Tiểu Uông vừa nói vừa không nhịn được mà run rẩy, cảm giác toàn thân lạnh buốt.
Anh ta căng thẳng nói: “Chị hai à, các cô nhìn giúp tôi thử có phải tôi bị thứ kỳ lạ gì đó quấn lấy không?”
Kiều Thời kéo Hứa Dịch ở sau lưng Tiểu Uông qua một bên: “Anh ngồi đây đi.”
Không có “thứ gì kỳ lạ” nhưng có một “bóng ma” tạo áp lực vô hình.
Áp lực trên người Tiểu Uông chợt giảm đi
Trương Vi cảnh giác nhìn Hứa Dịch nhưng cũng không nói gì.
Bộ phận dọn dẹp hạn chế sức mạnh siêu phàm của Hứa Dịch, không cho anh vào giới vực, nhưng cũng không khóa quyền hạn khác của anh. So với việc để anh làm bóng ma sau lưng, không bằng thoải mái hào phóng cho anh ngồi nghe.
Dù sao thông tin giới vực mà Tiểu Uông cung cấp không chắc là thật… điều này đã là “hiện tượng dị thường” thứ năm mà anh ta nhắc đến rồi.
Người đã trải qua loại chuyện này rất dễ nhạy cảm, hơn nữa sức tưởng tượng của Tiểu Uông lại quá phong phú.
“Anh thử nói một chút đi.” Trương Vi nói.
Cô ấy không ngại nghe chuyện của anh ta. Bởi vì Trương Vi vốn cảm thấy hứng thú với loại chuyện này, lại đúng lúc cô ấy thức tỉnh năng lực [Thầy kể chuyện huyền bí], coi như có thể bổ sung vào kho tư liệu thực tế.
Tiểu Uông nói năng hùng hồn đầy lý lẽ tỏ vẻ: Chuyện này tuyệt đối không phải anh ta bịa ra.
“Vậy thì là tin vỉa hè.” Trương Vi không chừa chút mặt mũi.
Cái này làm Tiểu Uông không có cách nào phản bác: “Đúng là như vậy không sai… Nhưng! Tôi cũng nắm chắc bằng chứng thiết thực mới tới đây tìm mấy cô!”
Dựa theo cách nói của Tiểu Uông, thân là nhà sáng tạo game, vì để tìm linh cảm, anh ta sẽ nấp trong một số diễn đàn địa phương để thăm dò xem thử có chuyện gì thú vị không.
Sau đó, anh ta nhìn thấy có người nhắc tới thứ tên là "Xưởng chế tạo giấc mơ” ở trong diễn đàn huyền học.
Sự việc từ một nguồn tin “Một người may mắn nào đó trúng giải độc đắc 5 triệu”. Bạn bè trong diễn đàn đều tỏ vẻ hâm mộ đến ganh tỵ, đột nhiên có một thành viên hoạt động tích cực trong diễn đàn nhảy ra, nói mình biết vì sao người may mắn kia có thể trúng giải độc đắc.
Tìm xưởng chế tạo giấc mơ, dùng ý chí kiên định để miêu tả mộng đẹp mà bạn muốn thực hiện. Nhưng trong xưởng này sẽ tạo ra mộng đẹp và ác mộng của bạn cùng một lúc.
Thứ đầu tiên tìm đến bạn là ác mộng. Bạn chỉ cần sống sót trong ác mộng thì thứ chào đón bạn chính là mộng đẹp trở thành sự thật.
Đó là lý do người may mắn đó trúng giải độc đắc.
Thành viên hoạt động tích cực của diễn đàn cho biết: “Tôi vốn không tin. Nhưng sự thật đã được chứng minh. Tôi cũng chuẩn bị đi thử, các anh em chúc tôi may mắn đi.”
Mọi người đều đáp lại đủ kiểu “Trâu bò thật”, “Đỉnh chóp” và “Giàu rồi đừng quên bạn”.
Phần lớn mọi người cảm thấy anh ta nói hươu nói vượn, còn lại đều cảm thấy anh ta tẩu hỏa nhập ma rồi.
Mặc dù ở đây là diễn đàn huyền học nhưng mọi người cũng không ngốc!
Mấy điều mà tên kia nói cũng không phải là huyền học mà mọi người thường nói. Xưởng chế tạo giấc mơ à? Chưa từng nghe qua.
Không phải của càn khôn bát quái, cũng không phải của chiêm tinh, không phải của Trung Quốc hay phương Tây. Không có hệ thống gì cả mà chỉ là bịa ra thôi.
Nếu thật sự là chuyện tốt, bản thân phát tài giấu đi còn không kịp, sao có thể tùy ý chia sẻ cho người lạ được?
Tin tức trong diễn đàn mau chóng bị quét đi, nhưng chuyện này vẫn khiến Tiểu Uông quan tâm.
“Tôi đã nói qua với mấy người rồi, tôi thật sự có trực giác đó!”
Sau khi nhận ra cách kể này không được, Tiểu Uông đổi qua cách khác: “Được rồi, trước tiên không nói đến trực giác. Tôi đã dùng lý luận khoa học rồi!”
Tiểu Uông phát hiện thành viên hoạt động tích cực trong diễn đàn nhắc tới xưởng chế tạo giấc mơ trước đó không còn xuất hiện nữa.
“Chắc chắn anh ta đã xảy ra chuyện rồi!”
“Cũng có thể là không muốn chuyện bịa đặt này bị vạch trần nên mới rút lui.” Trương Vi bình tĩnh nói.
Nếu là trước đây, chắc chắn Trương Vị sẽ bàn luận chuyện này với anh ta.
Nhưng sau khi tiếp xúc với dị thường và vào giới vực, cô ấy cần phải thận trọng những lời mình nói ra, cũng cố gắng khuyên người khác tin tưởng vào khoa học.
“Không chỉ như vậy! Lúc người kia nhắc tới xưởng chế tạo giấc mơ, tôi lập tức add friend anh ta. Tôi thấy lúc trước vòng bạn bè của anh ta rất sôi nổi, nhưng chưa được hai ngày thì không thấy tin nào nữa!”
Hứa Dịch ngồi bên cạnh Kiều Thời muốn mở miệng: “Vậy…”
Hứa Dịch vừa mới phát ra một âm tiết, Kiều Thời lập tức giơ tay đè vai anh lại, mỉm cười nhìn anh.
Hứa Dịch quyết định ngậm miệng.
Lúc này Kiều Thời mới quay lại nói với Tiểu Uông: “Có thể là người ta diễn trò thôi. Tin tức trong diễn đàn phải sàng lọc, anh ta đang tìm người cảm thấy hứng thú và tin vào chuyện này mà. Nếu như anh tin, anh ta sẽ thành công.”
Trương Vi ăn ý phối hợp: “Kiến nghị anh nên tải APP chống lừa đảo.”
Tiểu Uông rời đi vài bước lại lưu luyến ngoái đầu.
Anh ta liên tục nhờ bọn họ phải tra rõ chuyện này.
Trương Vi và Kiều Thời nhìn nhau. Trương Vi chủ động nói: “Tớ đi nhờ người điều tra một chút.”
Mặc dù các cô cùng nhau dùng cách giải thích khoa học để đuổi Tiểu Uông đi, nhưng chủ yếu là vì tránh để anh ta liên tục va vào những chuyện nguy hiểm. Thông tin mà Tiểu Uông cung cấp rất cụ thể, vậy thuận tiện xác nhận một chút cũng không lãng phí công sức gì.
Nếu thật sự liên quan đến dị thường thì phải xử lý. Nếu chỉ là trò đùa quái đản thì bỏ qua. Nếu là lừa bịp hay cái bẫy gì đó… cứ giao cho người của bộ phận khác xử lý.
Số lượng nhân viên dọn dẹp có hạn, nhưng cả bộ phận dọn dẹp là một đơn vị chính phủ hợp tác với nhiều tổ chức.
Nếu như chỉ là tư liệu của một vài nhân viên, Trương Vi không cần tự mình đi, chỉ cần nói một tiếng tư liệu sẽ được chuyển tới đây…
Đợi Trương Vi đi rồi, Kiều Thời quay đầu nhìn Hứa Dịch.
Hứa Dịch vô tội nhìn cô, biểu cảm giống như chú chó lớn vô hại.
Kiều Thời không bị anh lừa, lập tức hỏi: “Ban nãy anh định nói gì với anh ta?”
“Tôi muốn nói với anh ta, nếu muốn chứng minh lời nói của bản thân thì rất đơn giản, tự anh ta đi xem thử là được rồi. Tôi tin nếu anh ta ở đó sẽ cho chúng ta thông tin có giá trị và hiệu quả cao hơn.”
Hứa Dịch không nói dối, nói đúng hơn là anh không cảm thấy chuyện này cần phải nói dối. Anh đã đưa ra lời đề nghị chính xác và có hiệu quả cao rồi, không phải sao?
Tất nhiên nếu Kiều Thời không thích người khác xen miệng vào vụ án của cô, anh sẽ ngậm miệng.
Kiều Thời hít sâu một hơi: “Anh cảm thấy bởi vì tôi thấy anh xía vào nên mới không cho anh nói chuyện à?”
Hứa Dịch chớp mắt mấy cái: Nếu không thì sao?
“Đó hoàn toàn không phải trọng điểm! Trọng điểm là như này là xúi giục một người bình thường dấn thân vào nguy hiểm, anh ta thật sự có thể rơi vào tình cảnh nguy hiểm đấy!”
Hứa Dịch bình tĩnh nói: “Cái này không phải xúi giục, là lợi dụng nguồn tài nguyên đạt hiệu quả cao. Anh ta lừa gạt, lợi dụng các cô. Vậy thì trái lại các cô dùng hết giá trị tốt nhất của anh ta đi, đây cũng là cái giá anh ta phải trả.”
“Vậy còn anh?” Kiều Thời vô cảm nhìn đối phương: “Anh có ý đồ tiếp cận tôi, định trả giá thế nào?”
Khuôn mặt cô vẫn còn đôi nét non nớt, nhưng cô từng xử lý nhiều giới vực, vào vai cao thủ nhiều như vậy, khí thế cô toát ra thật sự có thể dọa người khác.
Chỉ là Kiều Thời rất ít khi dùng khí thế như vậy để áp bức người nào đó.
Hứa Dịch sửng sốt, lập tức trả lời: “Mạng sống của tôi. Tôi đã từng nói cô có thể xem tôi như quân cờ. Cô có thể tùy ý lợi dụng tôi cho đến khi tôi chết.”
Khí thế của Kiều Thời suýt nữa sụp đổ.
Tại sao lại giao mạng sống cho người khác chứ? Không không không, đừng nghĩ bậy nghĩ bạ, sẽ cười đứt hơi mất.
Kiều Thời cố gắng không để suy nghĩ của mình bị Hứa Dịch dẫn lệch đi.
Cô cảm giác mình gần như hiểu được một chút logic của tên này rồi.
Anh coi mình trở thành quân cờ trong mắt mọi người. Sự tương tác của mọi người trong đó giống như đánh cờ: Sau khi bạn đặt cờ xuống, bạn phải chuẩn bị tốt tinh thần bị người ta ăn.
Nhưng đây không phải logic của Kiều Thời.
“Tôi không có hứng thú coi anh là quân cờ.”
Được rồi, thật ra vẫn có một chút hứng thú. Ai mà không muốn có thêm tay sai chứ?
Nhưng cô không có hứng thú bóc lột người bệnh đang trong tình trạng nguy kịch.
“Tôi không thích công thức trao đổi của anh, cũng không cần anh phải trả giá. Thật ra tôi không xác định được mục đích thật sự tiếp cận tôi của anh, nhưng tôi có thể nói cho anh biết, tôi cho phép anh tiếp cận tôi chỉ vì tôi không ghét anh.”
Kiều Thời đứng dậy, nhìn Hứa Dịch từ trên cao xuống.
“Tôi không cần sống có hiệu suất cao, ngoài ra tôi ghét chơi cờ, lãng phí tế bào não! Vì thế tôi sẽ không ăn cờ của anh, cũng sẽ không ăn cờ của người khác. Đã hiểu chưa?”
Hứa Dịch thành thật gật đầu.
Kiều Thời cũng không biết anh đang giả vờ hay thật lòng.
Nhưng không cần phải đi sâu vào chuyện thế này này nữa, cô nói chậm lại: “Tôi không cảm thấy có tham vọng là tội ác hay tiêu cực. Bởi vì tôi cũng không phải người trong sạch gì. Dựa theo quan điểm của anh, tội của tôi cũng đáng chết vạn lần, ai ai cũng có thể phỉ báng.”
Lúc trước Kiều Thời vì muốn ở lại bộ phận dọn dẹp (lúc đó cô còn chưa biết tính chất thật sự của bộ phận dọn dẹp), muốn áp dụng hết tất cả kỹ năng học được từ "Khóa nâng cao EQ chốn công sở” lên người Mắt Kính, có thể nói tất cả đều là kỹ năng, không có một chút cảm xúc!
Có rất nhiều chuyện như vậy, và nó rất bình thường.
“Nhưng tôi vẫn rất thích bản thân tôi, cũng muốn sống một cuộc sống tốt đẹp. Tiểu Uông người ta muốn vào bộ phận dọn dẹp cũng không phải tội lỗi gì…”
Nói xong, Kiều Thời phất tay với Hứa Dịch rồi chuẩn bị rời đi.
“Nhưng mà…” Hứa Dịch gọi Kiều Thời lại, dường như khá rối rắm không biết có nên nói hay không: “Tôi nói anh ta nói dối là bởi vì trên người anh ta có mùi của ác mộng.”
Kiều Thời sửng sốt, sau đó sắc mặt chợt thay đổi: “Sao anh không nói sớm!”
Điều này có ý nghĩa là Tiểu Uông đã che giấu một sự thật quan trọng: Anh ta đã tiếp xúc với dị thường này.
Tất nhiên “không nói sớm” này của Kiều Thời không phải là cô cho rằng bây giờ Tiểu Uông rất đáng chết, mà là đã xác nhận được dị thường này thật sự tồn tại, vậy còn điều tra vòng vo làm gì? Phải mau chóng xử lý thôi!
“Cô đã nói là cô không cần sống có hiệu suất cao như vậy mà…” Hứa Dịch thì thầm, nhắc nhở một cách vô tội.
Có lẽ Kiều Thời thích đi lòng vòng trải nghiệm?
Kiều Thời: …
Cô nghi ngờ người này cố ý.
Quên đi. Cô được hệ thống huấn luyện rồi. Cô không tức giận.
Bệnh viện Nhân Dân.
Nhà xác.
“Đây là vụ đột tử thứ tám do tim ngừng đập đột ngột, không có vết thương ngoài.”
Mắt Kính kiểm tra thi thể. Nét mặt thi thể dữ tợn giống như bị khiếp sợ cực độ trước khi chết.
“Lúc đầu chúng tôi đều cho rằng đây là nhồi máu cơ tim cấp tính thông thường.”
Tim bị dừng đột ngột, đột tử, đều rất phổ biến nhưng chỉ thể hiện được trên mặt ngoài chứ chẳng thể nói rõ được nguyên nhân tiềm ẩn.
Mà nguyên nhân cơ bản gây ra tim ngừng đập đột ngột rất đáng để nghiên cứu sâu.
“Nhưng… quá nhiều lần rồi. Có vài người chết không có tiền sử về tim.” Có người nói sơ cho Mắt Kính: “Người nhà của người chết nói anh ta đang ngủ thì đột tử.”
Điều này rất không bình thường.
Cảnh trong mơ của con người thường có cơ chế bảo vệ. Khi đạt đến giới hạn chịu đựng, họ sẽ tỉnh lại trước khi sợ chết khiếp.
Người chết trước đó cũng có tình huống tương tự như vậy.
Chỉ có hai người chết không bị sợ hãi quá mức, mà giống như vui vẻ chào đón cái chết, tất nhiên biểu cảm của họ cũng dữ tợn giống hệt nhau.
“Thế nào, có thể nhìn ra được chút gì không?” Bọn họ nghi ngờ chuyện này có dị thường quấy phá, vì thế mới tìm đến Mắt Kính có chuyên môn để tư vấn.
Sau khi kiểm tra thi thể xong, Mắt Kính phủ tấm vải trắng lại.
Anh ấy lắc đầu.
Nếu có vết thương thì sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Từ hình dạng vết thương có thể nhìn ra chút manh mối. Vết thương do ma quỷ làm ra khác với những vết thương khác, dấu vết “ô nhiễm” lưu lại sẽ rõ ràng hơn.
Nhưng bây giờ anh ấy không cảm nhận được sự ô nhiễm, cũng không thể chứng minh cái chết của những người này không liên quan đến dị thường.
Có thể ô nhiễm không được lưu lại nhiều, anh ấy lại không tới ngay sau khi người chết tử vong nên sự ô nhiễm tản ra đã không đủ để hỗ trợ cho phán đoán của anh ấy.
Có lẽ người có hệ năng lực cảm nhận sẽ nhạy bén với những thứ này một chút. Nhưng Mắt Kính lại không phải.
Anh ấy lập tức hỏi: “Ngoại trừ nguyên nhân tử vong, những người này có điểm giống nhau nào không? Có gì đáng chú ý tới không?”
Người kia do dự một chút: “Nếu nói về điểm giống nhau rõ ràng, vậy thì vẫn chưa tìm được… Chúng tôi còn không xác định được tình huống này có được xem là vụ án chết người hay không nữa.”
“Nhưng vài người nhà của người chết vừa khóc vừa nói mấy thứ như “đã nói đừng có mơ mộng sẽ giàu trong một đêm mà, bây giờ mạng sống cũng không giữ được”. Giống như có mấy người chết tin rằng mình sẽ mau chóng phát tài vậy đấy.”
Trở nên giàu có chỉ sau một đêm. Vẻ mặt Mắt Kính trở nên vi diệu, nếu điều này có liên quan đến nguyên nhân cái chết của bọn họ…
“Anh xác định bọn họ không có liên quan đến vụ án hình sự thông thường đúng chứ?”
“Trước mắt thì không có.”
“Tôi biết rồi.”
Ai cũng biết thông thường phương pháp làm giàu sau một đêm đều được viết trong luật hình sự. Ngoài thứ đó ra, nếu chắc chắn mình sẽ giàu nhanh thì chỉ có thể dựa vào "sức mạnh phi thường” thôi đúng không?
Đúng lúc này điện thoại Mắt Kính kêu reo lên, vẻ mặt anh ấy dần nghiêm túc thấy rõ.