Sau khi giải quyết xong giới vực [Trò chơi cuộc chiến sinh tồn], Kiều Thời và những người khác cũng rút khỏi công ty game.
Vì Internet của trò chơi này không thể kết nối ra ngoài vương quốc mục nát nên nó cũng không còn xuất hiện trên map của người chơi bình thường nữa. Còn những lỗi sót lại từ các tựa game khác của công ty này á, tự sửa đi, chẳng liên quan gì đến bộ phận dọn dẹp cả.
Cuối cùng cuộc sống làm việc hai nơi của Kiều Thời cũng kết thúc, cô chính thức bước vào kỳ nghỉ:
Hôm nay cô không có việc gì, làm cá muối.
Hôm nay cô không có việc gì, làm cá muối.
Hôm nay cô không có việc gì, làm cá muối.
…
Đây là một cuốn nhật ký đầy tội lỗi nhưng lại khiến người khác phải ghen tị.
Nhưng rất tiếc, nó không phải của Kiều Thời.
Mà là của Trương Vi.
Lúc này, Kiều Thời mặc đồ thể thao, mồ hôi đầm đìa kết thúc buổi tập thể dục sáng, còn Trương Vi thì mắt nhắm mắt mở nhìn bộ đồ ngủ và đôi dép lê của mình, cảm thấy tinh thần tỉnh táo hẳn lên, đó là cảm giác bị cuốn theo!
Nhìn xem người ta có một kỳ nghỉ đầy năng lượng thế kia, rồi nhìn lại kỳ nghỉ cá muối cá ươn của mình đi!
Không thể tiếp tục cuộc sống lười biếng như vậy nữa!
Trương Vi quyết định, hôm nay, cô ấy cũng phải bắt đầu nỗ lực! Mà nếu không làm được thì… thì thôi, mai cố lại.
"Hu hu hu, Kiều Kiều, cậu cuốn tớ vào cuộc sống như vậy rồi…" Trương Vi rơi nước mắt cá muối.
Kiều Thời vừa lau mồ hôi vừa thầm ch** n**c mắt trong lòng, ai thèm có một kỳ nghỉ đầy năng lượng như này chứ?!
Nằm dài thoải mái mới là lý tưởng của đời người, được không?!
Cô cũng muốn làm cá muối, cũng muốn cày game thâu đêm, ăn bữa sáng gộp thành bữa trưa, rồi chẳng cần làm gì cả... nhưng mà chế độ sinh hoạt như thế không phù hợp với kế hoạch trị liệu của hệ thống.
Đừng quên hệ thống vẫn đang dùng [Phần thưởng hằng ngày] để nhử cô đây này!
Chỉ cần không "phát bệnh", đồng thời tích cực phối hợp điều trị, mỗi ngày cô sẽ nhận được một điểm thể chất.
Thực ra, một điểm thể chất chẳng thay đổi bao nhiêu, Kiều Thời gần như không cảm nhận được gì cả.
Nhưng có còn hơn không, dù chỉ là một chút, cô vẫn muốn tích lũy. Vì đây là cơ hội gần nhất để cô chạm vào siêu năng lực (mặc dù suốt ngày hệ thống nhồi nhét mớ lý luận "khoa học", bảo đây không phải siêu năng lực, nhưng với Kiều Thời thì nó chính là như vậy!).
Tích lũy dần dần, cô vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình. Trước đây cô không thể nào chịu nổi cường độ huấn luyện cao như bây giờ, cũng không có tinh thần dồi dào đến thế…
Kiều Thời lặng lẽ ngửa mặt lên trời, kỳ nghỉ này, nghỉ hay không cũng chẳng khác gì nhau. Rõ là nghỉ giả mà.
Vài ngày sau, kỳ nghỉ kết thúc.
Trước phòng tư vấn tâm lý.
Kiều Thời đã ngồi đây chờ một lúc lâu rồi.
Phải, nhân viên dọn dẹp là một nghề có mức độ nguy hiểm cao cả về thể chất lẫn tinh thần nhưng các chế độ phúc lợi cũng rất đầy đủ.
Bảo hiểm nhân thọ cực kỳ đầy đủ, ngoài ra họ còn được kiểm tra tâm lý định kỳ để ngăn chặn các ảnh hưởng tiêu cực từ giới vực.
Những quy trình này, Kiều Thời đã quá quen thuộc.
Nhưng hôm nay, có điều gì đó không bình thường.
Đã đến giờ hẹn của cô nhưng bên trong phòng tư vấn vẫn có người.
Phòng tư vấn tâm lý hiếm khi có sai sót trong việc sắp xếp lịch hẹn.
Thời gian chờ đợi không cần thiết sẽ khiến người ta cảm thấy bực bội. Mà tư vấn tâm lý vốn là để giúp nhân viên dọn dẹp giảm bớt áp lực, chứ không phải tăng áp lực cho họ.
Khoảng hai mươi phút trôi qua, Kiều Thời đã định đứng lên rời đi thì cuối cùng cửa phòng tư vấn cũng mở ra.
Kiều Thời nhìn thấy một thanh niên xa lạ bước ra ngoài.
Vừa nhìn thấy Kiều Thời, anh nhanh chóng nở nụ cười như thể đang chào hỏi cô.
Anh có ngoại hình nổi bật, dù trong bộ phận dọn dẹp không thiếu trai xinh gái đẹp, dù chỉ mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản kết hợp với quần jeans tối màu, nhưng anh vẫn là kiểu người khiến người khác nhớ kỹ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Kết hợp với nụ cười hoàn hảo kia, thật sự rất dễ khiến người ta sinh lòng thiện cảm với anh.
Nhưng Kiều Thời lại bất giác khựng lại, theo bản năng lùi nửa bước.
Trực giác nói cho cô biết người này không bình thường. Dù cô không có bất kỳ năng lực cảm giác đặc biệt nào, nhưng sau nhiều lần cận kề cái chết, phản xạ này đã ăn sâu vào tiềm thức.
Có lẽ Kiều Thời biết vì sao mình lại có cảm giác này. Bởi vì, anh biểu hiện quá mức hoàn hảo.
Gì cơ? Hoàn hảo cũng là một vấn đề à?
Nhưng thân là con người lại giống như một con robot, mỗi biểu cảm đều được kiểm soát đến "hoàn mỹ", bản thân nó đã là không hợp lý rồi!
Những thứ như vậy Kiều Thời đã từng thấy trong giới vực, những con quái vật đó cũng có nụ cười như được hàn chết trên mặt, tràn ngập cảm giác giả tạo méo mó.
Dĩ nhiên, cô cũng nhanh chóng nhận ra rằng thái độ này của mình không phù hợp.
Đây là bộ phận dọn dẹp, không phải giới vực. Người trước mặt cô cũng không phải quái vật mà rất có thể là đồng nghiệp của cô.
Bình thường Kiều Thời là người rất dễ gần, nếu có thể thì cô cũng không muốn để giới vực biến mình thành một kẻ đa nghi, chẳng phải hệ thống vẫn hay nói về chứng “hoang tưởng bị hại” và “thiếu hụt lòng tin” sao?
Càng chữa càng nặng, đó tuyệt đối là điều Kiều Thời không muốn nhất.
Vậy nên, cô lặng lẽ bước lên nửa bước, trên mặt cũng nở nụ cười, chào hỏi: "Chào anh."
Đương nhiên thanh niên đã nhận ra cô lùi lại theo phản xạ, anh không hề ngạc nhiên. Điều anh không ngờ là sau khi lùi bước, Kiều Thời lại chủ động tiến lên chào hỏi mình.
Anh như vừa gặp chuyện gì vui lắm, nụ cười trên mặt càng lúc càng rạng rỡ, cuối cùng biểu cảm của anh cũng có phần khác biệt so với "mẫu tiêu chuẩn".
"Ừm, tôi rất khỏe!*" Anh vừa dùng những lời kỳ lạ để đáp lại lời chào của Kiều Thời vừa nhiệt tình vươn tay ra.
*Câu chào trong tiếng Trung dịch word by word là “Bạn khỏe nha”, nên Hứa Dịch mới đáp lại “tôi rất khỏe”.
Nhưng trước khi Kiều Thời kịp bắt tay, Mắt Kính đã nhanh chóng bước lên trước "vừa khéo" chen vào giữa hai người, như vô tình mà lại hữu ý ngăn cách họ: "Cậu Hứa, đội trưởng tìm cậu đấy."
"Ồ, được thôi." Nụ cười của Hứa Dịch lại biến thành nụ cười tiêu chuẩn đó, rất tự nhiên thu tay về.
Không rõ là thật sự không để tâm đến sự đề phòng của Mắt Kính, hay có để tâm nhưng cố tình không biểu lộ.
Chỉ khi bóng Hứa Dịch đã khuất dần, Mắt Kính mới quay lại, vẻ mặt thoáng chút căng thẳng: "Cô không sao chứ?"
Kiều Thời nhún vai, giang rộng hai tay, vẻ mặt đầy ung dung: "Không sao mà."
Cô tò mò hỏi tiếp: "Người đó là ai? Người của bộ phận mình à?"
Từ khi vào bộ phận dọn dẹp đến nay, đây là lần đầu tiên Kiều Thời thấy Mắt Kính có thái độ cảnh giác cao độ như vậy ngay trên địa bàn của bộ phận dọn dẹp.
"Hứa Dịch. Mật danh: Quân cờ."
Kiều Thời chưa từng nghe nói đến cái tên Hứa Dịch. Nhưng mật danh Quân cờ thì cô biết. Cô đã từng thấy cái tên này trong một số hồ sơ.
Theo thông tin trong đó, đó là một dị năng giả có thực lực rất mạnh.
"Vậy sao anh ấy lại ở đây?"
Hứa Dịch là người của bộ phận dọn dẹp nhưng không thuộc chi nhánh này.
"Cậu ta bị ép đưa đến đây để điều trị." Mắt Kính thở dài, giọng điệu hơi khó diễn tả: "Cậu ta… không được bình thường cho lắm. Cô nên cẩn thận một chút, đừng tin lời cậu ta nói, cũng đừng tin biểu cảm của cậu ta. Cậu ta rất giỏi ngụy trang và lừa gạt."
Câu "không được bình thường" của Mắt Kính đã là một cách nói rất uyển chuyển rồi.
Mà đó cũng không chỉ là nhận định của riêng Mắt Kính.
Ngay cả chuyên gia tư vấn tâm lý cũng đã cảnh báo Hứa Dịch đang đứng trên bờ vực mất kiểm soát. Ở quá gần anh có thể sẽ gặp nguy hiểm.
"Xin lỗi nhé, vì cậu ta bị đưa đến đây quá đột ngột, tình trạng lại phức tạp, làm mất kha khá thời gian của cô, tôi cũng không kịp báo trước."
Nếu biết trước chuyện này, chắc chắn bác sĩ tâm lý đã đổi lịch hẹn của Kiều Thời, tránh cho hai người chạm mặt.
Trong bộ phận dọn dẹp không hề thiếu mấy kẻ kỳ quặc.
Nếu không tính những người mới như Kiều Thời và Trương Vi, thì kiểu mọt sách như Mắt Kính đã được xem là bình thường nhất trong đám rồi.
Cũng không biết là do áp lực từ giới vực quá lớn hay do chính giới vực vốn có ảnh hưởng vô hình đến con người, mà hầu như ai làm trong ngành này cũng có một vài tật xấu khó hiểu.
Đội trưởng Lý Văn bất cần đời đã là gì?
Còn người điều khiển con rối mắc chứng nghiện trang điểm búp bê thì sao?
Hay người cuồng mê tín, đến cả bước vào cửa bằng chân nào trước cũng phải xem ngày xem giờ…
Nhưng dù những người này có kỳ lạ đến đâu thì vẫn chỉ được coi là "kỳ quặc".
Chuyên gia tư vấn tâm lý hiếm khi đưa ra những lời nhắc nhở có vẻ "vô trách nhiệm" như "đừng đến gần ai đó".
Dù sao thì đối với người khác, đó chính là sự cô lập. Bạn còn muốn người đó khỏe lại không? Dám “bắt nạt tại nơi làm việc” ở bộ phận dọn dẹp, gan cũng lớn thật đấy?
Nhưng dù vậy, chuyên gia tư vấn vẫn đưa ra cảnh báo, bởi vì đó là trách nhiệm để bảo vệ Kiều Thời, để bảo vệ những người có khả năng bị ảnh hưởng.
Hứa Dịch có “tiền án”.
Anh vốn không thích làm việc nhóm, lúc nào cũng hành động một mình: Không theo kịp tiết tấu của tôi à? Vậy thì chết trong giới vực đi.
Anh rất mạnh, tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ của anh cũng rất cao. Nhưng vấn đề là trong những giới vực mà anh đã dọn dẹp, không chỉ có quái vật bị tiêu diệt mà người bên trong cũng biến mất theo.
Theo cách nói của anh thì anh chỉ phụ trách dọn dẹp giới vực, không có nghĩa vụ cứu người.
Nếu vì cứu người mà làm chậm tiến độ dọn dẹp, khiến càng nhiều người bình thường ngoài kia bị liên lụy thì ai sẽ chịu trách nhiệm?
Lời của Hứa Dịch nghe thì có vẻ hợp lý.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại thấy có gì đó rất sai. Cứu người hay không, đó là chuyện của hiện tại, không thể vì một khả năng mơ hồ về "những tổn thất lớn hơn trong tương lai" mà bỏ rơi những sinh mạng trước mắt.
Cảm giác này cứ như thể Hứa Dịch chưa từng xem những người khác là đồng loại của mình vậy. Do đó, anh có thể dùng một thái độ cực kỳ bình tĩnh, hay nói đúng hơn là lạnh lùng để xem xét từng quân cờ.
Bỏ đi một vài quân cờ không quan trọng, chẳng có gì đáng để bận tâm.
Dù "trọng điểm là dọn dẹp giới vực" đúng là nguyên tắc của bộ phận dọn dẹp, nhưng người có thể thực hiện điều đó một cách tuyệt đối giống Hứa Dịch gần như là không có ai khác.
Như Kiều Thời, dù luôn nhắc nhở bản thân "chỉ cần lo cho chính mình là đủ", dù có những người cô chẳng hề quen biết, dù chỉ cần một mình sống sót, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều… nhưng chỉ cần còn một tia hy vọng, cô vẫn sẽ thử cố gắng.
Có lẽ cô còn quá non nớt, chưa nếm trải đủ sự tàn khốc của thế giới này. Nhưng ngay cả Mắt Kính chẳng còn là người mới mà cũng cố gắng cứu người nếu có thể.
Tuy Kiều Thời ít phối hợp với đội trưởng Lý Văn, nhưng nếu Mắt Kính có phong cách làm việc như vậy thì cũng không khó đoán được những người khác sẽ như thế nào.
Theo quan điểm của các chuyên gia, có lẽ Hứa Dịch đã vượt quá giới hạn chịu đựng của bản thân, dẫn đến phản phệ. Tình huống xấu nhất thì anh chính là quái vật.
Cả thể chất lẫn tinh thần của anh đều đang đứng bên bờ vực nguy hiểm, thực sự không còn phù hợp để tiếp tục công việc này.
Nhưng anh luôn nói tôi vẫn có thể tiếp tục.
Đối với bộ phận dọn dẹp, anh là một quân cờ vô cùng hữu dụng.
Ảnh hưởng của giới vực lên thế giới thực ngày càng nghiêm trọng, việc bộ phận dọn dẹp thiếu nhân sự đã là chuyện thường ngày. Nếu không để Hứa Dịch ra trận thì để ai?
Nhưng rồi, một số người trong giới đã gửi đơn khiếu nại lên bộ phận dọn dẹp: Hứa Dịch đang giết người vô tội.
Có người nói trong giới vực, Hứa Dịch không hề khoanh tay đứng nhìn người khác gặp nạn, mà là trong lúc giải quyết giới vực, anh cũng tiện tay giải quyết luôn những người khác!
Tình huống này hoàn toàn khác.
Nhưng chứng cứ đâu?
Không có chứng cứ trực tiếp.
Theo lời người tố cáo: "Anh ta ra tay, sao có thể để lại bằng chứng? Tôi biết vì tôi và người yêu có kết nối tâm linh! Tôi đã cảm nhận được nỗi sợ hãi tột cùng của cô ấy đối với anh ta ngay trước khi chết!"
Một người trước khi chết thì lẽ ra sẽ sợ hãi thứ trực tiếp gây ra cái chết của mình mới đúng chứ?
Nhưng người chết không sợ giới vực, không sợ quái vật, mà lại sợ Hứa Dịch.
Dưới lời kêu gọi của người tố cáo, những người khác cũng lần lượt lên tiếng. Người thân của họ cũng đã chết trong giới vực, mà lúc đó, Hứa Dịch cũng có mặt ở hiện trường.
"Anh tôi không yếu, ít nhất cũng có thể tự bảo vệ mình! Nhưng rồi anh ấy lại chết một cách vô lý như vậy! Tôi thực sự không thể tin được!"
"Tôi biết tôi không có bằng chứng trực tiếp, nhưng có quá nhiều người gặp chuyện như vậy, anh ta không đáng nghi sao?"
"..."
Bộ phận dọn dẹp mở cuộc điều tra về Hứa Dịch.
Nhưng không có kết quả.
Ngược lại, người tố cáo đã chết.
Không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh là do Hứa Dịch gây ra.
Nhưng có quá nhiều người nghi ngờ anh.
Tất cả đều quá trùng hợp.
Bộ phận dọn dẹp quyết định đưa ra một biện pháp, phải sắp xếp một đồng đội cho Hứa Dịch.
Ít nhất cũng có thể làm rõ xem anh đang làm gì.
Nhưng nếu thẳng thừng phái người giám sát, Hứa Dịch sẽ không chấp nhận. Bộ phận dọn dẹp đã nghĩ ra một cách là để đồng đội kia dùng cách tiếp cận mềm mỏng, tìm cách lấy lòng tin của anh. Đừng để anh nhận ra mình đang bị theo dõi.
Đồng đội kia hoàn thành nhiệm vụ, anh ta phát hiện ra rằng, có lẽ Hứa Dịch không khó tiếp cận như mọi người nghĩ.
Hứa Dịch rất có nghĩa khí, sẵn sàng giao phía sau lưng cho đồng đội mà không một chút phòng bị nào, khi anh ta gặp nguy hiểm, anh còn là người đầu tiên liều mạng lao tới cứu.
Người đồng đội cũng biết được nỗi đau mà Hứa Dịch đang gánh chịu.
Trong lúc khó khăn như vậy, Hứa Dịch còn phải chịu sự hiểu lầm mắng chửi của người khác…
Người đồng đội cảm thấy hổ thẹn, bản thân anh ta cũng đã từng nghi ngờ Hứa Dịch, đến đây là để giám sát anh.
Cuối cùng, anh ta viết báo cáo gửi lên cấp trên, khẳng định Hứa Dịch không thể làm những chuyện đó, đồng thời từ chối tiếp tục nhiệm vụ giám sát.
Sau khi báo cáo được duyệt, người đồng đội ấy bị kẻ thù của Hứa Dịch phục kích. Hứa Dịch đang ở ngay gần đó, lặng lùng rời đi.
Sau khi hồi phục, người đồng đội kia không tiếp tục phối hợp với Hứa Dịch nữa. Rốt cuộc anh ta cũng hiểu ra, Hứa Dịch mới là người diễn kịch để lấy lòng tin của anh ta.
Bộ phận dọn dẹp có nhiều tranh cãi về việc có nên sử dụng quân cờ này hay không.
Quyết định trước mắt là: Hứa Dịch tạm thời bị đình chỉ công tác, đưa đến đây để điều trị.
Tại sao lại là nơi đây?
Vì chi nhánh này có thực lực mạnh, những thành viên kỳ cựu trong đội của Lý Văn thì không nói làm gì, mà ngay cả những người mới như Kiều Thời, Trương Vi cũng không thể xem thường.
Nói cách khác, có lẽ ở đây không cần dùng đến Hứa Dịch, anh có thể yên tâm dưỡng bệnh.
Đương nhiên, những gì mà chuyên gia tư vấn tâm lý nói với Kiều Thời đều là tình hình sơ lược, liên quan đến số liệu sức khoẻ cụ thể của cá nhân Hứa Dịch thì vẫn cần phải bảo mật.
"Thì ra là vậy..." Kiều Thời cảm thán như vừa nghe xong một câu chuyện ly kỳ.
Chuyên gia tư vấn tâm lý cũng đang quan sát thái độ của Kiều Thời.
Bởi vì Kiều Thời và Hứa Dịch có một số điểm chung nhất định. Cả hai đều có năng lực vượt quá giới hạn thông thường.
Cuộc đối thoại của hai người ở cửa phòng tư vấn khiến chuyên gia tư vấn tâm lý ý thức được, bọn họ có thể coi nhau là "người một nhà".
Ví dụ như Kiều Thời có thể dễ dàng đồng cảm với Hứa Dịch hơn.
Ví dụ, Kiều Thời sẽ cảm thấy "thỏ chết thì cáo cũng thương", lo rằng bản thân rồi cũng sẽ có kết cục tương tự…
Đương nhiên, chuyên gia tư vấn tâm lý nghĩ quá nhiều rồi. Hứa Dịch nghĩ gì, sao Kiều Thời biết được. Nhưng Kiều Thời cũng chả cảm thấy cô và Hứa Dịch có điểm gì chung.
Cô hoàn toàn không có “năng lực”, cái gọi là thực lực mạnh mẽ kia chỉ là nhận định sai lầm của người khác mà thôi!
Chuyên gia tư vấn tâm lý không cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào từ phía Kiều Thời.
Nói chuyện phiếm một lát, buổi tư vấn của Kiều Thời kết thúc thuận lợi.
Mỗi lần kiểm tra, tình trạng thể chất lẫn tinh thần của Kiều Thời đều khỏe mạnh đến mức đáng ngạc nhiên.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Điều Kiều Thời cảm thấy tiếc nuối nhất là, trong hiện thực, bao gồm cả báo cáo sức khỏe được cấp ở bộ phận dọn dẹp này đều không có giá trị tham khảo gì đối với hệ thống.
[Trông có vẻ khỏe mạnh nhưng thực ra vặn vẹo mới là nguy hiểm nhất.]
Đây là quan điểm của hệ thống.
Ký chủ không hề mở lòng với chuyên gia tư vấn tâm lý, những gì cô nói ra đều đã được tô vẽ che đậy.
Mà một chuyên gia tư vấn bình thường, vừa không thể giám sát trạng thái tinh thần của Kiều Thời theo thời gian thực, vừa chẳng thể điều chỉnh phương pháp trị liệu ngay lập tức dựa trên tình trạng của cô… Bất kể là phương pháp chẩn đoán hay phác đồ điều trị, tất cả đều thua xa hệ thống chữa bệnh tâm thần được kết tinh từ tinh hoa vũ trụ.
Kiều Thời lừa được chuyên gia tư vấn tâm lý nhưng không thể lừa được hệ thống.
Vì vậy, trong lĩnh vực chuyên môn, hệ thống trung thành với phán đoán của mình.
Ngoài việc chấp nhận kết quả này thì Kiều Thời còn có thể làm gì khác?
Bước ra khỏi phòng tư vấn, khóe mắt Kiều Thời thoáng lia qua một người mà muốn ngó lơ cũng khó.
Hứa Dịch nhàn nhã dựa vào tường, buồn chán nghịch một ngọn lửa. Đúng vậy, ngọn lửa đang nhảy múa loạn xạ trên tay anh nhưng dường như anh lại không có cảm giác gì.
Mãi đến khi nhìn thấy Kiều Thời đi ra, hai mắt anh chợt sáng bừng lên.
Tuy nhiên, Kiều Thời chỉ liếc mắt sang một bên giả vờ không nhìn thấy anh.
Trước nay cô luôn là một người dễ gần nhưng cũng là kiểu biết nghe lời.
Mặc dù đoán được Hứa Dịch đang đợi mình, nhưng Kiều Thời đã bị nhắc nhở nhiều lần đương nhiên sẽ không chạy tới tìm chết.
Nhưng đúng lúc này: "Ký chủ ơi, có người đang chào cô kìa!"
Hệ thống chỉ sợ Kiều Thời không nhìn thấy.
Kiều Thời tiếp tục cúi đầu đi đường.
Hệ thống tiếp tục lải nhải không ngừng.
Kiều Thời: …
Kiều Thời không thể giả vờ được nữa.
"Khụ khụ, hệ thống à, cho dù tôi muốn xây dựng mối quan hệ tốt với mọi người, cũng không có nghĩa là tôi phải giao du với tất cả đúng không? Bạn bè cũng phải chọn lọc mà."
"Tôi ủng hộ sự lựa chọn của ký chủ." Hệ thống nói.
Nhưng chưa đợi Kiều Thời vui vẻ được một giây, hệ thống lại nói: "Nhưng ký chủ à, việc cô không muốn kết bạn với anh ấy thật sự là lựa chọn của chính cô sao? Hay là đó chỉ là phán đoán của người khác?"
"Nếu như phán đoán của người khác có thể được coi là lựa chọn của ký chủ. Vậy thì theo phán đoán của hệ thống, tôi khuyến nghị cô nên kết bạn với anh ấy!"
Dù gì thì cũng là nghe theo phán đoán của người khác, sao không nghe theo hệ thống đi? Nó luôn một lòng một dạ phục vụ ký chủ mà.
Lời lẽ hợp tình hợp lý, cực kỳ thuyết phục… cái khỉ khô á!
"Tình hình của anh ấy ra sao, bà cũng nghe rồi đấy, anh ấy là một nhân vật nguy hiểm, tui không chơi nổi đâu." Kiều Thời nói lý với nó.
Hệ thống muốn nói lại thôi: "Nhưng... ký chủ mới là người nguy hiểm nhất mà."
Các bác sĩ ngoài đời chẳng ai phát hiện ra vấn đề của Kiều Thời cả. Người giỏi ngụy trang và che giấu nhất chẳng phải là Kiều Thời sao? Bệnh tình của cô mới là nghiêm trọng nhất.
Hệ thống cố gắng nhắc nhở Kiều Thời một cách uyển chuyển: Ký chủ đừng chó chê mèo lắm lông như vậy!
Kiều Thời: ...