Hứa Dịch xịt keo cứng ngắc tại chỗ.
Anh thừa nhận, anh đã cố ý tiếp cận Kiều Thời.
So với việc sống ngây người ở thế giới hiện thực thì giới vực thích hợp với anh hơn. Nhưng hiện tại muốn tiến vào giới vực, anh cần “người bảo đảm”.
Hứa Dịch cho rằng Kiều Thời là mục tiêu rất phù hợp.
Anh thấy được hơi thở đồng loại trên người cô.
Hứa Dịch đã xem lý lịch của cô, cũng đã nghe một số lời đồn đãi về cô.
Nghe nói sau khi Kiều Thời kiểm soát Tử Thần - chủ nhân của giới vực kia, cô hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu cạn kiệt năng lực nào. Sắc mặt cô vẫn hồng hào, tung tăng nhảy nhót, ung dung đùa giỡn với Tử Thần trong lòng bàn tay.
Anh và cô giống nhau ở điểm đều là những người sở hữu năng lực có thiên phú trác tuyệt.
Đúng như Hứa Dịch phán đoán, cô cũng sẽ không thừa nhận, đi kèm với năng lực này là những trạng thái tâm sinh lý không bình thường và méo mó. Cho nên Kiều Thời mới có thể buột miệng thốt ra “Tôi không có bệnh.”
Nhưng bước đi sau đó, Hứa Dịch thực sự không hiểu.
Điều anh chờ đợi lại không phải sự thấu hiểu và đồng cảm, mà là sự thay đổi đột ngột của Kiều Thời, cô thừa nhận bệnh tình, cũng khuyên anh điều trị cho thật tốt?
Chuyện quỷ gì thế này?
Hứa Dịch cứ có cảm giác hình như đã xảy ra vấn đề ở khâu nào đó…
Anh lại bắt đầu đùa với ngọn lửa nhỏ một cách vô thức. Lửa khói mỏng manh yếu ớt cũng giống như khả năng vận dụng năng lực của anh hiện tại, khiến con người ta có phần bứt rứt.
Dần dần, Hứa Dịch đột nhiên nhớ ra một chi tiết.
Mắt Kính chắn trước mặt Kiều Thời theo bản năng.
Đội trưởng Lý cũng nhắc nhở anh tránh xa Kiều Thời, bằng không anh ta sẽ không kiêng dè thân phận của anh nữa…
Đương nhiên Hứa Dịch không phải người dễ dàng để người ta uy h**p, anh muốn tìm Kiều Thời, mà sẽ còn quay lại tìm nữa.
Nhưng đây không phải điểm mấu chốt.
Điểm mấu chốt là quan hệ được xây dựng lên từ những chi tiết này: Kiều Thời không bị người ghét chó khinh giống như anh.
Mọi người ở đây đều thực sự yêu thích và quan tâm Kiều Thời. Trong mắt bọn họ, Kiều Thời còn tốt bụng quá mức…
Hứa Dịch có một suy đoán muốn nghiệm chứng.
Nghĩ đến đây, không cần suy tư thêm, Hứa Dịch liền đi quanh phòng tư vấn dò hỏi tình hình về Kiều Thời.
“Đương nhiên cô ấy rất tốt.”
“Thế thì tốt quá rồi!”
Trong giọng nói của chuyên gia tư vấn có phần cảnh giác: “Anh hỏi chuyện này để làm gì?”
Hứa Dịch mỉm cười nói: “Khó khăn lắm mới gặp được người khá tương đồng với mình, tôi không mong có người dẫm phải vết xe đổ của tôi, đặc biệt là cô ấy. Nếu cô ấy không có vấn đề gì thì tôi an tâm rồi.”
“Vậy sao…”
Không tìm ra bất cứ điểm bất thường nào trong lời nói của Hứa Dịch, nhưng chuyên gia tư vấn quá rõ tình hình của anh: “Anh là người rất khó đoán.” Lời của anh có mấy phần là thật, cũng có mấy phần là giả.
Ngôn từ của anh cũng giống như nét mặt anh, đều là công cụ để đạt được mục đích, đều là diễn.
“Nếu không anh cho rằng tôi muốn làm gì? Hy vọng cô ấy trở thành bộ dạng giống tôi hay sao?”
Chuyên gia tư vấn cũng mỉm cười: “Đương nhiên là không, nếu cậu có suy nghĩ như vậy thì thật sự rất tốt. Cậu biết đấy, chúng tôi đều thật sự mong cậu có thể gặp được người mà bản thân cậu muốn quan tâm, để ý và tin tưởng.”
Suy cho cùng, bọn họ sẽ luôn chú ý đến tình hình của Hứa Dịch, trước tiên là xem anh định làm gì. Nếu Hứa Dịch có bất cứ biểu hiện nào muốn gây tổn thương cho Kiều Thời, bọn họ sẽ kịp thời ngăn chặn.
Mà nếu như Hứa Dịch thực sự có thể tìm được một người nào đó có thể đồng cảm (chứ không phải diễn như thế này), thì đó là chuyện tốt. Người có ràng buộc mới có cơ sở để lo lắng và kính sợ.
Coi như là bọn họ đánh bậy đánh bạ đi.
Hứa Dịch vui vẻ rời khỏi phòng tư vấn.
Không phải cái kiểu diễn vẻ vui sướng kia.
Mà đây là vui vẻ thực sự.
Bởi vì suy đoán của anh đã được nghiệm chứng.
Trên thế giới này, có người có tính cách ôn hòa, thân thiện, chân thành, tinh thần chính nghĩa cao độ, nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác… tốt về mọi mặt không tìm ra được một điểm xấu nào sao?
Hứa Dịch cảm thấy… có lẽ là có.
Nhưng anh chưa từng gặp người nào như vậy.
Ít nhất là sẽ không có ở nhóm người trong giới này. Người như vậy mà chưa chết hết thì sẽ rất bất hợp lý.
À không, chính xác thì Hứa Dịch đã từng gặp loại người này… chính là bản thân anh lúc diễn kịch.
Chỉ cần anh muốn, anh cũng có thể diễn ra cái tính cách đặc biệt khiến ai cũng yêu mến đó.
Vậy thì thực ra Kiều Thời cũng diễn mà, đúng không nhỉ?
Báo cáo tâm lý khỏe mạnh không chút sơ hở đã chứng minh cho đáp án đó.
Giống như Kiều Thời cảm thấy khuôn mặt tươi cười "hoàn hảo" của Hứa Dịch thật giả dối, thì ngược lại, Hứa Dịch cảm thấy báo cáo khỏe mạnh "hoàn hảo" của Kiều Thời rất giả dối.
Có được sức mạnh siêu phàm là loại trải nghiệm như nào chứ? Hứa Dịch hiểu rõ hơn ai hết, rất hạnh phúc nhưng cũng rất đau khổ.
Không ai không thích cảm giác có thể nghiền nát hết thảy mọi thứ.
Nhưng đồng thời anh cũng phải thích nghi với những cơn đau như bị xẻo thịt thỉnh thoảng xuất hiện, thích nghi với những cơn ác mộng, chứng mất ngủ, ảo giác…
Chưa kể bản thân giới vực cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì. Kiều Thời thường xuyên sử dụng năng lực của bản thân, lại giống như người chẳng hề hấn gì, điều này có thể xảy ra ư?
Tựa hồ chuyên gia tư vấn và nhân viên dọn dẹp ở đây đều vì những định kiến ban đầu mà thiết lập mối quan hệ tín nhiệm với cô, bọn họ hoàn toàn không nghi ngờ là cô đang diễn.
Nhưng với việc chính bản thân đã từng trải qua sự việc như vậy, kết hợp với đủ các loại manh mối, anh đưa ra kết luận: Kiều Thời còn điên hơn cả anh!
Anh không qua mặt được tất cả các cuộc kiểm tra, cũng không thể đánh lừa được tất cả mọi người, nhưng Kiều Thời làm được!
Ngay cả vừa rồi, anh không tin cô hoàn toàn chân thành, không có mục đích hay động cơ thầm kín nào khác, chỉ đơn thuần và thoải mái với anh…
Bây giờ nghĩ lại, Hứa Dịch cảm thấy thú vị, chuyện này thật sự quá thú vị!
Nếu tiết lộ tình huống của Kiều Thời thì sao nhỉ?
Không, không, không, sao Hứa Dịch có thể làm loại chuyện như vậy được chứ.
Anh sẽ… tìm ra bí quyết lừa gạt được tất cả mọi người của Kiều Thời!
Đến lúc đó, anh sẽ “không bị bệnh” nữa.
Kiều Thời không nghĩ quá nhiều.
Cô chỉ tiện tay làm việc tốt thôi.
Tuy rằng phải hy sinh tí xíu danh dự của bản thân, nhưng nếu có thể cứu vớt một thanh niên đang lầm lỗi thì vẫn lời. Dù sao thì cũng không có ai khác nghe thấy.
Rất nhanh, cô đã quên béng luôn chuyện này.
Gần đây, đội trưởng Lý không giao nhiệm vụ mới cho cô nữa.
Giữa các giới vực cũng có kênh nhắn tin riêng, chuyện này Kiều Thời đã biết từ lâu. Mà những tin tức xấu về cô đang truyền ra ngoài thông qua các kênh tin ngoài lề.
Các giới vực ở khu vực này đã ngoan ngoãn hơn nhiều. Không phải giới vực nào cũng có bản lĩnh chạy trốn, nhưng thông thường chúng sẽ che giấu bản lĩnh của mình, làm bộ mình không tồn tại, như vậy sẽ không thu hút sự chú ý của hung thần nào đó!
Bộ phận dọn dẹp khó mà nhàn rỗi.
Công việc chính hiện tại của Kiều Thời chính là tiếp tục “giữ gìn” các giới vực mà cô đã xử lý trước đó.
Đúng vậy, khi dọn dẹp, biện pháp của Kiều Thời không phải là hủy diệt hoàn toàn hay phong ấn nên những giới vực đó vẫn đang tồn tại.
Mặc dù không cần người phải canh giữ ở những giới vực đó hàng ngày, nhưng bạn cũng không thể chắc chắn rằng chúng sẽ luôn ở trạng thái ổn định.
Ví dụ như gần đây, đột nhiên rất khó tìm thấy kỵ sĩ không đầu có chức năng dẫn đường đang làm công việc chở người, truyền tin.
Việc này khiến mọi người vô cùng lo lắng và sốt ruột, liệu có phải bọn nó đã gặp phải khó khăn gì rồi hay không? Có khó khăn thì đến tìm tổ chức đi!
Trước đây khi kỵ sĩ không đầu chưa cung cấp dịch vụ này, mọi người không cảm thấy có vấn đề gì. Nhưng hiện tại mọi người đã quen với việc có những tiện nghi này, đột nhiên không có cũng khiến con người ta hơi khó chịu.
Đến khi Kiều Thời làm rõ nguyên nhân, cô lại thấy dở khóc dở cười. Các kỵ sĩ không đầu “đình công” tập thể, mà lại có liên quan rất lớn đến cô!
Nói chính xác hơn là, có liên quan rất nhiều đến con game mà cô đã gửi tới vương quốc mục nát.
Chúng nó đều chạy đến vương quốc mục nát chơi game cả rồi.
Làm việc thì đâu thể thoải mái chơi game chứ.
Sau khi biến thành kỵ sĩ không đầu, các trò chơi bình thường đã không thể thỏa mãn nhu cầu của chúng nó. Thà chúng nó chơi game “Lạc đường” với con người còn thú vị hơn.
Trong khi đó game [Trò chơi cuộc chiến sinh tồn] vẫn giữ đặc điểm mạo hiểm, k*ch th*ch, thú vị. Sự điều chỉnh cơ chế qua mỗi vòng của trò chơi đã mang đến cho chúng những cảm giác mới mẻ!
Trò chơi cuộc chiến sinh tồn đã từng phải chịu cú sốc lớn, cuối cùng nó đã đón nhận cuộc đời… mùa xuân thứ hai, con game đã tìm lại được sự tự tin.
Ôi chà, game của nó rõ ràng là một game rất thú vị!
Con game bỗng cảm thấy, quỳ gối trước Kiều Thời cũng không phải không tốt. Cô có thể mang đến cho nó những “khách hàng mục tiêu”.
Suy cho cùng, nếu không phải những giới vực này đều có mối quan hệ mật thiết với Kiều Thời thì kỵ sĩ không đầu, Tử Thần hay con game đã không thể tùy ý xuất nhập, hoặc tùy ý để con người ra vào địa bàn của mình thế rồi. Mà như thế thì không thể nào thiết lập được mối quan hệ chơi game thuần túy như này.
Kiều Thời không sợ việc chúng nó chung sống hoà thuận với nhau, nhưng ở độ tuổi này của chúng nó, chính ra là thời điểm phấn đẩu tốt nhất! Nếu cứ nghiện game như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy phiền lòng!
Nhưng Kiều Thời cũng không vào trò chơi bắt người.
Thay vào đó cô đã thương lượng với con game: Chúng ta có thể thêm cơ chế nạp tiền.
“Tôi cần tiền làm gì?” Con game ngơ ngác hỏi.
Kỵ sĩ không đầu vẫn cần kiếm chút thú vui ở thế giới con người, bây giờ đầu lâu nhỏ cũng biết nhờ vả người điều khiển con rối làm cho Ngài hai bộ vest nhỏ, nhưng con game còn chả có thực thể, vậy nên tiền tệ của con người vô nghĩa với nó.
Nhưng nó phản ứng rất nhanh nhạy, điểm mấu chốt không phải là “nó cần tiền” mà là “Kiều Thời yêu cầu nó lấy tiền”.
Kỵ sĩ không đầu không có tiền, ắt sẽ phải trở về làm việc, chẳng phải sao?
Thâm, quá là thâm!
Con game lại xác nhận lần nữa trong lòng: Nó không đấu lại Kiều Thời mưu mô xảo trá, xét về tình thì có thể thông cảm được.
Nó không phải người nhưng Kiều Thời chắc chắn là chó!
Kiều Thời hắt xì rõ to.
Cô chớp chớp đôi mắt: “Tôi có cảm giác đằng ấy đang nghĩ đến chuyện gì đó không được lịch sự cho lắm.”
Con game lập tức tỏ thái độ: “Làm sao có thể chứ? Chắc chắn có người đang nhớ đến cô rồi!”
Kiều Thời xua tay, không so đo với nó: “Tôi chỉ muốn giúp đằng ấy làm cơ chế game thêm phong phú thôi.”
Đừng hỏi sao lòng dạ cô có thể trở nên hiểm độc như vậy.
Hỏi ra chính là cô đã học theo hệ thống nào đó.
Hiệu suất làm việc khi bị cưỡng ép không đủ cao. Vẽ một cái bánh lớn, treo một củ cà rốt ở trước mặt, ắt hẳn chúng sẽ thích thú tận hưởng niềm vui khi dọn gạch.
Cái gì? Dọn gạch thì không thể vui vẻ á?
Nhưng đây là lý luận do hệ thống tập hợp tất cả các tinh hoa của vũ trụ đưa ra cơ mà. Nếu có vấn đề thì cứ đến chỗ hệ thống kiến nghị, khiếu nại. Kiều Thời hoàn toàn ủng hộ.
Con game chửi thầm trong lòng: Nạp tiền có thể làm phong phú thêm cho cơ chế game á? Có quỷ mới tin cô! Đây rõ ràng là khởi đầu cho một con game tệ thì có!
Ôi chao, rốt cuộc nó vẫn bị người ngoài nghề lên mặt dạy đời mà trở thành thứ game rác rưởi…
Nhưng ngoài mặt, nó vẫn đồng ý một cách dứt khoát: “Cô nói đúng!”
Dù sao kẻ thực sự gặp xui xẻo cũng không phải nó.
Nó sẽ xót thương cho những kỵ sĩ không đầu kia ba giây.
Ngày nay lượng game thủ xuất sắc có con mắt tinh tường như thế này đã không còn nhiều nữa.
Những phiền toái liên quan đến kỵ sĩ không đầu đã được giải quyết một cách thuận lợi.
Nhưng sự việc vẫn chưa chấm dứt.
Cửa phòng ký túc xá của Kiều Thời bị khua vang rền.
Cánh cửa bị khua vang rền không phải cánh cửa bình thường thông ra bên ngoài, mà là cánh cửa thông đến hành lang vô tận.
“Hàng xóm” của Kiều Thời, chủ nhân của giới vực hành lang vô tận cũng đã nghe được tin tức một game thịnh hành đang ra mắt chính thức, nó tỏ ý Kiều Thời không thể bên trọng bên khinh, nó cũng muốn chơi!
Ở bên nó có rất nhiều quái vật được tạo nên từ những chuyện huyền bí, thậm chí còn có thể gửi chúng đến làm NPC!
Kiều Thời: “… Không phải chứ, tất cả bọn mi đều nghiện game đến thế cơ à?”
Con boss đó nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Trước đây tôi cũng là con người đấy, không biết bao lâu rồi chưa được chơi game, nếu bây giờ đã có rồi thì chơi một xíu giết thời gian có chết chóc gì đâu!”
Kiều Thời im lặng.
Câu này nghe thì có vẻ hợp lý. Nhưng nếu Kiều Thời nhớ không lầm, lúc đó sau khi bị bại lộ thân phận, chủ nhân giới vực này vẫn bình tĩnh nói rằng nó không phải chủ tịch câu lạc bộ các câu chuyện huyền bí, nó chỉ là một dạng tập hợp của các oán niệm mà thôi. Thế mà hiện tại nó đang cho rằng bản thân nó là cái gì đây?
Thôi bỏ đi. Kiều Thời tốt bụng không tranh cãi.
Kể cả có biến thành phi nhân loại thì cũng vẫn cần sĩ diện.
Gây gổ với ai thì gây nhưng không thể gây với hàng xóm, phải không nào? Cô thực sự không muốn buổi tối đi ngủ rồi còn nghe thấy tiếng gõ cửa rầm rầm…
Công việc của Kiều Thời được thực hiện đâu ra đấy. Dường như cô đang càng ngày càng thích nghi với cái công việc chẳng hề cho con người ta cảm giác an toàn này.
Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Hứa Dịch sẽ xuất hiện một cách chớp nhoáng, để mọi người không quên mất sự tồn tại của anh.
Ví dụ như, lúc Kiều Thời đang ăn cơm ở canteen, anh sẽ xuất hiện với khay đồ ăn bưng trên tay: “Tôi có thể ngồi ở chỗ này không?”
Hoặc như lúc Kiều Thời đang xem tư liệu, anh giống như một cơ sở dữ liệu di động, giảng giải cho Kiều Thời hoặc đưa ra một số kiến nghị cho cô.
Mặc dù những kiến nghị mà Hứa Dịch đưa ra thường rất tàn nhẫn, nhưng phải công nhận những thứ mà anh biết thật sự rất nhiều. Trong khi những người có thâm niên như Lý Văn cũng không thể rảnh rỗi mà ngày nào cũng làm giáo viên hướng dẫn riêng cho Kiều Thời như anh được.
Hoặc như khi Kiều Thời đang chăm chú nhìn tấm biển [Ly thứ hai giảm giá 50%] của cửa hàng đồ uống, cha nội này lại đột nhiên xông ra: “Tôi uống với cô nhé.”
Kiều Thời dứt khoát từ chối: “Không cần. Tôi đang cân nhắc xem là mua hai ly hay là mua bốn ly.”
He he, bây giờ cô đã không cần share đồ uống với người khác nữa rồi! Muốn cái gì là mua tất luôn!
Mua hai ly thì uống luôn bây giờ.
Mua bốn ly thì mang hai ly về để vào tủ lạnh trước.
Lựa chọn một thì không uống được hết tất cả các vị mà mình thích. Lựa chọn hai lại cảm thấy hơi tội lỗi: Có vẻ lượng đường nạp vào đã vượt quá tiêu chuẩn rồi thì phải…
Ai da, hóa ra sau khi con người ta có tiền, phân vân vẫn cứ hoàn phân vân nhỉ. Cô vẫn không làm được cái kiểu rất chi là lãng phí như “uống một ly, đổ một ly”.
Hứa Dịch: …
Thật kỳ lạ, anh đã quan sát Kiều Thời một thời gian nhưng vẫn không hiểu mạch não của cô lắm. Chuyện thế này có gì mà phải phân vân do dự đến thế chứ?
Không hổ là cô nàng có khả năng lừa gạt tất cả mọi người! Suy nghĩ phức tạp của cô khó có thể khiến con người ta nắm bắt nổi…
Nhưng Hứa Dịch biết nghe lời phải: “Vậy cô hai ly, tôi hai ly. Tôi có thể chia cho cô một ít, như vậy có thể nếm được các hương vị khác nhau mà không có cảm giác tội lỗi.”
Ý kiến này không tồi. Đôi mắt Kiều Thời sáng lên.
Kiều Thời đang định giả bộ khách sáo mấy câu thì bỗng nghe thấy giọng Trương Vi: “Kiều Kiều, ở đây, ở đây!”
Kiều Thời dứt khoát bỏ luôn công cụ hình người Hứa Dịch: “Cảm ơn nha nhưng mà không cần nữa rồi!”
Vừa hay Trương Vi đang ngồi trong cửa hàng. Ngồi đối diện cô ấy chính là Tiểu Uông, người mà cô ấy quen qua game cuộc chiến sinh tồn.
Bộ phận dọn dẹp đã cân nhắc tuyển dụng Trần Linh cùng với người của bộ phận kế hoạch, nhưng hai người đều từ chối. Ngược lại, Tiểu Uông rất có hứng thú với bộ phận dọn dẹp.
Tiểu Uông vẫn chưa thực sự trở thành người trong giới, hoàn toàn có thể tiếp tục sống cuộc sống của người bình thường. Mặt khác, anh ta vẫn chưa có biểu hiện nào thể hiện được anh ta có tiềm năng phù hợp trở thành người trong giới. Mà không phải ai bộ phận dọn dẹp cũng tuyển dụng nên anh ta đã bị từ chối.
Nhưng rõ ràng Tiểu Uông vẫn chưa từ bỏ ý định.
Anh ta cảm thấy bản thân rất có tiềm năng!
Anh ta có giác quan thứ sáu nhạy bén phát hiện được “các hiện tượng dị thường”.
Lần này đến đây, anh ta muốn báo với Trương Vi, anh ta lại phát hiện có thêm một dị thường.
“Cô đã nghe nói đến xưởng chế tạo giấc mơ bao giờ chưa?” Tiểu Uông cố tình đè thấp giọng, nỗ lực xây dựng một bầu không khí kh*ng b*.
Nhưng kiểu cách này, ở trước mặt một người yêu thích những chuyện huyền bí như Trương Vi lại như múa rìu qua mắt thợ.
Trương Vi trả lời: “Tôi chỉ từng nghe nói đến DreamWorks* thôi. Cái anh nói giống hàng nhái quá.”
*梦工厂 là hãng phim hoạt hình nổi tiếng DreamWorks, còn Tiểu Uông nói đến 造梦工厂 nên Trưởng Vi bảo đây là hàng nhái của DreamWorks
Tiểu Uông: “… Tôi đang nghiêm túc mà! Khẩu hiệu của bọn họ chính là, mọi giấc mộng đẹp của bạn đều có thể trở thành sự thật, mọi giấc mộng đẹp của bạn đều có cái giá của nó. Giá của nó chính là cơn ác mộng tương ứng cũng sẽ trở thành sự thật!”