Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 52

Mọi người ở trong bộ phận dọn dẹp cảm nhận được sự nguy hiểm của Hứa Dịch, nhưng hệ thống lại đánh giá anh rất cao: Anh thân tàn nhưng chí không phế, vừa vặn trái ngược với Kiều Thời.

Trong giai đoạn bệnh tật hiện tại của ký chủ, Hứa Dịch là đối tượng rất thích hợp để cô trao đổi và học tập.

“Anh ấy thân tàn nhưng chí không phế hả? Đúng lúc trái ngược với tui luôn? Vậy ý của bà là thân tui không phế nhưng não tui tàn?” Kiều Thời phun ra một hơi dài.

“Khụ, xin ký chủ đừng hiểu sai ý của hệ thống.”

Hệ thống sửa lại cách nói của Kiều Thời: “Ý của tôi chính là, cơ thể của người này giống như đồ sứ bị vỡ, chỉ là được ghép lại tạm thời, bên trên lại hiện đầy vết nứt. Nhưng anh ấy vẫn đang tích cực điều chỉnh cuộc sống của mình một cách lạc quan, cố gắng mỉm cười với cô và những người khác, tinh thần này rất đáng để học hỏi.”

Hệ thống đã từng nói sức khỏe thể chất sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe tâm lý. Cho nên nó mới phóng ra rào chắn cho Kiều Thời và thưởng cho cô điểm thể chất.

Cho dù bây giờ Kiều Thời rất khỏe mạnh. Nhưng vấn đề là việc chữa bệnh tâm thần cho cô không thể không để tâm. Có lúc cô lừa được bác sĩ bên ngoài, còn có ý đồ tiếp tục lừa hệ thống: Bà nhìn đi, tui đã khỏe rồi!

Không trân trọng điều kiện điều trị quý giá này mà lại lựa chọn trốn tránh vấn đề… Cô cứ như vậy nên đương nhiên tốc độ phục hồi rất chậm.

Có lẽ, người cùng phòng bệnh giao lưu với nhau thì có thể cổ vũ cô!

Kiều Thời nghe vậy, trong lòng rất phức tạp.

Tạm thời bỏ qua nhiều khuyết điểm trong logic của hệ thống, Kiều Thời biết, đánh giá của hệ thống về Hứa Dịch chắc chắn không sai.

Cái này chính là di chứng của “năng lực” sao?

Trước kia hệ thống đã nói “Không có siêu năng lực, chỉ có đột biến gen” nhưng Kiều Thời cũng không để tâm. Cho đến bây giờ cô mới chợt nhận ra, có lẽ đây không phải BUG của hệ thống, điều nó nói là thật.

(Và tất nhiên, khi hệ thống nói cô có bệnh, Kiều Thời vẫn tin đây là BUG lớn nhất!)

Kiều Thời vừa suy nghĩ vừa chạy đến trước mặt Hứa Dịch: “Anh đang đợi tôi à?”

Hứa Dịch mỉm cười nhìn cô: “Đúng vậy. Tôi còn lo cô sẽ không thấy tôi.”

Mặc dù chuyên gia tư vấn nói cảm xúc và biểu cảm của anh có thể đều là ngụy trang, đừng quá tin tưởng anh.

Nhưng Kiều Thời vẫn phải nói một câu công bằng: Cho dù chỉ là diễn song Hứa Dịch thật sự không phải là người đáng ghét.

Anh biết rõ lúc nãy Kiều Thời không muốn để ý đến anh, nhưng anh cũng chỉ nói “lo cô không nhìn thấy anh”.

Có lẽ đây là nguyên nhân mà hệ thống cảm thấy anh đang “sống tích cực và mỉm cười với mọi thứ” nhỉ?

Có lẽ đây cũng là lý do mà các chuyên gia tư vấn cảm thấy anh quá nguy hiểm. Anh sẽ khiến cho người khác buông lỏng cảnh giác một cách vô thức.

Không còn cách nào khác, Kiều Thời không thể trốn khỏi yêu cầu của hệ thống, tiếp xúc với Hứa Dịch đã trở thành một chuyện tất nhiên.

Về phần anh là người như thế nào à? Giữa hai luồng ý kiến hoàn toàn khác nhau, tạm thời Kiều Thời chỉ có thể giữ nguyên sự trung lập.

Nếu đến lúc đó cô không muốn thân thiết với Hứa Dịch vậy thì cũng phải dựa vào nhận định của bản thân cô. Khi đó hệ thống sẽ không thể nói được gì nữa.

Trong lòng Kiều Thời quyết định rồi, vậy thì cứ dứt khoát vứt đi gánh nặng này thôi.

Bây giờ cô phải chiến đấu với đủ loại yêu ma quỷ quái và cả hệ thống nữa, nếu còn phải tính kế người khác nữa thì mệt lắm. Quan hệ giữa người với người nên đơn giản một chút thì tốt hơn.

Kiều Thời thành thật nói: “Không phải không nhìn thấy, mà là cố tình tránh xa.”

Sự thẳng thừng này làm cho Hứa Dịch sửng sốt.

Nhưng anh đã mau chóng khôi phục vẻ mặt bình tĩnh: “Không sao, chắc cô biết tôi là ai, muốn tránh xa tôi cũng rất bình thường. Cô đồng ý quay lại nói chuyện với tôi đã khiến tôi rất vui rồi.”

“Ách, thật ra tôi cũng không tình nguyện lắm, nhưng có người nói anh thân tàn chí không phế, tôi phải học hỏi anh…” Kiều Thời bó tay, ý bảo là: Vì thế nên cô mới quay lại.

Hứa Dịch bị chặn họng một lần nữa.

Kiều Thời cố ý đó.

Cô biết hệ thống dùng “thân tàn chí không phế” để ca ngợi Hứa Dịch, nhưng khi nghe được những lời này, Hứa Dịch có thể mở lòng được sao?

Kiều Thời muốn mượn Hứa Dịch để nói với hệ thống chó chết này: Bà nhìn đi, ngay cả Hứa Dịch được bà khen ngợi quá mức cũng cảm thấy bà đáng ghét kìa!

Cho nên, từ đầu đến cuối không phải cô có thành kiến với hệ thống, từ chối phối hợp, mà là hệ thống nên suy xét lại vấn đề của mình!

Nhưng tựa hồ Hứa Dịch không thấy mình bị xúc phạm, anh mỉm cười: “Còn có người đánh giá tôi như vậy sao? Là ai vậy? Nếu được, tôi hy vọng có thể làm quen một chút.”

“À, tôi không tiện nói ra.”

“Được rồi.” Hứa Dịch lịch sự không truy cứu đến cùng, chỉ nói: “Vậy phiền cô giúp tôi chuyển lời một chút, tôi rất hân hạnh khi được đánh giá như vậy.”

Kiều Thời: …

Cô chợt nhận ra, hệ thống thích Hứa Dịch là có nguyên nhân: Tần số của hai người này khớp nhau.

“Hệ thống à, tui cảm thấy tui không nên chen vào giữa bà và anh ấy. Có phải bà đã bắt nhầm người rồi không?”

“Ký chủ, xin yên tâm, tôi chỉ phục vụ cho cô thôi.” Hệ thống động viên.

Quả nhiên ký chủ vẫn rất cần nó! Với lại, tất cả đánh giá của nó về Hứa Dịch và những người khác cũng chỉ đơn giản là xem bọn họ như hệ quy chiếu của Kiều Thời thôi.

Theo cách nói của con người thì cái này gọi là hai bên thu hút nhau.

Kiều Thời: Có khi nào tui không ghen, mà chỉ là nhắc nhở xuất phát từ lý trí và thiện ý không?

Tấm lòng chân thật của Kiều Thời được chuyển đi thất bại.

Mà hệ thống khi nhìn thấy Kiều Thời và Hứa Dịch thuận lợi “thiết lập quan hệ ngoại giao”, nó yên lặng cắm đầu tính toán, điều chỉnh phương án chữa bệnh cho Kiều Thời.

Dựa theo phân tích của nó: Ký chủ thích trốn tránh vấn đề, có một phần nguyên nhân chính là cô nhìn thấy những người khác “kỳ thị” Hứa Dịch. Cô không muốn mình bị đối xử giống vậy, rồi lại vô tình trở thành một trong những người đối xử với người khác theo cách này.

Vấn đề không lớn.

Khúc mắc về phương diện này của Kiều Thời, hệ thống đã đưa ra phương án giải quyết thích hợp: Dẫn dắt ký chủ giúp đỡ Hứa Dịch hòa nhập với môi trường làm việc, xóa bỏ thành kiến và sự kỳ thị của mọi người đối với bệnh nhân.

Kể từ đó, chắc chắn Kiều Thời sẽ không còn lo lắng bản thân không được người khác chào đón nữa.

Nhưng mà, hệ thống sẽ không giao tất cả nhiệm vụ cùng một lúc. Điều này dễ k*ch th*ch tâm lý chống đối của ký chủ, ảnh hưởng đến hiệu quả trị liệu của phương án chữa bệnh.

Một hệ thống chuyên nghiệp như nó đây sẽ không phạm sai lầm cấp thấp này.

Đã nói là “dẫn dắt ký chủ”, vậy tất nhiên phải đúng lúc đưa ra nhiệm vụ từng bước một…

Kiều Thời vẫn còn chưa hiểu rõ về “Hệ thống im lặng, chắc chắn sẽ muốn làm gì đó mờ ám”, cô cũng không nhận ra được hệ thống chuẩn bị đào một cái hố cho cô.

Vấn đề mà bây giờ Kiều Thời đau đầu nhất là hình như Hứa Dịch đã xem cô là người đánh giá anh “thân tàn chí không phế” kia rồi.

Đây là suy luận hợp lý. Bởi vì thái độ của những người khác trong bộ phận dọn dẹp đối với anh ra sao, Hứa Dịch rất rõ.

Ai sẽ đánh giá anh như vậy, Kiều Thời lại không tiện nói ra ư?

Đó chính là bản thân Kiều Thời rồi.

Mặc dù Hứa Dịch không có hỏi đến cùng nhưng nhìn vẻ mặt của anh thì rõ là như vậy rồi.

Cũng bởi vì Hứa Dịch không hỏi thêm, Kiều Thời cũng ngại không biết nên giải thích như thế nào, nói “Thật sự không phải tôi!” thì rõ là giấu đầu hở đuôi.

Kiều Thời biết, chỉ cần cô nói như vậy, chắc chắn Hứa Dịch sẽ lộ ra vẻ mặt “Tôi tin tưởng cô”. Về phần anh có thật sự tin tưởng hay không thì khó nói được.

Kiều Thời dứt khoát lái sang chuyện khác: “Ờm, tôi biết anh là Hứa Dịch, tôi cũng xin tự giới thiệu, tôi tên là...”

“Kiều Thời. Tôi biết cô. Từ lúc đi ra khỏi phòng tư vấn tôi đã nhận ra cô.” Hứa Dịch nói tiếp.

Đối diện với ánh mắt có hơi kinh ngạc của Kiều Thời, Hứa Dịch nói: “Có lẽ cô hoàn toàn không biết gì đến danh tiếng của mình ở trong bộ phận rồi.”

Kiều Thời không có biệt danh.

Mặc dù Trương Vi hay đùa giỡn giới thiệu mật danh của cô là Kiều Kiều, nhưng Kiều Thời cảm thấy nếu ai mà hiểu được cái biệt danh này thì đúng là trẻ trâu, còn nếu như không hiểu thì thấy nó đáng yêu, không có chút khí thế nào.

Cho nên, trong báo cáo nhiệm vụ của cô đều viết đầy đủ tên của mình một cách nghiêm túc.

Những giới vực mà Kiều Thời đã giải quyết đủ để khiến cô trở thành ngôi sao mới trong bộ phận dọn dẹp… À không, ngôi sao luôn mới đúng chứ. Ai mà thật sự coi cô là người mới được?

Mấy thứ như giới vực hay khả năng siêu phàm toàn là chuyện vô lý. Không nói về trình tự thời gian, không nhìn quá trình nỗ lực. Có đôi lúc, kinh nghiệm không đáng một xu khi đứng trước thiên phú.

Chưa bàn tới Tử Thần cấp bậc cao, cũng khoan bàn tới loại hình giới vực mới như trò chơi cuộc chiến sinh tồn, tính mỗi Kỵ sĩ không đầu lạc đường thôi, dù bộ phận dọn dẹp đã có rất nhiều thông tin liên quan nhưng trước Kiều Thời thì chưa ai có thể thể dọn dẹp suôn sẻ được.

Cũng do Kiều Thời không có thời gian để được điều đi nơi khác, bình thường chỉ tiếp xúc với người quen. Nếu không cô sẽ nhận thức rõ được danh tiếng của mình bây giờ.

Kiều Thời không khỏi cong môi lên.

Được một người thẳng thắn khen ngợi như vậy, hơn nữa còn là cao thủ, Kiều Thời thấy đắc ý vô cùng.

Mặc dù năng lực của cô là giả, nhưng cô giải quyết vấn đề là thật.

Kiều Thời nín cười, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Quá khen quá khen. So với anh thì tôi vẫn còn kém hơn một chút.”

Hứa Dịch lại bị cô làm cứng họng một lần nữa.

Rõ ràng giọng điệu của Kiều Thời rất khiêm tốn. Nhưng chỉ kém hơn anh một chút… cô gái này dám nói vậy thật à?

Nhưng mà cũng đúng lúc.

“Nếu như cô bằng lòng, tôi muốn cống hiến cho cô, giúp cô bù đắp vào chênh lệch nhỏ bé không đáng kể kia.”

Kiều Thời chớp mắt ngơ ngác: “Ý anh là sao?”

“Ý tôi là giới vực nào cần giải quyết hãy dẫn tôi theo, tôi có thể quét sạch hết tất cả phiền phức cho cô. Cô coi tôi trở thành quân cờ của cô là được, không cần viết tên tôi trong báo cáo. Cô vốn đã rất mạnh, sau khi có tôi trợ giúp, cô sẽ mau chóng trở thành người đứng đầu bộ phận dọn dẹp. Không đúng, phải là người đứng đầu trong giới.”

Ánh mắt Kiều Thời sáng lên, còn có chuyện tốt như này sao?

Bằng lòng, đương nhiên là cô bằng lòng rồi!

Cô không có chấp niệm làm người đứng đầu trong giới hay bộ phận dọn dẹp gì. Nhưng ăn hôi vẫn luôn là ước mơ của cô!

Cái gì?

Dựa vào Hứa Dịch không phải bản lĩnh thật sự của cô sao?

Hãy coi cô như đã thức tỉnh được cái gọi là bàn tay vàng “triệu hồi” đi. Chẳng phải đáng tin hơn so với việc ràng buộc với hệ thống chữa bệnh tâm thần ư?

Nhưng lúc này, ánh mắt Kiều Thời dừng lại trên mắt cá chân Hứa Dịch, cô nhìn thấy ký hiệu đặc thù trên đó giống như là hình xăm, đột nhiên như bị một gáo nước lạnh dội lên đầu.

Bây giờ Kiều Thời đã không còn là người mới nữa, tất nhiên sẽ nhận ra đó không phải hình xăm mà là phong ấn của đội trưởng Lý Văn. Phong ấn này sẽ khóa lại phần lớn năng lực của Hứa Dịch. Cho nên lúc nãy anh chỉ có thể chơi đùa với ngọn lửa nhỏ.

Lời đề nghị của Hứa Dịch khiến Kiều Thời quá mức phấn khích, cô suýt nữa quên mất anh là người bệnh.

Kiều Thời nói một cách hối lỗi: “Tôi cảm thấy trước hết anh nên an tâm dưỡng bệnh cái đã.”

Hứa Dịch chú ý tới tầm mắt của Kiều Thời, anh lập tức giải thích: “Cô không cần lo về năng lực của tôi. Đội trưởng Lý đã nói nếu có đội viên đảm bảo cho tôi, anh ta có thể tạm thời cởi bỏ phong ấn cho tôi. Tôi không muốn cãi nhau ầm ĩ với anh ta, nếu không tự tôi cũng có thể phá vỡ xiềng xích này.”

Hứa Dịch cho là Kiều Thời từ chối mình do cảm thấy anh vô dụng. Vì vậy anh cố gắng giải thích thực lực của mình không hề thay đổi.

Nhưng trên thực tế, Kiều Thời từ chối anh không phải do lo lắng thực lực của anh yếu, mà là lương tâm của Kiều Thời không cho phép cô bóc lột một người bệnh có thể ngã gục bất cứ lúc nào!

Chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mà quên đi tình cảnh của người khác… Kiều Thời cảm thấy mình không nên như thế, vì vậy mới cảm thấy có lỗi.

“Tôi tin tưởng thực lực của anh nhưng anh đã tới đây rồi, trước hết cứ giải quyết vấn đề của mình đã. Sợ thầy giấu bệnh là không tốt. Tất cả mọi người đều hy vọng anh có thể sớm ngày khỏe lại, đến lúc đó chắc chắn có chỗ cần đến anh mà.”

Nghe hệ thống ba hoa quen rồi, Kiều Thời khuyên người khác cũng giống y như vậy.

Hứa Dịch im lặng một lát, đột nhiên hỏi: “Vậy cô cảm thấy cô có bệnh không?”

“Tôi không có.” Kiều Thời vô thức trả lời.

“Tôi cũng cảm thấy tôi không có.”

Sức mạnh siêu phàm đều sẽ bị phản phệ, nhiều hay ít là tuỳ vào người sở hữu năng lực.

Chẳng lẽ năng lực quá mạnh cũng là sai lầm sao?

Cái gì là “bình thường”? Cái gì là “không bình thường”?

Hứa Dịch cảm thấy anh chấp nhận được, hơn nữa cũng không vì vậy mà ảnh hưởng đến ý chí của anh. Nên là anh không có vấn đề gì.

Kiều Thời: …

Không phải, anh hai à, anh đừng có hiểu lầm!

Tình huống của anh và tôi thật sự không giống nhau đâu!

Kiều Thời thấy xung quanh không có ai.

Thế là cô vỗ vai anh như đồng nghiệp lâu năm, nói một cách thấm thía: “Được rồi, nói cho anh một bí mật. Thật ra tôi có bệnh, hiện tại đang chữa bệnh. Cho nên, anh cũng chấp nhận sự thật mà chữa bệnh cho tốt đi.”

Kiều Thời nghênh ngang rời đi, làm việc tốt mà không để lại tên.

Bình Luận (0)
Comment