh trước đó trong trò chơi…Tôi có lời muốn nói.”
Ở ngoài đời thực, Trần Linh vốn không thích xây dựng các mối quan hệ xã hội. Cho nên khi đăng nhập vào game, cô ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần trở thành một kẻ đơn độc.
Vừa mới bắt đầu, có người đã đề nghị mọi người chung sức hợp tác, cùng nhau vượt ải. Chỉ là lúc “Hình thức tổ đội” bại lộ bản chất, rất nhanh đã xuất hiện kẻ phản bội đầu tiên…
Ở trong công ty đã không thiếu những kẻ “anh lừa tôi gạt”, huống hồ lại còn liên quan đến tính mạng của bản thân.
Vốn dĩ từ trước đến nay Trần Linh chưa từng tin tưởng bất kỳ ai, nhờ vậy mà cô ta đã thành công sống sót.
Khả năng quan sát của người thuộc bộ phận kế hoạch không tồi, đã kịp thời tìm được chỗ dựa vững chắc. Mà Trần Linh cũng phát hiện người này khá thành thật, tương đối đáng tin.
Trong hoàn cảnh người chơi mới liên tục đăng nhập vào trò chơi, hai người âm thầm phối hợp với nhau, đương nhiên hệ số an toàn cũng sẽ tăng lên đáng kể. Những kẻ muốn chơi họ vừa ra tay đã bị xử đẹp.
Bọn họ vẫn luôn duy trì hình thức này, cho đến tận khi Mắt Kính và Kiều Thời vào trò chơi.
“Đúng là nói ra thì trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn thật. Thay vì nơm nớp lo sợ một lúc nào đó sự việc bị bại lộ, chi bằng thẳng thắn đối mặt với kết quả còn hơn.”
Trần Linh thở một hơi dài nhẹ nhõm. Sau khi dừng lại trong giây lát, cô ta hỏi tiếp: “Các cô sẽ xử lý chúng tôi như thế nào?”
Kiều Thời cân nhắc đáp: “Theo lý thuyết mà nói, các cô sẽ không bị truy cứu.”
Bộ phận dọn dẹp của bọn họ chỉ quản lý giới vực, không quản con người. Trừ khi có bằng chứng trực tiếp chứng minh một người nào đó đang cố tình ám hại người khác bên trong giới vực.
Ám hại người khác rồi lại bị gậy ông đập lưng ông, bộ phận dọn dẹp càng không quản lý những chuyện như vậy, cùng lắm chỉ nói đúng một câu: “Về nguyên tắc không khuyến khích kiểu báo thù như vậy.” Nhưng họ đều hiểu “về nguyên tắc” có nghĩa là gì. Nói không chừng những người thuộc bộ phận dọn dẹp còn đang thầm nghĩ trong lòng là “Làm tốt lắm” nữa đấy.
Nhưng Trần Linh cũng nhạy bén bắt được từ ngữ mấu chốt trong câu nói của Kiều Thời: “Theo lý thuyết ư?”
“Bởi vì cô không nên nói chuyện này với tôi!” Kiều Thời có hơi khóc không ra nước mắt.
Trần Linh sửng sốt, lẽ nào Kiều Thời là kiểu người không chịu được cảnh trong mắt có sạn, là kiểu người tuyệt đối sẽ không ngồi yên dửng dưng nếu biết có người bị hại?
Nhưng Trần Linh không biết, thứ trong mắt không chứa nổi hạt cát vốn không phải Kiều Thời, mà là hệ thống chó má của cô!
Cái hệ thống mà suốt ngày ra rả về luật pháp và đạo đức! Trong nhận thức của nó, làm gì có cái nào là giới vực với chả không giới vực. Trật tự còn tồn tại. Thế giới còn hòa bình.
Hiện tại liên quan đến án mạng, nó có thể ngồi yên được sao?
Bản thân Kiều Thời không định xen vào chuyện của người khác. Nhưng điều cô lo lắng nhất là sau khi hệ thống nghe xong những lời tự thuật của Trần Linh, nó sẽ bắt cô giao nộp người cho đồn cảnh sát ngay.
Trong khi Trần Linh đang thẳng thắn giãi bày thì Kiều Thời lại như đang ngồi trên đống lửa, đứng ngồi không yên. Kiều Thời đã định ngắt lời Trần Linh mấy lần nhưng cô ta nói quá say sưa, khiến cô không có cơ hội để thực hiện điều ấy.
Nhưng thần kinh Kiều Thời căng như dây đàn bao nhiêu lâu mà vẫn không thấy hệ thống đưa ra nhiệm vụ.
Kiều Thời: ?
Hệ thống: ?
Kiều Thời: “Không phải trước đây khi gặp chuyện như thế này, bà luôn yêu cầu tui phải chủ động gánh vác trách nhiệm xã hội của mình hay sao?”
Hệ thống đã biết xảy ra vấn đề ở đâu. Nó kiên nhẫn giải thích: “Ký chủ, game là game, hiện thực là hiện thực mà. Luật pháp của hiện thực không quan tâm đến những vụ việc xảy ra trong game. Trong game, ký chủ cũng đánh chết rất nhiều người nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc ngoài đời thực ký chủ vẫn là một người tốt và ưu tú!”
Rõ ràng là tình trạng bệnh của ký chủ lại tái phát, lẫn lộn giữa game và ngoài đời thực rồi.
Hệ thống ôn tồn trấn an: “Ký chủ đừng quá lo âu vì bệnh tình. Vấn đề này không lớn, đây đều là những hiện tượng bình thường trong giai đoạn điều trị này. Tôi sẽ cung cấp cho ký chủ các phán đoán và chỉ dẫn chính xác! Cứ yên tâm giao việc đó cho tôi.”
Kiều Thời: … Giao cho bà mới khiến người ta không yên nhất ấy!
Có lúc cô cảm thấy bản thân đã hiểu hết logic của hệ thống. Thế nhưng có nhiều lúc, hệ thống vẫn luôn có thể sử dụng kinh nghiệm phong phú của nó đánh bại cô!
Kiều Thời nhìn ánh mắt có vẻ mờ mịt của Trần Linh, lập tức bổ sung thêm: “Ý tôi là tôi không phải đối tượng nói chuyện phù hợp, tôi chưa từng gặp phải loại chuyện như vậy, chưa chắc có thể lý giải sự việc, mà có khi tôi sẽ đưa cô đi thẩm vấn luôn cũng nên.”
Nghe câu giải thích của Kiều Thời, Trần Linh nở nụ cười nhẹ nhõm: “Không, tôi cho rằng cô sẽ không làm như vậy.”
Kiều Thời thầm chế giễu trong đầu: Ờ, tôi thì không. Nhưng chưa chắc hệ thống sẽ không làm thế đâu nhá.
Lần này hệ thống nhận thức đó là hành vi trong trò chơi, thế lần sau thì sao?
Tốt hơn hết là đừng nên quá tin tưởng vào cô.
Trần Linh nói tiếp: “Tuy thoạt nhìn có vẻ cô… đáng sợ hơn anh ta nhưng trực giác của tôi mách bảo, vẫn nên nói chuyện này với cô thì hơn.”
“Anh ta” mà Trần Linh nhắc đến ở đây, ý chỉ Mắt Kính.
Nhưng Kiều Thời cũng muốn hỏi thêm: Rốt cuộc là đang khen cô hay là đang chê cô vậy hả?
Nhìn kiểu gì mà bảo cô trông đáng sợ hơn Mắt Kính chứ?
Cứ nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của Mắt Kính lúc cô mới gia nhập bộ phận dọn dẹp mà xem, cả thái độ đối nhân xử thế luôn tử tế với người khác của cô nữa!
Nhưng cuối cùng Kiều Thời chẳng hỏi gì, cũng chẳng giải thích gì.
Thói quen của cô là vậy.
Ôi chao, ngay từ lúc bị trói buộc với hệ thống chữa bệnh tâm thần, cô đã sớm đoán được hình ảnh cô gây dựng suốt hơn hai mươi năm đều sẽ sụp đổ hoàn toàn mà.
Không ai thấu hiểu, càng lên cao càng lạnh lẽo… có lẽ đây chính là số mệnh của cao thủ.
Cái gì? Kiều Thời không phải cao thủ sao?
Không thành vấn đề. Một con Husky lẫn trong bầy sói, liệu có thể phân biệt đó là chó hay là sói không?
Kiều Thời suy nghĩ một hồi, cuối cùng nói với Trần Linh: “Kẻ chơi khăm người khác ắt sẽ luôn bị người khác chơi khăm lại. Đó là suy nghĩ của tôi.”
Những lời này giống như đang đánh giá kẻ phản bội trong trò chơi nhằm bào chữa cho Trần Linh. Nhưng có lẽ nó vẫn còn một tầng ý nghĩa khác…
Trần Linh mỉm cười: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô.”
Nhìn Trần Linh rời đi, đầu lâu nhỏ nhảy lên vai Kiều Thời: “Cô ta không nói thật hoàn toàn đâu.”
Con game sẽ không tiết lộ diễn biến trò chơi cho bất kì ai. Đây là lời nói thật.
Nhưng nếu người nào đó cũng có quyền hạn tương đương giới vực, thế thì không thể nói là “game đã tiết lộ ra ngoài” được, chỉ có thể nói người đó đã biết được các thông tin liên quan thông qua quyền hạn của bản thân.
Rất hiển nhiên, vừa rồi đầu lâu nhỏ đã tâm sự (vừa đe dọa vừa dụ dỗ) với con game đấy.
Tuy rằng con game rủa thầm trong lòng, đợi game đây mạnh lên, thứ Tử Thần vặt vãnh kia ấy hả? Nó ngoạm phát chết tươi!
Nhưng ngoài mặt, nó vẫn cung kính nhường một phần quyền hạn tìm đọc, để đầu lâu nhỏ cũng có thể lén xem cùng.
Đây hoàn toàn không phải nó đang thỏa hiệp với Tử Thần!
Con game tự an ủi bản thân: Dựa theo cách nói của con người, đây gọi là trả tiền thuê nhà.
Mà nếu như đầu lâu nhỏ đã biết sự tình, chẳng lẽ Kiều Thời lại không biết?
Trong câu chuyện Trần Linh nói với Kiều Thời, cô ta và người của bộ phận kế hoạch là kẻ bị hại, nói rằng đây là phòng vệ chính đáng cũng không quá.
Nhưng cô ta không nói rõ ràng toàn bộ tình hình.
Giống như những gì con game đã nói, về sau, liệu có phải bọn họ cố tình sàng lọc và dụ dỗ không?
Chuyện này rất khó xác thực.
Từ trước đến này con game và Tử Thần không ngại phỏng đoán con người với ác ý lớn, cho nên xem ra họ hoàn toàn cố ý!
Nếu suy nghĩ đơn giản và lạc quan hơn thì chắc tất cả sự việc chỉ là trùng hợp thôi.
Kiều Thời không phải trò chơi, cũng không phải Tử Thần, nhưng cô cũng không lạc quan quá mức. Cô không thể đưa ra phán đoán chính xác.
Thậm chí cô cũng không rõ, Trần Linh nói chuyện này với cô với mục đích thực sự là gì.
Có lẽ lời Trần Linh nói là thật, cô ta không muốn trốn tránh nữa, nói ra sẽ khiến cô ta cảm thấy dễ chịu hơn.
Cũng có thể là dùng một phần thẳng thắn để đối lấy sự tin tưởng, sau đó tiến thêm một bước để tẩy trắng cho chính mình.
Mà cũng có khả năng là vì cả hai nguyên nhân trên…
Đây vốn dĩ chính là sự phức tạp của con người, không phải sao?
“Đây có phải xã hội trong truyền thuyết không…” Kiều Thời không khỏi than thở.
Không lâu trước đây, cô chỉ là một cô sinh viên ngây thơ trong sáng. Sau khi gia nhập bộ phận dọn dẹp, mặc dù thỉnh thoảng cô có gặp phải một số nguy cơ sinh tử nhưng những người tiếp xúc đều là đồng đội, mối quan hệ là sự liên hệ đơn giản nhất giữa người với người.
Nói sao nhỉ, cũng coi như là Trần Linh đã cho cô một bài học đi. Nhưng lúc này, đầu lâu nhỏ bỗng nở nụ cười càn rỡ, cắt ngang dòng suy nghĩ của Kiều Thời: “Ha ha ha nhưng cô ta có xài hết thủ đoạn thì đã sao, tất cả vẫn nằm trong sự khống chế của cô!”
Kiều Thời: “… Gì mà khống chế chứ?”
“Cô đã ám chỉ với cô ta rằng cô đã biết tất cả. Chỉ cần cô ta hiểu chuyện một chút thì nên ngoan ngoãn trở thành con dao trong bóng tối của cô đi chứ gì!”
Câu cuối cùng Kiều Thời nói với Trần Linh rõ ràng có nội hàm và ám chỉ gì đó! Đầu lâu càng nghĩ càng cảm thấy Kiều Thời là người thâm sâu khó lường. Không hổ là chủ nhân của Tử Thần!
Ở bên ngoài, Kiều Thời đang thu nạp thế lực của bộ phận dọn dẹp. Trong bóng tối, cô cũng đã mài dao đâu vào đấy. Một mũi tên trúng hai con nhạn, thế giới này chung quy đã nằm hết trong lòng bàn tay cô!
Nếu xét về độ âm hiểm xảo trá, bày mưu tính kế, thử hỏi xem ai có thể so sánh được với cô?
Kiều Thời: …
Nếu Tử Thần còn nói thêm, chắc cô sẽ phải hoài nghi liệu bản thân có phải bà trùm đứng sau màn hay không đấy.
Giới vực: [Trò chơi cuộc chiến sinh tồn]
Độ khó: Trung cấp (Đã hoàn thành mục tiêu dọn dẹp trước khi trò chơi ra mắt chính thức, bởi vậy thống kê theo độ khó trung cấp).
Thông tin đã biết: Loại hình giới vực đặc thù, những linh hồn người chết lang thang trên mạng internet, giống như việc thực hiện ra mắt chính thức ở thế giới hiện thực, có thể cuốn tất cả người bình thường vào trong đó, hệ số nguy hiểm cực cao! (Trước mắt đã giải quyết) Có lẽ trò chơi sẽ không chủ động công kích con người (trừ khi ép nó vào đường cùng). Chỉ cần bạn nắm vững và lợi dụng các quy tắc của game, sau khi giành chiến thắng sẽ nhận được các phần thưởng tương đương.
Tình hình dọn dẹp: Giới vực đã thuộc quyền khống chế của Kiều Thời, sáp nhập vào giới vực [Vương quốc mục nát], trở thành một trong những khu vực tập huấn để đào tạo thành viên của bộ phận dọn dẹp. Hồ sơ đã niêm phong.