8 giờ tối.
Trên con phố cũ, ánh đèn ảm đạm. Người đi đường qua lại thưa thớt. Chỉ có mấy cửa hàng buôn bán linh tinh còn mở cửa.
Phía cuối con ngõ nhỏ, rốt cuộc tấm biển hiệu đề [Xưởng chế tạo giấc mơ] cũng sáng đèn.
Trên tấm biển hiệu, trừ mấy chữ “xưởng chế tạo giấc mơ”, còn lại chỉ toàn là những nét bút đơn giản trừu tượng không rõ ràng, khiến người ta hoàn toàn không biết rốt cuộc nơi này làm về cái gì.
Đối với những người không hiểu rõ, có khi đi ngang qua cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn.
Nhưng đối với những người đã biết rõ, kể cả là đường xá xa xôi, bọn họ cũng sẽ không ngần ngại mà chạy tới xếp hàng.
Nhưng đêm nay, ngõ nhỏ vắng tanh không một bóng người nào xếp hàng.
Cùng lắm thì chỉ có Trương Vi và Kiều Thời đang đứng trông chừng ở hai bên con ngõ thôi.
Bộ phận dọn dẹp cũng không phá hỏng hoàn toàn con đường này, họ chỉ dùng một chút “kỹ xảo” nho nhỏ, khiến đêm nay, những khách hàng nghe danh tìm tới không tài nào tìm được địa chỉ đó. Nguyên lý này có phần giống với giới vực Kỵ sĩ không đầu lạc đường, chỉ là không đến mức lạc đường hoàn toàn như thế thôi.
Không có biện pháp chung, đối với những trường hợp khác nhau, bộ phận dọn dẹp sẽ áp dụng các biện pháp phong tỏa khác nhau.
Nếu là công ty game kiểu kia, bọn họ có thể trực tiếp đề nghị công ty hợp tác để giảm thiểu ảnh hưởng đến mức thấp nhất. Vốn dĩ những người ra vào tòa nhà đó cũng đều là nhân viên của công ty.
Nhưng xưởng chế tạo giấc mơ này sẽ thu hút những loại người nào thì khó nói.
Bạn đề nghị người ta hợp tác, không chừng người ta còn nghi ngờ ý đồ của bạn, rất có thể sẽ dây cà ra dây muống. Làm to chuyện, thu hút sự chú ý của nhiều người bình thường là tình huống mà bộ phận dọn dẹp không muốn nhìn thấy. Trường hợp này, sử dụng “kỹ xảo” vẫn hay hơn.
Sau khi Kiều Thời và Trương Vi có được thông tin tình báo về [Xưởng chế tạo giấc mơ] từ chỗ Tiểu Uông, lại nghe Mắt Kính nói gần đây xuất hiện một số người chết rất lạ…
Với tin tức có được từ hai nơi, họ đã nhanh chóng khóa chặt mục tiêu [Xưởng chế tạo giấc mơ].
Nhưng tình hình đã trở nên tồi tệ hơn. Khi Mắt Kính tiếp xúc với nạn nhân thứ tám trong bệnh viện thì nhận được tin tức: Tám trường hợp tử vong là số liệu trước đó.
Người bị hại còn nhiều hơn so với tưởng tượng! Chỉ riêng số người chết đột ngột một cách kỳ lạ vào tối hôm qua thôi đã có thể đã lên đến gần tám người!
Từ từ mở rộng phạm vi ảnh hưởng và ranh giới, điều này rất khớp với đặc điểm của giới vực.
Mà nạn nhân mới nhất, có người còn chưa từng đến xưởng chế tạo giấc mơ kia, nhìn thì có vẻ như không liên quan gì đến xưởng chế tạo giấc mơ đó.
Không lẽ số liệu thống kê những người bình thường chết một cách đột ngột bị sai hay sao?
Không, bọn họ càng có khuynh hướng cho rằng theo thời gian, khi đủ điều kiện nào đó thì những người vốn chẳng có liên quan mấy đến xưởng chế tạo giấc mơ cũng sẽ chịu ảnh hưởng!
Bao gồm cả Tiểu Uông…
“Tôi thề, tôi thực sự chưa từng đến cái xưởng chế tạo giấc mơ đó!”
Thật vậy, sau khi được Hứa Dịch nhắc nhở, Kiều Thời và Trương Vi đã đến tìm anh ta.
Các cô đều cảm thấy, không khéo Tiểu Uông đã đi tìm đường chết rồi ấy chứ, chỉ là anh ta không dám nói ra, cho nên chỉ có thể năm lần bảy lượt nhắc nhở các cô điều tra chuyện này.
Nhưng Tiểu Uông lại kiên quyết phủ nhận: “Tôi rất muốn đi… nhưng các cô nghĩ tôi có can đảm như vậy sao?”
Anh ta là kiểu người thà xin nghỉ trốn trong nhà, không chạm vào di động, không chạm vào máy tính, sống tạm qua mấy ngày nếu phát hiện “game” có điểm bất thường á!
Kiều Thời và Trương Vi cùng trầm ngâm suy nghĩ: “Sao bây giờ? Lý do anh ta đưa ra quá đầy đủ!”
Tiểu Uông xấu hổ ho khan: “Ờm, tôi đang suy nghĩ, liệu tôi có thể theo các cô đến đó, xem xem có thể nhặt được của hời nào không…”
Dù sao đi nữa, để anh ta xông vào trận chiến là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Xém chút nữa quên mất, nguyên nhân chủ yếu khiến bộ phận dọn dẹp cho rằng Tiểu Uông không phù hợp, một phần cũng do lá gan của anh chàng này quá nhỏ…
Không lẽ mỗi lần gặp nguy hiểm anh ta lại lủi ra sau như con cún, trốn sau lưng đồng đội à?!
Tiểu Uông không đi mạo hiểm, nhưng Hứa Dịch cũng không gạt Kiều Thời.
“Tối hôm qua tôi thực sự đã gặp ác mộng.” Tiểu Uông nhớ lại cơn ác mộng, nhăn mặt cau mày theo bản năng. Người đã trải qua sự việc đáng sợ, tiềm thức sẽ kháng cự lại hồi ức ấy. Tiểu Uông chỉ có thể nói sơ qua.
Anh ta ở trong một cái sân, con quái vật được chôn trong sân bò ra, xách rìu chém chết chủ nhân của cái sân kia. Anh ta rất sợ nhưng không biết vì sao, anh ta không tỉnh dậy nổi.
Sau đó, con quái vật có chiếc rìu nhỏ máu kia đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiểu Uông, nó nhe nanh: “Mày chính là người tiếp theo.”
Chiếc rìu bổ đến chỗ anh ta. Tiếng xé gió sắc lẹm, mùi máu nồng nặc xé toạc không khí, hình thành luồng gió tanh hôi… cảm giác rất chân thật. Tiểu Uông loạng choạng một cái, sau đó tỉnh lại.
Chính bởi cơn ác mộng hoang đường mà rất chân thật này nên Tiểu Uông mới nhanh chân tới tìm Trương Vi báo cáo sự việc [Xưởng chế tạo giấc mơ].
Nếu không anh ta sẽ luôn cảm thấy bất an.
Lúc ở trong quán nước, sau khi Kiều Thời và Trương Vi diễn giải khoa học lý luận một hồi, tuy khiến người ta thấy hơi thất vọng nhưng kỳ lạ là điều đó lại khiến Tiểu Uông an tâm hơn rất nhiều.
Cho đến hiện tại…
Nói tới đây, Tiểu Uông như ý thức được điều gì đó, anh ta giật nảy mình: “Quả nhiên là tôi đã bị ám rồi, đúng không?! Nhưng tôi thực sự chưa có ước gì mà!”
Một mặt anh ta lo lắng về cơn ác mộng sắp rơi xuống đầu, làm thế nào anh ta mới có thể sống sót.
Mặt khác anh ta lại cảm thấy xưởng chế tạo giấc mơ này không làm theo kịch bản. Cứ như vậy, anh ta vừa phải chịu đựng cơn ác mộng không biết đến từ đâu mà lại không thể thực hiện giấc mộng đẹp của chính mình, thế chẳng phải anh ta lỗ to rồi hay sao?
Kiều Thời & Trương Vi: …
Còn có tâm trạng lo lắng điều này, xem ra vấn đề không lớn.
Đương nhiên, Mắt Kính và thành viên của bộ phận dọn dẹp cũng không nhàn rỗi. Bọn họ đang truy tìm những người có khả năng đã đến [Xưởng chế tạo giấc mơ], một mặt để tổng hợp số liệu, một mặt cũng là để tránh có thêm người bị hại mới xuất hiện.
Có một số người khi bị tìm thấy thì cảm thấy sợ hãi.
Cũng có một số người hùng hồn tỏ vẻ: Không thành vấn đề!
“Tôi biết có thể đây không phải thứ bình thường. Nhưng tôi đã tìm được BUG của nó rồi!”
Độ khó của cơn ác mộng sẽ tương ứng với mức độ ngọt ngào của giấc mộng đẹp mà mỗi người mong ước. Vậy để tôi ước một giấc mơ nhỏ bé không phải là ok rồi sao?
Ví dụ như hôm nay ra cửa nhặt được hai trăm đồng.
Mức độ khó khăn của cơn ác mộng tương ứng như thế thì người bình thường cũng có thể đối phó.
Dựa theo tiêu chuẩn như vậy là có thể gặp lại [Xưởng chế tạo giấc mơ] nhiều lần, rồi liên tục kiếm lời từ đó.
“Tôi cảm thấy đây là bài kiểm tra năng lực khống chế d*c v*ng của chúng ta. Nếu tham lam vô độ, đến cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng.” Người nọ phổ cập khoa học một cách nghiêm túc. Mắt Kính nghe xong thì há hốc mồm, không lẽ đây là cao thủ ở thế giới con người ư?
Nhổ lông dê* mà còn nhổ lên đầu giới vực luôn rồi!
*Nhổ lông dê: Nghĩa bóng là lợi dụng kẽ hở để trục lợi.
Nếu không phải hiện tại người chưa từng đến xưởng chế tạo giấc mơ cũng bắt đầu bị ác mộng quấn lấy, có lẽ Mắt Kính đã thực sự tin lời người anh em này.
Nếu quy tắc mà xưởng chế tạo giấc mơ đã công bố thực sự chỉ đơn giản như vậy, ý tưởng kia của anh ta không tồi.
Nhưng cái [Xưởng chế tạo giấc mơ] này thật sự có lòng tốt như thế chắc?
Chỉ tính riêng số người tử vong hiện tại thôi, nói ra cũng chẳng khiến ai tin tưởng nổi!
Điểm tương đối phiền phức là bộ phận dọn dẹp phỏng đoán giới vực này rất có thể cũng là một kiểu giới vực phân tán! Nhưng nó lại không giống với kiểu giới vực Kỵ sĩ không đầu lạc đường đã từng gặp trước đây, rất có thể nó tồn tại dưới hình thức cảnh trong mơ!
Bởi vậy, có thể nói những người bị hại tiềm tàng này đã ở trong giới vực nhưng vẫn có thể sinh hoạt một cách tự nhiên ở trong thế giới hiện thực. Thoạt nhìn cũng không khác người bình thường là mấy.
Nhưng đây không phải tình trạng tiêu cực thông thường, không thể dùng phương pháp trị liệu hay dọn dẹp bình thường để xử lý. Hiện giờ bộ phận dọn dẹp vẫn chưa nghĩ ra cách để giải quyết những phiền phức trên người họ.
Hoặc đợi đến khi "cảnh trong mơ" của những người này kéo đến, bộ phận dọn dẹp sẽ căn cứ theo tình hình cụ thể để tiến hành xử lý. Bọn họ tạm thời bị giữ lại trong bộ phận dọn dẹp, đội trưởng Lý Văn chịu trách nhiệm theo dõi tình hình của họ mọi lúc mọi nơi.
Hoặc là, giải quyết luôn nguồn gốc của vấn đề là giới vực. Vì vậy bộ phận dọn dẹp đã tiến hành phong tỏa và giám sát địa điểm của xưởng chế tạo giấc mơ.
Kiều Thời và Trương Vi đang đợi đến giờ mở cửa.
Các cô cố ý rút dây động rừng.
Dựa theo thông tin tình báo đã biết, trong xưởng chế tạo giấc mơ kia không có ai, “những người ôm mộng tưởng” chỉ cần làm theo quy trình tự tạo ra giấc mơ cho mình là ok.
Nhưng bên trong thực sự không có ai sao?
Nếu "kẻ giật dây" đứng đằng sau thao túng phát hiện ram xưởng chế tạo giấc mơ vốn đang dần gây dựng được danh tiếng bỗng trở nên vắng tanh như chùa bà Đanh, chắc chắn kẻ đó sẽ nhận ra có gì đó bất thường, đồng thời nghĩ cách làm gì đó, đúng không?
Chỉ cần đối phương ló đầu ra, đó sẽ là cơ hội cho họ!
Nhưng đã đợi rất lâu rồi vẫn chưa thấy bất kỳ động tĩnh nào.
Tấm biển hiệu vẫn sáng đèn, cứ như thể nó chẳng để tâm có khách đến hay không.
Mắt Kính im lặng dò dẫm tiến lại gần: “Cứ chờ ở đây cũng không phải cách. Chúng ta vào xem sao đi?”
Không biết có phải do chịu ảnh hưởng từ ánh đèn gần đó không mà trong mắt anh ấy cũng sáng lấp lánh.
“Không thành vấn đề!” Bên tai vang lên câu trả lời của Trương Vi, cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Kiều Thời quay đầu lại nhìn Mắt Kính đang đứng bên cạnh, cô nói một cách vô cùng thận trọng: “Xe công vụ của chúng ta đang ở gần đây nhỉ? Tôi muốn quay lại xe để lấy một số trang bị, lo trước khỏi hoạ.”
Trương Vi vẫn canh giữ ở đầu ngõ, còn Mắt Kính đi cùng Kiều Thời quay về xe lấy trang bị.
Trương Vi nhẹ nhàng trèo lên bức tường thấp, tầm nhìn ở chỗ này tốt hơn.
Cô ấy quét mắt quan sát khắp mọi nơi nhưng thực lòng mà nói, nhiệm vụ này hơi nhàm chán, nhìn tới nhìn lui, thứ “bất thường” nhiều nhất lại vô cùng ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố là bãi phân chó…
Trừ cái thứ này ra, tất cả đều bình thường.
Nếu có ai trông thấy cô ấy, có khi cô ấy còn bị coi là thứ “bất thường” nhất không chừng.
Nhưng ánh mắt Trương Vi đột nhiên dừng lại.
Hình như ban nãy góc tối có bóng người?
Trương Vi khẽ nhíu mày, lặng im tiến tới gần, sau đó một giọt mồ hôi rơi xuống từ thái dương cô ấy.
Mắt Kính đang nằm ngã ở góc đó! Hơn nữa, áo khoác và trang bị của anh ấy đều đã bị lột mất…
Thế người vừa rồi khuyến khích các cô cùng vào, sau đó quay lại xe cùng với Kiều Thời là ai?!
“Anh Mắt Kính! Anh mau tỉnh lại đi!”
Trương Vi kiểm tra hô hấp và nhịp tim của anh ấy, vẫn ổn, chỉ hôn mê thôi. Nhưng kỳ lạ là dù Trương Vi có hét gọi hay nhéo anh ấy như thế nào, anh ấy vẫn không tỉnh…
Chiếc xe công vụ của bộ phận dọn dẹp đậu ở cách đó không xa.
Kiều Thời cúi người với lấy chiếc ba lô căng phồng đặt trong cốp xe.
Đột nhiên, cô chống hai tay lên xe làm điểm tựa, hai chân nâng lên đạp vào người phía sau!
Nãy giờ người nọ vẫn đứng khoan thai ở chỗ đó, hoàn toàn không phòng bị. Nhưng thời điểm Kiều Thời phát động tấn công, trong nháy mắt, người nọ theo bản năng tùy ý nghiêng người, thế mà lại tránh thoát được cú đá của Kiều Thời.
Nhưng đòn tấn công của Kiều Thời là để làm rối loạn khả năng cảm nhận sức mạnh phong ấn của người nọ! Cùng lúc đó, hai sợi phong ấn một trước một sau khóa chết đường lui của người nọ, ngay lập tức trói chặt kẻ đó!
Lý Văn không đi cùng đến đây nhưng làm gì có chuyện không có sự đề phòng chứ?
Không sai, trước mặt cô chính là Hứa Dịch.
Giống như những gì anh đã nói trước đó, phong ấn của Lý Văn không kìm hãm được anh, nó hoàn toàn phụ thuộc vào việc anh có muốn hợp tác hay không. Anh đã lén mài mòn đi hơn nửa phong ấn rồi lén lút theo đến đây.
Đương nhiên, nói theo cách của anh, đây không phải hành vi lén lút, trái lại anh còn đường đường chính chính đi đến địa điểm mà “bản thân” muốn đến.
Hứa Dịch không có quyền hạn tham gia hành động. Hoặc nói theo cách khác, giới vực này cũng không thích hợp với anh.
Trạng thái tinh thần của anh vốn dĩ đã có vấn đề. Nếu phán đoán của bộ phận dọn dẹp về giới vực này là chính xác, sở trường của giới vực này chính là tấn công tinh thần. Đối với trường hợp như thế này, việc không cho anh tham gia cũng là một cách để bảo vệ anh.
Dưới tác dụng của phong ấn, Hứa Dịch tháo bỏ lớp ngụy trang, khôi phục diện mạo ban đầu.
“Làm cách nào mà cô nhận ra tôi?” Hứa Dịch không chút hoang mang nhưng khá kinh ngạc.
Anh đã quan sát mọi người ở đây, cố ý bắt chước học theo các động tác nhỏ của họ, bao gồm cả việc Mắt Kính thích đẩy gọng kính…vv…
Kiều Thời cười ha hả.
Cô có nên nói cho Hứa Dịch biết, vào khoảnh khắc khi anh giả dạng Mắt Kính xuất hiện thì đã bị hệ thống vạch trần ngay lập tức rồi không?
Hệ thống cũng không quan tâm anh ngụy trang thành ai, trong tính toán của nó, đây chính là tấm gương thân tàn nhưng chí không phế.
“Ký chủ, cô đã cảm nhận được nhiệt huyết trong công việc của anh ấy rồi chứ?”
Anh ấy không có thỉnh thoảng muốn trốn việc như ký chủ đâu nha.
Kiều Thời: …
Thế nên, lúc đó Kiều Thời không nhịn được mà quay đầu lại nhìn anh.
Sau khi bị hệ thống vạch trần điểm mấu chốt, Kiều Thời cảm thấy sơ hở của cha nội này rất rõ ràng. Tuy gương mặt, biểu cảm giống nhau, nhưng nếu là Mắt Kính thật, lúc anh ấy tiến vào giới vực tuyệt đối sẽ không hưng phấn như anh thế này.
Điều này khiến trong đầu Kiều Thời không tự chủ được mà hiện lên một câu: Có một số loài chim đã định sẵn là không thể nhốt trong lồng. Mỗi một chiếc lông trên người chúng đều lấp lánh ánh sáng “kiếm chuyện” rực rỡ.
Kiểu Thời nói muốn quay lại lấy trang bị cũng là thật, cô muốn quay lại lấy trang bị để có thể đối phó với Hứa Dịch.
Hứa Dịch vẫn không hoảng, anh bình tĩnh phân tích lợi và hại cho Kiều Thời: “Bây giờ Mắt Kính vẫn chưa tỉnh đâu, cô cứ dẫn tôi đi cùng là được rồi. So với anh ta, tôi hữu dụng hơn nhiều. Cô nhất định sẽ cần đến tôi.”
“Hơn nữa, như cô thấy đấy, phong ấn của đội trưởng Lý không kìm hãm được tôi. Đợi tôi thoát khỏi cái này, sớm hay muộn tôi cũng sẽ vào đó thôi.”
Theo động tác của Hứa Dịch, sợi dây thừng vô hình đang trói chặt anh phát ra âm thanh xoèn xoẹt vô cùng nặng nề, dường như có thể đứt bất cứ lúc nào.
Kiều Thời cầm một cái cờ lê to tướng, vừa mỉm cười vừa gõ nhẹ vào lòng bàn tay mình: “Anh nói đúng, nếu so năng lực siêu phàm với anh, người bình thường thực sự không phải đối thủ.”
Nhưng để trừng trị một người không chỉ có cách sử dụng năng lực siêu phàm, mà còn có thể sử dụng sức mạnh vật lý nữa mà phải không?
Mặc dù nắp quan tài của Newton đã gần như không giữ nổi nữa* thì chuyện "Người bị giết, ắt sẽ chết" vẫn không thay đổi, bản chất con người là thân xác phàm trần cũng không thay đổi.
*Mặc dù nắp quan tài của Newton đã gần như không giữ nổi nữa: Một dạng ngôn ngữ mạng, có thể hiểu kiểu như, nếu Newton mà biết ông ấy sẽ sốc đến mức phải đội mồ mà sống dậy.
Đương nhiên, người sở hữu năng lực có thể sử dụng vô số cách của bản thân để ngăn chặn đòn tấn công, giảm bớt thương tổn. Ví dụ như Tần Linh có thể hóa thân thể thành kim loại, hoặc ví dụ như dùng năng lực chế tạo lá chắn vô hình…vv…
Hứa Dịch không thiếu những năng lực như thế, với điều kiện là anh phải giải trừ được phong ấn trước.
Trong trường hợp phong ấn chưa được giải trừ, một cú cờ lê này giáng xuống, hẳn là anh sẽ nằm rất lâu nhỉ?
Ây chà, Kiều Thời phát hiện, dường như tên Hứa Dịch này cũng không khó đối phó cho lắm.
Bộ người của bộ phận dọn dẹp không biết xài phương pháp này hay sao?
Không, hẳn là sẽ có người nghĩ đến. Chỉ là Hứa Dịch thật sự đã giải quyết rất nhiều chuyện phiền phức cho bộ phận dọn dẹp, nên suy cho cùng bọn họ vẫn coi anh như người một nhà. Trong những tình huống mà hoàn cảnh cho phép, bọn họ thà để mọi chuyện trở nên phức tạp rắc rối hơn, cũng vẫn muốn giảm thiểu thương tổn tới anh.
Hứa Dịch cũng đã đoán được dự tính của Kiều Thời, sắc mặt anh hơi thay đổi: “Đợi đã… Kiều Thời, tôi cảm thấy chúng ta có thể thương lượng lại một chút!”
“Chiêu kéo dài thời gian này tôi cũng hay sử dụng đấy.” Kiều Thời hơi nghiêng đầu.
“Vì bộ phận dọn dẹp, tôi đã lập biết bao công trạng. Vì bộ phận dọn dẹp, tôi cũng đã đổ biết bao nhiêu máu…”
Kiều Thời gật đầu: “Ồ ồ, tôi biết chứ!”
Với nhân cách của Kiều Thời, sao có thể là loại người mong Hứa Dịch phải chịu khổ nhiều hơn được chứ?
Nhưng hết cách rồi.
Cô chỉ biết cách tấn công vật lý nguyên thủy này, không có thủ đoạn siêu phàm nào hết, muốn né tránh cũng chả được.
Bàn tay cô hạ xuống…
“Coi như anh xui đi ha.”